[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi
Chương 28: Công Lược Đồ Ngốc Ám Vệ 5
Uyển nhi, cũng đã chọn nơi để đến. Cách kinh thành chỉ năm ngày đường. Cô và Thập Tứ ngồi chung một cỗ xe ngựa. Trầm mặc Hồi lâu, Thập Tứ mới mở miệng.
# Quận chúa, Người định đi nơi nào đầu tiên?
Uyển nhi, lười biếng trả lời
" Nam Thành "
“Hả?” Thập Tứ, tưởng rằng hắn nghe nhầm.
“Nam Thành.” Uyển Nhi lặp lại một lần nữa.
Nghe nói Nam Thành rất đẹp, bốn mùa như xuân, mà còn là nơi không tranh với sự đời. Ta còn nghe nói, Ở Nam Thành nổi tiếng nhất là đồ ăn rất ngon đó.
Thập Tứ, điều khiển dáng ngồi xích lại gần cô hơn. Nhưng trong lòng hắn hết sức tò mò.
Từ khi trốn tới Mạc Quốc này. Thì Hắn chưa bao giờ đi ra khỏi Kinh Thành. Bây giờ còn đi ngao Du, còn Được tới "Nam Thành" Nơi nổi tiếng là mĩ thực. Thì hắn hết Sức Tò mò và kích động.
Thập Tứ thật sự không nhịn được, khi bầu trời tối đen, bọn họ dừng lại ở trong một khu rừng
Thập Tứ, nhìn Cô toàn thân Hồng y mỏng manh... Toàn thân tỏa ra tiên khí..nhịn không được mà yết hầu khô đắng, Thập tứ Bình tĩnh, bắt một con gà rừng đem đi nướng. Rồi mới mở riêng hỏi cô.
Quận chúa, sắc trời đã tối. Xe ngựa không kịp vào chấn, nên thuộc hạ không mua được đồ ăn. Quận chúa dùng tạm gà rừng nướng được không?
Uyển nhi, híp híp mắt cười cười với thập tứ
" A" Ta không ngờ A Tứ Lại biết nướng gà, còn ngon tới vậy.... Thật không ngờ nha.
Bất ngờ, bị gọi là A Tứ. Hắn không biết phải đáp lại cô như thế nào. Còn khen ngợi khiến tâm trạng hắn thoải mái không ít.
( Ting độ hào cảm của nam chủ +5 bây giờ là 75% tiểu tỷ tỷ cố lên)
" Ài không ngờ ta chỉ khen một xíu. Đã thêm điểm rồi. Quả ngây thơ"
- Thập tứ không đáp cô, mà im lặng nướng gà. Không dám nhìn thẳng vào mắt cô... Thật bối dối mà.
Cũng may cô đã chỉnh sửa xe ngựa, xe ngựa lại không nhỏ, cô lót rất nhiều đệm và thảm da gấu, vẫn có thể coi như giường.
Hiện tại thời tiết hơi lạnh, cô lại chuẩn bị chăn dày, do đó không hề bị lạnh.
Ngày hôm sau, khi Uyển nhi nhìn thấy Thập Tứ ngủ bên cạnh cô, trên người hắn che chăn chung với Cô, Uyển Nhi lập tức hóa đá.
" Hệ thống.. Có phải tên nam chính đầu gỗ này, ngây thơ tới mức dâng lên để ta ăn hay không? "
[...] Ta thấy rất có thể. Tiểu tỷ tỷ đừng Ngại... Ăn đii, hệ thống ta không quản ]]
" Ôh" Ta ăn hắn thật nhé "
[......] ăn đi..
" Được rồi lão nương ta không khách khí..
- Nói là làm, Uyển nhi Ghé sát cánh môi anh đào.. Hồng nhạt sát môi của Thập Tứ... Cánh môi khẽ chạm. Độ ấm và hương sen thoang thoảng dán thẳng vào môi Của Thập tứ.
- ---Ngay tức thì. Thập tứ cảm giác được... Bật dậy..... Ngốc lăng tại chỗ... Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. hắn sờ sờ niết niết môi mình. Cảm giác độ ấm và hương thơm vẫn còn. Quay lại thì thấy cô đang quay lưng lại phía hắn ngủ.... Thập tứ nghĩ. Có lẽ bản thân gặp mộng đi... Mộng thấy Quận Chúa Ăn đậu hũ của Hắn... Trong người khó chịu, nên hắn không ngủ nữa, mà trực tiếp dậy luôn.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới "NAM THÀNH "
Nam Thành rất đẹp. Toàn bộ nơi này đều bao trùm bởi hoa tươi, thường thấy nhất, là cây hoa mẫu đơn. Thược dược và tường vi.
Mẫu đơn diễm màu đỏ, màu hồng, vàng nhạt, màu tím bao phủ khắp chốn, thoạt nhìn đẹp vô cùng!
" A Tứ, ngươi thấy ở đây đẹp không?! Uyển Nhi Hơi cúi đầu xuống hỏi.?
Ta cũng hiểu được ở đây rất đẹp! Nghe nói món ăn làm từ hoa ở nơi này rất ngon!"
Đồ Ăn ngon?
Mắt Thập Tư sáng lên, Có Đồ Ăn Ngon, như vậy lại càng bớt đi vẻ cao lãnh lạnh lùng của Thập tứ.
Hai người tìm một địa phương đỗ xe ngựa, cũng không có đi xem hoa trước, mà trước hết đi tìm tiệm y phục. Phải thay đồ cho Thập Tứ Nha.... Không thể để mặc bộ đồ đen như vậy được.
Bước vào tiệm y phục. Chủ tiệm đon đả mời chào. Uyển nhi chọn cho Thập tứ một bộ lam sắc. Uyển nhi híp mắt suy nghĩ, rồi cười cười như điên. Cũng may cô đeo khăn che nữa gương mặt, nên không ai biết cô đang cười
Mục đích của cô là vừa công lược THập Tứ, vừa du sơn ngoạn thủy, đương nhiên cô sẽ không để cho ThẬp Tứ núp trong bóng tối! Mà phải ở bên cạnh cô nha.
Quận Chúa.."
"Ừ? A Tứ mặc y phục có màu sắc thật đẹp mắt!"
Đẹp?
" Đúng vậy... Rất soái nha. Về sau A Tứ Không được gọi ta là Quận chúa nữa. Mà gọi ta là Tiểu nhi. Hay Uyển nhii...
" Quậ... Quận chúa.... Cái này. Thập tứ không dám.
"Ta ra lệnh cho ngươi. Ngươi dám nói không? Uyển nhi lại dở thói ngạo kiều ra áp uy Thập Tứ.
" Tuân lệnh Quận chúa"
Uyển nhi trừng mắt với thập Tứ.
- --Thập Tứ vội sửa miệng.
" A Tứ rõ rồi Tiểu Nhi
- -Uyển nhi sáp lại,, xoa xoa đầu Thập Tứ.
"Ngoan" bây giờ ta dẫn A tứ đi ăn ngon
- --Thập tứ nuốt nước miếng " Ăn Ngonn
# Quận chúa, Người định đi nơi nào đầu tiên?
Uyển nhi, lười biếng trả lời
" Nam Thành "
“Hả?” Thập Tứ, tưởng rằng hắn nghe nhầm.
“Nam Thành.” Uyển Nhi lặp lại một lần nữa.
Nghe nói Nam Thành rất đẹp, bốn mùa như xuân, mà còn là nơi không tranh với sự đời. Ta còn nghe nói, Ở Nam Thành nổi tiếng nhất là đồ ăn rất ngon đó.
Thập Tứ, điều khiển dáng ngồi xích lại gần cô hơn. Nhưng trong lòng hắn hết sức tò mò.
Từ khi trốn tới Mạc Quốc này. Thì Hắn chưa bao giờ đi ra khỏi Kinh Thành. Bây giờ còn đi ngao Du, còn Được tới "Nam Thành" Nơi nổi tiếng là mĩ thực. Thì hắn hết Sức Tò mò và kích động.
Thập Tứ thật sự không nhịn được, khi bầu trời tối đen, bọn họ dừng lại ở trong một khu rừng
Thập Tứ, nhìn Cô toàn thân Hồng y mỏng manh... Toàn thân tỏa ra tiên khí..nhịn không được mà yết hầu khô đắng, Thập tứ Bình tĩnh, bắt một con gà rừng đem đi nướng. Rồi mới mở riêng hỏi cô.
Quận chúa, sắc trời đã tối. Xe ngựa không kịp vào chấn, nên thuộc hạ không mua được đồ ăn. Quận chúa dùng tạm gà rừng nướng được không?
Uyển nhi, híp híp mắt cười cười với thập tứ
" A" Ta không ngờ A Tứ Lại biết nướng gà, còn ngon tới vậy.... Thật không ngờ nha.
Bất ngờ, bị gọi là A Tứ. Hắn không biết phải đáp lại cô như thế nào. Còn khen ngợi khiến tâm trạng hắn thoải mái không ít.
( Ting độ hào cảm của nam chủ +5 bây giờ là 75% tiểu tỷ tỷ cố lên)
" Ài không ngờ ta chỉ khen một xíu. Đã thêm điểm rồi. Quả ngây thơ"
- Thập tứ không đáp cô, mà im lặng nướng gà. Không dám nhìn thẳng vào mắt cô... Thật bối dối mà.
Cũng may cô đã chỉnh sửa xe ngựa, xe ngựa lại không nhỏ, cô lót rất nhiều đệm và thảm da gấu, vẫn có thể coi như giường.
Hiện tại thời tiết hơi lạnh, cô lại chuẩn bị chăn dày, do đó không hề bị lạnh.
Ngày hôm sau, khi Uyển nhi nhìn thấy Thập Tứ ngủ bên cạnh cô, trên người hắn che chăn chung với Cô, Uyển Nhi lập tức hóa đá.
" Hệ thống.. Có phải tên nam chính đầu gỗ này, ngây thơ tới mức dâng lên để ta ăn hay không? "
[...] Ta thấy rất có thể. Tiểu tỷ tỷ đừng Ngại... Ăn đii, hệ thống ta không quản ]]
" Ôh" Ta ăn hắn thật nhé "
[......] ăn đi..
" Được rồi lão nương ta không khách khí..
- Nói là làm, Uyển nhi Ghé sát cánh môi anh đào.. Hồng nhạt sát môi của Thập Tứ... Cánh môi khẽ chạm. Độ ấm và hương sen thoang thoảng dán thẳng vào môi Của Thập tứ.
- ---Ngay tức thì. Thập tứ cảm giác được... Bật dậy..... Ngốc lăng tại chỗ... Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. hắn sờ sờ niết niết môi mình. Cảm giác độ ấm và hương thơm vẫn còn. Quay lại thì thấy cô đang quay lưng lại phía hắn ngủ.... Thập tứ nghĩ. Có lẽ bản thân gặp mộng đi... Mộng thấy Quận Chúa Ăn đậu hũ của Hắn... Trong người khó chịu, nên hắn không ngủ nữa, mà trực tiếp dậy luôn.
Ba ngày trôi qua, cuối cùng cũng tới "NAM THÀNH "
Nam Thành rất đẹp. Toàn bộ nơi này đều bao trùm bởi hoa tươi, thường thấy nhất, là cây hoa mẫu đơn. Thược dược và tường vi.
Mẫu đơn diễm màu đỏ, màu hồng, vàng nhạt, màu tím bao phủ khắp chốn, thoạt nhìn đẹp vô cùng!
" A Tứ, ngươi thấy ở đây đẹp không?! Uyển Nhi Hơi cúi đầu xuống hỏi.?
Ta cũng hiểu được ở đây rất đẹp! Nghe nói món ăn làm từ hoa ở nơi này rất ngon!"
Đồ Ăn ngon?
Mắt Thập Tư sáng lên, Có Đồ Ăn Ngon, như vậy lại càng bớt đi vẻ cao lãnh lạnh lùng của Thập tứ.
Hai người tìm một địa phương đỗ xe ngựa, cũng không có đi xem hoa trước, mà trước hết đi tìm tiệm y phục. Phải thay đồ cho Thập Tứ Nha.... Không thể để mặc bộ đồ đen như vậy được.
Bước vào tiệm y phục. Chủ tiệm đon đả mời chào. Uyển nhi chọn cho Thập tứ một bộ lam sắc. Uyển nhi híp mắt suy nghĩ, rồi cười cười như điên. Cũng may cô đeo khăn che nữa gương mặt, nên không ai biết cô đang cười
Mục đích của cô là vừa công lược THập Tứ, vừa du sơn ngoạn thủy, đương nhiên cô sẽ không để cho ThẬp Tứ núp trong bóng tối! Mà phải ở bên cạnh cô nha.
Quận Chúa.."
"Ừ? A Tứ mặc y phục có màu sắc thật đẹp mắt!"
Đẹp?
" Đúng vậy... Rất soái nha. Về sau A Tứ Không được gọi ta là Quận chúa nữa. Mà gọi ta là Tiểu nhi. Hay Uyển nhii...
" Quậ... Quận chúa.... Cái này. Thập tứ không dám.
"Ta ra lệnh cho ngươi. Ngươi dám nói không? Uyển nhi lại dở thói ngạo kiều ra áp uy Thập Tứ.
" Tuân lệnh Quận chúa"
Uyển nhi trừng mắt với thập Tứ.
- --Thập Tứ vội sửa miệng.
" A Tứ rõ rồi Tiểu Nhi
- -Uyển nhi sáp lại,, xoa xoa đầu Thập Tứ.
"Ngoan" bây giờ ta dẫn A tứ đi ăn ngon
- --Thập tứ nuốt nước miếng " Ăn Ngonn
Bình luận truyện