Chương 33: 33: Chương 31
Sau khi nhóm thử nghiệm đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, thì nhiệm vụ giải trừ chấp niệm cũng được hoàn thiện hơn rất nhiều, chẳng bao lâu sau, thông tin của đối tượng nhiệm vụ đã được chuyển đến trong chương trình hệ thống.
【 Đối tượng nhiệm vụ: Thời Dương, 17 tuổi, nam, là nguyên chủ của truyện hiện đại học đường《 Sau khi xuyên không tôi trở nên vạn người mê 》, do sốt cao không kịp chữa trị, sau khi qua đời được người xuyên không thay thế.
】
Hệ thống và đối phương trò chuyện qua video, sau đó nó càng thêm phấn khích không chịu được.
Thật là một cậu bé xinh đẹp!
Đợi đó, tôi sẽ dụ dỗ một ký chủ về đây cho cậu ngay!
Ấn xuống nút kết duyên, vài giây sau, hệ thống lại may mắn tìm được một nhiệm vụ có độ tương xứng 100%.
【 Nhân vật mục tiêu: Lục Hi Thần
Thế giới tương ứng: Vũ trụ thế giới hiện đại ABO 222.
Bởi vì người này không yêu nhân vật chính, mà tính cách cũng chênh lệch rất nhiều so với trạng thái dự tính, quá suy sụp tinh thần, hoàn toàn không có ý định hắc hóa, bị ý thức thế giới cưỡng ép quấy nhiễu, mức độ ảnh hưởng vượt quá 80%, phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ.
】
Khá giống với vị ký chủ đầu tiên mà mình đảm nhận, hệ thống lặng lẽ reo hò một tiếng, sau đó tự tin dạt dào mở cổng dịch chuyển ra.
_____
Trong không gian màu xanh dương nhạt, Lục Hi Thần nắm bàn tay trong suốt của mình, có hơi hoảng hốt.
Hắn đã chết rồi ư?
Không phải chứ, hắn vừa mới nằm trên giường thôi mà.
Tuy rằng Lục Hi Thần còn sống, nhưng cũng chả khác đã chết là bao, tuy vậy hắn vẫn đồng tình với quan niệm thà sống khổ còn hơn chết sướng.
Một quả cầu ánh sáng nhỏ bay đến trước mặt hắn, thành công lôi kéo sự chú ý của Lục Hi Thần trở lại.
“Xin chào cậu ~ ký chủ! Tôi là Hệ thống trùng sinh của nam phụ phản diện, cậu muốn sống lại không? Chỉ cần ký khế ước với tôi, sau đó hoàn thành nhiệm vụ là có thể đạt được cơ hội sống lại rồi ~”
Hệ thống vươn nhánh xúc tua nhỏ ra quơ quơ, nhiệt tình mời gọi: “Cho dù không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng sẽ có thời gian sống lại miễn phí!”
“Ồ?” Lục Hi Thần cong môi, kinh ngạc nói: “Đãi ngộ tốt như vậy ư?”
“Đúng đúng, ký vào sẽ không bị lỗ, cũng sẽ không bị lừa!” Hệ thống tích cực cổ động.
“Vậy nhiệm vụ là gì thế?”
“Là như vầy, gần đây xuyên không……”
Sau khi nghe hệ thống giải thích xong, Lục Hi Thần xác nhận lại: “Chỉ cần giá trị hài lòng của đối phương đạt tới 100% là tôi có thể sống lại đúng không?”
Nhận được câu trả lời quả quyết, hắn đổi chủ đề, hỏi tiếp: “Vậy làm sao mới đạt được 100%? Để cho chính miệng đối phương tự công nhận?”
“Không phải, chuyện này căn cứ theo kết quả phán định mà chương trình đưa ra, bởi vì có một vài đối tượng nhiệm vụ có lẽ còn không biết chấp niệm của mình là gì nữa.”
“Vậy sao……” Lục Hi Thần hiểu rõ, gật đầu.
Ngay lúc hệ thống cho rằng đối phương sắp đồng ý, thì người thanh niên ngồi dưới đất một tay chống cằm, trong mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, giọng điệu lười biếng: “Nhưng nhiệm vụ này có liên quan gì đến chuyện tôi được sống lại à?”
Nghĩ đến việc bản thân mình đã vào tù như thế nào, ánh mắt Lục Hi Thần hơi nheo lại: “Nếu tôi đoán không lầm, việc sống lại chẳng phải là thứ tôi nên có được đấy ư? Cứ cho là phải làm nhiệm vụ đi, vậy cũng đâu cần phải giúp đỡ một người hoàn toàn không có chút liên quan nào, đúng không?”
“Giá trị hài lòng đạt tới mức tối đa là được sống lại…… Chẳng lẽ nguồn năng lượng sau khi chấp niệm của người đó tiêu tan là có thể khiến tôi sống lại à? Nếu nói như vậy, thế chỉ cần đối phương tự nguyện tiêu tan thì tôi cũng có thể đạt được năng lượng nhỉ, vậy tại sao nhất định phải đợi đến khi giá trị hài lòng đạt tới 100% chứ?”
“Suy cho cùng, như mi vừa nói, ngay cả chính đối tượng nhiệm vụ có lẽ còn không biết chấp niệm của mình là gì.”
“Cho nên là……” Giọng nói của Lục Hi Thần chậm lại, nhấn mạnh từng chữ thật rõ ràng: “Có phải mi đang gạt tôi, để tôi làm việc không công cho mi đúng không?”
Hệ thống:……
Huhuhu, tại sao vị ký chủ này lại khó đối phó như vậy chứ!
Hệ thống chưa bao giờ gặp qua loại tình huống như thế này, nó luống cuống, sốt ruột xoay vài vòng trong không trung.
Nó đã tiếp nhận nhiệm vụ của Lục Hi Thần rồi, nếu không có lý do chính đáng thì không thể hoàn trả lại được.
Làm sao bây giờ, nó phải đưa đối tượng nhiệm vụ trở về ư?
Nghĩ đến cậu thiếu niên đẹp đẽ ấy, hệ thống kiên định trở lại, dùng giọng điệu lạnh nhạt mà kiên quyết nói: “Đây là nhiệm vụ! Cậu, cậu không muốn làm thì cũng phải làm……”
Nghe thấy câu trả lời càng ngày càng yếu ớt này, Lục Hi Thần - người đã đọc qua vô số bài văn đã đưa ra kết luận, hắn buông tay ra rồi trực tiếp nằm lên trên mặt đất, mặt dày nói: “Aida, còn rất thoải mái, có lẽ hiện giờ tôi đang ở trạng thái linh hồn nhỉ? Không ăn không uống mấy ngày chắc cũng chả có vấn đề gì, dù sao tôi sẽ không làm không công đâu, mi tự lo đi.”
Nếu thật sự kéo dài thêm mấy ngày nữa, thì Thời Dương sẽ hoàn toàn cạn kiệt thời gian, còn không bằng nhanh chóng giao cho hệ thống khác.
Huhu, ra quân bất lợi!
Giọng nói ủ rũ của hệ thống cũng không còn cao thấp gì nữa, nó nói ra sự thật với một chất giọng điện tử cực kì lạnh nhạt.
Lục Hi Thần đang đợi để kì kèo mặc cả một phen, hắn ung dung, thảnh thơi ngồi dậy, trong lòng không khỏi cảm khái, không ngờ rằng hệ thống trong truyền thuyết lại dễ bị lừa đến như vậy.
Sau khi biết được chân tướng, Lục Hi Thần nhìn bảng nhiệm vụ của hệ thống, hắn hỏi: “Thoát khỏi cốt truyện vân vân và mây mây đều là chuyện nhỏ, còn cái ‘Mệnh tôi do tôi không do trời’ thì mi nói cụ thể xem.”
“Trước mắt thì cái này vẫn chưa có kết luận, nhưng nói chung là, nếu đạt được thành tựu giống như nhân vật chính thì khả năng thành công sẽ rất cao……” Hệ thống xem xét thông tin mới vừa được chuẩn bị của vị ký chủ này, phân tích: “Hiện tại ký chủ đang ở thế giới học đường, công chính và thụ chính đều là những nhân vật nổi tiếng ở trong trường, hơn nữa họ đều thi đậu đại học Q, cho nên ký chủ có thể dựa theo hướng này để cố gắng thử xem sao.”
Không gian bất chợt im ắng trong vài giây.
Lục Hi Thần - người có điểm thi cộng lại chỉ bằng hai con số lúc này mới tỉnh táo lại, giọng điệu cũng vô thức cao lên mấy tông: “…… Mi nói cái gì? Còn phải thi đậu đại học Q?”
Hệ thống đột nhiên thông suốt, bổ sung thêm: “Đúng vậy ~ Công thụ chính đều luôn nằm trong top một hoặc hai của lớp, sau khi thi đậu đại học Q thì càng chăm chỉ học tập hơn, họ cũng là người đứng đầu của đại học Q, nếu như ký chủ cũng giống bọn họ thì tốt rồi ~”
“Chúng tôi sẽ không cung cấp dịch vụ sống lại một cách vô ích đâu, nếu như điều tra ra được ký chủ tiêu cực đãi công, vậy thì sẽ có hình phạt đó ~”
“…… Để tôi suy nghĩ lại.”
“Hoàn thành nhiệm vụ phụ thì có thể bỏ qua nhiệm vụ chính thứ nhất, ký chủ thật sự không muốn đảm nhận ư?” Hệ thống nhân cơ hội dụ dỗ: “Tôi có kinh nghiệm, nhiệm vụ phụ siêu đơn giản!”
Im lặng vài giây, Lục Hi Thần đứng dậy duỗi người một cái, sau đó cười tít mắt, nói: “Vậy mà mi không chịu nói sớm, đảm nhận, đương nhiên là tôi đảm nhận chứ, đến đây đến đây, chúng ta nhanh ký kết khế ước nào.”
Giải quyết xong mối họa lớn trong lòng, hệ thống tràn đầy vui vẻ ký khế ước với Lục Hi Thần.
Nó đã nói rồi, chỉ là một “Bạn nhỏ” mà thôi, nó đường đường là hệ thống mạnh nhất, không lẽ không giải quyết được?
_____
Cuối tháng tám.
Tại trường THPT số 1 thành phố B.
Bởi vì nhà trường quy định rằng trước khai giảng một ngày phải đến trường để tham dự tiết tự học vào buổi tối, thế nên chưa đến 6 giờ chiều mà khu dạy học đã chật cứng người.
Lớp chọn ở tầng trên cùng khai giảng sớm hơn so với những lớp thường, thế nên bọn họ đã bắt đầu tiến vào trạng thái học tập rồi, trong khi đó, các lớp học ở tầng dưới lại tràn ngập âm thanh thu dọn sách vở, quét dọn vệ sinh từ các học sinh.
Những bạn nhỏ không gặp nhau trong kì nghỉ hè cũng tụ lại thành nhóm ba nhóm năm bắt đầu tám chuyện.
Mà trong đó, lớp 20 của khối 12 là rôm rả nhất.
“A Tứ —— Tháng năm tàn nhẫn đã chia cắt đôi ta tận hai tháng, tôi tm nhớ ông muốn chết!” Lâm Sán vừa bước vào lớp học, nhìn thấy đứa bạn cùng bàn của mình đã tới, cậu ta bèn dang rộng hai tay ra rồi chạy vọt đến với vẻ mặt cảm động.
Dư Tứ bình tĩnh né tránh cái ôm của đối phương, lấy một bịch khăn ướt ra rồi ném lên mặt bàn bên cạnh: “Tới rồi thì mau lau cái bàn của cậu đi, toàn là bụi không.”
Lâm Sán rút một tờ giấy ra, kinh ngạc nói: “A Tứ, ông không giúp tôi lau hả? Sao ông chừa lại vậy? Nghiện sạch sẽ à?”
“Tôi biết rõ chừng nào cậu sẽ đến, tôi cũng vừa mới đến thôi.”
Ngụ ý là tôi cố tình canh thời gian để không phải giúp cậu lau dọn.
Lâm Sán: “…… Ông thật tàn nhẫn.”
Các omega ở hàng ghế phía trước đang trò chuyện với nhau, họ xách ghế đến rồi ngồi tụm lại thành một nhóm: “Này, các cậu biết gì không, nghe nói lớp 1 có một học sinh mới chuyển đến, tên là Diệp Cảnh, tuy là omega nhưng lại cực kỳ đẹp trai, cũng ngang ngửa với hotboy Kỷ Minh Húc đó!”
“Tôi biết tôi biết! Hôm nay tôi đặc biệt đến để nhìn thử, thật sự rất đẹp trai! Nếu là alpha thì tốt quá rồi huhuhu, cùng lắm thì là beta cũng được mà! Tôi hận.”
“A a a cái này thì tính là gì, cho dù là oo tôi cũng chơi luôn, nhưng mà nghe nói đối phương và hotboy là bạn thuở nhỏ, hơn nữa còn có người ngửi thấy pheromone của hotboy ở trên người Diệp Cảnh đó……”
“Cái đệch, thật á?!”
Đúng lúc này Lục Hi Thần đi ngang qua đây, nghe thấy hai cái tên quen thuộc này, động tác của hắn chợt dừng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.
Chỗ ngồi hiện tại của Lục Hi Thần là ở hàng ghế cuối cùng kế bên cửa sổ, trước bàn hắn là Lâm Sán và Dư Tứ.
Lục Hi Thần dùng chân kéo ghế của mình ra, thấy mặt bàn đã đóng một lớp bụi, hắn bèn tiện tay lấy một tờ giấy từ chỗ Dư Tứ lại đây.
“Anh Thần, nay anh đến sớm thế, còn năm sáu phút nữa mới tới giờ vào học mà.” Lâm Sán quay người lại, bắt đầu đề tài.
Lau ghế và mặt bàn của mình xong, sau đó Lục Hi Thần lấy chiếc giẻ lau ẩm ướt ở bệ cửa sổ rồi tiếp tục cẩn thận lau chỗ trống bên cạnh mình.
Nghe thấy câu nói của Lâm Sán, hắn thuận miệng đáp: “Lát nữa cậu sẽ biết.”
“Anh Thần còn cần giấy không?” Dư Tứ thấy vậy, bèn cầm bịch khăn giấy lại đây, Lục Hi Thần cũng không khách sáo, trực tiếp bỏ vào trong hộc bàn mình, chiếm làm của riêng.
Hắn lại lấy khăn giấy lau chiếc bàn trống thêm một lần nữa, đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên.
Những người còn đi loanh quanh bắt đầu quay về chỗ ngồi mình, nhưng tiếng nói chuyện thưa thớt vẫn chưa dừng lại.
Khác với các lớp khác, nơi đây không hề có cảm giác hồi hộp, căng thẳng nào khi năm cuối cấp và kì thi đại học đang tới gần.
Lục Hi Thần tiện tay lấy một quyển ngữ văn đặt lên trên bàn rồi mở ra, những trang sách sạch sẽ như mới, không hề có bất cứ ghi chú nào.
Nhìn thấy tác phẩm văn cổ dài tận ba trang, hắn vẫn không tài nào hiểu được.
Vậy mà lại có người có chấp niệm sau khi chết chính là muốn quay về trường học để trải nghiệm cuộc sống học đường?
E là bạn nhỏ này chưa từng được đi học bao giờ nhỉ……
【 Hệ thống, mi chắc chắn không đo lường sai? 】 Lục Hi Thần chân thành đặt câu hỏi lần thứ n.
Hệ thống bị hắn hỏi đến phiền, tuyệt vọng nói:【 Đúng không thể đúng hơn được nữa! Xin đừng nghi ngờ trình độ chuyên nghiệp của tôi!!! 】
Lục Hi Thần lặng lẽ nuốt những lời tiếp theo trở về, hắn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mặt trời vẫn chưa xuống núi, mây trắng nơi đường chân trời được bao phủ bởi một ánh đỏ dịu nhẹ.
Cành cây khẽ lay động, một chú chim nhỏ bay ra ngoài, rồi nó đậu lên trên một cái cây khác, sau đó rất nhanh lại biến mất không thấy đâu.
Không còn là nơi mà nhìn qua chỉ toàn là xi măng nữa.
Hắn thật sự đã sống lại.
Hệ thống không phải ảo giác, mà những chuyện ở đời trước, cũng không phải là lỗi của hắn.
_____
“Rầm——” Cửa lớp bị người nọ mở ra, hai phần ba số người trong lớp quay đầu nhìn sang, sau đó tất cả lập tức im miệng lại.
Hướng Vũ đen mặt nhìn khung cảnh ầm ĩ trong lớp, đợi tất cả đã im ắng trở lại, lúc này ông mới lên tiếng: “Được rồi, thầy biết trong kỳ nghỉ hè các em chơi rất vui, nhưng chúng ta đã là học sinh cuối cấp, nếu bây giờ không lo tập trung học hành nữa thì thật sự không còn cơ hội nào đâu.”
Nhưng lại chẳng có bao nhiêu người nghe lọt tai, Hướng Vũ cũng tập mãi thành quen, ông quay đầu sang cười với người đứng trước cửa: “Được rồi, em vào đi.”
“Mọi người làm quen với nhau đi nào, đây là học sinh chuyển trường mới chuyển vào lớp chúng ta.”
Thời Dương bước vào lớp học, nhận thấy những ánh mắt đổ dồn vào phía mình, cậu lập tức lo lắng cúi đầu xuống.
Hướng Vũ động viên: “Đừng căng thẳng, nào, em giới thiệu bản thân mình cho mọi người đi.”
Sau khi lẩm nhẩm câu “Phải dũng cảm để có được một khởi đầu mới” trong lòng mình vài lần, Thời Dương ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Chào mọi người, tôi tên là Thời Dương…… Thời trong thời gian, Dương trong ánh mặt trời…… Ừm… Hy vọng có thể sống chung hòa thuận với mọi người…”
Cậu đã nói xong, nhưng vẫn không một ai đáp lại, Thời Dương căng thẳng nắm chặt ngón tay.
Rõ ràng là cậu đã ăn diện như người kia, nhưng tại sao lại không giống chút nào vậy.
Làm sao bây giờ, bạn cùng lớp ở đây, dường như cũng không thích cậu……
Tiếng vỗ tay “Bạch bạch” của một người nọ vang lên, lúc này đây mọi người mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng vỗ tay để bày tỏ sự hoan nghênh.
“Đậu xanh! Tôi sẽ không bao giờ ghen tị với lớp người ta nữa, đây là giá trị nhan sắc thần thánh gì vậy, tôi nhìn đến nỗi ngây ngẩn cả người!”
“A a a tôi tuyên bố hoa khôi của lớp chúng ta chính là Thời Dương, không nhận gạch đá!”
Phía dưới vang lên những tiếng kêu kinh ngạc kìm nén, Thời Dương không biết bọn họ đang nói gì, nhưng khi thấy mọi người đều không bài xích mình, cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thời Dương thoáng ngẩng đầu lên, lén nhìn về phía chàng trai vỗ tay đầu tiên.
Chàng trai ấy ngồi ở hàng cuối cùng, rõ ràng hắn đang mặc đồng phục học sinh, nhưng lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rất không đứng đắn.
Hóa ra là người giám hộ của mình.
Sau khi đồng ý với từng điều kiện mà hệ thống đưa ra, Thời Dương lập tức yên tâm hơn nhiều, thấy chàng trai cũng đang nhìn mình, cậu còn khẽ đáp lại bằng một nụ cười cảm ơn.
Lục Hi Thần dừng lại một chút, hắn cũng cười với cậu bạn nhỏ ở trên bục giảng, sau đó lại thấy khuôn mặt của bạn nhỏ ấy “Vèo” một thoáng đã ửng đỏ, rồi đột nhiên cúi đầu xuống.
Ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, hắn nhìn chằm chằm vào khắp nơi trên người omega của mình, ánh mắt dần tối sầm lại.
【 Hệ thống.
】
【 Lại có chuyện gì vậy? 】
【 Tôi có thể dụ dỗ…… Rồi yêu đương với đối tượng nhiệm vụ không? 】
【……】Hệ thống khiếp sợ đến mức nín lặng trong vài giây, nghĩ đến sự việc của vị ký chủ trước, nó chu đáo nhắc nhở:【 Ký chủ, Thời Dương chỉ có thể ở lại tối đa 100 ngày thôi.
】
【 Tôi biết, 】Lục Hi Thần cười, giọng điệu nghe có vẻ không thèm để ý đến tí nào:【 Nhưng tình cảm ấy mà, yêu đương rồi lại chia tay là chuyện vô cùng bình thường, có khi chưa tới một trăm ngày mà chúng tôi đã chia tay rồi không chừng.
】
【 Hơn nữa, có lẽ ở kiếp trước cậu ấy cũng chưa từng yêu đương bao giờ, tôi có thể hy sinh bản thân để giúp cậu ấy thực hiện ước mơ này, không cần phải cảm ơn tôi.
】
Hệ thống: 【…… Chuyện này, được thì được đó, nhưng cậu phải đợi đến khi thành niên mới có thể……】
【 Tôi hiểu tôi hiểu, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật mà.
】Trong mắt Lục Hi Thần lóe lên một tia hắc ám, hắn cười tủm tỉm đáp.
Lời nói bị người nọ cắt ngang, nhìn thấy Lục Hi Thần còn không quên “Trêu chọc” Thời Dương từ xa, nó đột nhiên cảm thấy cuộc đời hệ thống chợt trở nên hư ảo.
Rõ ràng ở thế giới trước đó, tuy rằng vị ký chủ ấy không nói rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn rất khổ sở kia mà……
Nhân loại quả là một loài sinh vật khó hiểu! QAQ.
Bình luận truyện