Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue
Chương 25
“Hoàng Thượng người dậy rồi sao? Hoàng Thượng.”
Phó Diệc Sâm cuối cùng không thể như nguyện, đại khái trong lòng chất chứa rất nhiều phiền muộn, lại vừa trải qua một hồi sống chết, Phó Diệc Sâm cũng không phải là kẻ không tim không phổi, cho nên ngủ nửa ngày cũng không thể tiếp tục, vì thế tính toán đứng dậy. Bất kể thế nào, đầu tiên vẫn nên làm rõ tình huống trước mặt mới có thể an tâm đưa ra một kế hoạch gọn ghẽ.
Lại không nghĩ hắn vừa mới chuẩn bị đi hỏi rác rưởi, một lão thái giám liền tiến đến ngoài trướng, nhìn ra đây là tâm phúc bên người hoàng đế, hơn nữa mỗi hoàng đế hình như đều có một lão thái giám trung thành tận tâm hầu hạ.
Còn có một điểm nữa, không hổ là xuyên đến Mary Sue, quan trọng nhất phải chú ý tới lễ nghi phiền phức cổ đại, nói chuyện không thể nói trắng ra.
【 Tổng quản thái giám Đức Phúc. 】 Hệ thống thật đúng lúc gợi ý.
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại vén mành lên, quả nhiên thấy một vị thái giám lớn tuổi cằm bóng loáng, khuôn mặt âm nhu, đang cong lưng đứng trước giường, thật là, mỗi công công bên người hoàng đế đều có một chữ “Đức” sao?
Phó Diệc Sâm làm như không thấy người sống sờ sờ trước mắt, trực tiếp đứng lên, trong đầu lại trao đổi với hệ thống, [ Rác rưởi, cốt truyện, nhanh lên. ]
Giây tiếp theo, lượng lớn thông tin ùn ùn nối đuôi nhau tràn vào, Phó Diệc Sâm chỉ có thể tạm thời nuốt hết một lần để hiểu biết đại khái, nhưng cái đại khái này lại lôi đến mức đồng tử của Phó Diệc Sâm không ngừng co rút, đã vậy hắn còn phải giả bộ tàn bạo lãnh liệt.
“Hoàng Thượng, nô tài hầu người thay y phục.” Đức Phúc khom lưng tươi cười như hoa nở, Phó Diệc Sâm hơi dang tay để tiện cho lão xoay sở, hoàn toàn là dáng vẻ hoàng đế tổ tông chờ người hầu hạ.
Thừa dịp không có việc gì làm, Phó Diệc Sâm thô sơ tóm tắt ý chính của cốt truyện, không thể không nói, từ cái tên sách đã khiến hắn bị sét đánh ngập đầu, <Tuyệt Sắc Khuynh Thành: Yêu Nghiệt Vương Gia Cầu Buông Tha>, nếu Phó Diệc Sâm mà là cái tên vương gia kia, hắn đại khái sẽ nói một câu: “Lăn đi, càng xa càng tốt.”
Khái quát đơn giản, đây là một câu chuyện xuyên không, nữ chính xuyên đến một triều đại hư cấu, sau đó cùng đủ loại mỹ nam dây dưa. Nam chính bộ chuyện này cũng chính là cái tên yêu nghiệt vương gia kia, Lãnh Thiên Thương, cùng nam phụ bạo quân Hiên Viên Tàn Dạ đều thuộc dàn mỹ nam có một không hai. Hơn nữa máu chó ở chỗ, kết cục là Mary Sue cùng yêu nghiệt Vương gia liên hợp xử lý nam phụ tàn bạo, vì thế yêu nghiệt Vương gia dưới sự trợ giúp của nữ xuyên không liền trở thành “Minh quân lưu danh thiên cổ”, Mary Sue thì thành khuynh thế hoàng hậu nhận được vô vàn sủng ái, còn cái gì mà “Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm” (1), không thể không nói, Mary Sue này thật phi thường.
Phó Diệc Sâm thậm chí còn có thể cười phỉ nhổ tên của hai nam chính, một bên là Vương gia một bên là hoàng đế, không phải Thương (chết yểu) thì cũng là Tàn (tàn phế), hẳn là bệnh tâm thần mới nghĩ đến dùng mấy chữ đó để đặt tên. Nhưng Phó Diệc Sâm càng để ý đến kết cục hơn, Mary Sue liên hợp với yêu nghiệt Vương gia đem bạo quân giết chết, nói cách khác, nhân vật mình đang diễn đây đóng vai trò rất quan trọng ở kết cục?
Đã thế, Phó Diệc Sâm không thể không cẩn thận lên kế hoạch, làm cách nào để thay đổi những điểm nhỏ của cốt truyện dẫn đến thay đổi kết thúc, đồng thời còn phải bảo toàn chính mình, không bị đôi nam nữ cẩu huyết đây tính kế, thật đúng là công việc rất hao tâm tổn trí, không những phải làm một diễn viên phát huy đúng lúc đúng chỗ, còn kiêm luôn cả biên kịch.
Phó Diệc Sâm vừa quét qua cốt truyện lần cuối, đúng lúc này một đám thái giám cung nữ nối đuôi nhau đi vào. Đánh răng dùng muối, cột tóc bằng kim bôi, lau miệng bằng vải, rửa mặt bằng khăn lông,… Phân công tỉ mỉ rõ ràng, phục vụ hạng nhất.
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy. Thái giám đầu tiên theo trình tự đi đến trước mặt Phó Diệc Sâm, nhưng khi nâng khăn lau miệng màu vàng lên, Phó Diệc Sâm vẫn là nhịn không được tránh né. Mành màu vàng, chăn màu vàng, nội y màu vàng, khăn lau miệng màu vàng, chậu rửa mặt cũng màu vàng… Tên hoàng đế này sợ rằng chỉ cần nhìn thấy màu vàng là đã nôn thốc nôn tháo rồi đi?
Lẽ nào tác giả cho rằng, dùng màu vàng kim trét hết lên người thì sẽ thành hoàng đế? Màu vàng quả thật rất tôn quý, nhưng cũng không đến mức mọi đồ dùng đều là màu vàng đi? Đây không phải là đang hạn chế hoàng đế theo đuổi màu sắc yêu thích ư?
Mà lúc Phó Diệc Sâm bắt đầu rửa mặt, ảnh ngược phản chiếu trong chậu khiến tim hắn giật thót. Khuôn mặt in dưới nước, vẫn là khuôn mặt của Phó Diệc Sâm, tuổi cũng không kém bao nhiêu so với hiện thực, chỉ là khuôn mặt này góc cạnh càng thêm phân minh, nơi khóe miệng tăng thêm vài phần lãnh liệt và sát khí khiến người vừa trông thấy đã khiếp sợ, thậm chí tràn ra một loại khí thế tàn bạo quỷ dị, không ai dám nhìn thẳng, tựa như vừa sinh ra đã mang theo loại khí áp này, một vị đế vương bạo ngược lãnh huyết được vẽ ra vô cùng sống động.
Nhưng làm Phó Diệc Sâm mí mắt giật đến kinh hoàng lại chính là mắt của hắn, kim sắc… Trong giây phút đó, Phó Diệc Sâm hận mình không thể nhìn lầm hoặc là bởi vì chậu rửa mặt màu vàng nên mới nhìn ra thế, nhưng hắn rất nhanh từ cốt truyện trong đầu tìm được miêu tả tương ứng, “Hiên Viên Tàn Dạ đôi mắt kim sắc tựa thái dương, từ trên cao nhìn xuống hết thảy.” Tuy rằng câu cú không tồi, nhưng kim sắc… Muốn dọa chết người ư?
Bất quá, rất nhanh Phó Diệc Sâm lại cảm thấy cân bằng, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới tác giả miêu tả nam chính, cũng chính là cái vị yêu nghiệt Vương gia kia như thế này, “Y chẳng khác nào yêu tinh mê người, lưu luyến tại nơi nhân gian, tóc dài trắng bạc chạm đến mông, tựa như tinh linh trên thiên giới, điểm xuyết một đôi mắt lam sắc khiến người hồn xiêu phách lạc…” Trắng bạc… Lam sắc… Phó Diệc Sâm rùng mình một cái.
Đây còn không phải một con yêu tinh hàng thật giá thật à, nữ chính lúc nhìn thấy thế nhưng còn si ngốc phun máu mũi? Thiên hạ đệ nhất mỹ nam? Phó Diệc Sâm hận không thể hóa thân thành Pháp Hải (2) thu phục y!
Sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế, đơn giản là lâm triều, dùng bữa, phê tấu chương, ngự hoa viên, hậu cung… Hơn nữa, địa điểm chỉ xoay quanh mấy nơi Kim Loan điện, ngự thiện phòng, ngự thư phòng…
Phó Diệc Sâm chỉ có thể thầm than, cũng may tác giả viết về triều đại hư cấu, nếu không dựa trên trình độ đặt tên của cô ta, chỉ sợ sẽ bị chết chìm trong nước miếng.
Phó Diệc Sâm rất nhanh phát hiện, cho dù hắn có ngủ thêm một giấc, cũng không thể tránh khỏi lịch trình hằng ngày của hoàng đế – lâm triều, hơn nữa, hắn cũng muốn chân thực thể nghiệm dáng vẻ của bạo quân một phen.
Từ lúc tiểu thái giám thật cẩn thận gọi hắn rời giường đến khi Phó Diệc Sâm ăn mặc rửa mặt xong xuôi, ít nhất đã qua một canh giờ, Phó Diệc Sâm tưởng rằng buổi lâm triều hẳn nên hủy bỏ từ khi hắn nói một câu “Lui ra”, lại không ngờ cái gì cũng không có.
“Hoàng Thượng người xem, các đại thần vẫn còn chờ trên đại điện.” Đức Phúc mạo hiểm hợp thời nhắc nhở.
Phó Diệc Sâm không thể không nói, nhân vật dưới ngòi bút Mary Sue, đại khái đều một dạng giống cô ta, không hiểu quy củ, giao tiếp theo lối bạch thoại (3), đương nhiên, lối bạch thoại, vừa vặn hợp ý Phó Diệc Sâm.
Cho nên nói, những người đó cứ như vậy đứng ở điện Kim Loan hơn một canh giờ, chỉ vì chờ hoàng đế tỉnh ngủ? Phó Diệc Sâm không có chút đồng cảm, đối với cái thế giới Mary Sue đủ thứ máu chó này, hắn không lấy đâu ra nổi đồng tình với bất luận kẻ nào.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sau khi Phó Diệc mặc long bào ngồi xuống long ỷ, một đám văn võ bá quan trăm người chậm rãi quỳ xuống, trong điện quỳ, ngoài điện cũng quỳ.
Trên thực tế, không phải mọi quan viên đều phải lâm triều mỗi ngày, trừ bỏ những lễ cúng tế quan trọng hoặc lễ mừng vân vân, đây vốn là những tri thức rất thông thường, chỉ cần động não sẽ biết, cho nên mới nói, tác giả là một lỗ bug lớn. Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, nhất định phải làm quen với phong cách của tác giả não tàn, dù sao tương lai còn nhiều cái hố lớn hơn lắm.
Không thể không nói, nếu Phó Diệc Sâm không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, tâm tư còn trầm ổn, cái loại khí thế rung động độ này người bình thường rất khó trấn tĩnh. Hơn nữa, Phó Diệc Sâm còn thừa dịp trước mắt đều là đầu người mượn cơ hội để nhìn kỹ tên nam chính, chính là vị yêu nghiệt Vương gia Lãnh Thiên Thương.
Tóc dài màu trắng bạc, hẳn vô cùng nổi bật mới đúng, nhưng mà tìm tòi một vòng, tại sao không phát hiện nhỉ? Quả nhiên phù hợp với tính cách đặt ra, phúc hắc. “Lấy phong lưu thành tính sa vào phong nguyệt để ngụy trang, thành công khiến hoàng đế dỡ xuống phòng bị với hắn.” ngay cả lâm triều cũng không cần đến.
“Bình thân.” Phó Diệc Sâm khẽ hất cằm, một cỗ khí thế lãnh liệt từ bốn phía tản ra, bá quan văn võ đang quỳ rạp lập tức sợ hãi run rẩy, đó cũng là trải nghiệm mỗi ngày của bạo vương.
Sau đó dựa theo lệ thường, Đức Phúc đứng ra vung phất trần giọng the thé nói, “Không có chuyện cần bẩm tấu liền bãi triều ~ “
Không ngoài dự liệu, đại điện lặng yên như tờ, thậm chí một cái ngẩng đầu cũng không dám. Vì thế Đức Phúc lần thứ hai đứng ra, “Bãi triều ~ “
Phó Diệc Sâm mặt lạnh từ long ỷ đứng lên, sau đó vung tay áo xoay người rời đi, phía sau lập tức truyền đến âm thanh bịch bịch quỳ xuống, cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc.
“Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Phó Diệc Sâm không dấu vết ném ra một cái nhìn xem thường, cho nên trăm người tại đây khổ sở đứng hơn một canh giờ chỉ để nói ra hai câu…
Phó Diệc Sâm lập tức đi theo tiểu thái giám qua bảy tám ngõ rẽ mới tới nơi gọi là ngự thiện phòng, lúc đang chuẩn bị thưởng thức ngự thiện trong truyền thuyết, đột nhiên phát hiện cung nữ thái giám, bao gồm cả Đức Phúc toàn bộ đều lui ra ngoài.
Sau đó trước mắt chợt lóe, căn phòng vốn đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Đây thật sự là thế giới cổ đại võ hiệp chứ không phải là huyễn huyền? Động tác bất ngờ cao cấp như vậy, Phó Diệc Sâm không dấu vết run lên một cái, lúc ấy trên tay hắn còn bưng một chén canh, thiếu chút nữa là vỡ tan tành.
May mắn định lực của Phó Diệc Sâm vô cùng tốt, cũng thừa trầm ổn. Người nọ lạch cạch quỳ một gối xuống trước mặt Phó Diệc Sâm, hai tay ôm quyền cúi đầu, “Thuộc hạ đáng chết, kế hoạch thất bại.”
Phó Diệc Sâm nhướng mày, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi hỏi kế hoạch gì, “Phế vật!” Nháy mắt, sắc mặt trở nên thô bạo âm trầm, đồng thời choang một tiếng, chén canh trong tay ném xuống, mảnh vỡ đầy đất. Dựa theo nguyên tác, bạo vương đáng nhẽ trực tiếp đem chén canh ném vào người đang quỳ trên mặt đất, nhưng Phó Diệc Sâm không làm được chuyện vô nhân đạo như thế.
“Hoàng Thượng bớt giận, thuộc hạ đáng chết!” Mà người nọ lập tức cúi đầu, thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, “Từ Vương phủ truyền ra, Yêu Ly thông dâm bị đánh chết tại trận.”
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc rất nhanh chóng tìm kiếm tình tiết trong cốt truyện. Đây là đoạn mở đầu của câu chuyện, Lãnh Thiên Thương lấy hình tượng ăn chơi trác táng, sa vào phong nguyệt để ngụy trang, giấu tài, Hiên Viên Tàn Dạ đa nghi bạo ngược vẫn luôn để mắt động tĩnh chỗ y, cho nên sắp đặt vài nhân thủ bên người y, Yêu Ly này là do hắn lấy cớ ban mỹ nhân để xếp vào.
Mà thông dâm bất quá chỉ là cái cớ để Lãnh Thiên Thương diệt trừ nàng mà thôi. Vì thế, bạo quân tất nhiên tức giận ngút trời, nhưng lại không thể bắt được nhược điểm của y.
“Cút đi lĩnh phạt!” Phó Diệc Sâm lạnh lùng nói.
“Tạ Hoàng Thượng khai ân không giết.” Mà người nọ sau khi dập đầu hai cái, chớp mắt lại biến mất.
Rồi sau đó, thái giám canh ở bên ngoài nhanh chóng bò vào, nơm nớp lo sợ thu thập mảnh sứ trên đất.
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy, lại vào lúc đó, hệ thống rác rưởi vẫn luôn bị hắn che chắn đột nhiên truyền đến một chuỗi thông báo độ hảo cảm.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 4】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 3】
…
Bùm bùm đánh ra một trận giảm giảm giảm, Phó Diệc Sâm bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, lại xảy ra chuyện gì?
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -15】
Phó Diệc Sâm: …
Chú thích:
(1) Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm: Dù có ba ngàn con sông ta chỉ uống một gáo nước. Kiểu ba ngàn giai lệ, ta chỉ cần mình nàng.
(2) Pháp Hải là một thiền sư tiêu diệt yêu quái trong Thanh Xà Bạch Xà.
(3) Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên phương ngôn (tiếng địa phương) được nói tại khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20 (Wikipedia). Tóm lại ý muốn nói cách nói chuyện theo lối hiện đại chứ không phải cổ đại.
Ritt: Trong phần này độ não tàn của tác giả thật cực phẩm, cái hố này còn lớn hơn hố trước nữa kìa hihi.
Phó Diệc Sâm cuối cùng không thể như nguyện, đại khái trong lòng chất chứa rất nhiều phiền muộn, lại vừa trải qua một hồi sống chết, Phó Diệc Sâm cũng không phải là kẻ không tim không phổi, cho nên ngủ nửa ngày cũng không thể tiếp tục, vì thế tính toán đứng dậy. Bất kể thế nào, đầu tiên vẫn nên làm rõ tình huống trước mặt mới có thể an tâm đưa ra một kế hoạch gọn ghẽ.
Lại không nghĩ hắn vừa mới chuẩn bị đi hỏi rác rưởi, một lão thái giám liền tiến đến ngoài trướng, nhìn ra đây là tâm phúc bên người hoàng đế, hơn nữa mỗi hoàng đế hình như đều có một lão thái giám trung thành tận tâm hầu hạ.
Còn có một điểm nữa, không hổ là xuyên đến Mary Sue, quan trọng nhất phải chú ý tới lễ nghi phiền phức cổ đại, nói chuyện không thể nói trắng ra.
【 Tổng quản thái giám Đức Phúc. 】 Hệ thống thật đúng lúc gợi ý.
Phó Diệc Sâm chân mày cau lại vén mành lên, quả nhiên thấy một vị thái giám lớn tuổi cằm bóng loáng, khuôn mặt âm nhu, đang cong lưng đứng trước giường, thật là, mỗi công công bên người hoàng đế đều có một chữ “Đức” sao?
Phó Diệc Sâm làm như không thấy người sống sờ sờ trước mắt, trực tiếp đứng lên, trong đầu lại trao đổi với hệ thống, [ Rác rưởi, cốt truyện, nhanh lên. ]
Giây tiếp theo, lượng lớn thông tin ùn ùn nối đuôi nhau tràn vào, Phó Diệc Sâm chỉ có thể tạm thời nuốt hết một lần để hiểu biết đại khái, nhưng cái đại khái này lại lôi đến mức đồng tử của Phó Diệc Sâm không ngừng co rút, đã vậy hắn còn phải giả bộ tàn bạo lãnh liệt.
“Hoàng Thượng, nô tài hầu người thay y phục.” Đức Phúc khom lưng tươi cười như hoa nở, Phó Diệc Sâm hơi dang tay để tiện cho lão xoay sở, hoàn toàn là dáng vẻ hoàng đế tổ tông chờ người hầu hạ.
Thừa dịp không có việc gì làm, Phó Diệc Sâm thô sơ tóm tắt ý chính của cốt truyện, không thể không nói, từ cái tên sách đã khiến hắn bị sét đánh ngập đầu, <Tuyệt Sắc Khuynh Thành: Yêu Nghiệt Vương Gia Cầu Buông Tha>, nếu Phó Diệc Sâm mà là cái tên vương gia kia, hắn đại khái sẽ nói một câu: “Lăn đi, càng xa càng tốt.”
Khái quát đơn giản, đây là một câu chuyện xuyên không, nữ chính xuyên đến một triều đại hư cấu, sau đó cùng đủ loại mỹ nam dây dưa. Nam chính bộ chuyện này cũng chính là cái tên yêu nghiệt vương gia kia, Lãnh Thiên Thương, cùng nam phụ bạo quân Hiên Viên Tàn Dạ đều thuộc dàn mỹ nam có một không hai. Hơn nữa máu chó ở chỗ, kết cục là Mary Sue cùng yêu nghiệt Vương gia liên hợp xử lý nam phụ tàn bạo, vì thế yêu nghiệt Vương gia dưới sự trợ giúp của nữ xuyên không liền trở thành “Minh quân lưu danh thiên cổ”, Mary Sue thì thành khuynh thế hoàng hậu nhận được vô vàn sủng ái, còn cái gì mà “Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm” (1), không thể không nói, Mary Sue này thật phi thường.
Phó Diệc Sâm thậm chí còn có thể cười phỉ nhổ tên của hai nam chính, một bên là Vương gia một bên là hoàng đế, không phải Thương (chết yểu) thì cũng là Tàn (tàn phế), hẳn là bệnh tâm thần mới nghĩ đến dùng mấy chữ đó để đặt tên. Nhưng Phó Diệc Sâm càng để ý đến kết cục hơn, Mary Sue liên hợp với yêu nghiệt Vương gia đem bạo quân giết chết, nói cách khác, nhân vật mình đang diễn đây đóng vai trò rất quan trọng ở kết cục?
Đã thế, Phó Diệc Sâm không thể không cẩn thận lên kế hoạch, làm cách nào để thay đổi những điểm nhỏ của cốt truyện dẫn đến thay đổi kết thúc, đồng thời còn phải bảo toàn chính mình, không bị đôi nam nữ cẩu huyết đây tính kế, thật đúng là công việc rất hao tâm tổn trí, không những phải làm một diễn viên phát huy đúng lúc đúng chỗ, còn kiêm luôn cả biên kịch.
Phó Diệc Sâm vừa quét qua cốt truyện lần cuối, đúng lúc này một đám thái giám cung nữ nối đuôi nhau đi vào. Đánh răng dùng muối, cột tóc bằng kim bôi, lau miệng bằng vải, rửa mặt bằng khăn lông,… Phân công tỉ mỉ rõ ràng, phục vụ hạng nhất.
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy. Thái giám đầu tiên theo trình tự đi đến trước mặt Phó Diệc Sâm, nhưng khi nâng khăn lau miệng màu vàng lên, Phó Diệc Sâm vẫn là nhịn không được tránh né. Mành màu vàng, chăn màu vàng, nội y màu vàng, khăn lau miệng màu vàng, chậu rửa mặt cũng màu vàng… Tên hoàng đế này sợ rằng chỉ cần nhìn thấy màu vàng là đã nôn thốc nôn tháo rồi đi?
Lẽ nào tác giả cho rằng, dùng màu vàng kim trét hết lên người thì sẽ thành hoàng đế? Màu vàng quả thật rất tôn quý, nhưng cũng không đến mức mọi đồ dùng đều là màu vàng đi? Đây không phải là đang hạn chế hoàng đế theo đuổi màu sắc yêu thích ư?
Mà lúc Phó Diệc Sâm bắt đầu rửa mặt, ảnh ngược phản chiếu trong chậu khiến tim hắn giật thót. Khuôn mặt in dưới nước, vẫn là khuôn mặt của Phó Diệc Sâm, tuổi cũng không kém bao nhiêu so với hiện thực, chỉ là khuôn mặt này góc cạnh càng thêm phân minh, nơi khóe miệng tăng thêm vài phần lãnh liệt và sát khí khiến người vừa trông thấy đã khiếp sợ, thậm chí tràn ra một loại khí thế tàn bạo quỷ dị, không ai dám nhìn thẳng, tựa như vừa sinh ra đã mang theo loại khí áp này, một vị đế vương bạo ngược lãnh huyết được vẽ ra vô cùng sống động.
Nhưng làm Phó Diệc Sâm mí mắt giật đến kinh hoàng lại chính là mắt của hắn, kim sắc… Trong giây phút đó, Phó Diệc Sâm hận mình không thể nhìn lầm hoặc là bởi vì chậu rửa mặt màu vàng nên mới nhìn ra thế, nhưng hắn rất nhanh từ cốt truyện trong đầu tìm được miêu tả tương ứng, “Hiên Viên Tàn Dạ đôi mắt kim sắc tựa thái dương, từ trên cao nhìn xuống hết thảy.” Tuy rằng câu cú không tồi, nhưng kim sắc… Muốn dọa chết người ư?
Bất quá, rất nhanh Phó Diệc Sâm lại cảm thấy cân bằng, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới tác giả miêu tả nam chính, cũng chính là cái vị yêu nghiệt Vương gia kia như thế này, “Y chẳng khác nào yêu tinh mê người, lưu luyến tại nơi nhân gian, tóc dài trắng bạc chạm đến mông, tựa như tinh linh trên thiên giới, điểm xuyết một đôi mắt lam sắc khiến người hồn xiêu phách lạc…” Trắng bạc… Lam sắc… Phó Diệc Sâm rùng mình một cái.
Đây còn không phải một con yêu tinh hàng thật giá thật à, nữ chính lúc nhìn thấy thế nhưng còn si ngốc phun máu mũi? Thiên hạ đệ nhất mỹ nam? Phó Diệc Sâm hận không thể hóa thân thành Pháp Hải (2) thu phục y!
Sinh hoạt hằng ngày của hoàng đế, đơn giản là lâm triều, dùng bữa, phê tấu chương, ngự hoa viên, hậu cung… Hơn nữa, địa điểm chỉ xoay quanh mấy nơi Kim Loan điện, ngự thiện phòng, ngự thư phòng…
Phó Diệc Sâm chỉ có thể thầm than, cũng may tác giả viết về triều đại hư cấu, nếu không dựa trên trình độ đặt tên của cô ta, chỉ sợ sẽ bị chết chìm trong nước miếng.
Phó Diệc Sâm rất nhanh phát hiện, cho dù hắn có ngủ thêm một giấc, cũng không thể tránh khỏi lịch trình hằng ngày của hoàng đế – lâm triều, hơn nữa, hắn cũng muốn chân thực thể nghiệm dáng vẻ của bạo quân một phen.
Từ lúc tiểu thái giám thật cẩn thận gọi hắn rời giường đến khi Phó Diệc Sâm ăn mặc rửa mặt xong xuôi, ít nhất đã qua một canh giờ, Phó Diệc Sâm tưởng rằng buổi lâm triều hẳn nên hủy bỏ từ khi hắn nói một câu “Lui ra”, lại không ngờ cái gì cũng không có.
“Hoàng Thượng người xem, các đại thần vẫn còn chờ trên đại điện.” Đức Phúc mạo hiểm hợp thời nhắc nhở.
Phó Diệc Sâm không thể không nói, nhân vật dưới ngòi bút Mary Sue, đại khái đều một dạng giống cô ta, không hiểu quy củ, giao tiếp theo lối bạch thoại (3), đương nhiên, lối bạch thoại, vừa vặn hợp ý Phó Diệc Sâm.
Cho nên nói, những người đó cứ như vậy đứng ở điện Kim Loan hơn một canh giờ, chỉ vì chờ hoàng đế tỉnh ngủ? Phó Diệc Sâm không có chút đồng cảm, đối với cái thế giới Mary Sue đủ thứ máu chó này, hắn không lấy đâu ra nổi đồng tình với bất luận kẻ nào.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Sau khi Phó Diệc mặc long bào ngồi xuống long ỷ, một đám văn võ bá quan trăm người chậm rãi quỳ xuống, trong điện quỳ, ngoài điện cũng quỳ.
Trên thực tế, không phải mọi quan viên đều phải lâm triều mỗi ngày, trừ bỏ những lễ cúng tế quan trọng hoặc lễ mừng vân vân, đây vốn là những tri thức rất thông thường, chỉ cần động não sẽ biết, cho nên mới nói, tác giả là một lỗ bug lớn. Phó Diệc Sâm hít sâu một hơi, nhất định phải làm quen với phong cách của tác giả não tàn, dù sao tương lai còn nhiều cái hố lớn hơn lắm.
Không thể không nói, nếu Phó Diệc Sâm không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, tâm tư còn trầm ổn, cái loại khí thế rung động độ này người bình thường rất khó trấn tĩnh. Hơn nữa, Phó Diệc Sâm còn thừa dịp trước mắt đều là đầu người mượn cơ hội để nhìn kỹ tên nam chính, chính là vị yêu nghiệt Vương gia Lãnh Thiên Thương.
Tóc dài màu trắng bạc, hẳn vô cùng nổi bật mới đúng, nhưng mà tìm tòi một vòng, tại sao không phát hiện nhỉ? Quả nhiên phù hợp với tính cách đặt ra, phúc hắc. “Lấy phong lưu thành tính sa vào phong nguyệt để ngụy trang, thành công khiến hoàng đế dỡ xuống phòng bị với hắn.” ngay cả lâm triều cũng không cần đến.
“Bình thân.” Phó Diệc Sâm khẽ hất cằm, một cỗ khí thế lãnh liệt từ bốn phía tản ra, bá quan văn võ đang quỳ rạp lập tức sợ hãi run rẩy, đó cũng là trải nghiệm mỗi ngày của bạo vương.
Sau đó dựa theo lệ thường, Đức Phúc đứng ra vung phất trần giọng the thé nói, “Không có chuyện cần bẩm tấu liền bãi triều ~ “
Không ngoài dự liệu, đại điện lặng yên như tờ, thậm chí một cái ngẩng đầu cũng không dám. Vì thế Đức Phúc lần thứ hai đứng ra, “Bãi triều ~ “
Phó Diệc Sâm mặt lạnh từ long ỷ đứng lên, sau đó vung tay áo xoay người rời đi, phía sau lập tức truyền đến âm thanh bịch bịch quỳ xuống, cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc.
“Cung tiễn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Phó Diệc Sâm không dấu vết ném ra một cái nhìn xem thường, cho nên trăm người tại đây khổ sở đứng hơn một canh giờ chỉ để nói ra hai câu…
Phó Diệc Sâm lập tức đi theo tiểu thái giám qua bảy tám ngõ rẽ mới tới nơi gọi là ngự thiện phòng, lúc đang chuẩn bị thưởng thức ngự thiện trong truyền thuyết, đột nhiên phát hiện cung nữ thái giám, bao gồm cả Đức Phúc toàn bộ đều lui ra ngoài.
Sau đó trước mắt chợt lóe, căn phòng vốn đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Đây thật sự là thế giới cổ đại võ hiệp chứ không phải là huyễn huyền? Động tác bất ngờ cao cấp như vậy, Phó Diệc Sâm không dấu vết run lên một cái, lúc ấy trên tay hắn còn bưng một chén canh, thiếu chút nữa là vỡ tan tành.
May mắn định lực của Phó Diệc Sâm vô cùng tốt, cũng thừa trầm ổn. Người nọ lạch cạch quỳ một gối xuống trước mặt Phó Diệc Sâm, hai tay ôm quyền cúi đầu, “Thuộc hạ đáng chết, kế hoạch thất bại.”
Phó Diệc Sâm nhướng mày, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đi hỏi kế hoạch gì, “Phế vật!” Nháy mắt, sắc mặt trở nên thô bạo âm trầm, đồng thời choang một tiếng, chén canh trong tay ném xuống, mảnh vỡ đầy đất. Dựa theo nguyên tác, bạo vương đáng nhẽ trực tiếp đem chén canh ném vào người đang quỳ trên mặt đất, nhưng Phó Diệc Sâm không làm được chuyện vô nhân đạo như thế.
“Hoàng Thượng bớt giận, thuộc hạ đáng chết!” Mà người nọ lập tức cúi đầu, thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, “Từ Vương phủ truyền ra, Yêu Ly thông dâm bị đánh chết tại trận.”
Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc rất nhanh chóng tìm kiếm tình tiết trong cốt truyện. Đây là đoạn mở đầu của câu chuyện, Lãnh Thiên Thương lấy hình tượng ăn chơi trác táng, sa vào phong nguyệt để ngụy trang, giấu tài, Hiên Viên Tàn Dạ đa nghi bạo ngược vẫn luôn để mắt động tĩnh chỗ y, cho nên sắp đặt vài nhân thủ bên người y, Yêu Ly này là do hắn lấy cớ ban mỹ nhân để xếp vào.
Mà thông dâm bất quá chỉ là cái cớ để Lãnh Thiên Thương diệt trừ nàng mà thôi. Vì thế, bạo quân tất nhiên tức giận ngút trời, nhưng lại không thể bắt được nhược điểm của y.
“Cút đi lĩnh phạt!” Phó Diệc Sâm lạnh lùng nói.
“Tạ Hoàng Thượng khai ân không giết.” Mà người nọ sau khi dập đầu hai cái, chớp mắt lại biến mất.
Rồi sau đó, thái giám canh ở bên ngoài nhanh chóng bò vào, nơm nớp lo sợ thu thập mảnh sứ trên đất.
Phó Diệc Sâm nhịn xuống khóe miệng run rẩy, lại vào lúc đó, hệ thống rác rưởi vẫn luôn bị hắn che chắn đột nhiên truyền đến một chuỗi thông báo độ hảo cảm.
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 1】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 4】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 2】
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ trừ 3】
…
Bùm bùm đánh ra một trận giảm giảm giảm, Phó Diệc Sâm bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, lại xảy ra chuyện gì?
【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ: -15】
Phó Diệc Sâm: …
Chú thích:
(1) Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biều ẩm: Dù có ba ngàn con sông ta chỉ uống một gáo nước. Kiểu ba ngàn giai lệ, ta chỉ cần mình nàng.
(2) Pháp Hải là một thiền sư tiêu diệt yêu quái trong Thanh Xà Bạch Xà.
(3) Bạch thoại là thuật từ đề cập đến các dạng văn viết tiếng Trung dựa trên phương ngôn (tiếng địa phương) được nói tại khắp Trung Quốc, khác với văn ngôn là dạng văn viết tiêu chuẩn được sử dụng xuyên suốt cho tới đầu thế kỷ 20 (Wikipedia). Tóm lại ý muốn nói cách nói chuyện theo lối hiện đại chứ không phải cổ đại.
Ritt: Trong phần này độ não tàn của tác giả thật cực phẩm, cái hố này còn lớn hơn hố trước nữa kìa hihi.
Bình luận truyện