Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 138: "Linh"
Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa
Ở sân sau, A Nhất vẫn đang im lìm ngủ cùng nương dâu xanh mướt, mặc kệ cho nắng sớm nghịch ngợm nô đùa.
- Lão sư! Lão sư!
Có đám nhỏ tụm năm tụm ba xung quanh A Nhất, kêu réo không ngừng.
Một cậu nhóc chừng năm tuổi quẹt nước mũi đang chảy dài, vươn bàn tay nhem nhuốc tháo mở chiếc mặt nạ gỗ trên mặt của A Nhất.
Gương mặt tuy góc cạnh nhưng không cương nghị mà lại hiền hòa.
Đứa bé thích thú, đeo mặt nạ lên rồi bắt chước dáng vẻ của A Nhất:
- Quân tử lòng như…như…
Nhìn điệu bộ đó, bọn trẻ nhìn không được mà cười vang. Một cô nhóc còn vừa cười vừa nhắc bài:
- Như Vô Tận hải, bao dung tất cả.
Suốt đang hái vài lá dâu tằm tươi để pha trà, thấy vậy liền quở trách:
- Tiểu Bảo, đừng nghịch.
Nàng vội vàng bước lại, muốn giật lại cái mặt nạ gỗ trong tay của Tiểu Bảo khiến thằng bé òa khóc tức tưởi. Đôi tay lấm lem vẫn siết lấy mặt nạ gỗ.
- Của đệ! Của đệ mà!
Tiếng huyên náo làm Nhân Hoàng thức giấc.
Ánh nắng oi bức đang đổ xuống Bình An thôn chợt nhạt màu.
Thanh niên áo bào trắng đang nằm trên ghế dựa gằn giọng:
- Của ta! Nó là của ta!
- Nó…
A Nhất rên rỉ gập mình, cả người run rẩy. Hai tay hắn ôm chặt lấy đầu.
- Lão sư!
- Nhất đại ca!
Suốt và bọn nhỏ lo lắng kêu to.
Bọn họ không thấy được đôi tròng mắt của hắn lúc này chỉ có một màu đỏ như máu.
A Nhất siết chặt đến trắng bệch rồi tự đấm mạnh vào đầu mình, Âm thanh đục ngầu.
Không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau đớn nào lại khiến hắn nhẹ nhõm, bàn tay buông lỏng.
- Là thật! Ta vẫn tỉnh táo! Rất tỉnh táo!
…
Thanh âm trầm đục của cốt nhục làm đám nhỏ mặt mũi tái nhợt. Có mấy đứa yếu bóng vía ngồi bệch xuống đất, khóc ré lên.
Suốt thì khựng người không biết vì sao A Nhất lại làm vậy.
Vị thầy đồ trẻ tuổi vẫn không ngẩng mặt lên, tay ôm lấy đầu, hơi thở nặng nề đang lẩm nhẩm Vạn Thánh Kinh.
- Một hạt bụi, một thế giới… Mỗi thế giới, vạn thánh nhân…
Tiểu Bảo khờ khạo hay khóc nhè lúc này lại là người tỉnh táo nhất nơi đây.
- Lão sư! Bảo Bảo xin lỗi! Bảo Bảo trả lại cho lão sư!
Đôi bàn tay mum múp dúi mặt nạ gỗ vào trong người A Nhất.
A Nhất mở mắt. Trong thực tại không còn ánh sáng dịu nhẹ của Dạ Minh Châu. Chỉ có màu của bóng tối được điểm sáng bởi hào quang của Thiên Âm chi hồn lơ lửng trên cao.
Tiếng tằm ăn rỗi vẫn đều đều vang lên bên tai hắn.
Trong bóng tối lại có đứa bé đen kịt, da dẻ cháy khét đưa cho hắn một cái đầu già nua, hai tròng mắt trợn ngược, miệng khúc khích:
- Lão sư! Bảo Bảo xin lỗi! Bảo Bảo trả lại cho lão sư!
A Nhất vươn tay cầm lấy nó.
- Tiểu Bảo ngoan!
Mặt nạ gỗ được A Nhất đeo lên, vui vẻ khít khao ôm lấy hắn.
Chiếc mặt nạ vô bi vô hỉ làm mọi người thanh thản. A Nhất mở miệng trấn an:
- Lão sư không sao! Ôi! Ngủ nhiều đau cả đầu.
Suốt đỡ mấy đứa nhỏ đang ngồi dưới đất, vừa phủi phủi quần của chúng vừa hướng A Nhất nói:
- Để muội đi pha chút trà nóng.
Thiếu nữ bận rộn chạy vào nhà bếp, tiếng bước chân của nàng hòa nhịp cùng tiếng bì bõm của máu.
A Nhất thở dài, hắn vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nào ngờ mới nằm xuống một giấc thì đã qua nguyên một ngày.
Sau khi đứng lên, hắn chỉnh chu lại y phục. Dẫu sao thì giờ A Nhất là một lão sư, cũng phải có chút phong phạm.
- Mấy trò mau vào chỗ ngồi!
Đám nhóc rất biết nghe lời, tự giác về chỗ. Mấy đứa nhỏ leo không tới ghế thì được mấy đứa lớn bồng lên.
A Nhất khoan thai đi về phía chiếc bàn của lão sư.
Hương trà lá dâu tằm cũng khó xóa mùi máu tanh.
Trong mắt của hắn, một đám già có trẻ có nháo nhào cả lên. Kẻ thì thống khổ rên la, kẻ thì khóc lóc ỉ ôi, lại có người cười cợt chaỵ quanh. Tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn hắn.
Mặt nạ gỗ hướng đám trẻ, dụ dỗ:
- Nếu các trò học tốt, lát nữa thầy sẽ kể chuyện của Diêm Đế A Ngưu cho mọi người.
Nghe vậy, trong lòng bọn trẻ tràn đầy mong đợi.
A Nhất viết lên giấy một ký tự huyền ảo, rõ ràng không phải là chữ của dân chúng Trung châu mà chính là cổ ngữ.
Hắn treo giấy trên cái giàn trúc nhỏ nhỏ được cố định trên bàn.
Đám trẻ nhìn một chữ “Linh” của A Nhất, vậy mà lại không hề có biểu hiện gì lạ. Đứa nào đứa nấy đều cặm cụi chép lại xuống giấy.
Mặt nạ gỗ đi lòng vòng kiểm tra nét viết của đám học đồ. Vừa rảo bước vừa giảng bài:
- Chữ này đọc là “Linh”, có nghĩa là tà ác, là dơ bẩn.
Đám trẻ đọc đến líu lưỡi mà cũng không thể đọc theo A Nhất.
Duy chỉ có Tiểu Bảo, tuy vẽ không ra được nhưng lại dễ dàng đọc được.
- “Linh” là… là thứ… tà ác, là… dơ bẩn.
A Nhất xoa đầu một đứa trẻ cháy đen như mực, hiền từ nói:
- Tiểu Bảo giỏi lắm!
Ở sân sau, A Nhất vẫn đang im lìm ngủ cùng nương dâu xanh mướt, mặc kệ cho nắng sớm nghịch ngợm nô đùa.
- Lão sư! Lão sư!
Có đám nhỏ tụm năm tụm ba xung quanh A Nhất, kêu réo không ngừng.
Một cậu nhóc chừng năm tuổi quẹt nước mũi đang chảy dài, vươn bàn tay nhem nhuốc tháo mở chiếc mặt nạ gỗ trên mặt của A Nhất.
Gương mặt tuy góc cạnh nhưng không cương nghị mà lại hiền hòa.
Đứa bé thích thú, đeo mặt nạ lên rồi bắt chước dáng vẻ của A Nhất:
- Quân tử lòng như…như…
Nhìn điệu bộ đó, bọn trẻ nhìn không được mà cười vang. Một cô nhóc còn vừa cười vừa nhắc bài:
- Như Vô Tận hải, bao dung tất cả.
Suốt đang hái vài lá dâu tằm tươi để pha trà, thấy vậy liền quở trách:
- Tiểu Bảo, đừng nghịch.
Nàng vội vàng bước lại, muốn giật lại cái mặt nạ gỗ trong tay của Tiểu Bảo khiến thằng bé òa khóc tức tưởi. Đôi tay lấm lem vẫn siết lấy mặt nạ gỗ.
- Của đệ! Của đệ mà!
Tiếng huyên náo làm Nhân Hoàng thức giấc.
Ánh nắng oi bức đang đổ xuống Bình An thôn chợt nhạt màu.
Thanh niên áo bào trắng đang nằm trên ghế dựa gằn giọng:
- Của ta! Nó là của ta!
- Nó…
A Nhất rên rỉ gập mình, cả người run rẩy. Hai tay hắn ôm chặt lấy đầu.
- Lão sư!
- Nhất đại ca!
Suốt và bọn nhỏ lo lắng kêu to.
Bọn họ không thấy được đôi tròng mắt của hắn lúc này chỉ có một màu đỏ như máu.
A Nhất siết chặt đến trắng bệch rồi tự đấm mạnh vào đầu mình, Âm thanh đục ngầu.
Không hề cảm nhận được bất kỳ cảm giác đau đớn nào lại khiến hắn nhẹ nhõm, bàn tay buông lỏng.
- Là thật! Ta vẫn tỉnh táo! Rất tỉnh táo!
…
Thanh âm trầm đục của cốt nhục làm đám nhỏ mặt mũi tái nhợt. Có mấy đứa yếu bóng vía ngồi bệch xuống đất, khóc ré lên.
Suốt thì khựng người không biết vì sao A Nhất lại làm vậy.
Vị thầy đồ trẻ tuổi vẫn không ngẩng mặt lên, tay ôm lấy đầu, hơi thở nặng nề đang lẩm nhẩm Vạn Thánh Kinh.
- Một hạt bụi, một thế giới… Mỗi thế giới, vạn thánh nhân…
Tiểu Bảo khờ khạo hay khóc nhè lúc này lại là người tỉnh táo nhất nơi đây.
- Lão sư! Bảo Bảo xin lỗi! Bảo Bảo trả lại cho lão sư!
Đôi bàn tay mum múp dúi mặt nạ gỗ vào trong người A Nhất.
A Nhất mở mắt. Trong thực tại không còn ánh sáng dịu nhẹ của Dạ Minh Châu. Chỉ có màu của bóng tối được điểm sáng bởi hào quang của Thiên Âm chi hồn lơ lửng trên cao.
Tiếng tằm ăn rỗi vẫn đều đều vang lên bên tai hắn.
Trong bóng tối lại có đứa bé đen kịt, da dẻ cháy khét đưa cho hắn một cái đầu già nua, hai tròng mắt trợn ngược, miệng khúc khích:
- Lão sư! Bảo Bảo xin lỗi! Bảo Bảo trả lại cho lão sư!
A Nhất vươn tay cầm lấy nó.
- Tiểu Bảo ngoan!
Mặt nạ gỗ được A Nhất đeo lên, vui vẻ khít khao ôm lấy hắn.
Chiếc mặt nạ vô bi vô hỉ làm mọi người thanh thản. A Nhất mở miệng trấn an:
- Lão sư không sao! Ôi! Ngủ nhiều đau cả đầu.
Suốt đỡ mấy đứa nhỏ đang ngồi dưới đất, vừa phủi phủi quần của chúng vừa hướng A Nhất nói:
- Để muội đi pha chút trà nóng.
Thiếu nữ bận rộn chạy vào nhà bếp, tiếng bước chân của nàng hòa nhịp cùng tiếng bì bõm của máu.
A Nhất thở dài, hắn vốn chỉ định nghỉ ngơi một chút, nào ngờ mới nằm xuống một giấc thì đã qua nguyên một ngày.
Sau khi đứng lên, hắn chỉnh chu lại y phục. Dẫu sao thì giờ A Nhất là một lão sư, cũng phải có chút phong phạm.
- Mấy trò mau vào chỗ ngồi!
Đám nhóc rất biết nghe lời, tự giác về chỗ. Mấy đứa nhỏ leo không tới ghế thì được mấy đứa lớn bồng lên.
A Nhất khoan thai đi về phía chiếc bàn của lão sư.
Hương trà lá dâu tằm cũng khó xóa mùi máu tanh.
Trong mắt của hắn, một đám già có trẻ có nháo nhào cả lên. Kẻ thì thống khổ rên la, kẻ thì khóc lóc ỉ ôi, lại có người cười cợt chaỵ quanh. Tất cả bọn họ đều chăm chú nhìn hắn.
Mặt nạ gỗ hướng đám trẻ, dụ dỗ:
- Nếu các trò học tốt, lát nữa thầy sẽ kể chuyện của Diêm Đế A Ngưu cho mọi người.
Nghe vậy, trong lòng bọn trẻ tràn đầy mong đợi.
A Nhất viết lên giấy một ký tự huyền ảo, rõ ràng không phải là chữ của dân chúng Trung châu mà chính là cổ ngữ.
Hắn treo giấy trên cái giàn trúc nhỏ nhỏ được cố định trên bàn.
Đám trẻ nhìn một chữ “Linh” của A Nhất, vậy mà lại không hề có biểu hiện gì lạ. Đứa nào đứa nấy đều cặm cụi chép lại xuống giấy.
Mặt nạ gỗ đi lòng vòng kiểm tra nét viết của đám học đồ. Vừa rảo bước vừa giảng bài:
- Chữ này đọc là “Linh”, có nghĩa là tà ác, là dơ bẩn.
Đám trẻ đọc đến líu lưỡi mà cũng không thể đọc theo A Nhất.
Duy chỉ có Tiểu Bảo, tuy vẽ không ra được nhưng lại dễ dàng đọc được.
- “Linh” là… là thứ… tà ác, là… dơ bẩn.
A Nhất xoa đầu một đứa trẻ cháy đen như mực, hiền từ nói:
- Tiểu Bảo giỏi lắm!
Bình luận truyện