[Hệ Thống] Xoay Người Của Uyển Nhi
Chương 30: Công Lược Đồ Ngốc Ám Vệ (Hoàn)
- -- Một năm sau. Uyển nhi cũng đã,mười sáu cái xuân xanh. Bởi vì hơn một năm đi ngao du cùng Diệp Bách mà lỡ cái lễ cập kê. Mà cô cũng không quan tâm... Kệ thôi. Trong vòng một năm này, dù Uyển nhi có sách cái đầu gỗ kia đi ăn uống khắp thiên hạ, thì độ hào cảm cũng chỉ ở mức 85% không thèm nhích lên xíu nào.
Vì vậy...nên Uyển nhi quyết định trở về kinh thành. Cũng rất nhớ cái lão cha kia rồi. Hoàng đế cũng sắp sửa tiêu diệt vương phủ, phải nhanh chân về đã kích lão chaa.
Vừa về tới phủ. Cô nhanh chóng bước vào thư phòng. Uyển nhi, mở cửa, trên mặt hiện lên vẻ nhớ nhung và vui mừng.
"Phụ thân." Uyển Nhi khóe môi cong cong để lộ má lúm đồng tiền, ngọt ngào gọi phụ thân một tiếng.
Cái chớp mắt tiếp theo, cô đã bị Mạc Thế Kiệt ôm vào trong lòng không muốn buông.
"Tiểu nha đầu này. Nói đi là đi cả năm, thật nhớ bảo bối nhỏ của phụ thân!" Nếu không phải Uyển Nhi nói không được đi tìm cô, thì Mạc Thế Kiệt đã muốn điên lên, muốn đào hết cả Mạc Quốc để tìm cô rồi.
Chỉ là một câu quan tâm. Một cái ôm ấm áp... Uyển nhi ngốc lăng.... Đây là cảm giác tình thân sao... Thật ấm... Cô hơi cảm động, khóe mắt cay cay ngập hơi nước. Cô hít hít cái mũi li nhí trả lời..
" Phụ Thân: Nữ nhi Thật nhớ người.... Phụ Thân người gầy đi nhiều rồi...
" Là tại cái tiểu nha đầu ngươi. Đi mà không hồi âm cho lão già này.. Ta còn tưỡng tiểu nha đầu ngươi không cần phụ thân này nữa..?
" Chậc... Đây là lão cha đang làm nũng phải không..?
"Phụ Thân.... Con nghe nói... Hoàng đế biểu ca muốn tiêu diệt cả vương phủ. Chuyện này có phải thật không?
- -Mạc Thế Kiệt. Giật mình... Sao nữ nhi của ông lại biết chuyện này. Nhưng ông vẫn cố phủ nhận.
- - " Chuyện này. Con nghe ai đồn bậy.... Con không phải quan tâm về chuyện này... Đâu
" Uyển nhi.. Cố dặn ra nước mắt... Phụ Thân đừng lừa nữ nhi nữa. Nếu như hoàng đế biểu ca, đã tuyệt tình như vẬy. Con chỉ mong muốn cả nhà bình yên. Nếu đã không được. Con muốn phụ thân lên nắm quyền.. Bình trị thiên hạ...
""Mạc Thế Kiệt: giật mình..... Hồ nháo.... Tại sao con lại có ý tạo phản... Con đã mệt rồi quay về nghĩ ngơi cho tốt đi.. Chuyện hôm Nay, con quên đi.. Nói rồi ông xoa xoa thái dương đau nhức.
Phụ thân, con chỉ khuyên tới mức như vậy thôi... Phụ thân hãy suy nghĩ cho kĩ. Vì tương lai vương phủ vì bình yên.... Vì cả cái giang sơn Mạc Quốc này. Phụ Thân suy nghĩ thật thấu đáo vào. Nữ nhi xin cáo lui...
" Mạc Thế Kiệt, nhìn bóng dáng nữ nhi bảo bối khuất dần.... Ài nữ nhi đã trưởng thành.. Biết lo nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi. Suy nghĩ cho cùng, nữ nhi nói vậy là hoàn toàn đúng. Vì ông biết hoàng đế muốn cướp binh phù của ông từ lâu. Nhưng không ngờ lại muốn ép chết cả vương phủ... Ông phải ra tay trước thôi...
- -- Ba hôm sau. Trong cung mở tiệc, mừng Thục Quý Phi làm tiệc đầy tháng cho đại hoàng tử... Nên Uyển nhi cũng nhận được bái thiếp cho vào cung.
Sáng sớm, Uyển nhi đã ăn mặc kinh diễm, cực kì lộng lẫy. Tay Kéo theo Diệp Bách cùng tới chỗ Phụ Thân.
Mạc Thế Kiệt, thấy Nữ nhi bảo bối của mình, cực kì thân cận với thập tứ. Thì tức giác trong lòng rõ như ban ngày, ông sắp mất đi bảo bối của ông rồi. Ông là người yêu thương nữ nhi, nên nữ nhi muốn kết duyên cùng ai ông không ngăn cản. Là Thập Tứ cũng tốt,....từ trong ra ngoài đều tốt.. Chỉ tội hơi ngốc.... Ông vẫn dạy được.
Uyển nhi,tươi cười lại gần lão cha.. Ý muốn lão cha chấp nhận Diệp bách.
" Phụ Thân... Người nhìn xem... Hôm nay A Tứ có soái không? Hơn một năm qua là A Tứ chiếu cố nữ nhi đó....
- Diệp Bách, hoảng hốt: sao Tiểu nhi lại nói dối nha. Hơn một năm qua là Tiểu Nhi bao nuôi hắn mà. Thôi kệ, Tiểu nhi nói sao là Vậy đi....
Mạc Thế Kiệt: Nhìn chằm chằm vào Thập Tứ.. Rốt cuộc cũng mở miệng...
" Ừm rất có phong độ... Tiểu nha đầu con.. Thấy trăng quên lão già này rồi... Hừ
Uyển nhi, biết lão cha đã ngầm đồng ý, cũng nhẹ thở phào. Rồi thúc dục lão cha nhanh nhanh. Tiến cung, vì hôm nay hoàng đế muốn ép chết vương phủ nha.
Xe ngựa tiến gần đến Hoàng Cung. Thì trong lòng cô cũng như Mạc thế kiệt, không khỏi thấp thỏm... Mặc dù ông đã bày bố kị binh và lẫn ám vệ xung quanh hoàng cung rồi. Ép vua thoái vị là chắc chắn thành công.
# Thái dám thông tri xong. Thì rất nhiều quan lại. Và tiểu thư khuê các vây xung quanh uyển nhi lấy lòng. Khó khăn lắm cô mới phá được vòng vây mà lánh vào chỗ khuất người.
- Uyển nhi, biết lát nữa sẽ có trận đánh. Nên cố gắng kéo Diệp Bách đi ăn đủ thứ. Có thực mới vực được Đạo. Ăn mới có sức đánh nhau... Diệp Bách, cũng ngoan ngoãn đi theo Nhét đầy cái bụng...
"Uyển nhi, thì thầm bên tai Diệp Bách.
" Diệp Bách. Lát nữa trong hỗn chiến, ta sẽ tạo cơ hội cho chàng lên giết tên cẩu hoàng đế kia, báo thù cho mẫu thân của chàng.
- hắn không ngờ. Những lời trước kia cô nói là thật. Không khỏi xúc động lẫn bi thương, hắn không biết tình cảm đối với cô là gì. Chỉ là lúc nãy muốn ôm cô thật chặt. Nói là làm.
- -Diệp Bách, ôm Uyển nhi chặt vào lòng. Độ ấm mà da thịt dán lên người hắn, không khỏi tê ngứa...
" Tiểu Nhi... Nàng Thật tốt vơi ta"
"Gì Nha" Chàng là của ta. Nên ta chỉ tốt với mình chàng thôi.
(Ting Độ hào cảm của nam chủ +10 bây giờ là 95% nghiệm vụ sắp hoàn thành.. Tiểu tỷ tỷ cố lên)
Trong lòng, Uyển nhi không khỏi vui sướng.. Sắp hoàn Thành rồi nha... Có chút hơi luyến tiếc với tên đầu gỗ này...
[[ có mà tiểu tỷ tỷ, luyến tiếc đồng môn tham ăn với tỷ thì có. ]]
- Uyển nhi, bị hệ thống nói cho chột dạ.. Nên ngoan ngoãn câm nín.
Thái giám thông tri" Hoàng Thượng Giá lâm~~ Thục Quý Phi giá lâm~~
Tất cả, quần thần quỳ xuống hô
HOẠNG THƯỢNG VẠN TUẾ. VẠN VẠN TUẾ
THỤC QUÝ PHI, THIÊN TUẾ. THIÊN THIÊN TUẾ..
Mạc Phong Vân lãnh đạm phất tay... Tất cả ái khanh bình thân...
Tất cả quan viên. Được cho phép ngồi, nên ổn định vào vị trí Của bản thân..
"Hôm nay, là ngày đầy tháng của đại hoàng tử. Các khánh cứ thoải mái là được
"TẠ ƠN HOÀNG THƯỢNG "
Bữa tiệc diễn ra được nữa canh giờ (= 1-2 tiếng nhé) thì âm thanh của, Mạc phong Vân lên tiếng.
- Mạc Vương Gia" trẫm nghe nói. Ái khanh muốn tạo phản?
- Mạc Thế Kiệt. Bất giác quỳ xuống.
Hồi bẩm hoàng thượng... Là ai đã vu oan cho hạ thần... Xin hoàng thượng minh sét.
- Mạc Phong Vân: Đập bàn. Câm miệng, Trẫm đã điều tra rõ sự Việc. Ngươi còn chối.
Mạc Thế Kiệt, không thèm quỳ nữa. Mà đứng lên đấu khẩu. Bệ hạ đã muốn đầu của Thần. Thì hà cớ gì còn nghĩ lí do,,, hôn quânnnn là tiên đế tin nhầm Người. hahahahahha
Mạc Phong Vân rống giận: phất tay....thì thân ảnh của binh lính và ám vệ vây xung quanh Mạc Thế Kiệt...
Uyển nhi và Diệp Bách, vẫn thong dong. Như không có chuyện gì, vì hai người chuẩn bị tâm lí trước rồi.
Rất nhanh. Mạc Thế Kiệt cũng cho ám vệ và kị binh ra. Hai bên điên cuồng đánh nhau... Huyết tẩy cả hoàng cung. Mạc Phong Vân rơi vào thế hạ phong. Nhân lúc bị Động. Tần Diệp Bách, phóng kiếm lao vào Mạc Phong Vân.... Một kiếm xuyên Timmm.
Mạc Phong Vân: Ng...Ngươiiii....
Diệp Bách: Nhếch môi, cười như tu la từ địa ngục gằn từng chữ....
- ---Một kiếm này... Ta thay mẫu thân ta đòi lại... Ngươi xuống địa ngục bồi tội với mẫu thân ta đi..
Mạc Phong Vân.... Chết không kịp nói một lời nào... Còn Lưu Tố Tố nhân lúc hỗn chiến... Muốn chốn đi. Nhưng bị Uyển nhi bắt lại.
Ba ngày sau.. Mạc Thế Kiệt, nắm toàn bộ binh quyền. Nhưng tên nào từng đứng về phe của Mạc Phong Vân. Đều bị chém hoặc đưa đi Biên cương... Còn Lưu Tố tố bắt nhốt ở lãnh cung. Cả nhà lưu thị, nam đi biên cương. Nữ làm quân kĩ. Lưu Tố tố cũng không tốt hơn.... Bị đánh gãy hai chân.. Cắt đầu lưỡi bỏ vào lãnh cung để tự sinh tự diệt...
Hai tháng sau, Uyển nhi và Diệp Bách vẫn như bình thường. Vì Diệp bách ngốc hơn bình thường... Không hiểu yêu là gì. Mà chỉ không muốn cô rời khỏi hắn..
- -Uyển nhi kéo tay Diệp Bách
" Diệp Bách ta hỏi chàng. Chàng đã có người trong lòng chưa"
- --Diệp Bách mơ hồ hỏi lại: Tiểu nhi.. Người trong lòng là gì?
- Uyển nhi muốn thổ huyết. Vẫn giải thích rõ ràng.
" Người trong lòng là, người chàng thích, sau này kết hôn, sinh con và và sống với nhau cả đời.
- --Diệp Bách một lần nữa rơi vào mơ hồ: Tiểu Nhi, Ta không sinh được...?
Uyển Nhi: Con Mẹ nó. Nam chính này bị ngãi heo quật rồi. Ngoài ham ăn ra chả được cái việc gì...
- -Diệp Bách lại lên tiếng: nhưng ta muốn Tiểu nhi.ở bên cạnh ta... sinh con cho ta... Sống bên ta tới già.
- Tiểu nhi có đồng ý không? Trong lòng không khỏi bộp chộp.
Uyển nhi vui mừng gật đầu
TA ĐỒNG Ý VỚI CHÀNG:
( Ting độ hào cảm là 100% nghiệm vụ hoàn thành..... Đang sao chép tính cách kí thể 5-80-100% sao chép thành công... Đang thoát ly khỏi kí thể)
- --- Mạc Thế Kiệt, nhường ngôi vị cho con rễ Tần Bách diệp lên ngôi. Lấy niên hiệu là Mạc Nhiên Đế.. Mười dặm hồng trang, rước Mạc nhiên Uyển nhi. Phong vị là hoàng hậu. Từ khi đăng cơ. Diệp Bách không tuyển phi. Theo chế độ một thê một phu, làm mẫu cho tất cả dân chúng noi theo. Một mặt cũng phát huy về ẩm thực, trên khắp cả nước. Để thỏa lòng ăn uống của hai người. Sau khi đăng cơ hai năm. Uyển nhi sinh được đôi long phượng thai. Mạc Thế Kiệt, phong là quốc trượng... Không nắm binh quyền mà lui về phía sau trông cháu..........Mạc Nhiên Uyển Nhi và Tần Bách Diệp sống bên nhau trọn đời..
Vì vậy...nên Uyển nhi quyết định trở về kinh thành. Cũng rất nhớ cái lão cha kia rồi. Hoàng đế cũng sắp sửa tiêu diệt vương phủ, phải nhanh chân về đã kích lão chaa.
Vừa về tới phủ. Cô nhanh chóng bước vào thư phòng. Uyển nhi, mở cửa, trên mặt hiện lên vẻ nhớ nhung và vui mừng.
"Phụ thân." Uyển Nhi khóe môi cong cong để lộ má lúm đồng tiền, ngọt ngào gọi phụ thân một tiếng.
Cái chớp mắt tiếp theo, cô đã bị Mạc Thế Kiệt ôm vào trong lòng không muốn buông.
"Tiểu nha đầu này. Nói đi là đi cả năm, thật nhớ bảo bối nhỏ của phụ thân!" Nếu không phải Uyển Nhi nói không được đi tìm cô, thì Mạc Thế Kiệt đã muốn điên lên, muốn đào hết cả Mạc Quốc để tìm cô rồi.
Chỉ là một câu quan tâm. Một cái ôm ấm áp... Uyển nhi ngốc lăng.... Đây là cảm giác tình thân sao... Thật ấm... Cô hơi cảm động, khóe mắt cay cay ngập hơi nước. Cô hít hít cái mũi li nhí trả lời..
" Phụ Thân: Nữ nhi Thật nhớ người.... Phụ Thân người gầy đi nhiều rồi...
" Là tại cái tiểu nha đầu ngươi. Đi mà không hồi âm cho lão già này.. Ta còn tưỡng tiểu nha đầu ngươi không cần phụ thân này nữa..?
" Chậc... Đây là lão cha đang làm nũng phải không..?
"Phụ Thân.... Con nghe nói... Hoàng đế biểu ca muốn tiêu diệt cả vương phủ. Chuyện này có phải thật không?
- -Mạc Thế Kiệt. Giật mình... Sao nữ nhi của ông lại biết chuyện này. Nhưng ông vẫn cố phủ nhận.
- - " Chuyện này. Con nghe ai đồn bậy.... Con không phải quan tâm về chuyện này... Đâu
" Uyển nhi.. Cố dặn ra nước mắt... Phụ Thân đừng lừa nữ nhi nữa. Nếu như hoàng đế biểu ca, đã tuyệt tình như vẬy. Con chỉ mong muốn cả nhà bình yên. Nếu đã không được. Con muốn phụ thân lên nắm quyền.. Bình trị thiên hạ...
""Mạc Thế Kiệt: giật mình..... Hồ nháo.... Tại sao con lại có ý tạo phản... Con đã mệt rồi quay về nghĩ ngơi cho tốt đi.. Chuyện hôm Nay, con quên đi.. Nói rồi ông xoa xoa thái dương đau nhức.
Phụ thân, con chỉ khuyên tới mức như vậy thôi... Phụ thân hãy suy nghĩ cho kĩ. Vì tương lai vương phủ vì bình yên.... Vì cả cái giang sơn Mạc Quốc này. Phụ Thân suy nghĩ thật thấu đáo vào. Nữ nhi xin cáo lui...
" Mạc Thế Kiệt, nhìn bóng dáng nữ nhi bảo bối khuất dần.... Ài nữ nhi đã trưởng thành.. Biết lo nghĩ thấu đáo mọi chuyện rồi. Suy nghĩ cho cùng, nữ nhi nói vậy là hoàn toàn đúng. Vì ông biết hoàng đế muốn cướp binh phù của ông từ lâu. Nhưng không ngờ lại muốn ép chết cả vương phủ... Ông phải ra tay trước thôi...
- -- Ba hôm sau. Trong cung mở tiệc, mừng Thục Quý Phi làm tiệc đầy tháng cho đại hoàng tử... Nên Uyển nhi cũng nhận được bái thiếp cho vào cung.
Sáng sớm, Uyển nhi đã ăn mặc kinh diễm, cực kì lộng lẫy. Tay Kéo theo Diệp Bách cùng tới chỗ Phụ Thân.
Mạc Thế Kiệt, thấy Nữ nhi bảo bối của mình, cực kì thân cận với thập tứ. Thì tức giác trong lòng rõ như ban ngày, ông sắp mất đi bảo bối của ông rồi. Ông là người yêu thương nữ nhi, nên nữ nhi muốn kết duyên cùng ai ông không ngăn cản. Là Thập Tứ cũng tốt,....từ trong ra ngoài đều tốt.. Chỉ tội hơi ngốc.... Ông vẫn dạy được.
Uyển nhi,tươi cười lại gần lão cha.. Ý muốn lão cha chấp nhận Diệp bách.
" Phụ Thân... Người nhìn xem... Hôm nay A Tứ có soái không? Hơn một năm qua là A Tứ chiếu cố nữ nhi đó....
- Diệp Bách, hoảng hốt: sao Tiểu nhi lại nói dối nha. Hơn một năm qua là Tiểu Nhi bao nuôi hắn mà. Thôi kệ, Tiểu nhi nói sao là Vậy đi....
Mạc Thế Kiệt: Nhìn chằm chằm vào Thập Tứ.. Rốt cuộc cũng mở miệng...
" Ừm rất có phong độ... Tiểu nha đầu con.. Thấy trăng quên lão già này rồi... Hừ
Uyển nhi, biết lão cha đã ngầm đồng ý, cũng nhẹ thở phào. Rồi thúc dục lão cha nhanh nhanh. Tiến cung, vì hôm nay hoàng đế muốn ép chết vương phủ nha.
Xe ngựa tiến gần đến Hoàng Cung. Thì trong lòng cô cũng như Mạc thế kiệt, không khỏi thấp thỏm... Mặc dù ông đã bày bố kị binh và lẫn ám vệ xung quanh hoàng cung rồi. Ép vua thoái vị là chắc chắn thành công.
# Thái dám thông tri xong. Thì rất nhiều quan lại. Và tiểu thư khuê các vây xung quanh uyển nhi lấy lòng. Khó khăn lắm cô mới phá được vòng vây mà lánh vào chỗ khuất người.
- Uyển nhi, biết lát nữa sẽ có trận đánh. Nên cố gắng kéo Diệp Bách đi ăn đủ thứ. Có thực mới vực được Đạo. Ăn mới có sức đánh nhau... Diệp Bách, cũng ngoan ngoãn đi theo Nhét đầy cái bụng...
"Uyển nhi, thì thầm bên tai Diệp Bách.
" Diệp Bách. Lát nữa trong hỗn chiến, ta sẽ tạo cơ hội cho chàng lên giết tên cẩu hoàng đế kia, báo thù cho mẫu thân của chàng.
- hắn không ngờ. Những lời trước kia cô nói là thật. Không khỏi xúc động lẫn bi thương, hắn không biết tình cảm đối với cô là gì. Chỉ là lúc nãy muốn ôm cô thật chặt. Nói là làm.
- -Diệp Bách, ôm Uyển nhi chặt vào lòng. Độ ấm mà da thịt dán lên người hắn, không khỏi tê ngứa...
" Tiểu Nhi... Nàng Thật tốt vơi ta"
"Gì Nha" Chàng là của ta. Nên ta chỉ tốt với mình chàng thôi.
(Ting Độ hào cảm của nam chủ +10 bây giờ là 95% nghiệm vụ sắp hoàn thành.. Tiểu tỷ tỷ cố lên)
Trong lòng, Uyển nhi không khỏi vui sướng.. Sắp hoàn Thành rồi nha... Có chút hơi luyến tiếc với tên đầu gỗ này...
[[ có mà tiểu tỷ tỷ, luyến tiếc đồng môn tham ăn với tỷ thì có. ]]
- Uyển nhi, bị hệ thống nói cho chột dạ.. Nên ngoan ngoãn câm nín.
Thái giám thông tri" Hoàng Thượng Giá lâm~~ Thục Quý Phi giá lâm~~
Tất cả, quần thần quỳ xuống hô
HOẠNG THƯỢNG VẠN TUẾ. VẠN VẠN TUẾ
THỤC QUÝ PHI, THIÊN TUẾ. THIÊN THIÊN TUẾ..
Mạc Phong Vân lãnh đạm phất tay... Tất cả ái khanh bình thân...
Tất cả quan viên. Được cho phép ngồi, nên ổn định vào vị trí Của bản thân..
"Hôm nay, là ngày đầy tháng của đại hoàng tử. Các khánh cứ thoải mái là được
"TẠ ƠN HOÀNG THƯỢNG "
Bữa tiệc diễn ra được nữa canh giờ (= 1-2 tiếng nhé) thì âm thanh của, Mạc phong Vân lên tiếng.
- Mạc Vương Gia" trẫm nghe nói. Ái khanh muốn tạo phản?
- Mạc Thế Kiệt. Bất giác quỳ xuống.
Hồi bẩm hoàng thượng... Là ai đã vu oan cho hạ thần... Xin hoàng thượng minh sét.
- Mạc Phong Vân: Đập bàn. Câm miệng, Trẫm đã điều tra rõ sự Việc. Ngươi còn chối.
Mạc Thế Kiệt, không thèm quỳ nữa. Mà đứng lên đấu khẩu. Bệ hạ đã muốn đầu của Thần. Thì hà cớ gì còn nghĩ lí do,,, hôn quânnnn là tiên đế tin nhầm Người. hahahahahha
Mạc Phong Vân rống giận: phất tay....thì thân ảnh của binh lính và ám vệ vây xung quanh Mạc Thế Kiệt...
Uyển nhi và Diệp Bách, vẫn thong dong. Như không có chuyện gì, vì hai người chuẩn bị tâm lí trước rồi.
Rất nhanh. Mạc Thế Kiệt cũng cho ám vệ và kị binh ra. Hai bên điên cuồng đánh nhau... Huyết tẩy cả hoàng cung. Mạc Phong Vân rơi vào thế hạ phong. Nhân lúc bị Động. Tần Diệp Bách, phóng kiếm lao vào Mạc Phong Vân.... Một kiếm xuyên Timmm.
Mạc Phong Vân: Ng...Ngươiiii....
Diệp Bách: Nhếch môi, cười như tu la từ địa ngục gằn từng chữ....
- ---Một kiếm này... Ta thay mẫu thân ta đòi lại... Ngươi xuống địa ngục bồi tội với mẫu thân ta đi..
Mạc Phong Vân.... Chết không kịp nói một lời nào... Còn Lưu Tố Tố nhân lúc hỗn chiến... Muốn chốn đi. Nhưng bị Uyển nhi bắt lại.
Ba ngày sau.. Mạc Thế Kiệt, nắm toàn bộ binh quyền. Nhưng tên nào từng đứng về phe của Mạc Phong Vân. Đều bị chém hoặc đưa đi Biên cương... Còn Lưu Tố tố bắt nhốt ở lãnh cung. Cả nhà lưu thị, nam đi biên cương. Nữ làm quân kĩ. Lưu Tố tố cũng không tốt hơn.... Bị đánh gãy hai chân.. Cắt đầu lưỡi bỏ vào lãnh cung để tự sinh tự diệt...
Hai tháng sau, Uyển nhi và Diệp Bách vẫn như bình thường. Vì Diệp bách ngốc hơn bình thường... Không hiểu yêu là gì. Mà chỉ không muốn cô rời khỏi hắn..
- -Uyển nhi kéo tay Diệp Bách
" Diệp Bách ta hỏi chàng. Chàng đã có người trong lòng chưa"
- --Diệp Bách mơ hồ hỏi lại: Tiểu nhi.. Người trong lòng là gì?
- Uyển nhi muốn thổ huyết. Vẫn giải thích rõ ràng.
" Người trong lòng là, người chàng thích, sau này kết hôn, sinh con và và sống với nhau cả đời.
- --Diệp Bách một lần nữa rơi vào mơ hồ: Tiểu Nhi, Ta không sinh được...?
Uyển Nhi: Con Mẹ nó. Nam chính này bị ngãi heo quật rồi. Ngoài ham ăn ra chả được cái việc gì...
- -Diệp Bách lại lên tiếng: nhưng ta muốn Tiểu nhi.ở bên cạnh ta... sinh con cho ta... Sống bên ta tới già.
- Tiểu nhi có đồng ý không? Trong lòng không khỏi bộp chộp.
Uyển nhi vui mừng gật đầu
TA ĐỒNG Ý VỚI CHÀNG:
( Ting độ hào cảm là 100% nghiệm vụ hoàn thành..... Đang sao chép tính cách kí thể 5-80-100% sao chép thành công... Đang thoát ly khỏi kí thể)
- --- Mạc Thế Kiệt, nhường ngôi vị cho con rễ Tần Bách diệp lên ngôi. Lấy niên hiệu là Mạc Nhiên Đế.. Mười dặm hồng trang, rước Mạc nhiên Uyển nhi. Phong vị là hoàng hậu. Từ khi đăng cơ. Diệp Bách không tuyển phi. Theo chế độ một thê một phu, làm mẫu cho tất cả dân chúng noi theo. Một mặt cũng phát huy về ẩm thực, trên khắp cả nước. Để thỏa lòng ăn uống của hai người. Sau khi đăng cơ hai năm. Uyển nhi sinh được đôi long phượng thai. Mạc Thế Kiệt, phong là quốc trượng... Không nắm binh quyền mà lui về phía sau trông cháu..........Mạc Nhiên Uyển Nhi và Tần Bách Diệp sống bên nhau trọn đời..
Bình luận truyện