Hiệp Cốt Đan Tâm
Chương 34: Song hùng liên thủ bắt ác tặc Hiệp lực đồng tâm đặt kế hay
Chỉ thấy trên tường thành đèn đuốc rực rỡ, gươm đao sáng choang, binh
lính đứng canh đặc như sắp gặp đại địch. Trong tình hình ấy, Lệ Nam Tinh đương nhiên không thể nào lẻn vào được.
Lệ Nam Tinh cũng định cải trang thành dân quê vào thành lúc ban ngày, nhưng chàng lại không biết nói thổ ngữ của Tây Xương, vả lại mang theo thanh huyền thiết bảo kiếm nên chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay.
Lệ Nam Tinh đang khổ sở vì không có kế nào hay, bất giác trăng đã lên đến đỉnh đầu, lúc này đã gần tới canh bốn. Tuyết rơi phủ trắng xóa ngọn núi gần đó. Lệ Nam Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy có hai người ăn mặc theo kiểu võ quan xuất hiện.
Lệ Nam Tinh thất kinh, vội vàng nấp vào.
Chợt nghe có người vỗ nhẹ ba cái, hai võ quan ấy cũng vỗ ba cái đáp lại, sau tiếng vỗ tay có một người chui ra khỏi bụi cỏ, Lệ Nam Tinh nói:
"Té ra hai người này có hẹn với người khác. Thật lạ, tại sao họ lại lén lút như thế?".
Chàng nghĩ chưa dứt, chợt nghe có người quát:
"Lý Đôn, té ra là ngươi! Ngươi xem ta là ai?" Rồi y ném chiếc nón xuống, để lộ đầu trọc lóc sáng bóng. Té ra tên đầu trọc ấy là Bành Cự Vinh, còn người kia là Liên Thành Hổ. Cả hai người bị Công Tôn Yến dọa cho một trận cho nên hoảng hồn không dám qua đêm trên đường cho nên nửa đêm đã đến Tây Xương. Không ngờ tới ngọn núi ở phía đối diện thành Tây Xương thì nghe Lý Đôn vỗ ba tiếng.
Hai người Liên, Bành là kẻ già dặn giang hồ, vừa nghe đã biết ngay đó là tiếng vỗ tay làm ám hiệu của người khác, vì thế bọn chúng cũng vỗ tay lại để dụ người ấy ra.
Lý Đôn vốn hẹn với hai gián điệp trong thành, nhưng trong đêm tối, chàng nấp trong bụi cỏ nên không nhìn thấy rõ, vừa thấy hai bóng người xuất hiện tưởng rằng đó là người của mình, nghe đối phương vỗ ba tiếng thì liền nhảy ra.
Hai người Liên, Bành vừa phát giác ra Lý Đôn liền đó Liên Thành Hổ đã lao tới.
Lý Đôn thầm kêu lên không xong, lúc đó Bành Cự Vinh cũng nhảy bổ tới. Lý Đôn quát:
"Xem đây!" Rồi chàng vung tay lên, một trái ám khí hình cầu nổ bùng ra, khói trắng lan tỏa, trong làn khói có nghe tiếng loạt soạn Bành Cự Vinh đảo người ra phía sau, lập tức vỗ chưởng liên tục, quát:
"Ám khí này có thể làm gì được ta?" Chưởng phong kêu lên vù vù, ánh lửa bị tắt ngấm. Khói bay tứ tán, mai hoa châm trong khói cũng bị y đánh rơi!
Nhưng sau khi khói bay Lý Đôn đã biến mất. Bành Cự Vinh cười lạnh:
"Ngươi có trốn lên đằng trời! Liên huynh, chúng ta chia nhau lục soát!" Liên Thành Hổ nghĩ bụng:
"Không cần phải phí sức, chúng ta sẽ có cách buộc y ra!".
Lúc đầu Lệ Nam Tinh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, sau đó mới thấy Lý Đôn phóng ra ám khí hơi ngạc nhiên:
"Đây là độc vụ kim châm liệt diễm đạn của Thiên ma giáo, sao người này lại biết dùng?" Rồi chàng chợt nhớ ra:
"Chả trách nào mà mình thấy tên y quen thuộc, té ra y chính là người đã học được Bách độc chân kinh". Chính Kim Trục Lưu đã kể lại chuyện này cho chàng. Chàng biết Lý Đôn là bằng hữu của Kim Trục Lưu cho nên đương nhiên không đứng yên nhìn. Bành Cự Vinh đang đánh đá lửa, Lệ Nam Tinh chợt nhảy ra rút kiếm chém về phía y.
Bành Cự Vinh đã nhận ra không phải là Kim Trục Lưu, cười lạnh nói:
"Ngươi là ai mà dám lo chuyện bao đồng?" Trong tiếng cười lạnh y đã phát ra hai đòn Phách không chưởng.
Chưởng phong của Bành Cự Vinh vốn có thể đánh bạt các loại đao kiếm bình thường, nhưng đây là cây huyền thiết bảo kiếm nặng đến cả trăm cân, chưởng phong của Bành Cự Vinh chẳng làm gì được.
Trong màn chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy Lý Nam Tinh lách người, cây huyền thiết bảo kiếm vẫn chém xuống. Bành Cự Vinh cả kinh muốn chạy cũng không kịp, Lệ Nam Tinh chém xuống một kiếm, chặt người y ra thành hai đoạn!
Lệ Nam Tinh cảm thấy ngực như bị giáng một nhát búa, chàng cũng thầm thất kinh, lúc đó mới biết mình đã giết một cao thủ thuộc hàng nhất lưu trên võ lâm".
Lúc đầu Liên Thành Hổ cũng coi thường Lệ Nam Tinh, tưởng rằng chàng chỉ là một tiểu tử trẻ tuổi, Bành Cự Vinh có thể đối phó nổi. Nào ngờ vừa mới một chiêu Bành Cự Vinh đã bị chàng chém chết. Đến khi Liên Thành Hổ nhận ra thì cứu đã không kịp nữa. Liên Thành Hổ vừa kinh vừa giận, quát:
"Tiểu tử, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong!" Rồi hai bút điểm tới. Lệ Nam Tinh trở tay chém tới một kiếm. Soạt một kiếm vang lên, tà áo đã bị dầu bút trái của y đâm xuyên qua.
Lệ Nam Tinh vội vàng thay đổi chiến thuật, múa cây huyền thiết bảo kiếm thành một vòng ánh sáng che toàn thân rồi bước sát tới Liên Thành Hổ. Song bút điểm tứ huyệt của Liên Thành Hổ là tuyệt kỹ trên võ lâm, nhưng gặp phải huyền thiết bảo kiếm thì không thể nào phát huy được sở trường.
Liên Thành Hổ đã biết đối phương sử dụng bảo kiếm, nhưng không ngờ huyền thiết bảo kiếm lại nặng nề như thế. Y sử dụng những chiêu số linh diệu, cố gắng né tránh chạm phải kiếm của đối phương, nhưng Lệ Nam Tinh đâu phải là kẻ tầm thường, Liên Thành Hổ tránh được chiêu thứ nhất không tránh được chiêu thứ hai, trong lúc kịch chiến kiếm quang của Lệ Nam Tinh mở rộng, chàng chém tới ngang eo đối thủ bằng một chiêu Hoành phong đoạn vân. Liên Thành Hổ đành giơ hai cây bút lên đỡ, y nghĩ hai cây bút của mình được rèn bằng tinh cương, dù cho có chạm phải bảo kiếm cũng chưa chắc gãy. Nào ngờ gặp phải huyền thiết bảo kiếm thì soạt một kiếm, hai cây bút của Liên Thành Hổ đã bị chặt gãy, hổ khẩu đã bị chảy máu đầm đìa!
Lý Đôn kêu lên:
"Để lại mạng cho y!" Lệ Nam Tinh gắt:
"Được, ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông!" Rồi chàng đẩy mũi kiếm về phía trước điểm vào huyệt đạo của Liên Thành Hổ.
Lý Đôn vui mừng ra mặt:
"Các hạ có phải là Lệ Nam Tinh nghĩa huynh của Kim Trục Lưu không?" Lệ Nam Tinh đáp:
"Đúng thế, đây chắc là Lý Đôn đại ca. Sao huynh biết tiểu đệ là Lệ Nam Tinh?".
Lệ Nam Tinh đáp:
"Tôi nhận ra thanh huyền thiết bảo kiếm này".
Lệ Nam Tinh vui mừng:
"Huynh có gặp Kim Trục Lưu chưa? Có phải huynh đang đến Tây xương gặp y không?".
"Đúng thế".
"Tây Xương đang phòng thủ nghiêm ngặt, e con ruồi cũng không bay lọt qua được!".
"Đừng lo tôi đã có cách".
Chưa dứt lời, chợt nghe ba tiếng vỗ tay vang lên, ở góc núi có xuất hiện hai bóng người. Lệ Nam Tinh tưởng rằng kẻ địch, đang định rút kiếm Lý Đôn đã bước tới vỗ ba tiếng.
Hai người hớt hải chạy tới, một người nói:
"Lý đại ca, không xong, không có cách nào cả!".
Lúc này bọn họ đã phát hiện cái xác ở dưới đất và Lệ Nam Tinh, cả hai không khỏi kinh hoảng. Lý Đôn cười:
"Lệ đại ca là bằng hữu của chúng ta còn kẻ nằm ở dưới đất là tôi tớ của Tào Chấn Dung. Lúc nãy tôi nhận lầm người suýt tý nữa đã sa vào tay bọn chúng, may mà có Lệ đại ca rút kiếm tương trợ".
Hai người không hẹn mà đều ồ lên một tiếng:
"Hai kẻ này có phải là Bành Cự Vinh và Liên Thành Hổ không?".
Lý Đôn cười rằng:
"Huynh không ngờ chứ gì, chỉ trong vòng một chiêu mà bọn chúng đã bị Lệ đại ca đánh bại!".
Hai người nghe xong thì đều khâm phục sát đất. Lệ Nam Tinh thầm kêu một tiếng hổ thẹn, nhủ rằng:
"Nếu không nhờ huyền thiết bảo kiếm, chỉ e kẻ bị thương là mình".
Rồi Lý Đôn giới thiệu:
"Đây là Lưu đại ca, còn đây là Quan đại ca, họ đều là người của chúng ta, chúng ta vào thành Tây Xương được hay không là nhờ họ".
Người họ Quan cười khổ sổ:
"Chỉ e không thể vào được!".
Lý Đôn hỏi:
"Một người dắt một người bằng hữu vào không được sao?".
Người họ Lưu nói:
"Ngày kia Soái Mạnh Hùng kết hôn, y sợ hảo hán giang hồ thừa cơ vào thành gây sự cho nên mấy ngày nay canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ cho phép đi ra chứ không cho đi vào. Dù cho quan quân dưới trướng y muốn dẫn người thân vào thành cũng không được. Hai người lại nói tiếng của vùng khác, e rằng chẳng còn cách nào nữa!".
Lý Đôn mỉm cười:
"Tôi có một cách". Rồi mò người Liên Thành Hổ lấy ra một cái tráp.
Vừa mở tráp ra nhìn đã thấy có một đôi dưa hấu bằng ngọc. Lý Đôn nói:
"Cặp dưa hấu này có lẽ đến cả vạn lượng bạc".
Lệ Nam Tinh nói:
"Ý của Lý đại ca có phải là giả mạo thành người của tướng phủ hay không? Nhưng Sử Bạch Đô và Diệp Mộ Hoa đều có thể nhận ra tiểu đệ!".
Lý Đôn lại mò xác Bành Cự Vinh mà vẫn không phát hiện ra thư tín, món quà này chỉ ghi tên Tào Chấn Dung chứ không ghi rõ do ai đem đến.
Hai người Liên, Bành xuất thân là đại đạo giang hồ, lại có quen biết với Sử Bạch Đô, mà tướng phủ lại không thể thu nhận đại đạo giang hồ, Tào Chấn Dung không muốn để người ta bắt bẻ mình cho nên đã không viết thư giới thiệu.
Lý Đôn cười bảo:
"Tào Chấn Dung không ghi rõ do ai tặng quà, mấy người tặng quà, chúng ta cứ giả mạo thành tùy tùng của Liên Thành Hổ".
Hai người Quan, Lưu vỗ tay:
"Cách này rất hay, trước ngày kết hôn, Soái Mạnh Hùng chắc sẽ rất bận rộn. Chắc chắn y sẽ không để ý đến những kẻ tùy tùng như chúng ta".
Lệ Nam Tinh ngờ vực:
"Lẽ nào Liên Thành Hổ ngoan ngoãn nghe theo chúng ta?".
Lý Đôn đáp:
"Lệ đại ca tinh thông dùng độc, lẽ nào không biết biện pháp lấy độc công độc?".
Lệ Nam Tinh vỡ lẽ ra:
"Đáng tiếc vì tôi ghét dùng độc hại người cho nên không bao giờ mang theo thuốc độc trên người".
Lý Đôn nói:
"Thuốc độc cũng như đao kiếm, chỉ cần dùng đúng thì có hề gì? Lệ đại ca, huynh hãy giải huyệt đạo cho tên này trước". Lệ Nam Tinh nghe chàng nói như thế đoán biết chàng đã chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên trong khi Lệ Nam Tinh giải huyệt đạo cho Liên Thành Hổ, Lý Đôn đã đâm một cây độc châm vào người Liên Thành Hổ.
Liên Thành Hổ chỉ cảm thấy ngực hơi nhói lên. Y biết ngay độc tính của loại độc châm này rất lợi hại, bèn giận quát:
"Ngươi muốn giết thì cứ việc, cần gì phải hành hạ ta như thế?".
Lý Đôn nói mau:
"Ngươi dắt bọn ta vào, sau khi xong việc ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, nếu không tính mạng của ngươi chẳng thể giữ nổi trong ba ngày".
Liên Thành Hổ nửa tin nửa ngờ trầm ngâm không nói.
Lý Đôn gằn giọng:
"Bọn ta là người của nghĩa quân nói là làm".
Liên Thành Hổ rối bời trong lòng, vẫn im lặng không nói, Lý Đôn đã đoán được y đang nghĩ gì, chàng bảo:
"Sau khi xong chuyện ngươi không thể trở về tướng phủ nữa. Nhưng ngươi vốn là con nhà võ, cần gì phải làm tôi tớ cho người ta? Từ nay ngươi phải đổi tà theo chính, phú quý tuy không có duyên với ngươi, nhưng ít ra đêm ngủ cũng yên giấc. Đó chẳng tốt hay sao?".
Liên Thành Hổ nghe sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hận không thể chui xuống đất trốn.
Liên Thành Hổ tuy đã đem thân vào tướng phủ, nhưng khác hẳn với Bành Cự Vinh.
Vì công danh lợi lộc Bành Cự Vinh đã không ngại phản bội sư môn cam chịu làm ưng khuyển. Còn Liên Thành Hổ vốn là con em nhà võ học thế gia, chỉ vì kết giao lầm kẻ xấu cho nên mới từng bước đi vào con đường tối. Mấy năm nay đã từng chịu nhục ở chốn quan trường, mỗi khi đêm về tự xét lại cũng cám thấy mình đã làm nhục gia môn.
Lý Đôn nói mấy câu đó trúng tim đen của y, y không khỏi thầm hổ thẹn, nhủ rằng:
"Quá lắm chỉ là chết, nếu bị người ta mắng là ưng khuyển, chi bằng chết vì hiệp nghĩa còn để lại tiếng thơm. Huống chi đi lần này cũng chưa chắc chết!" Nghĩ đến đây liền quệt mồ hôi nói:
"Được, tôi nghe theo Lý đại ca!".
Lý Đôn giỏi thuật cải trang, vì thế hai người giả mạo thành tùy tùng của Liên Thành Hổ, quả nhiên đã vào Tây Xương thuận lợi.
Sau khi vào thành, vốn là phải đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó mới cùng Liên Thành Hổ đến phủ tướng quân tặng quà. Theo lý Đôn, mấy ngày nay có rất nhiều người đến tặng quà, tuy bảo người của tướng phủ có thân phận không tầm thường, nhưng Soái Mạnh Hùng cũng chưa chắc đến khách sạn bái kiến sứ giả, quá lắm chỉ là khi Liên Thành Hổ đến phủ tướng quân thì y đích thân tiếp kiến.
Nào ngờ Lý Đôn chỉ đoán được một nửa. Soái Mạnh Hùng không đến nhưng đã nhờ Sử Bạch Đô thay mình ra nghênh tiếp.
Họ chưa đến khách sạn đã thấy Sử Bạch Đô đang chờ ở đấy. Y quen biết với Liên Thành Hổ, vừa thấy Liên Thành Hổ đã bật cười ha hả:
"Té ra là huynh, nhưng huynh và Bành huynh xưa nay chẳng rời nhau, sao lần này Bành huynh không tới?".
Liên Thành Hổ chỉ đành bịa chuyện:
"Y phải đi cùng Tào công tử vào kinh".
Sử Bạch Đô vừa như nói vừa như hỏi:
"Té ra là thế. Liên huynh, lần này huynh tới đây phải ở lại đây vài ngày. Hiếm có dịp chúng ta gặp nhau, có thể chỉ điểm cho tôi vài đường bút pháp được không?".
Khi hai cao thủ gặp nhau thường khen ngợi tuyệt kỹ của đối phương, đó chỉ là những lời khách sáo của Sử Bạch Đô, nhưng Liên Thành Hổ nghe thế đỏ mặt. Đôi phán quan bút của y đã bị Lệ Nam Tinh chặt gãy nào có thể chỉ điểm được gì nữa?
Lòng thầm nhủ:
"Không thể để cho y thấy sơ hở". Đành cười gượng rằng:
"Tiểu đệ nào dám múa rìu qua mắt thợ?".
Sử Bạch Đô nghe Liên Thành Hổ nói như thế mới hơi để ý, quả nhiên thấy y không mang theo binh khí, bất giác hơi ngạc nhiên, cười rằng:
"Chả lẽ huynh đã đánh rơi phán quan bút?".
Liên Thành Hổ lúng túng cười đáp:
"Trong thành Tây Xương cao thủ đầy rẫy, tôi cần gì phải mang theo binh khí?" Thật ra lời này không thể che đậy cho mình, Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Đến đây mà ngươi không chịu mang theo binh khí, chả lẽ trên đường ngươi không sợ?" Nhưng Liên Thành Hổ là người của Tào Chấn Dung, đương nhiên y không nói dối. Sử Bạch Đô tuy thắc mắc nhưng cũng không dám nghĩ Liên Thành Hổ làm chuyện gì bất lợi cho Soái Mạnh Hùng.
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Lúc này đông người, đợi khi mình vào phủ tướng quân mình sẽ hỏi kỹ". Liên Thành Hổ sợ sinh thêm chuyện rắc rối, vội vàng nói:
"Sử bang chủ, ngày mai lệnh muội thành hôn, huynh chắc chắn sẽ bận lắm. Tôi không dám chiếm nhiều thời gian của huynh, tôi sẽ để hành lý tại khách sạn rồi vào bái kiến Soái tướng quân, xin mời huynh hãy về phủ trước".
Sử Bạch Đô liếc mắt nhìn Lý Đôn và Lệ Nam Tinh, lòng ngạc nhiên:
"Hình như mình đã thấy hai người này ở đâu?" Miệng lắp bắp:
"Không bận, không bận. Hai người này là ...".
Liên Thành Hổ nói:
"Họ là tùy tùng của tôi, này, sao các ngươi chẳng biết phép tắc gì cả, Sử bang chủ đang hỏi các người, các người hãy mau trả lời!" Liên Thành Hổ sợ mình nói sai điều gì cho nên chỉ đành đẩy cho họ trả lời.
Hai người Lý, Lệ đành bước lên ra mắt, bịa ra hai cái tên giả. Sử Bạch Đô cười ha hả:
"Các người không cần đa lễ".
Lệ Nam Tinh giấu cây huyền thiết bảo kiếm trên người, đương nhiên không giấu nổi cặp mắt của Sử Bạch Đô cho nên Sử Bạch Đô thử bản lĩnh của chàng trước.
Hai tay chạm vào nhau, Sử Bạch Đô nhả ra ba phần nội lực, hai ngón tay nắm chặt vào mạch môn của chàng. Trong khoảnh khắc ấy, Lệ Nam Tinh trải qua một cuộc khảo nghiệm khó khăn nhất đời.
Chàng không biết Sử Bạch Đô có nhận ra mình hay không, nếu không vận nội lực chống lại thì Sử Bạch Đô sẽ ngầm hạ độc thủ. Nếu vận công thì thân phận sẽ bị bại lộ. Chàng đã giao thủ mấy lần với Sử Bạch Đô, luồng nội công chính tà hợp nhất không thể nào giấu nổi Sử Bạch Đô.
Cuối cùng chàng quyết định mạo hiểm, chàng kêu ối lên một tiếng rồi nói:
"Sử bang chủ mạnh tay quá!".
Sử Bạch Đô tuy nghi ngờ nhưng lại sợ đả thương gia nhân của tướng phủ, thấy chàng không biết nội công thì cười ha hả, buông tay nói:
"Tôi đã quen thô lỗ, lão ca đừng trách. Không biết lão ca là đệ tử của phái nào?".
Lệ Nam Tinh đáp:
"Tôi chỉ học được vài chiêu công phu mèo quào của mấy giáo đầu trong phủ, nhưng không biết họ thuộc môn phái nào!".
Sử Bạch Đô hỏi ngược:
"Có thể cho tôi mượn thanh kiếm xem thử không?".
Lệ Nam Tinh nào dám lấy huyền thiết bảo kiếm ra cho y xem, chàng mạnh dạn nói:
"Đó chỉ là một thanh kiếm bình thường mua trong tiệm binh khí, không đáng cho bang chủ xem". Sử Bạch Đô nói:
"Xem thử thì có sao đâu?".
Lệ Nam Tinh thầm nhủ:
"Nếu y nhất định xem, mình chỉ đành liều mạng". Đang định rút kiếm chợt thấy Viên Hải hòa thượng vội vàng chạy với, nói với:
"Bang chủ, Đổng Thập Tam nương mời ngài trở về".
Sử Bạch Đô hỏi:
"Chuyện gì?".
"Tôi ... tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là chuyện của tiểu thư, Đổng Thập Tam nương không dám quyết định cho nên phải mời bang chủ về". Viên Hải ấp úng tựa như có chuyện gì khó khăn, không muốn nói trước mặt người ngoài.
Sử Bạch Đô thất kinh, lòng thầm nhủ:
"Chả lẽ ả nha đầu lại đòi sống đòi chết?".
Lệ Nam Tinh thuận nước đẩy thuyền, nói:
"Nếu bang chủ có việc, sau này tôi sẽ đến thăm, nhân tiện nhờ bang chủ chỉ giáo vài đường kiếm pháp!".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng hai kẻ tùy tùng dù là giả mạo nhưng đang trong Tây Xương cho nên mọc cánh cũng khó thoát. Vì thế y liền nói:
"Không dám làm phiền đại giá, mời hai vị đại ca vào khách sạn nghỉ ngơi, chốc nữa tôi sẽ quay lại".
Sử Bạch Đô quay về thấy Đổng Thập Tam nương vội vàng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?" Đổng Thập Tam nương cười lạnh:
"Ả nha đầu thật có lắm trò, ngài hỏi ả thì sẽ biết".
Sử Bạch Đô bước vào phòng, thấy Sử Hồng Anh đang ngồi soi gương trang điểm, thần sắc vẫn bình thường. Sử Bạch Đô hơi yên tâm, dọa nạt:
"Muội muội, ngày mai đã là ngày đại hỷ của muội, muội đừng giở trò nữa!".
"Ai giở trò? Nhưng nếu huynh muốn muội giúp thì phải hứa với muội vài chuyện".
Sử Bạch Đô cười hì hì:
"Muội muội, muội đừng làm khó huynh!".
"Muội cũng chẳng làm khó huynh gì cả, chuyện này rất dễ".
"Có thật không?".
"Chuyện dễ như thế mà các người không làm được thì đừng hòng muội lấy Soái Mạnh Hùng".
"Thôi được, muội nói ra nghe thử".
"Trên giang hồ Lục Hợp bang chỉ kém Cái Bang, Soái Mạnh Hùng nắm giữ trọng binh, trấn giữ một phương. Hôn lễ này phải náo nhiệt mới được!".
Sử Bạch Đô cười ha hả:
"Đương nhiên. Muội đâu cần phải lo lắng".
"Vậy tại sao phải đóng cửa thành Tây Xương không cho trăm họ vào thành?".
"Sao muội biết, ai nói?".
"Huynh không cần phải biết, chuyện này có thật không?".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Không biết kẻ nào lắm chuyện như thế, may mà cũng không phải chuyện gì lớn". Y vội nói:
"Muội muội có điều không biết, vì Soái tướng quân không muốn xảy ra chuyện nên mới cẩn thận như thế! Muội nghĩ xem, cách thành Tây Xương một trăm dặm là núi Đại Lương, nơi đó có bọn cường đạo Trúc Thượng Phụ. Nếu cửa thành mở rộng thì cường đạo trà trộn vào, dù bọn chúng không làm gì được nhưng chúng ta cũng sẽ mất vui!".
Sử Hồng Anh lạnh lùng:
"Đóng cửa thành lại lén lút cử hành hôn lễ, đó đâu phải là náo nhiệt? Trong thành Tây Xương, Soái Mạnh Hùng có mười vạn đại quân, lại có bang chủ Lục Hợp bang, còn ai dám gây rối? Hừ, nếu đồn ra ngoài để giang hồ hảo hán biết chẳng phải bọn họ sẽ cười chê hay sao? E rằng họ không khen Soái Mạnh Hùng cẩn thận mà sẽ cười huynh và Soái Mạnh Hùng nhát gan như chuột!".
Sử Bạch Đô trợn mắt, nàng tiếp lời:
"Muội cũng muốn trăm họ ở đây cùng chung vui, từ ngày mai trở đi phải mở rộng cửa thành, cho phép trăm họ vào thành, từ ngày kia các tửu lầu trà quán trong thành cứ để mặc cho trăm họ ăn uống, tướng quân phủ trả tiền".
Sử Bạch Đô cười:
"Không ngờ muội cũng ham hư danh như thế?".
Sử Hồng Anh cười lạnh:
"Nếu không muội cần gì phải lấy một tướng quân?".
Sử Bạch Đô cười khổ sở:
"E làm thế sẽ xảy ra lắm chuyện. Nhưng muội đã kiên quyết thì ta đành nói với Soái tướng quân".
"Huynh hãy bảo cho y biết, nếu không làm được thì đừng hòng lấy muội!".
"Muội còn điều kiện gì nữa không?".
"Chuyện thứ hai là chuyện riêng của muội. Huynh biết Thược Dược xưa nay là nha đầu hầu hạ muội, ả và biểu ca của ả đã có cái hẹn chung thân, ả không muốn đi cùng muội, muội cũng không muốn làm khó ả. Cho nên muội muốn huynh trả ả về".
"Ta có thể chấp nhận chuyện này, chừng nào hôn lễ cử hành xong, ta sẽ dắt ả quay về".
"Không, ả muốn ngày mai phải quay về!".
"Tại sao lại vội vàng thế?".
"Muội biết Soái Mạnh Hùng muốn huynh giữ thành, một hai tháng huynh mới trở về được. Ả nha đầu này đang nhớ nhà, muội đã hứa phải giúp cho ả, tại sao không để cho ả quay về sớm?".
Sử Bạch Đô không muốn cãi nhau chỉ vì chuyện nhỏ cho nên nói luôn:
"Ta chẳng qua chỉ nghĩ cho Thược Dược mà thôi, ở đây binh mã loạn lạc, một mình ả quay về e rằng không tiện".
"Ả cũng biết chút ít võ nghệ, chỉ cần huynh xin Soái Mạnh Hùng một cây lệnh tiễn cho ả, trên đường không có quan binh quấy rối ả là được".
"Thôi được, ta chiều theo muội, còn chuyện thứ ba?".
"Chuyện thứ ba huynh phải trả lại binh khí cho muội?" Số là khi bị bắt, Sử Bạch Đô đã thu giữ ngọn roi mềm và một cây đoản kiếm của nàng.
Sử Bạch Đô cười:
"Muội đã sắp trở thành tân nương tử cần binh khí làm gì?".
"Có phải huynh sợ muội hành thích Soái Mạnh Hùng không? Hừ! Nếu muội không chấp nhận lấy y, không có binh khí chả lẽ không thể hại chết được y sao?
Huynh thu giữ binh khí của muội, coi muội như kẻ tù phạm, lại còn bảo muội giúp huynh kiếm công danh phú quý? Nếu thế thì ngày mai huynh bảo Đổng Thập Tam nương lên kiệu hoa đi!".
Sử Bạch Đô vò đầu bứt tai, cười khổ sở:
"Thôi được, huynh sẽ trả lại roi và kiếm cho muội". Sử Hồng Anh nói:
"Còn chuyện cuối cùng, muội không ưa Đổng Thập Tam nương. Từ nay trở đi, Đổng Thập Tam nương không được bước vào phòng của muội".
Số là từ khi đến Tây Xương, Đổng Thập Tam nương đi theo nàng, buổi tối luôn luôn ngủ chung phòng. Mẫu Đơn và Thược Dược là hai nha đầu tâm phúc của Sử Hồng Anh nhưng đã bị Đổng Thập Tam nương cách ly.
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Mình muốn giám thị ả, nếu để Mẫu Đơn đến cùng ả, chủ tớ đồng mưu thì e rằng sẽ xảy ra chuyện".
Sử Hồng Anh dọa:
"Nếu muội muốn chết thì đã chết từ lâu, Đổng Thập Tam nương có theo dõi muội cũng vô ích. Muội không muốn huynh coi muội như kẻ tù phạm!".
Sử Bạch Đô nghĩ cũng có lý, liền bảo:
"Thôi được, nếu đã thế thì ta sẽ bảo Mẫu Đơn vào cùng muội".
Sử Hồng Anh hỏi:
"Chuyện mở thành và xin lệnh tiễn cho Thược Dược thì như thế nào?".
"Huynh sẽ đi nói với Soái tướng quân ngay. Này, Đổng Thập Tam nương, hãy trả binh khí lại cho Hồng Anh".
Đổng Thập Tam nương đứng bên ngoài canh gác, đã nghe hết tất cả những lời của Sử Hồng Anh. Sử Bạch Đô bỏ ra ngoài, Sử Hồng Anh gọi Mẫu Đơn, Thược Dược vào rồi đóng cửa phóng lại. Nàng biết Đổng Thập Tam nương chắc chắn đang nghe lén bên ngoài cho nên ba người chỉ nói những chuyện không quan trọng. Nhưng Sử Hồng Anh miệng vừa nói, tay vừa chấm nước trà viết lên mặt bàn để bàn bạc đối sách với hai người.
Lại nói Sử Bạch Đô vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Tới nơi viên tổng quản cho y hay rằng:
"Tướng quân đang tiếp kiến sứ giả của tướng phủ, Sử bang chủ đợi một lát hay phải gặp tướng quân ngay?".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Té ra Liên Thành Hổ đã tới! Hừ, không những hai tên tùy tùng đáng nghi ngờ mà cả bản thân y cũng thật kỳ lạ" Nghĩ như thế liền bảo:
"Ta không vào. Hãy gọi Hạ đại nương đến cho ta".
Hạ đại nương vừa thấy Sử Bạch Đô đã cười:
"Sử bang chủ, lúc này ngài đang bận rộn mà vẫn muốn gặp bà lão này ư?".
"Tào tướng quốc đã phái đến một sứ giả, tôi thấy y rất khả nghi".
"Có phải sứ giả là Liên Thành Hổ không? Y theo Tào tướng quốc đã nhiều năm, sao bang chủ lại nghi ngờ y?".
"Tuyệt kỹ của Liên Thành Hổ là đôi phán quan bút, nhung y không mang theo, bà thấy có lạ không?".
"Ồ nói thế cũng hơi kỳ lạ. Nhưng Liên Thành Hổ không đến nỗi có mưu đồ xấu xa? Nếu muốn thế thì y phải đem theo đôi phán quan bút?".
Sử Bạch Đô:
"Bản thân Liên Thành Hổ ta không nghi ngờ, nhưng ta nghi ngờ y bị người ta kìm chế. Hình như ta đã gặp hai tên tùy tùng của y ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra".
Hạ đại nương chợt vỡ lẽ, mới bảo:
"Chắc là ngài muốn tôi xem thử Liên Thành tổ có trúng độc đúng không?":
"Đúng thế".
"Nhưng y đang nói chuyện với Soái tướng quân, sao tôi có thể tự tiện xông vào nhìn y được?".
Sử Bạch Đô dặn dò:
"Điều này thì dễ, bà cứ làm như thế như thế!" Hạ đại nương luôn miệng kêu kế hay rồi ra ngoài.
Lệ Nam Tinh cũng định cải trang thành dân quê vào thành lúc ban ngày, nhưng chàng lại không biết nói thổ ngữ của Tây Xương, vả lại mang theo thanh huyền thiết bảo kiếm nên chắc chắn sẽ bị nhận ra ngay.
Lệ Nam Tinh đang khổ sở vì không có kế nào hay, bất giác trăng đã lên đến đỉnh đầu, lúc này đã gần tới canh bốn. Tuyết rơi phủ trắng xóa ngọn núi gần đó. Lệ Nam Tinh ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy có hai người ăn mặc theo kiểu võ quan xuất hiện.
Lệ Nam Tinh thất kinh, vội vàng nấp vào.
Chợt nghe có người vỗ nhẹ ba cái, hai võ quan ấy cũng vỗ ba cái đáp lại, sau tiếng vỗ tay có một người chui ra khỏi bụi cỏ, Lệ Nam Tinh nói:
"Té ra hai người này có hẹn với người khác. Thật lạ, tại sao họ lại lén lút như thế?".
Chàng nghĩ chưa dứt, chợt nghe có người quát:
"Lý Đôn, té ra là ngươi! Ngươi xem ta là ai?" Rồi y ném chiếc nón xuống, để lộ đầu trọc lóc sáng bóng. Té ra tên đầu trọc ấy là Bành Cự Vinh, còn người kia là Liên Thành Hổ. Cả hai người bị Công Tôn Yến dọa cho một trận cho nên hoảng hồn không dám qua đêm trên đường cho nên nửa đêm đã đến Tây Xương. Không ngờ tới ngọn núi ở phía đối diện thành Tây Xương thì nghe Lý Đôn vỗ ba tiếng.
Hai người Liên, Bành là kẻ già dặn giang hồ, vừa nghe đã biết ngay đó là tiếng vỗ tay làm ám hiệu của người khác, vì thế bọn chúng cũng vỗ tay lại để dụ người ấy ra.
Lý Đôn vốn hẹn với hai gián điệp trong thành, nhưng trong đêm tối, chàng nấp trong bụi cỏ nên không nhìn thấy rõ, vừa thấy hai bóng người xuất hiện tưởng rằng đó là người của mình, nghe đối phương vỗ ba tiếng thì liền nhảy ra.
Hai người Liên, Bành vừa phát giác ra Lý Đôn liền đó Liên Thành Hổ đã lao tới.
Lý Đôn thầm kêu lên không xong, lúc đó Bành Cự Vinh cũng nhảy bổ tới. Lý Đôn quát:
"Xem đây!" Rồi chàng vung tay lên, một trái ám khí hình cầu nổ bùng ra, khói trắng lan tỏa, trong làn khói có nghe tiếng loạt soạn Bành Cự Vinh đảo người ra phía sau, lập tức vỗ chưởng liên tục, quát:
"Ám khí này có thể làm gì được ta?" Chưởng phong kêu lên vù vù, ánh lửa bị tắt ngấm. Khói bay tứ tán, mai hoa châm trong khói cũng bị y đánh rơi!
Nhưng sau khi khói bay Lý Đôn đã biến mất. Bành Cự Vinh cười lạnh:
"Ngươi có trốn lên đằng trời! Liên huynh, chúng ta chia nhau lục soát!" Liên Thành Hổ nghĩ bụng:
"Không cần phải phí sức, chúng ta sẽ có cách buộc y ra!".
Lúc đầu Lệ Nam Tinh chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, sau đó mới thấy Lý Đôn phóng ra ám khí hơi ngạc nhiên:
"Đây là độc vụ kim châm liệt diễm đạn của Thiên ma giáo, sao người này lại biết dùng?" Rồi chàng chợt nhớ ra:
"Chả trách nào mà mình thấy tên y quen thuộc, té ra y chính là người đã học được Bách độc chân kinh". Chính Kim Trục Lưu đã kể lại chuyện này cho chàng. Chàng biết Lý Đôn là bằng hữu của Kim Trục Lưu cho nên đương nhiên không đứng yên nhìn. Bành Cự Vinh đang đánh đá lửa, Lệ Nam Tinh chợt nhảy ra rút kiếm chém về phía y.
Bành Cự Vinh đã nhận ra không phải là Kim Trục Lưu, cười lạnh nói:
"Ngươi là ai mà dám lo chuyện bao đồng?" Trong tiếng cười lạnh y đã phát ra hai đòn Phách không chưởng.
Chưởng phong của Bành Cự Vinh vốn có thể đánh bạt các loại đao kiếm bình thường, nhưng đây là cây huyền thiết bảo kiếm nặng đến cả trăm cân, chưởng phong của Bành Cự Vinh chẳng làm gì được.
Trong màn chưởng phong kiếm ảnh, chỉ thấy Lý Nam Tinh lách người, cây huyền thiết bảo kiếm vẫn chém xuống. Bành Cự Vinh cả kinh muốn chạy cũng không kịp, Lệ Nam Tinh chém xuống một kiếm, chặt người y ra thành hai đoạn!
Lệ Nam Tinh cảm thấy ngực như bị giáng một nhát búa, chàng cũng thầm thất kinh, lúc đó mới biết mình đã giết một cao thủ thuộc hàng nhất lưu trên võ lâm".
Lúc đầu Liên Thành Hổ cũng coi thường Lệ Nam Tinh, tưởng rằng chàng chỉ là một tiểu tử trẻ tuổi, Bành Cự Vinh có thể đối phó nổi. Nào ngờ vừa mới một chiêu Bành Cự Vinh đã bị chàng chém chết. Đến khi Liên Thành Hổ nhận ra thì cứu đã không kịp nữa. Liên Thành Hổ vừa kinh vừa giận, quát:
"Tiểu tử, hôm nay không phải ngươi chết thì ta vong!" Rồi hai bút điểm tới. Lệ Nam Tinh trở tay chém tới một kiếm. Soạt một kiếm vang lên, tà áo đã bị dầu bút trái của y đâm xuyên qua.
Lệ Nam Tinh vội vàng thay đổi chiến thuật, múa cây huyền thiết bảo kiếm thành một vòng ánh sáng che toàn thân rồi bước sát tới Liên Thành Hổ. Song bút điểm tứ huyệt của Liên Thành Hổ là tuyệt kỹ trên võ lâm, nhưng gặp phải huyền thiết bảo kiếm thì không thể nào phát huy được sở trường.
Liên Thành Hổ đã biết đối phương sử dụng bảo kiếm, nhưng không ngờ huyền thiết bảo kiếm lại nặng nề như thế. Y sử dụng những chiêu số linh diệu, cố gắng né tránh chạm phải kiếm của đối phương, nhưng Lệ Nam Tinh đâu phải là kẻ tầm thường, Liên Thành Hổ tránh được chiêu thứ nhất không tránh được chiêu thứ hai, trong lúc kịch chiến kiếm quang của Lệ Nam Tinh mở rộng, chàng chém tới ngang eo đối thủ bằng một chiêu Hoành phong đoạn vân. Liên Thành Hổ đành giơ hai cây bút lên đỡ, y nghĩ hai cây bút của mình được rèn bằng tinh cương, dù cho có chạm phải bảo kiếm cũng chưa chắc gãy. Nào ngờ gặp phải huyền thiết bảo kiếm thì soạt một kiếm, hai cây bút của Liên Thành Hổ đã bị chặt gãy, hổ khẩu đã bị chảy máu đầm đìa!
Lý Đôn kêu lên:
"Để lại mạng cho y!" Lệ Nam Tinh gắt:
"Được, ta sẽ lấy gậy ông đập lưng ông!" Rồi chàng đẩy mũi kiếm về phía trước điểm vào huyệt đạo của Liên Thành Hổ.
Lý Đôn vui mừng ra mặt:
"Các hạ có phải là Lệ Nam Tinh nghĩa huynh của Kim Trục Lưu không?" Lệ Nam Tinh đáp:
"Đúng thế, đây chắc là Lý Đôn đại ca. Sao huynh biết tiểu đệ là Lệ Nam Tinh?".
Lệ Nam Tinh đáp:
"Tôi nhận ra thanh huyền thiết bảo kiếm này".
Lệ Nam Tinh vui mừng:
"Huynh có gặp Kim Trục Lưu chưa? Có phải huynh đang đến Tây xương gặp y không?".
"Đúng thế".
"Tây Xương đang phòng thủ nghiêm ngặt, e con ruồi cũng không bay lọt qua được!".
"Đừng lo tôi đã có cách".
Chưa dứt lời, chợt nghe ba tiếng vỗ tay vang lên, ở góc núi có xuất hiện hai bóng người. Lệ Nam Tinh tưởng rằng kẻ địch, đang định rút kiếm Lý Đôn đã bước tới vỗ ba tiếng.
Hai người hớt hải chạy tới, một người nói:
"Lý đại ca, không xong, không có cách nào cả!".
Lúc này bọn họ đã phát hiện cái xác ở dưới đất và Lệ Nam Tinh, cả hai không khỏi kinh hoảng. Lý Đôn cười:
"Lệ đại ca là bằng hữu của chúng ta còn kẻ nằm ở dưới đất là tôi tớ của Tào Chấn Dung. Lúc nãy tôi nhận lầm người suýt tý nữa đã sa vào tay bọn chúng, may mà có Lệ đại ca rút kiếm tương trợ".
Hai người không hẹn mà đều ồ lên một tiếng:
"Hai kẻ này có phải là Bành Cự Vinh và Liên Thành Hổ không?".
Lý Đôn cười rằng:
"Huynh không ngờ chứ gì, chỉ trong vòng một chiêu mà bọn chúng đã bị Lệ đại ca đánh bại!".
Hai người nghe xong thì đều khâm phục sát đất. Lệ Nam Tinh thầm kêu một tiếng hổ thẹn, nhủ rằng:
"Nếu không nhờ huyền thiết bảo kiếm, chỉ e kẻ bị thương là mình".
Rồi Lý Đôn giới thiệu:
"Đây là Lưu đại ca, còn đây là Quan đại ca, họ đều là người của chúng ta, chúng ta vào thành Tây Xương được hay không là nhờ họ".
Người họ Quan cười khổ sổ:
"Chỉ e không thể vào được!".
Lý Đôn hỏi:
"Một người dắt một người bằng hữu vào không được sao?".
Người họ Lưu nói:
"Ngày kia Soái Mạnh Hùng kết hôn, y sợ hảo hán giang hồ thừa cơ vào thành gây sự cho nên mấy ngày nay canh gác rất nghiêm ngặt, chỉ cho phép đi ra chứ không cho đi vào. Dù cho quan quân dưới trướng y muốn dẫn người thân vào thành cũng không được. Hai người lại nói tiếng của vùng khác, e rằng chẳng còn cách nào nữa!".
Lý Đôn mỉm cười:
"Tôi có một cách". Rồi mò người Liên Thành Hổ lấy ra một cái tráp.
Vừa mở tráp ra nhìn đã thấy có một đôi dưa hấu bằng ngọc. Lý Đôn nói:
"Cặp dưa hấu này có lẽ đến cả vạn lượng bạc".
Lệ Nam Tinh nói:
"Ý của Lý đại ca có phải là giả mạo thành người của tướng phủ hay không? Nhưng Sử Bạch Đô và Diệp Mộ Hoa đều có thể nhận ra tiểu đệ!".
Lý Đôn lại mò xác Bành Cự Vinh mà vẫn không phát hiện ra thư tín, món quà này chỉ ghi tên Tào Chấn Dung chứ không ghi rõ do ai đem đến.
Hai người Liên, Bành xuất thân là đại đạo giang hồ, lại có quen biết với Sử Bạch Đô, mà tướng phủ lại không thể thu nhận đại đạo giang hồ, Tào Chấn Dung không muốn để người ta bắt bẻ mình cho nên đã không viết thư giới thiệu.
Lý Đôn cười bảo:
"Tào Chấn Dung không ghi rõ do ai tặng quà, mấy người tặng quà, chúng ta cứ giả mạo thành tùy tùng của Liên Thành Hổ".
Hai người Quan, Lưu vỗ tay:
"Cách này rất hay, trước ngày kết hôn, Soái Mạnh Hùng chắc sẽ rất bận rộn. Chắc chắn y sẽ không để ý đến những kẻ tùy tùng như chúng ta".
Lệ Nam Tinh ngờ vực:
"Lẽ nào Liên Thành Hổ ngoan ngoãn nghe theo chúng ta?".
Lý Đôn đáp:
"Lệ đại ca tinh thông dùng độc, lẽ nào không biết biện pháp lấy độc công độc?".
Lệ Nam Tinh vỡ lẽ ra:
"Đáng tiếc vì tôi ghét dùng độc hại người cho nên không bao giờ mang theo thuốc độc trên người".
Lý Đôn nói:
"Thuốc độc cũng như đao kiếm, chỉ cần dùng đúng thì có hề gì? Lệ đại ca, huynh hãy giải huyệt đạo cho tên này trước". Lệ Nam Tinh nghe chàng nói như thế đoán biết chàng đã chuẩn bị sẵn.
Quả nhiên trong khi Lệ Nam Tinh giải huyệt đạo cho Liên Thành Hổ, Lý Đôn đã đâm một cây độc châm vào người Liên Thành Hổ.
Liên Thành Hổ chỉ cảm thấy ngực hơi nhói lên. Y biết ngay độc tính của loại độc châm này rất lợi hại, bèn giận quát:
"Ngươi muốn giết thì cứ việc, cần gì phải hành hạ ta như thế?".
Lý Đôn nói mau:
"Ngươi dắt bọn ta vào, sau khi xong việc ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, nếu không tính mạng của ngươi chẳng thể giữ nổi trong ba ngày".
Liên Thành Hổ nửa tin nửa ngờ trầm ngâm không nói.
Lý Đôn gằn giọng:
"Bọn ta là người của nghĩa quân nói là làm".
Liên Thành Hổ rối bời trong lòng, vẫn im lặng không nói, Lý Đôn đã đoán được y đang nghĩ gì, chàng bảo:
"Sau khi xong chuyện ngươi không thể trở về tướng phủ nữa. Nhưng ngươi vốn là con nhà võ, cần gì phải làm tôi tớ cho người ta? Từ nay ngươi phải đổi tà theo chính, phú quý tuy không có duyên với ngươi, nhưng ít ra đêm ngủ cũng yên giấc. Đó chẳng tốt hay sao?".
Liên Thành Hổ nghe sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hận không thể chui xuống đất trốn.
Liên Thành Hổ tuy đã đem thân vào tướng phủ, nhưng khác hẳn với Bành Cự Vinh.
Vì công danh lợi lộc Bành Cự Vinh đã không ngại phản bội sư môn cam chịu làm ưng khuyển. Còn Liên Thành Hổ vốn là con em nhà võ học thế gia, chỉ vì kết giao lầm kẻ xấu cho nên mới từng bước đi vào con đường tối. Mấy năm nay đã từng chịu nhục ở chốn quan trường, mỗi khi đêm về tự xét lại cũng cám thấy mình đã làm nhục gia môn.
Lý Đôn nói mấy câu đó trúng tim đen của y, y không khỏi thầm hổ thẹn, nhủ rằng:
"Quá lắm chỉ là chết, nếu bị người ta mắng là ưng khuyển, chi bằng chết vì hiệp nghĩa còn để lại tiếng thơm. Huống chi đi lần này cũng chưa chắc chết!" Nghĩ đến đây liền quệt mồ hôi nói:
"Được, tôi nghe theo Lý đại ca!".
Lý Đôn giỏi thuật cải trang, vì thế hai người giả mạo thành tùy tùng của Liên Thành Hổ, quả nhiên đã vào Tây Xương thuận lợi.
Sau khi vào thành, vốn là phải đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó mới cùng Liên Thành Hổ đến phủ tướng quân tặng quà. Theo lý Đôn, mấy ngày nay có rất nhiều người đến tặng quà, tuy bảo người của tướng phủ có thân phận không tầm thường, nhưng Soái Mạnh Hùng cũng chưa chắc đến khách sạn bái kiến sứ giả, quá lắm chỉ là khi Liên Thành Hổ đến phủ tướng quân thì y đích thân tiếp kiến.
Nào ngờ Lý Đôn chỉ đoán được một nửa. Soái Mạnh Hùng không đến nhưng đã nhờ Sử Bạch Đô thay mình ra nghênh tiếp.
Họ chưa đến khách sạn đã thấy Sử Bạch Đô đang chờ ở đấy. Y quen biết với Liên Thành Hổ, vừa thấy Liên Thành Hổ đã bật cười ha hả:
"Té ra là huynh, nhưng huynh và Bành huynh xưa nay chẳng rời nhau, sao lần này Bành huynh không tới?".
Liên Thành Hổ chỉ đành bịa chuyện:
"Y phải đi cùng Tào công tử vào kinh".
Sử Bạch Đô vừa như nói vừa như hỏi:
"Té ra là thế. Liên huynh, lần này huynh tới đây phải ở lại đây vài ngày. Hiếm có dịp chúng ta gặp nhau, có thể chỉ điểm cho tôi vài đường bút pháp được không?".
Khi hai cao thủ gặp nhau thường khen ngợi tuyệt kỹ của đối phương, đó chỉ là những lời khách sáo của Sử Bạch Đô, nhưng Liên Thành Hổ nghe thế đỏ mặt. Đôi phán quan bút của y đã bị Lệ Nam Tinh chặt gãy nào có thể chỉ điểm được gì nữa?
Lòng thầm nhủ:
"Không thể để cho y thấy sơ hở". Đành cười gượng rằng:
"Tiểu đệ nào dám múa rìu qua mắt thợ?".
Sử Bạch Đô nghe Liên Thành Hổ nói như thế mới hơi để ý, quả nhiên thấy y không mang theo binh khí, bất giác hơi ngạc nhiên, cười rằng:
"Chả lẽ huynh đã đánh rơi phán quan bút?".
Liên Thành Hổ lúng túng cười đáp:
"Trong thành Tây Xương cao thủ đầy rẫy, tôi cần gì phải mang theo binh khí?" Thật ra lời này không thể che đậy cho mình, Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Đến đây mà ngươi không chịu mang theo binh khí, chả lẽ trên đường ngươi không sợ?" Nhưng Liên Thành Hổ là người của Tào Chấn Dung, đương nhiên y không nói dối. Sử Bạch Đô tuy thắc mắc nhưng cũng không dám nghĩ Liên Thành Hổ làm chuyện gì bất lợi cho Soái Mạnh Hùng.
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Lúc này đông người, đợi khi mình vào phủ tướng quân mình sẽ hỏi kỹ". Liên Thành Hổ sợ sinh thêm chuyện rắc rối, vội vàng nói:
"Sử bang chủ, ngày mai lệnh muội thành hôn, huynh chắc chắn sẽ bận lắm. Tôi không dám chiếm nhiều thời gian của huynh, tôi sẽ để hành lý tại khách sạn rồi vào bái kiến Soái tướng quân, xin mời huynh hãy về phủ trước".
Sử Bạch Đô liếc mắt nhìn Lý Đôn và Lệ Nam Tinh, lòng ngạc nhiên:
"Hình như mình đã thấy hai người này ở đâu?" Miệng lắp bắp:
"Không bận, không bận. Hai người này là ...".
Liên Thành Hổ nói:
"Họ là tùy tùng của tôi, này, sao các ngươi chẳng biết phép tắc gì cả, Sử bang chủ đang hỏi các người, các người hãy mau trả lời!" Liên Thành Hổ sợ mình nói sai điều gì cho nên chỉ đành đẩy cho họ trả lời.
Hai người Lý, Lệ đành bước lên ra mắt, bịa ra hai cái tên giả. Sử Bạch Đô cười ha hả:
"Các người không cần đa lễ".
Lệ Nam Tinh giấu cây huyền thiết bảo kiếm trên người, đương nhiên không giấu nổi cặp mắt của Sử Bạch Đô cho nên Sử Bạch Đô thử bản lĩnh của chàng trước.
Hai tay chạm vào nhau, Sử Bạch Đô nhả ra ba phần nội lực, hai ngón tay nắm chặt vào mạch môn của chàng. Trong khoảnh khắc ấy, Lệ Nam Tinh trải qua một cuộc khảo nghiệm khó khăn nhất đời.
Chàng không biết Sử Bạch Đô có nhận ra mình hay không, nếu không vận nội lực chống lại thì Sử Bạch Đô sẽ ngầm hạ độc thủ. Nếu vận công thì thân phận sẽ bị bại lộ. Chàng đã giao thủ mấy lần với Sử Bạch Đô, luồng nội công chính tà hợp nhất không thể nào giấu nổi Sử Bạch Đô.
Cuối cùng chàng quyết định mạo hiểm, chàng kêu ối lên một tiếng rồi nói:
"Sử bang chủ mạnh tay quá!".
Sử Bạch Đô tuy nghi ngờ nhưng lại sợ đả thương gia nhân của tướng phủ, thấy chàng không biết nội công thì cười ha hả, buông tay nói:
"Tôi đã quen thô lỗ, lão ca đừng trách. Không biết lão ca là đệ tử của phái nào?".
Lệ Nam Tinh đáp:
"Tôi chỉ học được vài chiêu công phu mèo quào của mấy giáo đầu trong phủ, nhưng không biết họ thuộc môn phái nào!".
Sử Bạch Đô hỏi ngược:
"Có thể cho tôi mượn thanh kiếm xem thử không?".
Lệ Nam Tinh nào dám lấy huyền thiết bảo kiếm ra cho y xem, chàng mạnh dạn nói:
"Đó chỉ là một thanh kiếm bình thường mua trong tiệm binh khí, không đáng cho bang chủ xem". Sử Bạch Đô nói:
"Xem thử thì có sao đâu?".
Lệ Nam Tinh thầm nhủ:
"Nếu y nhất định xem, mình chỉ đành liều mạng". Đang định rút kiếm chợt thấy Viên Hải hòa thượng vội vàng chạy với, nói với:
"Bang chủ, Đổng Thập Tam nương mời ngài trở về".
Sử Bạch Đô hỏi:
"Chuyện gì?".
"Tôi ... tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là chuyện của tiểu thư, Đổng Thập Tam nương không dám quyết định cho nên phải mời bang chủ về". Viên Hải ấp úng tựa như có chuyện gì khó khăn, không muốn nói trước mặt người ngoài.
Sử Bạch Đô thất kinh, lòng thầm nhủ:
"Chả lẽ ả nha đầu lại đòi sống đòi chết?".
Lệ Nam Tinh thuận nước đẩy thuyền, nói:
"Nếu bang chủ có việc, sau này tôi sẽ đến thăm, nhân tiện nhờ bang chủ chỉ giáo vài đường kiếm pháp!".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng hai kẻ tùy tùng dù là giả mạo nhưng đang trong Tây Xương cho nên mọc cánh cũng khó thoát. Vì thế y liền nói:
"Không dám làm phiền đại giá, mời hai vị đại ca vào khách sạn nghỉ ngơi, chốc nữa tôi sẽ quay lại".
Sử Bạch Đô quay về thấy Đổng Thập Tam nương vội vàng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?" Đổng Thập Tam nương cười lạnh:
"Ả nha đầu thật có lắm trò, ngài hỏi ả thì sẽ biết".
Sử Bạch Đô bước vào phòng, thấy Sử Hồng Anh đang ngồi soi gương trang điểm, thần sắc vẫn bình thường. Sử Bạch Đô hơi yên tâm, dọa nạt:
"Muội muội, ngày mai đã là ngày đại hỷ của muội, muội đừng giở trò nữa!".
"Ai giở trò? Nhưng nếu huynh muốn muội giúp thì phải hứa với muội vài chuyện".
Sử Bạch Đô cười hì hì:
"Muội muội, muội đừng làm khó huynh!".
"Muội cũng chẳng làm khó huynh gì cả, chuyện này rất dễ".
"Có thật không?".
"Chuyện dễ như thế mà các người không làm được thì đừng hòng muội lấy Soái Mạnh Hùng".
"Thôi được, muội nói ra nghe thử".
"Trên giang hồ Lục Hợp bang chỉ kém Cái Bang, Soái Mạnh Hùng nắm giữ trọng binh, trấn giữ một phương. Hôn lễ này phải náo nhiệt mới được!".
Sử Bạch Đô cười ha hả:
"Đương nhiên. Muội đâu cần phải lo lắng".
"Vậy tại sao phải đóng cửa thành Tây Xương không cho trăm họ vào thành?".
"Sao muội biết, ai nói?".
"Huynh không cần phải biết, chuyện này có thật không?".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Không biết kẻ nào lắm chuyện như thế, may mà cũng không phải chuyện gì lớn". Y vội nói:
"Muội muội có điều không biết, vì Soái tướng quân không muốn xảy ra chuyện nên mới cẩn thận như thế! Muội nghĩ xem, cách thành Tây Xương một trăm dặm là núi Đại Lương, nơi đó có bọn cường đạo Trúc Thượng Phụ. Nếu cửa thành mở rộng thì cường đạo trà trộn vào, dù bọn chúng không làm gì được nhưng chúng ta cũng sẽ mất vui!".
Sử Hồng Anh lạnh lùng:
"Đóng cửa thành lại lén lút cử hành hôn lễ, đó đâu phải là náo nhiệt? Trong thành Tây Xương, Soái Mạnh Hùng có mười vạn đại quân, lại có bang chủ Lục Hợp bang, còn ai dám gây rối? Hừ, nếu đồn ra ngoài để giang hồ hảo hán biết chẳng phải bọn họ sẽ cười chê hay sao? E rằng họ không khen Soái Mạnh Hùng cẩn thận mà sẽ cười huynh và Soái Mạnh Hùng nhát gan như chuột!".
Sử Bạch Đô trợn mắt, nàng tiếp lời:
"Muội cũng muốn trăm họ ở đây cùng chung vui, từ ngày mai trở đi phải mở rộng cửa thành, cho phép trăm họ vào thành, từ ngày kia các tửu lầu trà quán trong thành cứ để mặc cho trăm họ ăn uống, tướng quân phủ trả tiền".
Sử Bạch Đô cười:
"Không ngờ muội cũng ham hư danh như thế?".
Sử Hồng Anh cười lạnh:
"Nếu không muội cần gì phải lấy một tướng quân?".
Sử Bạch Đô cười khổ sở:
"E làm thế sẽ xảy ra lắm chuyện. Nhưng muội đã kiên quyết thì ta đành nói với Soái tướng quân".
"Huynh hãy bảo cho y biết, nếu không làm được thì đừng hòng lấy muội!".
"Muội còn điều kiện gì nữa không?".
"Chuyện thứ hai là chuyện riêng của muội. Huynh biết Thược Dược xưa nay là nha đầu hầu hạ muội, ả và biểu ca của ả đã có cái hẹn chung thân, ả không muốn đi cùng muội, muội cũng không muốn làm khó ả. Cho nên muội muốn huynh trả ả về".
"Ta có thể chấp nhận chuyện này, chừng nào hôn lễ cử hành xong, ta sẽ dắt ả quay về".
"Không, ả muốn ngày mai phải quay về!".
"Tại sao lại vội vàng thế?".
"Muội biết Soái Mạnh Hùng muốn huynh giữ thành, một hai tháng huynh mới trở về được. Ả nha đầu này đang nhớ nhà, muội đã hứa phải giúp cho ả, tại sao không để cho ả quay về sớm?".
Sử Bạch Đô không muốn cãi nhau chỉ vì chuyện nhỏ cho nên nói luôn:
"Ta chẳng qua chỉ nghĩ cho Thược Dược mà thôi, ở đây binh mã loạn lạc, một mình ả quay về e rằng không tiện".
"Ả cũng biết chút ít võ nghệ, chỉ cần huynh xin Soái Mạnh Hùng một cây lệnh tiễn cho ả, trên đường không có quan binh quấy rối ả là được".
"Thôi được, ta chiều theo muội, còn chuyện thứ ba?".
"Chuyện thứ ba huynh phải trả lại binh khí cho muội?" Số là khi bị bắt, Sử Bạch Đô đã thu giữ ngọn roi mềm và một cây đoản kiếm của nàng.
Sử Bạch Đô cười:
"Muội đã sắp trở thành tân nương tử cần binh khí làm gì?".
"Có phải huynh sợ muội hành thích Soái Mạnh Hùng không? Hừ! Nếu muội không chấp nhận lấy y, không có binh khí chả lẽ không thể hại chết được y sao?
Huynh thu giữ binh khí của muội, coi muội như kẻ tù phạm, lại còn bảo muội giúp huynh kiếm công danh phú quý? Nếu thế thì ngày mai huynh bảo Đổng Thập Tam nương lên kiệu hoa đi!".
Sử Bạch Đô vò đầu bứt tai, cười khổ sở:
"Thôi được, huynh sẽ trả lại roi và kiếm cho muội". Sử Hồng Anh nói:
"Còn chuyện cuối cùng, muội không ưa Đổng Thập Tam nương. Từ nay trở đi, Đổng Thập Tam nương không được bước vào phòng của muội".
Số là từ khi đến Tây Xương, Đổng Thập Tam nương đi theo nàng, buổi tối luôn luôn ngủ chung phòng. Mẫu Đơn và Thược Dược là hai nha đầu tâm phúc của Sử Hồng Anh nhưng đã bị Đổng Thập Tam nương cách ly.
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Mình muốn giám thị ả, nếu để Mẫu Đơn đến cùng ả, chủ tớ đồng mưu thì e rằng sẽ xảy ra chuyện".
Sử Hồng Anh dọa:
"Nếu muội muốn chết thì đã chết từ lâu, Đổng Thập Tam nương có theo dõi muội cũng vô ích. Muội không muốn huynh coi muội như kẻ tù phạm!".
Sử Bạch Đô nghĩ cũng có lý, liền bảo:
"Thôi được, nếu đã thế thì ta sẽ bảo Mẫu Đơn vào cùng muội".
Sử Hồng Anh hỏi:
"Chuyện mở thành và xin lệnh tiễn cho Thược Dược thì như thế nào?".
"Huynh sẽ đi nói với Soái tướng quân ngay. Này, Đổng Thập Tam nương, hãy trả binh khí lại cho Hồng Anh".
Đổng Thập Tam nương đứng bên ngoài canh gác, đã nghe hết tất cả những lời của Sử Hồng Anh. Sử Bạch Đô bỏ ra ngoài, Sử Hồng Anh gọi Mẫu Đơn, Thược Dược vào rồi đóng cửa phóng lại. Nàng biết Đổng Thập Tam nương chắc chắn đang nghe lén bên ngoài cho nên ba người chỉ nói những chuyện không quan trọng. Nhưng Sử Hồng Anh miệng vừa nói, tay vừa chấm nước trà viết lên mặt bàn để bàn bạc đối sách với hai người.
Lại nói Sử Bạch Đô vội vàng chạy đến phủ tướng quân. Tới nơi viên tổng quản cho y hay rằng:
"Tướng quân đang tiếp kiến sứ giả của tướng phủ, Sử bang chủ đợi một lát hay phải gặp tướng quân ngay?".
Sử Bạch Đô nghĩ bụng:
"Té ra Liên Thành Hổ đã tới! Hừ, không những hai tên tùy tùng đáng nghi ngờ mà cả bản thân y cũng thật kỳ lạ" Nghĩ như thế liền bảo:
"Ta không vào. Hãy gọi Hạ đại nương đến cho ta".
Hạ đại nương vừa thấy Sử Bạch Đô đã cười:
"Sử bang chủ, lúc này ngài đang bận rộn mà vẫn muốn gặp bà lão này ư?".
"Tào tướng quốc đã phái đến một sứ giả, tôi thấy y rất khả nghi".
"Có phải sứ giả là Liên Thành Hổ không? Y theo Tào tướng quốc đã nhiều năm, sao bang chủ lại nghi ngờ y?".
"Tuyệt kỹ của Liên Thành Hổ là đôi phán quan bút, nhung y không mang theo, bà thấy có lạ không?".
"Ồ nói thế cũng hơi kỳ lạ. Nhưng Liên Thành Hổ không đến nỗi có mưu đồ xấu xa? Nếu muốn thế thì y phải đem theo đôi phán quan bút?".
Sử Bạch Đô:
"Bản thân Liên Thành Hổ ta không nghi ngờ, nhưng ta nghi ngờ y bị người ta kìm chế. Hình như ta đã gặp hai tên tùy tùng của y ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra".
Hạ đại nương chợt vỡ lẽ, mới bảo:
"Chắc là ngài muốn tôi xem thử Liên Thành tổ có trúng độc đúng không?":
"Đúng thế".
"Nhưng y đang nói chuyện với Soái tướng quân, sao tôi có thể tự tiện xông vào nhìn y được?".
Sử Bạch Đô dặn dò:
"Điều này thì dễ, bà cứ làm như thế như thế!" Hạ đại nương luôn miệng kêu kế hay rồi ra ngoài.
Bình luận truyện