Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa
Chương 41
Một khi bạn đã thiện cảm với người nào rồi thì cho dù người đó làm bất cứ hành động nào thì trong mắt bạn đều là những hành động tuyệt vời , rất đẹp, rất cuốn hút cả. Ví dụ như Thiên Phong đứng trên một cái thang cây treo tấm băng rôn ngay trên đầu bậc thềm ra vào ở dãy của cô, người anh đỗ mồ hôi vì đứng lâu giữa trời nắng, lưng áo ướt nhẹp, mồ hôi chảy trên trán, trên mặt cũng có vài vệt bẩn, ấy vậy mà khi Như Nguyệt vừa bước ra khỏi lớp bắt gặp cảnh này, cô vẫn thấy anh rất đẹp trai. Từng ngón tay thon dài của anh đưa lên lau đi mồ hôi trên trán mình cũng thật hấp dẫn.
Như Nguyệt bất giác ngồi ngắm anh không chớp mắt, cô cứ thấy hình ảnh của anh giống ba mình khi ngồi đóng giúp mẹ cái kệ gỗ để đựng sách, vóc dáng đàn ông khi chăm chú làm một việt gì đó hết sức thu hút. Như Nguyệt còn mò tay vào túi xách tìm khăn giấy, lập tức hận là cô vốn không đem theo khăn giấy, thường thì đi đâu Như Ngọc mới là người chuẩn bị mấy thứ này. Như Ngọc đã cầm khăn giấy đi vào tolet rửa mặt mất rồi. Như Nguyệt có chút thở dài luyến tiếc vì để mất dịp ghi điểm trong mắt Thiên Phong.
Cô liếc mắt nhìn quanh, cảm thấy có mấy bạn sinh viên nữ tay cầm khăn giấy trên tay, dường như cũng có ý định giống như cô.
– Này, nhìn cái gì vậy – Diệp Hân bước ra sau thấy Như Nguyệt ngồi trên bậc thềm gần đó bất động thì bước đến hơ hơ tay trước mặt Như Nguyệt khó hiểu hỏi. Cô có quay lại nhìn theo ánh nhìn của Như Nguyệt, nhưng lại chỉ thấy tấm băng rôn phủ xuống mà thôi.
Má Như Nguyệt có chút ửng hồng, cô vội vàng xua đầu mà nói:
– Đâu có, mình đang chờ Như Ngọc thôi.
– Lát nữa đi đâu chơi không? Buồn quá đi mất. Nha nha – Diệp Hân tay ôm lấy mấy cuốn sách , tay vuốt ngược mái tóc dài của mình ra sau, dáng bộ dịu dàng đầy nữ tính, nụ cười rất duyên nhìn Như Nguyệt mong đợi.
– Cũng được. Đợi Như Ngọc ra rồi tụi mình cùng bàn nhau đi đâu – Như Nguyệt rất thích dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp đầy lung linh của Diệp Hân, nhưng cái cô thích nhất là tính tình cởi mở của Diệp Hân, không chảnh chỏe, không màu mè.
Diệp Hân liền ngồi xuống bên cạnh Như Nguyệt, cùng cô chờ Như Ngọc đi ra. Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía tolet xem Như Ngọc đã ra chưa thì cô nghe Diệp Hân bên cạnh đã kêu lên đầy vui vẻ:
– Anh.
Diệp Hân nhanh chóng chạy đến bên Thiên Phong đang từ từ bước xuống cây thang gỗ sau khi treo xong tấm băng rôn. Như Nguyệt ngoảnh đầu nhìn lại, cô thấy Thiên Phong nhìn Diệp Hân cười tươi, Diệp Hân rút khăn giấy ra tự tay chậm mồ hôi trên trán cho Thiên Phong đầy thân mật trong ánh mắt ghen tỵ chết người của mấy nữ sinh viên xung quanh.
– Lát nữa em có đi mua quà không? Anh đưa em đi mua – Thiên Phong nở nụ cười thật tươi đưa tay khẽ xoa đầu Diệp Hân rồi lên tiếng hỏi.
– Có. May quá, em đang lười chạy xe đi đây. Trời nắng quá hà – Diệp Hân hớn hở trước lời đề nghị của Thiên Phong, cũng không quên nhõng nhẽo với anh.
– Được rồi, anh vô rửa mặt rồi chở em đi.
Thiên Phong nói rồi cùng một đồng nghiệp thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Diệp Hân hí hửng chạy lại nhìn Như Nguyệt nói với giọng áy náy:
– Xin lỗi nha Nguyệt Nguyệt, ngày mai là sinh nhật của mẹ mình, nên mình với anh Thiên Phong định cùng nhau đi mua quà, không thể đi cùng bạn với Ngọc được rồi.
– Không sao? – Như Nguyệt cố nở một nụ cười đầy thắc mắc – Bạn quen với thầy Phong à?
– Ừ, anh ý với mình và Viễn Hinh chơi thân với nhau từ bé đó. Anh Phong giỏi lắm, lúc nào cũng bảo vệ mình với Viễn Hinh, nên tụi mình rất quý anh ý – Khi nói tới Thiên Phong, hai mắt Diệp Hân sáng rực lên.
“Cái tên Quần Lót Rùa đó không đi bắt nạt người ta thì thôi, ở đó mà cần được bảo vệ, đồ đáng ghét ” – Nghe Diệp Hân nói, Như Nguyệt không khỏi khinh bỉ Viễn Hinh, từ nhỏ đến lớn, toàn thấy hắn ta đi ăn hiếp người ta, chứ có thấy ai ăn hiếp hắn ta đâu cơ chứ. Cơ mà nghe Diệp Hân giải thích về quan hệ giữa bọn họ, Như Nguyệt thấy cũng đúng, Diệp Hân và Viễn Hinh thân nhau như vậy, Thiên phong còn được Viễn Hinh gọi là anh thì đương nhiên Diệp Hân với thiên Phong có mối quan hệ thân thiết rồi. Nghĩ thế, như Nguyệt thấy vui vẻ lạ thường.
Như Nguyệt nghĩ rằng với mối quan hệ như vậy, cô có thể nhờ Diệp Hân làm mai cho cô được rồi.
– Khoan đã, thầy Phong có phải là anh mà bạn đã nhắc đến lúc sáng hay không? – Như Nguyệt chợt nhớ ra chuyện Diệp Hân đã kể cho cô nghe việc Diệp Hân đã lỡ miệng tiết lộ việc cô là Nguyệt Nguyệt năm xưa cho Viễn Hinh biết. Đồng thời Diệp Hân cũng trấn an cô rằng :” Bạn yên tâm đi, anh mình đã cảnh cáo Viễn Hinh là không được ức hiếp bạn nữa rồi. Xưa nay Viễn Hinh rất nghe lời anh mình”
– Đúng là anh Phong đó – Diệp Hân gật đầu xác nhận.
Hai chữ “ anh mình” của Diệp Hân thật khiến Như Nguyệt vững lòng biết bao nhiêu. Cô biết người tốt như Thiên Phong nhất định sẽ đứng ra giúp cô.
– Hân, đi thôi. Trưa rồi – Thiên Phong chạy một chiếc xe mô tô đến cắt ngang cuộc nói chuyện của Diệp Hân và Như Nguyệt, đồng thời ánh mắt cũng quét qua Như Nguyệt mĩm cười chào cô.
– Mình đi nha – Diệp hân vội vàng quẩy tay chào Như Nguyệt rồi chạy đến đón chiếc mũ bảo hiểm trên tay của Thiên Phong, lên xe anh rồi cả hai nhanh chóng biến mất sau cổng trường.
Như Nguyệt nhìn theo với ánh mắt luyến tiếc, cô bị nụ cười của Thiên Phong làm đỏ cả mặt, mắc cỡ không dám nhìn anh, đến khi muốn cười đáp lại thì anh đã đi mất tiêu rồi.
Như Ngọc cũng từ tolet đi ra, khều cô bảo:
– Đi thôi. Tolet giờ ra về tự dưng đông thấy sợ, muốn rửa mặt cũng phải xếp hàng. Đúng là bó tay.
Cả hai đi ra nhà để xe, vừa đi vừa hào hứng bàn tán xem ngày mai không có tiết học sẽ đi đâu chơi, thì phía sau họ có giọng lanh lảnh gọi tới:
– Này cận thị…À, mà không phải, nên gọi là Heo Mập mới đúng chứ nhỉ? Hay là gọi ghép luôn đi Heo Mập Cận Thị.
Như Nguyệt bất giác ngồi ngắm anh không chớp mắt, cô cứ thấy hình ảnh của anh giống ba mình khi ngồi đóng giúp mẹ cái kệ gỗ để đựng sách, vóc dáng đàn ông khi chăm chú làm một việt gì đó hết sức thu hút. Như Nguyệt còn mò tay vào túi xách tìm khăn giấy, lập tức hận là cô vốn không đem theo khăn giấy, thường thì đi đâu Như Ngọc mới là người chuẩn bị mấy thứ này. Như Ngọc đã cầm khăn giấy đi vào tolet rửa mặt mất rồi. Như Nguyệt có chút thở dài luyến tiếc vì để mất dịp ghi điểm trong mắt Thiên Phong.
Cô liếc mắt nhìn quanh, cảm thấy có mấy bạn sinh viên nữ tay cầm khăn giấy trên tay, dường như cũng có ý định giống như cô.
– Này, nhìn cái gì vậy – Diệp Hân bước ra sau thấy Như Nguyệt ngồi trên bậc thềm gần đó bất động thì bước đến hơ hơ tay trước mặt Như Nguyệt khó hiểu hỏi. Cô có quay lại nhìn theo ánh nhìn của Như Nguyệt, nhưng lại chỉ thấy tấm băng rôn phủ xuống mà thôi.
Má Như Nguyệt có chút ửng hồng, cô vội vàng xua đầu mà nói:
– Đâu có, mình đang chờ Như Ngọc thôi.
– Lát nữa đi đâu chơi không? Buồn quá đi mất. Nha nha – Diệp Hân tay ôm lấy mấy cuốn sách , tay vuốt ngược mái tóc dài của mình ra sau, dáng bộ dịu dàng đầy nữ tính, nụ cười rất duyên nhìn Như Nguyệt mong đợi.
– Cũng được. Đợi Như Ngọc ra rồi tụi mình cùng bàn nhau đi đâu – Như Nguyệt rất thích dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp đầy lung linh của Diệp Hân, nhưng cái cô thích nhất là tính tình cởi mở của Diệp Hân, không chảnh chỏe, không màu mè.
Diệp Hân liền ngồi xuống bên cạnh Như Nguyệt, cùng cô chờ Như Ngọc đi ra. Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía tolet xem Như Ngọc đã ra chưa thì cô nghe Diệp Hân bên cạnh đã kêu lên đầy vui vẻ:
– Anh.
Diệp Hân nhanh chóng chạy đến bên Thiên Phong đang từ từ bước xuống cây thang gỗ sau khi treo xong tấm băng rôn. Như Nguyệt ngoảnh đầu nhìn lại, cô thấy Thiên Phong nhìn Diệp Hân cười tươi, Diệp Hân rút khăn giấy ra tự tay chậm mồ hôi trên trán cho Thiên Phong đầy thân mật trong ánh mắt ghen tỵ chết người của mấy nữ sinh viên xung quanh.
– Lát nữa em có đi mua quà không? Anh đưa em đi mua – Thiên Phong nở nụ cười thật tươi đưa tay khẽ xoa đầu Diệp Hân rồi lên tiếng hỏi.
– Có. May quá, em đang lười chạy xe đi đây. Trời nắng quá hà – Diệp Hân hớn hở trước lời đề nghị của Thiên Phong, cũng không quên nhõng nhẽo với anh.
– Được rồi, anh vô rửa mặt rồi chở em đi.
Thiên Phong nói rồi cùng một đồng nghiệp thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Diệp Hân hí hửng chạy lại nhìn Như Nguyệt nói với giọng áy náy:
– Xin lỗi nha Nguyệt Nguyệt, ngày mai là sinh nhật của mẹ mình, nên mình với anh Thiên Phong định cùng nhau đi mua quà, không thể đi cùng bạn với Ngọc được rồi.
– Không sao? – Như Nguyệt cố nở một nụ cười đầy thắc mắc – Bạn quen với thầy Phong à?
– Ừ, anh ý với mình và Viễn Hinh chơi thân với nhau từ bé đó. Anh Phong giỏi lắm, lúc nào cũng bảo vệ mình với Viễn Hinh, nên tụi mình rất quý anh ý – Khi nói tới Thiên Phong, hai mắt Diệp Hân sáng rực lên.
“Cái tên Quần Lót Rùa đó không đi bắt nạt người ta thì thôi, ở đó mà cần được bảo vệ, đồ đáng ghét ” – Nghe Diệp Hân nói, Như Nguyệt không khỏi khinh bỉ Viễn Hinh, từ nhỏ đến lớn, toàn thấy hắn ta đi ăn hiếp người ta, chứ có thấy ai ăn hiếp hắn ta đâu cơ chứ. Cơ mà nghe Diệp Hân giải thích về quan hệ giữa bọn họ, Như Nguyệt thấy cũng đúng, Diệp Hân và Viễn Hinh thân nhau như vậy, Thiên phong còn được Viễn Hinh gọi là anh thì đương nhiên Diệp Hân với thiên Phong có mối quan hệ thân thiết rồi. Nghĩ thế, như Nguyệt thấy vui vẻ lạ thường.
Như Nguyệt nghĩ rằng với mối quan hệ như vậy, cô có thể nhờ Diệp Hân làm mai cho cô được rồi.
– Khoan đã, thầy Phong có phải là anh mà bạn đã nhắc đến lúc sáng hay không? – Như Nguyệt chợt nhớ ra chuyện Diệp Hân đã kể cho cô nghe việc Diệp Hân đã lỡ miệng tiết lộ việc cô là Nguyệt Nguyệt năm xưa cho Viễn Hinh biết. Đồng thời Diệp Hân cũng trấn an cô rằng :” Bạn yên tâm đi, anh mình đã cảnh cáo Viễn Hinh là không được ức hiếp bạn nữa rồi. Xưa nay Viễn Hinh rất nghe lời anh mình”
– Đúng là anh Phong đó – Diệp Hân gật đầu xác nhận.
Hai chữ “ anh mình” của Diệp Hân thật khiến Như Nguyệt vững lòng biết bao nhiêu. Cô biết người tốt như Thiên Phong nhất định sẽ đứng ra giúp cô.
– Hân, đi thôi. Trưa rồi – Thiên Phong chạy một chiếc xe mô tô đến cắt ngang cuộc nói chuyện của Diệp Hân và Như Nguyệt, đồng thời ánh mắt cũng quét qua Như Nguyệt mĩm cười chào cô.
– Mình đi nha – Diệp hân vội vàng quẩy tay chào Như Nguyệt rồi chạy đến đón chiếc mũ bảo hiểm trên tay của Thiên Phong, lên xe anh rồi cả hai nhanh chóng biến mất sau cổng trường.
Như Nguyệt nhìn theo với ánh mắt luyến tiếc, cô bị nụ cười của Thiên Phong làm đỏ cả mặt, mắc cỡ không dám nhìn anh, đến khi muốn cười đáp lại thì anh đã đi mất tiêu rồi.
Như Ngọc cũng từ tolet đi ra, khều cô bảo:
– Đi thôi. Tolet giờ ra về tự dưng đông thấy sợ, muốn rửa mặt cũng phải xếp hàng. Đúng là bó tay.
Cả hai đi ra nhà để xe, vừa đi vừa hào hứng bàn tán xem ngày mai không có tiết học sẽ đi đâu chơi, thì phía sau họ có giọng lanh lảnh gọi tới:
– Này cận thị…À, mà không phải, nên gọi là Heo Mập mới đúng chứ nhỉ? Hay là gọi ghép luôn đi Heo Mập Cận Thị.
Bình luận truyện