Chương 12: Ngoại truyện
" EM ơi lâu đài tình ái đóóóó~~~~~~~~~"
" Chắc không có trên trần gian~~~~~~~"
" Á! Sao con cắn bố!!!"
Thu Vũ Vũ trừng mắt nhìn đứa trẻ đáng yêu trước mặt.
" Con không muốn hưởng thọ 6 tuổi bởi tiếng hú kinh tởm!!!"
" Con... Con nhé!!!! Lại bắt đầu giống mẹ Lãnh rồi!!!!"
" ..... Thụ rồi còn lắm chuyện....." - Sở Vương Thư làu bàu.
" Hả? Mày vừa nói gì đấy con trai?"
" Tý con mách bố Lãnh mẹ âm mưu đảo chính..."
" AA!!! Cấm nhé!!!!"
Thu Vũ Vũ năm nay đã 25 hiện đang là giáo viên của một trường tiểu học.... Còn hắn năm nay 27 vẫn đang là một tổng tài hoàn hảo từ trên xuống dưới đi.... và họ đã qua Mỹ cưới ngay khi Vũ Vũ vừa tốt nghiệp.... Tưởng đâu cuộc sống hai vợ chồng sẽ trải đầy màu hổng thì....
AAAA!!!! 2 năm trước! Sở Lan Lan - Em gái của hắn đó! Chưa cưới đã có bầu!!!!! Đậu xanh! Nó với thằng bạn trai còn đang đi học mà đã có con! Thế nên cái người mẹ Lan Lan này không hề tiếc nuối quẳng thằng con ruột thịt của mình cho ông anh trai xong cao chạy ra bay!!!! Này Vương lãnh! Anh có thể từ chối nhưng anh không làm!!!! Cái gì mà ngôi nhà có tiếng trẻ con sẽ ấm áp hạnh phúc hơn!!!!! Cả mày nữa Vũ Vũ!!! Sao lúc đấy cũng hạnh phúc ra mặt dục hắn nhanh đón cái thằng tiểu quỷ về nhà!!!!!!! Cái gì trẻ con ngây thơ??? Cái thằng tiểu quỷ này ngây thơ cái con khỉ!!!
Ta ủy khuất aaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì là một giáo viên của trường tiểu học ngay gần nhà nên cậu tống luôn Vương Thư học ở đây để tiện quản, công việc cũng không quá nặng nhọc, cậu cùng Vương Thư trở về nhà lúc này đã 5 giờ chiều.
" Vương Thư con ra gọi điện xem bố có về ăn cơm không"
" ..........."
" Mày điếc hả con? Bố nhớ vẫn dắt mày đi khám tai định kì mà"
" Gọi từ lâu lắm rồi khỏi nhắc"
" Chủ ngữ đâu? Sao nói trống không hả!!!"
" Xì....."
Cậu nhu nhu trán.....
" À bố Lãnh nói gì?:
" Bố có về"
A!!! Hôm nay anh ấy sẽ về a!
Cậu hí hửng đeo chiếc tạp dề Hello Kitty rồi đi vào nhà bếp.
" Vương Thư!"
"...................."
"..... Tắt ngay cái máy tính đi! Chuẩn bị đi tắm đi!"
" Vâng"
30 phút sau:
Cậu cuối cùng cũng hoàn thành xong bữa cơm, hạnh phúc nhìn đống thành quả của mình.... Bỗng nhớ ra.....
Cậu đạp cửa phòng Vương Thư cái " Rầm!"
Vâng! Ta hiểu mày quá mà con trai.... Đi tắm mà mày vẫn mặc nguyên đồng phục xong Laptop, Ipad vây quanh người hả?
" Vương Thư! Bố bảo con đi tắm cơ mà!"
".... Con tắm rồi!"
" Còn cãi chầy cãi cối!! Hôm nay bố dạy mày nên người con ạ!"
" Đả đảo đả đảo!!!"
-----
" Bố về rồi"
Sở Vương Lãnh mệt mỏi bước vào nhà. Chiếc áo sơ mi trắng thấm đẫm mồ hôi, cởi chiếc caravat.
Hắn nghe thấy từ trong nhà phát ra tiếng cãi cọ của cậu và thằng con ..... Biết ngay mà... Hai cái người này.....
Vừa nghe thấy tiếng Vương Lãnh cả Vũ Vũ và Vương Thư không hẹn mà đình chiến chạy ra.
Thu Vũ Vũ đang dang hai tay tính nhào đến ôm lấy hắn thì đã bị Vương Thư nhanh chân hơn chiếm lấy vòng tay ấm áp của hắn....
Cậu bĩu môi... Không chấp trẻ con!
Thấy thái độ của cậu và Vương Thư, hắn cười trừ. Hắn bế bổng Vương Thư rồi đi đến bên cậu, cúi xuống hôn nhẹ chiếc môi đang bĩu của cậu.
" Thôi nào, sao lại đi ghen với con trai?"
Nhận được cái hôn của hắn, cậu đỏ bừng mặt.
" Ai... AI thèm ghen! Em không có! Anh ghen! Cả nhà anh mới ghen!!!"
" Em là người nhà anh mà....:
Cậu đẩy đẩy hắn " Ghét! Anh nhanh đi tắm đi... cơm nước xong hết rồi đó... À tiện thể tắm cho tiểu thiếu gia nhà anh đi!!!"
Phát mệt với hai bố con nhà này... cậu ngao ngán sắp xếp thức ăn ra bàn.
---------------------------------------------
" Bố ơi?"
" Sao con?"
Hắn tắm đã xong lúc này mới quay sang tắm cho Vương Thư.
" À... không có gì đâu..."
Vương Lãnh thấy Vương Thư không kể cũng không ép.
" Bố nói này...."
" Vâng"
=======================================================
Ba người đã ngồi đông đủ.
" Mời bố mẹ ăn cơm"
" Vương Lãnh anh ăn thử món em mới nấu đi... Ê! Cái thằng kia! Ăn uống kiểu gì hả! Đũa đâu sao ăn bốc!!!"
" Ai ăn thịt gà lại đi ăn bằng đũa.... Nhảm.... á á á đừng véo má connnn!!!"
Cái màn này bữa nào cũng như bữa nào cũng diễn, hắn nhìn nhiều cũng quen.
" Thôi hai mẹ con.... Vương Thư đừng có chọc mẹ con làm gì"
====================================================================
Cậu và hắn sau khi đã ăn xong thì cùng nhau ngồi xem TV.
" Lãnh!"
" Sao vợ?"
Cậu phồng má nhìn hắn.
" Em muốn tự tử a! Em sống không nổi với cái thằng bé kia!!!! Cái thể loại con cái gì mà bật bật cha mẹ như tôm thế!!!!"
Hắn phì cười, kéo cậu ôm vào lòng.
" Nó quý em mà"
"À Phiii phiii phiii!!! Hư cấu!!"
Vương Thư ôm quyển sách toán đang tính nhờ cậu giảng lại, thấy cảnh hai người thì lại lẳng lặng quay về phòng.
-----------------------------------------------------------------------------------
Đúng 6 giờ cậu bật dậy, điều đầu tiên là lay hắn dậy xong lại phải tốn hơn chục kalo để lôi Vương Thư dậy.
Chuẩn bị xong xuôi bữa sáng.
Ăn xong, lại giúp hắn thắt caravat, xong lại tốn hơn chục kalo để lôi thằng con vẫn cố gắng nằm lì trong chăn mặc quần áo.
" Chồng đi cẩn thận"
" Ừ"
Hắn thơm nhẹ lên trán cậu rồi rời đi.
Đã xong ông bố! Còn ông tướng kia nữa!!!
Vừa quay ra liền thấy Vương Thư đang ngồi..... lễ cụ....
" Đi học nào con!"
"..................."
" A! Lại ngủ!!! Dậy dậy!!!"
----------------------------------------------
Thật vất vả để có thể lôi được thằng bé đến trường....
" Học đàng hoàng cấm quậy nghe chưa!!?"
" .... con nói thật nhé.... mẹ y hệt mấy bà già"
" A! Thầy Vũ , Ồ! Chào Vương Thư"
" A vâng, chào anh Chu... Này cái thằng ranh con kia! Chào chú nhanh!"
Chu Hoàng Phi là phụ huynh của một học sinh lớp cậu chủ nhiệm, anh ta là một điển hình cho tấm gương gà trống nuôi con.
Vừa thấy Hoàng Phi, Vương Thư liền chán ghét ra mặt.
" A.... xin lỗi anh... thằng bé...|"
" Không sao... trẻ con mà... à cuối giờ thầy rảnh không?"
" Vâng... tôi cũng đang muốn bàn với anh về tình hình học tập của cháu Hoàng Trúc"
" Cuối giờ tôi sẽ đón thầy "
" Làm phiền anh..."
---------------------------------------------------------------------
Ngay khi vừa tan học, chiếc siêu xe F430. Ferrari liền đỗ ngay trước cổng trường.
Vũ Vũ và Vương Thư nhanh chóng ngồi trong xe.
" Anh Chu... tôi nghĩ chuyện học tập của cháu Trúc không cần ra tận nhà hàng để bàn...."
" Tôi muốn tiện thể cám ơn thầy đã giúp đỡ thằng bé mà"
-------------------------------------------
Chu Hoàng Phi bỗng dừng xe ở một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Hoàng Phi bước xuống xe, thấy vậy cậu cũng bước xuống theo.
" Tôi yêu thầy"
" Dạ???????... Anh đừng trêu tôi...." - cậu giật mình lùi lại ra đằng sau.
" Thu Vũ Vũ.... ngay từ khi gặp em... tôi đã yêu sự đáng yêu của em...." - Hoàng Phi tiến gần đến cậu.
" Anh Chu a.... tôi... tôi là đàn ông...."
" Đó không phải vấn đề" Hoàng Phi bắt lấy tay cậu rồi ép cậu lên tường.
" Ông kia bỏ ngay cái tay dơ bẩn của ông ra!!!!" - Vương Thư thấy hai người đi ra đã lâu không quay lại đã thấy nghi ngờ, đi theo... ai ngờ!
Vương Thư chạy đến giữ lấy bàn tay đang ép cậu lên tường....
Hoàng Phi nhíu mày, khuôn mặt điển trai trầm tĩnh bỗng nở một nụ cười..... kinh tởm!
Hắn ta dùng lực mạnh nhất đạp ngang bụng Vương Thư..... Dù sao thì Vương Thư cũng chỉ là một cậu bé lớp 1 a! Sao mà chịu nổi!
Vương Thư bị cái đạp mạnh đá văng ra ngoài, đầu cậu va mạnh vào bức tường cứng ngắc.... quá đau! Bụng Vương Thư như muốn nổ tung.... Lục phủ ngũ tạng như vỡ tan.... đầu óc choáng váng... một dòng máu đỏ chảy dài trên trán....
" Vương Thư!!!!!!!!!!!!!!" - Vũ Vũ gào thật lực " Chu Hoàng Phi! Anh bị điên rồi à!!!!"
Hoàng Phi kề sát mặt vào mặt cậu.
" Phải..... Ngay bây giờ.... nếu em dám kháng cự tôi... thằng bé kia liền chết! Tin không?"
Không đợi cậu trả lời, Hoàng Phi liền xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của cậu, chiếc cổ trắng ngần hiện ra, xương quai xanh hiện lên thật tinh tế. Hoàng Phi cúi xuống hôn cậu tới tấp rồi trượt dài chiếc lưỡi xuống đầu ngực của cậu......
Cậu thấy thật con mịa nó quá kinh tởm!!! Mắt cậu ứa lệ..... Buồn nôn quá.......
Thấy chưa đủ, Hoàng Phi liền tháo thắt lưng của cậu.
" Anh.... Anh làm gì!!!???? Dừng dừng ngay!!!!!"
" Hãy chấp nhận anh...."
" Đéo!!!!"
" Chát" - cái tát trời giáng làm mặt cậu nghiêng hẳn sang một bên " Câm! Tin không tao đập nát đầu thằng bé kia?"
" Ưm...ưm......" - Cậu mím chặt môi để ngăn tiếng khóc.
Thắt lưng bị tháo, chỉ còn độc chiếc quần con trắng tinh, Hoàng Phi đang tính kéo xuống thì....
" Mày nhúc nhích thêm tao bắn nát sọ mày"
Cái lạnh giá của đầu súng ngay kề đầu Hoàng Phi, tên này hoảng sợ ngước lên.....
Vương Lãnh mắt đỏ sậm, trên trán nổi đầy gân xanh, hất tay ra hiệu cho đám người theo sau.
------------------------------------------------------------------------------------------------
Cậu áo đã chẳng còn, trên cổ đầy vết đỏ, hai mắt sưng lên, trên môi còn có một vết xước.
Tim hắn nhói đau....Hắn cởi áo vest ngoài trùm lấy rồi dìu lấy cậu.
" Anh xin lỗi... đến chậm...."
" Còn... còn Vương Thư" - Hai mắt cậu đỏ hoe... miệng lắp bắp.
" Trợ lý đưa nó đến bệnh viện rồi.... em lo cho em trước đi!!!"
"..... Vương... Vương Lãnh!!!!!" - Những giọt nước mắt bị cậu kìm nén đã lâu lúc này mới thi nhau tuôn ra.....
Nước mắt của cậu thấm đẫm cả một mảng áo của hắn......
--------------------------------------------------------------------------
Và ngày sau.... sự xuất hiện của Chu Hoàng Phi lẫn công ty to lớn của hắn đều biến mất không một tăm hơi.
Vương Thư đầu băng bông gạc, ngán ngẩm nhìn bát cháo trước mặt.
" Mẹ!!! Con vừa mới ăn xong! Con không ăn nổi nữa đâu!!!!"
" Ăn ngay! Ăn nhiều mới có sức mà bảo vệ bố!"
" Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Mẹ y hệt bà già ý!!!"
" Mày nói cái gì hả con!!!!?? Chán sống rồi hả???"
" Bà già!!! Á đau đau đừng véo má connnn!!!!"
Sở Vương Lãnh đứng bên cửa phòng bệnh đã lâu nhưng không bước vào sợ làm hỏng không khí.
---------------------------------------------------------------------------------------------
Đợi lúc Vũ Vũ cùng Vương Lãnh ra ngoài ăn thì Vương Thư mới khẽ cười nhẹ.
Đứa bé này ngay từ khi gặp Vũ Vũ... Ngay khi được Vũ Vũ nở nụ cười ấm áp thì đã rất quý mến cậu... từ lâu đã coi cậu như mẹ của mình....
Thấy Vương Lãnh trêu cậu rồi thấy cậu xù lông kể ra cũng vui nên Vương Thư cũng hùa theo.....
Cậu bé thừa biết cái tên Chu kia có ý với Vũ Vũ nhưng mà Vũ Vũ quá ngây thơ không nhận ra....
Cái lần tắm cùng Vương Lãnh, hắn đã đưa cho Vương Thư một chiếc điện thoại, khi có chuyện gấp thì cứ gọi thẳng cho hắn, hắn sẽ lập tức đến,
Nhìn cái cảnh cậu và hắn hạnh phúc Vương Thư cứ ngỡ đây chính là gia đình ruột thịt của mình!
..... Thằng bé đã thề quyết không để bất cứ ai hủy hoại hay có ý định phá rối gia đình của nó!!!
Thế rồi cái tên Chu kia dám ra tay với Vũ Vũ, Vương Thư liền gọi ngay cho hắn rồi không quản nguy hiểm chạy đến ngăn lại.... cái khoảnh khắc hình ảnh trước mắt cậu bé bị mở dần... cậu bé rất uất ức!!! Cậu muốn bật ngay dậy đạp chết mịa cái thằng chó kia!!!!
-------------------------------------------------------------------
" Vũ Vũ"
" Sao con? Ê!!! Ai cho mày gọi thẳng tên bố hả!!!!???"
" Áo mặc ngược kìa"
" Áo áo..." Cậu chột dạ nhìn lại áo mình.... đúng chiều mà " A!!!! Cái thằng con láo toét!!!!"
Cậu vừa mở miệng hét lên thì bị một vật gì đó chặn miệng lại.
" Chúc mừng sinh nhật.... Bố Vũ"
Cậu xúc động không nói lên lời, ôm lấy món quà, chìa tay ra xoa đầu Vương Thư.
Đệt! Cái thằng bé này! 15 tuổi mà cứ như 18! Cao thế! Với không tới mới tức chứ!!!
Vương Thư phì cười, hạ thấp đầu xuống cho cậu xoa xoa mái tóc nâu hạt dẻ của mình.
" Cám ơn mẹ"
" Cái gì!! Con vừa kêu bố Vũ mà!!!!"
" Hả? Khi nào?"
" Cái thằng này!!!!!"
Bình luận truyện