Hi Nháo Dị Vực II – Hữu Cầm Hà Tu Kiếm
Quyển 3 - Chương 5: Động phách kinh tâm (5)
Khuyết Thư:Ta nghĩ không ra trên đời này còn có ai thích hợp hơn cả ta.
Đêm khuya dần.
Khuyết Thư ngồi bên cạnh cái bàn mới mang vào, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm đang dùng khăn lau mồ hôi hai tay.
Hà Dung Cẩm thả khăn vào chậu, lấy trong ngực ra một lượng bạc, lưu luyến vuốt ve, rồi mới ném cho Khuyết Thư, “Ngươi đặt thêm một gian phòng đi.”
Khuyết Thư thuận tay cất bạc vào trong lòng, “Không cần, ta ở đây ngả ra đất nghỉ là được.”
Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn hắn, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên là không vừa ý.
Khuyết Thư đứng dậy nói: “Ta đi lấy thêm chiếu với hai cái chăn.”
“Khoan đã.” Hà Dung Cẩm nói, “Lấy chiếu với chăn thì không cần nhiều bạc như vậy.”
Khuyết Thư bật cười nói: “Có mỗi một lượng bạc, cũng phải tính toán?”
Hà Dung Cẩm chìa tay.
Khuyết Thư lấy ra một nén vàng, ném cho hắn.
Hà Dung Cẩm nhướng mày.
Khuyết Thư nói: “Coi như tiền ngươi thu lưu ta suốt chặng đường này.” Dứt lời, cũng không cho Hà Dung Cẩm cơ hội phản đối, mở cửa đi ra. Qua một lát, lại quay trở lại, hai tay trống trơn.
Hà Dung Cẩm nghi hoặc nhìn hắn.
Khuyết Thư lúng túng nói: “Ta nói, hắn không hiểu. Hắn nói, ta không hiểu.”
Hà Dung Cẩm liền dạy hắn phải nói chiếu với chăn thế nào.
Đến khi Khuyết Thư thiên tân vạn khổ đi lấy chiếu chăn từ chỗ tiểu nhị về, Hà Dung Cẩm đã đặt lưng nghỉ tạm trên giường.
Nến đã cháy chỉ còn một mẩu.
Điếm tiểu nhị giúp hắn trải chiếu đàng hoàng xong, rón rén ra ngoài khép cửa lại.
Khuyết Thư đi đến bên giường, đang định vươn tay, chợt nghe Hà Dung Cẩm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì.” Khuyết Thư xác nhận chăn của hắn đáp thật sự kín sau, mới chui vào ổ chăn của mình nằm xuống.
Ánh nến bùng lên tụt xuống, trút hơi thở cuối cùng.
Khuyết Thư nói: “Thừa dịp phòng trong còn có chút ánh sáng, không bằng chúng ta……”
Phụt.
Ánh nến bị một luồng kình phong dập tắt, trong phòng nhất thời tối om, chỉ có ánh trăng mỏng dính tuồn qua khe cửa sổ.
Khuyết Thư lơ đểnh tiếp tục nói: “Nói nói về Thánh Nguyệt giáo đi? Còn nhớ phụ vương năm đó từng đưa Mẫn Mẫn vương đi qua, nghe nói Thánh Nguyệt giáo nằm giữa núi non chập chùng, phong cảnh mê người hết sức, không biết là phải hay không?”
Trên giường không chút động tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nhanh không chậm, mảy may chưa biến.
Khuyết Thư lại nói tiếp: “Hắn chính là tại đó quen biết ngươi đi?”
“Lần đó hắn trở về, ở trước mặt ta nhắc đến ngươi có đủ một tháng.”
“Còn nói ngươi dạy hắn mấy chiêu công phu.”
“Không biết ngươi khi nào rảnh, cũng dạy bổn vương mấy chiêu?”
Hà Dung Cẩm rốt cục mở miệng, “Ngươi thích từ cửa sổ ngã ra hay là từ cửa chính lăn ra?” cho dù là quay mặt vào trong, lưng hướng ra ngoài, hắn vẫn có thể rõ ràng nhận thấy tiếng động Khuyết Thư ngồi bật dậy.
Vốn tưởng sau khi ngồi dậy sẽ còn có hành động gì khác, hoặc là tiến tới đấu khẩu với mình, hoặc là tức giận rời đi, nhưng Hà Dung Cẩm đợi hồi lâu, lại nghe thấy âm thanh hắn nằm xuống trở lại.
Qua rất lâu.
“Đêm đã khuya.” Khuyết Thư tựa hồ biết hắn vẫn chưa ngủ, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”
Hôm sau Khuyết Thư dậy thật sớm.
Mặc dù hắn trước đây bị Mẫn Mẫn vương cùng Ngân Linh công chúa bài trừ, nhưng Khuyết Thư dù sao cũng là con thân sinh của Tây Khương vương, trước nay đều là chăn ấm nệm êm, cả là xuất chinh cũng không ngoại lệ, có bào giờ phải qua cảnh chiếu đất màn trời? Thành thử hắn gần như là cả đêm chưa chợp mắt.
Hắn đi ra sân, tự mình luyện công một hồi, cân nhắc Hà Dung Cẩm hẳn cũng dậy rồi, mới đi lấy một chậu nước ấm vào.
(*) Hành trình tra công biến thê nô *lạy*
Hà Dung Cẩm quả nhiên đã dậy.
Khuyết Thư dâng chậu lên trước mặt hắn.
Hà Dung Cẩm mạc danh kỳ diệu nhìn hắn.
Khuyết Thư nói: “Rửa.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta rửa rồi.”
Điếm tiểu nhị cười hì hì cầm cái chậu đã mang đổ nước quay lại, “Khách quan, còn cần gì nữa không?”
Hà Dung Cẩm đem hồ lô đưa cho hắn, nói: “Đổ đầy bồ đào tửu.”
Khuyết Thư nói: “Thêm mười cái màn thầu hai cân thịt bò, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, dùng để đi đường xa, ước chừng một tháng. Tiền không thành vấn đề, quan trọng là người phải ngoan, kín miệng, quen thuộc địa hình Đột Quyết.”
Hắn nói một tràng, điếm tiểu nhị đương nhiên nghe như nghe ngoại ngữ, chỉ có thể quay sang nhìn Hà Dung Cẩm mắt long lanh.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn một cái, tóm tắt đơn giản lại.
Điếm tiểu nhị rối rít đáp lại.
Khuyết Thư chờ điếm tiểu nhị xuất môn sau mới nói: “Kì Trạch hôm nay diện kiến Sa Nạp Lợi, nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi trưa liền có thể xuất phát.”
Hà Dung Cẩm nói: “Để an toàn, ngươi vẫn là cùng bọn đi thì tốt hơn.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi nếu đồng ý, vậy thật không còn gì tốt hơn.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn lên phố một lúc.”
Khuyết Thư nói: “Ta cùng ngươi.”
“Chúng ta còn chưa rời khỏi kinh đô, không tiện rêu rao.” Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn ra bên ngoài vài thước, phát hiện Khuyết Thư cũng theo sát mình, “Ngươi……”
Khuyết Thư trước khi hắn kịp ý kiến ý cò, chủ động nói: “Chỉ cần bảo trì khoảng cách ba trượng với ngươi, không để bị phát hiện là được.”
Hà Dung Cẩm đùa cợt nói: “Ngươi vì sao cho rằng ngươi sẽ không bị phát hiện?”
“Bị phát hiện thì đã sao?” lửa giận ẩn nhẫn mấy ngày nay của Khuyết Thư rốt cục bùng nổ trong chuỗi cự tuyệt không ngừng này, “Ngươi đến tột cùng là lo lắng an nguy của bổn vương, hay là lo lắng đến tâm tình Đột Quyết Tiểu Khả Hãn!”
Hà Dung Cẩm trầm mặc.
Trầm mặc của hắn trong mắt Khuyết Thư liền biến thành cam chịu, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng nhất thời lan tràn thật lớn, “Câu hỏi lần trước của bổn vương ngươi còn chưa trả lời! Xác Châu, chính là nguyên nhân ngươi ở lại Đột Quyết?”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt liếc hắn một cái nói: “Nếu là đúng, ta lại vì sao phải đi?”
“Chẳng lẽ không phải để dụ ta rời đi, tránh làm lỡ hảo sự giữa các ngươi?!” Khuyết Thư cười lạnh.
Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương vương quả nhiên mưu tính sâu xa, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta còn quên mất là có cái thượng sách thế này.”
Khuyết Thư nheo mắt nguy hiểm, “Ngươi thừa nhận?”
Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, không chút cảm xúc nhìn hắn, “Trong lòng ngươi sớm có định luận, ta thừa nhận hay phủ nhận lại có quan hệ gì đâu?”
Khuyết Thư quay lưng lại, dùng sức nện một quyền lên bàn. Lửa giận sau khi phát tiết xong thì không còn ngập ngụa như lúc đầu, hắn bình khí, cố hết sức nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu phủ nhận, ta tự nhiên tin tưởng ngươi.”
Hà Dung Cẩm theo bản năng sờ sờ hồ lô, sờ không thấy gì xong mới nhớ ra hồ lô bị tiểu nhị cầm đi lấy rượu. Hắn đành phải sờ sờ xuống tay vịn, “Thừa nhận cũng tốt, phủ nhận cũng tốt, có can hệ gì ngươi đâu?”
Khuyết Thư đột nhiên nhào đến phía hắn.
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn lui sau ba thước, giơ tay đánh tới Khuyết Thư.
Khuyết Thư nghiêng người né, nắm lấy tay vịn, dùng sức kéo về phía mình.
Hà Dung Cẩm nhíu mày, chỉ đành phải dùng tay còn lại chụp vào yết hầu Khuyết Thư.
Khuyết Thư không tránh không né, để mặc hắn khống chế bộ vị yếu ớt nhất thân thể mình, hai tay nắm chặt tay vịn, yên lặng nhìn hắn.
Tay Hà Dung Cẩm hơi hơi dùng sức, “Buông tay.”
Khuyết Thư vẫn cười lạnh.
Hà Dung Cẩm lạnh lùng nói: “Đừng tưởng ta không dám giết ngươi.”
Khuyết Thư chậm rãi mở miệng, thanh âm thoáng khàn khàn, “Giết đi.”
“Ngươi!”
“Ngươi không phải rất hận ta, rất muốn đem ta nghiền xương thành tro sao?” Khuyết Thư chủ động đưa cổ tới trước.
Ngón tay Hà Dung Cẩm hơi hơi nhấc lên, “Nếu không phải vì dân chúng Tây Khương, ngươi tuyệt sẽ không sống đến bây giờ!” Nói xong, hắn buông tay. Ai ngờ Khuyết Thư đột nhiên bắt lấy vai hắn, áp môi lên, chặn lấy môi hắn, dùng sức mút vào.
Hà Dung Cẩm đầu tiên là ngây người, tới khi cảm thấy trên môi đau đớn mới phản ứng lại được, trở tay đánh hắn một chưởng văng ra ngoài.
Khuyết Thư bị đánh bay ra ghế dựa xong vẫn chưa ngưng, lại ngã nhào ra sau xong mới khó khăn đứng dậy. Hắn xoa xoa tơ máu ở khóe miệng, mỉm cười đắc ý, “Ngươi không nỡ giết ta.”
Hà Dung Cẩm hai mắt đỏ sậm, ngón tay xiết chặt tay vịn, tựa hồ muốn bóp rời cả tay vịn.
Khuyết Thư thấy hắn giận dữ, xoa xoa chỗ bị đánh trên ngực, đang định nói mấy câu làm dịu không khí, liền nghe thấy tiếng bước chân của điếm tiểu nhị vang lên ở hành lang, theo sau đó là một tràng tiếng đập cửa.
Hắn mở cửa.
Điếm tiểu nhị bưng bánh mỳ, thịt bò cùng hồ lô đứng ở cửa, cười lấy lòng nói: “Hết thảy đều an bài thoả đáng. Xa phu trước từng là lính, trên chiến trường bị gãy chân, đi đường có chút bất lợi, nhưng đối với đường xá các nơi rất quen thuộc. Cũng đồng ý chạy đường dài, tính tình cũng tốt, đáng tin, khách quan cứ yên tâm.”
Khuyết Thư nghe không hiểu hắn huyên thuyên cái gì, liền nhìn Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm đang nổi nóng, liếc mắt cũng không muốn liếc hắn.
Điếm tiểu nhị làm nghề này nhiều năm như vậy, trình độ sát ngôn quan sắc đương nhiên lên tới khá giỏi, thấy hai người không phản ứng, đặt các thứ lên bàn, thuận tay nâng ghế dựa lên, liền rút lui ra ngoài.
Đêm khuya dần.
Khuyết Thư ngồi bên cạnh cái bàn mới mang vào, mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hà Dung Cẩm đang dùng khăn lau mồ hôi hai tay.
Hà Dung Cẩm thả khăn vào chậu, lấy trong ngực ra một lượng bạc, lưu luyến vuốt ve, rồi mới ném cho Khuyết Thư, “Ngươi đặt thêm một gian phòng đi.”
Khuyết Thư thuận tay cất bạc vào trong lòng, “Không cần, ta ở đây ngả ra đất nghỉ là được.”
Hà Dung Cẩm quay đầu nhìn hắn, mày hơi hơi nhăn lại, hiển nhiên là không vừa ý.
Khuyết Thư đứng dậy nói: “Ta đi lấy thêm chiếu với hai cái chăn.”
“Khoan đã.” Hà Dung Cẩm nói, “Lấy chiếu với chăn thì không cần nhiều bạc như vậy.”
Khuyết Thư bật cười nói: “Có mỗi một lượng bạc, cũng phải tính toán?”
Hà Dung Cẩm chìa tay.
Khuyết Thư lấy ra một nén vàng, ném cho hắn.
Hà Dung Cẩm nhướng mày.
Khuyết Thư nói: “Coi như tiền ngươi thu lưu ta suốt chặng đường này.” Dứt lời, cũng không cho Hà Dung Cẩm cơ hội phản đối, mở cửa đi ra. Qua một lát, lại quay trở lại, hai tay trống trơn.
Hà Dung Cẩm nghi hoặc nhìn hắn.
Khuyết Thư lúng túng nói: “Ta nói, hắn không hiểu. Hắn nói, ta không hiểu.”
Hà Dung Cẩm liền dạy hắn phải nói chiếu với chăn thế nào.
Đến khi Khuyết Thư thiên tân vạn khổ đi lấy chiếu chăn từ chỗ tiểu nhị về, Hà Dung Cẩm đã đặt lưng nghỉ tạm trên giường.
Nến đã cháy chỉ còn một mẩu.
Điếm tiểu nhị giúp hắn trải chiếu đàng hoàng xong, rón rén ra ngoài khép cửa lại.
Khuyết Thư đi đến bên giường, đang định vươn tay, chợt nghe Hà Dung Cẩm lạnh lùng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì.” Khuyết Thư xác nhận chăn của hắn đáp thật sự kín sau, mới chui vào ổ chăn của mình nằm xuống.
Ánh nến bùng lên tụt xuống, trút hơi thở cuối cùng.
Khuyết Thư nói: “Thừa dịp phòng trong còn có chút ánh sáng, không bằng chúng ta……”
Phụt.
Ánh nến bị một luồng kình phong dập tắt, trong phòng nhất thời tối om, chỉ có ánh trăng mỏng dính tuồn qua khe cửa sổ.
Khuyết Thư lơ đểnh tiếp tục nói: “Nói nói về Thánh Nguyệt giáo đi? Còn nhớ phụ vương năm đó từng đưa Mẫn Mẫn vương đi qua, nghe nói Thánh Nguyệt giáo nằm giữa núi non chập chùng, phong cảnh mê người hết sức, không biết là phải hay không?”
Trên giường không chút động tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nhanh không chậm, mảy may chưa biến.
Khuyết Thư lại nói tiếp: “Hắn chính là tại đó quen biết ngươi đi?”
“Lần đó hắn trở về, ở trước mặt ta nhắc đến ngươi có đủ một tháng.”
“Còn nói ngươi dạy hắn mấy chiêu công phu.”
“Không biết ngươi khi nào rảnh, cũng dạy bổn vương mấy chiêu?”
Hà Dung Cẩm rốt cục mở miệng, “Ngươi thích từ cửa sổ ngã ra hay là từ cửa chính lăn ra?” cho dù là quay mặt vào trong, lưng hướng ra ngoài, hắn vẫn có thể rõ ràng nhận thấy tiếng động Khuyết Thư ngồi bật dậy.
Vốn tưởng sau khi ngồi dậy sẽ còn có hành động gì khác, hoặc là tiến tới đấu khẩu với mình, hoặc là tức giận rời đi, nhưng Hà Dung Cẩm đợi hồi lâu, lại nghe thấy âm thanh hắn nằm xuống trở lại.
Qua rất lâu.
“Đêm đã khuya.” Khuyết Thư tựa hồ biết hắn vẫn chưa ngủ, nhẹ giọng nói, “Ngủ đi.”
Hôm sau Khuyết Thư dậy thật sớm.
Mặc dù hắn trước đây bị Mẫn Mẫn vương cùng Ngân Linh công chúa bài trừ, nhưng Khuyết Thư dù sao cũng là con thân sinh của Tây Khương vương, trước nay đều là chăn ấm nệm êm, cả là xuất chinh cũng không ngoại lệ, có bào giờ phải qua cảnh chiếu đất màn trời? Thành thử hắn gần như là cả đêm chưa chợp mắt.
Hắn đi ra sân, tự mình luyện công một hồi, cân nhắc Hà Dung Cẩm hẳn cũng dậy rồi, mới đi lấy một chậu nước ấm vào.
(*) Hành trình tra công biến thê nô *lạy*
Hà Dung Cẩm quả nhiên đã dậy.
Khuyết Thư dâng chậu lên trước mặt hắn.
Hà Dung Cẩm mạc danh kỳ diệu nhìn hắn.
Khuyết Thư nói: “Rửa.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta rửa rồi.”
Điếm tiểu nhị cười hì hì cầm cái chậu đã mang đổ nước quay lại, “Khách quan, còn cần gì nữa không?”
Hà Dung Cẩm đem hồ lô đưa cho hắn, nói: “Đổ đầy bồ đào tửu.”
Khuyết Thư nói: “Thêm mười cái màn thầu hai cân thịt bò, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, dùng để đi đường xa, ước chừng một tháng. Tiền không thành vấn đề, quan trọng là người phải ngoan, kín miệng, quen thuộc địa hình Đột Quyết.”
Hắn nói một tràng, điếm tiểu nhị đương nhiên nghe như nghe ngoại ngữ, chỉ có thể quay sang nhìn Hà Dung Cẩm mắt long lanh.
Hà Dung Cẩm nhìn hắn một cái, tóm tắt đơn giản lại.
Điếm tiểu nhị rối rít đáp lại.
Khuyết Thư chờ điếm tiểu nhị xuất môn sau mới nói: “Kì Trạch hôm nay diện kiến Sa Nạp Lợi, nếu không có gì ngoài ý muốn, buổi trưa liền có thể xuất phát.”
Hà Dung Cẩm nói: “Để an toàn, ngươi vẫn là cùng bọn đi thì tốt hơn.”
Khuyết Thư nói: “Ngươi nếu đồng ý, vậy thật không còn gì tốt hơn.”
Hà Dung Cẩm nói: “Ta muốn lên phố một lúc.”
Khuyết Thư nói: “Ta cùng ngươi.”
“Chúng ta còn chưa rời khỏi kinh đô, không tiện rêu rao.” Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn ra bên ngoài vài thước, phát hiện Khuyết Thư cũng theo sát mình, “Ngươi……”
Khuyết Thư trước khi hắn kịp ý kiến ý cò, chủ động nói: “Chỉ cần bảo trì khoảng cách ba trượng với ngươi, không để bị phát hiện là được.”
Hà Dung Cẩm đùa cợt nói: “Ngươi vì sao cho rằng ngươi sẽ không bị phát hiện?”
“Bị phát hiện thì đã sao?” lửa giận ẩn nhẫn mấy ngày nay của Khuyết Thư rốt cục bùng nổ trong chuỗi cự tuyệt không ngừng này, “Ngươi đến tột cùng là lo lắng an nguy của bổn vương, hay là lo lắng đến tâm tình Đột Quyết Tiểu Khả Hãn!”
Hà Dung Cẩm trầm mặc.
Trầm mặc của hắn trong mắt Khuyết Thư liền biến thành cam chịu, ngọn lửa thiêu đốt trong lòng nhất thời lan tràn thật lớn, “Câu hỏi lần trước của bổn vương ngươi còn chưa trả lời! Xác Châu, chính là nguyên nhân ngươi ở lại Đột Quyết?”
Hà Dung Cẩm lạnh nhạt liếc hắn một cái nói: “Nếu là đúng, ta lại vì sao phải đi?”
“Chẳng lẽ không phải để dụ ta rời đi, tránh làm lỡ hảo sự giữa các ngươi?!” Khuyết Thư cười lạnh.
Hà Dung Cẩm nói: “Tây Khương vương quả nhiên mưu tính sâu xa, nếu không có ngươi nhắc nhở, ta còn quên mất là có cái thượng sách thế này.”
Khuyết Thư nheo mắt nguy hiểm, “Ngươi thừa nhận?”
Hà Dung Cẩm ngẩng đầu, không chút cảm xúc nhìn hắn, “Trong lòng ngươi sớm có định luận, ta thừa nhận hay phủ nhận lại có quan hệ gì đâu?”
Khuyết Thư quay lưng lại, dùng sức nện một quyền lên bàn. Lửa giận sau khi phát tiết xong thì không còn ngập ngụa như lúc đầu, hắn bình khí, cố hết sức nhẹ giọng nói: “Ngươi nếu phủ nhận, ta tự nhiên tin tưởng ngươi.”
Hà Dung Cẩm theo bản năng sờ sờ hồ lô, sờ không thấy gì xong mới nhớ ra hồ lô bị tiểu nhị cầm đi lấy rượu. Hắn đành phải sờ sờ xuống tay vịn, “Thừa nhận cũng tốt, phủ nhận cũng tốt, có can hệ gì ngươi đâu?”
Khuyết Thư đột nhiên nhào đến phía hắn.
Hà Dung Cẩm đẩy xe lăn lui sau ba thước, giơ tay đánh tới Khuyết Thư.
Khuyết Thư nghiêng người né, nắm lấy tay vịn, dùng sức kéo về phía mình.
Hà Dung Cẩm nhíu mày, chỉ đành phải dùng tay còn lại chụp vào yết hầu Khuyết Thư.
Khuyết Thư không tránh không né, để mặc hắn khống chế bộ vị yếu ớt nhất thân thể mình, hai tay nắm chặt tay vịn, yên lặng nhìn hắn.
Tay Hà Dung Cẩm hơi hơi dùng sức, “Buông tay.”
Khuyết Thư vẫn cười lạnh.
Hà Dung Cẩm lạnh lùng nói: “Đừng tưởng ta không dám giết ngươi.”
Khuyết Thư chậm rãi mở miệng, thanh âm thoáng khàn khàn, “Giết đi.”
“Ngươi!”
“Ngươi không phải rất hận ta, rất muốn đem ta nghiền xương thành tro sao?” Khuyết Thư chủ động đưa cổ tới trước.
Ngón tay Hà Dung Cẩm hơi hơi nhấc lên, “Nếu không phải vì dân chúng Tây Khương, ngươi tuyệt sẽ không sống đến bây giờ!” Nói xong, hắn buông tay. Ai ngờ Khuyết Thư đột nhiên bắt lấy vai hắn, áp môi lên, chặn lấy môi hắn, dùng sức mút vào.
Hà Dung Cẩm đầu tiên là ngây người, tới khi cảm thấy trên môi đau đớn mới phản ứng lại được, trở tay đánh hắn một chưởng văng ra ngoài.
Khuyết Thư bị đánh bay ra ghế dựa xong vẫn chưa ngưng, lại ngã nhào ra sau xong mới khó khăn đứng dậy. Hắn xoa xoa tơ máu ở khóe miệng, mỉm cười đắc ý, “Ngươi không nỡ giết ta.”
Hà Dung Cẩm hai mắt đỏ sậm, ngón tay xiết chặt tay vịn, tựa hồ muốn bóp rời cả tay vịn.
Khuyết Thư thấy hắn giận dữ, xoa xoa chỗ bị đánh trên ngực, đang định nói mấy câu làm dịu không khí, liền nghe thấy tiếng bước chân của điếm tiểu nhị vang lên ở hành lang, theo sau đó là một tràng tiếng đập cửa.
Hắn mở cửa.
Điếm tiểu nhị bưng bánh mỳ, thịt bò cùng hồ lô đứng ở cửa, cười lấy lòng nói: “Hết thảy đều an bài thoả đáng. Xa phu trước từng là lính, trên chiến trường bị gãy chân, đi đường có chút bất lợi, nhưng đối với đường xá các nơi rất quen thuộc. Cũng đồng ý chạy đường dài, tính tình cũng tốt, đáng tin, khách quan cứ yên tâm.”
Khuyết Thư nghe không hiểu hắn huyên thuyên cái gì, liền nhìn Hà Dung Cẩm.
Hà Dung Cẩm đang nổi nóng, liếc mắt cũng không muốn liếc hắn.
Điếm tiểu nhị làm nghề này nhiều năm như vậy, trình độ sát ngôn quan sắc đương nhiên lên tới khá giỏi, thấy hai người không phản ứng, đặt các thứ lên bàn, thuận tay nâng ghế dựa lên, liền rút lui ra ngoài.
Bình luận truyện