Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 66



Chương 66
"Tiểu Đản, giúp chị cầm cái này đi cho phó phòng Lý một chút." Triệu Mạt Thương đưa một phần văn kiện trong tay đưa cho Thương Mặc, lại tiếp tục vùi đầu công việc.
"À, được." Nhận lấy văn kiện, mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài đóng lại cửa, Thương Mặc cầm văn kiện đến một gian phòng làm việc khác, đem văn kiện giao cho phó phòng Lý kia .
Triệu Mạt Thương trở thành đại diện Trưởng phòng, cũng có phòng làm việc riêng.
Thực tập sinh rất ít có người đi theo trưởng phòng, nhưng khi Thương Mặc đến nơi này, cái quy luật này lập tức liền bị đánh vỡ.
Mà Triệu Mạt Thương tự nhiên cũng không nguyện ý để Thương Mặc tại phòng làm việc cũ cùng Phó Quân, dứt khoát nói thẳng mình là học tỷ của Thương Mặc, mang theo Thương Mặc sẽ tương đối thích hợp.
Trong phòng công tố còn có ai dám lại đi tìm Triệu Mạt Thương tra hỏi, tất cả vây cánh của Vạn Quyền đều bị bắt, còn dư lại những người kia, lại sợ hãi Triệu Mạt Thương.
Huống chi Triệu Mạt Thương lại nổi danh thiết diện vô tư không nói tình cảm, hiếm thấy một lần ở loại vấn đề này kiên trì, lại không có gì đáng ngại, dĩ nhiên không có người phản đối.
Thương Mặc đem văn kiện để lên trên bàn làm việc phó phòng Lý sau đó liền ra cửa.
"Ôi chao, cái cô Thương Mặc kia, làm sao cả ngày đeo cái tai nghe điện thoại." Ra khỏi gian phòng làm việc kia, đang muốn đi trở về phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, ở khúc quanh lại nghe có người nhắc tới tên mình .
"Thôi đi a,người ta nhưng là có bối cảnh." Ở khúc quanh hai cô gái rất trẻ tuổi nhìn một cái chính là sinh viên tại kia bát quái, "Không có nghe nói sao, trưởng phòng là học tỷ của cô ta, nếu không, ai có thể đi phòng làm việc trưởng phòng thực tập a."
"Trưởng phòng cả ngày lạnh lùng, nếu là tôi, tôi mới không cần đi chỗ đó thực tập." Một cô gái khác bĩu môi một cái, "Dù sao chúng ta lại không làm việc ở đây, thực tập ở phòng nào đều giống nhau thôi."
"Cái gì a, đến lúc đó thi công chức, vạn nhất cô thi viết qua muốn phỏng vấn, quan hệ có thể là rất trọng yếu." Ban đầu nói Thương Mặc duệ* cô gái giọng hết sức căm ghét, "Cô nhìn Thương Mặc kia cùng Trưởng phòng quan hệ tốt như vậy, sau này khảo hạch khẳng định sẽ lập tức vượt qua."
*ai hiểu từ duệ này chỉ mình với L
Thương Mặc tay cắm túi quần dựa vào tường nghe người khác nghị luận về nàng, đôi môi câu khởi mặt đầy giễu cợt.
Nàng một chút cũng không tức giận, loại này nghị luận, ban đầu ở lúc đi học ở Đại học luật, cũng có người sẽ ở sau lưng nói nàng như vậy.
Đặc biệt là lúc biết nàng không nghe được còn có thể vào Đại học luật đi học, sau đó càng bị một ít người nói hết sức khó nghe.
Dựa vào bối cảnh gia đình con nhà giàu tiến vào, dựa vào bối cảnh gia đình cùng thầy kéo quan hệ tốt bắt được đề thi mới có thể thi tốt các loại, nghị luận như vậy thậm chí là phỉ báng bay đầy trời, mà nàng, cho tới bây giờ cũng không có vấn đề.
Không bị người đố kỵ là tầm thường.
"Các người ở đây nói bậy bạ gì đó?" Thương Mặc không ngờ tới chính là, từ bên kia góc tường đi ra một cô gái, mà người nọ, bất ngờ chính là Phó Quân.
Hai cô gái vừa thấy có người tới, lập tức im tiếng, nhưng thấy người đến đồng dạng là thực tập sinh, lại rất là bát quái nói, "Chẳng lẽ chúng tôi nói không đúng sao, có người nào là thực tập sinh có thể đi theo Trưởng phòng sao?"
Phó Quân bị các nàng nói ngẩn ra, nghĩ đến ánh mắt Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, ngực đau một chút, nhưng vẫn rất miễn cưỡng bảo vệ Thương Mặc, "Thương Mặc là dựa vào thực lực của chính mình, cho tới bây giờ cũng không cần tìm quan hệ."
"Thiết........" Một cô gái trong đó rất coi thường haha cười một tiếng, kéo kéo cô gái bên cạnh, "Chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến nàng."
" Ừ." Một cô gái khác giống vậy rất khinh bỉ liếc mắt nhìn Phó Quân, hai người cùng nhau rời đi, vừa đi còn vừa nói, "Phó Quân kia cũng là dựa vào quan hệ tiến vào đi, tôi thấy có người lái xe con tới đón nàng. . ."
Hai cô gái đi càng lúc càng xa, mà Phó Quân ở tại chỗ, cúi đầu nhìn sàn nhà, tầm mắt dần dần có chút mơ hồ.
"Cậu kỳ thật không cần đi quản các nàng." Thương Mặc tay cắm túi quần đi ra, tròng mắt nhìn có chút thâm thúy, "Trên đời này luôn sẽ có một số người, không có được sẽ thấy ghen tị, sẽ hiểu lầm, cậu nếu để ý các nàng, ngược lại chứng tỏ cậu chột dạ."
Chợt ngẩng đầu nhìn đến Thương Mặc, Phó Quân kinh ngạc nhìn nàng, "Cậu. . . Vẫn luôn ở?"
"À, mới vừa đi ngang qua, người ta nếu đang nói xấu tôi, tôi là người trong cuộc cũng không thể trực tiếp xuất hiện đi, cho các nàng chút mặt mũi, con gái mà, đều phải cần mặt mũi." Thương Mặc như không có chuyện gì xảy ra nói, nhìn đồng hồ trên tay một chút, " Ừm, tôi đi trở về phòng làm việc đây, sau này loại chuyện này không cần để ý tới."
Dứt lời, Thương Mặc vén sợi tóc đã muốn che lấp ánh mắt, đi mấy bước định rời đi.
"Mặc." Phó Quân mở miệng kêu một tiếng, giống như thật lâu trước đây vậy, có chút ủy khuất, lại có chút mong đợi.
Rất lâu không có nghe được xưng hô như thế, bước chân Thương Mặc hơi chậm lại, ngừng lại.
"Cậu. . ." Phó Quân muốn mở miệng hỏi Thương Mặc có phải cùng Triệu Mạt Thương ở cùng một chỗ hay không, nhưng ở chỗ này, quả thực không thích hợp hỏi loại vấn đề này, vì vậy thoại phong nhất chuyển(1), dè dặt hỏi, "Buổi tối có rảnh không?"
(1) thoại phong nhất chuyển: chuyển đề tài câu chuyện
Cau mày một cái, Thương Mặc không quay đầu lại, "Có chuyện gì không?"
"Tôi. . ." Phó Quân cũng không biết mình đang làm gì, rõ ràng cùng Thương Mặc đã không phải quan hệ người yêu như trước, nhưng lại không nhịn được muốn tới gần, "Tôi. . . Cùng nhau ăn cơm đi."
"Tôi có hẹn với người khác rồi." Thương Mặc nhàn nhạt nói, "Có chuyện thì nói bây giờ đi."
"À, không có việc gì. . ." Phó Quân rất thất vọng nói, cánh tay trắng nõn xuôi ở hai bên người nắm thành quyền, giọng nói mang theo chút tịch mịch.
Thương Mặc mặt không thay đổi nhìn thẳng phía trước, "Vậy tôi đi trước."
Phó Quân, rõ ràng nên quên đi, tại sao lại phải tới khiêu khích nàng?
Nàng đã có Triệu Mạt Thương, không nên có bất kỳ cảm giác bị khiêu khích, nhưng đối mặt Phó Quân, vô luận nàng có bao nhiêu bình tĩnh, vẫn cảm thấy rất mất tự nhiên, huống chi, những thứ kia bình tĩnh vốn là giả vờ.
Ai cũng đối mặt mối tình đầu sẽ như vậy?
Như thế nào bị thương đi nữa, cũng đều còn có một tia lưu luyến cùng rung động đi.
Trong bụng có chút bất an, cảm thấy như vậy thật có lỗi với Triệu Mạt Thương, bước chân vững vàng như cũ, mắt nhìn thẳng trở lại phòng làm việc của Triệu Mạt Thương, sau khi nhìn đến người cầm bút cúi đầu viết cái gì - Triệu Mạt Thương, cuồng loạn trong lòng mới dần dần khôi phục tần số đập bình thường.
Ngồi vào ghế bên cạnh, Thương Mặc chống cằm nhìnTriệu Mạt Thương bận rộn xuất thần.
Tình cờ ngẩng đầu chống lại đôi mắt của nàng, Triệu Mạt Thương mặt đầy lãnh đạm, trong mắt cũng không có ý cười.
Sao?
Thương Mặc phục hồi tinh thần lại, có chút kỳ quái nhìn Triệu Mạt Thương. Triệu Mạt Thương lại đã sớm cúi đầu xuống tiếp tục công việc trong tay.
Là ảo giác đi......
Lắc đầu một cái, đối với ý tưởng mình mới vừa nghĩ tới có chút buồn cười, Thương Mặc quét mắt nhìn tay Triệu Mạt Thương đặt cạnh ly, đứng lên đi tới, thấy bên trong nước không còn dư lại bao nhiêu, liền cầm lên muốn đi rót nước.
"Chị tự làm." Triệu Mạt Thương đưa tay đè lại tay Thương Mặc, từ trong tay nàng cầm cái ly qua, chính mình đứng dậy đi rót nước.
Đứng nghiêm một bên, Thương Mặc không hiểu chuyện gì xảy ra gãi đầu một cái, nhìn Triệu Mạt Thương rót nước xong sau lại trở về ngồi tiếp tục công việc, rốt cuộc chắc chắn hồi nãy Triệu Mạt Thương lãnh đạm cũng không phải là nàng bị ảo giác.
Ngồi xổm xuống, đáng thương ngẩng đầu nhìn lên Triệu Mạt Thương, Thương Mặc lấy lòng nói, "Thế nào? Không vui?"
Triệu Mạt Thương dời đi tầm mắt liếc nàng một cái, không nói một lời tiếp tục viết cái gì đó trên mấy phần văn kiện kia .
"Thương tỷ tỷ?" Thương Mặc dò xét tính kêu một lần, Triệu Mạt Thương vẫn không có để ý nàng.
"Bảo bối?" kêu cái xưng hô buồn nôn mà chỉ có khi làm xong chuyện nào đó mới có thể kêu, Thương Mặc trơ mặt ra, "Làm sao không để ý tới em?"
"Trong lúc làm việc, em ngồi xổm ở chỗ này giống cái dạng gì?" Triệu Mạt Thương lạnh lùng nói, tiếp theo đem mấy phần văn kiện đưa đến trước mặt Thương Mặc, "Cầm đi lầu ba đóng dấu."
"Ách. . ." Thương Mặc nháy mắt mấy cái, nhận lấy tờ đơn đứng lên, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe Triệu Mạt Thương nhàn nhạt nói, "Không cần phải gấp gáp trở lại, có thể cùng những người khác trò chuyện nhiều một chút."
". . ." Dừng bước lại, Thương Mặc lúc này minh bạch, quay người lại đến trước bàn làm việc của Triệu Mạt Thương, rất vô lại mà đi qua, "Lúc nãy chị ở đó hả?"
Nhất định là thời điểm nàng cùng Phó Quân nói chuyện bị Triệu Mạt Thương đụng phải, bằng không làm sao sẽ trêu chọc tới một mặt lạnh băng băng như vậy.
" Ừ." Triệu Mạt Thương cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, nhàn nhạt trả lời một câu duy trì tư thế cúi đầu, nhưng tay không nhịn được nắm chặt bút.
Vốn là còn phần văn kiện, thật sự không muốn Thương Mặc lại phải đi một chuyến nữa, cho nên dứt khoát tự mình cầm phần văn kiện kia đi ra ngoài, không ngờ tới lại sẽ đụng phải Thương Mặc ở nơi đó cùng Phó Quân nói chuyện.
Còn cái gì "Có chuyện thì nói bây giờ đi", chẳng lẽ thổ lộ nàng cũng nghe sao?
Buồn cười nhìn Triệu Mạt Thương cố làm bộ dáng lãnh đạm, Thương Mặc trêu ghẹo sợi tóc của Triệu Mạt Thương, giúp cô nhét vào sau tai, "Sao lại không đi ra?"
"Cũng không thể trực tiếp xuất hiện đi, cho các người chút mặt mũi." Học Thương Mặc lãnh đạm bình tĩnh nói, Triệu Mạt Thương ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thương Mặc, "Còn không đi đưa văn kiện?"
Vẻ mặt vẫn như vậy lạnh lùng không gợn sóng, trong giọng nói không có một chút gợn sóng, Triệu Mạt Thương xuất ra mặt bộ dáng đối với những người khác hướng về phía Thương Mặc, để cho Thương Mặc rất bất đắc dĩ, dứt khoát để văn kiện xuống, cúi người tiến tới bên tai cô, "Lại ghen?"
"Cạch" một tiếng bút bị bỏ lên trên bàn, Triệu Mạt Thương lạnh lùng nhìn nàng, "Đi nhanh đưa văn kiện."
"Không. . ." Thương Mặc cách cô rất gần rất gần, bỗng nhiên câu khởi lên nụ cười xấu xa, "Không biết ở Viện kiểm sát hôn môi có cảm giác gì. . ."
"Mặc. . ." Vốn Triệu Mạt Thương còn duy trì bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng bị những lời này chọc cho mặt soạt một cái đỏ lên, trợn mắt nhìn Thương Mặc mấy giây, đẩy nàng ra, "Em tự giác một chút cho chị!"
"Mới không cần." Thương Mặc cười càng tà ác, tay nâng cằm Triệu Mạt Thương, không chút do dự đem môi hạ xuống.
"Ô. . ." Không nghĩ tới Thương Mặc lại thật sự làm như vậy, Triệu Mạt Thương đưa tay muốn muốn đẩy Thương Mặc ra, lại bị Thương Mặc giơ tay lên cầm, hôn cũng dần dần đi sâu vào, lưỡi câu quấn lưỡi cô.
Ánh mắt Triệu Mạt Thương dần dần mê ly, tay chống đẩy Thương Mặc cũng dần dần vắt lên trên vai Thương Mặc.
"Cốc cốc. . ." Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ, Triệu Mạt Thương không chút do dự đẩy Thương Mặc ra, làm mặt nghiêm túc, "Vào đi."
Thương Mặc cũng còn chưa kịp phản ứng liền bị đẩy ra, lúc thấy Triệu Mạt Thương thay đổi xong, sờ mũi một cái, trong tròng mắt lướt qua một chút ý cười.
Triệu Mạt Thương liếc nàng một cái, trong ánh mắt ý cảnh cáo hết sức mãnh liệt, trong lòng cũng đã quyết định chủ ý để cho Thương Mặc tối nay đi trở về ký túc xá ngủ.
Nào có người như vậy, nếu là ngày nào đó người này "Tính" khởi, cô có thể sẽ ở trong phòng làm việc bị ép buộc hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện