Chương 16: 16: Tôi Lập Tức Quay Lại Bảo Vệ Hai Người
Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ đều nhìn về phía Lâm Quát, trong mắt không giấu nổi niềm tin và hi vọng.
Lương Tư Hồng lại vừa phức tạp vừa đề phòng nhìn chằm chằm cậu: "Thực sự có cách?"
Trước tiên bỏ qua tình huống hết đường cứu vãn, vì đám người đều bị lây nhiễm bầu không khí bức bối hoang mang, cho dù cách thức khó khăn đến mức nào nhưng chỉ cần có thể sống sót, đám người đều sẽ coi đó là khúc gỗ nổi giữa đại dương mênh mông, nếu không nắm chặt tất sẽ chìm nghỉm.
Lương Tư Hồng nghĩ tới điểm này hỏi: "Chắc không phải cách gì tốt?"
"Đúng, được ăn cả ngã về không, đập nồi dìm thuyền." Lâm Quát không rõ trong đầu Lương Tư Hồng đang suy tính cái gì, cậu thẳng thắn thừa nhận bản thân cố ý đặt biện pháp này ở cuối: "Có ý kiến khác không?"
Sở dĩ làm vậy vì để đám người chú trọng, bởi cách này của cậu chỉ cần sai một ly, đi cả đoàn.
Lương Tư Hồng cũng hết cách: "Được thôi, cậu nói thử xem."
Lâm Quát hắng giọng một cái, mấy ngày nay cậu quả thực nói rất nhiều, thói quen kiệm lời đã bị khuất phục, hiện tại không còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ muốn nhanh chóng truyền đạt phương thức cho đám người.
"Thời điểm mới bắt đầu tìm kiếm manh mối, chúng ra đều không nghĩ tới biệt thự có ba tầng." Lâm Quát đưa ra điểm đáng ngờ đầu tiên, cậu tự nhận bản thân là người tương đối tỉ mỉ, chẳng có đạo lý tới mấy lần tìm kiếm manh mối không ra kết quả lại không thử đến tầng ba nhìn xem: "Tôi cảm thấy hẳn là có thứ gì đó ảnh hưởng đến tư duy."
Lý Nhất Nam nổi da gà.
Lâm Quát nghiêm túc nói: "Khả năng cao trên tầng ba có manh mối trọng yếu."
Lý Nhất Nam kìm nén sợ hãi nói: "Nhưng mà… đại lão, không phải anh nói đêm nay "bên kia" cố ý đuổi chúng ta tới tầng ba sao?"
Lâm Quát gật gật đầu: "Hai cái này không hoàn toàn liên quan, tôi nghiêng về khả năng nó đã trưởng thành rồi."
Tiểu Vũ không tiếp xúc nhiều với Lâm Quát, không thể theo kịp tư duy của cậu, lập tức hỏi: "Trưởng thành?"
Lâm Quát ngẫm nghĩ, tìm cách lý giải thật dễ hiểu: "Thứ trên tầng ba khả năng ngay từ đầu là hình dạng một đứa trẻ, nó không có khả năng tấn công, nó cần bảo hộ, cơ chế bảo hộ tương ứng chính là khiến chúng ta quên đi tầng thứ ba trong biệt thự.
Giờ nó đã trưởng thành, có năng lực tự vệ đồng thời cũng có khả năng tấn công, nó không cần bảo hộ nữa, vì vậy chúng ta mới có thể nhớ đến tầng thứ ba, đêm nay quản gia cùng với "bên kia" chuẩn bị đuổi chúng ta tới đó, ý đồ giết sạch."
Tiểu Vũ nhắm mắt lại, dùng sức cắn chặt răng mới không khiến mình suy sụp khóc lớn.
Lương Tư Hồng không quá hiểu ý tứ Lâm Quát: "Nếu đúng như cậu nói, chúng ta không tới tầng ba là được rồi."
Lâm Quát gõ gõ ngón trỏ trên bàn ăn: "Mấy người có phát hiện không, mỗi đêm mức độ nguy hiểm đều đang tăng dần.
Đừng quên, hôm nay mới là đêm thứ tư, còn có đêm thứ năm, chúng ta rất bị động.
Không ai dám chắc đêm cuối sẽ gặp phải cái gì, "bên kia" sẽ lại nghĩ ra cách gì để giết chết chúng ta." Dừng một lát, Lâm Quát ngừng động tác nhỏ trên tay, nghiêm nghị nói: "Đêm nay phải tới tầng ba, tôi có một loại cảm giác, tên của chúng ta có liên quan đến tầng ba."
Lương Tư Hồng đảo mắt một vòng: "Hợp lý, thế nhưng tôi có một đề nghị, tất cả chúng ta không cần tới tầng ba, chỉ cần một đến hai người là được.
Lỡ đâu trên đó quá nguy hiểm, ít nhất cả đoàn sẽ không chết sạch trong thời gian ngắn."
Lâm Quát nhàn nhạt nở nụ cười, cậu rõ ràng lòng dạ Lương Tư Hồng: "Tôi biết, tôi cũng không có ý định để các người đi theo tôi."
Lương Tư Hồng có hơi xấu hổ.
Lý Nhất Nam sững sờ giây lát: "Đại lão, ý của anh là, anh muốn một mình tới tầng ba sao?"
Lâm Quát "Ừm" một tiếng, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ lúc nào sắc trời đã dần trở nên ảm đạm, thời gian còn lại cho bọn họ là cực kỳ gấp rứt.
"Tôi cần mọi người hỗ trợ." Lâm Quát bất chợt nói.
Dùng hai từ "hỗ trợ" này có phần không thích hợp, Lý Nhất Nam hiểu rõ nỗi lo của Lâm Quát, cậu lo bọn họ sẽ giống như xe bị tuột xích.
Cô bỗng chín chắn hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo một tia kiên định: "Đại lão, anh cứ việc phân phân phó, đây đều là chuyện chúng ta nên làm."
Không phải chỉ là hỗ trợ, dù chết cũng muốn hoàn thành giao phó của Lâm Quát.
Lâm Quát nói: "Đêm nay nên có một người ở tầng một, quản gia đưa cả đoàn lên tầng hai nhất định sẽ phát hiện thiếu nhân số, vì vậy tầng một cũng sẽ không quá an toàn, người ở lại tìm cách lấy chìa khoá trong tay quản gia mà không làm thương tổn đến ông ta, sau đó mở cửa tầng hai, cuối cùng là ngăn ông ta thả "bên kia" xuống."
Tiểu Vũ nhớ đến trải nghiệm đêm qua, sắc mặt tái nhợt.
Khi ấy cô một mình đợi ở tầng một, gió thổi cỏ lay đều có thể khiến cả người cô căng lên như dây cung.
Lâm Quát nhìn về phía Lý Nhất Nam: "Cô ở lại tầng một."
Mặc dù Lý Nhất Nam rất sợ, nhưng càng sợ hơn chính là cảm giác mang theo một loại sứ mệnh, sứ mệnh của cô ảnh hưởng tới tính mạng của tất cả mọi người.
Sắc mặt Lương Tư Hồng cực kỳ khó coi: "Vậy tại sao chúng ta không đợi hết ở tầng một?"
Tức giận nháy mắt bùng nổ, Lâm Quát nói: "Rời phó bản để tôi nhìn thấy, tôi liền đánh chết anh.
Cả đoàn đều đợi ở tầng một, bên kia sẽ không biết? Nếu người bên kia đều tiến vào đây, như vậy tầng một với tầng hai có gì khác nhau! Đến giờ anh vẫn còn hở chút là nghi kỵ, anh hành động một mình đi."
Nhận về ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Quát, cả thái độ bất mãn đánh giá của Lý Nhất Nam và Tiểu Vũ, Lương Tư Hồng thoả hiệp: "Tôi không có ý đó, ý tôi là hệ thống máy chủ không cho phép tấn công NPC, nhưng nhìn tình hình rất có thể đêm nay quản gia sẽ tấn công chúng ta, Lý Nhất Nam dù sao cũng là một cô gái, thực tế quá khó để lấy được chìa khoá mà không tấn công quản gia, cho nên tôi nghĩ, tôi ở lại tầng một sẽ thích hợp hơn so với cô ấy."
Cũng hợp lý.
Lý Nhất Nam quả thực không tin tưởng bản thân, chỉ sợ cô sẽ sớm chết dưới tay quản gia, không lấy được chìa khoá, dù Lâm Quát có hành động thuận lợi cũng sẽ làm hại cậu.
Nghĩ đến đây, Lý Nhất Nam liền nói: "Anh ta ở lại tầng một cũng được, đại lão, anh cảm thấy thế nào?"
Lâm Quát cảnh cáo nhìn Lương Tư Hồng, việc phân phó mọi người chỉ là phần nhỏ trong kế hoạch, nếu ai có ý tưởng nào tốt hơn, cậu sẽ không lên tiếng, cái nhìn này chỉ muốn nhắc nhở Lương Tư Hồng đừng có ý đồ khác.
Lương Tư Hồng đọc hiểu ánh mắt Lâm Quát, thành khẩn thề thốt vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ mặc mọi người, chúng ta là một đội mà."
Lâm Quát thu tầm mắt lại, tiếp tục nói: "Tiểu Vũ và Lý Nhất Nam, nhiệm vụ của hai người đêm nay chính là nghĩ cách sống sót."
Sống sót khi tầng hai không có bất cứ thứ gì che chắn, còn sống là còn có thể giữ chân "bên kia", sống sót càng lâu càng kéo thêm nhiều thời gian cho Lâm Quát tìm kiếm manh mối.
Lâm Quát đưa dao dĩa trên bàn ăn cho hai nữ sinh, không có miếng kinh nghiệm an ủi nào nói: "Đừng sợ." Cậu chỉ chỉ vào cái "chân" đang chồng chéo với Tiểu Vũ: "Tro cốt cũng khiến bên kia hiện hình, lát nữa tôi sẽ dùng nó vung tới bên kia.
Tôi không nghĩ bọn chúng là thiết lập NPC của chó… hệ thống máy chủ, hai người cứ việc phản công."
"Cả hai cần phải hỗ trợ lẫn nhau, nếu như thực sự không thể đánh lại…" Lâm Quát cười một tiếng, dịu dàng nói: "Cũng không sao, gọi tên tôi, tôi lập tức quay lại bảo vệ hai người."
Cậu nói đến đây, mưa đạn liên tục vật lộn rốt cuộc câm nín vài giây:
[Aishhh chết tiệt, đột nhiên cảm thấy cẩu streamer rất man]
[Như trên, lần đầu tiên hi vọng cẩu streamer có thể sống sót, ôi ôi ôi]
[Hai em gái cố lên nha, không chỉ là 2vs6, thành công các em chính là niềm tự hào của nữ sinh!]
[Tôi bắt đầu thấy nóng rồi]
[Không nghĩ tới, càng ngày càng có nhiều người ủng hộ cẩu streamer là sao? Đã quên cậu ta từng diss* chúng ra thế nào à?]
*diss: chế giễu
Thịnh Văn nhìn chăm chăm Lâm Quát trong màn hình, không thốt nên lời, hắn có vẻ hơi ghen tị với hai nữ sinh.
Trong phó bản, Lý Nhất Nam lệ nóng doanh tròng, đại lão cỡ này thực rất muốn gả.
Có tài đức gì chứ, có thể khiến cô gặp được Lâm Quát.
Tiểu Vũ chỉ một câu nói này của Lâm Quát, kinh hãi đầy mặt cũng chậm rãi rút đi, cô kiên định gật đầu: "Lâm Quát, cảm ơn anh."
Trong lúc nói chuyện, quản gia xuất hiện ngoài cửa phòng ăn, ánh mắt oán hận ghim vào đám người: "Trời tối rồi, nên trở về phòng nghỉ ngơi thôi."
Khác với ba đêm trước, đám người đã bớt hẳn bối rối và hoang mang, thay vào đó là cảm giác căng thẳng, không phải căng thẳng đêm nay sẽ gặp phải cái gì, hai nữ sinh căng thẳng chính là bởi không biết có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Lâm Quát giao phó hay không.
Lâm Quát liếc mắt ra hiệu cho Lương Tư Hồng.
Cậu và hai nữ sinh đứng dậy đi về phía quản gia, nhờ bọn họ che chắn, Lương Tư Hồng xoay người lặng lẽ chạy tới tủ bát bên cạnh, trước tiên nấp ở nơi này, sau đó tùy thời hành động.
Quản gia vẫn chưa phát hiện bọn họ còn 4 người thiếu 1, thấy đoàn Lâm Quát và "bên kia" cùng một chỗ theo sau, liền dẫn tất cả xuyên qua phòng khách, thuận cầu thang đi đến tầng hai.
Quản gia vẫn như cũ đứng ở đầu cầu thang, ông ta nhìn đoàn của Lâm Quát bên này cùng với người của "bên kia": "Đêm nay dựa vào mọi người, cẩn thận một… Không đúng, bọn họ… Ô."
Lâm Quát phát hiện dị thường, lập tức bịt kín miệng quản gia, tranh thủ kiểm tra trên dưới một lượt, phát hiện chìa khoá không có trong người ông ta, lập tức hung tợn uy hiếp đồng thời tẩy não nói: "Chúng ta hết thảy 7 người, bị các người giết 4, đêm nay còn muốn mạng chúng ta, có phải quá mức rồi không?"
Quản gia căm phẫn, vùng vẫy hai tay: "Ô ô ô!"
Lâm Quát tiếp tục bóp méo ký ức quản gia: "Tôi đã mất đi 4 đồng đội, đêm nay chắc hẳn tôi cũng sẽ chết, ông nói xem tôi mang theo ông lên đường thì thế nào?" Thấy quản gia vẫn cố gắng chống cự, Lâm Quát thờ ơ nói: "Tôi chẳng sợ trừng phạt nếu tấn công NPC, kiểu gì cũng chết, trừng phạt là cái gì, với tôi mà nói căn bản không quan trọng."
Quản gia rốt cuộc sợ rồi.
Lúc này Lâm Quát mới buông ông ta ra: "Cút đi."
Quản gia bỏ chạy, rất nhanh mất dạng ở cầu thang.
Có điều giống như muốn trả thù uy hiếp của Lâm Quát, ông ta cố tình dùng sức nện lên cách cửa phòng khách, dùng tiếng vang lớn nói cho người trên tầng hai, cửa đã bị ông ta khoá lại, bọn họ không có lối thoát!
Sau khi tiếng đóng sầm cửa và tiếng khoá chốt dần ắng lại, Lý Nhất Nam lo lắng hỏi Lâm Quát: "Đại lão, bây giờ bắt đầu sao?"
Lâm Quát chui vào không gian nhỏ dưới gầm cầu thang, lấy ra đống tro cốt đêm qua thu được, tất cả bốn cốc.
Cậu tránh hai nữa sinh, nhắm ngay phía cái "chân" kia, ước lượng vị trí, "soạt" một tiếng vung hết hai cốc tro cốt..
Bình luận truyện