Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 101: Lòng bàn tay
Rất ít khi nằm trong lòng ngực một người lâu như vậy, được Tạ Loan ôm một khoảng thời gian, ấu tể duy khắc dần dần quen thuộc với cảm giác này, thân thể bắt đầu có chút thả lỏng.
Dưới sự điều chỉnh của Tạ Loan, ấu tể liền ngoan ngoãn vùi trong lòng anh.
Mở đôi mắt không có ánh sáng, lúc thanh niên không buông tay bỏ nó xuống đất, ấu tể duy khắc liền tiếp tục làm ổ.
Phần lớn ấu tể đều rất thích được người lớn ôm, hành động ôm ấu tể có ý nghĩa là cưng chiều, ấu tể có tâm tư nhạy cảm sẽ cảm nhận được.
Muốn đón ấu tể được phân hội khác thu dưỡng về phân hội mình thì cần người ta đồng ý, sau khi có suy nghĩ này, Tạ Loan bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào thương lượng chuyện này với hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, nên tới phòng ăn ăn cơm với đối phương, sau bữa cơm chính là cơ hội mở miệng, nghĩ vậy, Tạ Loan cơ bản đã quyết định chủ ý.
Không thể ôm ấu tể trong lòng theo, Tạ Loan đi tới vị trí gần đó không có vật chướng ngại, ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng đặt ấu tể an tĩnh trong lòng xuống đất.
Mặc dù ấm áp hơn, thời gian lâu hơn nhưng cái ôm này đồng dạng cũng có hạn chế thời gian.
Bị thanh niên đặt xuống đất, ấu tể duy khắc theo bản năng nâng móng vuốt bên trái nhích tới gần thanh niên một bước, bất quá nhanh chóng lại lùi về.
Tạ Loan dĩ nhiên chú ý tới động tác của ấu tể, anh không bỏ sót động tác nhỏ của bé, đưa tay vuốt ve sống lưng ấu tể, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành: “Chốc nữa ta sẽ quay lại, Ngải Nhân nếu muốn tự mình đi thì phải cẩn thận, đừng để bị thương.”
Nghe thấy tên mình cùng từ quay lại, chiếc đuôi vẫn luôn an tĩnh rũ dưới đất của Ngải Nhân khẽ giật giật.
Đứng yên tại chỗ một hồi, ấu tể duy khắc mới một lần nữa vươn chân, chân chính nhích tới gần Tạ Loan một bước.
Ngửi ngửi.
Không biết ý nghĩa của hành vi ngửi khí tức của tộc duy khắc, Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể lại khẽ ngửi ngửi người mình, anh kiềm không được nghĩ rằng có phải lời nói của mình vừa nãy thiếu độ đáng tin hay không…
Thế nhưng Tạ Loan vẫn kiên nhần đưa lòng bàn tay tới trước mặt ấu tể duy khắc, dáng vẻ ấu tể cúi đầu ngửi lòng bàn tay anh hệt như một bé cún con vừa tròn một tháng tuổi, Tạ Loan phải cố nhẫn nhịn mới không một lần nữa ôm bé vào lòng.
Kiên nhẫn chờ ấu tể tự mình dừng lại động tác ngửi ngửi, Tạ Loan mới đứng dậy.
Bắt đầu từ lúc thanh niên đứng dậy, ấu tể duy khắc được thanh niên buông xuống không hề di chuyển tới nơi khác, thân thể hướng về phía bước chân thanh niên rời đi truyền tới, ánh mắt cũng nhìn về phía đó.
Đứng im tại chỗ chờ đợi.
Tạ Loan đại diện phân hội Vân Bảo tới đây trao đổi hữu hảo, trong quá trình được mời cơm là chuyện không thể thiếu.
Bản thân hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á là người khá sảng khoái, lần trao đổi này cũng không quá khách sáo, mà vậy lại rất hợp ý Tạ Loan.
Mặc dù trong lòng vẫn đắn đo chuyện Ngải Nhân nhưng trên bàn cơm Tạ Loan vẫn cùng hội trưởng và nhân viên cao tầng của phân hội Tạp Lợi Á trao đổi kinh nghiệm xây dựng phân hội.
Chờ dùng cơm xong, Tạ Loan mới tìm cơ hội nói chuyện này.
“Cậu muốn ấu tể duy khắc kia chuyển tới phân hội Vân Bảo?” Không ngờ thanh niên lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu này, hội trưởng Ba Lý không chút che dấu biểu tình kinh ngạc của mình.
Tạ Loan gật đầu khẳng định, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi vì đã đường đột thỉnh cầu như vậy, thế nhưng tôi đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định nói ra lời thỉnh cầu này với ngài.”
Theo như tuổi tác và lý lịch, Ba Lý ở trong giới có thể xem là tiền bối, dùng ngài để xưng hô cùng không quá đáng.
Một hậu bối trẻ tuổi có năng lực nhưng không hề tự cao tự đại, trải qua lần trao đổi này, Ba Lý kỳ thực rất có hảo cảm với thanh niên ngồi bên cạnh, vì thế lúc nghe thấy lời thỉnh cầu của đối phương, ông cũng không nghĩ là đối phương có ý xấu gì cả.
Một hội trưởng một phân hội bảo dưỡng ấu tể chủ động đề nghị muốn nhận nuôi một ấu tể trong phân hội khác, thỉnh cầu này trước kia Ba Lý quả thực chưa từng nghe nói tới, bất quá nhìn thái độ thành khẩn của thanh niên, ông nguyện ý suy nghĩ.
Ấu tể vào ở trong phân hội Tạp Lợi Á rất nhiều, Ba Lý không thể nào nhớ hết tất cả ấu tể, thế nhưng ông có ấn tượng với ấu tể duy khắc mắt mù mà thanh niên nhắc tới.
Ấu tể này được phân hội bọn họ thu dưỡng, hai mắt mù dĩ nhiên càng không dễ chăm sóc, vì thế Ba Lý mới dò hỏi nguyên do.
“Chính vì không dễ chăm sóc mới càng cần chăm sóc hơn, phân hội của tôi trước đó có một ấu tể nhân ngư không thể nói chuyện, ấu tể hai mắt bị mù này làm tôi có xúc động tương tự, tôi hi vọng có thể chăm sóc nó.” Vì muốn đối phương đồng tình Tạ Loan mới nói vậy, thế nhưng lời này cũng không phải giả, lúc nhìn thấy ánh mắt không có ánh sáng của ấu tể, trái tim Tạ Loan quả thực đau xót.
Nghe thanh niên nhắc tới ấu tể nhân ngư trong phân hội, Ba Lý cũng biết là có chuyện như vậy, vì thế cũng bị thuyết phục vài phần.
Thanh niên trước mắt vì ấu tể nhân ngư mà ra tòa án Tinh Minh giằng co với gia tộc Hoắc Địch, chuyện này cơ hồ đã lan truyền khắp giới.
Rất nhiều phân hội đều khâm phục lòng dũng khí của đối phương, đồng thời cũng thừa nhận thái độ của đối phương đối với ấu tể, nguyện ý vì ấu tể trong phân hội mà đắc tội một gia tộc lớn.
“Cậu chỉ vì hi vọng được chăm sóc ấu tể này nên muốn đón nó về phân hội, vậy cậu có thể chắc chắn ấu tể này sẽ được chăm sóc tốt hơn ở phân hội cậu không?” Ba Lý nghiêm nghị trầm mặc hỏi.
Mà Tạ Loan thì không chút do dự gật đầu, kiên định: “Đúng vậy.”
Cố ý tỏ ra trầm mặt, Ba Lý nghe thanh niên bên cạnh trả lời như vậy cũng không hề cảm thấy mất mặt, ông vốn chỉ muốn thử xem đối phương có thật lòng hay không mà thôi.
Ấu tể được thu dưỡng trong phân hội đều là dưỡng không phí, thanh niên nguyện ý đưa một ấu tể đi, kỳ thực đối với phân hội Tạp Lợi Á bọn họ không có chỗ hại nào, nếu xét về mặt lợi ích thì còn tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Nếu bọn họ tiết kiệm được tiền mà ấu tể lại được chăm sóc tốt hơn thì nhìn thế nào cũng thấy là một cuộc trao đổi lời.
Hiểu được thanh niên rất nghiêm túc, Ba Lý gật đầu: “Tôi có thể đáp ứng cậu.”
Được đồng ý, chân mày Tạ Loan hơi giãn ra, hòn đá nặng trong tim cũng hoàn toàn buông lỏng.
Tình huống ấu tể thu dưỡng trong phân hội không được gia trưởng nhận nuôi chưa từng có tình huống thuyên chuyển phân hội, thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Sau khi cùng nhân viên phân hội Tạp Lợi Á làm xong thủ tục chuyển phân hội, xác thực toàn bộ tin tức, Tạ Loan liền đi tới phòng sinh hoạt ngoài cùng bên phải của ấu tể.
Ăn cơm trao đổi cộng thêm làm thủ tục, hết thảy tốn không ít thời gian.
Lúc Tạ Loan trở về phòng sinh hoạt, anh sững sờ phát hiện ấu tể mình muốn tìm vẫn ngoan ngoãn đợi tại chỗ, hoàn toàn không di động chút nào.
Thính giác cùng khứu giác của ấu tể duy khắc này rất nhạy bén, nghe thấy tiếng bước chân đã nghe trong trí nhớ, đồng thời cũng ngửi được khí tức thanh đạm của thanh niên, ấu tể lập tức dời ánh mắt về phía âm thanh truyền tới.
Khi nghe tiếng bước chân đi tới gần, ấu tể duy khắc cũng nâng móng trước thử thăm dò tiến tới hướng phát ra âm thanh vài bước.
Không gặp chướng ngại vật, thế nhưng chỉ vừa đi được ba bước ấu tể đã bị Tạ Loan cúi người xuống ôm bé.
Lại cảm nhận được cái ôm đặc biệt ấm áp, không biết lần này có thể được ôm lâu hơn một chút hay không, Ngải Nhân được thanh niên ôm liền không lộn xộn, thực ngoan ngoãn vùi mình trong lòng anh.
“Vừa nãy không cần đi tới gần cũng được.” Tạ Loan cúi đầu chống lại đôi mắt không thể nhìn thấy thế giới này của bé, ôn hòa nói: “Ta sẽ qua.”
Ấu tể này không tiện hành động, bảo mẫu nên chủ động hơn, dù sao cũng không tiêu tốn bao nhiêu năng lượng.
Sau khi kết thúc lần trao đổi này, Tạ Loan cùng hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á xác định quan hệ đồng minh hữu hảo giữa hai phân hội, hiện giờ Tạ Loan có thể dẫn Ngải Nhân quay về Cái Á Tinh.
Ấu tể này vẫn chưa biết mình sắp đổi hoàn cảnh sinh hoạt mới, sau khi ra khỏi cổng phân hội Tạp Lợi Á, Tạ Loan kéo khóa áo khoác ôm con nặc khắc tư bên trái, ôm ấu tể duy khắc bên phải.
Ôm tổ hợp diệt thế ở thế giới tuyến song song, Tạ Loan ôn hòa nói với ấu tể chân chính bên phải: “Sắp tới sẽ đổi nhà mới cho Ngải Nhân, nhà mới nhỏ hơn chỗ Ngải Nhân ở trước một chút, bất quá vẫn đủ không gian cho con hoạt động.”
Lúc Tạ Loan ôm ấu tể xa lạ trở về phân hội Vân Bảo, gương mặt của mọi người trong phòng sinh hoạt đều hiện rõ dấu chấm hỏi.
Sao thanh niên ra ngoài một chuyến lại mang về thêm một ấu tể nữa rồi??
Không phải chuyện phức tạp, Tạ Loan giải thích cũng thực thoải mái, lúc anh nói tới chuyện ấu tể duy khắc bị mù hai mắt, biểu tình mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Ấu tể này không nhìn thấy, vậy bọn họ càng phải tỉ mỉ chăm sóc hơn mới được…
Ôm ấu tể đi tới khu vực đại sảnh có đông đảo ấu tể đang hoạt động, Tạ Loan ngồi xổm xuống, đặt ấu tể an tĩnh suốt hành trình xuống mặt thảm mềm mại: “Nơi này chính là nhà mới của Ngải Nhân.”
Sau khi đặt ấu tể trong lòng xuống, Tạ Loan cũng không rời đi, anh muốn ở bên cạnh, bồi bé làm quen với hoàn cảnh mới.
Thế nhưng trước khi hành động, Tạ Loan đột nhiên nghe thấy ấu tể phát ra tiếng kêu, ngay sau đó lòng bàn tay có cảm xúc vừa mềm mại ấm áp lại ướt át.
“Uông ô.”
Phát ra âm thanh đáp lại, ấu tể liếm nhẹ trong lòng bàn tay Tạ Loan.
Dưới sự điều chỉnh của Tạ Loan, ấu tể liền ngoan ngoãn vùi trong lòng anh.
Mở đôi mắt không có ánh sáng, lúc thanh niên không buông tay bỏ nó xuống đất, ấu tể duy khắc liền tiếp tục làm ổ.
Phần lớn ấu tể đều rất thích được người lớn ôm, hành động ôm ấu tể có ý nghĩa là cưng chiều, ấu tể có tâm tư nhạy cảm sẽ cảm nhận được.
Muốn đón ấu tể được phân hội khác thu dưỡng về phân hội mình thì cần người ta đồng ý, sau khi có suy nghĩ này, Tạ Loan bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào thương lượng chuyện này với hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á.
Thấy thời gian không sai biệt lắm, nên tới phòng ăn ăn cơm với đối phương, sau bữa cơm chính là cơ hội mở miệng, nghĩ vậy, Tạ Loan cơ bản đã quyết định chủ ý.
Không thể ôm ấu tể trong lòng theo, Tạ Loan đi tới vị trí gần đó không có vật chướng ngại, ngồi xổm xuống rồi nhẹ nhàng đặt ấu tể an tĩnh trong lòng xuống đất.
Mặc dù ấm áp hơn, thời gian lâu hơn nhưng cái ôm này đồng dạng cũng có hạn chế thời gian.
Bị thanh niên đặt xuống đất, ấu tể duy khắc theo bản năng nâng móng vuốt bên trái nhích tới gần thanh niên một bước, bất quá nhanh chóng lại lùi về.
Tạ Loan dĩ nhiên chú ý tới động tác của ấu tể, anh không bỏ sót động tác nhỏ của bé, đưa tay vuốt ve sống lưng ấu tể, dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành: “Chốc nữa ta sẽ quay lại, Ngải Nhân nếu muốn tự mình đi thì phải cẩn thận, đừng để bị thương.”
Nghe thấy tên mình cùng từ quay lại, chiếc đuôi vẫn luôn an tĩnh rũ dưới đất của Ngải Nhân khẽ giật giật.
Đứng yên tại chỗ một hồi, ấu tể duy khắc mới một lần nữa vươn chân, chân chính nhích tới gần Tạ Loan một bước.
Ngửi ngửi.
Không biết ý nghĩa của hành vi ngửi khí tức của tộc duy khắc, Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể lại khẽ ngửi ngửi người mình, anh kiềm không được nghĩ rằng có phải lời nói của mình vừa nãy thiếu độ đáng tin hay không…
Thế nhưng Tạ Loan vẫn kiên nhần đưa lòng bàn tay tới trước mặt ấu tể duy khắc, dáng vẻ ấu tể cúi đầu ngửi lòng bàn tay anh hệt như một bé cún con vừa tròn một tháng tuổi, Tạ Loan phải cố nhẫn nhịn mới không một lần nữa ôm bé vào lòng.
Kiên nhẫn chờ ấu tể tự mình dừng lại động tác ngửi ngửi, Tạ Loan mới đứng dậy.
Bắt đầu từ lúc thanh niên đứng dậy, ấu tể duy khắc được thanh niên buông xuống không hề di chuyển tới nơi khác, thân thể hướng về phía bước chân thanh niên rời đi truyền tới, ánh mắt cũng nhìn về phía đó.
Đứng im tại chỗ chờ đợi.
Tạ Loan đại diện phân hội Vân Bảo tới đây trao đổi hữu hảo, trong quá trình được mời cơm là chuyện không thể thiếu.
Bản thân hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á là người khá sảng khoái, lần trao đổi này cũng không quá khách sáo, mà vậy lại rất hợp ý Tạ Loan.
Mặc dù trong lòng vẫn đắn đo chuyện Ngải Nhân nhưng trên bàn cơm Tạ Loan vẫn cùng hội trưởng và nhân viên cao tầng của phân hội Tạp Lợi Á trao đổi kinh nghiệm xây dựng phân hội.
Chờ dùng cơm xong, Tạ Loan mới tìm cơ hội nói chuyện này.
“Cậu muốn ấu tể duy khắc kia chuyển tới phân hội Vân Bảo?” Không ngờ thanh niên lại đột nhiên đưa ra thỉnh cầu này, hội trưởng Ba Lý không chút che dấu biểu tình kinh ngạc của mình.
Tạ Loan gật đầu khẳng định, thành khẩn nói: “Thật xin lỗi vì đã đường đột thỉnh cầu như vậy, thế nhưng tôi đã suy nghĩ rất kĩ mới quyết định nói ra lời thỉnh cầu này với ngài.”
Theo như tuổi tác và lý lịch, Ba Lý ở trong giới có thể xem là tiền bối, dùng ngài để xưng hô cùng không quá đáng.
Một hậu bối trẻ tuổi có năng lực nhưng không hề tự cao tự đại, trải qua lần trao đổi này, Ba Lý kỳ thực rất có hảo cảm với thanh niên ngồi bên cạnh, vì thế lúc nghe thấy lời thỉnh cầu của đối phương, ông cũng không nghĩ là đối phương có ý xấu gì cả.
Một hội trưởng một phân hội bảo dưỡng ấu tể chủ động đề nghị muốn nhận nuôi một ấu tể trong phân hội khác, thỉnh cầu này trước kia Ba Lý quả thực chưa từng nghe nói tới, bất quá nhìn thái độ thành khẩn của thanh niên, ông nguyện ý suy nghĩ.
Ấu tể vào ở trong phân hội Tạp Lợi Á rất nhiều, Ba Lý không thể nào nhớ hết tất cả ấu tể, thế nhưng ông có ấn tượng với ấu tể duy khắc mắt mù mà thanh niên nhắc tới.
Ấu tể này được phân hội bọn họ thu dưỡng, hai mắt mù dĩ nhiên càng không dễ chăm sóc, vì thế Ba Lý mới dò hỏi nguyên do.
“Chính vì không dễ chăm sóc mới càng cần chăm sóc hơn, phân hội của tôi trước đó có một ấu tể nhân ngư không thể nói chuyện, ấu tể hai mắt bị mù này làm tôi có xúc động tương tự, tôi hi vọng có thể chăm sóc nó.” Vì muốn đối phương đồng tình Tạ Loan mới nói vậy, thế nhưng lời này cũng không phải giả, lúc nhìn thấy ánh mắt không có ánh sáng của ấu tể, trái tim Tạ Loan quả thực đau xót.
Nghe thanh niên nhắc tới ấu tể nhân ngư trong phân hội, Ba Lý cũng biết là có chuyện như vậy, vì thế cũng bị thuyết phục vài phần.
Thanh niên trước mắt vì ấu tể nhân ngư mà ra tòa án Tinh Minh giằng co với gia tộc Hoắc Địch, chuyện này cơ hồ đã lan truyền khắp giới.
Rất nhiều phân hội đều khâm phục lòng dũng khí của đối phương, đồng thời cũng thừa nhận thái độ của đối phương đối với ấu tể, nguyện ý vì ấu tể trong phân hội mà đắc tội một gia tộc lớn.
“Cậu chỉ vì hi vọng được chăm sóc ấu tể này nên muốn đón nó về phân hội, vậy cậu có thể chắc chắn ấu tể này sẽ được chăm sóc tốt hơn ở phân hội cậu không?” Ba Lý nghiêm nghị trầm mặc hỏi.
Mà Tạ Loan thì không chút do dự gật đầu, kiên định: “Đúng vậy.”
Cố ý tỏ ra trầm mặt, Ba Lý nghe thanh niên bên cạnh trả lời như vậy cũng không hề cảm thấy mất mặt, ông vốn chỉ muốn thử xem đối phương có thật lòng hay không mà thôi.
Ấu tể được thu dưỡng trong phân hội đều là dưỡng không phí, thanh niên nguyện ý đưa một ấu tể đi, kỳ thực đối với phân hội Tạp Lợi Á bọn họ không có chỗ hại nào, nếu xét về mặt lợi ích thì còn tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Nếu bọn họ tiết kiệm được tiền mà ấu tể lại được chăm sóc tốt hơn thì nhìn thế nào cũng thấy là một cuộc trao đổi lời.
Hiểu được thanh niên rất nghiêm túc, Ba Lý gật đầu: “Tôi có thể đáp ứng cậu.”
Được đồng ý, chân mày Tạ Loan hơi giãn ra, hòn đá nặng trong tim cũng hoàn toàn buông lỏng.
Tình huống ấu tể thu dưỡng trong phân hội không được gia trưởng nhận nuôi chưa từng có tình huống thuyên chuyển phân hội, thế nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ.
Sau khi cùng nhân viên phân hội Tạp Lợi Á làm xong thủ tục chuyển phân hội, xác thực toàn bộ tin tức, Tạ Loan liền đi tới phòng sinh hoạt ngoài cùng bên phải của ấu tể.
Ăn cơm trao đổi cộng thêm làm thủ tục, hết thảy tốn không ít thời gian.
Lúc Tạ Loan trở về phòng sinh hoạt, anh sững sờ phát hiện ấu tể mình muốn tìm vẫn ngoan ngoãn đợi tại chỗ, hoàn toàn không di động chút nào.
Thính giác cùng khứu giác của ấu tể duy khắc này rất nhạy bén, nghe thấy tiếng bước chân đã nghe trong trí nhớ, đồng thời cũng ngửi được khí tức thanh đạm của thanh niên, ấu tể lập tức dời ánh mắt về phía âm thanh truyền tới.
Khi nghe tiếng bước chân đi tới gần, ấu tể duy khắc cũng nâng móng trước thử thăm dò tiến tới hướng phát ra âm thanh vài bước.
Không gặp chướng ngại vật, thế nhưng chỉ vừa đi được ba bước ấu tể đã bị Tạ Loan cúi người xuống ôm bé.
Lại cảm nhận được cái ôm đặc biệt ấm áp, không biết lần này có thể được ôm lâu hơn một chút hay không, Ngải Nhân được thanh niên ôm liền không lộn xộn, thực ngoan ngoãn vùi mình trong lòng anh.
“Vừa nãy không cần đi tới gần cũng được.” Tạ Loan cúi đầu chống lại đôi mắt không thể nhìn thấy thế giới này của bé, ôn hòa nói: “Ta sẽ qua.”
Ấu tể này không tiện hành động, bảo mẫu nên chủ động hơn, dù sao cũng không tiêu tốn bao nhiêu năng lượng.
Sau khi kết thúc lần trao đổi này, Tạ Loan cùng hội trưởng phân hội Tạp Lợi Á xác định quan hệ đồng minh hữu hảo giữa hai phân hội, hiện giờ Tạ Loan có thể dẫn Ngải Nhân quay về Cái Á Tinh.
Ấu tể này vẫn chưa biết mình sắp đổi hoàn cảnh sinh hoạt mới, sau khi ra khỏi cổng phân hội Tạp Lợi Á, Tạ Loan kéo khóa áo khoác ôm con nặc khắc tư bên trái, ôm ấu tể duy khắc bên phải.
Ôm tổ hợp diệt thế ở thế giới tuyến song song, Tạ Loan ôn hòa nói với ấu tể chân chính bên phải: “Sắp tới sẽ đổi nhà mới cho Ngải Nhân, nhà mới nhỏ hơn chỗ Ngải Nhân ở trước một chút, bất quá vẫn đủ không gian cho con hoạt động.”
Lúc Tạ Loan ôm ấu tể xa lạ trở về phân hội Vân Bảo, gương mặt của mọi người trong phòng sinh hoạt đều hiện rõ dấu chấm hỏi.
Sao thanh niên ra ngoài một chuyến lại mang về thêm một ấu tể nữa rồi??
Không phải chuyện phức tạp, Tạ Loan giải thích cũng thực thoải mái, lúc anh nói tới chuyện ấu tể duy khắc bị mù hai mắt, biểu tình mọi người đều trở nên nghiêm túc.
Ấu tể này không nhìn thấy, vậy bọn họ càng phải tỉ mỉ chăm sóc hơn mới được…
Ôm ấu tể đi tới khu vực đại sảnh có đông đảo ấu tể đang hoạt động, Tạ Loan ngồi xổm xuống, đặt ấu tể an tĩnh suốt hành trình xuống mặt thảm mềm mại: “Nơi này chính là nhà mới của Ngải Nhân.”
Sau khi đặt ấu tể trong lòng xuống, Tạ Loan cũng không rời đi, anh muốn ở bên cạnh, bồi bé làm quen với hoàn cảnh mới.
Thế nhưng trước khi hành động, Tạ Loan đột nhiên nghe thấy ấu tể phát ra tiếng kêu, ngay sau đó lòng bàn tay có cảm xúc vừa mềm mại ấm áp lại ướt át.
“Uông ô.”
Phát ra âm thanh đáp lại, ấu tể liếm nhẹ trong lòng bàn tay Tạ Loan.
Bình luận truyện