Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 1: Oan gia từ lúc nhỏ
Cô giáo dẫn một bạn nữ tròn tròn mập mạp trắng trẻo, có đôi má bầu bĩnh, mái tóc hơi xoăn được cột hai chùm trong đáng yêu vô cùng, vào trong lớp và giới thiệu:
– Các em, đây là bạn mới của chúng ta. Bạn ấy sẽ chuyển vào lớp chúng ta học cùng các em. Các em có vui không nào?
Cả lớp đều vỗ tay hoan hô và đồng thanh đáp:
– Dạ vui ạ.
Cô vui vẻ nhìn cô bạn nhỏ kia nhẹ nhàng bảo:
– Giờ em nói cho các bạn nghe em tên gì đi nào?
Chẳng biết cô bé nói tên mình là gì, Viễn Hinh chẳng chú tâm nghe cho lắm, cậu nhóc đang bận đếm bi. Cậu nhóc có rất nhiều bi, bi đủ màu , bi to bi nhỏ, đa phần là số bi của cậu là do ông bà nội, ông cố, các chú các cậu đi nước ngoài về mua cho cậu làm quà. Cho nên, các kiểu bi của Viễn Hinh thường khác lạ hơn so với mọi người, vì thế khiến các bạn trong lớp rất ngưỡng mộ. Hễ giờ ra chơi là lập tức chạy đến bên cậu xin chơi.
Cô giáo của cậu nhóc cũng đặc biệt ưu ái cậu, cho cậu giữ hộp bi trong người, mà Viễn Hinh cũng thấy thật là lạ, cô giáo dường như rất thương cậu nhóc, thương nhiều hơn so với các bạn khác trong lớp. Này nhá: biết cậu chẳng thích ăn thịt mỡ, cô lúc nào cũng cho cậu phần nạt nhiều, biết cậu ghét ăn tôm, cho nên dù khẩu phần ăn của các em đều là bắt buộc phải ăn, cũng không ép Viễn Hinh …
Nói chung là Viễn Hinh tự cho rằng mình là ông hoàng của lớp mầm non này.
Mỗi khi nhàm chán, Viễn Hinh đều đem bi ra đếm, mặc dù đếm đi đếm lại vẫn chỉ có bao nhiêu bi. Thế nhưng cậu nhóc lại cảm thấy cực kì thõa mãn.
– Viễn Hinh nè.
Cô giáo gọi giật khiến Viễn Hinh giật mình, suýt chút nữa là làm rơi số bi đang đựng trông hộp của cậu nhóc.
– Từ hôm nay, bạn ấy sẽ ngồi chung bàn với em, không được ăn hiếp bạn nghe chưa?
Viễn Hinh chun mũi, cậu nhóc đâu có ăn hiếp bạn bè đâu. Chỉ là thỉnh thoảng cũng giành đồ chơi với bạn nam, thỉnh thoảng cũng chọc phá bạn gái. Thế nhưng đâu có ức hiếp đâu. Mà mấy cái này, vốn là chuyện trẻ con mà, ba bảo trẻ con đứa nào chẳng như thế.
– Woaaaaaaa, bạn có nhiều bi quá nhỉ.
Cái cô bạn mập mập vừa nhìn thấy hộp bi của Viễn Hinh thì liền reo lên đầy thích thú. Viễn Hinh nghe cô bé kêu lên như thế thì rất khoái trí, cả cái trường này, chẳng ai có bi đẹp như cậu nhóc cả. Cậu nhóc có chút tự hào, hơi ưỡng ngực tự kiêu một tí.
Bạn Lan ngồi ở trước mặt Viễn Hinh lền quay xuống bảo:
– Viễn Hinh còn nhiều nhiều lắm.
– Thế nhưng chẳng có bi nào đẹp bằng bi của mình cả – Cô bé kia nhìn một lượt rồi bóc lên một viên bi ngắm ngía rồi nói.
Câu nói vừa rồi chẳng khác nào một gáo nước nóng tạt thẳng vào mặt Viễn Hinh, cậu nhóc tức giận đỏ mặt nhìn về cô bé mà kêu lên:
– Bi của bạn đâu, đưa ra đây xem.
Cô bé lập tức mở túi kiểu nhỏ trước người mình rồi xòe ra một viên bi màu trắng trong suốt.
Thật ra bi của cô bé cũng chỉ là một viên bi trắng tròn mà thôi, thế nhưng bi bình thường sẽ có hình khía màu sắc này nỏ hoặc trong suốt. Có một số bi ở nước ngoài được cẩn vào trong nhiều kiểu mẫu khá bắt mắt, tất nhiên là đắc tiền gấp mấy trăm lần bi của cô bé nữa. Thế nhưng chẳng có viên bi nào lại có hình con thỏ trắng như viên bi của cô bé cả.
Viên bi trong suốt lại có hình con thỏ trắng, mắt hồng trong sống động cô cùng. Các bạn trong lớp nhìn thấy viên bi thì đều ồ lên thích thú. Cả Viễn Hinh cũng phải thừa nhận là cậu nhóc vừa nhìn đã thích viên bi rồi.
– Đẹp quá…
– Mau ở đâu vậy….
Tất cả bạn bè trong lớp phút chốc đều nghiêng về viên bi của cô bé kia khiến Viễn Hinh thấy khó chịu, đỉnh điểm là câu nói của một bạn nào đó.
– Ồ, ăn đứt số bi của Viễn Hinh rồi.
Cô bé kia vô tư không nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Viễn Hinh nên bèn bảo:
– Tụi mình ngồi chung bàn, sau này có thể chơi bi chung với nhau rồi.
– Ai thèm chơi bi chung với cái đồ heo mập như bạn – Viễn Hinh hét lên thật lớn.
Viễn Hinh cũng biết lời mình nói là xấu, thế nhưng cậu nhóc không hiểu vì sao mình lại thốt ra như thế. Đã nói rồi thì không thể thu lại được nữa, lại còn hét lớn tiếng như thế. Nhưng thôi kệ, dù sao thì cô cũng sẽ không phạt cậu nhóc đâu, từ trước đến giờ cô rất cưng cậu nhóc cơ mà.
Cô bé không ngờ bị Viễn Hinh hét vào mặt như thế, lại còn bị kêu là đồ heo mập nữa cho nên mếu máo bật khóc:
– Ba mình nói là mình đâu có mập, trong mình dễ thương lắm kia mà.
Viễn Hinh hét lớn như thế, lại còn làm bạn mới khóc lên sợ hãi như thế, cho nên cô giáo không thể không lên tiếng:
– Viễn Hinh, sao em lại quát bạn như thế chứ? Còn nữa, sao lại dàm gọi bạn là heo mập, em làm bạn buồn rồi kìa, mau xin lỗi bạn đi.
Đây vốn là chuyện trẻ con, cũng chẳng đáng gì, thế nhưng đây là lần đầu tiên Viễn Hinh bị đá văng như thế, lại còn bị cô la nữa, chưa bao giờ cậu nhóc bị cô la mắng. Rõ ràng cô bé mới vô đúng là một kẻ đáng ghét, cho nên Viễn Hinh kiên quyết không chịu xin lỗi.
Trong một phòng khách được bày trí rất đẹp và sang trọng.
Một cô gái còn rất trẻ, cô mặc một chiếc váy đơn giản thế nhưng vẫn làm nổi bật được vẻ đẹp của cô. Cô đang ngồi thẳng lưng với vẻ mặc hầm hầm, khoanh tay nhìn đứa bé trai xịu mặt bí xị ở trước mặt mình.
– Tự cao ngạo mạng giống y như ba con vậy đó. Mẹ phạt con đứng úp mặt vào tường đến khi nào ăn năn thì mới tha.
Cô gái nói xong thì chỉ tay về hướng bức tường lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Viễn Hinh. Viễn Hinh biết là mình hôm nay không thoát khỏi chịu phạt, nhà này ai mà chẳng chìu ý cậu nhóc, thế nhưng chỉ có mình mẹ cậu nhóc là trị được cậu mà thôi, cho nên lẳng lặng nghe lời mẹ đi đến tường úp mặt vào trong.
Mẹ cậu thấy vậy mới đứng lên đi xuống bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Viễn Hinh đứng chịu phạt, không giây nào là không cầu mong ba mình trở về giải cứu.
Một lát sau, một người đàn ông còn khá trẻ, chưa đến 30 tuổi, bận một bộ vest sang trọng, phải nói là đầy phong độ, thong dong bước vào nhà. Nhìn thấy Viễn Hinh đang đứng úp mặt vào tường thì khẽ chau mày tiến lại gần hỏi:
– Bé Hinh, con lại chọc giận gì mẹ nữa thế.
– Ba – Viễn Hinh mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy ba mình , sau đó thỏ thẻ – Ba ơi, mẹ vừa mắng ba đó, Mẹ mắng ba tự cao ngạo mạn.
– Cái gì – Ba Viễn Hinh kêu lên, lập tức nắm tay con trai đi xuống bếp để hỏi tội vợ.
Mẹ cậu nhóc đang nấu cơm dưới bếp, ba Viễn Hinh đi xuống nhìn thấy khẽ gọi tên, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương chẳng hề có chút ý giận dữ trách phạt gì cả.
– Hiểu Đồng ( Má ơi, viết cái tên này mà xúc động vô cùng). Có phải em nói anh tự cao ngão mạn trước mặt con phải không?
Hiểu Đồng tắt bếp rồi quay sang nhìn chồng khẽ mĩm cười, một nụ cười khiến người cam tâm tình nguyện chết trong nụ cười đó:
– Vĩnh Phong ( Xúc động lần thứ 2) , em nói sai sao?
Vĩnh Phong bị nụ cười như có như không của vợ thì khẽ ho vài tiếng, cúi người nói với con trai:
– Viễn Hinh, mẹ con nói đúng rồi. Đàn ông phải có chút tự cao ngạo mạng con à.
Chỉ là muốt gỡ gạt chút danh dự với con trai thôi, nào ngờ Vĩnh Phong lại nghe con trai nói thẳng:
– Ba à, ba thật là làm mất mặt đàn ông quá. Sao có thể dễ dàng gục ngã như thế.
Vĩnh Phong cốc đầu con mắng:
– Con thì biết cái gì. Ba là bị thu phục bởi sắc đẹp của mẹ con.
Vĩnh Phong nói rồi bước đến ôm hiểu Đồng khẽ hôn lên môi cô một cái khiến Hiều Đồng đỏ mặt, đánh anh một cái mắng:
– Có con ở đây mà.
– Nhóc con, mau lên lầu tự lấy quần áo tắm nhanh đi – Vĩnh Phong vừa bảo vừa nháy mắt với con.
Viễn Hinh nhanh chóng hiểu ý ba mình, cậu nhóc vội vàng chạy lên lầu tránh khỏi hình phạt của mẹ. Trong lúc Vĩnh Phong cười hề hề ôm lấy vợ yêu đặt một nụ hôn thương nhớ.
Bữa cơm của gai đình họ tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Thế nhưng Viễn Hinh trong lòng ghi nhớ rõ hai chữ “ Heo mập”
Đọc tiếp Heo mập cận thị và quần lót rùa –
– Các em, đây là bạn mới của chúng ta. Bạn ấy sẽ chuyển vào lớp chúng ta học cùng các em. Các em có vui không nào?
Cả lớp đều vỗ tay hoan hô và đồng thanh đáp:
– Dạ vui ạ.
Cô vui vẻ nhìn cô bạn nhỏ kia nhẹ nhàng bảo:
– Giờ em nói cho các bạn nghe em tên gì đi nào?
Chẳng biết cô bé nói tên mình là gì, Viễn Hinh chẳng chú tâm nghe cho lắm, cậu nhóc đang bận đếm bi. Cậu nhóc có rất nhiều bi, bi đủ màu , bi to bi nhỏ, đa phần là số bi của cậu là do ông bà nội, ông cố, các chú các cậu đi nước ngoài về mua cho cậu làm quà. Cho nên, các kiểu bi của Viễn Hinh thường khác lạ hơn so với mọi người, vì thế khiến các bạn trong lớp rất ngưỡng mộ. Hễ giờ ra chơi là lập tức chạy đến bên cậu xin chơi.
Cô giáo của cậu nhóc cũng đặc biệt ưu ái cậu, cho cậu giữ hộp bi trong người, mà Viễn Hinh cũng thấy thật là lạ, cô giáo dường như rất thương cậu nhóc, thương nhiều hơn so với các bạn khác trong lớp. Này nhá: biết cậu chẳng thích ăn thịt mỡ, cô lúc nào cũng cho cậu phần nạt nhiều, biết cậu ghét ăn tôm, cho nên dù khẩu phần ăn của các em đều là bắt buộc phải ăn, cũng không ép Viễn Hinh …
Nói chung là Viễn Hinh tự cho rằng mình là ông hoàng của lớp mầm non này.
Mỗi khi nhàm chán, Viễn Hinh đều đem bi ra đếm, mặc dù đếm đi đếm lại vẫn chỉ có bao nhiêu bi. Thế nhưng cậu nhóc lại cảm thấy cực kì thõa mãn.
– Viễn Hinh nè.
Cô giáo gọi giật khiến Viễn Hinh giật mình, suýt chút nữa là làm rơi số bi đang đựng trông hộp của cậu nhóc.
– Từ hôm nay, bạn ấy sẽ ngồi chung bàn với em, không được ăn hiếp bạn nghe chưa?
Viễn Hinh chun mũi, cậu nhóc đâu có ăn hiếp bạn bè đâu. Chỉ là thỉnh thoảng cũng giành đồ chơi với bạn nam, thỉnh thoảng cũng chọc phá bạn gái. Thế nhưng đâu có ức hiếp đâu. Mà mấy cái này, vốn là chuyện trẻ con mà, ba bảo trẻ con đứa nào chẳng như thế.
– Woaaaaaaa, bạn có nhiều bi quá nhỉ.
Cái cô bạn mập mập vừa nhìn thấy hộp bi của Viễn Hinh thì liền reo lên đầy thích thú. Viễn Hinh nghe cô bé kêu lên như thế thì rất khoái trí, cả cái trường này, chẳng ai có bi đẹp như cậu nhóc cả. Cậu nhóc có chút tự hào, hơi ưỡng ngực tự kiêu một tí.
Bạn Lan ngồi ở trước mặt Viễn Hinh lền quay xuống bảo:
– Viễn Hinh còn nhiều nhiều lắm.
– Thế nhưng chẳng có bi nào đẹp bằng bi của mình cả – Cô bé kia nhìn một lượt rồi bóc lên một viên bi ngắm ngía rồi nói.
Câu nói vừa rồi chẳng khác nào một gáo nước nóng tạt thẳng vào mặt Viễn Hinh, cậu nhóc tức giận đỏ mặt nhìn về cô bé mà kêu lên:
– Bi của bạn đâu, đưa ra đây xem.
Cô bé lập tức mở túi kiểu nhỏ trước người mình rồi xòe ra một viên bi màu trắng trong suốt.
Thật ra bi của cô bé cũng chỉ là một viên bi trắng tròn mà thôi, thế nhưng bi bình thường sẽ có hình khía màu sắc này nỏ hoặc trong suốt. Có một số bi ở nước ngoài được cẩn vào trong nhiều kiểu mẫu khá bắt mắt, tất nhiên là đắc tiền gấp mấy trăm lần bi của cô bé nữa. Thế nhưng chẳng có viên bi nào lại có hình con thỏ trắng như viên bi của cô bé cả.
Viên bi trong suốt lại có hình con thỏ trắng, mắt hồng trong sống động cô cùng. Các bạn trong lớp nhìn thấy viên bi thì đều ồ lên thích thú. Cả Viễn Hinh cũng phải thừa nhận là cậu nhóc vừa nhìn đã thích viên bi rồi.
– Đẹp quá…
– Mau ở đâu vậy….
Tất cả bạn bè trong lớp phút chốc đều nghiêng về viên bi của cô bé kia khiến Viễn Hinh thấy khó chịu, đỉnh điểm là câu nói của một bạn nào đó.
– Ồ, ăn đứt số bi của Viễn Hinh rồi.
Cô bé kia vô tư không nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Viễn Hinh nên bèn bảo:
– Tụi mình ngồi chung bàn, sau này có thể chơi bi chung với nhau rồi.
– Ai thèm chơi bi chung với cái đồ heo mập như bạn – Viễn Hinh hét lên thật lớn.
Viễn Hinh cũng biết lời mình nói là xấu, thế nhưng cậu nhóc không hiểu vì sao mình lại thốt ra như thế. Đã nói rồi thì không thể thu lại được nữa, lại còn hét lớn tiếng như thế. Nhưng thôi kệ, dù sao thì cô cũng sẽ không phạt cậu nhóc đâu, từ trước đến giờ cô rất cưng cậu nhóc cơ mà.
Cô bé không ngờ bị Viễn Hinh hét vào mặt như thế, lại còn bị kêu là đồ heo mập nữa cho nên mếu máo bật khóc:
– Ba mình nói là mình đâu có mập, trong mình dễ thương lắm kia mà.
Viễn Hinh hét lớn như thế, lại còn làm bạn mới khóc lên sợ hãi như thế, cho nên cô giáo không thể không lên tiếng:
– Viễn Hinh, sao em lại quát bạn như thế chứ? Còn nữa, sao lại dàm gọi bạn là heo mập, em làm bạn buồn rồi kìa, mau xin lỗi bạn đi.
Đây vốn là chuyện trẻ con, cũng chẳng đáng gì, thế nhưng đây là lần đầu tiên Viễn Hinh bị đá văng như thế, lại còn bị cô la nữa, chưa bao giờ cậu nhóc bị cô la mắng. Rõ ràng cô bé mới vô đúng là một kẻ đáng ghét, cho nên Viễn Hinh kiên quyết không chịu xin lỗi.
Trong một phòng khách được bày trí rất đẹp và sang trọng.
Một cô gái còn rất trẻ, cô mặc một chiếc váy đơn giản thế nhưng vẫn làm nổi bật được vẻ đẹp của cô. Cô đang ngồi thẳng lưng với vẻ mặc hầm hầm, khoanh tay nhìn đứa bé trai xịu mặt bí xị ở trước mặt mình.
– Tự cao ngạo mạng giống y như ba con vậy đó. Mẹ phạt con đứng úp mặt vào tường đến khi nào ăn năn thì mới tha.
Cô gái nói xong thì chỉ tay về hướng bức tường lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Viễn Hinh. Viễn Hinh biết là mình hôm nay không thoát khỏi chịu phạt, nhà này ai mà chẳng chìu ý cậu nhóc, thế nhưng chỉ có mình mẹ cậu nhóc là trị được cậu mà thôi, cho nên lẳng lặng nghe lời mẹ đi đến tường úp mặt vào trong.
Mẹ cậu thấy vậy mới đứng lên đi xuống bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Viễn Hinh đứng chịu phạt, không giây nào là không cầu mong ba mình trở về giải cứu.
Một lát sau, một người đàn ông còn khá trẻ, chưa đến 30 tuổi, bận một bộ vest sang trọng, phải nói là đầy phong độ, thong dong bước vào nhà. Nhìn thấy Viễn Hinh đang đứng úp mặt vào tường thì khẽ chau mày tiến lại gần hỏi:
– Bé Hinh, con lại chọc giận gì mẹ nữa thế.
– Ba – Viễn Hinh mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy ba mình , sau đó thỏ thẻ – Ba ơi, mẹ vừa mắng ba đó, Mẹ mắng ba tự cao ngạo mạn.
– Cái gì – Ba Viễn Hinh kêu lên, lập tức nắm tay con trai đi xuống bếp để hỏi tội vợ.
Mẹ cậu nhóc đang nấu cơm dưới bếp, ba Viễn Hinh đi xuống nhìn thấy khẽ gọi tên, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương chẳng hề có chút ý giận dữ trách phạt gì cả.
– Hiểu Đồng ( Má ơi, viết cái tên này mà xúc động vô cùng). Có phải em nói anh tự cao ngão mạn trước mặt con phải không?
Hiểu Đồng tắt bếp rồi quay sang nhìn chồng khẽ mĩm cười, một nụ cười khiến người cam tâm tình nguyện chết trong nụ cười đó:
– Vĩnh Phong ( Xúc động lần thứ 2) , em nói sai sao?
Vĩnh Phong bị nụ cười như có như không của vợ thì khẽ ho vài tiếng, cúi người nói với con trai:
– Viễn Hinh, mẹ con nói đúng rồi. Đàn ông phải có chút tự cao ngạo mạng con à.
Chỉ là muốt gỡ gạt chút danh dự với con trai thôi, nào ngờ Vĩnh Phong lại nghe con trai nói thẳng:
– Ba à, ba thật là làm mất mặt đàn ông quá. Sao có thể dễ dàng gục ngã như thế.
Vĩnh Phong cốc đầu con mắng:
– Con thì biết cái gì. Ba là bị thu phục bởi sắc đẹp của mẹ con.
Vĩnh Phong nói rồi bước đến ôm hiểu Đồng khẽ hôn lên môi cô một cái khiến Hiều Đồng đỏ mặt, đánh anh một cái mắng:
– Có con ở đây mà.
– Nhóc con, mau lên lầu tự lấy quần áo tắm nhanh đi – Vĩnh Phong vừa bảo vừa nháy mắt với con.
Viễn Hinh nhanh chóng hiểu ý ba mình, cậu nhóc vội vàng chạy lên lầu tránh khỏi hình phạt của mẹ. Trong lúc Vĩnh Phong cười hề hề ôm lấy vợ yêu đặt một nụ hôn thương nhớ.
Bữa cơm của gai đình họ tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Thế nhưng Viễn Hinh trong lòng ghi nhớ rõ hai chữ “ Heo mập”
Đọc tiếp Heo mập cận thị và quần lót rùa –
Bình luận truyện