Hiện Đại Hậu Cung

Chương 25: Giao dung



Để K lại chăm sóc người bệnh, Long Hiên mang Phương Nam cảm xúc mơ hồ rời khỏi bệnh viện. Trước khi đi, K túm lấy cánh tay của hắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mới nói: “Ngươi chắc chắc ta sẽ không hại ngươi? Nhược điểm của ngươi trong tay ta đang ngày càng nhiều.”

Long Hiên giữ lấy tay y, mân mê những ngón tay thon dài hoàn mỹ, da thịt trên mu bàn tay so với người da vàng trắng nõn hơn nhiều, lại nhìn hai tròng mắt màu hổ phách sâu thẳm trên khuôn mặt bình thường, Long Hiên cười ám muội. Khuôn mặt này không xứng với đôi mắt ấy. Tuy rằng ‘dịch dung thuật’ hiện đại rất phát triểu, nhưng vẫn có thể nhìn ra, hoặc là, K cố ý để lộ sơ hở?

Vỗ vỗ mu bàn tay của K, Long Hiên nói nhỏ, “Nếu ngươi có tâm muốn hại ta, ta đã sớm chết oan uổng, hiện tại lo lắng có quá muộn? Đằng nào cũng bị ngươi nắm được nhược điểm, không ngại tặng ngươi mấy cái nữa, dù sao có rận không sợ ngứa. Một ngày nào đó, ngươi sẽ lộ ra mặt thật của ngươi đi.”

K nới lỏng tay hắn, cười lạnh, “Biến.”

Long Hiên lôi kéo Phương Nam rời đi. K ánh mắt cô độc, âm trầm nhìn theo bóng lưng hắn, “Đồ kiêu ngạo, đáng ghét.”

Bởi vì trên người cả hai đều dính máu, Long Hiên bảo lái xe đi mua hai bộ quần áo. Sau đó, bọn hắn chưa về nhà, mà vào khách sạn. Phương Nam nhìn Long Hiên nhận chìa khóa phòng, trong lòng càng ngày càng khẩn trương.

Nó cũng biết tình trạng của mình hiện tại không ổn, về nhà sợ mẹ lo lắng. Nhưng mà, ở cùng sắc lang này, e là chính nó phải lo lắng? Trời chuyển lạnh, vào phòng ấm áp, Long Hiên để nó đi tắm nước nóng trước, nếu cần, ngâm mình cũng tốt. Phương Nam biết mình đang rơi vào miệng hổ, nhưng không thể làm gì hơn là nghe lời hắn.

Biết rõ hắn bụng dạ khó lường, còn cố chống cự mới thật sự là ngu ngốc. Thẳng đến khi được dòng nước nóng bao phủ, nó mới thoải mái thở dài. Một mình giữ một bí mật lớn thật sự rất khó chịu, hiện giờ có người giữ chung với nó, tựa hồ giúp áp lực trên vai nó giảm một nửa, trong lòng thoải mái rất nhiều.

Chờ nước lạnh, đầu ngón tay của nó đều nhăn nhíu, mới leo ra khỏi bồn tắm. Long Hiên gọi bữa trưa, hai người tùy tiện ăn một chút. Xem TV, thần kinh Phương Nam càng thả lỏng, buồn ngủ, Long Hiên đặt nó nằm xuống, còn hắn bước vào phòng tắm. Cảnh tượng này, nhìn thế nào cũng giống như yêu đương vụng trộm a.

Thấy Long Hiên đi tắm, Phương Nam ngây ngốc một hồi lâu, mới đột nhiên thanh tỉnh, bối rối đứng lên, đi đi lại lại mấy vòng, mới luống cuống tay chân cởi áo tắm của khách sạn, thay quần áo mới mua. Nhanh trốn! Nó không tin Long Hiên sẽ làm quân tử, dê dâng đến miệng có lý nào lại bỏ qua?

Nó nhẹ nhàng mở cửa, mội cái bàn tay khác đặt trên tay nó, “Muốn chạy?”

“Ta… Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Nó có chút nóng nảy.

“Ngươi nói thử xem?” Nam nhân cao lớn dễ dàng ôm gọn nó trong lồng ngực, xé rách bộ đồ nó mới mặc.

“Ngươi… Ngươi không thể…” Thân thể nó như nhũn ra, ngữ điệu cũng yếu ớt, “Ngươi như vậy có khác gì tên hỗn đản muốn cưỡng hiếp ta?”

“Hắn khiến ngươi sợ hãi” Long Hiên chặn đầu gối nó đang nâng lên, ôm lấy nó, hai người lúc này đều đã trần trụi, ánh mắt hắn lướt trên thân thể như bạch ngọc tạc thành của nó, Phương Nam quẫn bách dùng hai tay che lại nơi tư mật.

Long Hiên cười bí hiểm, đẩy nó lên giường, ở môi nó hôn nhẹ một chút, “Mà ta, muốn cho ngươi cảm nhận không giống bình thường, loại khoái nhạc không như người thường mang đến.”

Nguỵ biện! Căn bản là trăm sông đổ về một biển (cùng một loại). Cùng một việc nhưng khác người làm, lại cho nó cảm giác bất đồng.

Phương Nam cắn môi, tức giận bản thân không có tiền đồ, nhưng không cách nào thực sự động thủ phản kháng. Nó… kỳ thật thực khát vọng có người chấp nhận tất cả bản thân mình.

Không phải tìm kiếm cái lạ, không phải nghiên cứu, không phải xem thường, không phải kinh sợ, mà là chấp nhận như thường tình, như một chàng trai bình thường chấp nhận một cô gái bình thường, hoặc là giống một chàng trai bình thường chấp nhận một chàng trai bình thường.

Nó biết đây là khát vọng, cũng là tham vọng quá đáng. Dù sao nó cũng không bình thường, cho nên cũng dần dần tuyệt vọng. Long Hiên, thật sự có thể chấp nhận nó như thế sao?

Long Hiên thân thể còn chút ẩm ướt, da thịt kề sát làm cả hai cùng ướt nhẹp, lửa nóng lại thân mật. Phương Nam sợ hãi hạ mắt, lại khiến nam nhân áp lực thở gấp, mặt nó nổi một mảng đỏ, cảm giác có gì đó nóng hổi đang cọ cọ vào đùi nó, đỉnh tựa hồ còn ươn ướt.

Nó há to mồm, cảm thấy dưỡng khí không đủ, khó thở. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc trực tiếp với da thịt người khác. So với bạn bè cùng lứa, coi như không có kinh nghiệm thực chiến, dù là thông qua việc quan sát cũng chưa.

Đã tò mò lại mới mẻ, còn có mơ hồ khát vọng. Long Hiên vuốt ve cùng hôn môi cũng làm cho nó có cảm giác thật thoải mái, cũng khao khát càng nhiều. Nam nhân dần dần hôn xuống dưới, cắn cắn cái gò nhỏ ở cổ hắn, sau đó lần xuống xương quai xanh, sau đó là nụ hoa trước ngực, so với hình dạng so với nam tử bình thường lớn hơn chút, màu sắc phấn nộn, bị răng nanh tinh tế day nghiến, sưng đỏ như hạt đậu.

Phương Nam bật ra tiếng rên rỉ, vừa ngứa ngáy lại vừa thoải mái mà vặn vẹo tránh né, Long Hiên chỉ trêu đùa một bên, nó nhịn không được tự nắm lấy bên kia vân vê. Luồng điện tê dại đánh xuống bụng dưới, dương vật ngây ngô ngẩng đầu, mà hoa nhị (bộ phận của nữ) cũng bắt đầu ươn ướt.

Long Hiên một bên đè lại thân hình không ngừng vặn vẹo của nó, một bên tiếp tục hôn xuống, cái eo mảnh khảnh, cái bụng bằng phẳng, sau đó là bụi cỏ nhạt màu. Phương Nam khép hai chân muốn cự tuyệt, Long Hiên khẽ cắn đầu phân thân đang ngẩng cao của nó, nó rên một tiếng, phần eo nâng lên, hai chân bị Long Hiên thừa cơ tách ra.

Đóa hoa mềm mại nhu nhược còn ngượng ngùng đóng chặt, chỉ mơ hồ thấy chất dịch trong suốt tràn ra. Bị người không kiêng nể gì nhìn chằm chằm như vậy, khiến nó vừa sợ hãi lại vừa thấy kích thích khó hiểu.

Phương Nam quẫn bách bật khóc, hưng phấn kỳ quái khiến tiểu đệ đệ càng thêm cứng rắn, hoa nhị cũng xôn xao không thôi. Long Hiên so với nó cũng không khác bao nhiêu, nhìn món quà ông trời ban cho hắn, hắn chỉ cảm thấy dưới khố sắp nứt toác, thật muốn bất chấp tất cả lao thẳng vào.

Hắn thở gấp, mang theo cảm giác không lạ lung cúi xuống hôn lên tiểu đệ đệ của nó, nơi đó hình dạng nếu so với Sở Ly cùng Trịnh trạch thì nhỏ một ít, nhưng cũng đã dậy thì đầy đủ, chính là nhan sắc phấn nộn rất đáng yêu, Long Hiên hôn nó hai cái, sau đó đem hai chân nó tách ra đặt trên vai mình, cúi đầu hôn lên nộn nhụy phía dưới.

“A… A… Không cần…” Phương Nam chỉ cảm thấy hạ thân của mình muốn tan chảy, không thể thừa nhận khoái cảm mãnh liệt ập đến, nước mắt kìm không được chảy xuống.

Đầu lưỡi nóng rực tham tiến vào, bị thứ mềm mại ẩm ướt cạ vào Phương Nam rốt cục không thể khống chế được, thắt lưng mãnh khảnh kịch liệt rung động, hai tay gắt gao túm lấy tóc Long Hiên.

Nó không biết chuyện này có thể làm cho người ta điên cuồng như thế. Chính là còn chưa đủ. Còn muốn. Dương vật cương cứng, hoa nhị trống rỗng muốn được cái gì đó lấp đầy, mặt trên, mặt dưới, bên trong, bên ngoài, chỗ nào cũng có ham muốn.

“Kỳ Hiên… Ta… Ta nghĩ… Như vậy không được… Không được…” Hông của nó lắc lắc, nhéo nhéo Long Hiên, khi ánh mắt không cẩn thận quét đến cự vật giữa háng Long Hiên thì thân thể nó như bị châm hỏa, oanh một tiếng.

Muốn. Muốn, muốn. Dục hỏa, hóa ra là hương vị khiến người ta khó nhịn như thế.

Long Hiên mấp máy môi, đè chặp ham muốn dữ dội trong người, cẩn thận đem hoa huyệt đã trướng được phát đau chậm rãi tách ra. Không phải hắn không thấy phía trước của Phương Nam cũng đang muốn được an ủi, mà hắn giờ phút này càng muốn cùng nó hoà vào nhau, không dùng chất bôi trơn, giống như sữa với nước hoàn toàn hòa vào nhau.

Bị xé nứt đau đớn khiến Phương Nam thét lên, lòng hắn có chút lo lắng nhưng vẫn kiên trì xâm lấn, xâm nhập vào nơi sâu nhất của nó, thẳng đến khi giữa hai người không còn một kẽ hở nào.

“Tiểu đông tau, ta cho tới bây giờ chưa từng hôn nơi tư mật của người khác, ngươi là đặc biệt.” Long Hiên cắn nụ hoa nó nỉ non.

“Thật sự?” Nó không tin. Long Hiên không trả lời, chỉ giữ chặt mông nó bắt đầu trừu sáp.

Đau đớn dần dần tan, ngứa ngáy dần dần tăng lên, dường như phải để hắn đâm vào mới có thể sảng khoái. Chờ nó thích ứng, Long Hiên dần dần tăng cường lực đạo cùng tần suất, nó trừ bỏ a a rên rỉ cũng không thể nghĩ được gì khác, thân mình nương theo tiết tấu của Long Hiên mà xóc nảy, ra vào ác liệt, đầu thiếu chút nữa đập vào đầu giường.

“Kỳ Hiên… Kỳ Hiên…” Quá kích thích khiến nó không thể chịu nổi, chỉ có thể không ngừng gọi tên người kia.

Được người chấp nhận. Bị người đòi hỏi không kiêng nể gì như vậy. Nguyên lai là khoái hoạt như thế. Nó kẹp chặt hai chân, nghênh hợp với Long Hiên mãnh liệt, bị thứ thô dài như vậy đâm vào, kỳ thật rất đau, lại đau đến thống khoái ê trề.

“Thật sướng… Phương Nam… Ngươi là bảo bối độc nhất vô nhị của ta… Tiếp tục kẹp chặt, đúng… Ngoan… Trẫm đã lâu không sảng khoái như vậy… Ân… Thoải mái… Đau thì nói cho trẫm, trẫm không muốn thương tổn ngươi… A… Thật muốn cứ như vậy ở trong luôn…”

Long Hiên thật sự không khống chế được, ngay cả tự xưng “Trẫm” trong vô thức cũng không hay, cũng may Phương Nam đã muốn thần hồn điên đảo, lại không dám nghe lời dâm uế của hắn, mới không phát hiện dị thường.

Hắn kiếp trước đã ôm qua mỹ nữ tuấn nam đủ loại, kiếp này bị nhiều điều kiện hạn chế, cho đến giờ chỉ ôm qua ba nam nhân, kỳ thật nhiều ít đối phương diện nữ tính có chút đói khát. Mà Phương Nam, đã kéo cơn đói khát của hắn lên cực điểm, khiến hắn hận không thể đem nó ăn sạch.

Không báo trước, tiểu đệ đệ Phương Nam bỗng bắn ra, kéo mang theo hoa nhị cũng một trận co rút nhanh, ái dịch như nước tuôn ra. Long Hiên bị nơi đó gắt gao hút chặt, cái eo run lên, lại cắn răng hung hăng đâm sâu vài cái, cũng không giữ được lâu, liền bắn ra.

Lần đầu tiên trong đời nó bắn jing, cũng là lần đầu tiên sảng khoái tràn trề như thế, thích thú tới từng chân tơ kẽ tóc. Đầu óc một hồi trống rỗng, chợt lóe lên ý niệm “nhân sinh được một hồi như vậy chết cũng mãn nguyện”.

Nhưng con người là loại động vật tham lam, đã một lần nếm qua mùi vị mất hồn như thế, tự nhiên sẽ muốn có lần thứ hai, người bình thường đã như thế, Long Hiên tên ma vương ăn không biết no này càng phải như vậy.

Phương Nam cả người mềm yếu, đồng dạng giống mớ chăn nhăn nhúm trên giường. Long Hiên đặt nó nằm nghiêng, bản thân lần ra phía sau nó, tách hai chân nó ra, đem đại ưng đã hồi phục cứng rắn đi vào, bạch trọc tràn ra ngoài, khiến nửa dưới hai người trở nên nhớm nháp.

Phương Nam cuối cùng cũng biết tên nam nhân này tinh lực hơn người, tiếng rên rỉ đứt quãng lại nổi lên, mặc kệ hắn tác động ở phía sau, không còn lực đón ý hùa theo. Mà trong đầu nó cũng vô pháp tự hỏi, gong xiềng giam cầm nó mười tám năm rốt cục bị phá vỡ, nó muốn hát vang, muốn reo hò, muốn điên cuồng mà la to, muốn cứ như vậy làm tình không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện