Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 135



Chương 135
"Nói xong như thế không thuận miệng." Triệu Mạt Thương cùng Thương Mặc tách ra, liếc nàng một cái, "Tiểu Đản xấu xa. "
"A. . ." Thương Mặc nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, theo Triệu Mạt Thương đi ra khỏi sàn nhảy, "Học tỷ, ngày hôm nay chị rất đẹp. "
"Bình thường thì không đẹp sao?" Triệu Mạt Thương nhướng mày, rất là hùng hổ dọa người mà nói.
"Bình thường cũng đã rất đẹp, ngày hôm nay lại càng đẹp hơn." Thương Mặc lập tức rất là chân chó* mà đáp.
*nịnh nọt.
"Ngoan. " Triệu Mạt Thương giơ tay lên xoa xoa đầuThương Mặc, "Tiểu học muội hảo hảo chơi, không cho phép uống nhiều rượu, học tỷ đi qua bên kia đây."
"Dạ." vẻ mặt Thương Mặc tỏ ra ngoan ngoãn, cười híp mắt khoát khoát tay, "Học tỷ đi vui vẻ. "
Oán trách mà nhìn nàng một cái, Triệu Mạt Thương xoay người hướng Đan Trác bên kia đi tới, trên mặt khôi phục thần tình nhàn nhạt, trong mắt lại không che giấu được vui vẻ.
Tào Minh Nghĩa đêm nay cũng tới, chỉ là đứng ở đại sảnh cùng một ít người quen biết nói chuyện, cũng nhìn thấy một màn Thương Mặc và Cận Phi Hàn tựa hồ nổi lên xung đột, lúc này thấy Triệu Mạt Thương tách khỏi Thương Mặc, đôi mắt thâm trầm suy tính một sự tình.
Thuận tay muốn cầm ly rượu đỏ vọt đến bên cạnh, ánh mắt đúng lúc cùng ánh mắt Triệu Mạt Thương lúc quay đầu tựa hồ là lơ đãng quét tới đụng vào, từ trong mắt cô rất rõ ràng thấy ý tứ cảnh cáo, Thương Mặc lập tức buông rượu đỏ, cầm ly nước trái cây. =))
Hài lòng đem ánh mắt thu hồi, Triệu Mạt Thương tiếp tục cùng tổng giám đốc một cái xí nghiệp khác nói gì đó, Đan Trác đem một màn vừa rồi kia nhìn ở trong mắt, âm thầm buồn cười.
Đáng thương mà bưng ly nước trái cây trốn trốn đến nơi hẻo lánh một chút, Thương Mặc uống vào nước trái cây, rất là bất đắc dĩ.
"Thương bang chủ quả nhiên rất nghe lời Triệu tiểu thư nói. " Giọng một nam tử tuổi còn trẻ vang lên, ánh mắt Thương Mặc trầm xuống quay đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc mà nhìn người đến, "Là anh?"
"Là tôi." người đến đương nhiên là người ngày ấy ở trong khách sạn Thương Mặc ở làm cho Cận Phi Hàn xấu mặt, mang theo nụ cười nhã nhặn, Thương bang chủ còn nhớ rõ tôi, thực sự là vinh hạnh. "
Thương Mặc nhấp một hớp nước trái cây, ngữ khí nhàn nhạt, "Ngày đó, cảm tạ."
Người đàn ông này, tựa hồ từ vừa mới bắt đầu cũng rất chú ý nàng, lại biết thân phận của nàng, lại biết quan hệ của nàng và Triệu Mạt Thương, không biết cuối cùng muốn làm cái gì.
"Thương bang chủ là đang suy nghĩ tôi muốn làm gì a !?" Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, cầm lấy ly rượu trong tay cùng cái ly trong tay Thương Mặc đụng một cái, "Tôi chỉ là muốn cùng cô kết giao bằng hữu. "
"Tôi ngay cả tên của anh cũng không biết. " Thương Mặc mắt lạnh nhìn động tác hắn đụng vào cái ly của chính mình, giọng nói lãnh đạm.
"Chu Nghiễn. " nam tử trẻ tuổi giương cao nụ cười, nhìn Thương Mặc nói, ánh mắt có vẻ hơi ý vị thâm trường.
Khó mà nhận ra nhíu nhíu mày, Thương Mặc nhấp một hớp nước trái cây, gật đầu, "Chào anh. "
"Quá lãnh đạm. " Chu Nghiễn trực tiếp lấn đến trước mặt Thương Mặc, nhìn thẳng vào mắt của nàng, cười đến càng phát ra sáng lạn, "Thương bang chủ không cảm thấy, nói không chừng có thể cùng tôi kết thành minh hữu* sao?"
*đồng minh
Khiêu mi, Thương Mặc chỉ là như trước mặt không biểu tình mà nhìn xem Chu Nghiễn hồi lâu, bỗng nhiên lộ ra bộ dáng tươi cười, "Tốt. "
"Chậc, cô đừng như vậy a. . ." Chu Nghiễn nhìn bộ dạng Thương Mặc tươi cười sáng lạn, đột nhiên cảm giác được lưng có chút phát lạnh, nuốt ngụm nước miếng, "Tôi nói nè, cô cười như vậy, tôi liền sẽ cảm thấy có chút sợ. "
"Vậy sao?" Thương Mặc như trước cười, trong mắt lại không có chút vui vẻ, "Chu tiên sinh đã cùng với tôi kết làm minh hữu, cũng nên nói cho tôi biết vì cái gì, lại như thế nào kết a?"
"Chúng ta ngày mai tìm cái thời gian uống trà đi." Chu Nghiễn vừa nghe nàng nói như vậy, lập tức cười híp mắt nói, bộ dạng cười híp mắt kia, không hiểu sao lại làm cho Thương Mặc có một tia cảm giác quen thuộc.
"Tốt. " Thương Mặc không chút do dự đã đáp ứng, "Khi nào? Ở đâu?"
"Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cô nhé. " Chu Nghiễn vẫn là bộ dạng cười híp mắt, "Đúng rồi, ca ca tôi cũng muốn cùng em kết minh. "
Đối với cái người bỗng nhiên xuất hiện này cùng với ca ca trong miệng hắn nói cảm thấy rất là không giải thích được, Thương Mặc híp mắt nhìn hắn hồi lâu, "Tốt. "
"Tôi đây có thể gọi em là tiểu Mặc được không?" Chu Nghiễn bỗng nhiên hai mắt sáng lên nhìn Thương Mặc, "Hoặc là Mặc Nhi. "
Ánh mắt Thương Mặc tức trở nên cực kỳ băng lãnh, môi mím thật chặc, nửa ngày, thả lỏng biểu tình mở miệng, "Chúng ta tựa hồ còn không quen nha!. "
"Rất nhanh sẽ quen thuộc nha." vẻ mặt Chu Nghiễn vẫn là rất là mong đợi, "Tôi không thích gọi em làThương bang chủ. "
Càng phát ra không giải thích được, Thương Mặc nhíu lại lông mày, đánh giá Chu Nghiễn một lúc lâu, trầm ngâm một lúc lâu, "Anh có thể trực tiếp gọi Thương Mặc. "
"Không được, như vậy quá lạnh nhạt rồi. " Chu Nghiễn một bộ đáng thương nhìn Thương Mặc, "Để tôi gọi em là tiểu Mặc đi mà, dù sao Triệu Mạt Thương cũng em gọi là Tiểu Đản nha...."
Lông mi co quắp vài cái, Thương Mặc nhìn chằm chằm Chu Nghiễn, một loại cảm giác quái dị tự nhiên mà sinh ra.
Hắn. . . Cái tên không hiểu thấu được Chu Nghiễn. . . Đây là đang làm nũng sao?
"Em để cho tôi gọi em là tiểu Mặc, chờ sau khi em trở về, tôi cam đoan Triệu Mạt Thương ở kinh đô tuyệt đối sẽ không có một chút sự tình, thế nào?" Chu Nghiễn thấy dáng vẻ kia của Thương Mặc, đơn giản thu lại bộ dạng đáng thương, rất là tự tin nói.
". . ." Thương Mặc đã triệt để hết chỗ nói rồi, hơn nửa ngày, dời đầu đi chỗ khác, "Tùy anh vậy."
Triệu Mạt Thương thật xa đã thấy Chu Nghiễn từ lúc đó vẫn luôn cùng Thương Mặc nói chuyện, tự nhiên đối với Thương Mặc là cực kỳ yên tâm, chỉ là lại có hoài nghi mục đích người nọ tiếp cận Thương Mặc.
Chẳng lẽ là bằng hữu của Thương Mặc sao?
Khẽ cau mày, Triệu Mạt Thương thấp giọng hỏi Đan Trác, "Người đàn ông bên cạnh Tiểu Đản là ai, tại sao con chưa thấy qua. . ."
"Hả?" Đan Trác theo ánh mắt của cô nhìn lại, nhìn thấy Chu Nghiễn, sau cảm thấy sửng sốt, chân mày cũng theo nhướng lên, "Cậu ta làm sao tới đây...."
"Anh ta là ai vậy?" Từ trong giọng nói của bà nghe ra chỗ không đúng, Triệu Mạt Thương lập tức mở miệng hỏi.
"Ba cậu ta cùng ba ba con giống nhau, đều là Uỷ viên quốc hội. " Đan Trác nhìn người ở bên cạnh Thương Mặc không có cái loại hơi thở ngạo nghễ Chu Nghiễn, càng cảm thấy không hiểu, nét mặt như trước bất động thanh sắc, ngược lại bắt đầu trêu ghẹo Triệu Mạt Thương, "Làm sao, ghen tị?"
Triệu Mạt Thương sửng sốt, tiếp theo khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, "Con chỉ là lo lắng có người xấu tiếp cận nàng. "
Lắc đầu, Đan Trác xoay người không hề nhìn Thương Mặc và Chu Nghiễn, hướng về phía Triệu Mạt Thương nói, "Thời điểm con ở thành phố X, Thương Mặc liền cả ngày vui buồn thất thường đem con hộ tống quá chặt chẽ, lúc này Thương Mặc tới kinh đô, con ngược lại cùng Thương Mặc đổi chỗ thân phận. "
"Con đã nói rồi, con sẽ bảo hộ em ấy." bên người không có những người khác, Triệu Mạt Thương cũng lười che giấu, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ta biết. " Đan Trác thở dài, nhìn vẻ mặt cố chấp của con gái mình, càng cảm thấy bất đắc dĩ, "Quên đi, người nên để cho con thấy đều gặp qua một lần rồi, muốn đi tìm Thương Mặc hãy đi đi, đừng quá thân mật, bây giờ còn không thích hợp để người ta biết quan hệ của con và cô ấy. "
"Dạ." Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu, di chuyển bước chân hướng Thương Mặc bên kia đi hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, dùng âm lượng chỉ có cô và Đan Trác nghe thấy nói, "Cám ơn người, mẹ. "
Đan Trác sững sờ, tiếp theo lộ ra mỉm cười, lắc đầu, bưng ly rượu đi tới một cái xí nghiệp gia bên cạnh cùng hắn hàn huyên.
"Tiểu Mặc, em muốn ở chỗ này đợi mấy ngày?" Chỉ là lúc Triệu Mạt Thương mới đi đến không xa bên cạnh Thương Mặc và Chu Nghiễn, lại nghe được người nọ lấy giọng điệu vô cùng thân mật gọi tên Thương Mặc, khoảng cách cùng Thương Mặc cũng hết sức gần, không khỏi có chút bất mãn.
Lực chú ý vẫn đặt ở Triệu Mạt Thương bên kia, Thương Mặc rất sớm đã thấy Triệu Mạt Thương hướng chính mình đi tới, đang vô cùng mừng rỡ chờ chị ấy đến bên cạnh mình, lại phát hiện chị ấy bỗng nhiên đổi sắc mặt, ánh mắt có vẻ hơi lãnh, không khỏi ho lên hai tiếng, lập tức từ bên cạnh Chu Nghiễn xê dịc ra mấy bước, hướng Triệu Mạt Thương nghênh đón.
Chu Nghiễn thấy Triệu Mạt Thương qua đây, đối với hành động thoạt nhìn có chút vô lễ của Thương Mặc cũng không để bụng, ngược lại đi tới bên cạnh Thương Mặc, hướng về phía Triệu Mạt Thương mỉm cười, hồi phục lại đối với Thương Mặc nói, " Tiểu Mặc, ngày mai tôi gọi điện thoại cho em nhé, nếu Triệu tiểu thư tới rồi, tôi sẽ không phiền em nữa, ha ha. . ."
"Được, sẽ liên lạc lại. " so với thái độ quen thuộc của Chu Nghiễn, Thương Mặc vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, khẽ gật đầu, nhìn dáng vẻ xua tay rời đi của Chu Nghiễn, sờ sờ cái mũi, thấp giọng hỏi Triệu Mạt Thương, "Chu Nghiễn người này, chị có biết không?"
"Em cũng không biết?" Triệu Mạt Thương lập tức nhăn lại lông mày, ánh mắt càng lạnh như băng, "Tôi còn tưởng rằng đó là bằng hữu của em."
"Không phải. " Thương Mặc lắc đầu, nhìn bóng lưng Chu Nghiễn càng lúc càng xa đôi mắt thâm thúy, "Là một người rất kỳ lạ."
Chu Nghiễn người này. . . Tiếp cận nàng nhất định là có mục đích gì đó, thế nhưng mà, rốt cuộc là cái mục đích gì đây?
Hơn nữa, Chu Nghiễn vừa mới lại dám khoe khoang khoác lác cam đoan ở trong kinh đô che chở Triệu Mạt Thương chu toàn, trong nhà lại là bối cảnh dạng gì đây?
"Tiểu Đản, anh ta gọi em là tiểu Mặc. " thấy ly nước trái cây trong tay Thương Mặc đã uống cạn sạch, Triệu Mạt Thương từ trong tay nàng cầm qua ly bỏ lên trên bàn, lại cầm ly nước trái cây khác đưa cho nàng, ý bảo nàng và mình cùng đi đến chỗ tương đối ít người trên sân thượng, nhìn bên ngoài nhà nhà đốt đèn, "Em lại có thể để cho anh ta gọi em như vậy."
Thương Mặc ôn nhu nhìn cô, nhìn chung quanh một chút, cười cười, "Ghen tị?"
"Đâu có đâu. . ." Triệu Mạt Thương nhìn cũng không liếc nhìn nàng, ngữ khí nhàn nhạt, giọng nói lại mang theo một chút làm nũng.
"Ha ha..." Rục rịch mà nghĩ muốn ôm chặt Triệu Mạt Thương, rồi lại bởi vì hoàn cảnh hạn chế không có biện pháp thực hành, không thể làm gì khác hơn là hướng Triệu Mạt Thương bên kia lại đến gần hơn một chút, Thương Mặc cầm ly nước trái cây trong tay bỏ qua một bên, thuận tay cầm qua ly rượu trong tay Triệu Mạt Thương, nhìn chung quanh một chút, trực tiếp uống một ngụm.
"Thương Mặc. " cái này khiến Triệu Mạt Thương triệt để bất mãn, ánh mắt nhìn Thương Mặc có vẻ vô cùng bất thiện.
Cô vừa rồi rõ ràng nói rõ, không cho phép Thương Mặc uống nhiều rượu, Thương Mặc còn cố ý như vậy.
Ôn nhu ngưng mắt nhìn cô hồi lâu, Thương Mặc đem ly kia thả lại vào trong tay Triệu Mạt Thương, âm thanh thật thấp, lại khó nén thâm tình, "Uống rượu, không phải là vì rượu, là vì cái ly."
Mặt của Triệu Mạt Thương soạt một cái lập tức đỏ bừng.
Thông minh như cô, như thế nào lại nghe không hiểu Thương Mặc ý ở ngoài lời đây.
Vì cái ly... Xác thực mà nói, là vì cô vừa mới uống một hớp rượu trong ly.
*****


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện