Chương 20: 20: Thi Sĩ Gì Chứ
Ai bảo đàn ông không biết đau chỉ là họ giấu nó vào trong bức tường thành mạnh mẽ vững chắc của mình mà thôi, dồn nén lâu ngày mỗi lúc ở một mình lại cảm thấy yếu đuổi hơn dễ tổn thương hơn.
Phương Hạ Vũ nằm trên giường ôm con gấu bông và thì thầm với nó: “Mạc Hạo Ngôn là đồ ngốc em đâu có thích Sasuke cũng đâu có thích Kakashi em thích phim Naruto bởi vì anh thích phim đó chỉ đơn giản vậy thôi, những thứ anh thích em đều cố gắng thích để rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng ta chỉ là anh chưa bao giờ biết đến điều đó mà thôi”.
Mạc Hạo Ngôn và Phương Hạ Vũ lại cùng đi bộ tới trường, anh hỏi cô: “ Nè anh thấy trong nhà có xe đạp cũng có xe máy sao em không đi mà lại đi bộ cho mỏi chân vậy?”.
Phương Hạ Vũ liền giải thích: “Anh nhìn xem phong cảnh ở đây đẹp như vậy phải đi bộ thì mới thưởng thức được hết vẻ đẹp của nó chứ”.
Mạc Hạo Ngôn nhướng mày: “Em đến đây cũng lâu rồi chẳng lẽ còn nhìn chưa đã mắt nữa hả?”.
“Ngày nào cũng nhìn nhưng chưa bao giờ thấy chán hết”.
Mạc Hạo Ngôn khẽ gật đầu: “Đúng là chỉ có thi sĩ mới có một tâm hồn lạc quan phong phú như vậy”.
Phương Hạ Vũ quay sang nhìn Mạc Hạo Ngôn bằng ánh mắt lạ lẫm: “Thi sĩ gì chứ nói nhảm vừa thôi”.
“Trước đây em luôn trở thành nhà văn kim luôn nhà thơ mà không phải sao”.
Phương Hạ Vũ nhìn xa xăm rồi nói: “Thi sĩ gì chứ mấy thứ tôi viết ra có mình anh đọc thôi chứ có ai đọc nữa đâu, càng trưởng thành tôi càng hiểu giấc mơ là một cái gì đó rất mơ hồ rất xa vời thật tế cho nên tôi buông bỏ lâu rồi”.
Mạc Hạo Ngôn cười buồn: “Không giống em chút nào hết ngày trước em rất kiên cường cho dù tay bị thương không thể chơi đàn được nữa em vẫn không bỏ cuộc mà, với lại giấc mơ sẽ chỉ trở thành hiện thực khi em thực hiện nó mà thôi”.
Phương Hạ Vũ thở dài rồi nhếch môi cười một cái: “Nếu cứ mơ là có được thì đâu có ai phải chịu đau khổ và tổn thương, lâu rồi mới nhắc tới hai từ “tổn thương” nghe nó xa lạ mà cũng gần gũi đến lạ”.
Mạc Hạo Ngôn đặt tay lên vai Phương Hạ Vũ rồi nói: “Anh vẫn còn muốn đọc tiếp những tác phẩm mới của em đấy Phương Hạ Vũ”.
Phương Hạ Vũ kéo tay Mạc Hạo Ngôn xuống: “Miễn bàn chuyện này đi, đến trường rồi kìa nên nhớ ở trường chúng ta chỉ là đồng nghiệp mới không được nhắc đến mối quan hệ trước đây đó nha”.
Mạc Hạo Ngôn mỉm cười tỏ vẻ chán nản rồi nói: “Đương nhiên anh biết rồi anh cũng tìm một người mới, trãi qua mấy mùa đông cô đơn lạnh lẽo rồi anh cũng phải tìm một người nào đó sưởi ấm tim anh chứ”.
Ánh mắt Phương Hạ Vũ thoáng buồn nhưng vẫn treo trên môi một nụ cười gượng rồi hờn dỗi lên tiếng nói: “Ừ cố lên, chúc anh thành công trên con đường chinh phục người mới nha”.
Phương Hạ Vũ đi về lớp của cô trước, Mạc Hạo Ngôn đứng nhìn theo và thầm nghĩ “Tính thử xem biểu cảm của em một chút ai ngờ em lạnh lùng thật đó, em cho rằng lời nói gió thoảng mây bay đó là thật sao đúng là ngốc hết chỗ nói, ở thành phố Nam Xuyên đâu có thiếu phụ nữ đến nỗi anh phải tới đây tìm, anh đến đây là chỉ để tìm một mình em thôi đó cái đồ ngốc nghếch này”.
Đột nhiên có tiếng thầy hiệu phó vang lên: “Đang tìm lớp của cậu hả Hạo Ngôn?”.
Mạc Hạo Ngôn quay người lại nhìn thầy hiệu phó rồi cúi đầu chào: “Dạ chào buổi sáng thầy hiệu phó ạ”.
Thầy hiệu phó chỉ tay về dãy lớp học đối diện: “Khối 11 cậu dạy nằm bên kia đi theo tôi nào cậu mới tới nên chưa quen cũng phải thôi”.
“Dạ cảm ơn thầy”.
Mạc Hạo Ngôn đi theo thầy hiệu phó qua dãy phòng học khác, vừa đi thầy hiệu phó vừa hỏi: “Cậu đã thuê được phòng chưa?”.
“Dạ được rồi ạ người trong nhà đó rất thân thiện”.
“ Vậy thì tốt rồi có khó khăn gì cứ nói với tôi, giúp được gì thì tôi sẽ giúp”.
Mạc Hạo Ngôn cúi đầu: “Dạ em cảm ơn thầy trước ạ”.
Mạc Hạo Ngôn dạy môn toán thay thế cho một giáo viên vừa mới về hưu của lớp 11a6 do cách dạy của Mạc Hạo Ngôn giống với cách dạy của thầy giáo trước đó nên học sinh rất dễ nắm bắt bài học và cũng không bị ngỡ ngàng.
Trong lúc Mạc Hạo Ngôn đang cho học sinh lên bảng làm bài tập thì đột nhiên lại nghe tiếng đọc thơ văng vẳng của lớp bên cạnh:
“Sao anh không về chơi thôn Vĩ
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền”.
Những câu chữ quá đỗi thân thuộc làm cho Mạc Hạo Ngôn nhớ về thời trung học của mình, lúc học lớp 11 Mạc Hạo Ngôn được bọn con trai trong lớp đặt cho biệt danh là “Thánh thư tình” vì lúc đó anh viết thư tình sến rện mà bọn con gái thì hay thích đọc mấy câu từ sến súa, thề non hẹn biển hay đại loại giống vậy nhưng nghịch lý là anh học văn rất tệ bài kiểm tra cao điểm nhất của anh là 6 điểm.
Thời trung học Mạc Hạo Ngôn được mệnh danh là thiên tài của trường nhưng chỉ thua mỗi môn văn thôi anh rất ghét môn văn nên cũng rất lười học bài vậy mà chẳng hiểu nỗi anh lấy đâu ra vốn từ ngữ văn vẻ để viết thư tình nữa.
.
Bình luận truyện