Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 51: Ngày thứ năm mươi mốt làm bảo mẫu



Được thanh niên đeo dây chuyền lên cổ, viên tinh ngọc xanh đậm trong suốt nhẹ nhàng cọ xát làn da, xúc cảm lành lạnh đó làm ấu tể nhân ngư đang vùi mình trong lòng Tạ Loan rất thích.

Cảm giác đó giống như được tiếp xúc với nước biển vậy, mà chủng tộc nhân ngư thì có thiên tính rất yêu thích nước.

Tạ Loan đứng trước hai ngôi mộ đợi một lúc, bởi vì lời nói của anh trước đó nên ấu tể nhân như trong lòng anh cũng đang nhìn ngắm bức hình trên bia mộ.

Bức hình kia không thể nói chuyện, cũng không thể động đậy, chỉ an tĩnh nằm trên mặt bia.

Nhìn một hồi, ấu tể nhân ngư theo bản năng củng củng người Tạ Loan.

Mặc dù không hiểu những tảng đá dựng đứng kia có ý nghĩa gì, thế nhưng ấu tể theo bản năng muốn biểu hiện ỷ lại với thanh niên, đồng thời cũng hướng thanh niên tìm kiếm cảm giác an toàn.

“Già Nhĩ ngoan.” Đáp lại ấu tể, Tạ Loan ôm bé chặt hơn một chút.

Làm Tạ Loan bất ngờ chính là ấu tể nặc khắc tư ở bên cạnh hơi cúi đầu, không biết là vô tình hay cố ý, chiếc sừng nhỏ bên trái có chút nhích đến gần bàn tay của ấu tể nhân ngư.

Sau đó Tạ Loan nhìn thấy ấu tể nhân ngư đưa tay nắm lấy sừng nặc khắc tư. Tạ Loan sững sờ nhìn cảnh này, sau đó chỉ thấy tiểu nhân ngư lại khôi phục trạng thái lắc lư vây đuôi như bình thường.

Dỗ ấu tể xong, Tạ Loan liếc nhìn nặc khắc tư bị ấu tể nhân ngư nắm sừng, trong lòng kỳ thực có chút kinh ngạc.

Con nặc khắc tư này chịu để ấu tể bên cạnh nắm sừng mình, xét theo phương diện nào đó thì có thể xem là nó cũng đang dỗ dành ấu tể nhân ngư…

Kế hoạch ở Hải Luân Mễ Đặc Tinh đều đã hoàn thành, sau khi đặt vé tinh hạm, tối hôm đó Tạ Loan ôm hai ấu tể lên đường trở về.

Trở về Á Tinh là chuyện mấy ngày sau, sau khi trở về phân hội Vân Bảo, chuyện đầu tiên Tạ Loan làm là cầm lọ thủy tinh chứa nước thánh của dòng suối dưới chân tượng hải thần ngồi xuống thảm mềm ở phòng khách.

Sau khi tham gia tiết học huấn luyện trụ cột chiến đấu của Trát Lạp Đức, nhóm ấu tể xếp thành hàng ngồi bên người Tạ Loan, Tạ Loan cản lại đám ấu tể lông xù muốn leo lên người mình, ôn hòa bảo các bé ngoan ngoãn chờ đợi.

Nước thánh trong lọ có màu lam, theo thứ tự từ trái sang phải, Tạ Loan lần lượt điểm nước thánh lên trán ấu tể.

Cũng có vài ấu tể không có lông xù, giống như ấu tể ma da, lúc tay Tạ Loan điểm vào trán, bé xui sướng lắc lư cái đuôi nhỏ phía sau.

Đến ấu tể mục tạp, bé này có thân hình to lớn nhất nên đứng ở ngoài cùng, bởi vì độ cao của bé nên Tạ Loan phải đứng dậy mới với tới.

Con ngươi đỏ au chăm chú nhìn thanh niên đang đi đến gần, ấu tể mục tạp có dáng vẻ làm người ta sợ hãi, nếu như là người bình thường, đối mặt với ánh mắt này có lẽ ngay cả động đậy cũng không dám.

Mặc dù chỉ là ấu tể mới tròn một tuổi cách đây không lâu nhưng dáng người của ấu tể mục tạp đã cao hơn một người trưởng thành rất nhiều, hình thể khổng lồ làm dáng vẻ vốn đã đáng sợ của bé lại càng tăng cao tính công kích hơn.

Thế nhưng Tạ Loan đứng trước mặt ấu tể mục tạp, giơ tay vỗ vỗ cánh tay trước sắc bén của bé, sau đó đưa ngón trỏ dính nước thánh tới trước mặt bé.

Con ngươi đỏ ngầu vốn đang nhìn thanh niên chuyển qua ngón tay, ấu tể mục tạp đứng im không nhích suy tư vài giây, cuối cùng bé cúi đầu xuống, để phấn vỏ cứng rắn của mình chạm vào đầu ngón tay thanh niên.

“Ni Khắc thực thông minh.” Tạ Loan ôn tồn khen ngợi, vừa vặn xoa đầu ấu tể.

Dùng từ thông minh để khen ngợi ấu tể mục tạp, đối với nhóm bảo mẫu trong phân hội đại khái là chuyện không hề nghĩ tới.

Trước không nói tới toàn tinh tế, phân hội bảo dưỡng ấu tể mục tạp lác đác không có bao nhiêu, mục tạp là một chủng tộc tương đối khiếm khuyết trí tuệ, đây có thể xem là tri thức phổ biến.

Thế nhưng trong mắt Tạ Loan, chỉ cần ấu tể làm đúng chuyện thì xứng đáng được khen ngợi.

Giống như bé ngoan ngoan ngoãn cúi đầu với thanh niên, ấu tể mục tạp phát ra tiếng kêu trầm thấp, dùng đầu củng ngực thanh niên một cái.

Tạ Loan nhẹ nhàng ôm lại ấu tể bực con này, lần củng đầu tiên bé đã huých anh ngã xuống đất, sau đó ấu tể mục tạp đã cố gắng học khống chế lực đạo.

Chờ ấu tể không củng mình nữa, Tạ Loan vỗ vỗ cánh tay ấu tể mục tạp nói: “Bảo bảo, a…”

Đã được dạy phải làm thế nào, nghe thấy âm thanh thanh niên, ấu tể mục tạp ngoan ngoãn hé miệng.

Một tuổi tựa hồ là thời điểm thay răng của ấu tể mục tạp, những ấu tể khác ở độ tuổi này đại đa số còn đang ở giai đoạn thay răng, thế nhưng ấu tể mục tạp đã bắt đầu thay răng.

Tạ Loan nhích tới gần nhìn chiếc răng nhọn có cảm giác sắp rơi xuống, xác nhận có thể để nó tự rụng, Tạ Loan gật gật đầu với ấu tể.

Thấy thanh niên gật đầu, ấu tể có dáng vẻ đáng sợ khép miệng lại, lại không nhúc nhích an tĩnh nhìn thanh niên.

Đó thực thực là tư thế dịu ngoan, ấu tể mục tạp rũ cánh tay sắc bén của mình xuống, lộ rõ trước mặt thanh niên mình rất ngoan.

Mục tạp là chủng tộc chiến đấu trời sinh, cấu tạo thân thể của bọn họ vẫn luôn tiến hóa theo phương thức thích hợp với chiến đấu. Hình thái của chủng tộc này bắt đầu tiến hóa từ rất xa xưa, trải qua một khoảng thời gian dài thì có được hình thái ngày hôm nay.

Thay răng là dấu hiệu ấu tể mục tạp trở thành kẻ đi săn thực thụ, trong chủng tộc này, bởi vì tài nguyên sinh tồn rất quý giá nên cho dù là ấu tể cũng phải sớm đề cao năng lực chiến đấu.

“Lúc những cái răng khác sắp rụng cũng phải tới cho ta xem, biết không?” Đối diện với ánh mắt đỏ thắm của ấu tể mục tạp, Tạ Loan chậnm rãi nói.

Ở thế giới bên kia Tạ Loan cũng có vẽ ấu tể mục tạp, bất quá anh vẽ theo kiểu chibi nên hình tượng của ấu tể này rất đáng yêu.

Thoạt nhìn có vẻ rất hung ác nguy hiểm, thế nhưng Tạ Loan biết ấu tể mục tạp kỳ thực rất hiểu chuyện, cũng là bé ngoan như những ấu tể khác.

Sau khi nghe thấy lời Tạ Loan, ấu tể mục tạp nhanh chóng phát ra tiếng kêu trầm thấp đáp lại.

Sau khi thay răng mới có thể nâng cao năng lực chiến đấu, bản năng chủng tộc làm ấu tể mục tạp tự hiểu được chuyện này.

Muốn nhanh chóng thay xong răng.

Muốn nâng cao năng lực chiến đấu, như vậy sau này mới kiếm được nhiều tài nguyên sinh tồn hơn, đó là tri thức bản năng của ấu tể mục tạp.

Chờ nó lớn lên rồi, nó có thể chia tài nguyên cho thanh niên, cho dù thanh niên không thể chiến đấu cũng không sao cả.

Đó là suy nghĩ của ấu tể mục tạp, mặc dù Tạ Loan không thiếu tài nguyên để sinh tồn, thế nhưng nếu biết ấu tể mục tạp nghĩ gì khi thay răng, khẳng định anh sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.

Nửa tháng tiếp theo phân hội Vân Bảo trôi qua rất an ổn, khoảng thời gian này, Tạ Loan đã thực hiện lời hứa của mình với hai bé chim béo, còn ngoài ý muốn thu được một khoản đầu tư.

Trước đó lúc ở Áo Nhĩ Đặc Tinh, ấu tể khố đề được cha cõng trên lưng bay vút lên không trung, Tạ Loan đã hứa với hai bé chim béo đang ôm trong lòng.

Anh hỏi hai ấu tể, chờ sau này anh cũng chở hai bé bay có được không, khi ấy hai bé vui sướng chíp chíp với anh vài tiếng.

Tạ Loan không phải chỉ thuận miệng nói vậy rồi quẳng ra sau đầu, sau khi từ Áo Nhĩ Đặc Tinh quay về phân hội, Tạ Loan đã lên tinh mạng tìm hiểu thiết bị giúp một nhân loại bình thường như bình có thể bay lên trời, lại còn có thể mang theo hai ấu tể.

Phương pháp hữu hiệu nhất là mua cơ giáp mini.

Bất đồng với cơ giáp khổng lồ bình thường, cơ giáp mini được thiết kế đơn giản theo dáng người, cơ bản thì bên ngoài cơ thể phủ thêm một lớp giáp mà thôi.

Giá cơ giáp không rẻ, mặc dù cơ giáp mini không đắt như cơ giáp chiến đấu nhưng so với những thiết bị phòng thân khác thì giá cả cũng không đắt chút nào.

Ít nhất cũng phải hai trăm vạn điểm tín dụng, khoản tiền này Tạ Loan quyết định đánh chủ ý vào phòng đấu giá.

Sau khi dùng một chậu hoa sen đá mọng nước có được vốn phát triển phân hội Vân Bảo, cải thiện cuộc sống ấu tể, Tạ Loan không tới đó nữa.

Chủ yếu là vì quý hiếm mới được giá cao, nếu anh bán nhiều thì nó sẽ không còn ý nghĩa quý hiếm nữa, còn có khả năng tự rước lấy phiền toái không cần thiết.

Lần này Tạ Loan chọn hai hội đấu giá khác nhau, từ địa cầu mang tới vật phẩm đấu giá phụ hợp, sau khi nhận được tiền đấu giá thì mua cơ giáp mini.

“Chíp! Chíp chíp——”

Được thanh niên ôm ra ngoài sân, hai bé chim béo đập đập đôi cánh nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng cũng ráng rực.

Hai bé chim béo vừa phát ra tiếng kêu trong trẻo vừa không ngừng củng củng ngực Tạ Loan.

Sờ lông vũ mềm mại của hai bé chim béo, ngón tay Tạ Loan bị hai ấu tể dùng mỏ chim cọ nhẹ, Tạ Loan cùng đáp lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên mỏ hai bé.

Hạ Kỳ cùng Lâm Nghĩa tới xem đứng cách đó không xa, Tạ Loan nhấn nút cơ giáp, trên người anh nhanh chóng được trang bị cơ giáp mini.

Lúc này Tạ Loan một lần nữa ôm lấy hai bé chim béo mình đặt xuống khi nãy, sau đó điều khiển cơ giáp bay vút lên những tầng mây.

“Chíp chíp!”

Được thanh niên mang lên bầu trời, hai bé chim béo cao hứng không ngừng đập đôi cánh bé xíu, ngay từ lúc Tạ Loan cất cánh đã không ngừng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Ôm hai bé chim bé quay một vòng trên bầu trời, sau khi đáp xuống đất, Tạ Loan được hai ấu tể cọ cọ không ngừng.

Được xoa lưng nhưng hai bé vẫn kích động củng anh, vì thế Tạ Loan cúi đầu hôn trán hai bé chim béo một cái.

Mà sau chuyện này không bao lâu, phân hội Vân Bảo nghênh đón người nhận nuôi đầu tiên.

Là một gia đình chủng tộc khố suy, đối phương muốn nhận nuôi cả hai bé.

“Chíp chíp?”

Trong quá trình thử tiếp xúc giữa ấu tể và người nhận nuôi, hai bé chim béo được nữ tính khố đề cẩn thận ôm vào lòng, còn dùng ánh mắt thực ôn nhu nhìn hai bé.

Bọn nó sắp có ba mẹ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện