Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 47



Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lăng Tử Hàn nhìn đống linh kiện trên ban công, trong mắt bỗng xuất hiện chút hoảng hốt. Cậu nhớ tới chuyện thật lâu trước đây, đã từng có thời điểm cậu ngồi ở sân vườn nhỏ trong núi phơi nắng, cảm giác vừa tỉnh lại, thì người đang ngồi bên cạnh đã đi vào nhà bếp, trong không khí phiêu tán mùi canh gà, trên bàn bày ra một đống linh kiện lẻ tẻ, cậu thu vào tầm mắt, lại cảm thấy an ninh vô cùng.

Đứng lặng ở đó 1 hồi, cậu liền xoay người quay vào phòng.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đã ăn xong rồi, đang cùng hai đứa nhỏ đi vào trong bếp dọn dẹp đồ. Lăng Tử Hàn nhìn hai đứa nhỏ đang giả bộ rất bận rộn, bên môi hiện ra nét cười.

Lâm Tĩnh là người có trật tự nhất, bỏ đồ ăn thừa vào trong tủ lạnh, còn chén dĩa cùng đũa muỗng thìa dơ thì bỏ vào trong máy rửa chén trí năng, sau đó vừa nói chuyện vừa cùng 3 người lớn nhỏ kia quay về phòng khách. Thấy Lăng Tử Hàn đang ngồi ở sofa xem tin tức, hắn ngừng 1 chút, lập tức cười nói: “Cậu sao rồi? Sức khỏe ổn chưa?”

“Khá.” Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu. “Hôm nay các anh không về à?”

“Ừ, trời muộn rồi, lại đang có tuyết rơi, nên không về.” Lôi Hồng Phi nói trước. “Bọn anh sẽ ở lại đây.”

“Được.” Lăng Tử Hàn vỗ vỗ sofa của mình. “Cái này có thể mở ra thành một cái giường lớn, các anh không cần nằm dưới đất ngủ đâu.”

Lâm Tĩnh lập tức gật đầu, “Được.”

Đêm hôm qua Lăng Tử Hàn bệnh cũ tái phát, tuy đã qua trị liệu, nhưng vẫn còn cảm giác khó chịu, làm nhiều chuyện như vậy tất nhiên cũng cảm giác mệt mỏi rã rời, bọn họ là bạn thân, cũng không cần phải khách khí, cậu liền đứng dậy, mỉm cười nói. “Tôi đi ngủ trước, tụi nhỏ giao cho các anh nhé.”

Hai đứa nhỏ thấy ba mình không truy cứu lỗi của mình nữa, nhất thời nhãn tình sáng lên, nhanh chân chạy tới kéo kéo tay của cậu, cười tủm tỉm mà nói: “Ba, ngủ, nghỉ ngơi.”

“Ừ, được.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của con, Lăng Tử Hàn cảm thấy rất ấm áp. Cậu đứng dậy đi rửa mặt, sau đó tìm hai cái chăn bông, hai cái gối cùng hai bộ pijama, ôm ra để qua 1 bên, lúc này mới vào phòng ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi.

Lâm Tĩnh nhìn bộ dáng mi phi sắc vũ của tụi nhỏ, nhịn không được cười nói: “Hổ khẩu thoát hiểm.”

Lôi Hồng Phi trêu chọc: “Tìm được đường sống trong chỗ chết.”

Hai đứa nhỏ vẫn đang nắm nắm tay, tươi cười rạng rỡ.

Bọn họ lại tiếp tục chơi 1 hồi, tụi nhỏ rốt cục chịu không nổi nữa, bắt đầu ngáp dài. Lâm Tĩnh liền mang tụi nhỏ vào trong buồng vệ sinh tắm rửa, thay đồ cho tụi nhỏ, cùng Lôi Hồng Phi bế tụi nhỏ vào nôi.

Hai đứa nhỏ khi chơi thì rất quậy, nhưng khi yên tĩnh lại thì lại mới thấy mệt vô cùng, hầu như là dính chặt vào gối đầu mà ngủ.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi xác nhận tụi nhỏ đã ngủ say, rón ra rón rén vào phòng ngủ, cẩn thận quan sát tình hình của Lăng Tử Hàn, thấy bệnh tình của cậu cũng không trở nặng, lúc này mới yên tâm mà trở lại phòng khách.

Cái sofa này là do Vệ Thiên Vũ sau khi mua đã làm mới lại, có chút thay đổi, rất nhiều công năng, nhưng thao tác lại rất đơn giản, Lôi Hồng Phi nghiên cứu một chút, ấn cái nút bên ngoài, sofa rộng lớn kia liền tự động kéo dài ra, biến thành một cái giường đôi rất lớn.

Lâm Tĩnh cầm lấy hai bộ pijama cẩn thận nhìn 1 chút, lấy một bộ có vẻ lớn nhất ném cho Hồng Phi. “Anh tắm trước đi.”

Lôi Hồng Phi “Ừ” Một tiếng, liền vào phòng tắm. Chờ y tắm rửa xong rồi, Lâm Tĩnh đã đem gối cùng chăn trải ra trên giường xong rồi.

Tuy rằng hiện tại hai người họ phải ngủ chung 1 giường, nhưng trước đây khi ở trong quân đội cũng từng ngủ chung một giường lớn mấy chục người, nên không có gì bất tự nhiên cả. Sau khi Lôi Hồng Phi bị thương, Lâm Tĩnh vẫn chăm sóc cho y, hai người ở cùng một chỗ thời gian khá lâu, chuyện gì cũng trở thành tự nhiên hơn, vì vậy Lôi Hồng Phi liền kéo chăn ra leo lên giường, thuận miệng nói: “Cậu nhanh tắm đi, tối hôm qua hầu như không ngủ rồi, hôm nay nên nghỉ sớm 1 chút, nếu không mai đi làm không nổi đâu.”

“Ừ, anh ngủ trước đi, tôi lập tức ra.” Lâm Tĩnh thuận miệng nói, nhìn y đắp chăn rồi, liền tắt đèn, sau đó vào phòng tắm.

Lôi Hồng Phi luôn luôn phóng khoáng, mặc kệ ở đâu, dù hoàn cảnh tốt hay xấu, nằm xuống là có thể lập tức ngủ, để trong một buổi tối ngắn ngủi có thể nghỉ ngơi nhiều nhất, thời gian tắm của Lâm Tĩnh cũng không lâu, đợi khi hắn ra ngoài, thì y đã ngủ rồi. Lâm Tĩnh nghe tiếng hít thở có tiết tấu trong bóng tối, biết rõ phần bên mà y đang nằm, liền đi tới bên kia, nằm xuống giường.

Bọn họ không có tâm sự gì, đều nằm xuống liền ngủ, một đêm vô mơ tới hừng đông. Nhưng Lăng Tử Hàn lại ngủ không được ngon, đã sớm dậy. Cậu không muốn quấy nhiễu hai người đang ngủ ở bên ngoài, liền không ngồi dậy, vẫn nằm ở trên giường dưỡng thần. Trong lòng cậu có chút nhiễu loạn, suy đông nghĩ tây, phần lớn thời gian đều đặt lên người hai đứa con thơ, sau đó nghĩ tới chuyện hôm qua tụi nhỏ tháo đồ đạc ra, rồi tiện đà suy nghĩ tới việc tụi nhỏ đi tìm lá chắn rồi tới tình hình ở chung của hai người ở bên ngoài.

Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh lúc trước một đông một tây, cách nhau xa xôi, dù là gia thế bối cảnh hay lý lịch, sự đời trải nghiệm cũng đều khác xa nhau, mà tính tình cùng thái độ làm người, phong cách xử thế cũng là một trời một vực, sau đó Lâm Tĩnh được điều đến Bắc Kinh, trở thành đồng nghiệp với Lôi Hồng Phi, Lăng Tử Hàn đã từng vài lần gặp qua bọn họ, cũng chưa từng nghĩ tới phương diện gì khác. Khi đó, Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh ở cùng với nhau cùng với biểu hiện khi y ở chung với Ninh Giác Phi đều không có khác biệt, là phần tình cảm thuộc về chiến hữu anh em thân thiết, không có chút ám muội nào. Thế nhưng, hai ngày qua khi nhìn lại bọn họ, Lăng Tử Hàn lại có chút giật mình, suy xét chút gì đó không được bình thường ở đây. Suy nghĩ lại, từ khi Lôi Hồng Phi bị trọng thương, thái độ của Lâm Tĩnh đối với y có sự biến chuyển khá lớn, chỉ là Lôi Hồng Phi bị thương nặng trí tàn, tất cả mọi người đều đối xử với y khác trước, nên cũng không ai phát hiện ra, ngay cả đương sự cũng không chú ý thấy, vì vậy tới giờ Lăng Tử Hàn mới cảm giác có chút khác thường.

Cậu nhắm mắt lại, nhiền lần suy qua nghĩ lại tình hình của Lôi Hồng Phi và Lâm Tĩnh, không cần cẩn thận suy xét, nghĩ hai người họ đã bị hấp dẫn bởi nhau rồi, chỉ là, cậu cũng hiểu tính cách của hai người họ, nếu như không đâm thủng cửa sổ giấy giữa hai người họ, thì hai người họ sẽ vô tri giác, trái lại dễ nước chảy thành sông, nếu giờ nói thẳng ra, chỉ sợ sẽ khiến mọi chuyện rối tung, khiến người họ đề phòng lẫn nhau, từ nay về sau không hòa hợp nữa, thì cũng không tốt, vì vậy cậu cũng không đi quản nữa.

Suy nghĩ miên man một hồi, sắc trời bên ngoài chậm rãi sáng lên, phòng khách cũng truyền ra chút động tĩnh, hiển nhiên hai người kia đã tỉnh.

Lôi Hồng Phi mở mắt ra, cảm giác rất thoải mái, đang muốn duỗi dài thắt lưng, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh có người, liền quay đầu nhìn.

Lâm Tĩnh đang an tĩnh ngủ say, khuôn mặt tuấn mỹ cũng mang vài nét nguyên tắc.

Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Tĩnh rất nhanh tỉnh lại từ cơn say ngủ. Hắn mở mắt nhìn 1 chút, đôi mi hơi nhíu lúc này cũng dần giãn ra, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ rồi?” Trong thanh âm mang theo lười nhác hiếm thấy.

Lôi Hồng Phi đưa tay lên nhìn đồng hồ, thoải mái mà nói: “Sắp 7h rồi.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh nhắm mắt lại 1 chút, lúc này mới đứng dậy. “Rời giường thôi.”

Lôi Hồng Phi cũng đứng dậy theo, vừa mặc bộ quần áo hôm qua vừa tự nhủ: “Hôm nay mang theo vài bộ quần áo cùng vài đồ dùng cá nhân tới đây đi, nếu không không tiện lắm.”

“Đúng vậy.” Lâm Tĩnh đồng ý. “Hôm nay sau khi anh tan ca thì về bộ tư lệnh thu dọn trước đi, sau đó tôi cùng anh tới đây.”

Lôi Hồng Phi không chút nghĩ ngợi đáp ứng: “Được.”

Trong phòng ngủ, Lăng Tử Hàn nghe cuộc đối thoại nhỏ nhẹ bên ngoài, chậm rãi mở mắt, trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng tái nhợt mang vài phần tình cảm nhu hòa ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện