Chương 6
Hổ Tiêu ngủ được một giấc ngon hiếm thấy, mặc dù chó đen nhỏ hay cắn người nhưng tâm địa không xấu, chẳng những tối qua không đẩy hắn ra mà còn quạt cho hắn cả đêm, chứng tỏ đây là một chú chó cỏ tâm địa thiện lương!
Hôm sau bắt gặp ánh mắt tràn đầy ôn nhu khác thường của hắn, Hách Uông mất ngủ cả đêm hoảng sợ co rúm người, cứ tưởng hắn đói bụng muốn nuốt chửng mình.
Đi nửa ngày Hổ Tiêu chẳng có động tĩnh gì mà trái lại còn tích cực hơn trước, đi đường không còn luôn mồm phàn nàn nhưng vẫn liên tục than đói, để tránh cho mình bị nuốt, Hách Uông càng thêm cố gắng bắt chuột đồng, thỉnh thoảng còn bắt được mấy con thỏ.
Khi Hổ Tiêu lại dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía y, Hách Uông rốt cuộc nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái, "Hôm nay sao ngươi cứ kỳ quái thế nào ấy, có phải ngươi......!có phải ngươi muốn ăn ta không?"
Hổ Tiêu sững sờ, "Hả? Sao lại ăn ngươi chứ?"
"Vậy ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì!" Hách Uông thở phào một hơi nhưng vẫn không nhịn được lườm nguýt Hổ Tiêu, nhân tiện cốc đầu hắn.
Hổ Tiêu cười ngu ngơ, "Ta cảm thấy ngươi rất tốt, đêm qua cám ơn ngươi nhé!"
Hách Uông chớp mắt, có chút dở khóc dở cười, chuyện này là sao, thì ra con hổ này là tên ngốc to xác, nhìn hung dữ nhưng thật ra rất tốt tính, còn biết cảm ơn nữa, xem ra lòng dạ y hẹp hòi, thế mà hoài nghi hắn muốn ăn mình.
"Không phải đâu, ngươi giúp ta xuống núi thì ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, chỉ cần ngươi đừng càu nhàu nữa là được rồi, lỗ tai ta không chịu được đâu." Hách Uông lại trở về bản tính đanh đá trước đó, cảm giác áy náy tối qua đã biến mất không còn một mảnh.
Hổ Tiêu cười hắc hắc đi theo y, nào ngờ vừa tới sườn núi thì đột nhiên một lão sói xám nhảy ra, hai mắt xanh lè nhìn chằm chằm Hách Uông.
Hách Uông "á" một tiếng rồi trốn sau lưng Hổ Tiêu, con sói này đến báo thù đây mà.
"Sao thế?" Hổ Tiêu liếc y một cái, Hách Uông liều mạng bảo hắn quay đầu, "Ngươi đừng nhìn ta, ở đó có sói kìa!"
"Sói thì có gì phải sợ!" Hổ Tiêu không để ý lắm, chẳng phải chỉ là con sói thôi sao, với hắn mà nói chẳng qua là món ăn trong mâm, đương nhiên hắn đã quên khi mình còn làm chúa sơn lâm thì mới có thể nói ra lời này, còn bây giờ hắn chỉ là hổ bệnh mà thôi!
Lão sói xám ngửi thấy mùi máu tươi từ trên mình Hổ Tiêu, bỗng nhiên đánh tới chỗ hắn, Hổ Tiêu trong nháy mắt hóa thành một con hổ lớn đánh nhau với y, Hách Uông chưa từng thấy trận chiến này, ở nhà chủ nhân chỉ vờn nhau với mèo, y sợ hãi lui ra sau mấy bước không dám tiến lên.
Lão sói xám cũng bị thương, Hổ Tiêu đấu với y mấy chiêu lập tức phát hiện chân sau bên phải của lão sói xám có tật nên hành động hơi chậm, Hổ Tiêu chơi xấu cứ nhè cái chân kia mà công kích.
Nhưng dù sao Hổ Tiêu bị thương nặng, lão sói xám cũng không ngốc nên chăm chăm vồ lên lưng hắn, cuối cùng lưỡng bại câu thương, hai bên hóa thành hình người nằm xuống đất thở phì phò.
Hách Uông chẳng mảy may tốn sức đi tới nhìn lão sói xám, chỉ thấy hắn mở to đôi mắt xanh lục với vẻ không cam lòng.
Hách Uông nhếch miệng cười hết sức gợi đòn, sau đó quay đầu nhào về phía Hổ Tiêu, ôm lấy mặt hắn nhìn một lát, lo lắng hỏi thăm: "Ngươi không sao chứ?"
Hổ Tiêu ho khan hai tiếng rồi lộ ra nụ cười đắc ý, "Không có thua."
"Ừ, vậy giờ ngươi ngồi dậy được không?"
"Hình như không được, để ta nằm thêm một lát đã." Hổ Tiêu khó nhọc trở mình hướng lưng lên trời, nhìn thấy một vết thương bị nứt rướm máu.
Hách Uông thấy vậy liền nhắm mắt biến thành chó cỏ, giật ra quần áo Hổ Tiêu lè lưỡi liếm vết thương cho hắn, Hổ Tiêu ngại ngùng muốn tránh, quay đầu nhìn y thì bị Hách Uông vỗ đầu một cái, "Đừng nhúc nhích! Ta liếm cho ngươi sẽ mau lành hơn."
Sau đó Hổ Tiêu lại cảm động nằm im trên đất, đau cũng không kêu la.
Ở cách đó không xa, lão sói xám ngồi dậy ôm đầu gối, ánh mắt âm hiểm nhìn hai con vật trước mắt anh anh em em với nhau, khinh thường khịt mũi —— Hứ ~.
Bình luận truyện