Hiểu Đi Hi Đến

Chương 4: Khang hi



Đàn Cung, khu dân cư cao cấp nhất dành cho các đại gia nằm ở mé tây Thượng Hải, gần sân bay, gồm những biệt thự theo lối kiến trúc Châu Âu, mỗi căn biệt thự đều có vườn hoa riêng rộng mênh mông. Vườn có hồ bơi ổn định nhiệt độ hoặc bể lớn trong nhà, còn cả rạp chiếu phim gia đình, phòng gym, spa, bồn sục Jacuzzi. Ngoài ra có một số biệt thự còn được bố trí phòng bí mật, trang bị những thiết bị thông tin công nghệ cao, chẳng khác nào phòng bảo vệ của Nhà Trắng vậy.

Nhà ở Đàn cung cực kì xa hoa, chỉ có mười tám căn, theo tám phong cách – Phong cách hoàng gia Anh, phong cách lâu đài Anh, phong cách Georgian Anh, Fontainebleau Pháp, Riviera Pháp, Florence Ý, Toscana Ý, Marbella của Tây Ban Nha, cộng thêm tám mẫu khác nhau, dẫn tới mười tám kiểu kiến trúc hoàn toàn khác biệt.

Nghe bảo nếu có người muốn xem phòng, trước tiên phải đặt cọc 1000 vạn nhân dân tệ thì mới có thể chọn lựa mà sắm một căn.

Tức là, cao cấp trong các loại cao cấp, giá trên trời.

Cua qua đường Kiếm Hà, ở giữa những tòa nhà cao ngất, Đàn Cung với sự tự nhiên, sang trọng, đã xây nên những căn biệt thự rất nghệ thuật có giá trị bảo tồn, mang theo một phong cách rất riêng. Đó cũng là khi hiện thực đạt đến lý tưởng, để mọi sinh hoạt nơi đây được trở về với thiên nhiên, chủ sở hữu được sống thoải mái trong vùng đất mộng tưởng nổi tiếng của Thượng Hải này.

Khang gia là một trong số đó.

Chủ đề của nhà họ Khang theo phong cách lâu đài Anh, không tính tầng hầm thì có tổng cộng bốn tầng, sân vườn, giải trí, xã giao, tiếp khách và sinh hoạt, chẳng thiếu cái nào.

Trong phòng ngủ chính sang trọng trên lầu bốn, dù rằng bên trong có phòng khách, phòng chứa quần áo nhưng vẫn có vẻ khá trống trải. Chiếc rèm dày cộm sát đất che khuất hoàn toàn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, nhưng thật ra thi thoảng cũng có cơn gió nghịch ngợm nào đấy thổi qua khe hở, mang theo ánh sáng dịu dàng đi vào, phe phẩy lên người đàn ông vẫn còn đang say ngủ.

Anh nằm sấp trên giường, chăn kéo tận hông, lộ ra những đường cong rất hoàn hảo trên cơ thể, nếu dùng một từ nào đó để miêu tả nước da kia thì hẳn là màu lúa mạch rám nắng. Vì đang ngủ nên mái tóc đen rối bời, che mất gò má, nhưng vẫn có thể nhận thấy những đường nét rất sắc sảo rõ ràng trên khuôn mặt.

Anh ngủ rất say, hít thở đều đều, theo thời gian, ánh nắng kia từ từ di chuyển lên mặt anh, đến khi nóng lên, khiến anh phải quay đầu sang hướng khác. Gió mát phe phẩy, thổi bay những sợi tóc đang rũ trên trán, vẽ nên những đường cong tao nhã trong không trung. Hai mắt đang nhắm chặt khẽ run lên, nhưng vẫn chưa mở ra, tay để ngang trên gối mò mẫm về phía bên kia giường. Như thể đang tìm một cái gì đó chăng?

Anh vẫn nhắm chặt mắt, sờ lâu mà chẳng thấy, bỏ cuộc vùi đầu vào gối, làu bàu gọi: “Nếp…”

Trong giọng nói lười biếng mang vẻ làm nũng.

Từ bên kia giường, lỗ tai dựng thẳng khẽ run, là một con berger trưởng thành, giống lông dài, phần lưng màu xám đậm rất dày, lông ở chân và dưới bụng màu trà nhạt. Đó là những hình ảnh khiến lý tưởng của giống berger khiến cho ai cũng phải hài lòng. Có một cảm giác sang trọng khó thể hình dung, nhưng chỉ nhìn qua là có thể xác định giới tính của nó, cực kì rõ ràng. Dựa vào sự khác nhau của giới tính, hoặc mạnh mẽ oai hùng hoặc dịu dàng nhỏ nhẹ, không cần phải nói gì thêm, chắc chắn con này là giống cái.

Nếp dùng đôi mắt hình quả hạnh nhân, rất hợp với màu lông của nó mà nhìn chủ, thấy cái tay kia đang sờ đông sờ tây trên giường, nó hơi nghiêng đầu, hình như đã hiểu, lóc cóc chạy tới bàn trà trong phòng, ngoặm lấy điều khiển trên đó, rồi lại lóc cóc về lại giường, đặt cái điều khiển vào tay người đàn ông kia, dùng cái mũi ươn ướt lành lạnh cạ vào anh.

Bàn tay kia chạm vào điều khiển, nhấn nút.

Rèm cửa sổ tự động kéo ra hai bên, để lộ dàn cửa sổ sát đất bao quanh 270 độ. Đang tiết xuân, nắng mặt trời rạng rỡ, như muốn phơi bày hết mọi sự trang trí lộng lẫy hoa lệ trong căn phòng. Có vẻ như người đàn ông trên giường vẫn không muốn dậy, vùi mặt vào gối cọ qua cọ lại một lúc rồi mới ngẩng đầu. Anh từ từ xoay người lại, ngồi dậy, đôi mắt lim dim khép hờ, cào cào mái tóc rồi lắc đầu, khiến mái tóc rối bù phủ quá nửa trên mặt.

Anh lại tìm điều khiển từ xa, nhấn nút, ngay lập tức, chiếc ti vi cực lớn trước mặt được bật lên, bắt đầu phát sóng đủ loại tin tức thời sự và giải trí.

“Đây là thành điện ảnh ở Bắc Kinh, bộ phim cổ trang ‘Thủy liễm thanh tiêu cẩm y nhiễm’ do Khang Hi đóng vai chính được cải biên từ quyển tiểu thuyết cùng tên rất nổi tiếng trên internet, đã tổ chức lễ bấm máy tại nơi này. Vì lí do cá nhân, Khang Hi không thể có mặt nhưng vẫn có rất nhiều fan hâm mộ lũ lượt kéo tới, khiến giao thông xung quanh trở nên tê liệt. Lượt chia sẻ và bình luận của bộ phim này trên weibo cũng đã vượt qua mức kỉ lục trong lịch sử. Cư dân mạng và công chúng đều đang rất mong chờ vào bộ phim này. Bản thân Khang Hi cũng bày tỏ rằng nội dung kịch bản rất đặc sắc, anh cảm thấy rất vinh hạnh khi được diễn vai chính…”

Phóng viên phun nước bọt trên tivi, người đàn ông trên giường khẽ nhếch miệng, quay sang Nếp rồi vỗ nhẹ lên giường.

Nếp vẫy đuôi, nhảy lên một cách rất hưng phấn, nhào vào dụi vào ngực người đàn ông, đuôi lắc như có thể quạt ra gió.

“Được rồi! Được rồi!” Người nọ cười, xoa đầu Nếp, giọng nói tỉnh táo khiến người ta phải say mê.

Anh xuống giường, duỗi người.

Trong ánh dương, người anh cao lớn, không chê vào đâu được, vai rộng, eo nhỏ, mông hẹp và đôi chân dài, đặc biệt là cơ bụng với sáu múi rõ ràng, dáng người siêu chuẩn.

Anh vỗ nhẹ vào Nếp đang nũng nịu dụi vào chân, sau đó vào phòng tắm xối nước.

Nếp ngoan ngoãn nằm sấp trước cửa canh chừng.

Rất nhanh sau đó, anh tỉnh táo bước ra, trên tivi vẫn còn đang láo nháo phát đủ tin thời sự giải trí.

Bỗng, cảnh quay đặc tả của một siêu sao chiếm hết cả màn hình – khuôn mặt của Khang Hi.

Nhìn lại người đàn ông với khuôn mặt sáng sủa thoải mái kia, không chút khác biệt, giống nhau hoàn toàn.

Không có mái tóc che mất, khuôn mặt trơn bóng hơn cả phụ nữ, vẻ khôi ngô tới mức chọc mù mắt người khác, khiến người ta phải ngơ ngẩn. Đó cũng là một loại tuấn tú có lẽ khiến cho rất nhiều phụ nữ lẫn một số cánh đàn ông trở nên chết mê chết mệt, đánh mất lí trí, cãi lại mẹ cha, bán đứng chị em.

Người đàn ông kia, cũng chính là Khang Hi, tắt tivi rồi mang Nếp xuống lầu.

***

Phòng khách lầu dưới chọn thiết kế cao tầng, diện tích mênh mông giúp căn phòng luôn sáng sủa bất kể thời tiết, nhận hết mọi tinh hoa nhật nguyệt, cảnh như tranh như họa, vì thế, dẫu ở nhà chơi rông nhưng đến cái thảm cũng mang phong cách học giả đàng hoàng.

Cảnh Bất Mị ôm bộ đồ cổ trang khốn khổ quanh quẩn tới lui, thảm trải sàn sắp bị anh ta mài đến mòn đến rách.

Vệ Bảo ngồi trên salon nhìn cậu ta cứ lượn qua lượn lại như đồng hồ quả lắc, cuối cùng không nhịn nổi nữa, đặt chén trà trong tay rồi túm cậu ngồi xuống, “Đừng có đi qua đi lại nữa! Khó chịu quá!”

Cảnh Bất Mị nhìn cái tủ đồng hồ lớn cách đó không xa, “11 giờ rồi, sắp không kịp chuyến bay rồi.”

Cậu ta là người quản lý của Khang Hi. Một người quản lý thành công tức là phải làm được hai việc: Một, để nghệ sĩ mình phụ trách có thể xuất hiện trên mọi tấm bìa của các tạp chí mới nhất. Hai, bước lên thảm đỏ Oscar.

Đối với đại đa số các nghệ sĩ Trung Quốc, để được bước lên thảm đỏ Oscar thì cần phải đi qua một con đường dài đằng đẵng. Thế nhưng một lần xuất hiện trên trang bìa của các tạp trí quốc tế ở Trung Quốc được coi là một trong những tiêu chuẩn tự đánh giá của một người quản lý.

Đa số mọi người đều cho rằng, người quản lý: Là những người nắm giữ quyền sinh sát của nghệ sĩ, bọn họ và nghệ sĩ, vừa kiếm tiền vừa cãi nhau, không ít người trong bọn họ còn bị gọi là quỷ hút máu nữa kìa.

Như vậy, rốt cuộc người quản lý có khả năng cỡ nào?

Cảnh Bất Mị sẽ nói cho bạn biết, nhọ vãi nồi.

Bạn có từng thấy người quản lý nào chỉ dám quanh quẩn trong phòng khách của nghệ sĩ, cố gắng kiềm chế mà không dám lên lầu đánh thức anh ta lên máy bay cho kịp giờ không?

Nghệ sĩ và quản lý khác có giống vậy hay không, cậu ta không biết, nhưng với riêng Khang Hi, cậu ta không dám!

Vệ Bảo an ủi: “Lúc vừa thức dậy là cậu ta hay phát cáu nhất, đâu phải cậu không biết rằng nếu có ai dám đánh thức, cậu ta mò được cái gì là ném ngay vào người đó đâu?”

Cảnh Bất Mị nghẹn giọng, “Tuột huyết áp phải trị!”

Khang Hi có một tật, mà ai cũng biết, là khi vừa thức dậy, sáng sớm đói bụng, anh hơi bị tuột huyết áp. Những người có chút kiến thức y liệu thông thường đều biết, tuột huyết áp dẫn tới ảnh hưởng thần kinh, đó là thời điểm tâm trạng của anh xấu nhất trong ngày. Anh lại rất thích ngủ, ai mà dám quấy rầy khi đang say giấc thì như dẫm vào đuôi anh, chắc chắn sẽ nổi khùng lên cho xem.

Từng có một trợ lý mới không biết chuyện, sợ anh lỡ buổi họp báo, vào nhà gọi anh dậy. Anh vừa mở mắt, theo miêu tả của cậu trợ lí kia, như thấy con mắt xanh biếc của ma vương, sau đó là một bình hoa bay tới, may mà nhanh chân, chứ không là bể đầu chảy máu vào nhà thương rồi.

Có điều, tình huống này chỉ xảy ra trong kì nghỉ của anh mà thôi, lúc đóng kịch, anh có thể không ngủ trong vòng ba ngày ba đêm.

Cực kì cực đoan!

Vệ Bảo rót cho Cảnh Bất Mị tách trà hoa cúc để dập bớt lửa, bình tĩnh lại một chút.

Cảnh Bất Mị uống một hớp rồi hỏi, “Hôm nay cậu tới làm gì, văn phòng đại diện có vấn đề gì à?”

Vệ Bảo đáp, “Có mấy người kí hợp đồng muốn gặp cậu ta một chút.”

Nếu nói văn phòng đại diện, đương nhiên là ý nói văn phòng đại diện của Khang Hi rồi.

Nó là thế này. Mỗi khi công ty quản lý kí hợp đồng với một ngôi sao sẽ mở một văn phòng đại diện, đại khái cũng tương tự với các kiểu thông thường như ngày nay. Lợi dụng sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng của ngôi sao, mượn tài nguyên công ty để tiến hành vài sắp xếp cá nhân, đương nhiên cũng phải chia phần với công ty. Đấy là hình thức ban đầu của văn phòng đại diện của một ngôi sao. Đó là những trình tự làm việc trong ngành giải trí mà hai bên đều rất quen thuộc, cũng chẳng thiếu vốn, các nguồn tài nguyên được phân bổ ở mức cao độ nhất, để đôi bên đều có lợi.

Trong ngành giải trí này, chẳng thiếu những ví dụ có bóng râm đại thụ che chở.

Thế nhưng, Khang Hi lấy danh nghĩa cá nhân để mở văn phòng đại diện.

Tức là, tự mình làm chủ tự kiếm tiền.

Ba năm trước, sau khi hết hợp đồng với công ty cũ, Khang Hi tách ra riêng.

Đương nhiên, kiểu này chỉ áp dụng với những ngôi sao lớn. Vì độ nổi tiếng của ‘hàng gạo cội’ cao, lượng fan khổng lồ, có thể thu hút các tài nguyên trong giới giải trí, thể hiện khả năng thu hút thương mại, nhưng mà cũng gặp khá nhiều mạo hiểm, cũng cần thêm không ít chi phí.

Theo chân ‘hàng gạo cội’ ra ngoài làm ăn riêng, những người đầu tư vào minh tinh cũng theo đó mà liệu.

Là người đầu tư, bọn họ nhìn hiệu ứng của độ nổi tiếng và sức sống của ngành công nghiệp giải trí, chịu trách nhiệm rót tiền. Các ngôi sao sử dụng ‘vốn sẵn có của bản thân’ thì tự tìm những biên kịch, đạo diễn đồng ý hợp tác, hoặc tự làm nhà sản xuất, hoặc cũng có thể tự làm đạo diễn, hay tiếp tục nhận kịch bản của các bộ phim điện ảnh và truyền hình khác.

Vệ Bảo là người đầu tư cho văn phòng đại diện của Khang Hi. Ngay từ lúc đầu thành lập, các ngôi sao đều gặp phải một loạt vấn đề, chưa quen thuộc với nội dung, tính chất, trình tự công việc, điều này có thể dẫn tới một loạt rắc rối vấp váp ban đầu. Vậy nên anh ta cũng tiện thể giúp cho một tay.

Vệ Bảo và Khang Hi chơi với nhau từ nhỏ, cứ gọi Vệ Bảo Vệ Bảo mãi, người lớn gọi yêu thành Tiểu Bảo, thế là thành bộ đôi ‘Khang Hi và Tiểu Bảo’.

Cảnh Bất Mị thì trễ hơn, biết nhau hồi học trung cấp, sau đó ba người lại vào cùng một trường đại học.

Đợi thêm một lúc, Cảnh Bất Mị không chịu nổi nữa, chẳng biết kiếp trước nợ nần gì mà giờ gặp phải loại người này.

Đang lúc cậu lo lắng không biết có nên liều mạng lên lầu đánh thức Khang Hi hay không thì Nếp vui vẻ lon ton chạy ra từ trong thang máy gia đình.

Bỗng nhiên Cảnh Bất Mị cảm thấy mình đã gặp được Đấng toàn năng.

Khang Hi thong thả bước ra khỏi thang máy, khi ngủ đẫy giấc mà dậy, tâm trạng của anh sẽ rất tốt.

Thấy hai người đều có mặt ở đây, tùy tiện chào một tiếng, “Sớm ha!”

Cảnh Bất Mị nhờ sự cứu rỗi Thượng đế mà sắp ràn rụa nước mắt chỉ muốn nói một câu, sớm cái đầu cậu, trưa rồi!

Tiếc là, với lá gan của cậu, lịch sử trước đây từng nói cho cậu biết, cậu chưa bao giờ là đối thủ của Khang Hi.

Vì thế, cậu lập tức bày ra vẻ chào đón, “Vạn Tuế Gia, dậy rồi hả!” Bộ dạng trông như thái giám cạnh Hoàng đế.

Vạn Tuế Gia là biệt danh của Khang Hi, bắt đầu có từ hồi trung học, nghĩa rất rõ ràng – Hoàng đế!

Về phần tại sao đặt tên là Khang Hi, xin hãy hỏi ba ảnh.

Giải thích thêm: Khang Hi là người Mãn, anh còn một họ ngầm khác – Ái Tân Giác La.

Đánh giá bằng hai chữ – Quá khủng!

Muốn biết nguyên nhân, xin hãy xem một tác phẩm khác của tác giả có tên ‘Chồng tôi là lão quái thai’, chuyện tình của cha mẹ Khang Hi.

Sách này không kể lại.

Biệt danh Vạn Tuế Gia chẳng qua là do đám bạn đi học ngày đó thấy hay hay thì đặt vậy, nhưng khiến nó được lan truyền sử dụng rộng rãi, khiến các fan hâm mộ la ó đến thế là vì năm Khang Hi 24 tuổi, có diễn một bộ phim lịch sử, ‘Khang Hi đại đế’.

Anh diễn vai Khang Hi, vị Hoàng đế Khang Hi nghìn năm trong lịch sử.

Lúc bộ phim này được công chiếu, khi chiếu bảng giới thiệu diễn viên cuối phim có ghi: Khang Hi – Khang Hi đóng, khiến dân tình trên mạng bàn luận sôi nổi.

Có người nói, chi bằng đổi thành ‘Huyền Diệp – Khang Hi đóng’, ít ra sẽ không buồn cười đến vậy.

Người khác trả lời rằng: Thế thì có gì khác đâu.

Mỗi khi phim được chiếu lại, cư dân mạng cắt cảnh đấy ra chia sẻ đầy trên weibo và các trang diễn đàn, độ hot không hề giảm.

Sau đó, anh còn diễn vai Càn Long.

Bảng diễn viên: Càn Long – Khang Hi đóng.

Sau đó nữa, anh diễn Ung Chính.

Bảng diễn viên: Ung Chính – Khang Hi đóng.

Lần này, có cư dân mạng bình như vầy: Vị Hoàng đế Khang Hi nghìn năm trong lịch sử đúng là ông tổ tinh hoa.

Có nhiều bình luận nói: Mà ngài Khang Hi ấy sống lâu ghê, hát mấy bài nhạc phim của bản cũ không sai chỗ nào – sống được thêm năm trăm, năm trăm năm nữa lận!

Nếu bạn cho rằng Khang Hi nhờ đó mà nổi thì sai rồi, đây chẳng qua là tiết mục xen giữa trong sự nghiệp diễn xuất của anh mà thôi. Anh nổi tiếng hoàn toàn nhờ vào thực lực.

Khang Hi đặt chân vào thế giới giải trí năm 18 tuổi, là đúng loại người được bạn rủ đi thử vai, bạn bị loại còn anh được nhà sản xuất và đạo diễn chọn trúng. Lúc đó anh hoàn toàn chẳng có hứng thú, đang vào giai đoạn chuẩn bị thi đại học, chả thèm quan tâm. Kết quả vì vốn làm phim không kịp rót vào, thời gian quay bị kéo dài, kéo tới kì nghỉ hè sau khi thi đại học của Khang Hi, dù sao cũng rảnh rỗi, thế là anh tham gia.

Đất diễn của anh trong phim không nhiều, cộng lại khoảng chừng mười câu, ba cảnh, lại còn là vai playboy. Xong vai, anh cầm tiền mời Lão Cảnh và Tiểu Bảo ăn hải sản một bữa, cứ tưởng vậy là hết chuyện. Thế nhưng, không ngờ sau khi bộ phim được phát sóng, giúp anh thành danh trong một đêm.

Trọng tâm của các topic trên mọi trang diễn đàn, weibo đều là: Bạn trẻ siêu đẹp trai đến mức đè bẹp nam chính là ai vậy?

Đi đâu cũng thấy cảnh cắt ra từ phim được đưa lên, cho chạy suốt 24 tiếng đồng hồ không dừng.

Chàng sinh viên năm nhất đại học Khang Hi bị đám con gái đuổi theo hằng ngày, đến mức anh cũng thấy hoảng.

Rất nhanh sau đó, anh nhận vai quảng cáo đầu tiên, coi như thuận theo nguyên vọng của toàn dân, đó là một quảng cáo về son bóng. Sau khi phát quảng cáo, cây son bóng này được bán hết sạch sành sanh.

Đủ loại công ty quản lý thay phiên túc trực, mai phục, tập kích, oanh tạc rần rần. Khang Hi không nghĩ nhiều, tức quá mà chọn một công ty quản lý để kí hợp đồng, chính thức trở thành một người mới trong giới giải trí. Thật ra ban đầu đó chỉ là tính toán tạm thời, anh không có ý định phát triển trong giới này, nói rõ trước với công ty, anh vẫn coi học tập quan trọng hơn cả.

Công ty quản lý đồng ý, suy nghĩ để lập ra bảng kế hoạch tính toán thời gian để lăng xê anh.

Kế hoạch của Khang Hi là, trước tiên cứ theo đó mà diễn vai phụ, chờ hết nổi rồi sẽ thôi.

Sau khi gia nhập vào công ty quản lý, anh nhanh chóng nhận được kịch bản đầu tiên, là một vai phụ, phim tình cảm xã hội. Đây chính là tác phẩm mà công ty quản lý vốn định dùng để lăng xê nam chính, kết quả một lần nữa, nam chính lại bị Khang Hi đè bẹp.

Như thể số trời đã vậy, từ đó, Khang Hi bị cuốn vào giới giải trí mà không thể thoát ra được. Đã vậy thì anh cũng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhưng yêu cầu phải để anh hoàn thành chương trình đại học.

Sau khi tốt nghiệp, Khang Hy bắt đầu với vai chính đầu tiên, vì không phải được đào tạo chính quy, tuy kỹ thuật diễn không quá tệ nhưng cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng nhờ khuôn mặt siêu cấp đẹp trai nên tỉ lệ xem đài cũng khá bảo đảm.

Kể từ đó, anh bắt đầu có hứng thú với nghiệp diễn xuất, lại còn tham dự vào lớp đào tạo diễn viên, bắt đầu rèn luyện kỹ thuật diễn của mình.

Bước nhảy vọt để từ một thần tượng vào nhóm diễn viên có thực lực là nhờ bộ phim ‘Khang Hi Đại Đế’. Bộ phim này vừa hay vừa diễn tốt, giúp Khang Hi lấy được giải thưởng cao nhất.

Tuổi tăng, giá trị nhan sắc của anh cũng tăng gấp bội, hơn nữa, nhờ kĩ thuật diễn ngày càng trở nên hoàn thiện, chinh phục tất cả khán giả già trẻ lớn bé, lượng fan tăng vọt, và đó cũng tỉ lệ thuận với số giải anh đoạt được. Khang Hi đoạt được không biết bao nhiêu giải thưởng của buổi lễ, nhiều cúp đến nỗi người không biết tưởng anh bỏ tiền mua giải.

Có một nhà bình luận phim đánh giá, Khang Hi là diễn viên thiên tài năm mươi năm có một.

Thế nhưng với những người mê phim thì đây là nói thừa. Đáng ra nhà sản xuất phải có lòng một chút, lúc quay phim có thể thống nhất những cảnh khác hay không? Mỗi lần xem phim thấy những diễn viên khác, kể cả nữ chính, đều như bình phong sau lưng Khang Hi, chí ít cũng phải là phông nền nào cho đáng một chút chứ.

Năm nay Khang Hi 27 tuổi, là một thần thoại trong giới giải trí.

Trong giới giải trí, anh cũng được công nhận là người đức-nghệ vẹn toàn, vua không NG. (*NG = no good, cảnh quay hỏng)

Vua không NG là chỉ là một phần nhỏ của anh mà thôi, dù phim dài bao nhiêu, lời kịch nhiều thế nào, thời gian gấp gáp đến mấy, anh chỉ cần diễn một lần là xong. Diễn chung với người khác, lúc nào cũng là đối phương bị quay hỏng.

Từng gặp phải một lão đạo diễn thích xoi mói, lúc hô cắt xong quay sang Khang Hi mà nước mắt tèm lem, “Cậu không để tôi được nói cậu hai câu được sao? Một câu, một câu thôi cũng được mà.”

Bộ phim này đã được gom được chín giải thưởng trong một buổi trao giải điện ảnh long trọng, lúc đạo diễn lên đài nhận thưởng thì lại nói câu này lần nữa, khiến một số đạo diễn ngồi dưới khán đài lặng lẽ chảy nước mắt, cùng ôm nhau khóc than: Cuối cùng cũng tìm được đồng bọn.

Chuyện này khiến những nghệ sĩ diễn chung với Khang Hi cảm thấy áp lực gấp bội.

Trong giới hay rỉ tai mấy lời đồn như, ai diễn kịch với Khang Hi, ai đến bệnh viện khám dạ dày điều trị cấp tốc.

Về chuyện này, Cảnh Bất Mị muốn nói, tâm lý cậu vững vàng hơn cả.

Thấy dáng người Cảnh Bất Mị đang bổ nhào tới, Khang Hi đưa tay đập lên mặt cậu, đẩy ra, “Biến đi, tôi còn chưa ăn sáng! Vú Trần đâu?”

“Ra ngoài mua thức ăn rồi.” Cảnh Bất Mị theo anh vào bếp, “Còn ăn sáng gì nữa, trưa trời trưa trật rồi, đừng ăn, ra sân bay trước đi. Tôi bảo Tiểu Trần ra ngoài mua sandwich để cậu lót dạ rồi, lên máy bay thì tùy cậu thích ăn gì cũng được.” Vừa nói, anh ta vừa mở sổ ghi chép của mình ra, nhắc lại từng việc một cho Khang Hi, “Trước 17h chúng ta phải đến Thành điện ảnh, đạo diễn Từ và đạo diễn Trương còn bộ phim muốn bàn với cậu. 20h kí hợp đồng với Tân Vinh Hoa, tổ quay phim định chụp ảnh trước khi khai máy làm tiệc liên hoan. Lịch quay ngày mai của cậu không nặng, dành tí thời gian gặp mặt sản xuất Lý một chút, nghe đâu có ý làm một bộ phim dành riêng cậu đấy.”

Khang Hi lục loại trong tủ lạnh một hồi, ngoặm khoanh bánh mì trong miệng, chẳng thèm để ý, đến trước máy pha café, tự đun cho mình một ly.

Nếp đi theo sau, anh đến đâu nó tới đó, Khang Hi xé miếng bánh mì ném cho, con chó nhảy lên đớp.

Khang Hi mở cửa hông trong bếp đi ra vườn hoa, để Nếp được chơi trong sân một chút. Bác Trần đang tưới nước trong vườn.

Cảnh Bất Mị đi sau Khang Hi, “Còn nữa, sáng sớm lúc chị cậu rời đi, có bảo tôi nhắc cậu đừng quên gọi điện cho bác gái.”

Bác gái ở đây là mẹ của Khang Hi, hiện đang ở Zurich, Thụy Sĩ. Vì lớn tuổi, tim không tốt, ở đó nghỉ dưỡng, đương nhiên ba Khang Hi cũng đi cùng.

Khang Hi là đứa con trai mà mẹ anh sinh ra lúc đã 42 tuổi, trên còn một chị ruột, lớn hơn anh 17 tuổi, có một con gái, cũng chính là cháu gái Khang Hi, vừa vào đại học năm nay, thiếu nữ 19 tuổi, trong sáng đáng yêu.

Khang Hi và chị gái, anh rể, cháu gái ở chung một nhà, ngoài ra có một đôi vợ chồng già khác, là bác Trần và vú Trần, họ là quản gia, chịu trách nhiệm chăm sóc cho anh và cả gia đình chị gái. Cảnh Bất Mị nhắc Tiểu Trần, ý bảo con trai bọn họ, là trợ lí của Khang Hi, không ở đây, có chỗ riêng.

Anh rể Khang Hi là phi công, ba anh cũng là phi công, nay đã về hưu. Chị gái duy nhất từng quyết chí trở thành người phóng tên lửa đầu tiên trong nhà, nhưng không thực hiện được, vì mang thai sinh nở quá sớm. Có điều hiện nay cũng đang làm việc ở cục hàng không vũ trụ, công tác về khoa học kỹ thuật trong ngành hàng không.

Nhà họ không có nhiều bà con họ hàng lắm, có một dì đang ở Hamburg, Đức, là em sinh đôi với mẹ anh. Dì ấy gả cho phó tổng giám đốc của công ty hàng không LTU của Đức. Anh rể và ba anh đều là phi công của công ty hàng không LTU. Trước khi nghỉ hưu, ba anh là phi công hàng đầu, nhà anh có 20% cổ phần trong công ty hàng không LTU. Trong công ty hàng không LTU chi nhánh ở Thượng Hải, ba anh là Tổng giám đốc trên danh nghĩa.

Nghe đâu, năm đó, dượng anh, người Đức, phó tổng giám đốc công ty, theo đuổi mẹ anh, có điều khi đó mẹ đã gả cho ba Khang Hi từ thuở nào rồi. Anh vẫn nghi ngờ không biết có phải ba anh đoạt lấy số cổ phần này nhằm mục đích trả thù dượng hay không, với tính cách của ba anh, chuyện này cũng dám lắm.

Bây giờ, dì cũng sống rất hạnh phúc, 33 tuổi thì sinh một cậu con trai, cũng chính là anh họ của anh, hơn Khang Hi bảy tuổi, hiện nay đang cố công học tập để trở thành người nối nghiệp công ty hàng không LTU.

Cảnh Bất Mị nhắc thế thì Khang Hi mới chịu nghe, nhìn đồng hồ, Bắc Kinh bây giờ đang là 12h trưa, ở Thụy Sĩ lúc này là 5h sáng, hẳn là mẹ vẫn còn đang ngủ, để trưa rồi hẵng gọi vậy.

Uống café, ăn bánh mì xong, Khang Hi và Vệ Bảo bàn về hợp đồng văn phòng đại diện, chia vài việc ra, cậu trợ lí Tiểu Trần đã đóng gói hành lý xong xuôi. Cuối cùng Cảnh Bất Mị cũng yên tâm, giục Khang Hi mau ra ngoài, ngồi xe bảo mẫu, chạy thẳng tới sân bay.

Lời tác giả: Theo thời gian trong câu chuyện này thì ba mẹ Khang Hi cũng ngoài 70 rồi, còn lên sân khấu gì nữa, thành cụ ông cụ bà cả rồi.

[Nguyên]: Thật ra mình không định đăng lời tác giả nhưng chẳng là đọc câu này xong thấy buồn cười tợn, thế là cũng nhét vào =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện