Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 270: Lui về vị trí cũ
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Tranh nói được là làm được, cô đi vào bên trong, nhấc điện thoại để bàn của khách sạn lên.
Cuối cùng, Quản Huyền Minh không thể nhịn được nữa, anh cất bước qua, " Bộp ——", anh trực tiếp đập điện thoại.
Lạnh lùng lườm Hoắc Tranh, anh xoay người đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đi thẳng vào bên trong.
Sắc mặt, đỏ đen lẫn lộn, cực kỳ khó coi.
Hoắc Tranh nhìn bóng lưng kia, rồi lại nhìn về phía chiếc điện thoại vừa bị anh đập, khóe môi khẽ cong lên.
Thì ra, cũng có lúc anh không kiên nhẫn nổi.
Nhìn dáng vẻ mất khống chế của anh, thật đúng là sảng khoái mà!
——————
Quản Huyền Minh vào phòng vệ sinh.
Hoắc Tranh thu dọn vỏ điện thoại, viết một tờ giấy tính tiền để Quản Huyền Minh bồi thường.
Rồi cô mở ti vi lên, ngồi ở trên ghế sa lon tùy ý xem. Bây giờ đang là rạng sáng, chỉ chốc lát sau cô đã cảm thấy buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt nổi.
Cầm điện thoại di động lên, cô liếc nhìn thời gian, không ngờ anh đã vào phòng vệ sinh hơn hai mươi phút, hơn nữa bên trong lại còn không phát ra tiếng động nào.
Hoắc Tranh đột nhiên hơi bận tâm.
Vừa rồi nhìn sắc mặt của anh cực kỳ khó coi. Sợ rằng lượng thuốc của anh ăn phải, cũng không ít.
Cô từ trên ghế salon đứng dậy, chạy đến cửa phòng vệ sinh gõ cửa.
“Quản tổng!”
Bên trong, cũng không có âm thanh trả lời cô.
Cô cau mày lại.
Đừng nói là người này đã bị thuốc kia làm xảy ra chuyện gì đó chứ?
“ Quản Huyền Minh!”
Vẫn không tiếng động như cũ.
“ Quản Huyền Minh, anh có bị ngất xíu ở trong đó không? Có muốn tôi gọi bác sỹ đến cho anh hay không?”
“Nếu anh không lên tiếng nữa, tôi sẽ đi vào đó.” Hoắc Tranh cất giọng.
Bên trong vẫn an tĩnh như cũ.
Lòng cô quýnh lên, cô thật sự mở cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong, khiến cô phải sửng sốt.
Sau đó, mặt cô, nóng ran lên, đỏ lên.
Người đàn ông kia, lại đang dùng tay...
“Còn chưa cút?” Quản Huyền Minh lạnh lùng quát, sắc mặt càng khó coi hơn so với vừa rồi.
Đàn ông này, cũng cái dáng vẻ này, mà sao nhìn chẳng chật vật chút nào.
Ừ, còn rất ưu nhã nữa là đằng khác.
Hoắc Tranh hoàn hồn, cô lập tức xoay người, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Cô dựa vào ở trên cửa, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, cô không kiềm chế được mà cảm thấy hơi buồn cười.
Có tin đồn, cuộc sống riêng của Quản Huyền Minh hỗn loạn, không bao giờ cự tuyệt phụ nữ. Bây giờ nhìn lại, anh cũng đâu có dính đến gái gọi đâu.
——————
Buổi sáng.
Cảnh Phạm giám sát tiểu Chanh tử ăn hết bữa sáng, sắp xếp cặp sách cho bé, đưa bé đến trường.
Từ trước đến nay vẫn là Cảnh Uyên lái xe đưa tiểu Chanh tử đi đến trường học.
Lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc Cảnh Phạm dắt tiểu Chanh tử đi ra, Cảnh Uyên đã mở cửa xe ghế sau ra, trực tiếp ôm Tiểu chanh tử lên ghế ngồi an toàn.
Cảnh Phạm suy nghĩ, rồi mở miệng: “ Anh, anh cứ đưa con bé đến trường như vậy thì rất phiền phức. Không bằng, sau này để tài xế đưa đi đi.”
Cảnh Uyên đang thắt đai an toàn cho tiểu Chanh tử, nghe cô nói như vậy, anh ngẩn ra.
Một lúc sao, anh chỉ nói: “ Được, lần sau.”
“Nhưng mà, Tranh Tranh muốn cha Cảnh Uyên đưa đi!” tiểu Chanh tử ôm lấy cánh tay của Cảnh Uyên ỷ lại, bé khẩn cầu nhìn Cảnh Phạm: “Dì ơi, tiểu Chanh tử không phiền toái chút nào.”
“ Sáng nào cũng đưa con đi học, sẽ trì hoãn thời gian đi làm của cha Cảnh Uyên.”
“Trước kia cũng không trì hoãn mà. Cha Cảnh Uyên cũng nói, đưa con đi thuận đường tới công ty.” tiểu Chanh tử rất thông minh, mấy câu giải thích này không thể nào dỗ được cô nhóc.
Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ khẩn cầu của bé, cô hơi mềm lòng.
Cảnh Uyên cũng nói: “Nếu con bé thích, sẽ vậy thì cứ để anh đưa con bé đi đi.”
Tiểu Chanh tử lập tức vui vẻ ra mặt: “Cha Cảnh Uyên, cô giáo và các bạn học của con đều nói, ba ba của con rất đẹp trai à nha!”
“Thật không?”
“Vâng! Lần sau, cha và dì nhớ phải đến buổi họp phụ huynh của tiểu Chanh tử đấy nhé!” Cô bé đã quyết định không muốn để dì đi cùng ai đó nữa. Người đó cũng sắp kết hôn với người khác rồi!
Nhưng nghĩ đến đây, bé vẫn cảm thấy rất chán nản!
Hoắc Tranh nói được là làm được, cô đi vào bên trong, nhấc điện thoại để bàn của khách sạn lên.
Cuối cùng, Quản Huyền Minh không thể nhịn được nữa, anh cất bước qua, " Bộp ——", anh trực tiếp đập điện thoại.
Lạnh lùng lườm Hoắc Tranh, anh xoay người đẩy cửa phòng vệ sinh ra, đi thẳng vào bên trong.
Sắc mặt, đỏ đen lẫn lộn, cực kỳ khó coi.
Hoắc Tranh nhìn bóng lưng kia, rồi lại nhìn về phía chiếc điện thoại vừa bị anh đập, khóe môi khẽ cong lên.
Thì ra, cũng có lúc anh không kiên nhẫn nổi.
Nhìn dáng vẻ mất khống chế của anh, thật đúng là sảng khoái mà!
——————
Quản Huyền Minh vào phòng vệ sinh.
Hoắc Tranh thu dọn vỏ điện thoại, viết một tờ giấy tính tiền để Quản Huyền Minh bồi thường.
Rồi cô mở ti vi lên, ngồi ở trên ghế sa lon tùy ý xem. Bây giờ đang là rạng sáng, chỉ chốc lát sau cô đã cảm thấy buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt nổi.
Cầm điện thoại di động lên, cô liếc nhìn thời gian, không ngờ anh đã vào phòng vệ sinh hơn hai mươi phút, hơn nữa bên trong lại còn không phát ra tiếng động nào.
Hoắc Tranh đột nhiên hơi bận tâm.
Vừa rồi nhìn sắc mặt của anh cực kỳ khó coi. Sợ rằng lượng thuốc của anh ăn phải, cũng không ít.
Cô từ trên ghế salon đứng dậy, chạy đến cửa phòng vệ sinh gõ cửa.
“Quản tổng!”
Bên trong, cũng không có âm thanh trả lời cô.
Cô cau mày lại.
Đừng nói là người này đã bị thuốc kia làm xảy ra chuyện gì đó chứ?
“ Quản Huyền Minh!”
Vẫn không tiếng động như cũ.
“ Quản Huyền Minh, anh có bị ngất xíu ở trong đó không? Có muốn tôi gọi bác sỹ đến cho anh hay không?”
“Nếu anh không lên tiếng nữa, tôi sẽ đi vào đó.” Hoắc Tranh cất giọng.
Bên trong vẫn an tĩnh như cũ.
Lòng cô quýnh lên, cô thật sự mở cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong, khiến cô phải sửng sốt.
Sau đó, mặt cô, nóng ran lên, đỏ lên.
Người đàn ông kia, lại đang dùng tay...
“Còn chưa cút?” Quản Huyền Minh lạnh lùng quát, sắc mặt càng khó coi hơn so với vừa rồi.
Đàn ông này, cũng cái dáng vẻ này, mà sao nhìn chẳng chật vật chút nào.
Ừ, còn rất ưu nhã nữa là đằng khác.
Hoắc Tranh hoàn hồn, cô lập tức xoay người, đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Cô dựa vào ở trên cửa, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của anh, cô không kiềm chế được mà cảm thấy hơi buồn cười.
Có tin đồn, cuộc sống riêng của Quản Huyền Minh hỗn loạn, không bao giờ cự tuyệt phụ nữ. Bây giờ nhìn lại, anh cũng đâu có dính đến gái gọi đâu.
——————
Buổi sáng.
Cảnh Phạm giám sát tiểu Chanh tử ăn hết bữa sáng, sắp xếp cặp sách cho bé, đưa bé đến trường.
Từ trước đến nay vẫn là Cảnh Uyên lái xe đưa tiểu Chanh tử đi đến trường học.
Lần này, tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc Cảnh Phạm dắt tiểu Chanh tử đi ra, Cảnh Uyên đã mở cửa xe ghế sau ra, trực tiếp ôm Tiểu chanh tử lên ghế ngồi an toàn.
Cảnh Phạm suy nghĩ, rồi mở miệng: “ Anh, anh cứ đưa con bé đến trường như vậy thì rất phiền phức. Không bằng, sau này để tài xế đưa đi đi.”
Cảnh Uyên đang thắt đai an toàn cho tiểu Chanh tử, nghe cô nói như vậy, anh ngẩn ra.
Một lúc sao, anh chỉ nói: “ Được, lần sau.”
“Nhưng mà, Tranh Tranh muốn cha Cảnh Uyên đưa đi!” tiểu Chanh tử ôm lấy cánh tay của Cảnh Uyên ỷ lại, bé khẩn cầu nhìn Cảnh Phạm: “Dì ơi, tiểu Chanh tử không phiền toái chút nào.”
“ Sáng nào cũng đưa con đi học, sẽ trì hoãn thời gian đi làm của cha Cảnh Uyên.”
“Trước kia cũng không trì hoãn mà. Cha Cảnh Uyên cũng nói, đưa con đi thuận đường tới công ty.” tiểu Chanh tử rất thông minh, mấy câu giải thích này không thể nào dỗ được cô nhóc.
Cảnh Phạm nhìn dáng vẻ khẩn cầu của bé, cô hơi mềm lòng.
Cảnh Uyên cũng nói: “Nếu con bé thích, sẽ vậy thì cứ để anh đưa con bé đi đi.”
Tiểu Chanh tử lập tức vui vẻ ra mặt: “Cha Cảnh Uyên, cô giáo và các bạn học của con đều nói, ba ba của con rất đẹp trai à nha!”
“Thật không?”
“Vâng! Lần sau, cha và dì nhớ phải đến buổi họp phụ huynh của tiểu Chanh tử đấy nhé!” Cô bé đã quyết định không muốn để dì đi cùng ai đó nữa. Người đó cũng sắp kết hôn với người khác rồi!
Nhưng nghĩ đến đây, bé vẫn cảm thấy rất chán nản!
Bình luận truyện