Hẹn Em Ngày Đó
Chương 9
Bạn bè và sách là những thứ chỉ cần có ít, nhưng phải tốt.
-Ngạn ngữ dân gian-
1976
Elliott 30 tuổi
Elliott vừa mới kết thúc phiên trực đêm và chuẩn bị rời bệnh viện trong cái lạnh của buổi sớm mai. Chìm đắm trong dòng suy tưởng và băn khoăn với nhiều nỗi lo, anh không nhận ra ngay đám đông đang tụ tập trong bãi đỗ xe. Đứng ngay giữa những xe cấp cứu và một chiếc xe cứu hoả, Matt đang trình diễn hết mình trước khán giả là một nhóm nữ y tá. Elliott nhìn bạn nửa thích thú, nửa bực bội: với bộ com-lê bằng vải nhung màu kem và một chiếc áo sơ-mi khoét cổ với cổ áo như hình lưỡi xẻng, trông Matt thật nực cười. Giống y như anh chàng Travolta trước giờ biểu diễn, cậu bạn anh đang uốn éo theo nhịp nhạc phát ra từ chiếc đài trong ôtô. Trời vẫn còn tối, song ánh sáng từ những ngọn đèn pha của chiếc Corvette cũng đủ để rọi sáng cho sân khấu tự tạo của anh.
- You Should Be Dancing! (Cậu nên nhảy mới phải) Anh nói bằng giọng the thé theo kiểu của BeeGees.
Một nụ cười khoe hàm răng sáng loá khiến anh trông rất hồn nhiên và lôi cuốn, khiến Elliott không khỏi ngưỡng mộ bạn trước sự bạo dạn và đơn giản của anh.
- Cậu làm gì ở đây thế? Anh vừa hỏi vừa bước lại gần chiếc xe.
- You Should Be Danciiiiiing! Anh chàng người Pháp lặp lại và ôm lấy vai bạn.
Anh ta tìm cách lôi bạn vào vũ điệu của mình, song bác sĩ từ chối tham gia vào cuộc chơi:
- Cậu vừa uống xong hay sao? Anh lo lắng khi ngửi thấy hơi thở của bạn nồng nặc mùi rượu.
- Cho tớ xin một phút để chào khán giả rồi tớ sẽ giải thích tuốt tuột cậu nghe.
Elliott nhíu mày và ngồi vào trong chiếc Corvette trong khi Matt thực hiện nốt bước nhảy cuối cùng. Bị chinh phục bởi nét đáng yêu của nhân vật chính, đám nữ y tá vỗ tay hoan hô buổi trình diễn của anh một cách thành thực trước khi bỏ đi để quay lại với công việc của họ.
- Thưa các cô, tôi rất hân hạnh! Anh vừa nói chắc vừa kết thúc màn diễn bằng một điệu chào cúi gập người.
Rồi hân hoan vì thành công nhỏ bé của mình, anh nhảy phóc qua cánh cửa xe và may mắn rơi xuống ghế ngồi.
- Nào, giờ thì cậu cài dây an toàn vào đi! Anh vừa yêu cầu vừa quay về phía người bạn đồng hành.
- Cậu đang chơi trò gì thế? Elliott bực bội.
Không trả lời câu hỏi, Matt cài số lùi và quay nửa vòng tròn trên mặt đường rải nhựa.
- Tớ đã qua nhà cậu và chuẩn bị hành lý cho cậu, anh vừa giải thích vừa chỉ chiếc vali lèn chặt sau hàng ghế. Mà này, chai whisky của cậu cạn sạch rồi đấy...
- Hành lý của tớ là sao?
- Phải, máy bay của cậu sẽ cất cánh lúc chín giờ.
- Nhưng máy bay nào cơ?
Matt làm bánh xe rít lên và phóng hết tốc lực ra khỏi bãi đậu xe. Một vài cú đánh tay lái và anh đã ra tới đường Van Ness, thêm một cú nhấn ga giải phóng toàn bộ 300 mã lực của động cơ V8 và chiếc xe đã vượt qua vận tốc 100km/h.
- Ơ... Thế cậu đã bao giờ nghe đến giới hạn vận tốc chưa? Elliott vừa lo lắng hỏi vừa bấu chặt vào ghế xe.
- Xin lỗi cậu, nhưng chúng ta hoàn toàn không đến sớm đâu...
- Ít nhất tớ có thể biết được mình đang đi đâu không?
- Tớ thì chẳng đi đâu cả, Matt thản nhiên. Cậu thì sẽ đến Florida gặp Ilena.
- Hả?
- Cậu sẽ làm lành với cô ấy, cậu sẽ hỏi cưới cô ấy và rồi hai người sẽ sinh hai, ba đứa con thật kháu...
- Cậu điên hay sao thế?
- Trong lúc này, tớ nghĩ có lẽ chính cậu mới là người mất trí, Elliott ạ. Cậu hãy thừa nhận đi, cái câu chuyện du lịch vượt thời gian ấy đã khiến cậu phát điên mất rồi.
- Nó khiến tớ phát điên vì nó đã thực sự xảy ra với tớ!
Matt không muốn lại tiếp tục tranh cãi và tìm cách trấn an:
- Hãy nói chuyện với Ilena, sắp xếp lại trật tự trong quan hệ của hai người đi rồi cậu sẽ thấy tất cả mọi thứ đều có thể dàn xếp được.
- Nhưng tớ không thể bỏ đi như thế được! Tớ có rất nhiều ca phẫu thuật đã lên sẵn lịch trong tuần này và...
Matt lập tức ngắt lời anh:
- Cậu là bác sĩ phẫu thuật, chứ không phải Thượng đế! Bệnh viện sẽ tìm được người thay thế cậu.
Đột nhiên Elliott cảm thấy bị cuốn hút bởi viễn cảnh được gặp lại người phụ nữ mà anh yêu thương. Anh cảm thấy mình cần và phải gặp cô, nhưng anh vẫn còn chưa sẵn sàng để sự mềm yếu của trái tim lấn át ý thức nghề nghiệp của bản thân. Hơn nữa anh đang trải qua một thời kỳ khó khăn: sếp của anh, một người đáng kính nể và rất được kính nể, bác sĩ Amendoza, đánh giá công việc của anh rất khắt khe và luôn thích hạ bệ anh suốt cả ngày làm việc.
- Cậu nghe này, Matt, tớ rất cảm ơn sự giúp đỡ của ậu, nhưng tớ không nghĩ đó là một ý hay. Tớ mới làm việc trong bệnh viện này được vài tháng và tớ phải chứng tỏ được năng lực của bản thân. Nhất là tớ lại có một ông sếp lúc nào cũng coi tớ như một thằng hề. Vì thế, tớ mà vắng mặt vài ngày thì ông ấy sẽ bắt tớ phải trả giá và tớ sẽ chẳng bao giờ được nhận vào làm chính thức.
Matt nhún vai:
- Tớ đã nói chuyện với cái ông Amendoza của cậu rồi: ông ấy đồng ý cho cậu nghỉ thoải mái cho tới tận thứ Hai tuần sau.
- Cậu đùa tớ đấy à? Cậu đã nói chuyện với bác sĩ Amendoza?
- Tất nhiên.
- Tất nhiên "cậu đùa với tớ" hay tất nhiên "cậu đã nói chuyện với bác sĩ Amendoza"?
Matt lắc đầu:
- Cái ông bác sĩ đáng kính của cậu, ông ấy cũng thấy rõ là thời gian gần đây cậu không được ổn lắm. Mà tớ cho cậu biết, ông ấy đánh giá cao cậu đấy.
- Cậu đừng giỡn...
- Chính mấy cô y tá bảo tớ như vậy. Ở bệnh viện, Amendoza nói với tất cả mọi người rằng cậu là bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời.
- Với tất cả mọi người, trừ với tớ... Elliott ghi nhận.
- Phải, chính vì thế mà tớ ở đây: Tớ sẽ sắp xếp lại mọi ý tưởng trong đầu cậu mỗi khi cậu cần.
Ở phía chân trời, các đám mây chuyển dần sang màu vàng, một thứ ánh sáng màu hồng nhạt xuyên qua đó, hứa hẹn một ngày đẹp trời. Matt lục tìm trong túi bên trong áo vest và rút ra một tấm vé máy bay.
- Hãy tin tớ, tớ biết điều gì tốt cho cậu.
Elliott cảm thấy sự phản đối đang lùi bước dần, song anh vẫn cố thử trụ lại thêm một lần nữa.
- Thế còn Rastaquoère thì sao?
- Đừng lo cho con chó của cậu. Hàng ngày tớ sẽ đến cho nó ăn.
Chẳng còn lý do gì để cãi lại, bác sĩ đành phải cầm lấy vé máy bay với vẻ biết ơn, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì có một người bạn như vậy. Trong một thoáng ngắn ngủi, anh nhớ lại cuộc gặp gỡ trong hoàn cảnh thật đặc biệt của họ cách đây mười năm, trong một bối cảnh bi thảm mà họ không bao giờ gợi lại. Sáng hôm nay, anh muốn nói với Matt một điều gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của mình, song như thường lệ, anh chẳng tìm được lời nào và anh chàng người Pháp lại là người phá vỡ sự yên lặng.
- Nếu trước kia tớ không gặp được cậu, thì cậu có biết giờ này tớ đang ở đâu không?
Thấy Elliott nhún vai không trả lời, Matt liền nói đơn giản:
- Tớ đã chết rồi.
- Cậu có thôi ngay những câu nói ngu ngốc của cậu đi không?
- Nhưng sự thật là như vậy, cậu biết mà.
Elliott lén nhìn sang bạn. Bộ quần áo nhàu nhĩ của Matt và đôi mắt đỏ ngầu chứng tỏ anh đã thức trắng đêm. Và đó không phải là dấu hiệu duy nhất khiến bác sĩ lo ngại: cách xử sự đáng ngại của bạn anh, việc anh say rượu, luôn mồm nhắc đến cái chết và những bóng ma của quá khứ...
Đến lúc này, một sự thật hiển nhiên mới đập vào mắt anh: chính Matt cũng đang trải qua một thời kỳ trầm cảm! Sự vui vẻ mà anh thể hiện vào mọi lúc chỉ là để che giấu tâm trạng u ám và nỗi đau đớn của anh, vẻ tự nhiên vui tươi đôi khi nhường chỗ cho những ý nghĩ đen tối và sự buồn nản.
- Cậu có muốn tớ nói với cậu một điều không, anh chàng người Pháp thú nhận. Mỗi buổi sáng khi thức giấc, tớ nhìn bầu trời và mặt biển rồi tự nhủ rằng nếu tớ vẫn còn tồn tại để thưởng thức những điều đó thì tất cả đều hoàn toàn nhờ có cậu.
- Cậu say rồi, Matt!
- Phải, tớ say rồi, anh thú nhận. Cậu cứu lại các sinh mạng còn tớ thì say sưa. Bởi vì tớ chẳng làm được gì khác ngoài việc tán tỉnh các cô gái và tự đánh bóng bản thân...
Anh ngừng lại một vài giây rồi nói thêm:
- Nhưng cậu biết không? Có thể đó chính là chức phận của tớ trên Trái đất này: chăm sóc cậu và giúp đỡ cậu bằng khả năng của tớ.
Anh nói bằng giọng nghiêm túc. Vừa tìm cách che giấu sự xúc động của mình vừa không để bầu không khí yên lặng nặng nề bao trùm quá lâu, Elliott tìm cách xoay câu chuyện sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn:
- Cái máy của cậu trông không hề tệ! Anh vừa huýt sáo vừa săm soi chiếc máy nghe nhạc đời mới nhất vừa được lắp vào xe.
- Phải, loa 2x5 oát đấy, Matt nói thêm và tỏ ra không hề phật ý khi chuyển sang đề tài khác.
- Cậu mua đĩa mới nhất của Bob Dylan rồi à?
Matt mỉa mai:
- Dylan hết thời rồi, anh bạn ạ! Tương lai là đây cơ, anh vừa nói vừa lục tìm trong hộc đựng băng ra một băng cassette với một tấm ảnh bìa đen trắng rất đẹp.
- Bruce Springteen à? Elliott đánh vần, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Matt liền kể cho bạn nghe tất cả những gì anh biết về ca sĩ nhạc Rock trẻ tuổi độc đáo này, một người đang ngày càng thành công với những bài hát ca ngợi cuộc sống của tầng lớp vô sản ở New Jersey.
- Rồi cậu xem, anh vừa cảnh báo vừa nhét băng nhạc vào ổ đọc, cái của này rồi sẽ gây được tiếng vang như bom nổ.
Giai điệu của bài “Born to run” ngân lên trong khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên. Cho tới cuối chặng đường, hai người bạn vẫn thả mình theo điệu nhạc, mỗi người chìm đắm trong những suy tư riêng, tuy cách biệt, song lại rất đồng cảm...
Cuối cùng thì sân bay cũng hiện ra ở đường chân trời. Xe vẫn bon bon chạy, Matt rẽ vào dải đường dẫn tới các sảnh chờ, rồi không thể hổ danh là một tín đồ của môn đua xe thể thao, anh đánh một đường lượn ngay trước lối đậu xe của sảnh chờ khởi hành.
- Nào, cậu khẩn trương lên.
Elliott với lấy va-li và chạy về phía lớp cửa kính. Được hơn chục mét, anh quay lại phía Matt và hét lên:
- Nếu máy bay của tớ rơi và tớ được lên thiên đàng trước, tớ sẽ xí cho cậu một chỗ nhé?
- Phải đấy, Matt đồng tình, một chỗ thật ấm áp, ngay bên cạnh Marilyn Monroe... và đừng có xa cậu quá nhé.
-Ngạn ngữ dân gian-
1976
Elliott 30 tuổi
Elliott vừa mới kết thúc phiên trực đêm và chuẩn bị rời bệnh viện trong cái lạnh của buổi sớm mai. Chìm đắm trong dòng suy tưởng và băn khoăn với nhiều nỗi lo, anh không nhận ra ngay đám đông đang tụ tập trong bãi đỗ xe. Đứng ngay giữa những xe cấp cứu và một chiếc xe cứu hoả, Matt đang trình diễn hết mình trước khán giả là một nhóm nữ y tá. Elliott nhìn bạn nửa thích thú, nửa bực bội: với bộ com-lê bằng vải nhung màu kem và một chiếc áo sơ-mi khoét cổ với cổ áo như hình lưỡi xẻng, trông Matt thật nực cười. Giống y như anh chàng Travolta trước giờ biểu diễn, cậu bạn anh đang uốn éo theo nhịp nhạc phát ra từ chiếc đài trong ôtô. Trời vẫn còn tối, song ánh sáng từ những ngọn đèn pha của chiếc Corvette cũng đủ để rọi sáng cho sân khấu tự tạo của anh.
- You Should Be Dancing! (Cậu nên nhảy mới phải) Anh nói bằng giọng the thé theo kiểu của BeeGees.
Một nụ cười khoe hàm răng sáng loá khiến anh trông rất hồn nhiên và lôi cuốn, khiến Elliott không khỏi ngưỡng mộ bạn trước sự bạo dạn và đơn giản của anh.
- Cậu làm gì ở đây thế? Anh vừa hỏi vừa bước lại gần chiếc xe.
- You Should Be Danciiiiiing! Anh chàng người Pháp lặp lại và ôm lấy vai bạn.
Anh ta tìm cách lôi bạn vào vũ điệu của mình, song bác sĩ từ chối tham gia vào cuộc chơi:
- Cậu vừa uống xong hay sao? Anh lo lắng khi ngửi thấy hơi thở của bạn nồng nặc mùi rượu.
- Cho tớ xin một phút để chào khán giả rồi tớ sẽ giải thích tuốt tuột cậu nghe.
Elliott nhíu mày và ngồi vào trong chiếc Corvette trong khi Matt thực hiện nốt bước nhảy cuối cùng. Bị chinh phục bởi nét đáng yêu của nhân vật chính, đám nữ y tá vỗ tay hoan hô buổi trình diễn của anh một cách thành thực trước khi bỏ đi để quay lại với công việc của họ.
- Thưa các cô, tôi rất hân hạnh! Anh vừa nói chắc vừa kết thúc màn diễn bằng một điệu chào cúi gập người.
Rồi hân hoan vì thành công nhỏ bé của mình, anh nhảy phóc qua cánh cửa xe và may mắn rơi xuống ghế ngồi.
- Nào, giờ thì cậu cài dây an toàn vào đi! Anh vừa yêu cầu vừa quay về phía người bạn đồng hành.
- Cậu đang chơi trò gì thế? Elliott bực bội.
Không trả lời câu hỏi, Matt cài số lùi và quay nửa vòng tròn trên mặt đường rải nhựa.
- Tớ đã qua nhà cậu và chuẩn bị hành lý cho cậu, anh vừa giải thích vừa chỉ chiếc vali lèn chặt sau hàng ghế. Mà này, chai whisky của cậu cạn sạch rồi đấy...
- Hành lý của tớ là sao?
- Phải, máy bay của cậu sẽ cất cánh lúc chín giờ.
- Nhưng máy bay nào cơ?
Matt làm bánh xe rít lên và phóng hết tốc lực ra khỏi bãi đậu xe. Một vài cú đánh tay lái và anh đã ra tới đường Van Ness, thêm một cú nhấn ga giải phóng toàn bộ 300 mã lực của động cơ V8 và chiếc xe đã vượt qua vận tốc 100km/h.
- Ơ... Thế cậu đã bao giờ nghe đến giới hạn vận tốc chưa? Elliott vừa lo lắng hỏi vừa bấu chặt vào ghế xe.
- Xin lỗi cậu, nhưng chúng ta hoàn toàn không đến sớm đâu...
- Ít nhất tớ có thể biết được mình đang đi đâu không?
- Tớ thì chẳng đi đâu cả, Matt thản nhiên. Cậu thì sẽ đến Florida gặp Ilena.
- Hả?
- Cậu sẽ làm lành với cô ấy, cậu sẽ hỏi cưới cô ấy và rồi hai người sẽ sinh hai, ba đứa con thật kháu...
- Cậu điên hay sao thế?
- Trong lúc này, tớ nghĩ có lẽ chính cậu mới là người mất trí, Elliott ạ. Cậu hãy thừa nhận đi, cái câu chuyện du lịch vượt thời gian ấy đã khiến cậu phát điên mất rồi.
- Nó khiến tớ phát điên vì nó đã thực sự xảy ra với tớ!
Matt không muốn lại tiếp tục tranh cãi và tìm cách trấn an:
- Hãy nói chuyện với Ilena, sắp xếp lại trật tự trong quan hệ của hai người đi rồi cậu sẽ thấy tất cả mọi thứ đều có thể dàn xếp được.
- Nhưng tớ không thể bỏ đi như thế được! Tớ có rất nhiều ca phẫu thuật đã lên sẵn lịch trong tuần này và...
Matt lập tức ngắt lời anh:
- Cậu là bác sĩ phẫu thuật, chứ không phải Thượng đế! Bệnh viện sẽ tìm được người thay thế cậu.
Đột nhiên Elliott cảm thấy bị cuốn hút bởi viễn cảnh được gặp lại người phụ nữ mà anh yêu thương. Anh cảm thấy mình cần và phải gặp cô, nhưng anh vẫn còn chưa sẵn sàng để sự mềm yếu của trái tim lấn át ý thức nghề nghiệp của bản thân. Hơn nữa anh đang trải qua một thời kỳ khó khăn: sếp của anh, một người đáng kính nể và rất được kính nể, bác sĩ Amendoza, đánh giá công việc của anh rất khắt khe và luôn thích hạ bệ anh suốt cả ngày làm việc.
- Cậu nghe này, Matt, tớ rất cảm ơn sự giúp đỡ của ậu, nhưng tớ không nghĩ đó là một ý hay. Tớ mới làm việc trong bệnh viện này được vài tháng và tớ phải chứng tỏ được năng lực của bản thân. Nhất là tớ lại có một ông sếp lúc nào cũng coi tớ như một thằng hề. Vì thế, tớ mà vắng mặt vài ngày thì ông ấy sẽ bắt tớ phải trả giá và tớ sẽ chẳng bao giờ được nhận vào làm chính thức.
Matt nhún vai:
- Tớ đã nói chuyện với cái ông Amendoza của cậu rồi: ông ấy đồng ý cho cậu nghỉ thoải mái cho tới tận thứ Hai tuần sau.
- Cậu đùa tớ đấy à? Cậu đã nói chuyện với bác sĩ Amendoza?
- Tất nhiên.
- Tất nhiên "cậu đùa với tớ" hay tất nhiên "cậu đã nói chuyện với bác sĩ Amendoza"?
Matt lắc đầu:
- Cái ông bác sĩ đáng kính của cậu, ông ấy cũng thấy rõ là thời gian gần đây cậu không được ổn lắm. Mà tớ cho cậu biết, ông ấy đánh giá cao cậu đấy.
- Cậu đừng giỡn...
- Chính mấy cô y tá bảo tớ như vậy. Ở bệnh viện, Amendoza nói với tất cả mọi người rằng cậu là bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời.
- Với tất cả mọi người, trừ với tớ... Elliott ghi nhận.
- Phải, chính vì thế mà tớ ở đây: Tớ sẽ sắp xếp lại mọi ý tưởng trong đầu cậu mỗi khi cậu cần.
Ở phía chân trời, các đám mây chuyển dần sang màu vàng, một thứ ánh sáng màu hồng nhạt xuyên qua đó, hứa hẹn một ngày đẹp trời. Matt lục tìm trong túi bên trong áo vest và rút ra một tấm vé máy bay.
- Hãy tin tớ, tớ biết điều gì tốt cho cậu.
Elliott cảm thấy sự phản đối đang lùi bước dần, song anh vẫn cố thử trụ lại thêm một lần nữa.
- Thế còn Rastaquoère thì sao?
- Đừng lo cho con chó của cậu. Hàng ngày tớ sẽ đến cho nó ăn.
Chẳng còn lý do gì để cãi lại, bác sĩ đành phải cầm lấy vé máy bay với vẻ biết ơn, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì có một người bạn như vậy. Trong một thoáng ngắn ngủi, anh nhớ lại cuộc gặp gỡ trong hoàn cảnh thật đặc biệt của họ cách đây mười năm, trong một bối cảnh bi thảm mà họ không bao giờ gợi lại. Sáng hôm nay, anh muốn nói với Matt một điều gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của mình, song như thường lệ, anh chẳng tìm được lời nào và anh chàng người Pháp lại là người phá vỡ sự yên lặng.
- Nếu trước kia tớ không gặp được cậu, thì cậu có biết giờ này tớ đang ở đâu không?
Thấy Elliott nhún vai không trả lời, Matt liền nói đơn giản:
- Tớ đã chết rồi.
- Cậu có thôi ngay những câu nói ngu ngốc của cậu đi không?
- Nhưng sự thật là như vậy, cậu biết mà.
Elliott lén nhìn sang bạn. Bộ quần áo nhàu nhĩ của Matt và đôi mắt đỏ ngầu chứng tỏ anh đã thức trắng đêm. Và đó không phải là dấu hiệu duy nhất khiến bác sĩ lo ngại: cách xử sự đáng ngại của bạn anh, việc anh say rượu, luôn mồm nhắc đến cái chết và những bóng ma của quá khứ...
Đến lúc này, một sự thật hiển nhiên mới đập vào mắt anh: chính Matt cũng đang trải qua một thời kỳ trầm cảm! Sự vui vẻ mà anh thể hiện vào mọi lúc chỉ là để che giấu tâm trạng u ám và nỗi đau đớn của anh, vẻ tự nhiên vui tươi đôi khi nhường chỗ cho những ý nghĩ đen tối và sự buồn nản.
- Cậu có muốn tớ nói với cậu một điều không, anh chàng người Pháp thú nhận. Mỗi buổi sáng khi thức giấc, tớ nhìn bầu trời và mặt biển rồi tự nhủ rằng nếu tớ vẫn còn tồn tại để thưởng thức những điều đó thì tất cả đều hoàn toàn nhờ có cậu.
- Cậu say rồi, Matt!
- Phải, tớ say rồi, anh thú nhận. Cậu cứu lại các sinh mạng còn tớ thì say sưa. Bởi vì tớ chẳng làm được gì khác ngoài việc tán tỉnh các cô gái và tự đánh bóng bản thân...
Anh ngừng lại một vài giây rồi nói thêm:
- Nhưng cậu biết không? Có thể đó chính là chức phận của tớ trên Trái đất này: chăm sóc cậu và giúp đỡ cậu bằng khả năng của tớ.
Anh nói bằng giọng nghiêm túc. Vừa tìm cách che giấu sự xúc động của mình vừa không để bầu không khí yên lặng nặng nề bao trùm quá lâu, Elliott tìm cách xoay câu chuyện sang một chủ đề nhẹ nhàng hơn:
- Cái máy của cậu trông không hề tệ! Anh vừa huýt sáo vừa săm soi chiếc máy nghe nhạc đời mới nhất vừa được lắp vào xe.
- Phải, loa 2x5 oát đấy, Matt nói thêm và tỏ ra không hề phật ý khi chuyển sang đề tài khác.
- Cậu mua đĩa mới nhất của Bob Dylan rồi à?
Matt mỉa mai:
- Dylan hết thời rồi, anh bạn ạ! Tương lai là đây cơ, anh vừa nói vừa lục tìm trong hộc đựng băng ra một băng cassette với một tấm ảnh bìa đen trắng rất đẹp.
- Bruce Springteen à? Elliott đánh vần, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.
Matt liền kể cho bạn nghe tất cả những gì anh biết về ca sĩ nhạc Rock trẻ tuổi độc đáo này, một người đang ngày càng thành công với những bài hát ca ngợi cuộc sống của tầng lớp vô sản ở New Jersey.
- Rồi cậu xem, anh vừa cảnh báo vừa nhét băng nhạc vào ổ đọc, cái của này rồi sẽ gây được tiếng vang như bom nổ.
Giai điệu của bài “Born to run” ngân lên trong khi mặt trời bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên. Cho tới cuối chặng đường, hai người bạn vẫn thả mình theo điệu nhạc, mỗi người chìm đắm trong những suy tư riêng, tuy cách biệt, song lại rất đồng cảm...
Cuối cùng thì sân bay cũng hiện ra ở đường chân trời. Xe vẫn bon bon chạy, Matt rẽ vào dải đường dẫn tới các sảnh chờ, rồi không thể hổ danh là một tín đồ của môn đua xe thể thao, anh đánh một đường lượn ngay trước lối đậu xe của sảnh chờ khởi hành.
- Nào, cậu khẩn trương lên.
Elliott với lấy va-li và chạy về phía lớp cửa kính. Được hơn chục mét, anh quay lại phía Matt và hét lên:
- Nếu máy bay của tớ rơi và tớ được lên thiên đàng trước, tớ sẽ xí cho cậu một chỗ nhé?
- Phải đấy, Matt đồng tình, một chỗ thật ấm áp, ngay bên cạnh Marilyn Monroe... và đừng có xa cậu quá nhé.
Bình luận truyện