Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 145: Sẽ chết bất cứ lúc nào
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm ngẩn người, hiểu rõ, mặt đỏ lên, tức giận đánh bả vai anh: “Anh đừng nói đề tài này trước mặt trẻ con!”
Nhìn anh, trên mặt nóng hơn. Cũng khó trách anh sẽ nghĩ bậy, dù sao vừa rồi bọn họ ở trong phòng bếp thiếu chút nữa…
“Cũng không phải tôi chọn đề tài này trước.” Hoắc Cảnh Thành tỏ vẻ rất vô tội. Lúc hai người nói chuyện, đều hạ thấp giọng, sợ quấy rầy đứa bé trên vai.
Cảnh Phạm đè nén ngượng ngùng, bình tĩnh nhìn anh, hỏi lại một lần: “Hoắc Cảnh Thành, nếu Tiểu Chanh Tử là con gái anh, anh có vui không?”
Cô rất cố chấp vấn đề này.
Anh nhìn đứa bé đang ngủ say trong ngực mình, lại nhìn cô, không hề nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Không biết.”
Đáp án này khiến Cảnh Phạm có chút mất mác, trong lòng lạnh như băng.
Cô cho là anh rất thích Tiểu Chanh Tử.
Cô thất thần hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, yên lặng hồi lâu mới nói: “Tôi có thể chết bất cứ lúc nào, dựa vào cái gì cần một đứa nhỏ? Điều đó không công bằng với đứa nhỏ.”
Chữ “chết” làm cho sắc mặt Cảnh Phạm trắng bệch.
Tiểu Chanh Tử trên vai tựa như nghe nói, mơ hồ hừ một tiếng: “Đừng chết… Tiểu Chanh Tử không muốn ba chết…”
Hoắc Cảnh Thành nhìn Cảnh Phạm, không nói gì, chỉ trầm mặc ôm chặt đứa bé, vỗ nhẹ lưng nhỏ trấn an bé.
Cảnh Phạm âm thầm xoay người đi vào phòng bếp, không nhìn tới hình ảnh hài hòa kia. Cô bật lửa, rửa gà xong, bỏ vào nồi nấu, hốc mắt nóng hổi, nước mắt rốt cuộc không cách nào khắc chế mà rơi xuống, làm ướt cả mặt.
Tay nắm muỗng run dữ dội hơn.
…
Cảnh Phạm chỉnh đốn tâm tình, làm một bàn thức ăn lớn. Rõ ràng chỉ có cô và Hoắc Cảnh Thành ăn, nhưng cô làm rất phong phú, tựa như một buổi tiệc long trọng.
Khi cô nấu xong, Tiểu Chanh Tử vừa vặn tỉnh ngủ.
“Wow, đều là Tiểu Chanh Tử thích ăn.” Tiểu Chanh Tử cảm khái. Bé sống ở nước ngoài lâu, không biết cầm đũa, Cảnh Phạm tìm một cái muỗng nhỏ cho bé.
Hoắc Cảnh Thành nhìn lướt qua bàn ăn, ý vị sâu xa nhìn Cảnh Phạm: “Tất cả đều là món tôi thích.”
“Thật sao? Vừa vặn, những món này tôi đều thích.” Cảnh Phạm mặt không đỏ tim không đập nói, đưa đũa cho anh.
Máu mủ là một thứ rất kỳ diệu. Hai cha con bọn họ thích rất nhiều cái giống nhau.
Tối nay cô làm hầu như đều là món hai người bọn họ thích.
Tiểu Chanh Tử dùng muỗng múc chén cơm ăn nồng nhiệt.
“Phạm Phạm, dì thật giỏi nha! Cái gì cũng biết làm! Ăn thật ngon!” Bé ngốn từng muỗng từng muỗng cơm, đầu nhỏ đột nhiên ngước lên, tán dương Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm nghe, vui vẻ gắp thức ăn cho bé: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Vậy chú cũng ăn nhiều nha.” Tiểu Chanh Tử cầm muỗng múc cho người đối diện.
Cảnh Phạm có đủ tư vị. Đứa nhỏ thật sự dính anh.
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư cô, đắc ý nhướng mày với cô, tựa như khoe khoang bỏ tôm Tiểu Chanh Tử múc cho anh vào miệng, cảm khái: “Tiểu Chanh Tử gắp, quả nhiên ngon hơn.”
“Hoắc tổng, nhân viên công ty có biết anh ngây thơ như vậy không?” Cảnh Phạm hừ anh.
“Là tôi ngây thơ hay là em ngây thơ?” Hoắc Cảnh Thành nhích lại gần cô: “Ngay cả một con tôm em cũng muốn ăn giấm.”
Cảnh Phạm bĩu môi, đưa tay muốn gắp cho mình một con tôm. Kết quả, còn chưa gắp, Hoắc Cảnh Thành đã gắp tôm bỏ vào trong chén cô.
Cảnh Phạm ngẩn người, hiểu rõ, mặt đỏ lên, tức giận đánh bả vai anh: “Anh đừng nói đề tài này trước mặt trẻ con!”
Nhìn anh, trên mặt nóng hơn. Cũng khó trách anh sẽ nghĩ bậy, dù sao vừa rồi bọn họ ở trong phòng bếp thiếu chút nữa…
“Cũng không phải tôi chọn đề tài này trước.” Hoắc Cảnh Thành tỏ vẻ rất vô tội. Lúc hai người nói chuyện, đều hạ thấp giọng, sợ quấy rầy đứa bé trên vai.
Cảnh Phạm đè nén ngượng ngùng, bình tĩnh nhìn anh, hỏi lại một lần: “Hoắc Cảnh Thành, nếu Tiểu Chanh Tử là con gái anh, anh có vui không?”
Cô rất cố chấp vấn đề này.
Anh nhìn đứa bé đang ngủ say trong ngực mình, lại nhìn cô, không hề nghĩ ngợi, trầm giọng nói: “Không biết.”
Đáp án này khiến Cảnh Phạm có chút mất mác, trong lòng lạnh như băng.
Cô cho là anh rất thích Tiểu Chanh Tử.
Cô thất thần hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Cảnh Thành nhìn cô, yên lặng hồi lâu mới nói: “Tôi có thể chết bất cứ lúc nào, dựa vào cái gì cần một đứa nhỏ? Điều đó không công bằng với đứa nhỏ.”
Chữ “chết” làm cho sắc mặt Cảnh Phạm trắng bệch.
Tiểu Chanh Tử trên vai tựa như nghe nói, mơ hồ hừ một tiếng: “Đừng chết… Tiểu Chanh Tử không muốn ba chết…”
Hoắc Cảnh Thành nhìn Cảnh Phạm, không nói gì, chỉ trầm mặc ôm chặt đứa bé, vỗ nhẹ lưng nhỏ trấn an bé.
Cảnh Phạm âm thầm xoay người đi vào phòng bếp, không nhìn tới hình ảnh hài hòa kia. Cô bật lửa, rửa gà xong, bỏ vào nồi nấu, hốc mắt nóng hổi, nước mắt rốt cuộc không cách nào khắc chế mà rơi xuống, làm ướt cả mặt.
Tay nắm muỗng run dữ dội hơn.
…
Cảnh Phạm chỉnh đốn tâm tình, làm một bàn thức ăn lớn. Rõ ràng chỉ có cô và Hoắc Cảnh Thành ăn, nhưng cô làm rất phong phú, tựa như một buổi tiệc long trọng.
Khi cô nấu xong, Tiểu Chanh Tử vừa vặn tỉnh ngủ.
“Wow, đều là Tiểu Chanh Tử thích ăn.” Tiểu Chanh Tử cảm khái. Bé sống ở nước ngoài lâu, không biết cầm đũa, Cảnh Phạm tìm một cái muỗng nhỏ cho bé.
Hoắc Cảnh Thành nhìn lướt qua bàn ăn, ý vị sâu xa nhìn Cảnh Phạm: “Tất cả đều là món tôi thích.”
“Thật sao? Vừa vặn, những món này tôi đều thích.” Cảnh Phạm mặt không đỏ tim không đập nói, đưa đũa cho anh.
Máu mủ là một thứ rất kỳ diệu. Hai cha con bọn họ thích rất nhiều cái giống nhau.
Tối nay cô làm hầu như đều là món hai người bọn họ thích.
Tiểu Chanh Tử dùng muỗng múc chén cơm ăn nồng nhiệt.
“Phạm Phạm, dì thật giỏi nha! Cái gì cũng biết làm! Ăn thật ngon!” Bé ngốn từng muỗng từng muỗng cơm, đầu nhỏ đột nhiên ngước lên, tán dương Cảnh Phạm.
Cảnh Phạm nghe, vui vẻ gắp thức ăn cho bé: “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Vậy chú cũng ăn nhiều nha.” Tiểu Chanh Tử cầm muỗng múc cho người đối diện.
Cảnh Phạm có đủ tư vị. Đứa nhỏ thật sự dính anh.
Hoắc Cảnh Thành liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư cô, đắc ý nhướng mày với cô, tựa như khoe khoang bỏ tôm Tiểu Chanh Tử múc cho anh vào miệng, cảm khái: “Tiểu Chanh Tử gắp, quả nhiên ngon hơn.”
“Hoắc tổng, nhân viên công ty có biết anh ngây thơ như vậy không?” Cảnh Phạm hừ anh.
“Là tôi ngây thơ hay là em ngây thơ?” Hoắc Cảnh Thành nhích lại gần cô: “Ngay cả một con tôm em cũng muốn ăn giấm.”
Cảnh Phạm bĩu môi, đưa tay muốn gắp cho mình một con tôm. Kết quả, còn chưa gắp, Hoắc Cảnh Thành đã gắp tôm bỏ vào trong chén cô.
Bình luận truyện