Chương 31
Ngày kế tiếp, Thương Mặc vừa tỉnh ngủ dậy, mặt không chút thay đổi nhìn một hồi lâu trên trần nhà, sau đó mới đứng lên đi rửa mặt.
Thay đổi quần áo sau đó đứng trước gương nhìn chằm chằm bản thân một hồi lâu, Thương Mặc lộ ra một nụ cười giễu, vẫy vẫy tóc, cầm theo sách giáo khoa đi ra khỏi ký túc xá.
“Thương Mặc.” Bả vai từ phía sau có người vỗ một cái, Thương Mặc thân thể chấn động, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người ở phía sau, thở ra một hơi, “Làm em sợ nhảy dựng………..”
“Ha ha……” Nữ sinh vỗ bả vai nàng cười ha ha, “Thương Mặc, rất là nhát gan nha.”
Thương Mặc xấu hổ cười cười, “Sao tự nhiên chị như vậy……?”
Nữ sinh nói, “Dù sao cũng dọa được em, hì hì….”
Nhức đầu, Thương Mặc vẻ mặt ngại ngùng, làm cho nữ sinh kia cười càng lúc càng to.
“Học tỷ…………” Thương Mặc có chút bất đắc dĩ gọi một tiếng, tiếp theo hơi hơi sửng sốt, lúc sau lại có chút thất thần.
Học tỷ…….Triệu Mạt Thương……..
Nữ sinh kia không có chú ý tới sự khác thường của Thương Mặc, đối với Thương Mặc cười nói, “Chị sẽ rất nhanh tốt nghiệp, rốt cuộc có thể nhìn thấy được đồng học Thương Mặc vẻ mặt buồn bực rồi, ha ha…….”
Thương Mặc phục hồi tinh thần lại, sờ sờ cái mũi, vẻ mặt cười mỉa.
“Thương Mặc, giữa tháng chín sẽ có cuộc thi tư pháp nha, cố lên!” Nữ sinh lơ đễnh cho Thương Mặc sự cổ vũ, sau lại có chút ai oán.
“Chị già rồi…….”
“Ha ha…..” Thương Mặc cười khẽ hai tiếng, an ủi nữ sinh kia nói, “Chị không phải đã thi xong nhân viên công vụ rồi sao, rất giỏi nha……”
Kỳ thực theo thói quen của nàng, ở trong trường học cùng người khác nói chuyện, sẽ ở phía trước xưng hô một tiếng, bằng không sẽ cảm thấy rất thân mật.
Nhưng là hiện tại………..
Xưng hô “Học tỷ” này bất tri bất giác, trở thành xưng hô chỉ giành cho một mình Triệu Mạt Thương.
Nàng cư nhiên không muốn gọi người khác là học tỷ.
Nữ sinh nghe Thương Mặc nói vậy cũng lộ ra nụ cười, “Đúng vậy, em cũng cố gắng lên.”
“Được.” Thương Mặc gật gật đầu, nâng tay lên nhìn đồng hồ, “A, đã đến giờ, em đi học đây, tạm biệt chị.”
“Được, tạm biệt.”
Tạm biệt nữ sinh kia, Thương Mặc vội vội vàng vàng hướng tới phòng học đi đến, đến khi tới cửa phòng học, điện thoại vang lên.
“Alo? Sao?………Cái gì? Sao lại như thế?” Thương Mặc nghe điện thoại đầu bên kia Uông Minh báo cáo tình huống, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nam nhân ngày hôm qua đã chết?
Cúp điện thoại, Thương Mặc cau mày đi vào phòng học, tùy tiện tìm vị trí nào đó ngồi xuống, tự hỏi hồi lâu rồi thở dài.
Quên đi, nếu đã chết rồi thì thôi, không liên quan gì đến nàng.
Nhưng thật ra nàng nguyên bản muốn dạy dỗ người nam nhân đó một chút, hiện tại là không được.
Lệnh Hồ Huyên vụ án rốt cuộc cũng kết thúc, ra tòa án, Lệnh Hồ Huyên do dự một lúc sau, lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Thương Mặc.
Thương Mặc vừa lúc tan học, nhìn trên màn hình điện thoại tên người gọi, mi nhíu lại, nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Lệnh Hồ Huyên sửng sốt, cúi đầu nhìn đồng hồ, xác định là thời gian tan học, đang muốn tiếp tục gọi lại, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe, hiểu được ý tứ hành động của Thương Mặc.
Ngồi ở trên ghế, cúi đầu nhìn di động, Lệnh Hồ Huyên thở dài.
Thiếu chủ quả nhiên đã biết.
Nhưng là………Vì cái gì mà Thiếu chủ kiên quyết muốn để Linh Lung thoát ly bệnh trạng, lại cô đơn đem hoàn cảnh của chính mình nhốt ở bên trong?
Lệnh Hồ Huyên thở dài, đang muốn khởi động xe, nhìn thấy Triệu Mạt Thương từ trong pháp viện đi ra, vội vàng dừng lại, mở cửa xe đi ra ngoài.
Có lẽ Triệu Mạt Thương sẽ là người giúp Thương Mặc thoát ly được tình trạng này.
Triệu Mạt Thương cùng với một kiểm sát trưởng khác từ trong viện đi ra, trên người mặc đồng phục của kiểm sát trưởng, mái tóc luôn để xỏa tự nhiên bây giờ đã được buộc lên gọn gàng, đi trên giày cao gót, bước từng bước tao nhã xuống lầu, cả người toát lên vẻ chói mắt.
Bãi đỗ xe của viện kiểm sát đứng ở bậc thang bên cạnh, Lệnh Hồ Huyên đi nhanh vài bước, đuổi theo Triệu Mạt Thương đang chuẩn bị lên xe dừng lại cô, “Triệu kiểm”
Triệu Mạt Thương ngẩn người, tay còn để trên cửa xe, đối với Lệnh Hồ Huyên gật đầu, “Lệnh Hồ luật sư.”
Lệnh Hồ Huyên nhìn nhìn xung quanh, thấy nữ nhân ở bên cạnh Triệu Mạt Thương nghi hoặc nhìn mình, nheo lại mắt, ngữ khí khiêu khích, “Triệu kiểm ngày hôm nay có vụ án mở phiên tòa sao?
Thật sự là tiếc nuối nha, không thể nhìn thấy được phong thái của Triệu kiểm.”
Không rõ là Lệnh Hồ Huyên lại đây là đang muốn làm cái gì, nhưng cũng biết rằng cô tới đây không phải chỉ để khiêu khích chính mình, Triệu Mạt Thương đối chọi gây gắt đáp, “Tôi cũng thật đáng tiếc, nói vậy Lệnh Hồ Huyên luật sư tới đây là mở phiên tòa.
Lệnh Hồ Huyên ôm ngực, “Có cơ hội nhất định cùng Triệu kiểm lãnh giáo.”
“Sẽ có cơ hội.” Triệu Mạt Thương ngữ khí lạnh nhạt, mắt nhìn tới nữ kiểm sát bên cạnh nói, lại nói, “Như vậy đi, tôi còn có việc, đi trước. Lệnh Hồ luật sư tạm biệt.”
“Được.” Lệnh Hồ Huyên tránh ra vài bước, lộ ra một nụ cười thâm thường nói, “Tạm biệt.”
Triệu Mạt Thương gật đầu, ngồi vào trong xe, lại phiêu mắt nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ của Lênh Hồ Huyên, có chút nghi hoặc nghĩ Lệnh Hồ Huyên có chuyện gì mà muốn đi tìm mình.
“Triệu tỷ, cô ta hơi quá đáng, quá kiêu ngạo.” Nữ kiểm sát trưởng còn lại vẻ mặt ai oán nói.
“A……….” Triệu Mạt Thương chính là cười nhẹ, từ chối cho ý kiến, cầm lấy di động vừa vang lên có một tin nhắn.
“Giữa trưa mười hai giờ, ở nhà hàng Diệu Hoành đường số 25, có chuyện quan trọng cùng thương lương, cùng Tiểu Mặc có liên quan, gặp rồi nói – Lệnh Hồ Huyên.”
Cùng…….Tiểu Mặc có liên quan?
Triệu Mạt Thương yên lặng nhìn năm chữ này, nắm chặt di động thở dài.
Đúng rồi, trừ bỏ Phó Quân kia, Thương Mặc còn cùng Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung quan hệ rất tốt…..
Chính là, Lệnh Hồ Huyên này cư nhiên dám chính thức nhắn một tin nhắn cho cô, có phải là vì thích Thương Mặc không?
Hay là……..Có chuyện gì khác?
Triệu Mạt Thương đưa điện thoại di động thả vào trong giỏ, mím môi nhìn ngoài cửa sổ hiện lên những tòa kiến trúc chạy nhanh, đột nhiên nhớ lại Thương Mặc cố ý xa cách.
Lệnh Hồ Huyên sau khi về nhà, Linh Lung chính là vẻ mặt mờ mịt ngồi ở sô pha ngẩn người.
Đem giỏ xách để ở trên bàn, Lệnh Hồ Huyên không để ý chính mình đang mang giầy cao gót, ngồi xổm trước mặt Linh Lung, “Linh Lung, đói sao?”
Linh Lung ánh mắt giật giật, như trước vẻ mặt dại ra, một hồi lâu ánh mắt nhìn đến Lệnh Hồ Huyên, chính là ánh mắt vẫn như vậy vô thần.
Lệnh Hồ Huyên tâm tê rần, ôm lấy Linh Lung, “Linh Lung, chúng ta đi gặp bác sĩ đi.”
“Không cần.” Linh Lung mặc kệ cô ôm, không có chút giãy dụa.
“Nhưng là………..Em như vậy……” Lệnh Hồ Huyên luôn luôn tự nhận chính mình là thực cường hãn, vô luận là Đường chủ Thanh Long Bang hay là Lệnh Hồ Huyên luật sư, cho tới bây giờ cũng không lo lắng có khó khăn, lại càng không lo lắng sẽ thất bại.
Nhưng mà……………Khi gặp vấn đề của Linh Lung, cô vĩnh viễn tự ti như vậy.
Linh Lung tâm đều đặt ở trên người Thiếu chủ, điểm ấy, cô thật sự từ lâu đã biết được.
Mà nay, Thiếu chủ có tâm giúp cô, cô lại không có năng lực làm cho cô cùng Linh Lung cùng một chỗ.
Cô không đàh lòng nhìn Linh Lung như vậy.
Càng nghĩ càng khó chịu, Lệnh Hồ Huyên tiếp tục kiên cường, cũng chỉ là một nữ nhân hai mươi mấy tuổi, một giọt lệ chảy xuống, dù thế nào cũng kiềm không lại được.
Cảm giác được ở cổ có gì đó ướt ướt, Linh Lung thân thể cứng đờ, thực kinh ngạc đẩy Lệnh Hồ Huyên ra, “Chị…….Khóc………?
Lệnh Hồ Huyên chùi chùi nước mắt, thầm mắng chính mình tự nhiên thất thố, ngẩng đầu nói, “Không có việc gì, hôm nay tôi ở phiên tòa có chút không thuận lợi.”
Linh Lung hoài nghi nhìn cô, như thế nào cũng không tin tưởng Lệnh Hồ Huyên sẽ vì một cái gọi là “Không thuận lợi” mà khóc.
Cô còn nhớ rõ lúc Lệnh Hồ Huyên lúc vừa trở thành luật sư, cũng không thuận lợi, khi đó Lệnh Hồ Huyên cũng không báo oán, mà là quật cường, cố gắng làm cho chính mình tiến bộ hơn.
Lệnh Hồ Huyên đứng lên sau đó hướng phòng bếp đi tới, “Tôi giữa trưa có hẹn ăn cơm, sẽ không ở nhà, tôi trước giúp em pha một gói mỳ.”
Linh Lung đang tự hỏi Lệnh Hồ Huyên khóc cái gì, nghe nói như vậy nhăn lại mi, tức giận đứng lên đi qua, “Chị lại muốn cùng những người đó ăn cơm chung sao?”
Lệnh Hồ Huyên đang nấu mỳ có chút sửng sốt, nhưng không giải thích, “Ừ”
Linh Lung có chút tức giận trừng mắt nhìn cô, “Chị làm cái gì mà luôn theo những người đó ăn cơm, chị cũng không phải là những tiểu thư ở câu lạc bộ đêm chuyên phục vụ khách.”
Lệnh Hồ Huyên hít một hơi, “Linh Lung, tôi là luật sư, việc tất yếu cần là xã giao.”
“Hừ, lấy cớ.” Linh Lung tuyệt đối không thích cô khi nói đến chuyện này liền làm bộ mặt không sao cả, bỏ lại một câu xong trở về phòng khách, ôm ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, cũng không để ý phía trước lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Lệnh Hồ Huyên nấu xong mỳ gói mang ra, để trên bàn trước mặt Linh Lung, “Tốt lắm, nhanh ăn đi.”
Linh Lung xoay đầu hừ một tiềng, “Không đói bụng.”
“Như thế nào lại không đói bụng? Em cả ngày hôm qua chưa ăn gì hết.” Lệnh Hồ Huyên nhăn lại mi, “Mau tới đây ăn một chút.”
Phiêu mắt đến cô liếc mắt một cái, Linh Lung khinh thường nói, “Chị xã giao của chị, làm gì quản tôi có ăn hay không?”
Lệnh Hồ Huyên một trận bất đắc dĩ, tới gần Linh Lung một chút nhìn thẳng cô, “Linh Lung, ăn một chút được không?”
Bỗng nhiên thấy bộ mặt ôn nhu của Lệnh Hồ Huyên, Linh Lung giật mình, lại vuốt vuốt tóc không nhìn cô, chính là lần này cũng không mạnh miệng, “Ừ.”
Thấy cô đáp ứng, Lệnh Hồ Huyên mới yên lòng, nhìn xem thời gian không sớm, “Tôi đi đây.”
Linh Lunh vẫn duy trì không nhìn đến cô, Lệnh Hồ Huyên thở dài, cầm túi xách, đi ra ngoài.
Cửa đóng xong, Linh Lung mới bỉu môi quay đầu nhìn cánh cửa.
Lại xã giao, nữ nhân này, không bị chiếm tiện nghi thì sẽ chết sao?
Nhìn chằm chằm bát mỳ vài giây, Linh Lung mới cầm lên ăn mấy đũa, trong đầu hiện lên vẻ mặt gần như cầu xin của Lệnh Hồ Huyên, động tác dừng lại, lắc đầu, lại tiếp tục ăn.
Triệu Mạt Thương tan tầm sau đó mang đồng phục thay ra, sau đó mới chạy tới nhà hàng Diệu Hoành đã hẹn trước, Lệnh Hồ Huyên đã sớm ngồi ở đó chờ cô.
Ngồi xuống xong, Triệu Mạt Thương cũng không nhiều lời, nói thẳng chủ đề, “Thương Mặc làm sao vậy?”
Lệnh Hồ Huyên lấy menu đưa cho cô, “Trước gọi món ăn đi, vừa ăn vừa nói.”
Trầm mặc ngồi xuống, tiếp nhận menu, đơn giản gọi hai món ăn, sau đó đưa lại menu cho Lệnh Hồ Huyên, Triệu Mạt Thương ngữ khí lạnh lùng thốt, “Thương Mặc rốt cuộc làm sao vậy?”
Mắt nhìn Triệu Mạt Thương gọi đồ ăn, lại ở trên giấy viết ra hai món ăn, Lệnh Hồ Huyên cầm tờ giấy gọi món kéo ghế ra, đem ra ngoài đưa cho phục vụ, sau đó mới ngồi trở lại bàn, nhìn thẳng Triệu Mạt Thương, “Cô cùng tiểu Mặc hiện tại là quan hệ gì?”
Cô mới không tin Thiếu chủ luôn luôn đối xử với mọi người lạnh lùng lại đối xử tốt với một học tỷ như vậy.
Triệu Mạt Thương hơi hơi nhíu mày, ánh mắt sắc bén, “Cô muốn nói cái gì?”
Lệnh Hồ Huyên là muốn uy hiếp cô?
Cười xong, Lệnh Hồ Huyên không chút nào khiêm nhường, “Bằng không cô nói nghe thử?”
“Sao?” Triệu Mạt Thương từ chối cho ý kiến, uống ngụm trà, “Lệnh Hồ luật sư muốn nói cái gì thì nói thẳng đi.”
Nhìn chằm chằm Triệu Mạt Thương vài giây, khóe miệng Lệnh Hồ Huyên nhếch lên, “Không nghĩ tới Triệu kiểm sẽ thích Tiểu Mặc!”
Triệu Mạt Thương trừng lớn mắt nhìn cô, không thừa nhận, cũng không phản bác.
“Tôi hy vọng cô có thể chiếu cố tốt cho Tiểu Mặc.” Lệnh Hồ Huyên hít sâu một hơi, không có chút do dự nói ra suy nghĩ của chính mình.
Triệu Mạt Thương trừng lớn mắt nhìn cô, “Cô nói cái gì?”
“Tiểu Mặc……..Tôi nói rồi, tôi rất để ý em ấy………” Lệnh Hồ Huyên cuối đầu, có chút sâu kín nói, “Chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em ấy trước kia…………..Cô hẳn là phát hiện ra em ấy không có cảm giác an toàn đúng không?”
Rất để ý Thương Mặc?
Cái từ này Triệu Mạt Thương thực sự không rõ.
Lệnh Hồ Huyên hôm nay hẹn cô ra là muốn nói cái gì?
Bình luận truyện