Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 172-173: Cổ thụ che trời



- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi thực giết Chư Cát Bác Đào, ngươi. . . Ngươi nhất định phải chết, ngươi nhất định phải chết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.

Lúc này lão Nhị kia hai tay run rẩy chỉ vào Dương Lỗi.

- Hắn là lão đại của các ngươi, hiện tại hắn chết rồi, ngươi cũng đi cùng hắn a.

Âm thanh Dương Lỗi lạnh lùng nói.

- Không. . . Đừng giết ta, đừng giết ta, ta cái gì cũng có thể cho ngươi, tinh thạch của ta toàn bộ cho ngươi, ngươi đừng giết ta.

Thấy Dương Lỗi thực muốn động thủ, lão Nhị này bị hù đến rồi, chết tử tế không bằng lại sống, tuy đây không phải là thật chết rồi, nhưng hắn cũng sợ hãi không thôi, sợ chết là bản năng của người, trên đời này không có ai nguyện ý đi chết, trừ khi là lòng của hắn đã chết, đã không có ý chí sinh tồn rồi, bất quá nếu như vậy, như vậy hắn cũng không thể tính là người sống rồi.

Vốn Dương Lỗi muốn như vậy kết liễu hắn, bất quá nghĩ lại tha hắn một lần cũng không phải là không thể được, nếu như mình buông tha những người này, mà Chư Cát Bác Đào lại bị mình giết chết, như vậy một khi ra ngoài, Gia Cát Bác Đào nhất định sẽ hoài nghi mấy người kia, cho nên cái này cũng không phải là một chuyện xấu.

- Buông tha ngươi, cũng có thể, bất quá. . .

- Bất quá cái gì, chỉ cần có thể tha ta, ta, ta cái gì cũng có thể đưa cho ngươi, toàn bộ đều cho ngươi.

Thấy mình còn có chỗ trống sinh tồn, Gia Cát Bác Văn vội hỏi.

Lão Nhị Gia Cát Bác Văn là nhi tử Gia Cát Bằng trưởng lão, mà Chư Cát Bác Đào là nhi tử Gia Chủ, giữa hai người chênh lệch là rất lớn.

Dương Lỗi lắc đầu nói:

- Tinh thạch, cũng không cần ngươi toàn bộ cho, xuất ra một nửa là được.

- Thật sự, ngươi. . . ngươi không phải là đang dối gạt ta đi?

Gia Cát Bác Văn vẻ mặt không thể tin nhìn xem Dương Lỗi.

- Ngươi thích tin hay không, nếu như ngươi không tin mà nói, ta giết ngươi liền có thể đạt được tinh thạch, đương nhiên nếu như ngươi nhất định muốn đem tất cả tinh thạch cho ta, ta đây cũng hoàn toàn không có ý kiến.

Dương Lỗi thấy hắn rõ ràng không tin, liền nói.

- Tin tưởng, tin tưởng, ta cho ngươi, cho ngay.

Gia Cát Bác Văn sợ Dương Lỗi đổi ý, liền tranh thủ đem tinh thạch mình lấy được phân ra một nửa cho Dương Lỗi, rõ ràng cũng có hơn một vạn.

- Không tệ, không tệ, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có nhiều tinh thạch như vậy, đúng rồi, ngươi lại để cho bọn hắn cũng đem một nửa tinh thạch giao ra đây, ta sẽ bỏ qua các ngươi.

Những người còn lại thấy đại ca bị giết, nhị ca cũng đầu hàng, làm sao có thể còn có tâm tư phản kháng, bọn hắn liền giao ra tinh thạch, động tác rất nhanh.

Thả bọn hắn đi xong, Cổ Tịnh có chút bất mãn nhìn xem Dương Lỗi nói:

- Ngươi như thế nào đều thả bọn chúng?

- Thả bọn hắn, tự nhiên có lý do của ta.

Dương Lỗi nhìn xem Cổ Tịnh cùng Dương Thanh Thủy hỏi lại, nói.

- Ngươi nghĩ lão Đại và lão Tam của bọn hắn đều bị ta giết đi, nhưng lão Nhị cùng một đám tiểu đệ không chết, sau khi rời khỏi đây, lão Đại và lão Tam bọn hắn sẽ nghĩ thế nào?

- Ah. . . Ta hiểu được, ngươi muốn cho bọn họ nội đấu, ngươi thật sự là rất xấu rồi.

Cổ Tịnh nghe vậy bừng tỉnh đại ngộ nói.

Dương Lỗi đầu đầy hắc tuyến, xấu, rất xấu rồi, từ hình dung như vậy như thế nào luôn từ trong miệng nàng rơi ở trên đầu mình, tựa hồ mình cũng chưa đối với nàng làm xấu, mình vẫn là chưa thành nhân đây này, muốn xấu cũng là ngươi đối với ta xấu, Dương Lỗi trong lòng thầm nhủ.

- Dương đại ca thật thông minh.

Nhưng Dương Thanh Thủy lại mỉm cười ngọt ngào nói.

Đối với Dương Thanh Thủy nói, Dương Lỗi vẫn là thập phần hưởng thụ, nhìn nàng một cái nói:

- Tốt rồi, chúng ta nhìn xem thu hoạch thế nào a.

- Lần này có bao nhiêu tinh thạch, nhanh cho ta xem một chút.

Cổ Tịnh vừa nghe đến sự tình có quan hệ tinh thạch liền hưng phấn rồi, bề bộn bu lại.

- Thu hoạch cũng không nhỏ.

Dương Lỗi tính lại, rõ ràng có gần tám vạn tinh thạch, nói cách khác mấy tên gia hỏa này cộng lại tinh thạch rõ ràng đạt đến hơn mười vạn, mà Dương Lỗi tinh tường, bọn hắn những cái thứ này là sẽ không chăm chú đi tìm đấy, huống hồ coi như là chính thức chăm chú tìm kiếm cũng sẽ không đạt được nhiều tinh thạch như vậy, như vậy ý nghĩa, những tinh thạch này rất có thể là bọn hắn đoạt đến đấy.

- Có bao nhiêu tinh thạch?

Cổ Tịnh thấy Dương Lỗi ngẩng đầu lên, liền vội vàng hỏi.

- Tổng cộng là bảy vạn sáu ngàn hai trăm viên.

- Nhiều như vậy à?

Cổ Tịnh cùng Dương Thanh Thủy nghe vậy không khỏi líu lưỡi, nhiều tinh thạch như vậy, tiến vào bài danh Top 100 tuyệt đối là không có vấn đề rồi.

- Những tinh thạch này chúng ta bình quân phân a.

Dương Lỗi lại không có ở vấn đề này dây dưa, hoàn toàn chính xác thời điểm Dương Lỗi chứng kiến bọn hắn có nhiều tinh thạch như vậy cũng là thập phần kinh ngạc.

- Ta không lấy a, Dương đại ca, ta không lấy, ngươi cùng Tịnh tỷ phân là được.

Lúc này Dương Thanh Thủy lắc đầu nói ra.

- Như vậy sao được.

Cổ Tịnh nghe xong vội nói.

- Ngươi ngốc ah, cái này đều là điểm tích lũy, quan hệ đến có thể tiến vào Huyền Cơ Môn hay không đấy, còn có, Tiểu Lỗi đệ đệ có nhiều tinh thạch như vậy, còn có thể thiếu một chút như vậy sao?

Dương Lỗi cũng nói:

- Thanh Thủy, kỳ thật tinh thạch này cũng không có cái gì, nếu là cùng một chỗ, cũng không thể không thu, nói cách khác, vậy ngươi là không muốn nhận thức ta cái Dương đại ca này rồi.

Dương Lỗi đã nói như vậy rồi, Dương Thanh Thủy tự nhiên không có biện pháp cự tuyệt.

Bảy vạn sáu ngàn hai trăm, phân thành ba phần mỗi người lấy được 25400 viên, tăng thêm hơn hai vạn này, tinh thạch của Dương Lỗi tổng cộng đạt đến mười ba vạn.

Hai nữ cũng không ít, Cổ Tịnh có mười vạn, mà Dương Thanh Thủy cũng không ít, chừng chín vạn.

Ba người đã đem mọi người xa xa bỏ xuống.

Lúc này bốn người Thiên Nhất trường lão đều líu lưỡi không thôi, lúc này mới năm ngày, rõ ràng đến được hơn mười vạn điểm tích lũy, đây chính là lịch sử đến nay chưa bao giờ có, coi như là lịch sử kỷ lục cao nhất, ở trong năm ngày thời gian cũng không có đạt tới qua mười vạn, cuối cùng vẫn là một đường chặn giết, cướp đoạt, mới vượt qua mười vạn.

Lý Nham nhìn xem bốn người nói:

- Thiên Nhất trường lão, ta xem, tiểu tử kia hẳn là biết rõ tinh thạch dấu ở nơi nào, bọn hắn mỗi một lần hành động tựa hồ là có mục đích, chuyên môn chọn lựa những địa phương tinh thạch nhất kia.

Thiên Nhất trợn trắng mắt nói:

- Nói nhảm, cái này còn cần ngươi đến nói cho ta biết.

- Tiểu tử kia bí mật rất nhiều ah.

Một bên mỹ phu nhân Đoạn Dung nói ra.

- Bí mật rất nhiều, cũng không phải các ngươi có thể đi tìm hiểu, bằng không thì sẽ đưa tới họa sát thân.

Thiên Nhất nghe xong vội quát lớn, nói giỡn, người này là Trương Dật trưởng lão đặc biệt chiếu cố, người hắn dự định, nếu có người dám đối với hắn bất lợi, cái kia quả thực là muốn chết, Trương Dật trưởng lão này tại Huyền Cơ Môn mặc dù không có đệ tử, nhưng địa vị cực cao, tu vi cường hãn, ngoại trừ bọn người Cổ Lão, không có người là đối thủ của hắn.

Hơn nữa lợi hại nhất chính là một tay khôi lỗi thuật của hắn, mấy Vũ Thần cấp Khôi Lỗi vây công, đối phó bốn người mình có thể chém dưa thái rau đơn giản.

- Cái này ta tự nhiên biết rõ, Thiên Nhất trưởng lão ngươi yên tâm, Đoạn Dung ta không phải không biết sâu cạn như vậy, chẳng qua nếu như có thể cùng hắn kết thành đạo lữ mà nói. . .

Đoạn Dung bỏ vào trong ảo tưởng, bất quá không thể không nói Đoạn Dung vẫn là rất có tư sắc đấy, cái dáng người kia đầy đặn, khí chất thục phụ ung dung đẹp đẽ quý giá.

Một bên Lý Nham nghe vậy lời nói có chút ê ẩm nói:

- Ngươi đều lớn như vậy rồi, người ta sẽ vừa ý ngươi?

- Lý Nham ngươi nói cái gì?

Đoạn Dung trừng mắt, ngữ khí căm tức nói.

Lý Nham đối với Đoạn Dung một mực có tâm tư, muốn cùng nàng kết thành đạo lữ, nhưng không biết làm sao Đoạn Dung căn bản là không thèm điểu nghía đến hắn, ánh mắt rất cao, người theo đuổi nàng cũng không ít, nhưng nàng đều chướng mắt, trong đó Lý Nham là một người truy cầu lợi hại nhất, cũng là một người duy nhất có thể cùng Đoạn Dung nói mấy câu.

- Tốt rồi, tốt rồi, hai người các ngươi đừng cãi nữa, bất quá Đoạn Dung nếu quả thật có thể thành đạo lữ của Dương Lỗi mà nói, cũng là phúc khí của nàng.

Thiên Nhất trường lão đánh cái giảng hòa.

Thiên Nhất trường lão với tư cách nhất phái trưởng lão, đẳng cấp so với bọn hắn cao hơn nhiều, hơn nữa còn là thủ trưởng trực tiếp cảu bọn hắn, tuy bình thường rất hoà ái, bình dị gần gũi, nhưng có đôi khi tức giận lên lại rất khủng bố đấy.

. . .

Ngày thứ bảy.

Ba người Dương Lỗi tiếp tục hướng phía trước hành tẩu, một đường đều dọc theo mép nước.

- Một gốc cây thật lớn ah.

- Che trời cổ thụ, đây mới thực sự là che trời cổ thụ ah.

Dương Lỗi nhìn xem cây cổ thụ cực lớn kia, lập tức bị chấn động rồi, gốc cổ thụ kia thân thể khổng lồ, từ xa nhìn lại, giống như là Trụ Tử (cây cột) cực lớn, đứng sửng ở giữa thiên địa, cao vút trong mây, thậm chí thấy không rõ lắm đến cùng cao bao nhiêu, lớn đến bao nhiêu.

Dương Lỗi sử dụng Chân Thực Ưng Nhãn, kinh dị phát hiện, bên trong cổ thụ cực lớn này rõ ràng có dấu đại lượng tinh thạch.

- Ở bên kia, chúng ta qua.

Dương Lỗi chỉ chỉ cái gốc đại thụ che trời cách đó không xa kia.

- Ở trên cây, có rất nhiều, đoán chừng có 30 vạn viên.

- 30 vạn viên, ở trên cây kia?

Cổ Tịnh nhìn xem Dương Lỗi nói.

- Ngươi nói không sai chứ, tại sao có thể là trên cây?

Dương Lỗi cười cười, không có giải thích.

- Chúng ta qua sẽ biết.

Ba người tới trước mặt cổ thụ này, lại tới đây cho người càng thêm rung động, cây cổ thụ này đường kính chừng hơn 10m, nhìn thân cây trước mắt, căn bản chính là diện kiến tường cao.

Dương Thanh Thủy cùng Cổ Tịnh tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không có phát hiện bất luận tinh thạch gì, Cổ Tịnh còn đắc ý mượn nhờ vũ khí bò lên trên nhánh cây, khắp nơi xem xét, nhưng lại không có nhìn thấy bất luận bóng dáng tinh thạch gì.

- Tiểu Lỗi đệ đệ, ngươi không phải là trêu chọc chúng ta chứ, cái này rõ ràng không có bất kỳ tinh thạch.

Xuống dưới đất, Cổ Tịnh nhìn xem Dương Lỗi thập phần tức giận nói.

- Dương đại ca, trên cây này làm sao có thể có tinh thạch, nhất định là Dương đại ca ngươi lầm đi à nha?

Dương Thanh Thủy cũng là bộ dạng không như là có tinh thạch.

Nhưng Dương Lỗi lại không cho là đúng, biểu hiện trên mặt y nguyên tự tin:

- Ta đã lừa gạt các ngươi sao? Lời nói của ta có bỏ qua sao?

Hai nữ lắc đầu, Dương Lỗi đích thật là không có lừa gạt các nàng, mỗi lần nói chỗ nào có tinh thạch, chỗ đó liền nhất định có tinh thạch.

- Cái kia chẳng phải khẳng định, ta nói nơi này có tinh thạch, liền khẳng định có tinh thạch tồn tại, bất quá các ngươi quá sốt ruột mà thôi, ta vẫn chưa nói xong, các ngươi liền hành động rồi.

- Cái kia ở nơi nào, 30 vạn viên tinh thạch ah, cũng không phải số lượng nhỏ, gốc cổ thụ này tuy cực lớn, nhưng ta không tin ở trên có thể dấu được nhiều tinh thạch như vậy.

Cổ Tịnh nói ra, hoàn toàn chính xác 30 vạn viên tinh thạch chồng chất cũng không phải một chút.

Dương Lỗi gõ thân cây đại thụ nói:

- Ta cũng không có nói ở bên ngoài ah, chẳng lẽ ngươi cho rằng một cây đại thụ như vậy, bên trong dấu không dưới vật gì sao? Đừng nói là 30 vạn tinh thạch, coi như là 300 vạn, 3000 vạn cũng không có vấn đề gì cả.

- Ngươi nói bên trong đại thụ này? Điều này sao có thể?

Cổ Tịnh ngược lại là thật không ngờ có chuyện này, đại thụ này hoàn toàn chính xác có thể dấu nhiều tinh thạch như vậy, nhưng tinh thạch kia lại làm sao có thể sẽ sinh trưởng trong thân xây đại thụ đây? Điểm này Cổ Tịnh vẫn là chưa tin.

Dương Lỗi cười gõ cổ thụ che trời, vang lên thanh âm chứng minh, cây đại thụ này đích thật là rỗng ruột đấy.

- Trên thế giới này không có chuyện gì không thể nào, đại thụ này là rỗng ruột, mà ở trong đó hoàn toàn chính xác có dấu nhiều tinh thạch như vậy.

- Ngươi là làm sao biết được? Chẳng lẽ là chính ngươi phỏng đoán, nói sau coi như là bên trong khỏa cổ thụ này có tinh thạch, chúng ta lại đi vào như thế nào?

Cổ Tịnh vờn quanh lấy đại thụ nhìn chung quanh một lần, căn bản cũng không có phát hiện cửa vào tiến vào bên trong cổ thụ.

- Chẳng lẽ ngươi ý định ở trên cành cây cổ thụ mở ra một cái cửa động, cái này tựa hồ rất không có khả năng?

- Ta đến thử xem.

Mà lúc này Dương Thanh Thuỷ rút ra bảo kiếm của mình, một đạo kiếm khí đánh vào trên cành cây cổ thụ.

Đinh.

Cây cổ thụ cực lớn căn bản không có một tia tổn thương, ngay cả một tia ấn ký cũng không có đánh lên.

- Cái này. . . Này làm sao chịu có thể.

Dương Thanh Thủy ngơ ngác nhìn xem cổ thụ cực lớn này, mình là sử dụng sáu thành khí lực, rõ rang ngay cả một đạo ấn ký cũng không có, cái này như thế nào không làm cho nàng giật mình.

- Đừng thử nữa, sẽ không được đâu, cổ thụ như vậy, sinh tồn không biết mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm cũng có thể, trừ khi đạt tới Võ Thánh, thậm chí là Vũ Thần, bằng không thì đối với nó không có khả năng tạo thành bất luận tổn thương gì, gốc cây cổ thụ này, đã trở thành vạn mộc chi Vương, so với những Thiên Ngoại huyền thiết kia còn muốn cứng rắn, nếu muốn ở trên cành cây của nó đánh thủng, lấy thực lực của chúng ta căn bản không có bất luận khả năng gì.

- Trừ khi. . .

- Trừ phi cái gì?

Dương Thanh Thủy hỏi.

- Trừ khi sử dụng Chân Linh phù của gia gia.

Cổ Tịnh nói.

Sử dụng Chân Linh phù, nói giỡn, đây tuyệt đối là không được, dù cho nơi này có 30 vạn viên tinh thạch cũng không thể sử dụng, nếu như muốn sử dụng một quả Chân Linh phù để đổi lấy 30 vạn viên tinh thạch này mà nói, như vậy Dương Lỗi cũng không cần lấy, ở trong mắt Dương Lỗi, một quả Chân Linh phù so với hơn mười vạn viên tinh thạch này muốn trân quý nhiều lắm.

Tinh thạch mình có thể đi những địa phương khác tìm, mà Chân Linh phù này là dùng cũng chưa có.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện