Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 188: Tuyệt vọng đào vong
(7)
Lần này, Đào Bách Ngạn vẫn là phản ứng kịp. Theo bản năng, gã liền muốn từ trong giới chỉ móc ra vũ khí. Nhưng là, sau khi vận dụng linh khí truyền vào bên trong, nét mặt của gã thoắt cái biến đổi. Tại sao không chỉ thân thể có vấn đề mà ngay cả linh khí của gã cũng đều đã chết lặng rồi?
Nhưng là, khi Đào Bách Ngạn thất thần trong giây lát. Lưỡi kiếm của Huyết Minh đã xé gió mà đến. Ngay tại chỗ cắt qua cổ của gã. Trong phút chốc, máu tươi trong người gã liền vụt chạy vào trong thân Hy Tà. Mà gã, cũng tái nhợt mặt mũi ngã xuống.
Nhìn thấy ngay cả Đào Bách Ngạn cũng đã chết, trái tim của Hoa Sưu và Trương Kiệt đều đang "bang bang" nhảy lên. Bởi vì vừa mới, bọn họ cũng đã thử điều động linh khí trong cơ thể. Thế nhưng, linh khí của bọn họ đã giống như một hòn đá, không có nửa điểm động tĩnh nào.
"Thánh chủ!!! Mau cứu mạng!!!" Biết rõ bản thân không thể vận dụng được nguyên tố kiếm tu thì cũng tương đương với cá nằm trên thớt. Rơi vào khủng hoảng, Hoa Sưu liền vội vã ngẩng đầu, quay về phía cửa phòng gọi to.
Một giây trôi qua, lại hai giây...bốn phía vẫn im lặng như cũ. Quan sát vẻ mặt xám xanh của hai người bọn họ. Huyết Minh vẫn ngồi ngay tại chỗ. Đôi mắt khẽ cong, giọng nói cùng nụ cười đều mang theo an ủi:"Không cần gọi nữa đâu a, ta đây liền mang các ngươi đi đoàn tụ cùng nàng."
Vừa nói, Huyết Minh đã đem Hy Tà kiếm đánh ra ngoài. Mũi kiếm sắc bén lập tức lao về giữa mi tâm của Hoa Sưu. Thấy thế, Hoa Sưu cũng không chịu im lặng chờ chết. Tức khắc dùng hết khí lực còn dư lại cửa mình mà ngã người ra sau. Tránh thoát đi một kiếm của Huyết Minh.
"Từ Huyết Minh, ngươi cái cẩu đồ vật lòng lang dạ sói. Ngươi cư nhiên lại đối chúng ta động thủ!!! Trong khoảnh khắc tiếp xúc vừa rồi, Hoa Sưu cũng lập tức phát giác ra được. Huyết Minh không có đưa nguyên tố vào ngự kiếm, về phần lý do, gã cũng không có suy nghĩ ra.
Hoa Sưu tránh thoát một chiêu, cũng không làm Huyết Minh lo lắng. Bị gã mắng chửi, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều. Lần nữa hành động, Hy Tà kiếm trong tay hắn đã lao ra. Ánh kiếm sáng chói, nhanh như cắt.
Theo phản xạ cùng cầu sinh, Hoa Sưu liền muốn tiếp tục tránh né đi kiếm khí. Thế nhưng, sau một lần trước dụng sức, lần này, tốc độ của Hoa Sưu đã không còn theo kịp mong muốn được nữa.
Vốn dĩ Huyết Minh là muốn cắt đứt cổ gã, nhưng bởi vì gã tự tìm đường chết mà di chuyển. Nên rốt cuộc, kiếm khí liền rơi vào trên bụng, đem gã chặt thành hai khúc. Huyết tinh cùng ngũ tạng lập tức ồ ạt đổ ra đất.
Lúc này, Hoa Sưu còn giữ được một phần lý trí. Cơ thể mặc dù đau đớn không sao tả nổi, nhưng gã vẫn có thể nhìn thấy được nửa người dưới đã bị tách lìa của mình. Trong phút chốc, tuyệt vọng cùng sợ hãi liền cuốn lấy gã. Mà gã chỉ có thể há họng thở hơi lên, chờ đợi tử vong đến với mình.
Đảo qua thảm trạng của Hoa Sưu, Huyết Minh cũng không quá mức để tâm. Máu tươi đang đọng thành vũng lớn dưới thân gã, cũng theo đó bay lên không khí. Hóa thành dòng chui vào thân của Hy Tà. Trong khoảnh khắc đã được thu dọn sạch sẽ.
Bây giờ, trong cả dịch quán này, chỉ còn hai cái người sống chính là Huyết Minh và Trương Kiệt. Trong lúc Huyết Minh đánh giết Hoa Sưu, Trương Kiệt đã sớm lặng lẽ trốn theo đường đi ra đại môn.
Trong lòng cũng cầu mong Hoa Sưu có thể trường mệnh một chút, giúp gã tranh thủ thêm chút thời gian. Đồng thời cũng hận chết kẻ tạo ra dịch quán này, khi khổng khi không bỗng nhiên lại lắp một tòa cách âm đại trận ở đây làm gì không biết. Khiến cho bọn họ hiện tại muốn kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.
Liếc nhìn trong sân trống không, thiếu mất một cá nhân. Dưới chân Huyết Minh liền đạp vào trong không trung. Tiêu Dao Du vận chuyển, cơ thể giống như hòa làm một thể với tiếng gió. Dịu êm đi về phía đại môn.
"Hà...hà..." Bởi vì diện tích dịch trạm quá lớn, cộng với cơ thể nặng trĩu. Chạy một hồi, tiếng hít thở của Trương Kiệt đã trở nên cấp bách vô cùng. Trên mặt, trên người, nơi nơi đều đang đổ mồ hôi. Chay được vài bước lại ngoái đầu nhìn về sau, xem xem Huyết Minh có đuổi theo hay không.
Chạy không bao lâu, Trương Kiệt rốt cục cũng nhìn đến cánh cổng đang đóng chặt của dịch quán. Theo khoảng cách giữa đôi bên ngày càng gần, nội tâm Trương Kiệt liền không ngừng cuồng loạn. Vui sướng, mừng rỡ, nhẹ nhõm, bao nhiêu tâm tình ùa vào, suýt chút nữa khiến gã òa khóc ra.
Thế nhưng, gã biết được, hiện tại không phải là lúc cảm động.
Cho đến tận khi cánh cổng gần trong gang tấc, tay của gã còn nắm lấy cây chặn cửa. Trương Kiệt chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn. Từng huyệt vị đang căng chặt trên người cũng lập tức buông lỏng. "Cạch" đem chặn cửa đẩy sang một bên, gã lại vươn tay muốn nắm lấy vòng cửa, mở cửa ra.
Nhưng, đúng thời khắc này, từ trên không trung bỗng dưng lại xoẹt qua một luồng khí lạnh. Linh cảm mách bảo rằng có nguy hiểm, Trương Kiệt liền vội vàng rụt tay trở về. Cùng lúc đó, trong tai gã, liền truyền tới thanh âm mát lạnh của Huyết Minh.
"Trò chơi kết thúc. Ngươi thua rồi nha huynh đệ. Nói đi, lần này ngươi muốn chết thế nào?"
**Ta sắp chết rồi a!!! Ngày mai chủ nhật, tuyệt đối phải đi khám bệnh thôi.
Lần này, Đào Bách Ngạn vẫn là phản ứng kịp. Theo bản năng, gã liền muốn từ trong giới chỉ móc ra vũ khí. Nhưng là, sau khi vận dụng linh khí truyền vào bên trong, nét mặt của gã thoắt cái biến đổi. Tại sao không chỉ thân thể có vấn đề mà ngay cả linh khí của gã cũng đều đã chết lặng rồi?
Nhưng là, khi Đào Bách Ngạn thất thần trong giây lát. Lưỡi kiếm của Huyết Minh đã xé gió mà đến. Ngay tại chỗ cắt qua cổ của gã. Trong phút chốc, máu tươi trong người gã liền vụt chạy vào trong thân Hy Tà. Mà gã, cũng tái nhợt mặt mũi ngã xuống.
Nhìn thấy ngay cả Đào Bách Ngạn cũng đã chết, trái tim của Hoa Sưu và Trương Kiệt đều đang "bang bang" nhảy lên. Bởi vì vừa mới, bọn họ cũng đã thử điều động linh khí trong cơ thể. Thế nhưng, linh khí của bọn họ đã giống như một hòn đá, không có nửa điểm động tĩnh nào.
"Thánh chủ!!! Mau cứu mạng!!!" Biết rõ bản thân không thể vận dụng được nguyên tố kiếm tu thì cũng tương đương với cá nằm trên thớt. Rơi vào khủng hoảng, Hoa Sưu liền vội vã ngẩng đầu, quay về phía cửa phòng gọi to.
Một giây trôi qua, lại hai giây...bốn phía vẫn im lặng như cũ. Quan sát vẻ mặt xám xanh của hai người bọn họ. Huyết Minh vẫn ngồi ngay tại chỗ. Đôi mắt khẽ cong, giọng nói cùng nụ cười đều mang theo an ủi:"Không cần gọi nữa đâu a, ta đây liền mang các ngươi đi đoàn tụ cùng nàng."
Vừa nói, Huyết Minh đã đem Hy Tà kiếm đánh ra ngoài. Mũi kiếm sắc bén lập tức lao về giữa mi tâm của Hoa Sưu. Thấy thế, Hoa Sưu cũng không chịu im lặng chờ chết. Tức khắc dùng hết khí lực còn dư lại cửa mình mà ngã người ra sau. Tránh thoát đi một kiếm của Huyết Minh.
"Từ Huyết Minh, ngươi cái cẩu đồ vật lòng lang dạ sói. Ngươi cư nhiên lại đối chúng ta động thủ!!! Trong khoảnh khắc tiếp xúc vừa rồi, Hoa Sưu cũng lập tức phát giác ra được. Huyết Minh không có đưa nguyên tố vào ngự kiếm, về phần lý do, gã cũng không có suy nghĩ ra.
Hoa Sưu tránh thoát một chiêu, cũng không làm Huyết Minh lo lắng. Bị gã mắng chửi, hắn cũng không có cảm giác gì nhiều. Lần nữa hành động, Hy Tà kiếm trong tay hắn đã lao ra. Ánh kiếm sáng chói, nhanh như cắt.
Theo phản xạ cùng cầu sinh, Hoa Sưu liền muốn tiếp tục tránh né đi kiếm khí. Thế nhưng, sau một lần trước dụng sức, lần này, tốc độ của Hoa Sưu đã không còn theo kịp mong muốn được nữa.
Vốn dĩ Huyết Minh là muốn cắt đứt cổ gã, nhưng bởi vì gã tự tìm đường chết mà di chuyển. Nên rốt cuộc, kiếm khí liền rơi vào trên bụng, đem gã chặt thành hai khúc. Huyết tinh cùng ngũ tạng lập tức ồ ạt đổ ra đất.
Lúc này, Hoa Sưu còn giữ được một phần lý trí. Cơ thể mặc dù đau đớn không sao tả nổi, nhưng gã vẫn có thể nhìn thấy được nửa người dưới đã bị tách lìa của mình. Trong phút chốc, tuyệt vọng cùng sợ hãi liền cuốn lấy gã. Mà gã chỉ có thể há họng thở hơi lên, chờ đợi tử vong đến với mình.
Đảo qua thảm trạng của Hoa Sưu, Huyết Minh cũng không quá mức để tâm. Máu tươi đang đọng thành vũng lớn dưới thân gã, cũng theo đó bay lên không khí. Hóa thành dòng chui vào thân của Hy Tà. Trong khoảnh khắc đã được thu dọn sạch sẽ.
Bây giờ, trong cả dịch quán này, chỉ còn hai cái người sống chính là Huyết Minh và Trương Kiệt. Trong lúc Huyết Minh đánh giết Hoa Sưu, Trương Kiệt đã sớm lặng lẽ trốn theo đường đi ra đại môn.
Trong lòng cũng cầu mong Hoa Sưu có thể trường mệnh một chút, giúp gã tranh thủ thêm chút thời gian. Đồng thời cũng hận chết kẻ tạo ra dịch quán này, khi khổng khi không bỗng nhiên lại lắp một tòa cách âm đại trận ở đây làm gì không biết. Khiến cho bọn họ hiện tại muốn kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.
Liếc nhìn trong sân trống không, thiếu mất một cá nhân. Dưới chân Huyết Minh liền đạp vào trong không trung. Tiêu Dao Du vận chuyển, cơ thể giống như hòa làm một thể với tiếng gió. Dịu êm đi về phía đại môn.
"Hà...hà..." Bởi vì diện tích dịch trạm quá lớn, cộng với cơ thể nặng trĩu. Chạy một hồi, tiếng hít thở của Trương Kiệt đã trở nên cấp bách vô cùng. Trên mặt, trên người, nơi nơi đều đang đổ mồ hôi. Chay được vài bước lại ngoái đầu nhìn về sau, xem xem Huyết Minh có đuổi theo hay không.
Chạy không bao lâu, Trương Kiệt rốt cục cũng nhìn đến cánh cổng đang đóng chặt của dịch quán. Theo khoảng cách giữa đôi bên ngày càng gần, nội tâm Trương Kiệt liền không ngừng cuồng loạn. Vui sướng, mừng rỡ, nhẹ nhõm, bao nhiêu tâm tình ùa vào, suýt chút nữa khiến gã òa khóc ra.
Thế nhưng, gã biết được, hiện tại không phải là lúc cảm động.
Cho đến tận khi cánh cổng gần trong gang tấc, tay của gã còn nắm lấy cây chặn cửa. Trương Kiệt chỉ cảm thấy sống sót sau tai nạn. Từng huyệt vị đang căng chặt trên người cũng lập tức buông lỏng. "Cạch" đem chặn cửa đẩy sang một bên, gã lại vươn tay muốn nắm lấy vòng cửa, mở cửa ra.
Nhưng, đúng thời khắc này, từ trên không trung bỗng dưng lại xoẹt qua một luồng khí lạnh. Linh cảm mách bảo rằng có nguy hiểm, Trương Kiệt liền vội vàng rụt tay trở về. Cùng lúc đó, trong tai gã, liền truyền tới thanh âm mát lạnh của Huyết Minh.
"Trò chơi kết thúc. Ngươi thua rồi nha huynh đệ. Nói đi, lần này ngươi muốn chết thế nào?"
**Ta sắp chết rồi a!!! Ngày mai chủ nhật, tuyệt đối phải đi khám bệnh thôi.
Bình luận truyện