Hello! Hoắc Thiếu Kiêu Ngạo
Chương 92: Anh giận dữ
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cảnh Phạm cười cảm kích: “Tôi sợ anh để ý thôi!”
“Tôi không ngại chút nào cả, cho em!” Dung Kỳ đưa quần áo cho cô.
Rồi sao đó, lại có chút lúng túng gãi đầu: “Vậy...Em tắm đi, tôi đi ra ngoài trước. Tôi cũng về phòng tắm!”
“Ừ! Cảm ơn!” Cảnh Phạm đưa Dung Kỳ ra cửa.
Dung Kỳ đi được hai bước, lại quay trở lại, nhìn cô đầy vẻ mong đợi: “Lát nữa em còn đi ra không?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Tôi hơn mệt, muốn nghỉ ngơi!”
“Cũng đúng, vậy lát nữa tôi đi ra ngoài với bọn họ một chút!”
Cảnh Phạm gật đầu: “Sinh nhật vui vẻ. Còn có...cảm ơn bộ đồ của anh!”
Dung Kỳ cười rạng rỡ: “Là tôi phải cảm ơn em tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi mới đúng. Đúng rồi, tôi đã nói chuyện qua với lão Hoắc về chuyện để em ký hợp đồng với công ty tôi. Em có muốn cân nhắc kỹ càng một chút không? Công ty của tôi đều có những người mới chăm chỉ và chuyên nghiệp như em. Nếu em đáp ứng, chuyện hủy bỏ hợp đồng, tôi sẽ giúp em. Em không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết với lão Hoắc!”
Câu nói cuối cùng thì sắc mặt anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên, thái độ chuẩn mực khi đang bàn công việc.
Cảnh Phạm không ngờ tới anh đột nhiên nhắc tới chuyện công việc, trầm ngâm một chút, không từ chối ngay mà chỉ nói: “Được, để tôi xem xét một chút!”
Dung Kỳ đi.
Cảnh Phạm cời quần áo đứng dưới vòi sen, trong đầu rất loạn.
Vừa rồi Mộ Vãn nói Hoắc Cảnh Thành muốn tác hợp cho cô và Dung Kỳ. Sau đó Dung Kỳ lại cho cô hứa hẹn.
Nếu như hủy hợp đồng với Hoàn vũ và hợp tác với Dung Kỳ thì cũng không phải là chuyện xấu.
Cảnh Phạm cảm thấy chua xót ngẩng đầu lên, mặc cho nước xối từ đỉnh đầu xuống.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
“Chờ một chút!” Cô hoàn hồn lại, mặc bộ đồ Dung Kỳ đưa cho rồi ra ngoài.
Chiều cao giữa Dung Kỳ và Hoắc Cảnh Thành cũng không chênh nhau lắm. Lúc cô mặc quần áo của anh ta lại giống như trẻ con mặc trộm đồ người lớn nhìn cực kỳ buồn cười.
Nhưng giờ phút này, Cảnh Phạm cũng không để ý đến hình tượng của bản thân, cầm khăn lông vừa lau tóc vừa chạy đi mở cửa.
“Ai vậy?” Cô mở cửa phòng. Khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, cô cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Một giây tiếp theo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rùng mình: “Có phải Hoắc tổng đi nhầm phòng hay không?”
“Cô đang mặc cái gì?” Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành cực kỳ sắc bén, nhìn cô chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Người đàn bà này, vừa rồi đã làm gì với Dung Kỳ chứ?
Cả người ướt nhẹp nước, hiển nhiên vừa tắm xong, trên người còn mặc đồ đàn ông. Hình ảnh này không có biện pháp nào để người ta không nghĩ linh tinh.
“Mặc đồ của Dung Kỳ, Hoắc tổng có hài lòng không?” Cảnh Phạm khiêu khích mở miệng.
Vừa nghĩ tới chuyện anh muốn gán ghép cô và Dung Kỳ, trong lòng cảm thấy chua xót.
Hoắc Cảnh Thành cất bước đi vào, đóng sầm cửa lại. Tiếng ‘rầm’ vang lên trong không gian yên tĩnh khiến tiếng động càng lớn hơn.
Cảnh Phạm hoảng sợ, giật mình, nhìn sắc mặt không tốt của anh, có chút kinh hãi: “Anh làm gì chứ?”
“Câu này tôi nên hỏi cô mới phải!” Cơ thể cao lớn của Hoắc Cảnh Thành từng bước tiến sát Cảnh Phạm: “Vừa rồi cô và Dung Kỳ đã làm gì?”
Cảnh Phạm bị anh ép lui tới góc tường, cô cũng không muốn lùi bước nữa, nghểnh cổ nói với anh: “Đây là chuyện riêng của tôi và Dung Kỳ, Hoắc tổng là người ngoài, hỏi nhiều như vậy không cảm thấy buồn cười sao?”
Hoắc Cảnh Thành rùng mình, tức giận không thôi.
Anh giữ chặt cằm cô, nâng mặt cô lên: “Hai người vừa hôn môi?”
Sức lực của anh rất lớn, Cảnh Phạm cảm thấy dường như anh đã bóp nát cằm cô rồi.
Cô nặng nề hít thở, quật cường nhìn anh: “Cái này không liên quan gì tới anh!”
“Tôi hỏi lại lần nữa, có phải vừa rồi hai người đã hôn nhau hay không?” Từng câu từng chữ cắn rất nặng, nặng đến nỗi như muốn cắn nát cô vậy.
Cảnh Phạm cười cảm kích: “Tôi sợ anh để ý thôi!”
“Tôi không ngại chút nào cả, cho em!” Dung Kỳ đưa quần áo cho cô.
Rồi sao đó, lại có chút lúng túng gãi đầu: “Vậy...Em tắm đi, tôi đi ra ngoài trước. Tôi cũng về phòng tắm!”
“Ừ! Cảm ơn!” Cảnh Phạm đưa Dung Kỳ ra cửa.
Dung Kỳ đi được hai bước, lại quay trở lại, nhìn cô đầy vẻ mong đợi: “Lát nữa em còn đi ra không?”
Cảnh Phạm lắc đầu: “Tôi hơn mệt, muốn nghỉ ngơi!”
“Cũng đúng, vậy lát nữa tôi đi ra ngoài với bọn họ một chút!”
Cảnh Phạm gật đầu: “Sinh nhật vui vẻ. Còn có...cảm ơn bộ đồ của anh!”
Dung Kỳ cười rạng rỡ: “Là tôi phải cảm ơn em tới tham dự tiệc sinh nhật của tôi mới đúng. Đúng rồi, tôi đã nói chuyện qua với lão Hoắc về chuyện để em ký hợp đồng với công ty tôi. Em có muốn cân nhắc kỹ càng một chút không? Công ty của tôi đều có những người mới chăm chỉ và chuyên nghiệp như em. Nếu em đáp ứng, chuyện hủy bỏ hợp đồng, tôi sẽ giúp em. Em không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết với lão Hoắc!”
Câu nói cuối cùng thì sắc mặt anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên, thái độ chuẩn mực khi đang bàn công việc.
Cảnh Phạm không ngờ tới anh đột nhiên nhắc tới chuyện công việc, trầm ngâm một chút, không từ chối ngay mà chỉ nói: “Được, để tôi xem xét một chút!”
Dung Kỳ đi.
Cảnh Phạm cời quần áo đứng dưới vòi sen, trong đầu rất loạn.
Vừa rồi Mộ Vãn nói Hoắc Cảnh Thành muốn tác hợp cho cô và Dung Kỳ. Sau đó Dung Kỳ lại cho cô hứa hẹn.
Nếu như hủy hợp đồng với Hoàn vũ và hợp tác với Dung Kỳ thì cũng không phải là chuyện xấu.
Cảnh Phạm cảm thấy chua xót ngẩng đầu lên, mặc cho nước xối từ đỉnh đầu xuống.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.
“Chờ một chút!” Cô hoàn hồn lại, mặc bộ đồ Dung Kỳ đưa cho rồi ra ngoài.
Chiều cao giữa Dung Kỳ và Hoắc Cảnh Thành cũng không chênh nhau lắm. Lúc cô mặc quần áo của anh ta lại giống như trẻ con mặc trộm đồ người lớn nhìn cực kỳ buồn cười.
Nhưng giờ phút này, Cảnh Phạm cũng không để ý đến hình tượng của bản thân, cầm khăn lông vừa lau tóc vừa chạy đi mở cửa.
“Ai vậy?” Cô mở cửa phòng. Khi nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, cô cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Một giây tiếp theo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rùng mình: “Có phải Hoắc tổng đi nhầm phòng hay không?”
“Cô đang mặc cái gì?” Ánh mắt Hoắc Cảnh Thành cực kỳ sắc bén, nhìn cô chằm chằm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Người đàn bà này, vừa rồi đã làm gì với Dung Kỳ chứ?
Cả người ướt nhẹp nước, hiển nhiên vừa tắm xong, trên người còn mặc đồ đàn ông. Hình ảnh này không có biện pháp nào để người ta không nghĩ linh tinh.
“Mặc đồ của Dung Kỳ, Hoắc tổng có hài lòng không?” Cảnh Phạm khiêu khích mở miệng.
Vừa nghĩ tới chuyện anh muốn gán ghép cô và Dung Kỳ, trong lòng cảm thấy chua xót.
Hoắc Cảnh Thành cất bước đi vào, đóng sầm cửa lại. Tiếng ‘rầm’ vang lên trong không gian yên tĩnh khiến tiếng động càng lớn hơn.
Cảnh Phạm hoảng sợ, giật mình, nhìn sắc mặt không tốt của anh, có chút kinh hãi: “Anh làm gì chứ?”
“Câu này tôi nên hỏi cô mới phải!” Cơ thể cao lớn của Hoắc Cảnh Thành từng bước tiến sát Cảnh Phạm: “Vừa rồi cô và Dung Kỳ đã làm gì?”
Cảnh Phạm bị anh ép lui tới góc tường, cô cũng không muốn lùi bước nữa, nghểnh cổ nói với anh: “Đây là chuyện riêng của tôi và Dung Kỳ, Hoắc tổng là người ngoài, hỏi nhiều như vậy không cảm thấy buồn cười sao?”
Hoắc Cảnh Thành rùng mình, tức giận không thôi.
Anh giữ chặt cằm cô, nâng mặt cô lên: “Hai người vừa hôn môi?”
Sức lực của anh rất lớn, Cảnh Phạm cảm thấy dường như anh đã bóp nát cằm cô rồi.
Cô nặng nề hít thở, quật cường nhìn anh: “Cái này không liên quan gì tới anh!”
“Tôi hỏi lại lần nữa, có phải vừa rồi hai người đã hôn nhau hay không?” Từng câu từng chữ cắn rất nặng, nặng đến nỗi như muốn cắn nát cô vậy.
Bình luận truyện