Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 58



Làm gay ngày thứ ba mươi

[ Dùng hết phần đời còn lại để yêu nhau ]

Ăn cơm xong, Vương Nghiễm Ninh dẫn Trương Linh Dật hậm hực rời đi.

Ông Vương ngồi bên cạnh bàn ăn hút thuốc, bà Vương nhìn ông rồi thở dài ngao ngán: “Ông à, ông làm tình làm tội tụi nó chi vậy!”

Ông Vương chẳng nói chẳng rằng, bà Vương lại lầm bầm: “Thực ra, tôi thấy thằng bé kia rất tốt, dù nó là con trai, nhưng tôi thấy nó là người có thể sống cùng.”

Ông Vương mất bình tĩnh: “Người như nó sao mà sống chung được?”

Bà Vương cũng không nhịn nữa, đứng dậy thu dọn chén đũa: “Bữa cơm này là nó nấu đấy.”

Ông Vương đang hút thuốc bỗng dưng ho sặc sụa: “Bà nói bữa này là nó nấu sao?”

Tâm trạng ông Vương hôm nay không tốt, khẩu vị cũng không tốt, nhưng vẫn nhận ra cơm tối hôm nay khác hẳn ngày thường. Vốn dĩ ông vẫn đinh ninh là bà Vương mua đồ ở ngoài về, không ngờ lại do Trương Linh Dật nấu.

Bà Vương nói: “Đúng đó, chính tôi đứng nhìn nó làm.”

Ông Vương lặng thinh.



Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật bước ra ngoài. Sắc trời đã tối, Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh, cười trừ: “Làm sao bây giờ? Về lại thành phố G sao?”

Vương Nghiễm Ninh nhìn quang cảnh xung quanh. Hôm nay tiết trời rất tốt, trời nắng ráo không một gợn mây, liền hỏi: “Anh có muốn ngắm sao không?”

Trương Linh Dật: “…”

Vương Nghiễm Ninh nhìn anh, cười cười: “Quên rồi à? Hồi chúng mình ngồi ngắm sao ở hồ Nguyệt Lượng đó, em đã nói là sẽ dẫn anh về nhà em ngắm sao.”

Lúc này Trương Linh Dật mới nhớ lại, ngày đó bọn họ làm theo bản hiệp nghị giả gay, cùng nhau ngồi bên hồ Nguyệt Lượng, rồi cùng nhau hẹn ước.

“Ừm, được, chúng ta đi thôi.” Sau khi Trương Linh Dật hôn nhẹ trên trán Vương Nghiễm Ninh một cái, cậu bước xuống xe đi mua chút đồ nhắm và bia đem về, sau đó nổ máy xe.

Quê nhà Vương Nghiễm Ninh cách thành phố S chừng bốn tiếng đồng hồ đường xe. Đó là một thôn xóm nhỏ còn lạc hậu, may mà mấy năm trước đã xây đắp được một con đường cái dẫn vào thôn, không đến nỗi không chạy xe vào được.

Lúc hai người đi đến cửa thôn đã là mười một giờ khuya, dân quê ngủ sớm, cả thôn xóm đều tối đen như mực, chỉ còn lại thứ ánh sáng vàng mờ nhạt của những cột đèn ven đường.

Màn đêm buông xuống bao trùm cả xóm làng, Trương Linh Dật theo lời Vương Nghiễm Ninh để xe ở cửa thôn, hai người bước xuống xe, bầu trời đầy sao lập lòe, còn có một vầng trăng sáng. Dưới ánh trăng có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của xóm làng, xa xa có dãy núi già nhấp nhô, ngoài tiếng côn trùng kêu râm ran, bốn phía vô cùng tĩnh mịch. Nếu lắng tai còn có thể nghe tiếng nước chảy róc rách, chắc là gần đây còn có một con suối.

“Sợ hả?” Vương Nghiễm Ninh cười nhìn Trương Linh Dật, cái không khí vắng vẻ yên tĩnh của thôn xóm, nếu như không phải người sinh ra ở chốn này mà đứng ở ngoài ban đêm ban hôm, trong lòng cũng phải có chút sợ hãi.

Trương Linh Dật cũng cười: “Có em ở đây, anh không sợ.”

Vương Nghiễm Ninh tay trái xách bia và đồ nhắm, tay phải đưa ra trước mặt Trương Linh Dật: “Nào, để anh đây dẫn cưng đi ngắm sao.”

Tay trái Trương Linh Dật nắm lấy tay phải của Vương Nghiễm Ninh, siết chặt, mười ngón tay đan vào nhau.

“Tự dưng em rất nhớ những ngày chúng ta giả gay.” Vương Nghiễm Ninh nói, năm ấy bọn họ còn rất trẻ, tỉnh tỉnh mơ mơ thử tìm hiểu nhau. Mùa đông năm ấy, cũng mười ngón tay đan vào nhau thế này trong túi áo khoác, mặc dù chuyện sau đó hơi củ chuối một tí nhưng mà bàn tay nắm bàn tay, thật sự rất ấm áp.

“Anh cũng vậy.” Trương Linh Dật đứng xích lại gần, “Anh chưa từng quên những lúc chúng ta ở bên nhau.”

Vương Nghiễm Ninh nắm tay anh quẹo qua một con ngõ nhỏ ở đầu làng, đó là một con đường quanh co ở giữa cánh đồng, bề ngang chỉ rộng chừng một mét, dưới con đường là kênh mương nhân tạo dẫn nước vào ruộng. Lâu lâu lại có hai ba chú ếch xanh nhảy qua. Dọc hai bên đường trồng lúa nước và đủ loại rau củ ngoài đồng ruộng, những thửa ruộng bị con đường cắt thành từng mảng nhỏ. Những cây lúa cao đến đầu gối phất phơ trong ngọn gió đêm, như đang vẩy ra những vằn nước.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, mặc dù đoạn này không có đèn nhưng cả con đường đều trải đầy ánh trăng. Cả hai đi giữa loại ánh sáng nhàn nhạt này một hồi cũng thấy quen mắt.

Khuya mùa hè rất thoải mái, nhất là ở ngoài trời, trong không khí thoảng mùi thơm cây cỏ, tiếng nước chảy luồn qua tai và tiếng côn trùng kêu vang, những điều này làm sao mà bắt gặp ở thành phố.

Cuối con đường nhỏ là một con đê. Vương Nghiễm Ninh dẫn Trương Linh Dật bước qua, phía bên kia đê, lại là một quang cảnh khác.

Đó là một dòng suối trong, hai bên dòng là bãi cỏ bằng phẳng.

Hai người đi đến gần dòng suối, Trương Linh Dật thấy con suối này dù rộng nhưng nước khá nông, ước chừng chỉ lưng đầu gối. Ngoài ánh trăng sáng có thể thấy dòng suối nước chảy trong veo, dường như có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy nước.

Vương Nghiễm Ninh nắm tay Trương Linh Dật đi dọc dòng suối, mãi đến khi gặp một tảng đá lớn mới dừng lại.

Đó là một tảng đá to chừng hai mét vuông, cao cỡ một thước, nằm trũng dưới suối, phần nằm trên mặt nước vừa đủ cho hai người ngồi, mặt đá lại rất bằng phẳng.

“Ngồi chỗ này ngắm sao là êm nhất.” Vương Nghiễm Ninh ngồi lên tảng đá trước, lập tức Trương Linh Dật cũng ngồi xuống theo.

Hai người cởi giày, ném về phía bãi cỏ, chân trần ngâm xuống dòng suối.

Nước suối mát rượi, chân ngâm vào vô cùng thoải mái.

Trương Linh Dật nheo mắt, hít một hơi thật sâu.

Bầu trời đầy sao sáng, giống như có ai đó đang đính từng viên kim cương lên tấm màn sân khấu tối om.

Một chút hơi say trong gió, một dòng suối mát trong.

“Đẹp quá.” Trương Linh Dật nói, “Cảm ơn em đã dẫn anh đến đây ngắm sao.”

Vương Nghiễm Ninh đưa cho anh một lon bia ướp lạnh.

Trương Linh Dật nhận lấy, mở nắp lon uống một ngụm, lập tức nghiêng đầu áp môi mình lên môi Vương Nghiễm Ninh, đưa hết bia vào miệng cậu.

Hai người có một nụ hôn dài.

Lúc môi họ tách ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

“Chúng ta sẽ sống cùng nhau lâu thật lâu, sau này còn cùng nhau đi ngắm thêm nhiều nhiều cảnh đẹp nữa.” Vương Nghiễm Ninh nói, liếm hết số bia tràn ra khóe môi Trương Linh Dật.

“Ừm.” Trương Linh Dật đáp. Anh bỗng dưng để lon bia xuống, kéo tay trái Vương Nghiễm Ninh lại, cầm một vật lạnh buốt đeo lên ngón vô danh của cậu.

Vương Nghiễm Ninh cúi đầu nhìn xuống, là một cái nắp lon bia.

“Này là đang cầu hôn sao?” Vương Nghiễm Ninh nhướng mi.

“Đây là hẹn ước.” Trương Linh Dật cười cười: “Có lẽ chúng ta không có cách nào trở thành một cặp đôi được pháp luật công nhận, nhưng anh hứa sẽ dùng phần đời còn lại để yêu em. Em có đồng ý không?”

“Được thôi.” Vương Nghiễm Ninh cũng khui một lon bia, cầm nắp lon đeo vào tay Trương Linh Dật: “Em đồng ý.”

Dừng một chút rồi lại nói: “Đợi lúc về thành phố G, anh phải mua tặng em một chiếc nhẫn kim cương đó.”

Đêm dài, nhưng khi ở cạnh nhau thì thời gian trôi qua rất nhanh.



Trời hửng sáng, hai người chuẩn bị trở về. Nhân lúc mọi người trong thôn chưa dậy, hai người lái xe rời thôn. Một đêm không ngủ, Vương Nghiễm Ninh sợ Trương Linh Dật chạy xe mệt mỏi, chỉ nói anh chạy lên thị trấn gần đó, tìm một nhà trọ nho nhỏ, thuê một phòng đánh một giấc.

Mãi cho đến giữa trưa cả hai mới tỉnh lại.

Trương Linh Dật vào nhà vệ sinh rửa mặt, bước ra bỗng nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh đang ngẩn người cầm điện thoại.

“Sao thế?” Trương Linh Dật hỏi.

Vương Nghiễm Ninh nhìn về phía anh, trong ánh mắt vẫn chưa giấu nổi niềm vui sướng: “Cha bảo hai đứa mình quay về nhà ăn cơm.”

Hiếm có khi nào Trương Linh Dật lại vui vẻ đến thế: “Thật sao?”

Vương Nghiễm Ninh gật đầu.

Trương Linh Dật bổ nhào qua ôm lấy cậu: “Thật là tốt quá.”

.

Tình yêu của chúng tôi, cuối cùng cũng được mọi người thừa nhận.

Có lẽ sẽ chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ngăn cản chúng tôi đến với nhau.

Cả quãng đời còn lại, chúng tôi sẽ sánh bước cùng nhau, mãi cho đến khi tóc bạc da mồi. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện