Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 26



Hoàng thành dưới ánh mặt trời quang cảnh khác hẳn với lúc buổi tối, cung điện cao to hành lang gấp khúc đều có vẻ vô cùng hoa lệ, bọn thị vệ đứng gác sống lưng cũng thẳng tắp làm cho người ta cảm giác được một loại uy nghiêm mà trang trọng.

Ít nhất ở trong mắt Như Thúy, bầu không khí như vậy có thể sánh bằng cái loại không khí âm trầm đáng sợ tối hôm qua làm cho người ta không khỏi sản sinh ra vô hạn những suy nghĩ hắc ám thì tốt hơn nhiều, mặc dù lúc sau được Ôn Lương nói cho biết hôm qua nàng bị thái giám kia dẫn tới nơi có nhiều chuyện ma quái nhất trong cung Chiêu An cung, quả thật làm cho nàng hoảng sợ, nhưng ban ngày có ánh mặt trời có người qua lại còn có tiếng chim hót, không có gì đáng sợ cả.

Vừa đến trước cửa Trọng Hoa cung, liền gặp nhị hoàng tử đồng dạng cũng bị thái hậu triệu đến Trọng Hoa cung hỏi chuyện.

Nhị hoàng tử vừa thấy được Như Thúy cô nương, liền nhớ lại đêm qua người nào đó hành vi hung tàn bưu hãn thiếu chút nữa phá hủy niềm tin của hắn, làm hắn đối với sinh vật gọi là nữ nhân này lần đầu tiên sinh ra ác cảm, cũng không dám khinh thường nàng như mọi ngày nữa.

Trái lại Như Thúy cô nương nhìn thấy nhị hoàng tử lập tức lộ ra tươi cười, đầu tiên là quy củ hướng nhị hoàng tử hành lễ, sau đó quan tâm hỏi: "Nhị hoàng tử thương thế như thế nào? Đều là lỗi của con quỷ tối qua, thế nhưng dọa người như vậy, khiến nhị hoàng tử không cẩn thận bị thương."

Thấy vẻ mặt nàng tràn đầy căm phẫn, nhị hoàng tử trong lòng không được tự nhiên, kỳ thực nếu truy cứu tới cùng, nguyên nhân chính là do nàng, ba người bị té chồng vào nhau, hắn hoàn toàn bị đè ở dưới cùng, còn bi thảm hơn nữa là hắn bị té úp sấp mặt xuống mới có thể bị trầy da mặt. Chỉ là vết thương trên mặt hắn bây giờ nhìn lại thấy rách da, chung quanh bị sưng lên còn có tơ máu, thoạt nhìn thật khủng bố, nhưng không nghiêm trọng lắm, thái y nói, chỉ cần mỗi ngày đúng hạn đổi thuốc, chú ý không cho vết thương bị rách nữa, rất nhanh liền có thể lành, hơn nữa sẽ không lưu lại dấu vết.

"Đã không có việc gì, đa tạ sư mẫu quan tâm." Nhị hoàng tử thấy nàng còn muốn nói, vội vàng nói: "Sư mẫu cũng là tới gặp hoàng tổ mẫu sao? Hoàng tổ mẫu ở bên trong, chúng ta vào đi thôi."

Như Thúy cô nương cười ra tiếng, xoay người nói với Vương công công: "Vương công công, người mệt nhọc rồi, sau này lúc rảnh rỗi sẽ mời công công uống trà."

Còn uống trà?! Vương công công sắc mặt tái mét, sau đó miễn cưỡng cười cười, vội vàng khom người thỉnh bọn họ đi vào.

Nhị hoàng tử đi ở phía trước, Như Thúy đi sau vài bước, hai người một trước một sau tiến vào đại điện Trọng Hoa cung.

Lúc bọn họ đi vào, thái hậu nương nương đang trấn an trưởng công chúa tinh thần uể oải, nhìn thấy hai người tiến vào, thái hậu trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, kêu nhị hoàng tử qua đây, hoàn toàn là một tổ mẫu yêu thương con cháu, kéo nhị hoàng tử lại hỏi han ân cần, đặc biệt chú ý vết thương trên mặt hắn, rất sợ sẽ bị để lại sẹo.

Cùng so sánh với nhị hoàng tử, Như Thúy cô nương một mình đứng ở trong đại điện, thái hậu tựa hồ đem nàng hoàn toàn quên mất, ngay cả khi nàng thỉnh an đều không để ý đến, bọn cung nữ thái giám xung quanh biết thái hậu muốn gây khó dễ, trong mắt lộ ra ý chế nhạo.

Loại tình huống này hết sức khó xử, nhưng Như Thúy dường như không có chuyện gì bình thường đứng nhìn thái hậu cùng nhị hoàng tử khoa trương tình cảm tổ tôn. Đại công chúa lặng lẽ nhìn nàng một cái, sau đó lại dời tầm mắt coi như không thấy, trái lại hoàng hậu hơi nhíu chân mày, mở miệng kêu một tiếng: "Mẫu hậu."

Thái hậu không vui nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái, hỏi: "Chuyện gì?"

Hoàng hậu vẫn duy trì đoan trang tươi cười, ôn hòa nói: "Mẫu hậu, nhị hoàng tử thương thế như vậy thần thiếp nhìn cũng cảm thấy không khỏi được ngay, không bằng trực tiếp phái vị thái y đến ở bên cạnh nhị hoàng tử cho dễ bề chăm sóc, thẳng đến nhị hoàng tử khôi phục hoàn toàn, ngươi cảm thấy như vậy có được không?"

Thái hậu nghe xong trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nói: "Vẫn là hoàng hậu cẩn thận, đây là hoàng tử công chúa của hoàng gia, thân phận tôn quý, làm sao có thể so sánh với những kẻ tầm thường, thân thể không thể xem thường được."

Nghe ra ám chỉ trong lời nói của thái hậu, mọi người trong điện đều không tự chủ nhìn về phía người nào đó đang đứng giữa đại điện, biểu tình khác nhau.

Nhị hoàng tử không có phụ họa, hắn liếc nhìn Như Thúy, sau đó ánh mắt chuyển sang hoàng hậu, thấy hoàng hậu biểu tình hơi trầm xuống, trong lòng cũng âm trầm, cẩn thận nói: "Hoàng tổ mẫu, Ôn phu nhân cũng tới." Mặc dù là sư mẫu, nhưng nhị hoàng tử tin rằng nếu hiện tại hắn kêu ra hai tiếng "Sư mẫu", đảm bảo hoàng tổ mẫu sẽ cực kì chán ghét mà vứt bỏ hắn.

Thái hậu nghe thấy lời của nhị hoàng tử, âm thầm nhíu mày, dường như lúc này mới phát hiện ra, nhàn nhạt liếc nhìn Như Thúy, giận dữ hét một tiếng kêu nàng quỳ xuống lúc, Như Thúy cô nương vội vàng tiến lên thỉnh an, sau đó vẻ mặt trầm trọng đối thái hậu nói: "Thái hậu nương nương, thần phụ có tội, thần phụ tối hôm qua không nên tin lầm người dẫn đến bị mang tới Chiêu An cung, quấy rầy đại công chúa và nhị hoàng tử đang ngắm trăng nơi này, vì sắc trời quá tối, lại có vị thái giám giả quỷ dọa người, mới có thể không cẩn thận mà xông tới đại công chúa và nhị hoàng tử, thỉnh thái hậu nương nương thứ tội."

Thái hậu há miệng, thấy nàng tự nhận tội đỡ cho mình phải nói nhiều, đang chuẩn bị nhân cơ này định tội nàng, ai biết đối phương căn bản không cho nàng thời gian mở miệng, đột nhiên sửa thành vẻ mặt tiếu ý, thán phục nói: "Chỉ là đại công chúa và nhị hoàng tử có nhã tính thực sự rất đặc biệt, thế mà lại không mang theo cung nhân đi ngắm trăng ở Chiêu An cung, thần phụ sau nghe đại nhân nhà ta kể về Chiêu An cung này, còn thấy hoảng sợ. Nhưng mà Chiêu An cung vừa đến tối thắp đèn rất ít, cũng thích hợp để ngắm trăng, nhị hoàng tử và đại công chúa quả nhiên là người được thái hậu nương nương thương yêu, có nhã tính thực sự là không giống người thường a ~~ "

"..."

Uy uy uy!! Ngươi dùng vẻ mặt sùng bái mà than thở thật sự rất thần kì nha! Rất châm chọc đó có biết không?!

Thái hậu vẻ mặt cứng ngắc nhìn người nào đó tự quyết định, phát giác chính mình trong lúc nhất thời nói lời không nên nói, chỉ cảm thấy lời ca tụng của nàng nghe cực kì chọc người a. Đại công chúa và nhị hoàng tử nghe được vẻ mặt cũng đỏ bừng, tức giận đến vỗ ngực giậm chân, tức giận đến không nói nên lời. Chỉ có hoàng hậu là người duy nhất cảm thấy buồn cười, trong lòng đều cười đến ruột gan thắt lại, nhìn nàng kia biểu tình chân thành một vẻ vô cùng sùng bái, thật đúng là làm cho người ta khó có thể cự tuyệt, bộ dáng này thế nào cũng giống như lúc Túc vương phi làm thái hậu mất hết mặt mũi, làm thái hậu tức đến nghẹn họng? Quả nhiên không hổ là chủ tớ, đức hạnh cũng y chang nhau?

Thái hậu bị nàng nghẹn đến một câu cũng không nói nên lời, vốn định trừng phạt nàng cả gan làm loạn khiến công chúa và hoàng tử bị thương, nhưng người ta nói rõ hôm qua bị người hãm hại mang đi Chiêu An cung, lại còn giả quỷ dọa nàng mới có thể làm cho nàng không cẩn thận xông tới đại công chúa và nhị hoàng tử, nếu muốn truy cứu trách nhiệm của nàng, cũng không có căn cứ rõ ràng, nếu truy xét tới cùng, đại công chúa và nhị hoàng tử mặc kệ vì sao lại xuất hiện ở chỗ ấy đều sẽ mất mặt, cũng có vẻ thái hậu đây là người không phân rõ phải trái.

Hoàng hậu thấy thái hậu bị nghẹn khuất một lúc rồi, mới cười nói: "Mẫu hậu, xem ra chuyện này cũng là có kẻ bày mưu hãm hại, Ôn phu nhân cũng là người bị hại. Thần thiếp trái lại tương đối hiếu kỳ với tên thái giám giả quỷ dọa nhị hoàng tử và đại công chúa là người cung nào, mục đích là gì? Chẳng lẽ những lời đồn đãi trong Chiêu An cung từ xưa nay đều là do hắn gây ra? Thần thiếp hôm qua lúc chuẩn bị đi ngủ, lại nghe Lưu công công đến bẩm báo rằng tên thái giám giả quỷ ấy đâm đầu vào cột tự sát, không biết hắn tự sát là do sợ tội hay còn nguyên nhân gì khác."

Nghe thấy lời hoàng hậu, đại công chúa và nhị hoàng tử tim đập rộn lên, không khống chế được nhìn về phía hoàng hậu, lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Thái hậu cũng cứng người một chút, hoàng hậu đây là đang nhắc nhở nàng nếu muốn truy cứu tới cùng, dự đoán bên trong sẽ liên lụy nhiều người hơn nữa sao? Trong lúc này thái hậu suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ xem có nên nhân dịp này mà trừng phạt cái người nàng không vừa mắt Ôn phu nhân nữa không. Nàng đã nghe cung nữ thuật lại mọi chuyện tối qua từ đầu đến cuối, căn bản là muốn lấy chuyện công chúa hoàng tử bị thương mà làm khó dễ trách phạt Ôn phu nhân một trận, thế nhưng hoàng hậu càng nói càng thể hiện ra nhiều ý tứ, trong đó còn có cả ý của hoàng đế.

Giữa lúc thái hậu còn đang phân vân, bên ngoài lại có thái giám hô to bẩm báo: "Thái hậu nương nương, Túc vương phi và Sở quận chúa tới thỉnh an ngài."

Thái hậu vừa nghe xong, trực giác liền cảm thấy đau đầu, ấn trán nói: "Hôm nay không phải ngày mười lăm, nàng đến đây làm gì?" Đau đầu a, vừa nghe thấy con dâu tiến cung, nàng cảm thấy toàn thân đều đau.

Thái giám kia cẩn thận nhìn Như Thúy cô nương đang đứng cười tươi như hoa giữa đại điện, trong lòng biết rõ Túc vương phi là vì Ôn phu nhân mà tới. Nhưng tất cả mọi người trong Trọng Hoa cung đều biết Túc vương phi từ sau khi gả cho Túc vương, thái hậu nương nương đối với nàng thực sự là vừa yêu vừa hận, chỉ cần Túc vương phi xuất hiện, thái hậu liền sẽ bắt đầu cảm thấy toàn thân không thoải mái. Chuyện này bọn họ cũng đã quen rồi, nhưng thái hậu nương nương lại cực kì yêu thích Sở quận chúa do Túc vương phi sinh ra, làm cho người ta có cảm giác là thái hậu nương nương đang tự mình mâu thuẫn.

"Hồi nương nương, Túc vương phi nói là Sở quận chúa nhớ ngài." Thái giám xảo diệu nói, Túc vương phủ Sở quận chúa thế nhưng là người thái hậu nương nương yêu thương nhất, nàng muốn gì đều được cả.

Quả nhiên, thái hậu nghe xong mặt mày khoan khoái, mau chóng để cho các nàng tiến vào.

Hoàng hậu đoan chính ngồi, trong mắt lộ ra biểu tình xem kịch vui, tâm nói có chỗ nào cần nàng giúp đỡ đâu, Túc vương phi và Sở quận chúa xuất mã đoán chắc mọi chuyện có thể giải quyết, chính là đại công chúa và nhị hoàng tử nếu muốn truy cứu tới cùng chuyện này sau này có thể sẽ không tốt. Nghĩ xong hoàng hậu liếc nhìn đại công chúa ngồi ở bên người thái hậu và nhị hoàng tử đứng ở một bên, quả nhiên thấy trên mặt bọn họ lộ ra một chút thần sắc mất tự nhiên, bọn họ cũng không phải là sợ Túc vương phi, mà là không quá cam tâm tình nguyện nhìn thấy vị tiểu đường muội kia mà thôi.

Một hồi sau, Túc vương phi một thân cung trang đầy đủ dắt theo một tiểu cô nương ba tuổi tiến vào, nữ hài tử mặc dù còn nhỏ, thế nhưng là một người cực kì khí phách, mỗi lần tiến cung đến là tự mình đi bộ từ ngoài cửa cung vào, bởi vậy thời gian thỉnh an thái hậu mỗi lần đều chậm lại không ít, nhưng thái hậu chưa từng tức giận, nói với mọi người đây là một mảnh hiếu tâm của tiểu quận chúa phủ Túc vương đối với thái hậu nương nương, kỳ thực bọn họ đều biết tính tình tiểu bánh bao y hệt cha nàng, đặc biệt chú ý quy củ, làm chuyện gì cũng tự mình làm thôi.

"Thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu hôm nay tinh thần vẫn rất tốt, thần tức liền yên tâm." Túc vương phi cười nói, tươi cười ngọt ngào mềm mại rất làm cho người ta thích.

Tiểu bánh bao đang xị mặt ra cũng tiến lên hành lễ, thanh thản nói: "Sở Sở cấp hoàng tổ mẫu thỉnh an, hoàng tổ mẫu cao hứng Sở Sở cũng cao hứng ~~ "

Nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của con trai, mặc dù đây là một nữ hài nhi, nhưng thái hậu vẫn là yêu đến tận trong tâm khảm, liền đem tiểu bánh bao ôm vào lòng vì nàng xoa đôi chân ngắn ngủn đã đi bộ cả nửa canh giờ.

Khi thái hậu đặt lực chú ý lên người tiểu bánh bao, Túc vương phi liền hướng Như Thúy cô nương nháy mắt, ý bảo cho nàng kiềm chế lại, cũng đừng dùng một cái miệng chọc tức thái hậu nương nương. Như Thúy cô nương rất bình tĩnh tươi cười đáp lại, ý bảo nàng rất ngoan, hơn nữa cũng sẽ nhìn sắc mặt người, cũng sẽ không giống như Túc vương phi là một người không nhìn sắc mặt người khác.

Ở nơi này hai chủ tớ mắt đi mày lại truyền tin tức, lại có thái giám tiến vào, bẩm báo: "Thái hậu nương nương, thái sư Ôn Lương Ôn đại nhân đang ở ngoài điện thỉnh cầu thái hậu nương nương triệu kiến."

Thái hậu nương nương rốt cuộc đen mặt, trong lòng phẫn nộ, vì sao ai cũng đem Trọng Hoa cung của bà thành nơi rắn độc mãnh thú vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện