Hỉ Doanh Môn
Chương 242: Lễ thượng
Edit: hoada
Trong lòng Lý di nương uất ức lại không dám cãi chỉ có thể cúi đầu, những gì Cung Trung Tố nói vào tai trái ra tai phải, bà coi như Cung Trung Tố đang ca thôi.
Cung Trung Tố mắng chán chê ngồi xuống nghỉ xả hơi, quản sự ma ma bước tới báo với Lý di nương: “Đại nãi nãi sát vách cho người đưa bàn lễ gia yến tới.”
Lý di nương nhân cơ hội đó đi ra ngoài, vừa nhìn thấy bàn lễ gia yến của Minh Phỉ cũng cảm thấy có chút bị làm khó, bèn miễn cưỡng cười nói: “Đại nãi nãi của các ngươi chuẩn bị bàn lễ thật là tinh xảo.”
Bàn lễ gian yến của Minh Phỉ rất phong phú, không giống với bàn lễ gia yến thông thường có đầy đủ mọi thứ như thịt dê, thịt heo, thịt hươu, cá tôm, ốc khô, bánh ngọt, trái cây, tất cả các loại thịt đều được chọn chu đáo, cá, tôm cũng vô cùng mới mẻ, bánh ngọt không phải mình làm mà là mua ở cửa tiệm bánh ngọt nổi danh. Một bàn lễ này ít nhất cũng phải mất 4, 5 lượng bạc mới có thể chuẩn bị xong.
Đưa bàn lễ tới là Vương Thiên bảo vệ nhà, nghe vậy liền cười nói: “Bà cô, đại nãi nãi của chúng ta cho nhà khác cũng như vậy. Loại bàn lễ này chuẩn bị tới ba bàn, hai phần khác đưa đến Trần gia và Thái gia. Đại nãi nãi nói, đều là người một nhà tự nhiên sẽ chọn những thứ tốt nhất.”
Lý di nương cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng vốn cũng chuẩn bị sẵn bàn lễ rồi, tính toán đợi Minh Phỉ đưa bàn lễ tới sẽ cho người mang về, nhưng bây giờ nhìn cái này cũng cảm thấy không bằng người rồi. Thứ nàng chuẩn bị chỉ có giá vài đồng tiền, nên không biết phải làm sao? Nhưng không thể làm cái gì khác hơn lập tức nói: “Đã làm khó cho nãi nãi của các ngươi rồi.” Do dự liên tục, cuối cùng lấy mười mấy tiền thưởng thưởng cho Vương Thiên bảo vệ nhà.
Vương Thiên cười hì hì nói: “Bà cô đừng khách khí, trước khi đến đây, nãi nãi của chúng ta nói không được nhận tiền thưởng của bà cô. Nói là người trong nhà, không nên như vậy. Nếu nô tài nhận sẽ bị phạt.”
Lý di nương cũng biết người ta sẽ không nhìn đến mười mấy tiền của mình, nhưng Vương Thiên lại nói như vậy cũng là để cho nàng một cái bậc thang, nên cũng không kiên trì nữa liền khách khí tiễn Vương Thiên. Quay về lại thầm nghĩ, Minh Phi đã chu đáo như vậy, biết mình không giữ tiền, mọi sự đều không tự chú được, cố ý bảo toàn thể diện của mình trước mặt hạ nhân, nên mình cũng muốn chủ động một chút mới đúng. Gấp gáp trở về tìm Cung Trung Tố thương lượng, ý muốn giữ mặt mũi của chi thứ hai, thừa lúc trời còn chưa tối, cần chuẩn bị một bàn lễ khác đầy đủ hơn đưa qua.
Cung Trung Tố lại nói: “Nói những thứ nghi thức xã giao này làm cái gì? Chúng ta vốn chính là như vậy, phải liệu cơm gắp mắm, bọn nó có tiền thì phô trương lãng phí, chúng ta không có. Chúng ta có thứ gì sẽ đưa qua thứ ấy, chẳng lẽ nàng dám nói năng gì?”
Đã lễ thì phải có qua có lại, đây là người hai nhà khác nhau, dù nghèo thế nào thì vẫn có thể làm được một bàn lễ để trả lại chứ? Lý di nương bất đắc dĩ nghĩ thầm, nhưng dù sao thì có vứt đi cũng không phải là mặt mũi của nàng, nàng chỉ là một di nương không có con cái thì có thể làm gì nữa? Vốn nàng giận dỗi không cần trông nom gì song nghĩ đi nghĩ lại nàng đích thân mang bàn lễ đã chuẩn bị đưa sang nhà sát vách.
Minh Phỉ đang thương lượng với Tiết Minh Qúy mới chưởng quỹ, quản sự các cửa hàng đến ăn cơm giao thừa, thuận tiện thảo luận vấn đề người đi hay người ở, nghe báo Lý di nương tự mình đưa bàn lễ tới thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Không thể không tạm thời dừng chuyện lại để Lý di nương đi vào.
Lý di nương sai người bày bàn lễ lên bàn, mặt mũi đỏ bừng nói: “Đại nãi nãi, ta…”
Minh Phỉ đảo mắt qua nhìn đã sớm thấy rõ ràng mấy đĩa trên bàn, quả nhiên không khác với dự liệu của nàng là mấy. Chỉ là nàng đưa bàn lễ đến cũng chân tâm thật ý muốn ăn một cái tết náo nhiệt, không phải vì mình đưa bao nhiêu thì muốn thu lại bao nhiêu. Thấy Lý di nương xấu hổ, nàng cười tiền lên cầm tay nàng ta nói: “Di nương bận rộn chuyện của cả nhà, còn phải chuẩn bị gia yến giỗ tổ vào ngày mai, chỉ cần sai người đưa tới là được, sao phải cần đích thân đến đây một chuyến?”
Lý di nương nói: “Lần đầu tiên ta quản lí chuyện nhà, sai sót khắp nơi, vừa không có kiến thức nên không có khả năng chuẩn bị một bàn lễ tươm tất. Thấy đại nãi nãi chuẩn bị, ta cảm thấy rất xấu hổ, chỉ là trong lúc vội vàng, không kịp thay đổi. Mong đại nãi nãi thông cảm cho ta.”
Minh Phỉ cười: “Đều là tâm ý, ta thấy di nương phối hợp mọi thứ còn đẹp mắt hơn so với ta.” Nhưng trong lòng lại có chút cảm thán Lý di nương hiểu rõ đạo lí hơn Cung nhị phu nhân, Chu di nương và Cung Nghiên Bích nhiều. Ai cũng biết nàng ta đi theo Cung Trung Tố khi còn tại nhiệm nhiều năm, nhân tình lui tới vẫn luôn là do nàng ta quản, không hề nghe nói qua ngu dốt hay sai lầm nào, hôm nay cũng chỉ là không làm chủ được, thân phận lúng túng không thể quản lí cục diện rối rắm của chi thứ hai, làm tốt là chuyện đương nhiên, còn nếu làm không tốt sẽ bị mắng. Nàng ta lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên thân mình cố gắng giữ thể diện cho Cung Trung Tố và chi thứ hai.
Minh Phỉ nghĩ vậy liền vỗ vỗ nhẹ lên tay Lí di nương, nhỏ giọng nói: “Vất vả cho di nương rồi”.
Đây là số mệnh, nhất thời Lý di nương chỉ biết cười khổ.
Tiết Diệc Thanh cũng ở một bên xem náo nhiệt, thấy thế vội vàng lột vỏ một quả quýt đưa tới trong tay Lí di nương, ngọt ngào nói: “Di nương ăn quýt đi, đây là quýt nướng nóng, không lạnh đâu.”
Lý di nương liền mới Tiết Diệc Thanh tham gia gia yến đông chí: “Biểu tiểu thư thích ăn cái gì? Nói trước để ta cho người chuẩn bị.”
Tiết Diệc Thanh cười: “Di nương, ta không kén ăn đâu, mọi người ăn gì ta đều có thể ăn được.”
Lý di nương cười cười ra hiệu cho nha hoàn đi hỏi thử Tiết Diệc Thanh thích thứ gì rồi nói với Minh Phỉ: “Ngày mai, đại nãi nãi cũng đi qua dùng điểm tâm phải không?”
Minh Phỉ lắc đầu: “Chỉ sợ là không được. Mới vừa rồi ta còn thương lượng với Tiết tổng quản, ngày mai mời tất cả chưởng quỹ, quản sự cửa hàng, trang tử ăn cơm, mọi người đã cực khổ một năm rồi, nên mời bọn họ uống một ly rượu. Đại gia không có ở nhà, ta không thể cái gì cũng không làm.”
“Vậy ngài còn bận rộn, ta cũng có việc phải làm.” Lý di nương thấu hiểu đứng dậy cáo từ, đợi về đến nhà đã thấy Cung Trung Tố sai người lấy bánh ngọt Minh Phỉ đưa tới ăn trước rồi liều lĩnh mạo hiểm phân phó nàng ta: “Thừa dịp những thứ thịt hươu, cá tôm mới mẻ được nàng ta đưa tới thì mang ra ăn đi. Rất lâu không ăn thịt hươu rồi.”
Lý di nương cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, ấm ức đi về phía phòng bếp.
Sáng sớm hôm sau, theo đúng tập tục ngày tết, Minh Phỉ thay bộ y phục mới, trang sức cũng đổi mới hoàn toàn, dẫn theo đám người Hoa ma ma, Kim Trâm, Đan Hà, Bạch Lộ dưới sự hướng dẫn của Tiết Minh Qúy đi tới quán rượu. Tiết Minh Qúy đã bỏ tiền bao nguyên một tầng lầu, mời tất cả quản sự, chưởng quỹ đến.
Minh Phỉ cố ý đi sớm, ngồi trên đại đường được ngăn cách một bức bình phong, cách rèm yên lặng quan sát mọi người đi vào, Tiết Minh Qúy ở một bên tỉ mỉ giới thiệu. Đặc biệt chỉ hai người lúc trước đã đề cử cho Minh Phỉ, một người là người làm của cửa hiệu tơ lụa, dáng dấp thanh tú lịch sự, cười nói ôn hòa; một người là Hàn Minh, nhi tử của chưởng quỹ cửa hàng dầu vừng, mặc dù vóc dáng vừa đen vừa gầy nhưng ánh mắt sáng rỡ, lanh lợi.
Tiết Minh Qúy nói: “La Hướng Định là người khoan hậu, biết ăn nói, Nguyễn chưởng quỹ cửa hiệu tơ lụa đã lớn tuổi rồi, tương lai có thể để hắn đảm nhiệm làm chưởng quỹ cửa hàng thay Nguyễn chưởng quỹ; còn Hàn Minh Khôn tuy vóc dáng không bình thường, nhưng là người cẩn thận, chịu khổ, mọi việc mua bán thì giao cho hắn làm, hắn làm rất thỏa đáng.”
Minh Phỉ gật đầu liếc mắt nhìn sang Kim Trâm, Kim Trâm hiểu ý, kéo Đà Hà và Bạch Lộ sang một bên nhỏ giọng nói chuyện. Đan Hà mắc cỡ, xấu hổ vô cùng, còn Bạch Lộ hạ mí mắt xuống không nói gì. Minh Phỉ thấy vậy không khỏi thầm thở dài một hơi.
Khi mọi người đến đông đủ, Minh Phỉ ngồi cách tấm rèm nói chuyện, tuyên bố thay đổi nhân sự rồi chủ trì mọi người vào tiệc, kính mọi người một li rượu, ngồi một chút rồi sai Tiết Minh Qúy phụ trách, còn mình thì mang theo đám người Kim Trâm lặng lẽ theo một hướng cầu thang khác rời đi. Đến Xan Hà hiên, lấy hộp thức ăn đã đặt sẵn mang đến Nhật Khánh.
Bởi vì là ngày tết, trong Nhật Khánh quán không có khách hành hương nên tương đối thanh tĩnh. Vô Bờ đón Minh Phỉ đi vào cười nói: “Chân Nhân đang nhắc đến ngài đấy.”
Lão đạo sĩ giống như bị con sâu tham ăn cuống lấy, chờ nàng đưa thức ăn ngon đến thì làm sao không lẩm bẩm niệm nàng chứ? Minh Phỉ âm thầm buồn cười hỏi Vô Bờ: “Mấy ngày nay thân thể của Chân Nhân có tốt không?”
Vô Bờ có chút rầu rĩ trả lời: “Không tốt lắm, sợ lạnh, mỗi đêm phải dùng đến hai chậu than vẫn không sưởi đủ ấm.”
Minh Phỉ nghe vật không khỏi thầm thở dài, bắt đầu từ đầu mùa đông tới nay, Tống đạo sĩ mắc bệnh sợ lạnh, rốt cuộc cũng là người đã có tuổi, cũng không biết ông ấy có thể chống đỡ được mấy năm nữa?
Chưa đi tới cửa viện đã nghe tiếng Tống đạo sĩ ăn vạ: “Không phải ta cố tình, chỉ là không cẩn thận thôi, người đã già, tay run, ngươi hiểu chưa hả? Ta vốn là muốn đặt xuống nơi này, nhưng tay run liền rơi xuống không đúng chỗ!”
Thanh Hư bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, từ nhỏ ngài đã dạy ta, nam tử hán đại trượng phu nói một là một, nói hai là hai, đặc biệt là khi đi cờ, đã xuống tay rồi không được lấy lại, sao ngài có thể ăn vạ như vậy chứ?”
Tống đạo sĩ cãi: “Ta nói này, tiểu tử ngươi có ý tứ gì vậy? Quản đủ mọi thứ thế hả? Sao lại không có lương tâm chứ? Lão đạo sĩ ta đã già rồi, ngươi cũng không cho tâ run tay được hả? Biết tay ta run, chẳng những không lo lắng còn ngồi đó bỏ đá xuống giếng, đã thua cờ còn đổ thừa cho ta, ngươi là đệ tử như vậy sao? Ngươi hiếu thuận với ta như vậy sao?”
Vô Bờ thấy vậy cười nói: “Gần đây, Chân Nhân lôi kéo Thanh Hư đạo trưởng đánh cờ, mỗi lần đánh cờ là mỗi lần đều ăn vạ, gây gổ, sau đó làm loạn toàn bộ bàn cờ.” Nói rồi tiến lên gõ cửa: “Chân Nhân, Cung đại nãi nài đã tới rồi.”
Quả nhiên trong phòng vang lên tiếng quân cờ rơi xuống, Tống đạo sĩ nói: “Không được! Không được! Tiểu tư ngươi ăn vạ, khi dễ lão đạo sĩ ta rn tay, mắt mờ, trí nhớ không tốt. Ta không bao giờ muốn chơi cờ cùng ngươi nữa.”
Cửa mở ra, Tống đạo sĩ hết sức phấn khởi lao ra đón người, nhìn hộp thức ăn và y phục trên tay đám người Kim Trâm thì cười híp mắt lại, phất tay đuổi Vô Bờ đi: “Nhanh vào đây đi” vội vàng lạch cạch đóng cửa lại, hai mắt sáng lên tựa như đứa bé đi đến nhanh tay mở nắp hộp đựng thức ăn: “Nha đầu, ngươi mang đến thức ăn gì ngon không? Đã rất lâu rồi, ra chưa được ăn mặn, ta rất thèm ăn đấy.”
Thấy đều là những món ăn mình thích thì hưng phấn thúc giục Thanh Hư: “Mau thu dọn bàn đi!”.
Đợi Kim Trâm bày bát đũa lên bàn, Bạch Lộ và Đan Hà dọn thức ăn lên bàn, hắn cũng không đợi người khác, bản thân ngồi xuống vừa gắp thức ăn vừa nói: “Ăn một bữa thiếu một phần rồi.”
Minh Phỉ không giấu sự lo lắng trong ánh mắt nhìn về phía Thanh Hư, chỉ thấy Thanh Hư dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng Tống đạo sĩ, trong mắt tràn đầy sự khổ sở, liền lặng lẽ hỏi hắn: “Mạch tượng như thế nào?”
Thanh Hư lắc đầu thở dài.
Trong lòng Lý di nương uất ức lại không dám cãi chỉ có thể cúi đầu, những gì Cung Trung Tố nói vào tai trái ra tai phải, bà coi như Cung Trung Tố đang ca thôi.
Cung Trung Tố mắng chán chê ngồi xuống nghỉ xả hơi, quản sự ma ma bước tới báo với Lý di nương: “Đại nãi nãi sát vách cho người đưa bàn lễ gia yến tới.”
Lý di nương nhân cơ hội đó đi ra ngoài, vừa nhìn thấy bàn lễ gia yến của Minh Phỉ cũng cảm thấy có chút bị làm khó, bèn miễn cưỡng cười nói: “Đại nãi nãi của các ngươi chuẩn bị bàn lễ thật là tinh xảo.”
Bàn lễ gian yến của Minh Phỉ rất phong phú, không giống với bàn lễ gia yến thông thường có đầy đủ mọi thứ như thịt dê, thịt heo, thịt hươu, cá tôm, ốc khô, bánh ngọt, trái cây, tất cả các loại thịt đều được chọn chu đáo, cá, tôm cũng vô cùng mới mẻ, bánh ngọt không phải mình làm mà là mua ở cửa tiệm bánh ngọt nổi danh. Một bàn lễ này ít nhất cũng phải mất 4, 5 lượng bạc mới có thể chuẩn bị xong.
Đưa bàn lễ tới là Vương Thiên bảo vệ nhà, nghe vậy liền cười nói: “Bà cô, đại nãi nãi của chúng ta cho nhà khác cũng như vậy. Loại bàn lễ này chuẩn bị tới ba bàn, hai phần khác đưa đến Trần gia và Thái gia. Đại nãi nãi nói, đều là người một nhà tự nhiên sẽ chọn những thứ tốt nhất.”
Lý di nương cảm thấy xấu hổ vô cùng, nàng vốn cũng chuẩn bị sẵn bàn lễ rồi, tính toán đợi Minh Phỉ đưa bàn lễ tới sẽ cho người mang về, nhưng bây giờ nhìn cái này cũng cảm thấy không bằng người rồi. Thứ nàng chuẩn bị chỉ có giá vài đồng tiền, nên không biết phải làm sao? Nhưng không thể làm cái gì khác hơn lập tức nói: “Đã làm khó cho nãi nãi của các ngươi rồi.” Do dự liên tục, cuối cùng lấy mười mấy tiền thưởng thưởng cho Vương Thiên bảo vệ nhà.
Vương Thiên cười hì hì nói: “Bà cô đừng khách khí, trước khi đến đây, nãi nãi của chúng ta nói không được nhận tiền thưởng của bà cô. Nói là người trong nhà, không nên như vậy. Nếu nô tài nhận sẽ bị phạt.”
Lý di nương cũng biết người ta sẽ không nhìn đến mười mấy tiền của mình, nhưng Vương Thiên lại nói như vậy cũng là để cho nàng một cái bậc thang, nên cũng không kiên trì nữa liền khách khí tiễn Vương Thiên. Quay về lại thầm nghĩ, Minh Phi đã chu đáo như vậy, biết mình không giữ tiền, mọi sự đều không tự chú được, cố ý bảo toàn thể diện của mình trước mặt hạ nhân, nên mình cũng muốn chủ động một chút mới đúng. Gấp gáp trở về tìm Cung Trung Tố thương lượng, ý muốn giữ mặt mũi của chi thứ hai, thừa lúc trời còn chưa tối, cần chuẩn bị một bàn lễ khác đầy đủ hơn đưa qua.
Cung Trung Tố lại nói: “Nói những thứ nghi thức xã giao này làm cái gì? Chúng ta vốn chính là như vậy, phải liệu cơm gắp mắm, bọn nó có tiền thì phô trương lãng phí, chúng ta không có. Chúng ta có thứ gì sẽ đưa qua thứ ấy, chẳng lẽ nàng dám nói năng gì?”
Đã lễ thì phải có qua có lại, đây là người hai nhà khác nhau, dù nghèo thế nào thì vẫn có thể làm được một bàn lễ để trả lại chứ? Lý di nương bất đắc dĩ nghĩ thầm, nhưng dù sao thì có vứt đi cũng không phải là mặt mũi của nàng, nàng chỉ là một di nương không có con cái thì có thể làm gì nữa? Vốn nàng giận dỗi không cần trông nom gì song nghĩ đi nghĩ lại nàng đích thân mang bàn lễ đã chuẩn bị đưa sang nhà sát vách.
Minh Phỉ đang thương lượng với Tiết Minh Qúy mới chưởng quỹ, quản sự các cửa hàng đến ăn cơm giao thừa, thuận tiện thảo luận vấn đề người đi hay người ở, nghe báo Lý di nương tự mình đưa bàn lễ tới thì không khỏi có chút kinh ngạc.
Không thể không tạm thời dừng chuyện lại để Lý di nương đi vào.
Lý di nương sai người bày bàn lễ lên bàn, mặt mũi đỏ bừng nói: “Đại nãi nãi, ta…”
Minh Phỉ đảo mắt qua nhìn đã sớm thấy rõ ràng mấy đĩa trên bàn, quả nhiên không khác với dự liệu của nàng là mấy. Chỉ là nàng đưa bàn lễ đến cũng chân tâm thật ý muốn ăn một cái tết náo nhiệt, không phải vì mình đưa bao nhiêu thì muốn thu lại bao nhiêu. Thấy Lý di nương xấu hổ, nàng cười tiền lên cầm tay nàng ta nói: “Di nương bận rộn chuyện của cả nhà, còn phải chuẩn bị gia yến giỗ tổ vào ngày mai, chỉ cần sai người đưa tới là được, sao phải cần đích thân đến đây một chuyến?”
Lý di nương nói: “Lần đầu tiên ta quản lí chuyện nhà, sai sót khắp nơi, vừa không có kiến thức nên không có khả năng chuẩn bị một bàn lễ tươm tất. Thấy đại nãi nãi chuẩn bị, ta cảm thấy rất xấu hổ, chỉ là trong lúc vội vàng, không kịp thay đổi. Mong đại nãi nãi thông cảm cho ta.”
Minh Phỉ cười: “Đều là tâm ý, ta thấy di nương phối hợp mọi thứ còn đẹp mắt hơn so với ta.” Nhưng trong lòng lại có chút cảm thán Lý di nương hiểu rõ đạo lí hơn Cung nhị phu nhân, Chu di nương và Cung Nghiên Bích nhiều. Ai cũng biết nàng ta đi theo Cung Trung Tố khi còn tại nhiệm nhiều năm, nhân tình lui tới vẫn luôn là do nàng ta quản, không hề nghe nói qua ngu dốt hay sai lầm nào, hôm nay cũng chỉ là không làm chủ được, thân phận lúng túng không thể quản lí cục diện rối rắm của chi thứ hai, làm tốt là chuyện đương nhiên, còn nếu làm không tốt sẽ bị mắng. Nàng ta lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên thân mình cố gắng giữ thể diện cho Cung Trung Tố và chi thứ hai.
Minh Phỉ nghĩ vậy liền vỗ vỗ nhẹ lên tay Lí di nương, nhỏ giọng nói: “Vất vả cho di nương rồi”.
Đây là số mệnh, nhất thời Lý di nương chỉ biết cười khổ.
Tiết Diệc Thanh cũng ở một bên xem náo nhiệt, thấy thế vội vàng lột vỏ một quả quýt đưa tới trong tay Lí di nương, ngọt ngào nói: “Di nương ăn quýt đi, đây là quýt nướng nóng, không lạnh đâu.”
Lý di nương liền mới Tiết Diệc Thanh tham gia gia yến đông chí: “Biểu tiểu thư thích ăn cái gì? Nói trước để ta cho người chuẩn bị.”
Tiết Diệc Thanh cười: “Di nương, ta không kén ăn đâu, mọi người ăn gì ta đều có thể ăn được.”
Lý di nương cười cười ra hiệu cho nha hoàn đi hỏi thử Tiết Diệc Thanh thích thứ gì rồi nói với Minh Phỉ: “Ngày mai, đại nãi nãi cũng đi qua dùng điểm tâm phải không?”
Minh Phỉ lắc đầu: “Chỉ sợ là không được. Mới vừa rồi ta còn thương lượng với Tiết tổng quản, ngày mai mời tất cả chưởng quỹ, quản sự cửa hàng, trang tử ăn cơm, mọi người đã cực khổ một năm rồi, nên mời bọn họ uống một ly rượu. Đại gia không có ở nhà, ta không thể cái gì cũng không làm.”
“Vậy ngài còn bận rộn, ta cũng có việc phải làm.” Lý di nương thấu hiểu đứng dậy cáo từ, đợi về đến nhà đã thấy Cung Trung Tố sai người lấy bánh ngọt Minh Phỉ đưa tới ăn trước rồi liều lĩnh mạo hiểm phân phó nàng ta: “Thừa dịp những thứ thịt hươu, cá tôm mới mẻ được nàng ta đưa tới thì mang ra ăn đi. Rất lâu không ăn thịt hươu rồi.”
Lý di nương cố nặn ra khuôn mặt tươi cười, ấm ức đi về phía phòng bếp.
Sáng sớm hôm sau, theo đúng tập tục ngày tết, Minh Phỉ thay bộ y phục mới, trang sức cũng đổi mới hoàn toàn, dẫn theo đám người Hoa ma ma, Kim Trâm, Đan Hà, Bạch Lộ dưới sự hướng dẫn của Tiết Minh Qúy đi tới quán rượu. Tiết Minh Qúy đã bỏ tiền bao nguyên một tầng lầu, mời tất cả quản sự, chưởng quỹ đến.
Minh Phỉ cố ý đi sớm, ngồi trên đại đường được ngăn cách một bức bình phong, cách rèm yên lặng quan sát mọi người đi vào, Tiết Minh Qúy ở một bên tỉ mỉ giới thiệu. Đặc biệt chỉ hai người lúc trước đã đề cử cho Minh Phỉ, một người là người làm của cửa hiệu tơ lụa, dáng dấp thanh tú lịch sự, cười nói ôn hòa; một người là Hàn Minh, nhi tử của chưởng quỹ cửa hàng dầu vừng, mặc dù vóc dáng vừa đen vừa gầy nhưng ánh mắt sáng rỡ, lanh lợi.
Tiết Minh Qúy nói: “La Hướng Định là người khoan hậu, biết ăn nói, Nguyễn chưởng quỹ cửa hiệu tơ lụa đã lớn tuổi rồi, tương lai có thể để hắn đảm nhiệm làm chưởng quỹ cửa hàng thay Nguyễn chưởng quỹ; còn Hàn Minh Khôn tuy vóc dáng không bình thường, nhưng là người cẩn thận, chịu khổ, mọi việc mua bán thì giao cho hắn làm, hắn làm rất thỏa đáng.”
Minh Phỉ gật đầu liếc mắt nhìn sang Kim Trâm, Kim Trâm hiểu ý, kéo Đà Hà và Bạch Lộ sang một bên nhỏ giọng nói chuyện. Đan Hà mắc cỡ, xấu hổ vô cùng, còn Bạch Lộ hạ mí mắt xuống không nói gì. Minh Phỉ thấy vậy không khỏi thầm thở dài một hơi.
Khi mọi người đến đông đủ, Minh Phỉ ngồi cách tấm rèm nói chuyện, tuyên bố thay đổi nhân sự rồi chủ trì mọi người vào tiệc, kính mọi người một li rượu, ngồi một chút rồi sai Tiết Minh Qúy phụ trách, còn mình thì mang theo đám người Kim Trâm lặng lẽ theo một hướng cầu thang khác rời đi. Đến Xan Hà hiên, lấy hộp thức ăn đã đặt sẵn mang đến Nhật Khánh.
Bởi vì là ngày tết, trong Nhật Khánh quán không có khách hành hương nên tương đối thanh tĩnh. Vô Bờ đón Minh Phỉ đi vào cười nói: “Chân Nhân đang nhắc đến ngài đấy.”
Lão đạo sĩ giống như bị con sâu tham ăn cuống lấy, chờ nàng đưa thức ăn ngon đến thì làm sao không lẩm bẩm niệm nàng chứ? Minh Phỉ âm thầm buồn cười hỏi Vô Bờ: “Mấy ngày nay thân thể của Chân Nhân có tốt không?”
Vô Bờ có chút rầu rĩ trả lời: “Không tốt lắm, sợ lạnh, mỗi đêm phải dùng đến hai chậu than vẫn không sưởi đủ ấm.”
Minh Phỉ nghe vật không khỏi thầm thở dài, bắt đầu từ đầu mùa đông tới nay, Tống đạo sĩ mắc bệnh sợ lạnh, rốt cuộc cũng là người đã có tuổi, cũng không biết ông ấy có thể chống đỡ được mấy năm nữa?
Chưa đi tới cửa viện đã nghe tiếng Tống đạo sĩ ăn vạ: “Không phải ta cố tình, chỉ là không cẩn thận thôi, người đã già, tay run, ngươi hiểu chưa hả? Ta vốn là muốn đặt xuống nơi này, nhưng tay run liền rơi xuống không đúng chỗ!”
Thanh Hư bất đắc dĩ nói: “Sư phụ, từ nhỏ ngài đã dạy ta, nam tử hán đại trượng phu nói một là một, nói hai là hai, đặc biệt là khi đi cờ, đã xuống tay rồi không được lấy lại, sao ngài có thể ăn vạ như vậy chứ?”
Tống đạo sĩ cãi: “Ta nói này, tiểu tử ngươi có ý tứ gì vậy? Quản đủ mọi thứ thế hả? Sao lại không có lương tâm chứ? Lão đạo sĩ ta đã già rồi, ngươi cũng không cho tâ run tay được hả? Biết tay ta run, chẳng những không lo lắng còn ngồi đó bỏ đá xuống giếng, đã thua cờ còn đổ thừa cho ta, ngươi là đệ tử như vậy sao? Ngươi hiếu thuận với ta như vậy sao?”
Vô Bờ thấy vậy cười nói: “Gần đây, Chân Nhân lôi kéo Thanh Hư đạo trưởng đánh cờ, mỗi lần đánh cờ là mỗi lần đều ăn vạ, gây gổ, sau đó làm loạn toàn bộ bàn cờ.” Nói rồi tiến lên gõ cửa: “Chân Nhân, Cung đại nãi nài đã tới rồi.”
Quả nhiên trong phòng vang lên tiếng quân cờ rơi xuống, Tống đạo sĩ nói: “Không được! Không được! Tiểu tư ngươi ăn vạ, khi dễ lão đạo sĩ ta rn tay, mắt mờ, trí nhớ không tốt. Ta không bao giờ muốn chơi cờ cùng ngươi nữa.”
Cửa mở ra, Tống đạo sĩ hết sức phấn khởi lao ra đón người, nhìn hộp thức ăn và y phục trên tay đám người Kim Trâm thì cười híp mắt lại, phất tay đuổi Vô Bờ đi: “Nhanh vào đây đi” vội vàng lạch cạch đóng cửa lại, hai mắt sáng lên tựa như đứa bé đi đến nhanh tay mở nắp hộp đựng thức ăn: “Nha đầu, ngươi mang đến thức ăn gì ngon không? Đã rất lâu rồi, ra chưa được ăn mặn, ta rất thèm ăn đấy.”
Thấy đều là những món ăn mình thích thì hưng phấn thúc giục Thanh Hư: “Mau thu dọn bàn đi!”.
Đợi Kim Trâm bày bát đũa lên bàn, Bạch Lộ và Đan Hà dọn thức ăn lên bàn, hắn cũng không đợi người khác, bản thân ngồi xuống vừa gắp thức ăn vừa nói: “Ăn một bữa thiếu một phần rồi.”
Minh Phỉ không giấu sự lo lắng trong ánh mắt nhìn về phía Thanh Hư, chỉ thấy Thanh Hư dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng Tống đạo sĩ, trong mắt tràn đầy sự khổ sở, liền lặng lẽ hỏi hắn: “Mạch tượng như thế nào?”
Thanh Hư lắc đầu thở dài.
Bình luận truyện