Hiền Thê Khó Làm

Chương 18



“Cái gì? Đố phụ?”

Trong sương viện phủ Túc Vương, A Nan giật mình chỉ vào chóp mũi mình, vẻ mặt không dám tin, như thế nào nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao mình lại biến thành đố phụ trong miệng thế gian.

“Như Bích tỷ tỷ, tỷ có lầm hay không? Mặt mũi thì hiền lành như bánh bao, tính tình thì dù có đánh tiểu thư cũng không giận làm sao có thể làm đố phụ? Vừa thấy Vương gia như chuột thấy mèo co giật không ngừng, chỗ nào giống đố phụ nhỉ?” Như Thúy dâng trà cho A Nan, vẻ mặt cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn Như Bích.

A Nan trợn mắt nhìn, nha đầu này một ngày không chọc giận nàng sẽ chết sao? Nàng rốt cuộc vì sao phải lưu lại loại nha hoàn như thế này bên người a!

Mặt Như Bích đầy bất đắc dĩ: “Nô tỳ nghe rất chính xác, không có dám lừa dối.”

Như Lam trợn mắt nhìn Như Thúy một cái: “Ngươi, con bé ngốc kia, Tính tình Vương phi như thế nào, ngươi có thể tùy tiện nói bậy sao!”

Như Thúy le lưỡi, chạy đến bên cạnh A Nan châm trà cho nàng, để nàng uống chút trà bớt giận.

A Nan mặt không hiểu: “Rốt cuộc ta đã làm chuyện tình gì khiến cho người đời nói ta là đố phụ nhỉ? Như Bích, đem chuyện em biết nói nghe thử xem

“Vương phi, thật ra thì đây là chuyện Thái hậu nương nương ban thuởng năm cung nữ hôm qua. Hôm qua cũng rất nhiều người nhìn thấy ngài tự mình mang theo họ trở về, nhưng buổi tối, Vương gia lại sai quản gia phái người đem họ về cung, cũng rất nhiều người nhìn thấy.

Trong phủ chúng ta mỗi chiếc xe ngựa đều có dấu hiệu, rất nhiều người nhận ra xe ngựa của chúng ta, lúc cung nữ xuống xe ở cửa cung, cũng rất nhiều người nhìn thấy. Bọn họ đều nói, Vương phi ngài thật lợi hại, lại dám bác bỏ ý chỉ Thái hậu nương nương, khiến Vương gia cũng không dám lên tiếng……”

Như Bích càng nói càng nhỏ tiếng, chính mình cũng mang gương mặt bất đắc dĩ.

A Nan khẽ há miệng, không biết nói gì!

“Nếu như không phải là ý tứ của Vương gia, Vương phi có lớn mật đến đâu cũng không dám đem cung nữ Thái hậu nương nương ban cho trả trở về!” Như Lam cau mày nói: “Bọn họ chẳng lẽ không có đầu óc suy nghĩ một chút sao?”

“Ta nghĩ bọn họ không phải không có đầu óc, mà là thuần túy muốn xem chuyện cười thôi!” A Nan nói xong, bất đắc dĩ, xem ra, vốn là nàng nghĩ quá ngây thơ.

Mặc dù Túc Vương không thích Thái hậu an bài, nhưng trần trụi làm mất mặt Thái hậu như vậy, người bình thường trước tiên sẽ trách nàng. Làm nữ nhân trong xã hội phong kiến, không để trượng phu của mình lưu lại nữ nhân, là nàng không hiền. Hơn nữa, trong mắt người của thời đại này, nam nhân nào lại không tam thê tứ thiếp, chỉ có những kẻ không có bảnlãnh mới đem thịt đẩy ra khỏi miệng. Vì vậy, đại đa số người sẽ cho rằng, chuyện những nữ nhân kia bị đưa về là ý của nàng chứ không phải của Túc Vương.

A Nan cảm giác còn oan hơn cả Thị Kính, rõ ràng nàng không làm gì, thậm chí nàng còn phải trải qua dòng nước lạnh rửa tội giữa mùa đông (*), vì sao đám người kia xem cuộc vui về, lại thích phỏng đoán lung tung vậy?

(Ý chỉ không khí lạnh bạn Túc Vương tạo ra tối qua)

Mà A Nan lo lắng hơn chính là, trải qua chuyện này, không biết Thái hậu sẽ thấy thế nào, có thể giận chó đánh mèo, cho rằng là nàng không hiền huệ, một mình độc chiếm Túc Vương, rù quyến Túc Vương phản Thái hậu hay không……

A Nan lập tức nhớ đến những cảnh mẹ chồng không ưa nàng dâu gây ra biết bao cảnh khó khăn, đau cả đầu.

**************

Bên này A Nan đang khổ não rối rắm, trong Trọng Hoa cung, Thái hậu cùng Túc Vương hai mẹ con đang giằng co.

Sở Bá Ninh vẫn là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đoan đoan chánh chánh, khi giơ tay nhấc chân quý khí thiên thành, ngồi ngay ngắn, một loại khí thế cường đại vô hình tản mát ra, làm cho không người nào có thể nhìn gần.

Thái hậu mặt nhăn nhólạnh lẽo ngồi trên giường, không nói một lời.

Hai mẹ con không hề lên tiếng, cung nữ chờ đã bị khiển lui xuống, trong lúc nhất thời, bốn phía yên tĩnh.

Đối với đứa con trai nhỏ này, Thái hậu luôn không có cách cầm bắt hắn, vô luận bao nhiêu quan tâm sủng ái, hắn không kiêu ngạo không nóng nảy, không quan tâm hơn thua, giống như không có việc gì có thể làm cho hắn lộ vẻ xúc động. Bởi vì một chuyện, Thái hậu thẹn với tiểu nhi tử, cho tới nay luôn muốn cho hắn điều tốt nhất, nhưng mà, bà cho là tốt, con trai chung quy lại không vui, thường sẽ bác bỏ ý tốt của bà, hơn nữa mặt đầy nghiêm chỉnh cung kính nói với mình, hắn không cần mẫu hậu đa tâm.

Thái hậu nhớ tới mỗi lần Túc Vương mặt nghiêm túc cung kính bảo”Mẫu hậu có lòng!” thì cảm thấy vô cùng tức giận! Bởi vì hắn nói câu nói này xong, thường sẽ có lý do đem chuyện mà mình an bài bác bỏ.

Thái hậu biết, hắn là một tiểu nhi tử có hiếu, nhưng hắn vẫn không hề làm những chuyện ngu hiếu, nếu không hắn cũng không thể ở tuổi này mà bò đến địa vị này, cũng không phải có Hoàng đế tin chìu là hắn có thể tay cầm thực quyền, quyền lợi tương ứng còn phải có năng lực tương ứng mới có thể cầm được.

Cho nên, lần này, Túc Vương một chút thể diện cũng không cho, rất không khách khí bác bỏ ý tốt của gia mẫu, đem năm mỹ nhân đều lui trở lại.

Thái hậu tức giận trong lòng, mặc dù là danh nghĩa phục vụ, thật ra thì loại “phục vụ” nào tất cả mọi người đều biết rõ. Chỉ là nhi tử này, Hoàng đế tựa hồ cũng nghe phong phanh, sáng sớm đặc biệt sai người đến nói cho bà biết bởi vì quốc sự bận rộn, hôm nay cũng không tới đây thỉnh an. Khiến Thái hậu muốn gọi Hoàng đế để nói nguyện vọng bỗng rơi vào khoảng không.

Cuối cùng, Thái hậu không có cách, bà yếu thế, tỏ ý năm mỹ nhân cho hắn mang về, dĩ nhiên không phải là năm người cũ —— Thái hậu bày tỏ: nếu bị lui trở về rồi, chuyện đương nhiên chính là Túc Vương không thích, vậy chúng ta liền đổi nhóm mỹ nhân xinh tươi mỹ mạo hơn nữa.

Thái hậu vào lúc Sở Bá Ninh nghiêm túc ở trước mặt mình cất tiếng, bẻ gảy cây quạt trong tay, đem quạt đưa cho cung nữ, đổi cái khác.

Sở Bá Ninh nhàn nhạt uống trà, không lên tiếng.

Thái hậu thật sự là cảm thấy không có mặt mũi, tức giận đem tất cả cung nữ, ma ma đuổi ra ngoài, lưu lại hai mẹ con giằng co, vẫn giằng co đến bây giờ.

Một hồi lâu, Thái hậu thất bại hạ giọng.

“Bá Ninh, mẫu hậu cũng là vì muốn tốt cho con. Con đó, thân phận Vương phi quá thấp, làm sao xứng với thân phận Túc vương……”

“Nàng là người mẫu hậu ngài tự mình chỉ định!”

Sở Bá Ninh ngắt lời bà, không cần biết thân phận cao hay thấp, đều là cưới hỏi đàng hoàng cưới vào cửa.

Thái hậu như không có việc gì nói: “Phủ Túc Vương người phục vụ quá ít, những cung nữ này đều là được dạy tốt, có họ, mẫu hậu cũng yên tâm một chút. Bên ngoài những lời đồn đãi kia cũng ít đi……”

“Không cần! Trong phủ người phục vụ đã đủ rồi!” Sở Bá Ninh dầu muối không vào.

Thái hậu rốt cuộc nổi giận: “Bá Ninh, đây là mẫu hậu ra lệnh!” Hai mắt nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi, mặt Thái hậu vô cùng đau đớn: “Bá Ninh, mẫu hậu cũng là vì tốt cho con. Trước kia, ai gia có thể mặc kệ con, nhưng bây giờ con đã cưới Vương phi, ai gia không thể để cho người khác bởi vì chuyện này hãm hại con, nói con sợ vợ!”

“Cớ gì nói ra lời ấy?” Sở Bá Ninh đặt ly trà trong tay xuống, nghiêm túc nói: “Bổn vương lấy vợ mới nửa tháng, khi nào thì sợ vợ rồi?”

“Hành vi bây giờ của con, không gọi sợ vợ thì nên gọi là gì?”

“Chẳng lẽ nhi thần nhất định phải để nữ nhân khác ngoài thê tử phục vụ trên giường mới là không sợ vợ? Mẫu hậu, có thể có cách nói này sao?”

“Ách……”

Thái hậu lần nữa bị nghẹn, không thốt nên lời.

Cuối cùng, Thái hậu quyết định dứt khoát lấy thân phận Thái hậu ra lệnh. Ngươi đã dám trả mỹ nhân của ta, ta sẽ lại đưa mười tám người nữa đến, hơn nữa là lấy “Thái hậu ra lệnh” đưa qua, để cho ngươi không cự tuyệt.

Sở Bá Ninh ngậm chặt miệng, không nói chuyện nữa.

Thái hậu đi đến trên giường, đôi tay siết chặt quạt tròn trong tay, trong lòng tức thế nào cũng không thuận. Bà làm như vậy rốt cuộc là vì ai chứ, thật vất vả mới có thể cho con trai cổ quái thành thân. Cuối cùng không có ai dám nói hắn là “Đồng tính đồng bóng”, nhưng chiều theo tính tình hắn, đoán chừng về sau chỉ có một nữ nhân, về sau không biết những thứ người kia lại sẽ nói như thế nào. Làm sao mà Thái hậu có thể để con trai lần nữa trở thành trò cười trong kinh thành, nói hắn là Vương gia “sợ vợ”? Còn không bằng đem nguy hiểm bóp chết trong trứng nước. Nếu hiện tại bà ngay cả mấy cung nữ cũng không thể nhét cho nhi tử, sau này chuyện trắc phi, tuyệt đối không nhét vào được rồi!

Bước này, thế nào cũng lui không được!

Mặc kệ nói thế nào, trong phủ Túc Vương tuyệt đối không thể chỉ có một Vương phi!

Hiện tại Sở Bá Ninh tân hôn chưa đầy một tháng, bà có thể không nhét người vào, nhưng nhét mấy cung nữ vào, bản lãnh đó bà đương nhiên có.

Thái hậu đang đợi, chờ Sở Bá Ninh tỏ thái độ.

“Nếu như là chỉ ý của mẫu hậu, nhi thần tuân chỉ.” Sở Bá Ninh nhàn nhạt nói.

Cuối cùng, Sở Bá Ninh đã nhường một bước, rốt cuộc ở trước ý cường ngạnh của Thái hậu, đem ba mỹ nhân diện mạo xuất chúng nhất lĩnh trở về.

Sở Bá Ninh rời đi, tĩnh mịch như mực, ánh mắt yên lặng nhìn Thái hậu mấy giây, từng chữ từng chữ nói: “Mẫu hậu ra lệnh, nhi thần không dám không theo. Mẫu hậu, ngài nghỉ ngơi, nhi thần cáo lui trước.”

Sở Bá Ninh không chút do dự đi ra khỏi Trọng Hoa cung, không quay đầu lại.

Thái hậu mặc dù coi như là thắng, nhưng không có bất kỳ bộ dáng vui vẻ, ngồi trên giường, sau khi Sở Bá Ninh đi, che ngực vuốt vuốt mấy cái, hiển nhiên là bị tiểu nhi tử chọc đến giận thở không nổi

Đã nói đứa bé là món nợ kiếp trước mà, Thái hậu bà kiếp trước nhất định thiếu rất nhiều, kiếp này mới có một đứa con trai cổ quái như vậy, thật sự là làm vỡ nát trái tim bà mà.

“Nương nương, xin bớt giận.” Ma ma đi vào, thấy Thái hậu có bộ dạng này, vội vàng xoa ngực thuận khí, cũng không dám nói gì.

Thái hậu giận đến không thở nổi, gần như cắn răng, lại oán vừa hận đấm giường nói: “Ai gia làm như vậy còn không phải là vì nó sao? Nó còn có điểm nào không hài lòng? Chẳng lẽ để người ta nói nó sợ vợ sao? Nó là Vương gia, làm sao có thể chỉ có một Vương phi? Đây không phải là khiến người trong thiên hạ chê cười sao? Thật là, thằng nhóc này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ!”

Thái hậu biết, Sở Bá Ninh mặc dù mang mấy mỹ nhân về, nhưng tuyệt đối sẽ không đụng họ một ngón tay. Nói không chừng sẽ đem họ khóa trong góc, nhắm mắt làm ngơ cũng không chừng.

Chỉ có thể nói, Thái hậu tuyệt đối rất hiểu rõ con trai mình!

Sở Bá Ninh trở về phủ, mặt đã ghiêm túc lại càng thêm nghiêm túc, tất cả con mắt của mọi người đều nhìn trừng trừng vào ba mỹ nhân mà hắn mang theo, nói với lão quản gia đang bước đến nghênh đón: “Mấy thứ này, ngươi xếp đến góc nào đi, ai dám chạy loạn, đánh chết là được!”

Tần quản gia không hổ là đi theo Túc Vương vài chục năm, lập tức liền hiểu tinh túy cao thâm trong lời nói của Vương gia: đây là Thái hậu ban thuởng, tùy tiện tìm góc nào nhét vào cũng được, chỉ cần không làm dơ chỗ hắn ngồi là được.

Tần quản gia biết Sở Bá Ninh ý thức hết sức mạnh, bị cưỡng bách mang về mấy mỹ nhân hắn không muốn tiếp nhận đã đủ để hắn khó chịu, nếu như để họ xuất hiện trước mặt, đó không phải là khiến Vương gia khó chịu sao?

Sở Bá Ninh liền trực tiếp coi thường, đem các nàng trở thành vật bẩn rồi. Có thể thấy được oán khí trong lòng hắn.

Vì vậy, ba mỹ nhân này, A Nan cũng không có nhìn thấy, liền bị Tần quản gia trực tiếp an bài ở một nơi vắng vẻ nhất phủ Vương gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện