Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 117



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Sắp tới nguyên đán, cũng chính là thời điểm rét đậm nhất, trận bão tuyết trải khắp cao nguyên Mông Cổ này không hề ngừng lại, trái lại càng lúc càng có xu thế nghiêm trọng.

Toàn bộ quốc nội Mông Cổ đều nằm trong phạm vi tàn sát bừa bãi của trận bão tuyết, cho nên toàn bộ các chuyến bay trong các sân bay đều được hủy bỏ, đường cao tốc đóng lại, đường cái bình thường thì tuyết đọng đầy dẫy, Mông Cổ không phải một nước mạnh gì, nên chính phủ không có khả năng xuất toàn lực để dọn tuyết toàn quốc, bởi vậy giao thông tắc, gần như là bị liệt.

Chiếc xe việt dã của “Blaze” chạy đi hơn 200km, liền không cách nào đi tiếp, chỉ có thể tìm một thành trấn nhỏ gần đó để trụ lại, chờ bão tuyết ngừng lại, khí trời trong. Tuy rằng y khá lo lắng, thế nhưng giao thông không thông thuận cũng ảnh hưởng tới truy binh phía sau, mọi người đều gặp khó khăn, nên khiến cho y thoáng an tâm 1 chút.

Thấy xe của “Blaze” dừng lại, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi cũng không nóng. Bọn họ giả thành thương nhân, lại không thể suốt đêm chạy tới quan khẩu biên phòng được, vì vậy ở giữa một cánh đồng mênh mông gần đó dựng hai tấm lều bạt đơn giản, tạm lánh bão tuyết, đợi trời sáng mới qua cửa biên quan.

Lều bạt không lớn, bề ngoài nhìn qua cũng chẳng khác biệt gì với lều bạt đóng quân dã ngoại mà khách ba lô sử dụng, nhưng chất liệu và kết cấu lại một trời một vực, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đóng chặt cửa lều, nằm trên giường giữ ấm nghỉ ngơi, rất nhanh cảm giác được nhiệt độ nóng dần lên, chung quan dần ấm áp, rất thoải mái. Hai người họ liền cởi áo khoác giữ ấm ra, khoác lên người.

Lôi Hồng Phi miễn cưỡng nhắm mắt lại, cảm thấy mỹ mãn. Hành động lần này vừa tránh được Phương Thành, lại có thể cùng Lâm Tĩnh sóng vai chiến đấu, còn có thể báo thù cho Ninh Giác Phi, thực sự là nhất cử tam đắc.

Bởi vì hừng đông sẽ ra đi, nên hiện tại bọn họ đều quý trọng thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Ba đặc chủng binh bên cạnh lều bạt đều thay phiên nghỉ ngơi, vẫn luôn có 1 người cảnh giới, nên Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi rất nhanh liền ngủ.

Bên ngoài tiếng gió thổi gào thét, hàn ý lạnh thấu xương, càng tăng thêm cảm giác ấm áp trong lều, khí tức Lâm Tĩnh nhàn nhạt tràn ngập ra, khiến Lôi Hồng Phi như đang trong mộng đẹp, rất say sưa, ngủ càng thêm ngon giấc.

Mùa đông hừng đông khá chậm, khí hậu lại khắc nghiệt, nên chờ bọn họ tỉnh giấc, thì bên ngoài vẫn còn âm trầm đen tối, bão tuyết vẫn chưa ngừng. Bọn họ thu dọn xong, tiếp tục đi, rất nhanh đã qua cửa quan.

Ở đây ngoại trừ quân sĩ thủ vệ ra, thì hoàn toàn chẳng có xe hoặc người nào ghé tới cả. Lúc bọn Lâm Tĩnh xuất hiện, thì khiến cho mấy binh sĩ này đều hoảng sợ, vừa kiểm tra hộ chiếu của bọn họ vừa thân thiết nói: “Sao loại khí trời này còn ra ngoài làm gì? Nguy hiểm lắm đó.”

Lâm Tĩnh mỉm cười trả lời: “Sắp tới năm mới rồi, tới Mông Cổ buôn bán chút đồ. Chúng tôi cũng không nghĩ bão tuyết càng lúc càng lớn thế này, thế nhưng đều đã tới tận đây rồi, cũng không cách nào quay lại được.”

Lôi Hồng Phi ở bên cạnh bổ sung: “Chúng tôi chuẩn bị đầy đủ cả, ở trên đường đi có thể bảo đảm an toàn được, không có việc gì đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Trung úy kia gật đầu, đóng con dấu xuất cảnh trên hộ chiếu cho bọn họ, sau đó đưa cho họ, ý bảo họ có thể xuất cảnh.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi mang khí chất ông chủ đầy 10 phần, ba người đi theo phía sau nhìn qua giống như bảo vệ kiêm giúp việc, rất phù hợp với hình tượng phú quý thích tìm nguy hiểm, khá tương tự với mấy vị khách thường xuyên qua lại nơi đây. Vì vậy, lúc họ đi qua cửa khẩu Mông Cổ, việc thông quan khá thuận lợi, rất nhanh liền có được visa du lịch 3 tháng.

Mông Cổ đối với thương nhân Trung Quốc khá tốt, những quân sĩ bên biên quan đồn biên phòng này đều có thể nói được tiếng Trung, cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, bầu không khí có chút hòa hợp. Lâm Tĩnh không thích xã giao cùng người khác, Lôi Hồng Phi hiểu tính cách của hắn, nên không chút do dự tiến lên trước, trở thành người bắt chuyện. Y lấy thuốc lá ra, nhiệt tình hào sảng tặng bọn họ mỗi người 1 hộp, đồng thời còn đưa thêm một trăm nhân dân tệ nhét vào tay từng người bọn họ ngay lúc tặng hộp thuốc. Đồng tiền này cũng mạnh so với dolla Mỹ, đồng Euro, đáng giá ở Mông Cổ, khiến cho mấy quân sĩ bình thường cùng quan quân cấp thấp đều thật cao hứng. (Kaori: thiệt tình không biết MTYQTT nghĩ gì mà so NDT TQ với dolla Mỹ, euro nữa, cái nào có giá hơn thì nhìn quy đổi là đủ thấy rồi)

Trong lúc nói chuyện, Lôi Hồng Phi hiểu rõ được tình hình khu vực chung quanh, sau đó mới cùng quân sĩ nơi đây quan binh lưu luyến không rời mà chào tạm biệt, cùng Lâm Tĩnh bước vào bão tuyết, vào lãnh thổ Mông Cổ.

Lâm Tĩnh rất bội phục với khả năng ăn nói của Lôi Hồng Phi. Nếu cần, thì hắn có thể lấy lệ với người khác vài câu, nhưng không thể giống Lôi Hồng Phi tự nhiên đến thế, rất nhanh hòa mình với bất kì người thuộc bất kì giai cấp nào. Trong người hắn mang nét lãnh đạm cao ngạo có sẵn, cho dù có mỉm cười với người khác, cũng khiến người khác cảm giác khá câu nệ, không dám làm càn. Chỉ có những người mang có thân phận địa vị cao hơn hắn, ở trước mặt hắn mới có thể tiêu sái như thường, nhưng cũng chẳng ai dám nói đùa giỡn, dù thế nào cũng biết đúng mực, không giống như đối với Lôi Hồng Phi, có thể không kiêng nể gì cả.

Trên thực tế, có thể ở trước mặt Lâm Tĩnh mà chẳng hề kiêng dè, hoàn toàn thể hiện toàn bộ bản thân chắc cũng chỉ có mỗi Lôi Hồng Phi, tuy rằng y mang áp lực tình cảm đè nặng trong lòng, không biết nên biểu lộ với Lâm Tĩnh thế nào, nhưng dù sao cũng là người thân cận nhất trong sinh hoạt bình thường, nên mới có thể không cố kỵ, không có lo lắng như thế.

Bọn họ qua cửa khẩu, đưa mắt nhìn, bên ngoài không có một bóng người, ở chỗ này kiếm một chiếc xe taxi để chở khách cũng không có, chỉ có thể dựa vào hai chân mà xuống núi thôi.

Lôi Hồng Phi suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn đồn biên phòng, rất thân thiết nói với quan quân cao nhất ở đó: “Có thể dùng xe của các anh đưa chúng tôi xuống núi không? Tôi sẽ trả tiền.”

Có tiền, tất nhiên chuyện gì cũng có thể thương lượng được, dù sao hiện tại cũng đang bão tuyết, không ai lui tới, mấy quân sĩ Mông Cổ này cũng chẳng có gì làm, vì thế nhanh chóng bàn luận xong giá cả cùng Lôi Hồng Phi. Lôi Hồng Phi sảng khoái lập tức thanh toán toàn bộ khoản tiền, vì vậy mấy quân sĩ mặt mày rạng rỡ mà nhận tiền xong, lập tức gọi tới một binh sĩ có kỹ thuật lái xe tốt nhất, kêu cậu lái 1 chiếc xe việt dã tốt nhất tiễn bọn họ xuống núi.

Đây là chiếc xe do Trung Quốc chế tạo, là loại xe chạy được trên bốn loại địa hình, mang theo tính năng vượt chướng ngại vật, tính năng khá tốt, hơn nữa bên trong còn có tới 7 chỗ, cũng đủ cho họ 5 người kèm 1 tài xế đi. Tuy rằng bão tuyết khá lớn, đường núi gồ ghề, xe vẫn chạy như trên đất bằng. Sắp tới 5h, bọn họ đã ra khỏi núi tới một thành phố nhỏ đầu tiên.

Binh sĩ kia đặc biệt nịnh bợ, không có đưa bọn họ tới thôn nhỏ ngay chân núi mà chạy thẳng tới phía trước, tới một thành nhỏ tương đối phồn hoa, mới cho họ xuống. Lôi Hồng Phi tất nhiên hiểu ý của cậu, lại cho cậu thêm 200 nhân dân tệ làm típ, để cậu nhóc kia vui mừng, đưa tiếp họ tới thẳng bến xe đường dài bên trong thành, lúc này mới quay đầu rời đi.

Hiện tại “Blaze” đã dừng lại ở một thành nhỏ xa xa, không hề đi tiếp, cho nên Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh cũng không cần phải quá sốt ruột. Hai người thương nghị một hồi, vẫn do Lôi Hồng Phi trao đổi với tài xế lái xe đường dài ở bến xe.

Biên quan trên núi kia cũng không phải cửa khẩu chính giữa biên giới Trung Mông, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thương nhân hai người đi qua đi lại, cho nên thành phố nhỏ này cũng được xem là đầu mối giao thông then chốt, trong thành có không ít người làm việc lái xe taxi nhóm, lái xe đò, xe vận tải. Mấy ngày nay bão tuyết khá lớn, nên những người này mới không lên núi chờ, vẫn canh giữ ở bến xe, hy vọng có thể tìm được mối làm ăn. Lôi Hồng Phi nhìn một chút, chọn 1 chiếc xe xe 7 chỗ, sau đó bàn giá với tài xế.

Xe này vẫn của Trung Quốc chế tạo, nhưng không có chức năng che chắn tốt như xe của cửa khẩu biên phòng, cho nên ở con đường đầy tuyết đọng khó mà đi. Lôi Hồng Phi thương lượng với tài xế xong, đơn giản kêu gã mướn một chiếc máy ủi đất mở đường phía trước, sau đó mới thuận lợi mà đi được.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra khỏi thành phố, máy ủi đất lập tức bắt đầu tác nghiệp, ầm ầm chạy phía trước, đẩy tuyết đọng ở hai bên đường qua 1 bên, thanh thế kinh người.

Lâm Tĩnh và Lôi Hồng Phi ngồi ở ghế sau của việt dã việt dã, nhìn cảnh đó, không khỏi cười.

“Blaze” mặc dù có văn hóa, cũng không phải một lưu manh chân chính, sẽ không nghĩ ra được cách dùng máy ủi đất mở đường, rốt cục bị cầm chân, đây chính là trời muốn y chết, y chắc chắn trốn không thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện