Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 19



Giờ ra về, Viễn Hinh ra một tiệm nước ở trước cổng trường gọi một chai trà ngồi chờ đợi , cậu ngồi nghịch nghịch chiếc điện thoại của mình, tâm trạng có chút chán nản. Cuối cùng người cậu chờ cũng xuất hiện, Viễn Hinh vừa nhỏm lên thì ngồi xuống, có chút thất vọng nhìn Đăng Khôi hỏi:

– Hân Hân đâu? Sao bạn ấy không ra.

– Hân Hân tự có chân, sao lại hỏi mình – Đăng Khôi hứ một cái rồi nói – Mình đâu phải người hầu theo chân cô ấy đâu. Mình chỉ là học chung lớp với Hân thôi.

Viễn Hinh nghe vậy thì lườm Đăng Khôi một cái khiến Đăng Khôi xầm mặt, cậu ngồi xuống ghế nói nhỏ:

– Đồ trọng sắc khinh bạn.

Viễn Hinh nghe vậy thì đá vào chân ghế Đăng Khôi đang ngồi rồi nói:

– Diệp Hân không phải là bạn của cậu à? Chẳng phải đã nói hôm nay chúng ta đi ăn mừng ngày đầu tiên nhập học hay sao? Giờ chẳng lẻ chỉ có hai thằng đàn ông đi với nhau hay sao? Người ta nhìn hai đứa mình sẽ nói cái gì cậu biết hay không hả?

– Hay chúng ta cùng thử cái cảm giác đó ra sao đi. – Đăng Khôi cười nham hiểm chớp chớp mắt nhìn Viễn Hinh nói – Đang thịnh hành câu : hay là mình cứ bất chất yêu nhau đi lắm đó.

– Cậu đi chết đi – Viễn Hinh đá vào chân Đăng Khôi một cái thật đau – Còn không mau nói, Hân có ra không?

– Không có – Đăng Khôi bị đá đau thì nhăn mặt trả lời.

– Tại sao? Không phải đã hẹn rồi hay sao? – Viễn Hinh ngạc nhiên hỏi lại, trước giờ Diệp Hân ít khi thất hứa với cậu lắm.

– Hân bạn ấy vừa gặp lại bạn cũ , vui mừng quá nên đi theo bạn ấy rồi – Đăng Khôi khoái trí khi Viễn Hinh bị cho leo cây hớn hở mặt mày nói.

Viễn Hinh thấy gương mặt của Đăng Khôi, chỉ muốn đánh vào vẻ mặt thấy người thất vọng lấy làm vui kia một trận. Nhưng cậu đành bỏ qua mà mở điện thoại ra bấm số gọi cho Diệp Hân. Diệp Hân nhanh chóng bóc máy:

– Viễn Hinh.

Cái tên này lọt vào tai của Như Nguyệt, cô dỏng tai thật cao nghe ngóng giọng của Viễn Hinh ở đầu bên kia.

– Tụi mình hẹn lại buổi chiều đi nha, giờ mình bận chút chuyện rồi – Diệp Hân áy náy trả lời Viễn Hinh – Mình xin lỗi.

– Hân Hân à, tụi mình mau đi thôi – Như Nguyệt cố ý dùng giọng níu kéo nói lớn với Diệp Hân.

Như Nguyệt chẳng cho Diệp Hân nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng kéo Diệp Hân đi ra ngoài. Cô khoái trí cười thầm trong bụng trong khi Viễn Hinh hít một hơi kìm cơn bực tức lại trong lòng.

Đến chiều, Viễn Hinh lại gọi điện thêm lần nữa cho Diệp Hân, chỉ là muốn rủ Diệp Hân đi ăn. Gọi rất nhiều lần mới thấy Diệp Hân bóc máy, thế mà chỉ vừa mở miệng đã nghe Diệp Hân nói:

– Xin lỗi nha, mình vẫn chưa về nhà. Cuộc hẹn chiều nay dời lại đi. Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều dịp mà.

– Hân Hân à, mau đến đây xem nè, cái này đẹp lắm – Giọng Như Nguyệt gọi thật to, cố ý để người bên kia điện thoại nghe.

– Vậy nhé. Mình cúp đây – Diệp Hân nói thêm một câu với Viễn Hinh rồi tắt máy khiến Viễn Hinh mím môi tức giận, lại cái giọng kia nữa.

Viễn Hinh thật tò mò, không biết Diệp Hân gặp lại người bạn thế nào mà cô ấy có thể quấn từ trưa đến chiều tối không chán như thế chứ.

Giọng nói đó rõ hơi kéo dài nên cậu cũng không biệt rõ là con trai hay con gái nữa. Trong lòng Viễn Hinh thấy bức bối quá, Diệp Hân xưa nay có thân với bạn nữ nào đâu, nếu người đó là con trai thì…Trong lòng thấy máu sôi lên ùng ục, Viễn Hinh lấy điện thoại bỏ vào túi rồi trừng mắt nhìn Đăng Khôi lớn tiếng hỏi:

– Bạn hôm nay gặp của Hân là con trai hay con gái.

– Con trai – Đăng Khôi im lặng giây lát rồi lập tức trả lời.

– Con trai – Viễn Hinh ghiến răng trèo trẹo lập lại lời của Hoàng Tuấn.

Đăng Khôi nhìn vẻ mặt của Viễn Hinh mà mím môi cười thầm, sắp có kịch vui để xem rồi. Muốn xem kịch thì phải để lử cháy lơn xem mới đã. Cho nên Hoàng Tuấn nhìn Viễn Hinh chậm rãi nói thêm:

– Hình như là cái anh chàng mà hồi đầu nhập học bị cậu đánh đó.

– Cái gì? Là cái thằng đó à – Viễn Hinh phẫn nộ kêu lên, cậu thật hận khi lần đó không đánh cho tên đó thâm mấy cái.

– Hình như cậu ta học ở khoa….- Đăng Khôi giả vờ ngẫm nghĩ .

– Học chung lớp với mình – Viễn Hinh hậm hực nói ra từng từ.

Đăng Khôi ồ lên một tiếng, cậu chỉ thuận miệng nói chơi, không ngờ lại kéo cái anh chàng kia xuống nước nhanh như thế. Xem ra số phận của anh chàng kia cực kỳ đen rồi, đã định trước là số sao chổi rồi, không thể trách cậu được.

Nhưng mà, vở kịch này cậu không muốn nó kết thúc nhanh như thế cho nên bèn lên tiếng:

– Viễn Hinh à, chỉ mới là gặp lại thôi mà. Cậu bình tĩnh đi nào. Mà cậu cũng đừng nói là mình kể với cậu nhé, nếu không Hân sẽ giận mình đấy. Cậu biết tính Hân mà.

Viễn Hinh im lặng không nói gì hết. Cậu cũng không phải dạng người nông nỗi thích đi gây sự. Chỉ tò mò muốn biết cái tên này là tên như thế nào mà Diệp Hân lại quen biết còn đi chơi chung đến tối thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện