Hiền Thần Nan Vi
Chương 31: Hộ sủng cuồng ma
Trong nhà u ám, trên giường tối đen hơi hơi hở ra một thân ảnh.
Công Tôn Ngự nuốt một ngụm nước miếng, đánh bạo đi qua vươn ra ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dò xét hơi thở người kia rồi mới thở nhẹ một hơi: “Còn hơi thở.”
Người trên giường không biết là hôn mê hay là ngủ quá sâu, mấy đại nam nhân vừa đi đường vừa đẩy cửa vừa nói chuyện, cũng không bị bừng tỉnh. Nhà cỏ tranh rất nhỏ, trừ vào cửa căn phòng này, còn lại chỉ là một căn phòng bếp.
Mở ra thùng đựng gạo nhìn mấy lần, mấy cái còn lại đều rỗng, chỉ còn thấy gạo kê thấy đáy trong thùng gạo.
Mấy người nhìn một vòng cũng không đánh thức người này, cũng không ở lại lâu, liền tiếp tục đi nhà tranh kế tiếp.
Nhan Tứ đi ở cuối cùng, dừng lại một lát, từ trong túi tay áo lấy ra chút bạc vụn, cẩn thận đặt dưới gối người kia.
Vừa nãy nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhan Tứ không khỏi có chút thổn thức. Năm đó tình trạng nhà mình cũng xấp xỉ nơi này, bà nội hắn ốm đau trên giường, một đường treo mạng. Nếu không phải Hứa Từ sai người đưa đan nhân sâm trăm năm đến, bà nội sớm đã không thể sống.
Vài năm đó Hứa Từ ép họ làm túi thịt cho Hứa tam tiểu thư đánh, vốn tưởng rằng là vũ nhục bọn họ. Lại không nghĩ thời gian lâu, mấy người bọn họ không chỉ thân thể khỏe mạnh không ít, còn học được chút võ nghệ kề thân.
Rồi sau này Vương viên ngoại đổi Hứa phủ thành “Tế thế từ học đường”, Hứa Từ ra lệnh mấy người đi học đường đọc sách.
Hắn cùng A Ngưu một văn Thám Hoa một Võ Thám Hoa, bây giờ một tả Biệt Giá tòng sử, một hữu Biệt Giá tòng sử, đều là mệnh quan triều đình từ Ngũ phẩm.
Mà mấy huynh đệ khác cũng không chịu thua kém, đi theo bên người Vương viên ngoại học tập cách buôn bán, ở trên thương trường coi như là có thành tựu.
Nếu có thể nói khoác mà không biết ngượng, nếu không có Hứa Từ, thì sẽ không có bọn họ hôm nay.
Cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá, Hứa Từ ngoại trừ khi vừa bắt đầu tiếp tế năm người họ, sau đó cũng chưa đưa qua quần áo thức ăn lần nào.
Không giả biểu cảm, cao cao tại thượng luôn quát bảo mấy người họ, nhìn như ngang ngược càn rỡ.
Nhưng người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Cậu với họ, giống như Lương sư.
Hứa Từ không khen họ nhiều, tuy không giả biểu cảm, nhưng mỗi lần đều ở phía sau trợ giúp họ.
Bọn họ tuy là thủ hạ, nhưng cũng sẽ không hạn chế bọn họ.
Người có chí hướng, Hứa Từ chẳng những chưa bao giờ ngăn cản, từ giữa làm khó dễ, ngược lại còn có nhiều tương trợ.
Nhan Tứ không chỉ một lần cảm thấy may mắn, mình lúc trước cắn răng quyết định ký tử khế.
Nếu lúc trước lựa chọn là văn khế cầm cố, lấy tính cách Hứa Từ, chỉ sợ chỉ lưu bọn họ tám năm mười năm, liền bỏ mặc không để ý.
Nào còn tiền đồ tươi đẹp làm người ta cực kỳ hâm mộ của họ như hiện giờ.
Hứa Từ tuổi còn trẻ, nhìn thì bất thường kiêu ngạo, nhưng hành vi lại đều ở trong lẽ phải.
Khí độ thậm chí tâm tư của cậu, không phải là một hài tử mười mấy tuổi nên có.
Nhan Tứ đi ở cuối, ánh mắt nhìn phía Hứa Từ rất là phức tạp, cơ hồ muốn cúng cậu thành thần linh mà đối đãi.
Nếu nói mấy người họ mới đầu cúi đầu là vì báo ân, bây giờ lại là thật tâm bị thuyết phục.
Lại nói Hứa Từ được Nhan Tứ trong lòng khen vô số lần tôn sùng là Thiên Thần, bây giờ lại không yên lòng, rầu rĩ không vui.
Nghĩ cậu bây giờ bên trong gần như là người bốn mươi lăm tuổi, nhìn thái tử liền khẩn trương.
Ngày đó sau khi sắc dụ thái tử, cậu liền thành sương đánh cà, lại đầu không dậy nổi tinh thần.
Có thể chính là ứng câu “Gần hương tình càng khiếp” kia, giờ Hứa Từ càng muốn tới gần thái tử điện hạ, liền càng phải cân nhắc rất nhiều, bó tay bó chân, không dám hành động, cũng không dám biểu lộ mảy may.
Nhưng kìm nén điều này lâu, bản thân Hứa Từ cũng nghẹn khuất. Một người nghẹn khuất, cậu liền nổi tính.
Một phen đẩy Công Tôn Ngự mở đường ở phía trước ra, quản mọi việc của hắn chứ, rầm rầm một phen đẩy ra một cánh cửa nhà.
Trong phòng nhất thời một mùi tanh tưởi truyền đến, Hứa Từ vội vàng bịt mũi, mắt bỗng dưng mở lớn.
Trước mắt trên đất nằm một khối thi thể, xem bộ dáng có mấy ngày, cơ thể chỗ bị chuột gặm đã bắt đầu hư thối.
Cảnh tượng khủng bố này đột ngột đâm vào trước mắt, Hứa Từ cả người run lên, cố gắng ổn định thân hình.
Một bàn tay rộng rãi từ phía sau bám vào trước mắt Hứa Từ, giữa một hô hấp, Hứa Từ liền cảm thấy mình bị ôm vào trong cái ôm ấm áp quen thuộc
Lý Hạo Sâm vỗ sau lưng Hứa Từ đau lòng an ủi nói: “Chúng ta đi ra.”
Nói cũng không quản cái gì lại xem xét này ốc, liền ôm hông Hứa Từ đưa cậu đến trên ngã tư đường.
Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ, tay vỗ về mái tóc đen bóng của cậu, hỏi: “Còn tốt chứ?”
Hứa Từ chung quy sống lâu, năng lực thừa nhận tâm lý mạnh. Bây giờ có thể thuận theo tự nhiên nằm trong lòng thái tử điện hạ, cậu liền tát cái nói dối, “Bị hãi một chút, giờ ngực còn nhảy đứng.”
Lý Hạo Sâm không nghi ngờ cậu, ôm Hứa Từ càng chặt: “Ngoan, không sợ. Sau khi người chết đi, còn lại chỉ là chút thịt thối thôi, tuy rằng mặt dữ tợn, cũng không có gì đáng sợ.”
Hứa Từ thấp thấp “Ân” một tiếng, cảm thấy mỹ mãn ôm lại Lý Hạo Sâm.
Hai người ngươi ôm ta ta ôm ngươi, chấp niệm với đối phương trong lòng rất nặng lại đều không dám nói ra.
Hai người Nhan Tứ cùng Công Tôn Ngự tra xét xong, đi ra liền nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt, không khí quanh thân là lạ.
Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không dám quấy rầy hai người, tự động đi tới căn tiếp theo.
Chờ Nhan Tứ, Công Tôn Ngự dò xét ba căn đi ra, hai người vẫn còn giống trẻ sinh đôi kết hợp ôm chặt lại với nhau.
Công Tôn Ngự thật sự nhìn không được ho khan hai tiếng, Hứa Từ mới không tình nguyện dứt ra, phồng miệng nói: “Ta đã rất tốt, chủ tử.”
Công Tôn Ngự mới đi lên trước ôm quyền, bẩm báo: “Chủ tử, căn phòng thứ ba có một đôi phu thê cùng tử nữ.”
Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Được, đi hỏi một chút.”
Căn nhà cỏ tranh thứ ba nhìn tốt hơn mấy căn trước một ít, cửa phòng tuy là tu bổ vài lần, nhưng cũng nghiêm kín.
Trong phòng ở hai bên bàn gỗ rách tung tóe đang có một nam một nữ, trong tay nam bưng lấy bồn hoa mẫu đơn, trong lòng nữ ôm một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi gầy trơ cả xương.
Hoa mẫu đơn trong chậu hoa kia màu sắc cũng không diễm phấn kiều bạch như thường, mà là toàn thân tím đen, đúng là một chậu trân phẩm Mẫu Đơn hiếm có —— Quan Thế Mặc Ngọc.
Trên chiếc nôi xa xa có một bé sơ sinh đang “oa oa” khóc nỉ non không thôi.
Một nam một nữ địa vị ngang nhau, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Thấy người vừa mới đi lại trở về, nam tử ôm hoa liền xông lại đây, nói với Nhan Tứ: “Vị công tử này, ngài liền nhận lấy nha đầu này đi. Nha đầu này bây giờ nhìn gầy yếu, nhưng ngài cẩn thận nhìn xem, bộ dạng rất đẹp đẽ, là một mầm tốt.” Hắn đúng là coi Nhan Tứ thành nha công đến thu nữ oa tử.
Nữ tử kia vừa nghe liền nóng nảy, ôm nữ hài càng chặt, chỉ vào nam nhân chửi ầm lên: “Ngươi dám bán Niếp Niếp lão nương liền quăng ngã hoa của người!”
Nam nhân vừa nghe liền nóng nảy, nhanh chóng nhảy dựng lên, ôm hoa lui ra phía sau hai bước: “Ngươi đồ nhà phụ nhân biết cái gì, hoa này qua hai ngày nữa liền sẽ trở thành vua Mẫu Đơn, đến lúc đó nó giá trị của nó sẽ tăng lên.”
“Tăng cái rắm chó, ngươi vì nuôi bông hoa này mà cả nhà bại hết, bị người đuổi tới nơi này phá. Nếu không phải lão nương mỗi ngày may vá trợ cấp gia dụng để sống, ngươi đã sớm uống gió Tây Bắc rồi! Ngươi cư nhiên còn muốn bán Niếp Niếp, lão nương liều mạng với ngươi!”
Dứt lời liền buông nữ hài ra, xông lên muốn tìm nam tử kia đánh.
Lý Hạo Sâm nghe thì đau đầu, quát lạnh một tiếng: “Đều câm miệng.”
Một nam một nữ nhất thời mất tiếng, thở mạnh cũng không dám ra một tiếng. Nữ tử nhanh chóng trở về một lần nữa ôm lấy nữ oa tử, nam tử thì là ôm hoa tránh ra càng xa, sợ tra nữ nhân này nhào lên.
Lý Hạo Sâm khí tràng rất thật, dọa đến hai người không dám nói lời nào.
Hứa Từ thấy thế thì cười cười, nói với nữ nhân: “Mấy huynh đệ chúng ta là từ vùng khác đến, vừa vặn đi ngang qua. Ngươi nói các ngươi đây là đang cãi nhau chuyện gì, ta nói không chừng sẽ có biện pháp.”
Nữ nhân kia vừa nghe mấy người này không phải nha công, nhất thời thở dài một hơi, nuốt nghẹn ngào nói lên.
Mọi người vừa nghe mới hiểu rõ, thì ra phu thê hai người gia cảnh vốn cũng tính là tạm được, nam tử là tiên sinh dạy học, nữ tử là nữ dệt vải.
Nam canh nữ dệt, tiền công một năm trừ trợ cấp gia dụng cũng sẽ còn thừa đôi chút.
Nhưng từ mấy năm trước, nam tử sau khi đột nhiên mê luyến nuôi dưỡng Mẫu Đơn, liền đem tất cả đồ trang sức, tiền tài trong nhà lấy đi mua loại hoa mẫu đơn phẩm chất tốt.
Sau nhiều lần đào tạo thất bại, ở năm ngoái lấy khế nhà ra ngoài mượn nợ, đổi năm mươi lượng bạc mua mười hạt hoa Quan Thế Mặc Ngọc.
Sau khi có được loại hoa này, nam tử cũng không đi dạy học, mỗi ngày ở nhà hầu hạ mấy cọng hoa này.
Trong nhà không có tiền công dạy học, liền chỉ trông vào nữ hồng của nữ nhân để chống.
Nhưng chỉ dựa vào nữ hồng của một nữ nhân, kia còn phải có tiền lãi, một năm không đủ, tiệm dẫn tiền liền cầm địa khế đuổi họ ra khỏi nhà.
Nhưng lãi này là cho vay nặng lãi, hai ngày trước người trong tiệm dẫn tiền vừa tới giục nợ, nếu ngày mai lại không có tiền lãi năm ngoái, liền bán mẫu nữ các nàng đi kỹ viện.
Nam tử nghĩ dứt khoát bán nữ nhi, trả tiền lãi trước. Chờ hắn đoạt giải nhất ở tiết Mẫu Đơn, bó lớn bó lớn vàng bạc tùy theo mà đến. Nhưng nữ nhân như thế nào cũng không chịu, Niếp Niếp tuy nói là nữ oa, nhưng dù sao là thịt trong tim mình.
Nếu là bị nha công mua đi làm ngựa gầy chuyện giúp người cưỡi đè kia hoặc là bán đi kỹ viện, Niếp Niếp sau này sẽ hận nàng như thế nào.
Hứa Từ nghe xong hỏi: “Tiền lãi một năm của các ngươi là bao nhiêu số?”
Nữ nhân khóc nói: “Mượn năm mươi lượng, nhà kia họ nói chỉ trị giá ba mươi hai. Trừ trả tiền còn lại còn phải thêm tiền lãi, tiền lãi hàng năm liền muốn trả hai lượng bạc. Nhiều bạc như vậy, bảo chúng ta đi nơi nào kiếm a.”
Nam nhân có chút không kiên nhẫn: “Đã nói chờ hai ngày sau Mặc Ngọc của ta ở tiết Mẫu Đơn được chọn làm vua Mẫu Đơn, chúng ta liền không lo ăn uống, còn sợ chút tiền lãi của họ?”
Nữ nhân vừa nghe bỗng dưng khóc lớn lên, thanh âm thê lương: “Nhưng khi đó Niếp Niếp của chúng ta liền không ở đây a! Ngươi mỗi ngày đều treo nhân nghĩa đạo đức ở trên miệng, kết quả chỉ là một ngụy quân tử, súc sinh!”
Nam tử bị nữ nhân này mắng, nhất thời đỏ mặt lên, xấu hổ ở một bên, cũng không nói gì thêm.
Lý Hạo Sâm nhìn phía nữ tử, “Con phố này là phố gì? Sao thê lương như thế.”
Nữ tử bị Lý Hạo Sâm nhìn chằm chằm lưng nhất thời đánh úp một cỗ lãnh ý, nhanh chóng đáp: “Đây là tử phố lưu lại khi ầm ĩ ôn dịch năm đó. Do Dương Châu Tri Phủ nghe nói Kinh thành phái thứ sử tới đây tuần tra, liền hạ lệnh toàn thành không cho xuất hiện người ăn xin. Mười ngày trước, ông ta phái nha dịch đưa ăn mày cùng loại người không nhà để về, ngủ ngoài trời đầu đường như chúng ta toàn thành đi đến nơi này.”
“Nhà ở đây đều không có chủ, chúng ta liền tùy tiện chọn một căn ở lại.”
Lý Hạo Sâm lại hỏi: “Không để cho ăn mày ăn xin, bọn họ sẽ sinh hoạt thế nào?”
Phụ nhân kia trầm mặc thật lâu, thở dài: “Có chết đói, có sắp chết đói. Quan phủ mỗi cách mấy ngày liền sẽ tới đây nhặt xác, bây giờ mấy ăn mày kia đã không còn kém chết bao nhiêu.”
Tiểu nữ hài trong lòng nữ nhân gầy trơ cả xương, đôi mắt lại rất lấp lánh, tròng mắt như nho đen nhìn chằm chằm Hứa Từ không ngừng, không chút nháy mắt.
Hứa Từ thấy thế ngồi xuống, ngoắc với tiểu nữ hài, “Đến chỗ ca ca.”
Nữ hài nhi nhu thuận hiểu chuyện, nhìn nữ nhân một cái, thấy nữ nhân đồng ý, mới vui vẻ chạy tới, ánh mắt còn nhìn Hứa Từ.
Bị nữ hài nhìn có chút không được tự nhiên, Hứa Từ sờ sờ đầu nàng, cười hỏi: “Sao nhìn ca ca như vậy?”
Tiểu nữ hài oai oai đầu, đưa tay chọt chọt quai hàm Hứa Từ, nãi thanh nãi khí trả lời: “Bộ dạng ca ca thật xinh đẹp, da thịt cũng trơn nhẵn.”
Bị tiểu nữ hài trả lời chọc cười, Hứa Từ đưa tay ôm lấy nàng. Tiểu nữ hài một thân xương cốt, trên người thật sự nhẹ, Hứa Từ một chút liền ôm được, “Ai u, tiểu nha đầu thật sự nhẹ.”
Ước lượng cân lượng của tiểu cô nương mới buông nàng xuống, Hứa Từ nhìn Lý Hạo Sâm một cái.
Lý Hạo Sâm ngầm hiểu, gật gật đầu, “Ngươi cứ việc làm, ta ở bên nhìn.”
Được thái tử điện hạ đáp ứng, Hứa Từ cười hỏi tiểu nữ hài kia: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết nương ngươi làm nữ hồng một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền không? Mà nhà ngươi một năm lại chi tiêu bao nhiêu tiền? Nếu trả lời, ca ca liền cho ngươi đồ tốt.”
Nữ hài nhi bình tĩnh nhìn ánh mắt Hứa Từ, lại đột nhiên mở miệng nói: “Ca ca, nương thân ta làm nữ hồng cho người ta, tiền công một tháng là một trăm đồng. Một năm là một ngàn hai trăm đồng. Một ngàn đồng là một lượng bạc, cả nhà chúng ta không ăn không uống, chỉ dựa vào mẫu thân làm việc một năm chỉ mới tích trữ được hơn một lượng bạc một chút.”
Hứa Từ cười nhéo nhéo mũi nàng, “Tính toán không tệ.”
“Muối một lạng một trăm đồng, năm lạng năm trăm đồng. Nhà chúng ta tiết kiệm ăn chút thì một năm cũng phải năm lạng muối, tiền muối một năm liền là năm trăm đồng. Còn lại bảy trăm đồng, củi gạo dầu gạo cộng lại liền mất ba trăm đồng.”
“Như thế chỉ còn bốn trăm văn, nhưng không sao, chúng ta ngày đông có thể khoác quần áo nhiều nhiều, tiền than đá liền giảm đi. Trong nhà ngẫu nhiên có quần áo may may vá vá, lại mất một trăm đồng.”
“Còn lại ba trăm đồng, nếu một năm trong nhà không ai sinh bệnh bốc thuốc liền còn thừa. Có thể tích trữ ba trăm đồng này, nhưng không đủ cho cha mua một lần phân bón, như thế trong nhà còn phải dành ra chút tiền trợ cấp cho cha, vì thế liền tước đi muối ở giữa.”
Tiểu nữ hài thông minh lanh lợi, trả lời trật tự rõ ràng, ngược lại là một oa tử nhạy bén.
Hứa Từ nhìn nam tử một cái: “Nữ oa này của ngươi rất thông minh, về sau có thể thành người tài, giờ bán không đáng tiếc?”
Nam tử lắc đầu, “Trong nhà chỉ một hài tử liền nuôi không sống, sao có thể nuôi hai, lại nói dù sao cũng là nữ oa.”
Hứa Từ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nuôi được một hài tử, lại có thể nuôi được bông hoa này, ngược lại là ngạc nhiên.”
Nam tử nghẹn, mặt trướng đến đỏ bừng, không nói nữa.
Không rõ với thị trường muối cho lắm, Hứa Từ hỏi Nhan Tứ biết về điều này nhất trong bọn họ: “Nhan Tứ, giá muối trong Kinh thành là bao nhiêu?”
Nhan Tứ trầm ngâm nói: “Do muối là vật không thể thiếu, đối với muối triều đình mệnh lệnh rõ ràng không thể tùy ý nâng giá muối lên ào ào, giá muối trong Kinh thành một lạng mười văn liền có.”
Công Tôn Ngự cũng không biết giá muối, giờ nghe Nhan Tứ nói như vậy, mắng một tiếng: “Một lạng mười văn đến nơi này liền tăng tới một lạng một trăm văn, La viên ngoại đủ giỏi a.”
Nữ tử kia nghe mấy người họ trò chuyện, nhịn không được xen mồm: “Giá muối lúc trước vẫn chưa tăng tới mức thái quá như thế, từ bảy năm trước Lâm cẩu đuổi hết mấy muối thương khác đi, chỉ chừa một mình La cẩu, giá muối liền bắt đầu càng ngày càng tăng.”
Công Tôn Ngự vừa nghe vui vẻ, vỗ tay nói: “Lâm cẩu, La cẩu, ha ha, ngược lại là chuẩn xác.”
Hứa Từ hừ lạnh, “Nói bọn họ là cẩu cũng là vũ nhục cẩu.”
Hứa Từ nói xong thì trộm nhét một hạt đậu vàng vào trong tay nữ hài, nữ hài cũng thông minh, lại rất bình tĩnh thu hồi hạt đậu vàng, chưa kinh động bất kì ai.
Hứa Từ lại thong thả bước đến trước người nam tử kia, thanh âm nhẹ bẫng nói: “Muốn ta mua nữ oa này cũng không phải không thể.”
Nam tử kia vừa nghe liền cao hứng nói: “Vậy còn chờ gì nữa?”
“Chỉ là ta bây giờ cũng vô cùng hứng thú với hoa trong tay ngươi, ” Hứa Từ chỉ chỉ hoa, “Ta mới từ quảng trường đến, hoa này của ngươi nở tuy nhan sắc kỳ lạ, nhưng đến cùng hoa vẫn nhỏ chút. Mới lạ có thừa phú quý không đủ, nếu muốn vào tam giáp cũng khó.”
Hoa này đến cùng vẫn nhỏ chút, còn chưa hoàn toàn nẩy nở.
Đối với Mặc Ngọc này Hứa Từ ngược lại thật sự thích, do đầu tiên nhìn thấy hoa này, Hứa Từ liền đột nhiên nghĩ đến Lý Hạo Sâm phía sau.
Lý Hạo Sâm thích mặc y bào Huyền Sắc nhất, một thân hắc y uy phong lẫm lẫm. Quan Thế Mặc Ngọc cánh hoa tím đen này, tuy mọc không tốt, đáng quý là ở trên nhan sắc, cho nên cậu có lòng muốn mua hoa.
“Như thế ta cho ngươi ba lựa chọn, ” Hứa Từ vươn ra ba ngón tay, rõ ràng nói, “Đầu tiên, ta mua nữ oa tử này của ngươi, nhưng nữ oa tử này của ngươi trên người không cân không lạng, dung mạo cũng kém chút, chỉ có thể tính là thứ phẩm, ta chỉ ra một lượng bạc.”
“Hai là ta mua Quan Thế Mặc Ngọc này của ngươi, ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi bán hoa này cho ta. Có năm trăm lượng bạc này, ngươi không chỉ có thể chuộc nhà về, mà tiền lãi còn dư không ít, hoàn toàn có thể làm mua bán cỡ nhỏ.”
“Thứ ba, ta có thể cho ngươi mượn hai lượng bạc trước, tạm thời dùng để trả tiền lãi. Ngươi cũng có thể tham gia thi đấu vua Mẫu Đơn, nhưng nếu là ngươi bị thi thấp, hoa này chính là của ta, đương nhiên ta vẫn sẽ cho ngươi tiền, nhưng khi đó, ta chỉ ra hai mươi lượng bạc.”
Trong lòng nam tử nhiều rối rắm, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cắn răng, “Ta chọn cái thứ ba.”
Cái đầu nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ nhi hắn cũng có chút không tha, lại nói chỉ bán một lượng bạc, tiền lãi vẫn như cũ trả không nổi.
Cái thứ hai tuy rằng hắn có chút tâm động, nhưng nghĩ người này nếu bỏ ra giá cao như thế để mua hoa của hắn, nhất định là tuệ nhãn thức châu, nhìn ra hoa này bất phàm. Nếu cậu ta mua hoa này lấy đi thi đấu đoạt hoa khôi, mình chẳng phải là thiệt thòi lớn!
Đơn giản còn có thứ ba, cậu ta cho mình mượn hai lượng trước để giải khẩn cấp, chờ đứng đầu, bó lớn bó lớn bạc còn sợ không trả được hai lượng bạc này?
Hứa Từ nghe xong âm lãnh cười một chút, “Ngươi phải nghĩ kĩ, cái thứ ba, nếu ngươi không đứng nhất, hoa này của ngươi liền là của ta. Ta nếu dám làm như thế, liền có tư bản để làm như vậy, sau chuyện cũng đừng giở trò bịp bợm gì.”
Nam tử hung hăng gật gật đầu: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”
Hứa Từ nghe xong mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra hai lượng bạc vụn đưa cho nam tử, “Nhớ kỹ lời hôm nay của ngươi, hai ngày sau gặp rõ.”
Trước khi đi Hứa Từ nhìn lại nữ hài, nữ hài cười như tên trộm, Hứa Từ thấy thế chớp mắt với nữ hài vài cái, đùa đến nữ hài ghé vào trong lòng mẫu thân trộm buồn cười.
Mấy người lại đi nhìn con phố này, không có phát hiện gì, liền theo đường cũ quay về.—
Quan Thế Mặc Ngọc
Công Tôn Ngự nuốt một ngụm nước miếng, đánh bạo đi qua vươn ra ngón trỏ và ngón giữa khép lại, dò xét hơi thở người kia rồi mới thở nhẹ một hơi: “Còn hơi thở.”
Người trên giường không biết là hôn mê hay là ngủ quá sâu, mấy đại nam nhân vừa đi đường vừa đẩy cửa vừa nói chuyện, cũng không bị bừng tỉnh. Nhà cỏ tranh rất nhỏ, trừ vào cửa căn phòng này, còn lại chỉ là một căn phòng bếp.
Mở ra thùng đựng gạo nhìn mấy lần, mấy cái còn lại đều rỗng, chỉ còn thấy gạo kê thấy đáy trong thùng gạo.
Mấy người nhìn một vòng cũng không đánh thức người này, cũng không ở lại lâu, liền tiếp tục đi nhà tranh kế tiếp.
Nhan Tứ đi ở cuối cùng, dừng lại một lát, từ trong túi tay áo lấy ra chút bạc vụn, cẩn thận đặt dưới gối người kia.
Vừa nãy nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Nhan Tứ không khỏi có chút thổn thức. Năm đó tình trạng nhà mình cũng xấp xỉ nơi này, bà nội hắn ốm đau trên giường, một đường treo mạng. Nếu không phải Hứa Từ sai người đưa đan nhân sâm trăm năm đến, bà nội sớm đã không thể sống.
Vài năm đó Hứa Từ ép họ làm túi thịt cho Hứa tam tiểu thư đánh, vốn tưởng rằng là vũ nhục bọn họ. Lại không nghĩ thời gian lâu, mấy người bọn họ không chỉ thân thể khỏe mạnh không ít, còn học được chút võ nghệ kề thân.
Rồi sau này Vương viên ngoại đổi Hứa phủ thành “Tế thế từ học đường”, Hứa Từ ra lệnh mấy người đi học đường đọc sách.
Hắn cùng A Ngưu một văn Thám Hoa một Võ Thám Hoa, bây giờ một tả Biệt Giá tòng sử, một hữu Biệt Giá tòng sử, đều là mệnh quan triều đình từ Ngũ phẩm.
Mà mấy huynh đệ khác cũng không chịu thua kém, đi theo bên người Vương viên ngoại học tập cách buôn bán, ở trên thương trường coi như là có thành tựu.
Nếu có thể nói khoác mà không biết ngượng, nếu không có Hứa Từ, thì sẽ không có bọn họ hôm nay.
Cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá, Hứa Từ ngoại trừ khi vừa bắt đầu tiếp tế năm người họ, sau đó cũng chưa đưa qua quần áo thức ăn lần nào.
Không giả biểu cảm, cao cao tại thượng luôn quát bảo mấy người họ, nhìn như ngang ngược càn rỡ.
Nhưng người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Cậu với họ, giống như Lương sư.
Hứa Từ không khen họ nhiều, tuy không giả biểu cảm, nhưng mỗi lần đều ở phía sau trợ giúp họ.
Bọn họ tuy là thủ hạ, nhưng cũng sẽ không hạn chế bọn họ.
Người có chí hướng, Hứa Từ chẳng những chưa bao giờ ngăn cản, từ giữa làm khó dễ, ngược lại còn có nhiều tương trợ.
Nhan Tứ không chỉ một lần cảm thấy may mắn, mình lúc trước cắn răng quyết định ký tử khế.
Nếu lúc trước lựa chọn là văn khế cầm cố, lấy tính cách Hứa Từ, chỉ sợ chỉ lưu bọn họ tám năm mười năm, liền bỏ mặc không để ý.
Nào còn tiền đồ tươi đẹp làm người ta cực kỳ hâm mộ của họ như hiện giờ.
Hứa Từ tuổi còn trẻ, nhìn thì bất thường kiêu ngạo, nhưng hành vi lại đều ở trong lẽ phải.
Khí độ thậm chí tâm tư của cậu, không phải là một hài tử mười mấy tuổi nên có.
Nhan Tứ đi ở cuối, ánh mắt nhìn phía Hứa Từ rất là phức tạp, cơ hồ muốn cúng cậu thành thần linh mà đối đãi.
Nếu nói mấy người họ mới đầu cúi đầu là vì báo ân, bây giờ lại là thật tâm bị thuyết phục.
Lại nói Hứa Từ được Nhan Tứ trong lòng khen vô số lần tôn sùng là Thiên Thần, bây giờ lại không yên lòng, rầu rĩ không vui.
Nghĩ cậu bây giờ bên trong gần như là người bốn mươi lăm tuổi, nhìn thái tử liền khẩn trương.
Ngày đó sau khi sắc dụ thái tử, cậu liền thành sương đánh cà, lại đầu không dậy nổi tinh thần.
Có thể chính là ứng câu “Gần hương tình càng khiếp” kia, giờ Hứa Từ càng muốn tới gần thái tử điện hạ, liền càng phải cân nhắc rất nhiều, bó tay bó chân, không dám hành động, cũng không dám biểu lộ mảy may.
Nhưng kìm nén điều này lâu, bản thân Hứa Từ cũng nghẹn khuất. Một người nghẹn khuất, cậu liền nổi tính.
Một phen đẩy Công Tôn Ngự mở đường ở phía trước ra, quản mọi việc của hắn chứ, rầm rầm một phen đẩy ra một cánh cửa nhà.
Trong phòng nhất thời một mùi tanh tưởi truyền đến, Hứa Từ vội vàng bịt mũi, mắt bỗng dưng mở lớn.
Trước mắt trên đất nằm một khối thi thể, xem bộ dáng có mấy ngày, cơ thể chỗ bị chuột gặm đã bắt đầu hư thối.
Cảnh tượng khủng bố này đột ngột đâm vào trước mắt, Hứa Từ cả người run lên, cố gắng ổn định thân hình.
Một bàn tay rộng rãi từ phía sau bám vào trước mắt Hứa Từ, giữa một hô hấp, Hứa Từ liền cảm thấy mình bị ôm vào trong cái ôm ấm áp quen thuộc
Lý Hạo Sâm vỗ sau lưng Hứa Từ đau lòng an ủi nói: “Chúng ta đi ra.”
Nói cũng không quản cái gì lại xem xét này ốc, liền ôm hông Hứa Từ đưa cậu đến trên ngã tư đường.
Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ, tay vỗ về mái tóc đen bóng của cậu, hỏi: “Còn tốt chứ?”
Hứa Từ chung quy sống lâu, năng lực thừa nhận tâm lý mạnh. Bây giờ có thể thuận theo tự nhiên nằm trong lòng thái tử điện hạ, cậu liền tát cái nói dối, “Bị hãi một chút, giờ ngực còn nhảy đứng.”
Lý Hạo Sâm không nghi ngờ cậu, ôm Hứa Từ càng chặt: “Ngoan, không sợ. Sau khi người chết đi, còn lại chỉ là chút thịt thối thôi, tuy rằng mặt dữ tợn, cũng không có gì đáng sợ.”
Hứa Từ thấp thấp “Ân” một tiếng, cảm thấy mỹ mãn ôm lại Lý Hạo Sâm.
Hai người ngươi ôm ta ta ôm ngươi, chấp niệm với đối phương trong lòng rất nặng lại đều không dám nói ra.
Hai người Nhan Tứ cùng Công Tôn Ngự tra xét xong, đi ra liền nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt, không khí quanh thân là lạ.
Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không dám quấy rầy hai người, tự động đi tới căn tiếp theo.
Chờ Nhan Tứ, Công Tôn Ngự dò xét ba căn đi ra, hai người vẫn còn giống trẻ sinh đôi kết hợp ôm chặt lại với nhau.
Công Tôn Ngự thật sự nhìn không được ho khan hai tiếng, Hứa Từ mới không tình nguyện dứt ra, phồng miệng nói: “Ta đã rất tốt, chủ tử.”
Công Tôn Ngự mới đi lên trước ôm quyền, bẩm báo: “Chủ tử, căn phòng thứ ba có một đôi phu thê cùng tử nữ.”
Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Được, đi hỏi một chút.”
Căn nhà cỏ tranh thứ ba nhìn tốt hơn mấy căn trước một ít, cửa phòng tuy là tu bổ vài lần, nhưng cũng nghiêm kín.
Trong phòng ở hai bên bàn gỗ rách tung tóe đang có một nam một nữ, trong tay nam bưng lấy bồn hoa mẫu đơn, trong lòng nữ ôm một tiểu cô nương khoảng năm sáu tuổi gầy trơ cả xương.
Hoa mẫu đơn trong chậu hoa kia màu sắc cũng không diễm phấn kiều bạch như thường, mà là toàn thân tím đen, đúng là một chậu trân phẩm Mẫu Đơn hiếm có —— Quan Thế Mặc Ngọc.
Trên chiếc nôi xa xa có một bé sơ sinh đang “oa oa” khóc nỉ non không thôi.
Một nam một nữ địa vị ngang nhau, không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Thấy người vừa mới đi lại trở về, nam tử ôm hoa liền xông lại đây, nói với Nhan Tứ: “Vị công tử này, ngài liền nhận lấy nha đầu này đi. Nha đầu này bây giờ nhìn gầy yếu, nhưng ngài cẩn thận nhìn xem, bộ dạng rất đẹp đẽ, là một mầm tốt.” Hắn đúng là coi Nhan Tứ thành nha công đến thu nữ oa tử.
Nữ tử kia vừa nghe liền nóng nảy, ôm nữ hài càng chặt, chỉ vào nam nhân chửi ầm lên: “Ngươi dám bán Niếp Niếp lão nương liền quăng ngã hoa của người!”
Nam nhân vừa nghe liền nóng nảy, nhanh chóng nhảy dựng lên, ôm hoa lui ra phía sau hai bước: “Ngươi đồ nhà phụ nhân biết cái gì, hoa này qua hai ngày nữa liền sẽ trở thành vua Mẫu Đơn, đến lúc đó nó giá trị của nó sẽ tăng lên.”
“Tăng cái rắm chó, ngươi vì nuôi bông hoa này mà cả nhà bại hết, bị người đuổi tới nơi này phá. Nếu không phải lão nương mỗi ngày may vá trợ cấp gia dụng để sống, ngươi đã sớm uống gió Tây Bắc rồi! Ngươi cư nhiên còn muốn bán Niếp Niếp, lão nương liều mạng với ngươi!”
Dứt lời liền buông nữ hài ra, xông lên muốn tìm nam tử kia đánh.
Lý Hạo Sâm nghe thì đau đầu, quát lạnh một tiếng: “Đều câm miệng.”
Một nam một nữ nhất thời mất tiếng, thở mạnh cũng không dám ra một tiếng. Nữ tử nhanh chóng trở về một lần nữa ôm lấy nữ oa tử, nam tử thì là ôm hoa tránh ra càng xa, sợ tra nữ nhân này nhào lên.
Lý Hạo Sâm khí tràng rất thật, dọa đến hai người không dám nói lời nào.
Hứa Từ thấy thế thì cười cười, nói với nữ nhân: “Mấy huynh đệ chúng ta là từ vùng khác đến, vừa vặn đi ngang qua. Ngươi nói các ngươi đây là đang cãi nhau chuyện gì, ta nói không chừng sẽ có biện pháp.”
Nữ nhân kia vừa nghe mấy người này không phải nha công, nhất thời thở dài một hơi, nuốt nghẹn ngào nói lên.
Mọi người vừa nghe mới hiểu rõ, thì ra phu thê hai người gia cảnh vốn cũng tính là tạm được, nam tử là tiên sinh dạy học, nữ tử là nữ dệt vải.
Nam canh nữ dệt, tiền công một năm trừ trợ cấp gia dụng cũng sẽ còn thừa đôi chút.
Nhưng từ mấy năm trước, nam tử sau khi đột nhiên mê luyến nuôi dưỡng Mẫu Đơn, liền đem tất cả đồ trang sức, tiền tài trong nhà lấy đi mua loại hoa mẫu đơn phẩm chất tốt.
Sau nhiều lần đào tạo thất bại, ở năm ngoái lấy khế nhà ra ngoài mượn nợ, đổi năm mươi lượng bạc mua mười hạt hoa Quan Thế Mặc Ngọc.
Sau khi có được loại hoa này, nam tử cũng không đi dạy học, mỗi ngày ở nhà hầu hạ mấy cọng hoa này.
Trong nhà không có tiền công dạy học, liền chỉ trông vào nữ hồng của nữ nhân để chống.
Nhưng chỉ dựa vào nữ hồng của một nữ nhân, kia còn phải có tiền lãi, một năm không đủ, tiệm dẫn tiền liền cầm địa khế đuổi họ ra khỏi nhà.
Nhưng lãi này là cho vay nặng lãi, hai ngày trước người trong tiệm dẫn tiền vừa tới giục nợ, nếu ngày mai lại không có tiền lãi năm ngoái, liền bán mẫu nữ các nàng đi kỹ viện.
Nam tử nghĩ dứt khoát bán nữ nhi, trả tiền lãi trước. Chờ hắn đoạt giải nhất ở tiết Mẫu Đơn, bó lớn bó lớn vàng bạc tùy theo mà đến. Nhưng nữ nhân như thế nào cũng không chịu, Niếp Niếp tuy nói là nữ oa, nhưng dù sao là thịt trong tim mình.
Nếu là bị nha công mua đi làm ngựa gầy chuyện giúp người cưỡi đè kia hoặc là bán đi kỹ viện, Niếp Niếp sau này sẽ hận nàng như thế nào.
Hứa Từ nghe xong hỏi: “Tiền lãi một năm của các ngươi là bao nhiêu số?”
Nữ nhân khóc nói: “Mượn năm mươi lượng, nhà kia họ nói chỉ trị giá ba mươi hai. Trừ trả tiền còn lại còn phải thêm tiền lãi, tiền lãi hàng năm liền muốn trả hai lượng bạc. Nhiều bạc như vậy, bảo chúng ta đi nơi nào kiếm a.”
Nam nhân có chút không kiên nhẫn: “Đã nói chờ hai ngày sau Mặc Ngọc của ta ở tiết Mẫu Đơn được chọn làm vua Mẫu Đơn, chúng ta liền không lo ăn uống, còn sợ chút tiền lãi của họ?”
Nữ nhân vừa nghe bỗng dưng khóc lớn lên, thanh âm thê lương: “Nhưng khi đó Niếp Niếp của chúng ta liền không ở đây a! Ngươi mỗi ngày đều treo nhân nghĩa đạo đức ở trên miệng, kết quả chỉ là một ngụy quân tử, súc sinh!”
Nam tử bị nữ nhân này mắng, nhất thời đỏ mặt lên, xấu hổ ở một bên, cũng không nói gì thêm.
Lý Hạo Sâm nhìn phía nữ tử, “Con phố này là phố gì? Sao thê lương như thế.”
Nữ tử bị Lý Hạo Sâm nhìn chằm chằm lưng nhất thời đánh úp một cỗ lãnh ý, nhanh chóng đáp: “Đây là tử phố lưu lại khi ầm ĩ ôn dịch năm đó. Do Dương Châu Tri Phủ nghe nói Kinh thành phái thứ sử tới đây tuần tra, liền hạ lệnh toàn thành không cho xuất hiện người ăn xin. Mười ngày trước, ông ta phái nha dịch đưa ăn mày cùng loại người không nhà để về, ngủ ngoài trời đầu đường như chúng ta toàn thành đi đến nơi này.”
“Nhà ở đây đều không có chủ, chúng ta liền tùy tiện chọn một căn ở lại.”
Lý Hạo Sâm lại hỏi: “Không để cho ăn mày ăn xin, bọn họ sẽ sinh hoạt thế nào?”
Phụ nhân kia trầm mặc thật lâu, thở dài: “Có chết đói, có sắp chết đói. Quan phủ mỗi cách mấy ngày liền sẽ tới đây nhặt xác, bây giờ mấy ăn mày kia đã không còn kém chết bao nhiêu.”
Tiểu nữ hài trong lòng nữ nhân gầy trơ cả xương, đôi mắt lại rất lấp lánh, tròng mắt như nho đen nhìn chằm chằm Hứa Từ không ngừng, không chút nháy mắt.
Hứa Từ thấy thế ngồi xuống, ngoắc với tiểu nữ hài, “Đến chỗ ca ca.”
Nữ hài nhi nhu thuận hiểu chuyện, nhìn nữ nhân một cái, thấy nữ nhân đồng ý, mới vui vẻ chạy tới, ánh mắt còn nhìn Hứa Từ.
Bị nữ hài nhìn có chút không được tự nhiên, Hứa Từ sờ sờ đầu nàng, cười hỏi: “Sao nhìn ca ca như vậy?”
Tiểu nữ hài oai oai đầu, đưa tay chọt chọt quai hàm Hứa Từ, nãi thanh nãi khí trả lời: “Bộ dạng ca ca thật xinh đẹp, da thịt cũng trơn nhẵn.”
Bị tiểu nữ hài trả lời chọc cười, Hứa Từ đưa tay ôm lấy nàng. Tiểu nữ hài một thân xương cốt, trên người thật sự nhẹ, Hứa Từ một chút liền ôm được, “Ai u, tiểu nha đầu thật sự nhẹ.”
Ước lượng cân lượng của tiểu cô nương mới buông nàng xuống, Hứa Từ nhìn Lý Hạo Sâm một cái.
Lý Hạo Sâm ngầm hiểu, gật gật đầu, “Ngươi cứ việc làm, ta ở bên nhìn.”
Được thái tử điện hạ đáp ứng, Hứa Từ cười hỏi tiểu nữ hài kia: “Tiểu nha đầu, ngươi có biết nương ngươi làm nữ hồng một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền không? Mà nhà ngươi một năm lại chi tiêu bao nhiêu tiền? Nếu trả lời, ca ca liền cho ngươi đồ tốt.”
Nữ hài nhi bình tĩnh nhìn ánh mắt Hứa Từ, lại đột nhiên mở miệng nói: “Ca ca, nương thân ta làm nữ hồng cho người ta, tiền công một tháng là một trăm đồng. Một năm là một ngàn hai trăm đồng. Một ngàn đồng là một lượng bạc, cả nhà chúng ta không ăn không uống, chỉ dựa vào mẫu thân làm việc một năm chỉ mới tích trữ được hơn một lượng bạc một chút.”
Hứa Từ cười nhéo nhéo mũi nàng, “Tính toán không tệ.”
“Muối một lạng một trăm đồng, năm lạng năm trăm đồng. Nhà chúng ta tiết kiệm ăn chút thì một năm cũng phải năm lạng muối, tiền muối một năm liền là năm trăm đồng. Còn lại bảy trăm đồng, củi gạo dầu gạo cộng lại liền mất ba trăm đồng.”
“Như thế chỉ còn bốn trăm văn, nhưng không sao, chúng ta ngày đông có thể khoác quần áo nhiều nhiều, tiền than đá liền giảm đi. Trong nhà ngẫu nhiên có quần áo may may vá vá, lại mất một trăm đồng.”
“Còn lại ba trăm đồng, nếu một năm trong nhà không ai sinh bệnh bốc thuốc liền còn thừa. Có thể tích trữ ba trăm đồng này, nhưng không đủ cho cha mua một lần phân bón, như thế trong nhà còn phải dành ra chút tiền trợ cấp cho cha, vì thế liền tước đi muối ở giữa.”
Tiểu nữ hài thông minh lanh lợi, trả lời trật tự rõ ràng, ngược lại là một oa tử nhạy bén.
Hứa Từ nhìn nam tử một cái: “Nữ oa này của ngươi rất thông minh, về sau có thể thành người tài, giờ bán không đáng tiếc?”
Nam tử lắc đầu, “Trong nhà chỉ một hài tử liền nuôi không sống, sao có thể nuôi hai, lại nói dù sao cũng là nữ oa.”
Hứa Từ cười lạnh một tiếng, “Ngươi không nuôi được một hài tử, lại có thể nuôi được bông hoa này, ngược lại là ngạc nhiên.”
Nam tử nghẹn, mặt trướng đến đỏ bừng, không nói nữa.
Không rõ với thị trường muối cho lắm, Hứa Từ hỏi Nhan Tứ biết về điều này nhất trong bọn họ: “Nhan Tứ, giá muối trong Kinh thành là bao nhiêu?”
Nhan Tứ trầm ngâm nói: “Do muối là vật không thể thiếu, đối với muối triều đình mệnh lệnh rõ ràng không thể tùy ý nâng giá muối lên ào ào, giá muối trong Kinh thành một lạng mười văn liền có.”
Công Tôn Ngự cũng không biết giá muối, giờ nghe Nhan Tứ nói như vậy, mắng một tiếng: “Một lạng mười văn đến nơi này liền tăng tới một lạng một trăm văn, La viên ngoại đủ giỏi a.”
Nữ tử kia nghe mấy người họ trò chuyện, nhịn không được xen mồm: “Giá muối lúc trước vẫn chưa tăng tới mức thái quá như thế, từ bảy năm trước Lâm cẩu đuổi hết mấy muối thương khác đi, chỉ chừa một mình La cẩu, giá muối liền bắt đầu càng ngày càng tăng.”
Công Tôn Ngự vừa nghe vui vẻ, vỗ tay nói: “Lâm cẩu, La cẩu, ha ha, ngược lại là chuẩn xác.”
Hứa Từ hừ lạnh, “Nói bọn họ là cẩu cũng là vũ nhục cẩu.”
Hứa Từ nói xong thì trộm nhét một hạt đậu vàng vào trong tay nữ hài, nữ hài cũng thông minh, lại rất bình tĩnh thu hồi hạt đậu vàng, chưa kinh động bất kì ai.
Hứa Từ lại thong thả bước đến trước người nam tử kia, thanh âm nhẹ bẫng nói: “Muốn ta mua nữ oa này cũng không phải không thể.”
Nam tử kia vừa nghe liền cao hứng nói: “Vậy còn chờ gì nữa?”
“Chỉ là ta bây giờ cũng vô cùng hứng thú với hoa trong tay ngươi, ” Hứa Từ chỉ chỉ hoa, “Ta mới từ quảng trường đến, hoa này của ngươi nở tuy nhan sắc kỳ lạ, nhưng đến cùng hoa vẫn nhỏ chút. Mới lạ có thừa phú quý không đủ, nếu muốn vào tam giáp cũng khó.”
Hoa này đến cùng vẫn nhỏ chút, còn chưa hoàn toàn nẩy nở.
Đối với Mặc Ngọc này Hứa Từ ngược lại thật sự thích, do đầu tiên nhìn thấy hoa này, Hứa Từ liền đột nhiên nghĩ đến Lý Hạo Sâm phía sau.
Lý Hạo Sâm thích mặc y bào Huyền Sắc nhất, một thân hắc y uy phong lẫm lẫm. Quan Thế Mặc Ngọc cánh hoa tím đen này, tuy mọc không tốt, đáng quý là ở trên nhan sắc, cho nên cậu có lòng muốn mua hoa.
“Như thế ta cho ngươi ba lựa chọn, ” Hứa Từ vươn ra ba ngón tay, rõ ràng nói, “Đầu tiên, ta mua nữ oa tử này của ngươi, nhưng nữ oa tử này của ngươi trên người không cân không lạng, dung mạo cũng kém chút, chỉ có thể tính là thứ phẩm, ta chỉ ra một lượng bạc.”
“Hai là ta mua Quan Thế Mặc Ngọc này của ngươi, ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, ngươi bán hoa này cho ta. Có năm trăm lượng bạc này, ngươi không chỉ có thể chuộc nhà về, mà tiền lãi còn dư không ít, hoàn toàn có thể làm mua bán cỡ nhỏ.”
“Thứ ba, ta có thể cho ngươi mượn hai lượng bạc trước, tạm thời dùng để trả tiền lãi. Ngươi cũng có thể tham gia thi đấu vua Mẫu Đơn, nhưng nếu là ngươi bị thi thấp, hoa này chính là của ta, đương nhiên ta vẫn sẽ cho ngươi tiền, nhưng khi đó, ta chỉ ra hai mươi lượng bạc.”
Trong lòng nam tử nhiều rối rắm, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cắn răng, “Ta chọn cái thứ ba.”
Cái đầu nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ nhi hắn cũng có chút không tha, lại nói chỉ bán một lượng bạc, tiền lãi vẫn như cũ trả không nổi.
Cái thứ hai tuy rằng hắn có chút tâm động, nhưng nghĩ người này nếu bỏ ra giá cao như thế để mua hoa của hắn, nhất định là tuệ nhãn thức châu, nhìn ra hoa này bất phàm. Nếu cậu ta mua hoa này lấy đi thi đấu đoạt hoa khôi, mình chẳng phải là thiệt thòi lớn!
Đơn giản còn có thứ ba, cậu ta cho mình mượn hai lượng trước để giải khẩn cấp, chờ đứng đầu, bó lớn bó lớn bạc còn sợ không trả được hai lượng bạc này?
Hứa Từ nghe xong âm lãnh cười một chút, “Ngươi phải nghĩ kĩ, cái thứ ba, nếu ngươi không đứng nhất, hoa này của ngươi liền là của ta. Ta nếu dám làm như thế, liền có tư bản để làm như vậy, sau chuyện cũng đừng giở trò bịp bợm gì.”
Nam tử hung hăng gật gật đầu: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!”
Hứa Từ nghe xong mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra hai lượng bạc vụn đưa cho nam tử, “Nhớ kỹ lời hôm nay của ngươi, hai ngày sau gặp rõ.”
Trước khi đi Hứa Từ nhìn lại nữ hài, nữ hài cười như tên trộm, Hứa Từ thấy thế chớp mắt với nữ hài vài cái, đùa đến nữ hài ghé vào trong lòng mẫu thân trộm buồn cười.
Mấy người lại đi nhìn con phố này, không có phát hiện gì, liền theo đường cũ quay về.—
Quan Thế Mặc Ngọc
Bình luận truyện