Hiệu Ứng Phanh Đĩa

Chương 52



Thiệu Quang Kiệt hiển nhiên nghe ra là giọng của Tống Khải Minh, nhíu chặt mày, nghi ngờ nhìn Lâm Dục Thư: “Cậu đang cùng Tống Khải Minh gọi điện thoại?”

Thiệu Quang Kiệt dường như đã hiểu ra vì sao Lâm Dục Thư không phối hợp với trò đùa của mình, bởi vì đối diện là Tống Khải Minh, không tính là người ngoài nên liền không cần giữ mặt mũi.

Lâm Dục Thư không trả lời, đi thẳng ra mở cửa phòng. Hắn sợ Tống Khải Minh lại đập cửa tiếp thì mọi người trong những phòng khác đều sẽ ra hóng hớt.

Khóa cửa vừa mới mở, cánh cửa liền ập vào trong, suýt nện vào mặt y.

Tống Khải Minh mặt đầy lửa giận vọt vào, nhưng thấy sau cửa là Lâm Dục Thư, hắn liền nén xuống ba chữ “Thiệu Quang Kiệt”, lo lắng nhìn y: “Hắn có làm gì em không?”

“Không.” Lâm Dục Thư ngăn trước mặt Tống Khải Minh để hắn khỏi đánh người, nhẹ giọng nói, “Đừng xúc động, giờ chưa phải lúc.”

Thiệu Quang Kiệt từ ban công đi vào, hỏi Tống Khải Minh: “Đêm hôm khuya khoắt còn bắt Tiểu Lâm Tổng giúp chú làm việc?”

Nghe lời này, hắn hiển nhiên hoàn toàn tin tưởng Lâm Dục Thư, cho rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ công việc và Tống Khải Minh gọi tới cũng là vì công việc. Có lẽ trong mắt hắn, Tống Khải Minh đêm hôm khuya khoắt tìm y đòi làm việc cũng không khác gì hắn, nhất định là vì có ý gì khác với Lâm Dục Thư. Nói cách khác, hắn cảm thấy mình và Tống Khải Minh kẻ tám lạng người nửa cân.

“Sếp Thiệu, tự anh uống rượu đi.” Lâm Dục Thư nhặt vali, bắt đầu thu thập hành lý, “Tôi đổi phòng.”

“Cậu đổi đi chỗ nào?” Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn thái độ không khách khí này, “Ở đây còn có phòng nào cho cậu đổi sao?”

Lúc này nếu y muốn đổi gian phòng thì sẽ phải hỏi ban tổ chức xem có ai sẵn sàng ghép phòng, rất phiền phức. Huống hồ thái tử Thiệu Quang Kiệt đã tình nguyện cùng y chung phòng, chẳng lẽ y còn tự cao tự đại, muốn ở riêng một phòng sao?

Người Trung Quốc thực chất không có khuynh hướng làm trái với sắp xếp của tập thể, mới đầu Lâm Dục Thư cũng thế, nhưng bây giờ đã không thể nhịn nổi nữa.

“Cái này không phiền sếp Thiệu hao tâm tổn trí.” Lâm Dục Thư thu thập xong tất cả hành lý, đi về phía Tống Khải Minh đang đứng cạnh cửa, “Đi thôi.”

Nếu khách sạn không còn phòng trống thì y vẫn có thể đi sang phòng Tống Khải Minh.

“Lâm Dục Thư.” Dường như rốt cục ý thức được tình huống không trong quyền kiểm soát của mình, Thiệu Quang Kiệt nhíu mày hỏi, “Cậu chắc chắn muốn rời khỏi chỗ này của tôi, đi cùng Tống Khải Minh?”

Lâm Dục Thư không nói gì, Tống Khải Minh nhận vali của y, nói: “Tự quản tốt chính mình đi.”

Thiệu Quang Kiệt không cam lòng lên giọng: “Cậu biết mình chọn sai phe rồi chứ?”

Lâm Dục Thư đáp lời hắn bằng tiếng đóng cửa không chút do dự.

Muốn nói về việc chọn phe, kỳ thật Lâm Dục Thư đã sớm chọn xong. Chỉ là gần đây y vẫn luôn lừa gạt Thiệu Quang Kiệt, khiến hắn ảo giác mà thôi.

Dù sao đứng từ góc độ của Thiệu Quang Kiệt, hắn có ưu thế tuyệt đối, đúng là khó mà hiểu nổi vì sao Lâm Dục Thư sẵn sàng vứt bỏ hắn mà đi.

“Anh biết.” Tống Khải Minh giúp y cởi giày, rồi nằm xuống bên cạnh, nhìn lên trần, “Anh sẽ kêu ông ngoại chớ nhúng tay vào, nếu như ông không đồng ý —— “

“Thì sao?” Lâm Dục Thư quay đầu nhìn hắn.

“Anh không ngại làm cho nhà họ Thiệu gà bay chó chạy.”

“Làm ơn.” Lâm Dục Thư lại nhức đầu, “Trong tay em còn rất nhiều cổ phiếu quyền chọn, anh đừng để em lên cơn tụt huyết áp được không?”

“Yên tâm đi, bảo bối.” Tống Khải Minh ôm y vào trong ngực, hôn một cái lên trán, “Anh còn thiếu nợ vài tỷ, anh sẽ có chừng mực.”

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Lâm Dục Thư vẫn cảm thấy sẽ không đến mức phải gà bay chó chạy.

Lúc trước Thiệu Chấn Bang muốn y làm rể, cũng vì sợ đông đảo người nhà phản đối mà phải thôi. Như vậy ông vụ hoàn toàn không hi vọng gia đình mâu thuẫn. Chỉ là nếu Tống Khải Minh bằng vào năng lực của mình mà cạnh tranh với Thiệu Quang Kiệt, mà Thiệu Chấn Bang không nhúng tay, vậy thì phe Thiệu Chấn Đông ắt sẽ không chịu ngồi yên.

“Mà…” Tống Khải Minh đột nhiên thu lại cái cằm, nhìn y, “Vừa rồi anh nghe thấy em bị Thiệu Quang Kiệt bắt nạt, lúc đó anh đột nhiên có một ý nghĩ.”

“Cái gì?” Lâm Dục Thư nghĩ thầm, không phải là muốn thiến anh họ hắn đấy chứ?

“Nếu như vì giúp anh mà em phải chịu thiệt thòi,” Tống Khải Minh ôm chặt y, “Anh có thể không cần gì hết.”

Lại nữa, mấy lời tâm tình của lão già Đức.

Câu nói này có uy lực quả thực gấp trăm lần so với việc thiến Thiệu Quang Kiệt.

“Cái này không gọi là chịu thiệt thòi.” Lâm Dục Thư tựa vào hõm cổ hắn, “Ẩn nhẫn là cách làm của nhà triết học. Em đã nhịn Thiệu Quang Kiệt nhiều năm, mấy cái này cũng không liên quan đến anh.”

“Nhưng đúng là bởi vì anh xuất hiện, hắn mới càng quá đà.”

“Ừm, thế nên…” Lâm Dục Thư trầm tư một chút, nói, “Anh mua thỏi vàng đền bù cho em đi.”

“Thỏi vàng sao?” Tay Tống Khải Minh bắt đầu mò mẫm không an phận, “Nếu cho cơ hội chọn lại, muốn thỏi vàng hay muốn gậy sắt, em chọn cái nào?”

“Không cần, thỏi vàng còn đáng tiền hơn cây gậy sắt của anh ok? Em chọn thỏi vàng!” Lâm Dục Thư giãy dụa, “Ưm… Tống Khải Minh… Anh có chịu nói lý không vậy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện