Chương 137
Chương 137
Thương Mặc cũng không có ngủ bao lâu, mà là nằm trên giường một hồi, liền đứng lên rửa mặt.
Cũng may Triệu Mạt Thương hôm qua mua cho nàng hai bộ quần áo đã mang tới đặt ở trong phòng Triệu Mạt Thương rồi, nếu không... Sợ rằng nàng phải nhờ người tạm thời mua quần áo qua đây cho nàng rồi.
Lúc thay quần áo được một nửa, Chu Nghiễn gọi điện thoại tới hẹn nàng đi ra ngoài ăn điểm tâm sáng thuận tiện nói chuyện phiếm đợi đến buổi trưa cùng nhau ăn bữa trưa.
Đối với yêu cầu chí khí hùng hồn như vậy của Chu Nghiễn, Thương Mặc một trận nâng trán biểu thị bất đắc dĩ, sống nhiều năm như vậy, làm Thiếu chủ Thanh Long Bang cũng làm đã lâu, nàng tự cho là các loại các dạng người nàng đều đã gặp qua, không nghĩ tới thế giới to lớn, vô kì bất hữu, lại có thể sẽ có loại người như Chu Nghiễn thần kỳ tồn tại như vậy.
Thương Mặc do dự một chút nói, "Buổi trưa. . ."
"Cùng Triệu Mạt Thương cùng nhau qua đây nha. " Chu Nghiễn giống như chuyện rất đương nhiên nói, "Tôi biết em và cô ấy rất ngọt ngào. "
Lần nữa nâng trán hồi lâu, Thương Mặc sờ sờ cái mũi, "Đến lúc đó rồi nói sau. "
Hẹn thời gian địa điểm, Thương Mặc mặc quần áo xong sau đó liền đi ra cửa.
Lái xe một đường đến quán trà đã hẹn trước, bãi đỗ xe dừng xe lại, thẳng đến khi Chu Nghiễn ở trong điện thoại nói chỗ bao sương*, lúc mở cửa, quả nhiên thấy Chu Nghiễn ngồi ở bên trong, bên cạnh còn có một nam tử thoạt nhìn cùng hắn rất giống nhau tương đối thành thục hơn.
*(ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi)
"Tiểu Mặc. " Vừa thấy Thương Mặc tiến đến, Chu Nghiễn lập tức đứng lên, rất hưng phấn mà kéo ra cái ghế bên cạnh, "Ngồi đi."
Sờ mũi một cái, Thương Mặc hướng về phía nam tử thành thục kia nhẹ gật đầu, sau đó có chút quỷ dị mà liếc nhìn vị trí Chu Nghiễn kéo ghế ra, không có đi qua đó ngồi, mà tùy tiện ở đối diện hai người ngồi xuống.
Thật không rõ cái tên Chu Nghiễn này là bị làm sao, cư nhiên để cho nàng ngồi ở giữa hai người nam nhân bọn họ, quả thực là. . . Hết chỗ nói rồi.
Chu Nghiễn còn đang đứng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại là cười hì hì đi tới bên cạnh Thương Mặc, cầm ấm trà rót chén trà đặt vào trước mặt Thương Mặc, "Khát nước không, uống đi. "
Đối với Chu Nghiễn ân cần như vậy thật sự là cảm thấy rất bất đắc dĩ, Thương Mặc không có chạm vào chén trà kia, trái lại thở dài, "Như vậy, vị này Chu tiên sinh , có thể nói cho tôi vì sao anh lại ba lần bốn lượt như vậy khiến người ta. . ."
"Nguyên nhân a, bởi vì tôi thích em nha." Chu Nghiễn cười híp mắt nói, bộ dạng mặt không đỏ tim không đập, làm cho Thương Mặc lần đầu tiên có loại xúc động muốn giơ tay đánh hắn một trận.
"A Nghiễn!" Một nam tử khác đã trưởng thành mở miệng kêu một tiếng, tiếp đó đối với Thương Mặc lộ ra mỉm cười, "Tiểu Mặc chớ để ý, A Nghiễn chính là nhất định muốn ăn đòn."
Nhíu mày lại, Thương Mặc cùng nam tử kia nhìn nhau, bởi vì câu "Tiểu Mặc" kia trong miệng hắn, càng cảm thấy bất đắc dĩ.
"Được rồi, tôi tên Chu Hào. " Nam tử đã thành thục cười đến càng phát ra sáng lạn, vốn là cùng Chu Nghiễn tướng mạo tương tự, lúc này cười, càng cảm thấy giống nhau như đúc.
"Tôi không rõ các người vì cái gì kỳ quái như thế. " Thương Mặc cau mày, thật sự khó có thể bình tĩnh, "Trước kia tôi và hai người hoàn toàn không biết?"
"Em không biết chúng tôi, nhưng chúng tôi quen biết em nha." Chu Nghiễn ngồi vào trên ghế, hai chân vắt chéo, một bộ dáng vẻ nhị thế tổ, "Chúng tôi thế nhưng lại rất quan tâm Tiểu Mặc nha. "
Đôi mắt trầm xuống, Thương Mặc nhìn chằm chằm Chu Nghiễn hồi lâu, môi mỏng hé mở, âm thanh nghe có chút trầm thấp, "Quan tâm?"
"Đúng vậy. " Chu Nghiễn không nhìn thẳng Thương Mặc trong mắt lấp lánh âm trầm, rất là vui vẻ nói, "Tiểu Mặc khi còn bé thật là đáng yêu a. "
"Bụp!" Tay Thương Mặc trực tiếp đập xuống bàn, chậm rãi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống quan sát hai người, khí thế trên người càng thêm là áp người, "Các ngươi rốt cuộc là ai?"
"Chúng tôi là. . ." Chu Nghiễn mới vừa muốn nói gì đó, Chu Hào bỗng nhiên cũng đứng dậy theo, hướng về phía Thương Mặc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Chúng tôi là vị hôn phu của em, em tin không?"
Lưng phát lạnh, Thương Mặc thiêu mi, nhìn Chu Hào, "Vậy sao?"
"Ca. . ." Chu Nghiễn rõ ràng ngẩn ra, sau đó cũng theo cười cười, đứng lên, "Đúng vậy đúng vậy, tiểu Mặc Mặc, thế nào, đối với hai huynh đệ chúng tôi thoả mãn chứ. "
"Ha hả. . ." Không có chút nào tiếu ý mà nở nụ cười hai tiếng, Thương Mặc trực tiếp xoay người, không chút do dự đi tới cửa bao sương bên cạnh mở cửa, động tác dừng một chút nói, "Trước không nói các người có phải là vị hôn phu của tôi hay không, coi như là thật, vậy cũng không liên quan với tôi. "
Chỉ là mới đi ra khỏi cửa bao sương, liền có mấy người nam tử ngăn nàng lại, Thương Mặc nhướng mày, xoay người nhìn Chu Nghiễn cùng Chu Hào, "Muốn giữ tôi lại sao?"
"Ôi chao, Tiểu Mặc Mặc đừng nóng giận nha. . ." Chu Nghiễn lấy lòng chạy tới, "Nữ hài tử thường xuyên tức giận rất dễ dàng có nếp nhăn. "
Lạnh lùng ôm ngực nhìn hắn, Thương Mặc nhếch môi không nói một lời.
Rõ ràng Liên Ám Thúc bọn họ ở trong bóng tối bảo vệ nàng, vì sao vẫn không có xuất hiện?
"Thủ hạ của em không có việc gì, yên tâm đi. " Chu Hào cũng đi theo qua đây, cười nói, "Chúng tôi chỉ là muốn cùng em nói chuyện. "
"Được rồi. " Thương Mặc một lần nữa đi trở về trong bao sương, ngồi vào trên ghế, cầm chén trà uống một ngụm trà, "Có chuyện gì, xin nói thẳng. "
"Tiểu Mặc Mặc, đừng lạnh lùng như thế mà, em cũng không phải Triệu Mạt Thương. " Chu Nghiễn lôi kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh Thương Mặc, cầm đôi đũa gắp một miếng thịt gà thả vào trong bát Thương Mặc, "Nơi này bạch trảm kê* ăn ngon lắm, em ăn một miếng thử xem. "
*một món ăn chế biến từ gà [mình cũng không rõ là món gì =))
"Có việc nói thẳng. " Thương Mặc nhìn cũng không nhìn miếng thịt gà trong bát kia, giọng nói vẫn như trước có vẻ vô cùng băng lãnh, "Không cần nói nhảm. "
Từ sau khi làm Thiếu chủ Thanh Long Bang, nàng vẫn là lần đầu tiên bị động như vậy.
"Tiểu Mặc Mặc. . ." Chu Nghiễn đáng thương mà nhìn nàng, còn muốn nói gì nữa, Chu Hào ngắt lời hắn, "A Nghiễn, trước nghiêm chỉnh mà nói đi."
"Được rồi, ca, anh nói đi." Chu Nghiễn thở dài, cầm đũa lên tự nhiên ăn đồ ăn, còn thỉnh thoảng châm trà uống.
"Kỳ thực hôm nay hẹn em tới đây, thật ra là muốn gặp em một lần." Chu Hào vẻ mặt nghiêm nghị nói làm cho Thương Mặc rất muốn hất bàn,mắt thấy Thương Mặc sắc mặt thay đổi, mới tiếp tục nói, "Chuyện đứng đắn nha, cũng, chính là muốn hỏi em một vấn đề. "
"Nói đi. " Thương Mặc cũng không thèm nhìn hắn một cái, nhìn chằm chằm mặt bàn nói.
"Người tên Tống Giang này, em thấy thế nào?" Lôi kéo cái ghế ngồi vào bên kia của Thương Mặc, Chu Hào trầm ngâm vài giây, mở miệng nói.
". . ." Thương Mặc nhất thời trầm mặc.
Hai người kia như vậy lải nhải giằng co hơn nửa ngày, chính là vì hỏi nàng cái vấn đề rất không đâu vào đâu này sao.
Nhìn vẻ mặt Thương Mặc không thể tin nổi, Chu Hào lại bổ sung một câu, "Đừng làm ra biểu tình này, vấn đề này, rất trọng yếu. "
Ngón tay xinh đẹp gõ nhẹ mặt bàn, Thương Mặc híp mắt nhìn Chu Hào vài giây, dời ánh mắt đi chỗ khác, vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này.
Tại sao muốn như thế chính thức hỏi nàng vấn đề như vậy?
Tống Giang. . . Tống Giang. . .
Nàng tự nhiên biết Tống Giang là ai, trong truyện Thủy Hử, trước đây rất lâu nàng đã xem qua rồi, thế nhưng mà đối với Tống Giang người này, nàng gần đây rất chán ghét nha.
Nếu không phải Tống Giang vẫn muốn chấp nhận chiêu an, còn ngu ngốc không biết nắm bắt thời cơ mà bị triều đình lợi dụng, một trăm lẻ tám hảo hán sao lại thế bị chết trọng thương xuất gia?
Tống Giang loại người này, nàng vẫn luôn cảm thấy hết sức chán ghét.
Nghĩ như vậy, ngón tay Thương Mặc đang gõ mặt bàn bỗng nhiên ngừng lại, rất có tiết tấu tiếng đánh im bặt mà dừng.
Chiêu an?
Bị triều đình lợi dụng?
Chợt ngẩng đầu nhìn Chu Hào, ánh mắt Thương Mặc lóe lên, giọng nói so với trước kia càng thêm lạnh như băng, "Lời này, là ai bảo ngươi hỏi?"
"Cái này em tạm thời không cần biết. " Chu Hào không chút nào né tránh ánh mắt của nàng, vẻ mặt như trước nghiêm nghị, "Tôi hy vọng em tốt nhất nên suy nghĩ một phen, lại trả lời. "
Giật giật miệng, Thương Mặc đang muốn mở miệng, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, điện báo biểu hiện tên người gọi nơi đó rõ ràng viết Triệu Mạt Thương, Thương Mặc chần chờ vài giây, nhận, thần tình cũng nhu hòa một ít, "Alo. . ."
"Tiểu Đản, nên ăn cơm trưa rồi. " Triệu Mạt Thương ngồi ở trong phòng làm việc của mình, nhìn thời gian, rất ôn nhu nói, "Quản gia nói em đã đi ra ngoài rồi hả?"
"Ừ." Thương Mặc lên tiếng, nhìn một chút Chu Hào cùng Chu Nghiễn, vẫn trung thực mà đáp, "Tại nhà hàng XX, cùng vị Chu tiên sinh ngày hôm qua gặp và ca ca hắn cùng một chỗ."
Triệu Mạt Thương sửng sốt vài giây, "Như vậy, vậy em ăn cơm đi, tôi. . ."
"Triệu tiểu thư cùng nhau tới dùng cơm đi." Chu Hào bỗng nhiên mở miệng, âm thanh vang dội đến ngay cả bên đầu điện thoại kia Triệu Mạt Thương đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng rành mạch), Thương Mặc nhíu mày lại, "Chị và a di ăn cơm đi, em còn có chút chuyện."
Trong giọng nói mang theo nghiêm túc khó có được, làm cho Triệu Mạt Thương có chút kinh hãi, lại có chút bận tâm, chần chờ một chút, "Tốt, vậy em chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi. "
"Được." cúp điện thoại, Thương Mặc khó có được tức giận hiện ra bên ngoài, đứng lên, "Chuyện của tôi, không cần liên lụy đến chị ấy. "
"Ai nha, ca, anh xem anh, làm cho Tiểu Mặc Mặc không vui. " Chu Nghiễn dừng lại đôi đũa, rất là bất mãn nhìn Chu Hào, "Hơi quá đáng. "
"Tiểu Mặc, tôi không có ý đó. " Chu Hào cũng lập tức đối với Thương Mặc giải thích, "Ta chẳng qua là muốn cùng một chỗ ăn một bữa cơm mà thôi, không có muốn bắt cô ấy uy hiếp em."
"Vậy sao?" Tay Thương Mặc theo thói quen sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, động tác này làm cho Chu Hào cùng Chu Nghiễn cùng nhau nhíu mày, nhất tề mở miệng, "Tiểu Mặc, chúng tôi quen biết bác sĩ rất giỏi, tìm thời gian thích hợp đi làm giải phẫu đi."
Động tác trên tay bị kiềm hãm, Thương Mặc nhìn hai người này, nặng nề mà thở dài.
Không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng hai người này hành vi hôm nay đã làm cho nàng rất không thoải mái, thậm chí cảm thấy có uy hiếp đến an toàn nhân sinh của nàng cùng với Triệu Mạt Thương, mà nhắc tới cái kia cái gọi là vấn đề đứng đắn, càng làm cho nàng nhất thời sinh lòng cảm giác nguy cơ, thế nhưng mà đúng là không có biện pháp bắt đầu sinh sát ý.
Cái cảm giác mơ hồ quen thuộc, làm cho nàng cảm thấy có chút bất an.
Bình luận truyện