Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 107



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lúc tan tầm, Vệ Thiên Vũ từ văn phòng đi ra, lên lầu đến văn phòng của Lăng Tử Hàn đón cậu. Thấy cậu hiếm có được nụ cười ngâm ngầm như thế, liền hiếu kỳ hỏi: “Có chuyện gì vui à?”

Lăng Tử Hàn cười nói: “Nửa đường lòi ra thêm một Trình Giảo Kim, Phương Thành có vẻ như muốn theo đuổi Lâm Tĩnh, nên Hồng Phi lo lắng.”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, cũng cười ra tiếng: “Lão Phương là một người đàn ông tốt, rất xứng với Lâm Tĩnh. Tuổi tác và diện mạo tương đương, gia thế rất tốt, nỗ lực làm việc, đối xử với mọi người hòa nhã, lại xuất thân từ dân kỹ thuật, có tri thức, có văn hóa, trong sinh hoạt bình thường cũng rất có tình thú, có khá nhiều sở thích phong nhã, thực sự là không kiếm ra được khuyết điểm nào cả.”

“Đúng vậy, nên Hồng Phi mới sốt vó đến thế.” Lăng Tử Hàn cầm lấy áo khoác mỏng, cùng Vệ Thiên Vũ đi ra ngoài, nụ cười đã thu lại một phần, nhưng vẫn rất vui vẻ. “Anh đoán y phải đối phó Phương Thành thế nào mới được đây?”

Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu: “Anh thật đoán không ra, thế nhưng, có thể kết luận được, Hồng Phi đang gặp phải kình địch rồi. Từ chức vụ mà nói, thì lão Phương cao hơn Hồng Phi nửa cấp, mà cha của lão Phương cũng cao hơn cha của Hồng Phi nửa cấp. Cái gọi là quan cao một cấp áp người chết, dù chỉ nửa cấp cũng khiến người sợ khiếp. Với lại, Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là người khá cứng rắn, chỉ sợ chẳng có tí nhu tình mật ý nào, nếu Hồng Phi muốn theo đuổi Lâm Tĩnh, thì đó là con chuột kéo rùa, không có chỗ ra tay. Nhưng lão Phương lại khác, anh ta là văn võ song toàn, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cảm kích thức thời, tiêu sái rộng rãi, rất dễ hấp dẫn người khác. Nhất là vị trí hiện tại của anh ta khá quan trọng, lại nhắm vào ngay mạch máu của Lâm Tĩnh, dù cho anh ta không cần ra sức thì Lâm Tĩnh cũng phải đi tìm anh ta để xã giao. Đây chính là thiên thời địa lợi nhân hoà tất cả đều có, Hồng Phi sẽ phiền muộn chết cho coi.”

Lăng Tử Hàn cùng anh bước vào thang máy chuyên dụng, có chút hả hê mà nói: “Đáng đời, ai kêu y cứ rề mề như thế làm gì cơ chứ? Người như Lâm Tĩnh, muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn năng lực có năng lực, bối cảnh giản đơn, không dính tới việc phân tranh chính trị phe phái, bản thân thì tiền đồ vô lượng, là một nguồn trợ lực rất mạnh. Có biết bao nhiêu người mơ ước tới hắn, mà Hồng Phi thì sống trong phúc lại chẳng biết hưởng, kéo dài suốt nhiều năm như thế, hiện tại lại sốt vó lo lắng, có ích gì chứ?”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười nhìn cậu: “Hồng Phi có phải tìm em giúp y quyết định gì không?”

“Đúng vậy, sáng này gọi tới cho em nói chuyện này nè.” Lăng Tử Hàn buồn cười. “Em đã cẩn thận suy nghĩ rồi, nếu muốn đối phó với Phương Thành, để anh ta tự mình biết khó mà lui, là một chuyện cực kỳ khó khăn, hiện tại em vẫn không có cách nào hay cả.”

Vệ Thiên Vũ cũng tỉ mỉ suy tư một chút, có chút không rõ hỏi: “Em nghĩ có khi nào y chịu không nổi, đi tìm lão Phương đánh 1 trận không?”

“Không thể nào đâu.” Lăng Tử Hàn lắc đầu. “Y là một người thông minh, không dùng mấy cách thức ngu ngốc đó đâu.”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ đồng ý. Lôi Hồng Phi sớm đã trở thành một danh tướng trưởng thành ổn trọng, mấy cái thủ đoạn lưu manh đầu đường đó không dám sử dụng bậy bạ đâu.

Ở gara leo lên xe, Vệ Thiên Vũ lái xe về nha. Bọn họ còn chưa về nhà, thì Lôi Hồng Phi đã chạy tới Mai Uyển trước rồi.

Lăng Nghị còn đang họp, Đồng Duyệt vẫn đang kẹt một ca giải phẫu phức tạp chưa xong, chưa về nhà, trong nhà ngoại trừ bảo mẫu thì chẳng còn người lớn nào cả, Lăng Tiêu, Lăng Diêu cùng Đồng Húc vô pháp vô thiên, chơi tới bất diệc nhạc hồ. Thấy Lôi Hồng Phi vào, ba thằng nhóc như thấy được vật quý, hoan hô chạy tới ôm y không tha, hỏi liên tiếp mấy vấn đề lộn xộn, kéo y đi xem mấy cái mô hình mà tụi nhóc mới vơ vét được gần đây, khiến cho y phải căng não choáng váng, nhưng tiếng cười vô tư lại khiến cho tâm tình thấp thỏm bất an cùng tâm tình phẫn uất của y lại dần trở nên bình thản.

Lúc Lăng Tử Hàn Vệ Thiên Vũ về đến nhà, thì thấy ba đứa nhóc đang kéo Lôi Hồng Phi ngồi trên sofa trong phòng khách rộng, đang buộc y phải đưa khẩu súng thật của y cho tụi nhỏ. Một lớn 3 nhỏ đang nháo nhào cả lên, không hề chú ý có người vào cửa.

Lôi Hồng Phi cười nói: “Không được, đó là thằng nhóc kiếm ăn của bác đó, nếu đưa tụi con tụi con phá hư rồi thì làm sao đây?”

“Tụi con không có phá hư đâu mà.” Lăng Tiêu rất nghiêm túc.

Lăng Diêu cũng rất nghiêm túc, “Tụi con khẳng định sẽ lắp rắp lại nó thật tốt cho bác mà.”

Đồng Húc hưng phấn mà cầm lấy áo của y mà lắc: “Anh Lôi, cho em mượn cây súng đi, cho em mượn cây súng đi.”

Lôi Hồng Phi cả ngày đều chìm trong sự u buồn, cảm giác không đường nào xoay sở cả, hiện tại lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tụi nhỏ, nghe thanh âm non nớt vừa vui đùa vừa đanh đá của tụi nhỏ, phiền muộn gì cũng đã nhanh biến mất, chỉ một lòng vui đùa cùng tụi nhỏ.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bèn nhìn nhau cười, chỉ biết y dụng tâm chẳng mấy tinh tế lắm. Dù cho có gặp khó khăn, y cũng không buồn phiền quá lâu, rất nhanh sẽ tươi tỉnh lại, tiến nhập trận chiến

Thời gian đã trễ, Lăng Tử Hàn tiến lên vỗ vỗ đầu của hai đứa con: “Được rồi, ăn cơm trước, ăn xong rồi chơi tiếp.”

Ba nhóc con kia ngẩng đầu lên vừa nhìn, lập tức hưng phấn nhảy xuống ghế, chạy tới Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ.

Lôi Hồng Phi ngồi dậy, cao hứng cười nói: “Nhóc con thối, vừa quay người đã trở mặt rồi nha.”

“Câu này của anh chẳng hợp lý tí nào cả. Tụi nó là em trai cùng con trai em, đương nhiên không chịu anh mà chịu bọn em rồi.” Lăng Tử Hàn ngồi xuống bên cạnh y, cười tủm tỉm nói. “Anh cũng không còn trẻ nữa, mau có đứa con đi.”

Nụ cười trên mặt Lôi Hồng Phi phai dần, nhìn hai đứa con nuôi lanh lợi đang ngồi trong lòng Lăng Tử Hàn, đang nhìn mình nháy mắt, nhíu mày, không khỏi thở dài: “Anh cũng muốn mà, thế nhưng, nếu không kết hôn thì không có con được, không có cách nào cả. Một mình anh thì không có khả năng chăm con được rồi, lẽ nào anh cứ nhận nuôi 1 đứa rồi quăng cho cha mẹ anh đi chăm hay sao?”

Lăng Tử Hàn vỗ vỗ hai đứa con: “Đi giúp cha mang chén bát ra.”

Hai đứa nhỏ rất nghe lời cậu, lập tức chạy vào nhà bếp. Đồng Húc theo Vệ Thiên Vũ vào nhà bếp rồi, phòng khách chỉ còn lại Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi. Hai người không nói đùa nữa, tương đối nghiêm túc mà tham khảo nên phải đối phó với một đối thủ nặng ký như Phương Thành thế nào đây.

“Chuyện tình cảm, có khi giao tình mười năm cũng không đỡ được nhất kiến chung tình nha.” Lăng Tử Hàn có chút cảm khái. “Nếu anh thật lòng thích Lâm Tĩnh, phải chú ý tới phương thức ở chung hiện tại của cả hai đi, đừng có càng lúc càng sống như anh em đang sống chung, sau này lỡ đi sai đường rồi không quay lại kịp đâu.”

Lôi Hồng Phi vỗ đùi, “Hiện tại anh chính là lo cái này nhất đó, nhưng không có cách nào thay đổi cả, dù anh có làm gì, thì Lão Lâm cũng đều nghĩ bọn anh là anh em cả.”

Lăng Tử Hàn nhìn bộ dáng phiền não cực kỳ của y, nhịn không được cười nói: “Nếu thực không được, thì anh thử rượu hậu loạn tính thử đi, đương nhiên là anh nằm dưới, như vậy sau khi Lão Lâm tỉnh dậy, hơn phân nửa sẽ cảm thấy áy náy với anh, sau đó anh nhân cơ hội mà biểu đạt tâm ý với hắn, rất có khả năng nước chảy thành sông đó nha.”

“Thật không đó?” Lôi Hồng Phi tưởng tượng đến cảnh bản thân mình bị Lâm Tĩnh áp, liền rùng mình 1 cái, lẩm bẩm. “Thật phải làm cách đó sao? Với anh thì cũng có thể đi, đơn giản coi như một chuyện cắn răng cho qua là xong, thế nhưng … Anh sợ Lâm Tĩnh không vượt qua được ổ gà trong lòng, cuối cùng cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào nhìn anh, biến mất không thấy tăm hơi luôn thì sao giờ?”

Lăng Tử Hàn chau mày, suy tư một chút, gật đầu, “Cũng có thể ha?”

Lôi Hồng Phi sốt ruột trừng mắt nhìn cậu: “Em đừng có ra mấy cách bừa này nữa được không? Làm ơn thể hiện phong thái khi còn nhỏ của em đi, lúc trước khi anh đánh nhau, em luôn đứng phía sau đưa ra mấy âm mưu quỷ kế giúp anh thoát nạn, anh không tin một tên Phương Thành mà anh cũng không xử lý được.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được buồn cười: “Thực lực của Phương Thành quá mạnh, quá có lực, anh cho em thời gian đi, để em cẩn thận suy nghĩ đã. Hiện tại điều anh cần làm là canh giữ thật chặt, với Lâm Tĩnh phải tự đưa tự đón, nhất là lúc hắn đi xã giao gặp mặt Phương Thành, thì anh càng phải chú ý.”

“Nói đúng, không thể để cho anh ta có cơ hội lợi dụng sơ hở.” Lôi Hồng Phi vừa vỗ đùi, lập tức lấy ra điện thoại. “Anh lập tức gọi cho lão Lâm, hỏi hắn đang ở đâu, nếu như đang xã giao bên ngoài, thì anh sẽ tính thời gian đi đón hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện