Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 31: Đến Kì Trân Linh Lung



Một nơi lợi hại như vậy mà nay lại gặp phải chuyện gì đến nổi phải cầu sự giúp đỡ của Phục Lâm Tông?

Chuyện này thật khiến người khó hiểu và tò mò vô cùng.

Bất quá, chi dù là vì chuyện gì đi chăng nữa. Chỉ nhìn tạ lễ mà Kì Trân Linh Lung đưa cũng đủ khiến họ không thể chối từ.

Không chỉ là Phục Linh Quả, nghe nói Kì Trân Linh Lung còn dâng tặng Thất Bảo Tháp Khiêu, Trữ Nhật La Hoán, Sinh Hồn Hoả Dực và vân vân. Tất cả đều là kì trân thiên tài địa bảo hiếm có khó tìm, chỉ có thể cầu không thể ngộ.

Cứ ngỡ chỉ có nhiêu đó ai ngờ lại còn có một phần tạ lễ nữa. Lần đầu đã hào phóng như vậy, vậy lần thứ hai sẽ còn bao nhiêu đồ trân quý nữa đây.

Nghĩ vậy hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.

Hoạ Khiết Vũ càng nghe càng nghĩ càng nhíu mày. Xem ra thế giới này có vấn đề không nhỏ, đến ngay cả Kì Trân Linh Lung cũng xảy ra chuyện.

Trong nguyên tác, Kì Trân Linh Lung chính là kho báu vật mà y sắp xếp cho Dực Kì Thiên. Quan trọng hơn hết là trong thiết lập nguyên tác thì Kì Trân Linh Lung từ đầu đến cuối đều không trải qua biến cố gì, cho dù Dực Kì Thiên có ý muốn chiếm dụng Kì Trân Linh Lung cũng chỉ có thể dùng lợi ích và sức mạnh buộc Tam Thiên Đại Tộc vâng lời chịu sự sai khiến mà không thể tiêu diệt Tam Tộc này.

Ấy vậy mà nay Kì Trân Linh Lung lại gặp biến cố, tuy không biết là chuyện gì nhưng tin chắc đó cũng không phải là chuyện tốt.

Bởi vì Kì Trân Linh Lung xảy ra chuyện cũng đồng nghĩa với việc là y lại có thêm chuyện để làm. Hiện tại chỉ riêng chuyện soát độ hảo cảm đã khiến y sức đầu mẻ trán, giờ lại còn chuyện này nữa.

Đây là tiết tấu không muốn y rãnh rỗi đúng không? Quá đáng thiệt chứ.

"Tông Chủ, không biết Kì Trân Linh Lung gặp phải chuyện gì? Nếu có thể giúp đỡ, Phục Lâm Tông chúng ta tất không thể bỏ mặc." Hàn Minh Triệt nghĩa chính lẫm nhiên mà nói.

Tính tình của Hàn Minh Triệt ngay thẳng, xưa nay nổi tiếng là người độ lượng, hào phóng. Hiện nay nghe thấy Kì Trân Linh Lung gặo chuyện, còn đưa tạ lễ lớn cầu sự giúp đỡ. Y há có thể bỏ mặc. Tuy không thể chối bỉ sự hấp dẫn của những tạ lễ đó khiến y cũng đỏ mắt trông mà thèm, nhưng cũng không thể phủ nhận lòng trượng nghĩa của y.

Viên Nguyệt Hàm chỉ chờ có những điều này. Khoé miệng khẽ nhếch nụ cười mà hắn cho là hiền lành, vẻ mặt thoáng chốc nghiêm túc mà nói. Nhưng lời nói ra lại khiến những người ở đây đồng loạt biến sắc mặt.

Viên Nguyệt Hàm ban đầu cũng đã cho người đến Kì Trân Linh Lung theo yêu cầu của họ để giúp đỡ. Nhưng cả hắn lẫn Tam Thiên Đại Tộc lại không hề nghĩ rằng mọi chuyện nghiêm trọng hơn so với những gì mà họ nghĩ.

Không còn cách nào khác, hắn đành phải mở cuộc họp này để nhờ một người ra tay trợ giúp. Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, có thể khiến cho tu vi của người đó giảm mạnh, nghiêm trọng hơn có thể sẽ mất mạng. Nhưng nếu không giải quyết chuyện này thì chỉ e Tu Chân Giới phải đón nhận một hồi đại kiếp nạn xưa nay chưa từng có.

Bởi vì Kì Trân Linh Lung không thể có chuyện cũng không thể bị hủy.

Hoạ Khiết Vũ sau khi trở về phòng trầm ngâm suy nghĩ rất lâu sau đó không tiếng động thở dài.

Đúng là mệt thân mệt tâm mà. Hết chuyện này lại đến chuyện khác. Muốn trở thành Vị Diện Chi Chủ thật sự là chuyện không dễ dàng mà.

Nhưng biết làm sao được, đây là con đường mà y đã chọn, cho nên không thể không ráng bước tiếp.

Lần này y phải đi xa giải quyết chuyện của Kì Trân Linh Lung. Lại nghĩ đến những điều mà Viên Nguyệt Hàm nói nhất thời không khỏi ưu sầu.

Không nghĩ đến Kì Trân Linh Lung lại gặp nạn kiếp lớn đến vậy. Rốt cuộc là do sơ sót chỗ nào dẫn đến chuyện này? Thật khiến người ta đau xót mà.

Kì Trân Linh Lung a.... Bảo bối a.....

Đó đều là trân bảo hiếm có đó, nếu thật sự bị hủy thì y sẽ khóc không ra nước mắt. Cho nên dù thế nào cũng phải giải quyết chuyện của Kì Trân Linh Lung.

Có điều nếu nghĩ kĩ lại đây cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Y có thể lợi dụng cơ hôi này soát thêm độ hảo cảm của Dực Kì Thiên. Tin chắc hắn sẽ rất vui khi đến Kì Trân Linh Lung. Dù sao thì đây cũng là bảo khố của hắn, hắn cũng không thể bỏ mặc nó được.

Hôm sau, sau khi thu xếp mọi chuyện trong Thương Kiếm Phong, Hoạ Khiết Vũ cùng Dực Kì Thiên và Tô Phục lên đường đến Kì Trân Linh Lung.

Ban đầu Hoạ Khiết Vũ tính chỉ dẫn theo Dực Kì Thiên cùng đi, nhưng Tô Phục sau khi biết chuyện lại không hiểu sao nằng nặc đòi đi cùng. Hết cách nên y chỉ đành dẫn theo gã đi cùng.

Lần này đến Kì Trân Linh Lung, không chỉ có ba sư đồ Hoạ Khiết Vũ mà còn có hai sư đồ Phong Đạt Lôi.

Không sai, nhiệm vụ lần này cần đến y và Phong Đạt Lôi cộng đồng liên hợp để hoàn thành.

Phong Đạt Lôi vẫn là một thân hồng y lửa đỏ kết hợp dung mạo yêu nghiệt tạo ra vẻ đẹp diêm dúa lẳng lơ, ấy vậy mà đồ đệ của hắn lại có khí chất và ngoại hình trái ngược đến lạ thường.

Sư tôn thì là yêu nghiệt mỹ nam tử còn đệ tử lại là băng sơn mỹ nam. Một thân bạch y phiêu dật xuất trần, tóc búi bởi ngọc quan tinh xảo, dung nhan tuấn mỹ như điêu khắc, đường nét góc cạnh rõ ràng, cương nghị và lạnh lùng. Người cũng ít nói, không ưa giao tiếp. Đây đích thị là đại đệ tử thân truyền Lục Huyền của Phong Đạt Lôi. Một trong Thất Đại Đệ Tử Mỹ Nam Phục Lâm Tông do các đệ tử trong Tông bình chọn.

Lúc nhìn thấy Lục Huyền xuất hiện, Dực Kì Thiên nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt nhìn Lục Huyền có vài tia khác thường, không khỏi nhớ đến một vài chuyện kiếp trước và kiếp trước nữa.

Nhắc đến cũng đau đầu, người này thật là một kiện phiền phức không nhỏ. Nhưng dù sao cũng là bại tướng dưới tay, chỉ là phiền phức nhưng không xem như là nguy hiểm. Không đáng để lo.

Lục Huyền cảm nhận được tầm mắt của Dực Kì Thiên nhưng lại tỏ ra không để ý, chỉ chào hỏi khách sáo rồi không nói gì nữa. Cứ đứng trong một góc rồi ôm kiếm nhắm mắt. Còn trong lòng thì đã là mọt mảnh ba đào mãnh liệt.

Nếu không phải cố gắng áp chế, hắn sợ bản thân sẽ cầm kiếm xông lên giết chết Dực Kì Thiên. Cho dù biết không thể giết được Dực Kì Thiên nhưng vẫn không thể bỏ cuộc. Vì sư tôn, hắn không thể buông bỏ cũng như bỏ cuộc.

Dực Kì Thiên quá nguy hiểm, cũng quá đáng sợ. Cho nên hắn lo lắng chuyện lúc trước lại sẽ tái diễn một lần nữa.

Một lần rồi lại một lần, mỗi lần đều khiến hắn có hi vọng nhưng lại không thể nào thấy đổi được điều gì, khiến hắn rơi vào vô tận tuyệt vọng.

Rốt cuộc phải làm sao đây? Hắn rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể thay đổi được kết cục của sư tôn.

Tuy rằng hắn không biết Kì Trân Linh Lung xảy ra chuyện có phải do Dực Kì Thiên làm hay không, nhưng hắn nhất định phải đi cùng sư tôn để bảo vệ người. Cho dù biết là vô vọng thì hắn vẫn không chùn bước.

Tô Phục nhàn nhạt nhìn mọi chuyện, từ đầu đến cuối cũng không nói năng gì nhiều. Cứ im lặng đứng sau lưng Hoạ Khiết Vũ. Điều này khiến y cứ cảm thấy lạ lạ làm sao. Nhưng nghĩ chắc cũng không có chuyện gì nên y cũng không để ý.

Phong Đạt Lôi từ lúc khởi hành đến nay vẫn luôn là sắc mặt lạnh lùng nghiêm trọng. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

Vì chuyến khởi hành đến Kì Trân Linh Lung rất xa cho nên năm người họ đã dùng Phi Thuyền để tốc độ nhanh hơn. Chỉ mất ba ngày đã đến Kì Trân Linh Lung.

Kì Trân Linh Lung là một bảo địa có một không hai, do địa lí và môi trường đặc biệt nên sở sinh ra vô số thiên tài địa bảo. Điều này cũng dẫn đến cảnh sắc nơi đây đẹp tựa ảo mộng, mỹ lệ khó tả, nhưng cũng nhiều thứ kì lạ cổ quái khó có thể tưởng tượng.

Lối vào Kì Trân Linh Lung là một Linh Ẩn Môn, chỉ có người của Tam Thiên Đại Tộc mới có thể tự do xuất nhập. Người ngoài nếu không có sự cho phép của họ mà muốn vào Kì Trân Linh Lung thì đã khó lại càng thêm khó. Cách duy nhất chính là cường​ công, phải hiến tế năm vị đại năng Đại Thừa Kỳ mới có thể cứng rắn mở ra Linh Ẩn Môn này. Nhưng cái giá này không phải ai cũng có thể bỏ ra được.

Lúc này người đại diện của Tam Thiên Đại Tộc từ sớm đã nhận được tin năm người Hoạ Khiết Vũ đã đến, cho nên đều ở đây chờ đợi từ sớm.

Phục Sinh Tinh Linh Tộc có ngoại hình nhỏ nhắn xinh xắn, chỉ cao bằng một bàn tay người. Thân hình nhỏ nhắn, dung mạo mỹ lệ, sau lưng còn có một đôi cánh hồ điệp xinh đẹp. Chỉ nhìn cũng khiến người tâm sinh vui vẻ và thoải mái. Giọng nói của họ trong veo như tiếng suối thu, khi cất tiếng hát thì đó như là một loại giai điệu gột rửa tâm hồn người, tựa như thiên âm thanh lọc bụi bẩn nhân gian.

Thủy Giao Nhân Ngư Tộc đều là tuấn nam mỹ nữ có dung mạo mỹ lệ, khi ở trên bờ thì đuối cá biến thành đối chân, nhưng khi ở dưới nước thì lại có một đuôi cá mỹ lệ không gì sánh bằng. Trên trán mỗi Thủy Giao Nhân Ngư Tộc đều có một ấn kí hình giọt nước xinh đẹp, khiến nhan giá trị của họ đã đẹp lại đẹp thêm ba phần. Khi họ cất tiếng hát có thể đưa người vào giấc mộng đẹp mà mình mơ ước, nhưng nếu họ muốn cũng có thể dùng tiếng hát mê hoạc người thậm chí là giết người trong giấc mơ.

Thất Sát Hoả Long Tộc bản thể là Hoả Long, mạnh mẽ bởi sức chiến đấu kinh khủng có thể vượt cấp giết người. Một Thất Sát Hoả Long có tu vi Hoá Thần Kỳ có thể giết chết một tu sĩ có tu vi Phân Thần Kỳ. Đây mới là điều khiến nhân loại tuyệt vọng nhất. Nếu không phải Thất Sát Hoả Long Tộc không có ý thống trị thế giới thì chỉ sợ bây giờ còn có Tu Chân Giới, còn có Ma Giới hay không nữa. Khi hoá nhân hình, họ có một đầu tóc màu đỏ rực như lửa, nhiệt độ xung quanh được​ nâng cao, mi tâm có ấn kí hình ngọn lửa mỹ lệ.

Từ trên Phi Thuyền ngự kiếm xuống Linh Ẩn Môn, một người thuộc Phục Sinh Tinh Linh Tộc lên tiếng. "Hoan nghênh chư vị đến Kì Trân Linh Lung, cũng cảm ơn Phục Lâm Tông đã chịu hết mình giúp đỡ Kì Trân Linh Lung giải quyết khó khăn."

"Tiên tử khách khí, đây là chuyện nên làm. Dù sao Kì Trân Linh Lung xảy ra chuyện thì Tu Chân Giới cũng không được yên bình." Hoạ Khiết Vũ không mặn không nhạt mà nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện