Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 137: Bưu ca




Khi Hạ Thiên ra khỏi nhà hàng thì tâm tình đã tốt lên, nhưng bây giờ hắn lại có chút khó khăn, lát nữa mình sẽ phải đi đâu? Theo lý thì hắn phải về chỗ Kiều Tiểu Kiều, nhưng trước đó hắn đã nói tối nay sẽ không về, sẽ qua đêm ở nhà cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ lại chạy về sao? Quá mất mặt.

Còn Diệp Mộng Oánh, đáng lý ra Hạ Thiên đã có hẹn dùng cơm với nàng, nhưng kết quả là hắn không đến, bây giờ tất nhiên càng không thể đến. Còn đi tìm Liễu Vân Mạn thì sao? Hay là tìm Hinh Hinh?

Hạ Thiên nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định không đi tìm các nàng, hắn vừa mới bị cảnh sát tỷ tỷ mắng cho một trận, bây giờ tìm các nàng, chẳng phải tìm nơi an ủi sao?

Hạ Thiên nhớ Đại sư phụ có nói, một người đàn ông không thể vì vấp phải trắc trở ở một người phụ nữ này mà đi tìm vui ở một người phụ nữ khác, mà phải nghênh đón khó khăn, tìm hướng giải quyết. Vì vậy Hạ Thiên quyết định tiếp tục đạp đổ thành lũy của cảnh sát tỷ tỷ, mà đêm nay tâm tình của cảnh sát tỷ tỷ không tốt, có ý kiến rất lớn với hắn. Nếu bây giờ hắn tiếp tục đến thì cảnh sát tỷ tỷ sẽ càng mất hứng, thôi thì để sau này rồi nói.

Hạ Thiên cảm thấy rất nhàm chán, mà nguyên tắc của hắn thì không được tìm phụ nữ vào lúc này, nếu như vậy thì chỉ biết tìm đàn ông mà thôi. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong đám đàn ông quen biết thì hình như chỉ có tên mập Vương Kiệt mà thôi, vì vậy hắn quyết định điện thoại cho tên mập.

Tên mập bây giờ căn bản đăng ký thường trú ở quán karaoke Thịnh Thế, nơi đó vốn là đại bản doanh của Đinh Báo, bây giờ là đại bản doanh của tên mập, nơi đó vừa có ăn vừa có gái, tất nhiên tên mập sẽ không bỏ đi.

Đinh Báo cũng coi tên mập là đại ca, ai bảo trên tên mập có một thiên ca. Lần trước thiên ca chỉ lộ mặt đã làm cho đại bàn của Đinh Báo mở rộng gấp đôi, mà tên đầu bóng muốn nuốt quán karaoke Thịnh Thế lại chủ động dâng quán bar cho Đinh Báo, sau đó còn trở thành thủ hạ của Đinh Báo.

Vì vậy lúc này Hạ Thiên đến quán karaoke Thịnh Thế được Đinh Báo coi là chuyện lớn, hắn chuẩn bị phòng tốt nhất, chọn những cô nàng xinh xắn nhất, sau đó hắn và Hắc Tam tự mình đến phòng hầu hạ đại ca.

Lúc này Hạ Thiên trừng mắt nhìn cô gái khá đẹp ở bên cạnh tên mập, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Sao nhìn quen mắt như vậy?

- Đại ca, anh quên rồi à? Đây là Lôi Tiếu Nguyệt, là cô nàng chúng ta gặp mặt khi đến nơi này lần đầu tiên.

Tên mập vội vàng nói.

Hạ Thiên nghĩ lại, đây là đối tượng mà trước đó hắn phải tặng hoa, hèn gì thấy quen quen.

- Không phải cô ấy đã có bạn trai rồi sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tên mập.

- Đại ca, anh không biết đấy thôi, tiểu tử Triệu Tranh kia cướp bạn gái của Lô Cương, mà em thì ghét nhất hành vi này, vì vậy em mới học tập theo phương pháp của Cô Tô Mộ Dung.

- Cô Tô Mộ Dung là thằng nào?

Hạ Thiên cũng không rõ ràng những vấn đề này.

- Đại ca, phương pháp của Cô Tô Mô Dung rất đáng học, Triệu Tranh cướp bạn gái của người ta, bây giờ em cướp lại.

Tên mập vỗ mông của Lôi Tiếu Nguyệt:

- Tiểu Nguyệt, em còn sững sờ ra đó làm gì? Còn không mau chào đại ca?

- Chào đại ca.

Lôi Tiếu Nguyệt chào một tiếng khá trầm thấp, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

- À, thì ra là như vậy.

Hạ Thiên chợt hiểu ra, tên mập này vì bị người khác cướp mất người yêu nên bây giờ rất tức tối, hiện nay rất thích chơi trò cướp bạn gái của người khác.

- Thiên ca, anh muốn chơi trò gì? Có muốn em gọi hai em đến giúp anh ca hát không?

Đinh Báo cung kính nói.

- Không cần, anh không thích hát.

Hạ Thiên lắc đầu nói.

- Điều này, đại ca, vậy bây giờ anh thích làm gì?

Tên mập không khỏi hỏi, đây là quán karaoke, nếu không hát thì cũng chẳng biết làm gì.

Hạ Thiên có chút buồn bực, lúc này hắn thật sự không biết nên làm gì.

- Này, bình thường các chú thích làm gì?

Hạ Thiên liếc mắt nhìn mọi người.

- Uống rượu, đánh nhau, chơi gái.

Hắc Tam trả lời đầu tiên.

- Đánh bài, uống rượu, chơi gái.

Đây là câu trả lời của Đinh Báo.

- À, đại ca, trước kia em thích lên mạng, bây giờ mỗi ngày đều ở đây uống rượu hát hò.

Câu trả lời của tên mập có chút khác biệt.

- Còn em?

Hạ Thiên nhìn Lôi Tiếu Nguyệt.

Lôi Tiếu Nguyệt chợt ngẩn ngơ, nàng giống như cũng không ngờ Hạ Thiên sẽ hỏi mình.

- Đại ca hỏi em, trả lời đi.

Tên mập có chút mất vui.

- À, em thích dạo phố, đôi khi lên mạng đọc tiểu thuyết.

Lôi Tiếu Nguyệt khẽ nói.

Hạ Thiên có chút thất vọng, hình như những trò kia cũng không mấy thú vị.

- Bình thường em thích làm gì?

Hạ Thiên cuối cùng chuyển lời về phía công chúa phục vụ phòng.

Tiểu thư phục vụ phòng nhìn qua chỉ có vẻ mười bảy mười tám tuổi, trên người có một hương vị thanh thuần, có thể nói là khó kiếm ở những nơi thế này, mà gương mặt cũng tương đối xinh đẹp. Ít nhất cô gái này cũng có phần hơn Lôi Tiếu Nguyệt, dù sao nàng cũng là công chúa trong nhóm phục vụ nữ của quán karaoke Thịnh Thế, phẩm chất tương đối cao.

- Tối em đi làm, ban ngày đi ngủ, không có thời gian chơi đùa.

Công chúa phụ vụ phòng cắn môi dùng giọng e lệ nói. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Hạ Thiên có chút buồn bực, sau đó hắn phất tay:

- Thôi được, các chú cứ tùy tiện chơi bời, anh ở đây xem các chú chơi là được.

Đinh Báo nhìn Hắc Tam, tên mập cũng không biết nên khóc hay cười. Đại ca này đúng là làm người ta không biết nói gì, bọn họ đến đây vui đùa với đại ca, không ngờ đại ca chẳng muốn làm gì chỉ muốn nhìn bọn họ chơi đùa, như vậy bọn họ "chơi" thế nào đây?

Đúng lúc này có người đẩy cửa phòng, giọng nói hoảng loạn:

- Báo ca, không tốt, Bưu ca lại đến, hắn muốn Tiểu Linh.

Khi nghe thấy như vậy thì vẻ mặt công chúa phục vụ chợt trắng bệch, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đinh Báo, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.

- Thiên ca, anh cứ chậm rãi ngồi chơi, em đi xử lý vài việc.

Vẻ mặt Đinh Báo cũng trở nên âm trầm:

- Tiểu Linh, em đợi ở đây, chiêu đãi thiên ca cho tốt là được.

- Vâng, Tứ thúc.

Cô gái công chúa phục vụ xinh xắn khẽ gật đầu, nàng cũng không còn sợ hãi như vừa rồi.

- Có người đến gây rối sao?

Hạ Thiên dùng giọng có chút hưng phấn hỏi, hắn đang lúc nhàm chán.

- Thiên ca, cũng không phải đến gây rối, nhưng cũng có chút phiền toái.

Lời nói của Đinh Báo khá mập mờ.

- A Báo, đại ca đã hỏi thì cứ nói cho rõ ràng.

Tên mập có chút mất hứng:

- Phiền toái gì, có đại ca ở đây thì làm gì có phiền toái?

- Vâng, Kiệt ca!

Đinh Báo vội nói, trong lòng có chút vui vẻ. Hắn định đánh cho đối phương một trận, sau đó để thiên ca ra mặt giúp mình lấy lại danh dự, nhưng bây giờ xem ra cũng không cần đánh.

Bưu ca tên đầy đủ là Sở Bưu, cũng là dân đàn anh, nhưng nói về thế lực thì mạnh hơn Đinh Báo cả trăm lần. Đinh Báo nói cho cùng cũng chỉ là một tên lưu manh, mấy ngày trước vừa có được một con phố, nếu đưa mắt khắp thành phố Giang Hải thì con đường này chẳng đáng nhắc đến. Nhưng Sở Bưu lại khác, địa bàn của hắn rất rộng, hầu như ở quận Đông có ba phần là địa bàn của hắn.

Nếu nói một cách nghiêm khắc thì con đường này cũng là địa bàn của Đinh Báo, mỗi năm hắn đều phải đóng phí, nhìn thấy Sở Bưu cũng phải cung kính gọi một câu Bưu ca.

Đáng lý ra giữa Đinh Báo và Sở Bưu là không có vấn đề gì, thậm chí có thể nói Sở Bưu không thèm quan tâm đến một Đinh Báo cỏn con. Nhưng ai ngày trước Đinh Báo đột nhiên kéo theo vài đàn em đến đây ca hát, sau đó còn nhìn trúng Tiểu Linh, muốn đưa nàng đến khách sạn.

Nếu chỉ là một công chúa phục vụ bình thường thì chỉ sợ là Đinh Báo sẽ không đắc tội Sở Bưu, nhưng Tiểu Linh lại có quan hệ đặc biệt với Đinh Báo.

Tiểu Linh tên đầy đủ là Đinh Linh, đây là một cô gái cùng thôn với Đinh Báo, nếu xét theo vai vế thì phải gọi Đinh Báo là Tứ thúc. Đinh Báo đứng hàng thứ tư, người trong thôn cũng gọi hắn là Tiểu Tứ, Đinh Linh năm nay mới tốt nghiệp trung học, nàng đến đây tìm chỗ nương tựa vào Tứ thúc.

Năm nay Đinh Linh lên thi đại học, trong nhà lại xảy ra chuyện, cha bệnh nặng, mẹ lại không có tiền, bây giờ trong nhà không có tiền chữa bệnh cho cha, tất nhiên cũng không có khả năng lo cho nàng học hành. Vì trong thôn đồn rằng Đinh Báo ra ngoài mở công ty, buôn bán lời nhiều tiền, vì vậy Đinh Linh mới đến làm công cho Đinh Báo, kiếm tiền chữa bệnh cho cha, cũng kiếm tiền để học đại học.

Đinh Báo dù là côn đồ nhưng thanh danh đối với người cùng thôn lại rất tốt, nhưng thực tế hắn cũng không phải mở công ty, hắn chỉ mở một quán karaoke mà thôi. Khi không còn biện pháp nào khác thì hắn phải để Đinh Linh làm công chúa phục vụ trong quán, dù ngẫu nhiên gặp khách không biết nói lý lẽ thì không sao, nhưng hắn không ngờ Sở Bưu lại vừa ý Đinh Linh.

Lúc đó Đinh Báo bảo vệ Đinh Linh, hắn tưởng rằng Sở Bưu đã quên, nhưng nào ngờ đối phương không quên, bây giờ còn quay lại điểm danh Đinh Linh. Đinh Báo biết rõ, đời Đinh Linh đến đây sợ rằng sẽ bị hủy, hắn nghe nói Sở Bưu rất biến thái, thích ngược đãi phụ nữ.

- Ầm!

Đinh Báo đang nói thì cửa phòng bị người ta đã văng, có vài tên tiến vào.

Tên đi đầu nhìn thấy Đinh Linh thì nói với hai tên sau lưng:

- Đưa nàng đi cho tao.

- Vâng, Bưu ca.

Hai người kia đồng thời lên tiếng, sau đó đi về phía Đinh Linh.

- Thằng này là Sở Bưu sao?

Hạ Thiên chỉ vào tên cầm đầu, hắn có chút khó tin.

- Đúng vậy, thiên ca!

Đinh Báo gật đầu.

- Này, cha mày có phải có thù với mày không? Sao lại cho mày cái tên như vậy?

Hạ Thiên nhìn Sở Bưu:

- Bộ dạng như thế này mà gọi là Sở Bưu, tao thấy mày gió thổi còn ngã, thôi thì gọi bằng Sở Phiêu đi, thế nào?

Bầu không khí trong phòng chợt yên tĩnh đến mức đáng sợ, hai tên đàn ông đang đi về phía Đinh Linh chợt khựng lại dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên. Còn Sở Bưu thì ánh mắt trở nên cực kỳ hung hãn.

Ngàn vạn lần không nên giễu cợt tướng mạo của Sở Bưu, mỗi người khi đối mặt với Sở Bưu đều tự nói với mình như vậy. Có một tin đồn, năm xưa người phụ nữ mà Sở Bưu thích nhất vài sủng ái nhất, cô gái này hay chọc ghẹo tướng mạo của hắn, nhưng sau đó nàng biến mất. Còn có một tin đồn khác, năm xưa tiểu đệ mà Sở Bưu tín nhiệm nhất dám lén mở miệng bàn tán tướng mạo của hắn, điều này rơi vào trong tay hắn, sau đó người này cũng biến mất.

Mà nghe nói trước khi bọn họ biến mất đều bị giày vò rất thảm thiết, nghe nói người phụ nữ kia liên tục tiếp nhận hơn một trăm tên đàn ông hành lạc. Mà tên tiểu đệ thì cũng tiếp hơn một trăm tên đàn ông, có đồng tính luyến ái, có người thường, có gậy gộc thay thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện