Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 144



Chương 144
Editor: nhozram
Beta: Phong Linh
Bà bà...... Cháu dâu......
Mặt Triệu Mạt Thương trong nháy mắt đỏ như bị hỏa thiêu.
Cô đương nhiên biết bà bà của cô trong miệng Chu Chiến Quốc là ai, Sở Chiêu cũng là kiểm sát trưởng, chuyện này lúc trước Thương Thần Nho từng nói cho cô biết.
"Ta nghe nói con muốn buông bỏ sự nghiệp kiểm sát trưởng?" Chu Chiến Quốc nhấp một ngụm trà sau đó chậm rãi nói,"Tại sao lại có ý tưởng ngu xuẩn như vậy?".
"Tôi......" Nghe được Chu Chiến Quốc nói như vậy, tâm tình của Triệu Mạt Thương nhất thời thấp xuống, đôi môi khẽ mở, giống như muốn nói gì đó, lại nói không nên lời.
"Ông biết quan hệ giữa tôi với Mặc Nhi sao?" Thấy vẻ mặt cô rối rắm, Chu Chiến Quốc cũng không tiếp tục làm khó dễ cô nữa, lời nói xoay chuyển, ánh mắt sắc bén nhìn cô, khí thế không giận tự uy trên người làm cho Triệu Mạt Thương âm thầm kinh hãi,"Đứa nhỏ kia thông minh như vậy, hẳn là đã muốn đoán được rồi.".
Chần chờ vài giây, Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm." Chu Chiến Quốc vừa lòng gật đầu, đứng dậy, chắp tay sau lưng cất bước đến trước mặt Triệu Mạt Thương, trầm giọng nói,"Con phải biết rằng, Chu gia ta so với Triệu gia cùng Đan gia cũng không kém".
Lời này, cũng có chút khiêm tốn .
Chu gia ở thời Chu Chiến Quốc nắm quyền, có thượng tướng Chu Chiến Quốc, đến thời Thương Thần Nho, có Uỷ viên quốc hội và lão đại hắc đạo phía nam, rồi đến đời Thương Mặc, hai người Chu Hào Chu Nghiên cùng ở quân đội đảm đương vị trí trọng yếu, mà Thương Mặc đã sớm trở thành bá chủ hắc đạo một phương.
Lịch đại mỗi người của Chu gia, đều không phải là người bình thường.
Mà trái lại Triệu gia Đan gia, cho dù gia nghiệp lớn, nhưng năng lực cũng không nhiều, nếu không như thế, Triệu Mạt Thương sẽ không bị buộc làm người thừa kế .
Huống chi, Chu gia gia nghiệp, thế lực, vốn lớn hơn rất nhiều so với Triệu gia và Đan gia .
Triệu Mạt Thương càng cảm thấy ảm đạm, rũ đôi mắt xuống thật lâu, âm thanh nhẹ nhàng ,"Mạt Thương biết.".
Thở dài, Chu Chiến Quốc thấy Triệu Mạt Thương như vậy, khoát khoát tay,"Con cũng không cần như vậy, ta nói với con những chuyện này, chính là muốn nói cho con biết, Mặc Nhi nhà chúng ta xứng đôi với con, con không cần ủy khuất.".
"Tôi cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy ủy khuất." Cho dù bởi vì lời nói kiêu ngạo của Chu Chiến Quốc mà ảm đạm hồi lâu, Triệu Mạt Thương sau khi nghe đến ông ta nói như vậy, vẫn lập tức ngẩng đầu phản bác.
"Ta biết." Trong mắt Chu Chiến Quốc xẹt qua một chút ý cười,"Đừng khẩn trương như vậy.".
"Tôi vẫn cảm thấy là tôi liên lụy em ấy." Triệu Mạt Thương lại cúi đầu, trong giọng nói tràn đầy áy náy,"Em ấy...... Kỳ thực có thể tốt hơn ......".
"Chuyện này thì con sai lầm rồi.".
Triệu Mạt Thương lại lần nữa ngẩng đầu, sững sờ nhìn Chu Chiến Quốc .
Cô không rõ vị lão nhân này đã là cấp bậc Thượng tướng này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng trong lòng lại hiện lên một cái ý tưởng.
Người của Chu gia, luôn luôn như vậy quanh co lòng vòng làm cho người ta xem không hiểu, Thương Mặc quả nhiên là đứa nhỏ của Chu gia.
"Nếu như vậy, ta sẽ không để cho con bé cùng một chỗ với con......" Chu Chiến Quốc tỏ ra rất uy nghiêm nói xong, dừng một chút, lại nói,"Chí ít sẽ không chỉ đơn giản như vậy để cho các con cùng một chỗ.".
Lắc đầu, Chu Chiến Quốc lại tiếp tục chậm rãi nói,"Đứa bé kia, cùng ba ba nó giống nhau, đều cứng đầu như vậy".
Tuy là nói như vậy, ngữ khí của Chu Chiến Quốc lại càng ngày càng tự hào,"Bất quá, ta đã sớm biết năng lực mạnh mẽ của Mặc Nhi.".
"Năng lực của em ấy quả thật rất mạnh." Triệu Mạt Thương cũng rất tự hào, đột nhiên , nhớ đến một giờ trước mới tiễn bảo bối ra sân bay, không khỏi có chút thất thần .
Liếc mắt quét nhìn cô một cái, Chu Chiến Quốc hít một hơi,"Nhưng Thần Nho cùng Sở Chiêu, lại muốn để cho sinh hoạt của Mặc Nhi giống như người bình thường. Đứa nhỏ của Chu gia, như thế nào có thể bình thường. Mặc Nhi nên bị ép buộc ".
Thân mình nhẹ run rẩy, sắc mặt Triệu Mạt Thương hơi có chút tái nhợt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ .
Làm cho Thương Mặc từ một người bình thường, bước trên con đường làm một Thiếu chủ hắc bang, không phải là...
"Năm đó ta đã biết rõ Thương Lang Bang đang làm chuyện mờ ám, bất quá, chuyện này ta không quản được, Thần Nho, con của chính mình, đương nhiên cần chính mình bảo vệ tốt, đây là ước định trước khi hắn rời khỏi nhà nói với ta." Chu Chiến Quốc kỳ thật rất ít nói chuyện , nhưng hôm nay phá lệ, giống như muốn đem lời nói những năm gần đây tích góp từng tí một đều trong hôm nay nói xong, "Huống chi, Mặc Nhi đứa nhỏ kia, cũng nên là thời điểm chịu một cái kích thích nhận rõ sự thật. Cho nên, ta không để cho người cứu con bé.".
Triệu Mạt Thương nhất thời ngây ngẩn cả người, thân mình cứng ngắc đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vẻ mặt không thể tin được.
Vô luận như thế nào, Thương Mặc cũng là cháu gái của lão nhân trước mặt này, nhưng lão nhân này, cư nhiên ở tình huống cháu gái thiếu chút nữa mất mạng, khoanh tay đứng nhìn.
"Con bé và nữ nhân kia...... Chuyện này ta cũng biết." Chu Chiến Quốc trầm mặt, bất mãn nói,"Nữ nhân như vậy làm sao có thể xứng đôi với con bé, cho dù các nàng không chia tay, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp làm cho các nàng tách ra, huống hồ con bé còn là một nữ nhân.".
Nhíu mày lại, Triệu Mạt Thương càng cảm thấy không hiểu nổi Chu Chiến Quốc .
Từ nãy tới giờ, Chu Chiến Quốc trong chốc lát biểu hiện thật sự vừa lòng chuyện của cô và Thương Mặc, trong chốc lát lại biểu hiện rất bất mãn, hiện tại còn nói không đồng ý Thương Mặc cùng nữ nhân ở cùng nhau.
Cô không hiểu.
Nhưng mà, không rõ thì như thế nào, nếu như Chu Chiến Quốc bức cô rời xa Thương Mặc, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cô sẽ không rời đi .
"Con đang nghĩ, có phải ta muốn làm cho con rời xa Mặc Nhi phải không?" Đối với ý nghĩ của Triệu Mạt Thương đã tính sẵn trong lòng, Chu Chiến Quốc giống như cười mà không phải cười, tầm mắt rơi vào trên cổ tay của Triệu Mạt Thương ,"Nếu như muốn làm cho con rời xa Mặc Nhi, vòng ngọc gia truyền của Chu gia ta như thế nào sẽ ở chõ của con chứ.".
Vòng ngọc gia truyền ?
Triệu Mạt Thương cúi đầu liếc nhìn vòng tay nằm trên cổ tay mình, lại ngẩng đầu nhìn Chu Chiến Quốc, càng cảm thấy khó hiểu .
"Cái vòng ngọc này, là Chu gia chúng ta truyền cho con dâu trưởng mỗi đời ." Chu Chiến Quốc xoay người, đứng ở cạnh cửa sổ giữ nhìn phong cảnh ở ngoài cửa sổ, tiếp tục nói,"Vòng tay vốn là ở chỗ mẹ của Hào Nhi và Nghiên nhi, sau khi mẹ bọn hắn qua đời, Thần Đạo liền đem vòng tay này giao cho ta ."
"Nhưng......" Triệu Mạt Thương nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Vòng ngọc này, tính thế nào, cũng không nên truyền tới tay cô phải không?
"Ta vốn muốn chờ Hào Nhi cưới vợ liền đem vòng tay này giao cho vợ nó, không nghĩ tới......" Chu Chiến Quốc lắc đầu, xoay người,"Đứa nhỏ Mặc Nhi kia, mặc dù là bé gái, so với hai ca ca của nó lại có tiền đồ hơn, ngay cả chuyện cưới vợ cũng thế.".
Triệu Mạt Thương lại đỏ mặt, mím môi, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Mặc Nhi không thể trở về nhận Chu gia, lại chịu tổn thương quá nặng, vòng tay này coi như là bồi thường." Chu Chiến Quốc hơi có thâm ý nhìn Triệu Mạt Thương,"Con hiểu được ý của ta không?".
Đối mặt với áp lực từ trên người ông truyền tới, Triệu Mạt Thương nhìn thẳng vào mắt ông, thấy được ánh mắt không có một gợn sóng, tâm niệm vừa động, rốt cục hoàn toàn hiểu rõ .
Ý của Chu Chiến Quốc là, không ngăn cản Thương Mặc cùng cô hai cô gái mến nhau gần nhau cả đời, thậm chí thừa nhận cô là vợ Thương Mặc, là cháu dâu của ông, chỉ là vì bồi thường Thương Mặc, bồi thường Thương Mặc không thể nhận tổ quy tông, bồi thường năm đó vì sai lầm của ông mà khiến tính mạng Thương Mặc gặp nguy hiểm.
Triệu Mạt Thương vào thời khắc này có chút giận, làm mặt lạnh, nhìn lão nhân có vẻ rất nguy nghiêm này một lúc lâu, không nói được một lời.
"Là cảm thấy ta như vậy đối Mặc Nhi rất không công bằng sao?" Chu Chiến Quốc đối với phản ứng của Triệu Mạt Thương trong lòng biết rõ ràng, nhưng lại vẫn duy trì thái độ cao cao tại thượng kia, "Phải biết rằng, hai cô gái cùng một chỗ, đối với Chu gia mà nói là không thể .".
Gắt gao nhìn chằm chằm lão nhân, mặt Triệu Mạt Thương không chút thay đổi, từng chữ một nói ,"Đối với Tiểu Đản mà nói, các người có lẽ chỉ mang quấy nhiễu đến cho nàng.".
Cho dù lão nhân trước mặt này là một trong mấy vị thượng tướng ít ỏi của cộng hoà, cho dù lão nhân này là ông nội của Thương Mặc, cô cũng không cho phép ông ta hạ thấp tình cảm giữa cô và Thương Mặc. Bởi vì Thương Mặc từng bởi vì ý niệm ích kỷ trong đầu của ông mà bản thân bị trọng thương thậm chí mất đi thính giác, cho nên không phản đối tình cảm của cô và Thương Mặc chỉ là bồi thường, đây đối với Triệu Mạt Thương mà nói quả thực là trào phúng trắng trợn.
Trời biết cô đã khống chế cảm xúc của chính mình bao lâu, mới khắc chế việc kích động đem vòng tay tháo xuống ném trả lại Chu Chiến Quốc.
Chu Chiến Quốc nghe được lời nói không chút lưu tình của cô, biến sắc, tựa hồ hơi tức giận, trong giây lát lại khôi phục bình tĩnh,"Hôm nay ta gọi con đến, không phải muốn thảo luận với con loại vấn đề không có ý nghĩa này.".
"Xin mời ngài nói." Triệu Mạt Thương thẳng người, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trái ngược với thái độ lúc mới đến, khí chất trên người càng phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng .
Chu Chiến Quốc liếc mắt tán thưởng cô, mở miệng nói, "Con cho rằng, bộ dáng gì mới tính là cường đại?".
Không dự đoán được ông sẽ hỏi loại vấn đề này, Triệu Mạt Thương nhất thời liền ngây dại, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng nói,"Yêu cầu của tôi không cao, không cầu quyền khuynh triều dã, không cầu đệ nhất thiên hạ, thầm nghĩ chỉ dùng hết khả năng tôi có bảo vệ Tiểu Đản......".
"Con và con bé vốn là bất đồng, tại sao con lại nói bảo vệ con bé?" Chu Chiến Quốc trực tiếp đánh gãy lời nói của Triệu Mạt Thương, vẻ mặt nghiêm túc,"Mặc Nhi bắt đầu từ khi sinh ra, liền nhất định phải làm bang chủ hắc bang, con đường đi cùng con là không cùng một dạng, con làm sao bảo hộ con bé?"
"Tôi biết tôi không bảo vệ được em ấy." Vốn bởi vì lời nói trước đó của Chu Chiến Quốc phấn chấn một chút, Triệu Mạt Thương lại lần nữa tiếp tục uể oải, khổ sở nói,"Vẫn là em ấy luôn bảo vệ tôi, tôi vẫn luôn làm liên lụy đến em ấy.".
"Vô cùng ngu xuẩn!" Giọng nói của Chu Chiến Quốc nâng lên, trợn mắt, tuy rằng tóc trắng xoá, lại càng làm cho làm cho lòng người thấy sợ hãi,"Nghe nói ba mẹ con lúc trước muốn con rời xa Mặc Nhi, con đã nói người yêu nhau phải giúp đỡ lẫn nhau, phải không?".
"Tôi......".
Chu Chiến Quốc hừ một tiếng,"Con cho rằng giúp đỡ lẫn nhau là cái dạng gì, chính là bảo hộ đến bảo hộ đi sao? Năm đó, bởi vì trận kích thích kia, tuy rằng làm cho Mặc Nhi bước trên con đường này, nhưng vẫn còn chưa đủ. Thân là thượng cấp, thời điểm đó Mặc Nhi vẫn còn chưa đủ tư cách, là con làm cho con bé đạt được yếu tố quan trọng để trở thành thượng cấp...... Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ta không ngăn cản các con ".
Triệu Mạt Thương lẳng lặng nghe, đôi mắt lóe ra, trong lòng hình như có hiểu ra, rồi lại không bắt được ý niệm trong đầu.
"Con vì Mặc Nhi buông tha cho lý tưởng, thân là ông nội của Mặc Nhi, ta cũng không nên nói cái gì phê bình con, dù sao con chịu vì cháu gái ta mà hy sinh, cũng không uổng ta coi trọng con." Chu Chiến Quốc nói xong, giọng điệu lại vòng vo,"Nhưng con rời đi lĩnh vực chính mình quen thuộc nhất, chạy tới một thế giới lạ lẫm, nỗ lực muốn đạt đến tới đỉnh phong...... Con cho rằng như vậy có thể bảo vệ Mặc Nhi? Một người cường đại, là đến từ nội tâm, nội tâm của con đối với những gì con tiếp xúc chán ghét và sợ hãi, còn nói gì đến nắm trong tay?".
Cúi đầu, trong đầu Triệu Mạt Thương trong lúc nhất thời thiên đầu vạn tự, thật lâu sau, ngẩng đầu nhìn Chu Chiến Quốc tựa hồ là muốn nói gì, đã thấy hắn vung tay lên ngăn trở chính mình,"Ta ở viện kiểm sát kinh đô an bài cho con một vị trí, phòng công tố, thứ hai đi qua báo tin, còn có thời gian hai ngày, chính con suy nghĩ một chút.".
Khiếp sợ nhìn lão nhân đang nói giọng nói hời hợt, trong đầu Triệu Mạt Thương càng rối loạn, không biết như thế nào cho phải.
"Được rồi, con đi đi, tự mình nghĩ rõ ràng." Chu Chiến Quốc có chút không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Triệu Mạt Thương có thể rời đi.
Cùng ông nhìn nhau vài giây, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu, Triệu Mạt Thương xoay người rời đi.
Chu Chiến Quốc nhìn cánh của kia nhẹ nhàng khép lại, thở dài.
Đây cũng coi như là bồi thường cho Thương Mặc đi.
***********
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chu gia gia cái gì.... Khụ, bày tỏ Tiểu Mặc Mặc cùng thương tỷ tỷ, bị những lão hồ ly này hoàn toàn đùa bỡn trong lòng bàn tay a, thật đáng thương. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện