Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 10



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Đối với một người thân kinh bách chiến như Lâm Tĩnh mà nói, thì trận đánh nhỏ này chẳng đáng kể chút nào, thế nhưng, trận thắng này lại khiến các đội viên đặc công vui mừng khôn xiết. Nghe nói Lâm Tĩnh bị thương, bọn họ đều quên mất sự sợ hãi thường có đối với vị Dã Lang Trung Quốc này, đều tới thăm hắn.

Lâm Tĩnh đến phòng trị liệu xử lý vết thương, liền trở lại văn phòng mở hệ thống chỉ huy, dùng giọng nói lạnh như băng vang lên toàn doanh trại: “Các đồng chí, trận này chỉ là làm nóng người, từ ngày mai trở đi, các cậu mới chính thức bắt đầu huấn luyện chân chính.”

Tất cả mọi người đều giật mình kinh hoảng, nhất thời câm như hến, không dám lại gần hắn nữa.

Lâm Tĩnh vừa mới thanh tĩnh một hồi, Lôi Hồng Phi lại gọi tới cho hắn: “Này, Lão Lâm, nghe nói các cậu mới đánh 1 trận hả, thế nào rồi? Có đã không?”

“Cũng được,” Lâm Tĩnh nhìn người thần thái phi dương trên màn hình, nhẹ giọng nói: “Khi nào các anh tới?”

“Hai ngày nữa.” Lôi Hồng Phi thở dài. “Hàng không mẫu hạm này đi chậm qua đi, không có cách nào hết.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh không có tâm trạng nói chuyện phiếm với y, liền tóm tắt giản lược đem chuyện chiến đấu tối hôm qua nói cho y nghe, sau đó tiếp thêm. “Tình hình chỗ này hơi phức tạp, thế nhưng tôi sẽ xử lý tốt.”

“Tôi không lo đâu.” Lôi Hồng Phi cười cười, nhìn sắc mặt hắn 1 hồi, đột nhiên hỏi. “Cậu bị thương?”

“Ừ, vết thương nhẹ thôi, không có việc gì.” Lâm Tĩnh hời hợt mà nói. “Lính đánh thuê SE đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ của các quốc gia, sức chiến đấu rất mạnh, bị thương cũng là chuyện thường mà.”

Lôi Hồng Phi nhíu mày, nhìn hắn 1 hồi rồi nói: “Tử Hàn đâu? Có bị thương không?”

“Cậu ấy … rất tốt.” Lâm Tĩnh có chút do dự, liền quyết định tạm thời không đem chuyện Lăng Tử Hàn bị thương nói cho y biết.

Nhưng Lôi Hồng Phi mẫn cảm cảm nhận được vấn đề từ sự ngập ngừng của hắn, thái độ trở nên nghiêm khắc hơn: “Cậu đừng có giấu tôi, nói thật đi.” Mỗi ngày y đều gọi điện cho Lâm Tĩnh, hỏi xong tình hình công tác thì nhất định sẽ hỏi chuyện của Lăng Tử Hàn, Lâm Tĩnh luôn trả lời là “Tử Hàn rất tốt”, y cũng không nghi ngờ gì. Chỉ là, thấy một Lâm Tĩnh luôn luôn cường hãn vậy mà cũng có thể bị thương, trong lòng y bỗng nhiên chấn động, bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, Lăng Tử Hàn có thể cũng bị thương hay không, vì vậy mới có thể không chút khách khí mà truy vấn.

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, liền không giấu diếm nữa, thản nhiên mà nói: “Tử Hàn cũng bị thương, nhưng vết thương nhẹ hơn tôi nhiều, chỉ là cánh tay bị dính đạn, xuyên qua người, không động tới gân cốt, anh không cần lo.”

Lôi Hồng Phi trầm mặc một hồi, trầm giọng hỏi: “Ai làm vậy?”

“Tay súng bắn tỉa.” Lâm Tĩnh bình tĩnh đáp. “Tôi đã bắt sống bọn chúng rồi, nhưng vẫn chưa thẩm tra ra được nhiều tình báo có giá trị cho lắm. Hai tên tay súng bắn tỉa đều đến từ SE, đám lính đánh thuê đều bị tôi tiêu diệt rồi.”

Sắc mặt Lôi Hồng Phi hòa hoãn trở lại, hơi hơi gật đầu. Trong quân hạm, y ăn mặc rất chính quy, tuy rằng tướng quân phục bộ đội đặc chủng chỉ là thường phục mùa hạ, nhưng vẫn rất uy vũ, khiến y càng anh khí bừng bừng. Y có chút nôn nóng mà vòng vo mấy vòng, sau đó mới dừng lại, thở dài 1 tiếng, nhìn Lâm Tĩnh nói: “Lão Lâm, cực cho cậu rồi. Nói thật lòng, tôi rất mong có thể giống cậu, được ở cùng 1 chỗ với Tử Hàn, lại có thể đánh nhau, so với ngồi yên trên thuyền vẫn còn tốt chán.”

“Tôi hiểu mà.” Lâm Tĩnh nở nụ cười. “Nếu như Trương tướng quân nghe được câu nói này của anh, chỉ sợ hắn sẽ không vui đó.”

Lôi Hồng Phi cười nhạt, thái độ kiêu ngạo, “Không vui thì kệ hắn, cùng lắm thì đánh 1 trận thôi. Muốn chơi ở đâu cũng được, trên bờ dưới biển lên không, chỗ nào mà tôi chưa đánh qua?”

Lâm Tĩnh nhìn y càn rỡ như thế, nhưng lại rất thích khi y thế này, liền cố ý giật dây sau lưng: “Sao anh không trộm 1 chiếc máy bay của hắn lái thử đi?”

“Có nghĩ tới rồi” Lôi Hồng Phi có chút phẫn nộ. “Tôi còn đang tính thì hắn đã đề phòng ngay được, tìm không ra cơ hội để thử.”

Lâm Tĩnh bị y chọc đến cười ra tiếng, “Xem ra Trương tư lệnh rất hiểu tính anh thì phải.”

Lôi Hồng Phi gãi gãi đầu: “Chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau, ai mà chẳng hiểu rõ ai chứ? Trương Hải Dương đó, hắn đối với hạm đội, với máy bay xem như bảo bối vậy, hoàn toàn chẳng cho tôi đụng vào, hứ, đồ hẹp hòi.”

Lâm Tĩnh nhịn không được cười ha ha, trêu chọc nói: “Đó là hắn lo cho an toàn của anh đó. Nếu lái máy bay tiêm kích xuất phát từ hàng không mẫu hạm, không phải chuyện đơn giản đâu nha, dù là rớt máy bay hay là đụng vào quân hạm, thì đều khiến Trương tư lệnh đau lòng chết mất.”

“Này, Lão Lâm, cậu quá coi thường tôi rồi, biệt hiệu của tôi là Phi Hổ, nó cũng không phải có gọi cho có không thôi nha.” Lôi Hồng Phi khinh bỉ hắn. “Giống như cậu được gọi là Dã Lang vậy đó, cũng không phải nói giỡn, có ai dám chọc chứ?”

Kỳ thực ở trong lòng Lâm Tĩnh luôn bội phục y, lúc này nghe y nói vậy, cũng không châm chọc khiêu khích y nữa. “Lão Lôi, mỗi ngành nghề có chuyên môn riêng, anh cũng đừng có đạp đổ chén cơm của phi công nhà người ta nữa, nếu diễn tập bắt đầu, lúc đó anh sẽ bận lắm. Tôi còn việc phải làm, cũng không thể tiếp tục hàn huyên với anh, chờ anh tới Khê La rồi, lúc đó tôi mời anh uống rượu.”

“Được.” Lôi Hồng Phi sảng khoái gật đầu. “Cậu cũng cẩn thận, cố gắng dưỡng thương, chú ý nghỉ ngơi.”

“Ừ, tôi biết mà.” Lâm Tĩnh cười cúp máy, bắt đầu kiểm tra các văn kiện liên quan tới bộ phận của mình, vừa xử lý các công sự của mình vừa xử lý công tác của cảnh sát B quốc.

Cho tới bây giờ hắn cũng không phải dạng người oai hùng vũ phu, mà là một người hiếu học không biết mỏi mệt, cảnh sát cùng quân đội có khác biệt khá lớn, tuy rằng đều là kỷ luật bộ đội, nhưng cảnh sát so với quân nhân thì vẫn được tự do hơn, về mặt quản lý cũng có sự khác biệt. Hành động cũng vậy, bộ đội đặc chủng cân nhắc đều là một chiêu trí mạng, không thể cho kẻ địch có cơ hội phản kích, còn cảnh sát thì phải lấy mục đích chính là bắt sống tội phạm, từ phương diện này mà nói, thì cảnh sát nguy hiểm hơn, nhưng đặc công thường phải đối mặt với những phân tử phạm tội cùng hung cực ác, vì vậy độ uy hiếp cũng cao hơn. Lâm Tĩnh nghiêm túc suy nghĩ, rồi bắt đầu chỉnh sửa tương ứng với kế hoạch huấn luyện của mình.

Hắn làm việc tới khuya, ngay cả cơm cũng quên ăn. Mấy sĩ quan Trung Quốc đều biết sếp mình vẫn chưa ăn tối, vì vậy thương lượng trên bàn ăn, gọi nhà bếp đóng gói 1 phần, sau đó đem phần cơm đó xách đến văn phòng đại đội trưởng.

Lâm Tĩnh không có từ chối ý tốt của thuộc hạ mình, vừa ăn cơm vừa cùng bọn họ thảo luận sửa chữa kế hoạch huấn luyện. Thực tế mà xét, trong cơ cấu cảnh sát, đặc công là bộ môn gần với quân đội nhất, nhất là bộ phận bộ đội đặc chủng, vì vậy bọn họ có thể bảo lưu lại phần lớn kế hoạch, tăng mạnh năng lực chiến đấu trên đường phố, ngắm bắn từ xa, đánh trực diện, bí mật tiếp địch, tập kích bất ngờ …

Mấy sĩ quan đang bừng bừng thảo luận, bầu không khí nhiệt liệt. Đang trong lúc nói khí thế ngất trời, ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Báo cáo.”

Lâm Tĩnh lập tức thanh âm của Phùng Thu Sinh, cao giọng nói: “Vào đi.”

Phùng Thu Sinh đẩy cửa ra, thấy toàn bộ huấn luyện viên Trung Quốc đều ở trong phòng, tựa hồ là đang họp, không khỏi có chút do dự. Lâm Tĩnh nhìn ra, hòa ái cười nói: “Vào đi, có chuyện gì à?”

Phùng Thu Sinh đi vào trong phòng, có chút do dự nhìn những người khác 1 chút. Lâm Tĩnh liền nói: “Các anh về nghì ngơi trước đi, ngày mai cứ dựa theo kế hoạch mới mà tiến hành huấn luyện.”

“Yes, sir.” Mấy người sĩ quan cùng kêu lên, rời cùng nhau rời đi.

Lâm Tĩnh buông chén đũa trong tay mình ra, mỉm cười nói. “Ngồi đi.”

Phùng Thu Sinh luôn thẳng tính, khó có dịp muốn nói lại thôi thế này, hắn khá ngạc nhiên, không biết người thanh niên này đang gặp khó khăn gì.

Phùng Thu Sinh ngồi xuống đối diện nhau, thanh âm rất nhẹ. “Lâm đại đội, cảnh sát muốn tổ chức một hành động quét xã hội đen quy mô lớn, tôi muốn tham gia.”

Lâm Tĩnh có chút vô cùng kinh ngạc: “Nhưng tôi vẫn chưa nhận được lệnh.”

“Ý tôi là …” Phùng Thu Sinh có chút chần chừ, qua hồi lâu mới nói. “Ý của tôi là, nếu đội đặc công không có tham gia hành động đó, tôi muốn đi với tư cách cá nhân.”

Lâm Tĩnh khẽ nhíu mày, bỗng nhiên hiểu được. “Muốn đi báo thù?”

Phùng Thu Sinh trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Tĩnh có chút bất bình,”Tôi nhớ lần trước cậu từng nói với tôi, cậu sẽ không dùng công báo thù.”

“Tôi quả thật không có.” Phùng Thu Sinh ngẩng đầu lên, mà nghiêm túc nhìn hắn. “Tôi chỉ hy vọng có thể tham dự vào hành động lần này của cảnh sát. Nếu như anh đồng ý, tôi có thể tạm thời điều đến đội hình cảnh hoặc đội chống xã hội đen, sau khi hành động kết thúc tôi sẽ trở về.”

Nếu là một người sếp khác, có thể nghiêm khắc trách cứ cậu, hỏi cậu xem đội hình cảnh là gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nhưng Lâm Tĩnh đã từng trải qua nỗi đau toàn gia bị diệt, cũng luôn muốn báo thù rửa hận, rất hiểu tâm trạng của cậu hiện giờ. Muốn đích thân báo thù, hơn nữa đối phương cũng là tội phạm tội ác tày trời, cũng không xem là dùng công báo thù tư, hắn suy nghĩ 1 chút, ôn hòa mà nói: “Việc này tôi phải bàn lại với Lạc cục trưởng mới được, phải do hắn cùng những bộ phận liên quan khác phối hợp thì mới có thể làm vậy được.”

Phùng Thu Sinh không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý, sửng sốt chốc lát mới mừng rỡ: “Lâm đại đội, cảm ơn, cám ơn.”

Lâm Tĩnh gật đầu, “Cậu chờ tôi thông báo đã, còn bây giờ các huấn luyện bình thường cũng không được phân tâm.”

“Yes, sir.” Phùng Thu Sinh đứng dậy cúi chào, cao hứng đến nỗi không biết phải làm gì mới được, nhìn thấy chén đũa trên bàn, liền đưa tay thu dọn.

“Này này, tôi còn chưa ăn xong mà.” Lâm Tĩnh nhanh chóng cản cậu lại. “Cậu cứ đi làm chuyện của cậu đi.”

Phùng Thu Sinh cười gật đầu, trong nháy mắt phóng xuất ra sự mỹ lệ quả thực khiến người ta hoa mắt thần mê. Lâm Tĩnh trong lòng thầm khen ngợi, mỉm cười khoát tay áo: “Được rồi, chuyện này cậu cứ giữ bí mật trước đã, đừng nói người khác nghe.”

“Tôi xin hứa.” Phùng Thu Sinh vui vẻ đồng ý, hưng phấn mà đi ra ngoài.

Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng của cậu dần biến mất, lúc này mới cầm chén lên, tiếp tục ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện