Hệ Thống Vạn Năng
Chương 22: Hoàn thành phó bản
ĐINH!
- Thiết lập nhiệm vụ cuối cùng thành công! Di chuyển trụ năng lượng đảm bảo trạng thái tốt nhất tới địa điểm chỉ định.
Sau khi nghe thông báo nhiệm vụ cuối cùng từ hệ thống hắn có chút bất ngờ. Có vẻ nhiệm vụ này đơn giản đến lạ thường. Nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Ít nhất hắn chắc rằng hệ thống ban phát nhiệm vụ cũng không hề làm hại hắn. Hắn quay lại để tìm cách có thể mang trụ năng lượng đi một cách dễ dàng thì khá bất ngờ bây giờ trụ năng lượng đã thu nhỏ lại và hóa thành chiếc túi xách khổ lớn.
"Như vậy thì càng thuận tiện hơn nhiều rồi!" Phan Hải đến và khoác chiếc túi xách lên thì một dòng thông báo vang lên trong đầu hắn.
ĐINH!
- Buộc chặt túi chứa trụ năng lượng lên người ký chủ. Không thể bỏ xuống. Trọng lực gia tăng lên gấp năm trăm lần.
RẦM!
Tiếng thông báo vừa dứt đi thì thân thể hắn ngay lúc này cũng đang nằm bẹp dí. Trọng lực gia tăng một cách đột ngột khiến hắn không thể trụ được. Khóe miệng hắn chảy ra một dòng máu xám.
Phan Hải gắng gượng chống hai tay để nâng người lên nhưng năm lần bảy lượt vẫn ở tình trạng thân thể hòa mình với đất mẹ làm cho hắn không ngừng cười khổ. "Hệ thống lần này chơi cũng quá lớn!" Tại nhiệm vụ thứ 2 thì 50 lần trọng lực khiến hắn không ít khó khăn rồi. Bây giờ gấp mười lần thì không cần nghĩ nhiều cũng biết là bản thân đang gánh một áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng cái bản tính lì lợm cùng với tâm lý mong muốn bản thân mạnh lên không ngừng kích thích hắn không được từ bỏ. Kể từ lúc gặp nạn lần trước ở rừng Bá Minh vẫn không ngừng ám ảnh tâm lý hắn. Chỉ có mạnh mẽ hơn kẻ thù thì hắn mới không bị đem ra bị hành xác. Bắt buộc hắn phải mạnh mẽ hơn nữa thì hắn mới đủ sức đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình.
=======
Trong một căn phòng rộng lớn xa hoa. Xung quanh bày biện nhiều giá sách rất lớn. Tại chiếc bàn đặt ở giữa căn phòng Phúc Hổ đang lật từng cuống sách mà không ngừng chau mày suy nghĩ. Kể ra cũng thật khổ cho hắn khi bắt hắn phải ngồi đọc sách. Cái việc mà trước giờ một kẻ chỉ thích dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện như hắn không hề thích tí nào. Miệng hắn không ngừng lầm bầm những vài từ lúc rõ lúc không.
- Ma thần....kiếm...thất....
Sự kiên trì đáng khâm phục đấy duy trì không được bao lâu thì Vèo!. Cuốn sách lão vừa cầm trên tay 5 phút trước đã bay xuống đất.
- Bà nó! Ta sẽ đốt...
- Đốt gì?
Câu nói từ miệng Phúc Hổ chưa kịp thốt ra thì liền bị một câu hỏi ngắn gọn chỉ với hai chữ chặn ngay ngắn trước cửa miệng. Âm thanh phát ra câu hỏi có vẻ trầm trọng và nghiêm nghị chứa trong đó chút không hài lòng.
- Phụ thân! Không có gì! Con chỉ muốn đốt một ít ngàn năm mộc hương để cho dễ suy tư thôi mà.
- Ồ! Có thể đưa lão cha già của người một ít hay không?
- Ặc! À vâng.
Nói rồi Phúc Hổ tới trước mặt lão giả xuất từ tay ra một túi nhỏ màu đỏ. Lão có chút chần chờ không biết đưa phụ thân bao nhiêu thì sẽ không bị giáo huấn đây. Chỉ là nghĩ không được lâu thì cái túi trên lão đã biến mất thay vào đó là một mẫu gỗ nhỏ to bằng 2 cái móng tay cái nằm chễm chệ trong lòng bàn tay lão.
- Lâu rồi mới thấy người hiếu tâm với lão già ta đây. Thôi cũng đành lòng nhận vậy. Nhà người lo mà tìm kiếm nội dung của nó đi.
Câu nói vừa dứt thì người phát ra âm thanh bỗng trở nên mờ ảo như một làn khói rồi biến mất khỏi căn phòng. Chả qua người còn lại trong căn phòng thì khuôn mặt đã co rúm lại lại như một con khỉ già. Đôi mắt Phúc Hổ giờ này đã đỏ bừng lên. Ngàn năm mộc hương, tên cũng như vật vậy. Một ngàn năm mới có thể có mà dùng, mà chắc gì đã có mà dùng đây.
Lão đứng hối hận được một lát rồi cũng nghiến răng kèn kẹt mà cúi xuống đất nhặt cuốn sách dưới chân lên rồi tiếp tục quay lại phía bàn mà tìm hiểu nó. Nhưng lão vừa mới lật được một trang thì liền gập nó lại rồi hét lớn.
- Bà nó! Phúc Hổ ta không muốn đọc sách aaaaaaa!
============
Đã ba ngày trôi qua bên trong hệ thống. Phan Hải bây giờ đã đứng dậy được. Kẻ từ lúc bắt đầu đứng dậy và di chuyển thì hắn cũng đã cách vị trí ban đầu được mười bước chân rồi. Ít nhất bây giờ hắn cũng có thể tự hào vì đã gánh được trọng lực lớn như vậy. Nếu như hắn mà biết Khống Thánh Kỳ đỉnh phong cũng chỉ có thể gánh được trọng lực 200 lần thì sẽ nghĩ gì.
Sau một hồi chật vật để có thể đứng vững thì hắn đang không ngừng hít thở không khí để hồi sức. Hắn lại tiếp tục đưa ra những bước chân khó khăn tiến xuống núi. Từng bước, từng bước không ngừng đưa thân thể di chuyển về phía trước. Mỗi bước chân thì thân thể cứ một lần chấn động mạnh khiến hô hấp hắn trở nên khó khăn. Ý chí vẫn không ngừng thúc dục hắn hãy bước tiếp về phía trước. Hắn cần phải tham gia Huyết Lệ Bí Cảnh nữa. Thời gian trôi qua trong này so với bên ngoài hắn cũng không hề biết có xảy ra khác biệt gì không. Cho nên hắn cần phải thích ứng nhanh hơn để tăng tốc độ tiến hành nhiệm vụ. Hắn nhìn về con đường xuống núi trước mắt. Một con đường dài thẳng tấp xuống tận dưới chân núi. Hắn gồng mình không ngừng tụ lực tại hai chân.
Bùm!
Phan Hải sau một hồi tích tụ sức lực liền cắn răng phóng mình thật nhanh về phía trước. Chỉ là hắn quên trọng lực gia tăng 500 lần khiến sức nặng thân thể hắn cũng tăng lên bấy nhiêu lần. Mà trọng lực trong nhiệm vụ cũng không phải như hắn nghĩ là tăng lên bình thường. Mà hệ thống tính toán vào số trọng lực 50 lần ở nhiệm vụ thứ hai mà hắn thích ứng tăng lên 500 lần. Sức nặng thân thể tăng lên kết hợp với đường xuống núi khá dốc khiến tốc độ vượt qua dự tính của bản thân hắn rất nhiều. Mỗi bước chạy của hắn khiến cho nền đất có dấu chân đi qua khẽ lún xuống một khúc lớn. Xương cốt trong cơ thể hắn không ngừng đau nhức vì chấn động mạnh. Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục phóng về trước vì bây giờ hắn cũng không thể dừng lại được.
RẦM!RẦM!RẦM!
Âm thanh chấn động không ngừng vang lên mỗi khi chân hắn chạm đất. Giờ đây hắn chỉ cả thể trừng thật lớn đôi mắt nhìn về phía trước rồi cắn răng mà chạy. Mặc dù rất đau đớn nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ thì hắn không thể làm gì khác.
========
Thời gian cũng đã về chiều, tính từ lúc hắn liều mạng chạy vào buổi sáng thì lúc này hắn cảm thấy áp lực của 500 lần trọng lực không còn quá khó nữa. Xương cốt trong thân thể cũng ít đau đớn hơn rất nhiều. Theo suy tính của hắn thì không bao lâu nữa hắn sẽ tới địa điểm chỉ định.
Mà sự thật cũng đã chứng minh rằng hắn nghĩ không sai. Sau 1 tiếng nữa trôi qua thì hắn đã thấy cách mình khoảng 1 cây số phía trước có một cột sáng màu vàng. Mà cột sáng đấy chắc chắn là nơi để hắn hoàn thành nhiệm vụ. Phan Hải liền cố gắng khiến tốc độ bản thân tăng cao hơn. Bỗng nhiên sau khi hắn chạy được thêm một khoảng thì phía trước hắn xuất hiện một thân ảnh khổng lồ. Một con quái vật to lớn ít nhất cũng phải gấp ba lần hắn đang chắn con đường trước mặt hắn. Con quái vật bao bọc khắp mình những khối sắt lớn trong nhưng một cổ thiết giáp hùng mạnh. Bản thân của Phan Hải cũng bất lực để tránh né. Hắn cho đến giờ vẫn không thể làm chủ được hoàn toàn tốc độ của mình. Hắn vẫn tiếp tục chạy thật nhanh hướng về phía con quái vật.
ẦM!
Tiếng nổ vang lên kèm theo rất nhiều mãnh sắt bay tung tóe ra xung quanh. Con quái vật xấu số chưa kịp làm gì thì nó liền bị Phan Hải xuyên thủng qua rồi tan xác.
ĐINH!
- Xác nhận ký chủ thành công thông qua nhiệm vụ cuối cùng trước thời hạn. Đánh giá SSS: tiêu hao ít, thời gian nhanh, trụ năng lượng không tổn hao.
- Xác nhận ký chủ thành công thông qua nhất tinh phó bản. Đánh giá SS.
- Thiết lập nhiệm vụ cuối cùng thành công! Di chuyển trụ năng lượng đảm bảo trạng thái tốt nhất tới địa điểm chỉ định.
Sau khi nghe thông báo nhiệm vụ cuối cùng từ hệ thống hắn có chút bất ngờ. Có vẻ nhiệm vụ này đơn giản đến lạ thường. Nhưng hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Ít nhất hắn chắc rằng hệ thống ban phát nhiệm vụ cũng không hề làm hại hắn. Hắn quay lại để tìm cách có thể mang trụ năng lượng đi một cách dễ dàng thì khá bất ngờ bây giờ trụ năng lượng đã thu nhỏ lại và hóa thành chiếc túi xách khổ lớn.
"Như vậy thì càng thuận tiện hơn nhiều rồi!" Phan Hải đến và khoác chiếc túi xách lên thì một dòng thông báo vang lên trong đầu hắn.
ĐINH!
- Buộc chặt túi chứa trụ năng lượng lên người ký chủ. Không thể bỏ xuống. Trọng lực gia tăng lên gấp năm trăm lần.
RẦM!
Tiếng thông báo vừa dứt đi thì thân thể hắn ngay lúc này cũng đang nằm bẹp dí. Trọng lực gia tăng một cách đột ngột khiến hắn không thể trụ được. Khóe miệng hắn chảy ra một dòng máu xám.
Phan Hải gắng gượng chống hai tay để nâng người lên nhưng năm lần bảy lượt vẫn ở tình trạng thân thể hòa mình với đất mẹ làm cho hắn không ngừng cười khổ. "Hệ thống lần này chơi cũng quá lớn!" Tại nhiệm vụ thứ 2 thì 50 lần trọng lực khiến hắn không ít khó khăn rồi. Bây giờ gấp mười lần thì không cần nghĩ nhiều cũng biết là bản thân đang gánh một áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng cái bản tính lì lợm cùng với tâm lý mong muốn bản thân mạnh lên không ngừng kích thích hắn không được từ bỏ. Kể từ lúc gặp nạn lần trước ở rừng Bá Minh vẫn không ngừng ám ảnh tâm lý hắn. Chỉ có mạnh mẽ hơn kẻ thù thì hắn mới không bị đem ra bị hành xác. Bắt buộc hắn phải mạnh mẽ hơn nữa thì hắn mới đủ sức đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình.
=======
Trong một căn phòng rộng lớn xa hoa. Xung quanh bày biện nhiều giá sách rất lớn. Tại chiếc bàn đặt ở giữa căn phòng Phúc Hổ đang lật từng cuống sách mà không ngừng chau mày suy nghĩ. Kể ra cũng thật khổ cho hắn khi bắt hắn phải ngồi đọc sách. Cái việc mà trước giờ một kẻ chỉ thích dùng vũ lực để giải quyết mọi chuyện như hắn không hề thích tí nào. Miệng hắn không ngừng lầm bầm những vài từ lúc rõ lúc không.
- Ma thần....kiếm...thất....
Sự kiên trì đáng khâm phục đấy duy trì không được bao lâu thì Vèo!. Cuốn sách lão vừa cầm trên tay 5 phút trước đã bay xuống đất.
- Bà nó! Ta sẽ đốt...
- Đốt gì?
Câu nói từ miệng Phúc Hổ chưa kịp thốt ra thì liền bị một câu hỏi ngắn gọn chỉ với hai chữ chặn ngay ngắn trước cửa miệng. Âm thanh phát ra câu hỏi có vẻ trầm trọng và nghiêm nghị chứa trong đó chút không hài lòng.
- Phụ thân! Không có gì! Con chỉ muốn đốt một ít ngàn năm mộc hương để cho dễ suy tư thôi mà.
- Ồ! Có thể đưa lão cha già của người một ít hay không?
- Ặc! À vâng.
Nói rồi Phúc Hổ tới trước mặt lão giả xuất từ tay ra một túi nhỏ màu đỏ. Lão có chút chần chờ không biết đưa phụ thân bao nhiêu thì sẽ không bị giáo huấn đây. Chỉ là nghĩ không được lâu thì cái túi trên lão đã biến mất thay vào đó là một mẫu gỗ nhỏ to bằng 2 cái móng tay cái nằm chễm chệ trong lòng bàn tay lão.
- Lâu rồi mới thấy người hiếu tâm với lão già ta đây. Thôi cũng đành lòng nhận vậy. Nhà người lo mà tìm kiếm nội dung của nó đi.
Câu nói vừa dứt thì người phát ra âm thanh bỗng trở nên mờ ảo như một làn khói rồi biến mất khỏi căn phòng. Chả qua người còn lại trong căn phòng thì khuôn mặt đã co rúm lại lại như một con khỉ già. Đôi mắt Phúc Hổ giờ này đã đỏ bừng lên. Ngàn năm mộc hương, tên cũng như vật vậy. Một ngàn năm mới có thể có mà dùng, mà chắc gì đã có mà dùng đây.
Lão đứng hối hận được một lát rồi cũng nghiến răng kèn kẹt mà cúi xuống đất nhặt cuốn sách dưới chân lên rồi tiếp tục quay lại phía bàn mà tìm hiểu nó. Nhưng lão vừa mới lật được một trang thì liền gập nó lại rồi hét lớn.
- Bà nó! Phúc Hổ ta không muốn đọc sách aaaaaaa!
============
Đã ba ngày trôi qua bên trong hệ thống. Phan Hải bây giờ đã đứng dậy được. Kẻ từ lúc bắt đầu đứng dậy và di chuyển thì hắn cũng đã cách vị trí ban đầu được mười bước chân rồi. Ít nhất bây giờ hắn cũng có thể tự hào vì đã gánh được trọng lực lớn như vậy. Nếu như hắn mà biết Khống Thánh Kỳ đỉnh phong cũng chỉ có thể gánh được trọng lực 200 lần thì sẽ nghĩ gì.
Sau một hồi chật vật để có thể đứng vững thì hắn đang không ngừng hít thở không khí để hồi sức. Hắn lại tiếp tục đưa ra những bước chân khó khăn tiến xuống núi. Từng bước, từng bước không ngừng đưa thân thể di chuyển về phía trước. Mỗi bước chân thì thân thể cứ một lần chấn động mạnh khiến hô hấp hắn trở nên khó khăn. Ý chí vẫn không ngừng thúc dục hắn hãy bước tiếp về phía trước. Hắn cần phải tham gia Huyết Lệ Bí Cảnh nữa. Thời gian trôi qua trong này so với bên ngoài hắn cũng không hề biết có xảy ra khác biệt gì không. Cho nên hắn cần phải thích ứng nhanh hơn để tăng tốc độ tiến hành nhiệm vụ. Hắn nhìn về con đường xuống núi trước mắt. Một con đường dài thẳng tấp xuống tận dưới chân núi. Hắn gồng mình không ngừng tụ lực tại hai chân.
Bùm!
Phan Hải sau một hồi tích tụ sức lực liền cắn răng phóng mình thật nhanh về phía trước. Chỉ là hắn quên trọng lực gia tăng 500 lần khiến sức nặng thân thể hắn cũng tăng lên bấy nhiêu lần. Mà trọng lực trong nhiệm vụ cũng không phải như hắn nghĩ là tăng lên bình thường. Mà hệ thống tính toán vào số trọng lực 50 lần ở nhiệm vụ thứ hai mà hắn thích ứng tăng lên 500 lần. Sức nặng thân thể tăng lên kết hợp với đường xuống núi khá dốc khiến tốc độ vượt qua dự tính của bản thân hắn rất nhiều. Mỗi bước chạy của hắn khiến cho nền đất có dấu chân đi qua khẽ lún xuống một khúc lớn. Xương cốt trong cơ thể hắn không ngừng đau nhức vì chấn động mạnh. Nhưng hắn cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục phóng về trước vì bây giờ hắn cũng không thể dừng lại được.
RẦM!RẦM!RẦM!
Âm thanh chấn động không ngừng vang lên mỗi khi chân hắn chạm đất. Giờ đây hắn chỉ cả thể trừng thật lớn đôi mắt nhìn về phía trước rồi cắn răng mà chạy. Mặc dù rất đau đớn nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ thì hắn không thể làm gì khác.
========
Thời gian cũng đã về chiều, tính từ lúc hắn liều mạng chạy vào buổi sáng thì lúc này hắn cảm thấy áp lực của 500 lần trọng lực không còn quá khó nữa. Xương cốt trong thân thể cũng ít đau đớn hơn rất nhiều. Theo suy tính của hắn thì không bao lâu nữa hắn sẽ tới địa điểm chỉ định.
Mà sự thật cũng đã chứng minh rằng hắn nghĩ không sai. Sau 1 tiếng nữa trôi qua thì hắn đã thấy cách mình khoảng 1 cây số phía trước có một cột sáng màu vàng. Mà cột sáng đấy chắc chắn là nơi để hắn hoàn thành nhiệm vụ. Phan Hải liền cố gắng khiến tốc độ bản thân tăng cao hơn. Bỗng nhiên sau khi hắn chạy được thêm một khoảng thì phía trước hắn xuất hiện một thân ảnh khổng lồ. Một con quái vật to lớn ít nhất cũng phải gấp ba lần hắn đang chắn con đường trước mặt hắn. Con quái vật bao bọc khắp mình những khối sắt lớn trong nhưng một cổ thiết giáp hùng mạnh. Bản thân của Phan Hải cũng bất lực để tránh né. Hắn cho đến giờ vẫn không thể làm chủ được hoàn toàn tốc độ của mình. Hắn vẫn tiếp tục chạy thật nhanh hướng về phía con quái vật.
ẦM!
Tiếng nổ vang lên kèm theo rất nhiều mãnh sắt bay tung tóe ra xung quanh. Con quái vật xấu số chưa kịp làm gì thì nó liền bị Phan Hải xuyên thủng qua rồi tan xác.
ĐINH!
- Xác nhận ký chủ thành công thông qua nhiệm vụ cuối cùng trước thời hạn. Đánh giá SSS: tiêu hao ít, thời gian nhanh, trụ năng lượng không tổn hao.
- Xác nhận ký chủ thành công thông qua nhất tinh phó bản. Đánh giá SS.
Bình luận truyện