Hồ Nữ
Chương 44: Tình dần dần sâu
Ăn xong quả long tiên, Tuyết Hoa duỗi duỗi đầu lưỡi phấn nộn liếm nước
trái cây sót ngoài miệng, vẻ mặt tự hào nói: "Một chút cũng không lãng
phí." Mỗi một giọt nước trái cây của quả long tiên đều ẩn chứa linh khí, tuy nàng có thần khí không quan tâm tới chút linh khí ít ỏi kia, nhưng
hương vị nước trái cây ngọt ngào lại có chút chua nhẹ, nàng không nỡ
lãng phí.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: "Tu luyện đi." Nói xong, hắn nhắm mắt lại bắt đầu khóa tu hàng ngày.
Tuyết Hoa chạy về phía ổ hồ ly mà Hạ Lăng Vân dùng quần áo làm tạm cho nàng bắt đầu gọi thần khí ra đặt dưới thân, nhanh chóng tu luyện.
Bên dòng suối nhỏ, hai luồng linh quang xuất hiện, một là màu xanh lá đậm đặc, một là hỗn hợp đổ và xanh lá, đồng thời có linh quang màu sắc khá kì lạ.
Bởi vì tu vi linh lực của Hạ Lăng Vân cao thâm, nên khóa tu luyện hàng ngày của hắn cũng dài hơn, tu vi linh lực của tiểu hồ ly so với hắn thấp hơn, nhưng có thần khí, nên sau khi trăng lên c ũng hoàn thành khóa tu luyện hàng ngày.
Đi chỗ khác chơi? Được rồi, lông động vật rất dễ bị nhiễm bẩn, nàng đang sạch sẽ thế này không nên chui vào bụi cỏ, vẫn nên nằm sấp ở đây ngắm mĩ nam a.
Trong lòng tiểu hồ ly Tuyết Hoa thầm quyết định, mang theo tâm tình thưởng thức quan sát Hạ Lăng Vân.
Dưới ánh trăng sáng, bên trong linh quang màu xanh lục đậm đặc, một thân áo bào trắng hai mắt khép hờ, gương mặt tuyệt mĩ bình thản, mái tóc dài như mực xõa tung trước ngực và sau vai hắn.
Nam thần, nam thần của ta, ta thích... Không, ta yêu chàng, khi nào chàng mới có thể yêu ta? Không phải là yêu sủng vật hay yêu thích hài tử, mà là tình yêu nam nữ?
<!--Ambient video inpage desktop-->
Thân thể hồ ly chết tiệt, lúc nào nàng mới có thể trưởng thành?
Nhưng mà, sau khi nàng trưởng thành biến hóa, liệu hắn có để ý chủng tộc, không nảy sinh tình yêu nam nữ với nàng?
Cho dù thế nào, nàng cũng phải dũng cảm theo đuổi hắn, vận lộn đọ sức với tình yêu!
Ngồi trong áo choàng của Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa giơ móng vuốt trái lên trời âm thầm thề: Vì tình yêu nam thần, nàng sẽ phấn đấu không ngừng.
Chân trời phía đông dần dần xuất hiện tia sáng, Hạ Lăng Vân thu công, nhìn hai mắt tiểu hồ ly đang mở lớn nhìn mình chăm chú, giống như là trung khuyển si ngốc nhìn chủ nhất, giống như hắn là tín ngưỡng duy nhất của nàng, giống như vì hắn nàng sẽ chờ đợi tới thiên trường địa cửu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Tuyết Hoa, ngươi đang nghĩ gì?" Hắn nhẹ nhàng hỏi, hai con mắt đen đầy trìu mến.
"Nghĩ tới người, đã lâu không gặp người, ta nhớ người." Tuyết Hoa nói xong, nhảy tới chỗ hắn, ý định bò lên đùi hắn.
"Tuyết Hoa, đứa nhỏ này." Hạ Lăng Vân cười nhẹ, khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói, "Về sau ngươi sẽ trở trành thục nữ, không thể tùy tiện bò lên thân người khác." Hắn ngăn tiểu hồ ly đang định bò lên người mình, nhấc nàng để sang bên cạnh.
"Ah, vì sao? Oa, ô ô ô..." Tuyết Hoa lập tức kêu lên.
"Nói tiếng người." Không hiểu tiếng nói hồ ly Hạ Lăng Vân nói, tiện tay lấy ra một viên đan dược giúp tăng cường cơ thể, bỏ lớp sáp bao bên ngoài nhét vào miệng nàng.
Đầu lưỡi Tuyết Hoa khẽ cuốn, ăn dược hoàn vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao, ta thích người, vì sao không thể leo lên người?" Sao không cho nàng ôm? Nói chuyện thục nữ với một con hồ ly, đúng là chuyện cười!
"Tuyết Hoa, ta hi vọng ngươi trở thành một hồ ly thục nữ cử chỉ lời nói ôn nhu tao nhã." Hạ Lăng Vân nói, linh hồ Mị nhi được giáo dưỡng cũng không tệ lắm, nhưng mà hắn hi vọng nếu được hắn giáo dưỡng nàng sẽ càng văn nhã hơn, cao quý hơn, tương lai trở thành một hồ ly có tri thức ưu nhã hiểu biết.
"Ta là hồ ly tinh, ta là hồ ly tinh." Tuyết Hoa khó chịu bắt đầu ồn ào... thân thể nhỏ nhắn cố leo lên đùi hắn.
Thấy hắn không có ý định ngăn cản, nàng bám hai chân trước vào, sau đó không thấy hắn từ chối, nàng lập tức nhảy lên đùi hắn nằm lên đùi hắn, móng vuốt bám chặt áo bào hắn.
Ánh mắt, hành động lén lút của nàng Hạ Lăng Vân nhìn rõ ràng, không nhịn được nở nụ cười, giả vờ giận dữ nói: "Được rồi, ngươi còn nhỏ."
Động vật dù có linh trí thế nào, nhưng trí lực vẫn phát triện chậm chạp, thậm chí linh cầm linh thú mấy trăm năm đều duy trì ở trạng thái trẻ nhỏ, hắn không cần quá nghiêm khắc với nàng.
Nhìn vầng sáng phía Đông bầu trời, Hạ Lăng Vân lấy một hồ lô trong vòng càn khôn, mở nút, sau đó lấy ra mấy quả trái cây cùng một khối bánh đậu xanh.
Thấy hai con mắt của nàng dõi theo trái cây mình lấy ra, Hạ Lăng Vân mỉm cười đưa nàng hai quả.
Tuyết Hoa nhận lấy trái cây nam thần cho vừa ăn vừa hỏi: "Mỗi lần người chỉ ăn một chút, thật sự không làm sao?" Cùng hắn ở một chỗ, nàng chưa từng ngừng quan sát. Lúc ở Vong Trần Cư, Thường Đức Thường Hưng sẽ nấu cơm, mỗi lần hắn chỉ ăn non nửa chén cơm và canh.
"Thân thể của ta đã trải qua sự tẩy rửa linh lực và rèn luyện, đối với khả năng hấp thụ đồ ăn rất cao, đồng thời thân thể cũng như tinh linh thảo mộc có thể hấp thu năng lượng của thiên nhiên, cho nên chỉ cần có cường độ chiến đấu cao, không cần phải ăn uống nhiều."
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói. Nếu cơ thể của hắn không còn cần đồ ăn, tất cả năng lượng sẽ thông qua thân thể trực tiếp hấp thu từ tự nhiên, lúc đó hắn có thể đạp phá hư không, bạch nhật phi thăng rồi.
Tiên nhân tu luyện tới trình độ nào đó thật sự sẽ không màng khói lửa nhân gian?
Thế nhưng mà nàng nhớ thần thoại xưa nói tiên nhân sẽ ăn gan rồng tủy phượng, ngọc dịch quỳnh tương, ở hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương?
Tiên nhân cũng ăn uống có dục vọng. Ngọc hoàng đại đế còn cùng Vương mẫu nương nương sinh ra thất tiên nữ, cho nên tiên nhân cũng có thất tình lục dục.
Tuyết Hoa nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi lông xù.
Mặc kệ thân thể nam thần thế nào, thất tình lục dục phai nhạt ra sao, dù sao nàng yêu hắn, luôn ở cùng hắn. Nhân viên quản lý thứ n nói hắn sẽ vì Lệ Quân Hoa mà thần hồn điên đảo, điều này nói rõ thất tình lục dục của hắn còn chôn sâu tận bên trong, tới thời điểm sẽ bạo phát ra.
Nhìn thấy nàng yên tĩnh như vậy, Hạ Lăng Vân ăn xong bánh và trái cây lau tay, rồi dùng ngón tay chải bộ lông dầy của nàng.
"Ô~~~" Tuyết Hoa phát ra tiếng kêu rầm rì thích ý trong cổ họng, khẽ nhắm hai mắt hưởng thụ sự dịu dàng của nam thần.
"Tuyết Hoa, trời đã sáng." Thật lâu, Hạ Lăng Vân nói, nếu không có Tuyết Hoa, hắn đi tới khi nào gặp tòa thành trì sẽ nghỉ ngơi một lát rồi sau đó xuất phát.
Nhưng mà hắn cũng không phải quá gấp, vì lúc Đạo Nguyên viết thư cho hắn nói Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ mới xuất hiện một ngày, tính toán thời gian cho tới hôm nay cũng có mười ba ngày, hắn có thể tới đảo Hỏa Vân trước thời điểm Thái Hư Huyễn Cảnh đóng lại, đón Đạo Nguyên và đệ tử hắn.
Hắn thật lòng hi vọng, mình có thể gặp lại bạn hữu và nữ hài tử mình đã từng gặp mặt, khỏe mạnh rời khỏi huyễn cảnh.
"A..., Tiên Quân, chúng ta nên xuất phát." Tuyết Hoa bất đắc dĩ nói.
Xem ra không có cách nào ngăn cản Hạ Lăng Vân và Lệ Quân Hoa gặp mặt, nàng chỉ có cách nhìn theo tình thế mà hành động.
Bầu trời âm u, gió thật to, phía Đông mây đen cuồn cuộn, Tuyết Hoa rất vui vẻ mà kêu lên: "Tiên Quân, trời sắp có mưa và sét rồi." Nếu như chỉ là mưa nhỏ, Hạ Lăng Vân sẽ dùng pháp thuật tránh nước, phi hành ở tầng thấp. Nhưng nếu trời mưa to, còn có sét, hắn cần phải dừng lại đợi cơn dông qua đi.
"Ừ." Hạ Lăng Vân khẽ xoay mặt nhìn về phía Bắc nói: "Ở kia có tòa thành, chúng ta sẽ tới nghỉ ngơi." Nói xong, hắn ôm Tuyết Hoa phi nhanh về phía thành trì.
Cuồng phong cuốn bụi đất, nhánh cây kêu rắc... rắc... lay động kịch liệt, người đi đường cũng biết gió bão tới nhao nhao chạy vào trong thành. Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa từ trên cao lướt qua tường thành, sau đó nhanh chóng đáp xuống một chỗ vắng ít người chú ý trong thành.
Sau đó tùy tiện lấy ra một tay nải màu xanh ngụy trang thân phận, Hạ Lăng Vân nói: "Chúng ta tìm trà lâu tránh mưa." Mây đen càng lúc càng gần, giống như là sắp tới đỉnh đầu, hắn có thể cảm nhận được mưa và mây đen đang ngưng tụ điện lôi. Công kích của lôi lực so với hỏa chỉ mạnh hơn chứ không yếu, thiên lôi chính là kiếp nạn mà tu tiên giả gặp phải trước khi muốn đạp phá hư không.
Chân trước của tiểu hồ ly bám vào cánh tay hắn đầu thì nhìn quanh bốn phía, sau đó nói, "Chỗ đó có trà lâu."
Nhìn hình ảnh ấm trà với lá trà thêu trên lá cờ màu đỏ tung bay trước cửa trà lâu.
"Ngươi phân biệt được ấm trà và bầu rượu? Thật thông minh." Hạ Lăng Vân tán dương sờ sờ đầu nàng nói, "Tuyết Hoa, từ giờ ngươi đừng nói tiếng người, cẩn thận dọa sợ người khác." Nhân loại luôn sợ hãi sinh vật mà mình không biết, đối mặt với hồ ly tinh trong truyền thuyết càng sợ hãi không thôi.
"Vâng." Tuyết Hoa lập tức nói, "Oa, ô."
"Bé ngoan." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, đi về phái trà lâu cách đó bảy tám chục bước.
Trên hai bên đường, rất nhiều tiểu thương vội thu dọn sạp hàng, xung quanh là người đi lại nhốn nháo.
"Rào, rào rào..." Trong lúc cơn mưa tới, người đi đường sợ hãi, nhanh chóng chạy vào mái hiên tránh mưa.
Hạ Lăng Vân cũng bước nhanh, chạy tới trà lâu uống trà. Trong trà lâu đã có mười mấy người rồi, chưởng quầy cùng tiểu nhị đang chiêu đãi. Đối với những người tránh mưa thì bọn họ uyển chuyển yêu cầu đứng sang một bên tránh ảnh hưởng tới kinh doanh của tiệm, còn với khách nhân, họ ân cần tiếp đãi.
Nhìn thấy Hạ Lăng Vân bước nhanh tới, tiểu nhị vội lên nghênh đón, "Khách quan, người muốn uống trà?" Nhìn công tử tuấn mĩ tay ôm một động vật nhỏ màu trắng, tóc dài không trói buộc không cài trâm tùy ý để xõa tung, mặc một áo trắng cổ xưa. Mặc dù không mang theo tùy tùng, nhưng khí độ bình thản tao nhã, quanh thân lộ ra khí chất vương giả uy nghi.
"Ừ. Lầu một quá ồn." Hạ Lăng Vân nói. Bình thường trên lầu của trà lâu rất yên tĩnh, chiêu đãi những khách nhân có tiền hoặc có thân phận.
"Mời khách quan lên lầu." Tiểu nhị lập tức nói, sau đó dẫn Hạ Lăng Vân lên lầu.
Lầu hai quả nhiên rất yên tĩnh chỉ có bảy tám vị khác mặc trường bào uống trà nói chuyện phiếm. Hạ Lăng Vân chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nói: "Cho ta một bình trà xanh, với một ít điểm tâm." Ở trà lâu có cung cấp một số món ăn nhẹ.
"Vâng, khách quan." Tiểu nhị thấy khách nhân dễ chịu, lập tức khom người nói.
"Tuyết Hoa, đợi lát nữa mang điểm tâm lên, nếu thấy thích chúng ta sẽ lấy một vài cái mang đi." Hạ Lăng Vân nói. Tuyết Hoa không giống với hồ ly thông thường, rất thích ăn đồ ăn của nhân loại.
"Oa ô." Tuyết Hoa thấp giọng kêu lên, nhìn xung quanh, cũng không nhảy lên bàn, mà tiếp tục uốn éo trong ngực Hạ Lăng Vân.
Ở đây tràn ngập mùi trà, nhưng mũi hồ ly của nàng có thể ngửi ra được xung quanh có những mùi khó chịu, cho nên nàng không muốn rời khỏi vòng tay và cơ thể có mùi thơm của hắn.
Trong chốc lát, tiểu nhị đã bưng đồ lên, cười nói: "Khách quan, tiểu nhân mang cho người một bình bích loa xuân, hôm nay có nem rán, bánh hoa hẹ, bánh ngàn tầng. Nếu khách nhân có việc dặn dò, xin cứ bảo tiểu nhân." Vừa nói chuyện, hắn vừa nhanh nhẹn bày điểm tâm lên, bên cạnh là chiếc đũa, cùng với đĩa sứ và ấm trà, chung trà cũng đặt lên mặt bàn.
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, chờ hắn lùi ra nâng ấm châm trà, sau đó khẽ lắc rồi đổ chén trà ra ngoài cửa sổ.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa nhìn mà cười thầm trong lòng. Dù sao bên ngoài trời mưa, hắn không đạo đức mà hắt loạn nước cũng không ai biết.
Hạ Lăng Vân nhấc tiểu hồ ly đang nhịn cười đến run người đặt lên bàn nói: "Ăn điểm tâm."
Nói xong, hắn cầm đũa kẹp điểm tâm ở mỗi đĩa rồi đặt lên mặt bàn cho Tuyết Hoa ăn. Hắn không ngại dùng chung đũa chén với nàng, nhưng nơi này là trà lâu, khách nhân sẽ chú ý sủng vật cùng sử dung dụng cụ với chủ nhân.
Tuyết Hoa cũng biết đạo lý này, cũng không so đo, thật biết điều cúi đầu ăn bánh ngọt.
Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: "Tu luyện đi." Nói xong, hắn nhắm mắt lại bắt đầu khóa tu hàng ngày.
Tuyết Hoa chạy về phía ổ hồ ly mà Hạ Lăng Vân dùng quần áo làm tạm cho nàng bắt đầu gọi thần khí ra đặt dưới thân, nhanh chóng tu luyện.
Bên dòng suối nhỏ, hai luồng linh quang xuất hiện, một là màu xanh lá đậm đặc, một là hỗn hợp đổ và xanh lá, đồng thời có linh quang màu sắc khá kì lạ.
Bởi vì tu vi linh lực của Hạ Lăng Vân cao thâm, nên khóa tu luyện hàng ngày của hắn cũng dài hơn, tu vi linh lực của tiểu hồ ly so với hắn thấp hơn, nhưng có thần khí, nên sau khi trăng lên c ũng hoàn thành khóa tu luyện hàng ngày.
Đi chỗ khác chơi? Được rồi, lông động vật rất dễ bị nhiễm bẩn, nàng đang sạch sẽ thế này không nên chui vào bụi cỏ, vẫn nên nằm sấp ở đây ngắm mĩ nam a.
Trong lòng tiểu hồ ly Tuyết Hoa thầm quyết định, mang theo tâm tình thưởng thức quan sát Hạ Lăng Vân.
Dưới ánh trăng sáng, bên trong linh quang màu xanh lục đậm đặc, một thân áo bào trắng hai mắt khép hờ, gương mặt tuyệt mĩ bình thản, mái tóc dài như mực xõa tung trước ngực và sau vai hắn.
Nam thần, nam thần của ta, ta thích... Không, ta yêu chàng, khi nào chàng mới có thể yêu ta? Không phải là yêu sủng vật hay yêu thích hài tử, mà là tình yêu nam nữ?
<!--Ambient video inpage desktop-->
Thân thể hồ ly chết tiệt, lúc nào nàng mới có thể trưởng thành?
Nhưng mà, sau khi nàng trưởng thành biến hóa, liệu hắn có để ý chủng tộc, không nảy sinh tình yêu nam nữ với nàng?
Cho dù thế nào, nàng cũng phải dũng cảm theo đuổi hắn, vận lộn đọ sức với tình yêu!
Ngồi trong áo choàng của Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa giơ móng vuốt trái lên trời âm thầm thề: Vì tình yêu nam thần, nàng sẽ phấn đấu không ngừng.
Chân trời phía đông dần dần xuất hiện tia sáng, Hạ Lăng Vân thu công, nhìn hai mắt tiểu hồ ly đang mở lớn nhìn mình chăm chú, giống như là trung khuyển si ngốc nhìn chủ nhất, giống như hắn là tín ngưỡng duy nhất của nàng, giống như vì hắn nàng sẽ chờ đợi tới thiên trường địa cửu, trong lòng cảm thấy ấm áp.
"Tuyết Hoa, ngươi đang nghĩ gì?" Hắn nhẹ nhàng hỏi, hai con mắt đen đầy trìu mến.
"Nghĩ tới người, đã lâu không gặp người, ta nhớ người." Tuyết Hoa nói xong, nhảy tới chỗ hắn, ý định bò lên đùi hắn.
"Tuyết Hoa, đứa nhỏ này." Hạ Lăng Vân cười nhẹ, khẽ lắc đầu, uyển chuyển nói, "Về sau ngươi sẽ trở trành thục nữ, không thể tùy tiện bò lên thân người khác." Hắn ngăn tiểu hồ ly đang định bò lên người mình, nhấc nàng để sang bên cạnh.
"Ah, vì sao? Oa, ô ô ô..." Tuyết Hoa lập tức kêu lên.
"Nói tiếng người." Không hiểu tiếng nói hồ ly Hạ Lăng Vân nói, tiện tay lấy ra một viên đan dược giúp tăng cường cơ thể, bỏ lớp sáp bao bên ngoài nhét vào miệng nàng.
Đầu lưỡi Tuyết Hoa khẽ cuốn, ăn dược hoàn vẻ mặt đau khổ nói: "Vì sao, ta thích người, vì sao không thể leo lên người?" Sao không cho nàng ôm? Nói chuyện thục nữ với một con hồ ly, đúng là chuyện cười!
"Tuyết Hoa, ta hi vọng ngươi trở thành một hồ ly thục nữ cử chỉ lời nói ôn nhu tao nhã." Hạ Lăng Vân nói, linh hồ Mị nhi được giáo dưỡng cũng không tệ lắm, nhưng mà hắn hi vọng nếu được hắn giáo dưỡng nàng sẽ càng văn nhã hơn, cao quý hơn, tương lai trở thành một hồ ly có tri thức ưu nhã hiểu biết.
"Ta là hồ ly tinh, ta là hồ ly tinh." Tuyết Hoa khó chịu bắt đầu ồn ào... thân thể nhỏ nhắn cố leo lên đùi hắn.
Thấy hắn không có ý định ngăn cản, nàng bám hai chân trước vào, sau đó không thấy hắn từ chối, nàng lập tức nhảy lên đùi hắn nằm lên đùi hắn, móng vuốt bám chặt áo bào hắn.
Ánh mắt, hành động lén lút của nàng Hạ Lăng Vân nhìn rõ ràng, không nhịn được nở nụ cười, giả vờ giận dữ nói: "Được rồi, ngươi còn nhỏ."
Động vật dù có linh trí thế nào, nhưng trí lực vẫn phát triện chậm chạp, thậm chí linh cầm linh thú mấy trăm năm đều duy trì ở trạng thái trẻ nhỏ, hắn không cần quá nghiêm khắc với nàng.
Nhìn vầng sáng phía Đông bầu trời, Hạ Lăng Vân lấy một hồ lô trong vòng càn khôn, mở nút, sau đó lấy ra mấy quả trái cây cùng một khối bánh đậu xanh.
Thấy hai con mắt của nàng dõi theo trái cây mình lấy ra, Hạ Lăng Vân mỉm cười đưa nàng hai quả.
Tuyết Hoa nhận lấy trái cây nam thần cho vừa ăn vừa hỏi: "Mỗi lần người chỉ ăn một chút, thật sự không làm sao?" Cùng hắn ở một chỗ, nàng chưa từng ngừng quan sát. Lúc ở Vong Trần Cư, Thường Đức Thường Hưng sẽ nấu cơm, mỗi lần hắn chỉ ăn non nửa chén cơm và canh.
"Thân thể của ta đã trải qua sự tẩy rửa linh lực và rèn luyện, đối với khả năng hấp thụ đồ ăn rất cao, đồng thời thân thể cũng như tinh linh thảo mộc có thể hấp thu năng lượng của thiên nhiên, cho nên chỉ cần có cường độ chiến đấu cao, không cần phải ăn uống nhiều."
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói. Nếu cơ thể của hắn không còn cần đồ ăn, tất cả năng lượng sẽ thông qua thân thể trực tiếp hấp thu từ tự nhiên, lúc đó hắn có thể đạp phá hư không, bạch nhật phi thăng rồi.
Tiên nhân tu luyện tới trình độ nào đó thật sự sẽ không màng khói lửa nhân gian?
Thế nhưng mà nàng nhớ thần thoại xưa nói tiên nhân sẽ ăn gan rồng tủy phượng, ngọc dịch quỳnh tương, ở hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương?
Tiên nhân cũng ăn uống có dục vọng. Ngọc hoàng đại đế còn cùng Vương mẫu nương nương sinh ra thất tiên nữ, cho nên tiên nhân cũng có thất tình lục dục.
Tuyết Hoa nhẹ nhàng đong đưa cái đuôi lông xù.
Mặc kệ thân thể nam thần thế nào, thất tình lục dục phai nhạt ra sao, dù sao nàng yêu hắn, luôn ở cùng hắn. Nhân viên quản lý thứ n nói hắn sẽ vì Lệ Quân Hoa mà thần hồn điên đảo, điều này nói rõ thất tình lục dục của hắn còn chôn sâu tận bên trong, tới thời điểm sẽ bạo phát ra.
Nhìn thấy nàng yên tĩnh như vậy, Hạ Lăng Vân ăn xong bánh và trái cây lau tay, rồi dùng ngón tay chải bộ lông dầy của nàng.
"Ô~~~" Tuyết Hoa phát ra tiếng kêu rầm rì thích ý trong cổ họng, khẽ nhắm hai mắt hưởng thụ sự dịu dàng của nam thần.
"Tuyết Hoa, trời đã sáng." Thật lâu, Hạ Lăng Vân nói, nếu không có Tuyết Hoa, hắn đi tới khi nào gặp tòa thành trì sẽ nghỉ ngơi một lát rồi sau đó xuất phát.
Nhưng mà hắn cũng không phải quá gấp, vì lúc Đạo Nguyên viết thư cho hắn nói Thái Hư Huyễn Cảnh thượng cổ mới xuất hiện một ngày, tính toán thời gian cho tới hôm nay cũng có mười ba ngày, hắn có thể tới đảo Hỏa Vân trước thời điểm Thái Hư Huyễn Cảnh đóng lại, đón Đạo Nguyên và đệ tử hắn.
Hắn thật lòng hi vọng, mình có thể gặp lại bạn hữu và nữ hài tử mình đã từng gặp mặt, khỏe mạnh rời khỏi huyễn cảnh.
"A..., Tiên Quân, chúng ta nên xuất phát." Tuyết Hoa bất đắc dĩ nói.
Xem ra không có cách nào ngăn cản Hạ Lăng Vân và Lệ Quân Hoa gặp mặt, nàng chỉ có cách nhìn theo tình thế mà hành động.
Bầu trời âm u, gió thật to, phía Đông mây đen cuồn cuộn, Tuyết Hoa rất vui vẻ mà kêu lên: "Tiên Quân, trời sắp có mưa và sét rồi." Nếu như chỉ là mưa nhỏ, Hạ Lăng Vân sẽ dùng pháp thuật tránh nước, phi hành ở tầng thấp. Nhưng nếu trời mưa to, còn có sét, hắn cần phải dừng lại đợi cơn dông qua đi.
"Ừ." Hạ Lăng Vân khẽ xoay mặt nhìn về phía Bắc nói: "Ở kia có tòa thành, chúng ta sẽ tới nghỉ ngơi." Nói xong, hắn ôm Tuyết Hoa phi nhanh về phía thành trì.
Cuồng phong cuốn bụi đất, nhánh cây kêu rắc... rắc... lay động kịch liệt, người đi đường cũng biết gió bão tới nhao nhao chạy vào trong thành. Hạ Lăng Vân ôm Tuyết Hoa từ trên cao lướt qua tường thành, sau đó nhanh chóng đáp xuống một chỗ vắng ít người chú ý trong thành.
Sau đó tùy tiện lấy ra một tay nải màu xanh ngụy trang thân phận, Hạ Lăng Vân nói: "Chúng ta tìm trà lâu tránh mưa." Mây đen càng lúc càng gần, giống như là sắp tới đỉnh đầu, hắn có thể cảm nhận được mưa và mây đen đang ngưng tụ điện lôi. Công kích của lôi lực so với hỏa chỉ mạnh hơn chứ không yếu, thiên lôi chính là kiếp nạn mà tu tiên giả gặp phải trước khi muốn đạp phá hư không.
Chân trước của tiểu hồ ly bám vào cánh tay hắn đầu thì nhìn quanh bốn phía, sau đó nói, "Chỗ đó có trà lâu."
Nhìn hình ảnh ấm trà với lá trà thêu trên lá cờ màu đỏ tung bay trước cửa trà lâu.
"Ngươi phân biệt được ấm trà và bầu rượu? Thật thông minh." Hạ Lăng Vân tán dương sờ sờ đầu nàng nói, "Tuyết Hoa, từ giờ ngươi đừng nói tiếng người, cẩn thận dọa sợ người khác." Nhân loại luôn sợ hãi sinh vật mà mình không biết, đối mặt với hồ ly tinh trong truyền thuyết càng sợ hãi không thôi.
"Vâng." Tuyết Hoa lập tức nói, "Oa, ô."
"Bé ngoan." Hạ Lăng Vân mỉm cười nói, đi về phái trà lâu cách đó bảy tám chục bước.
Trên hai bên đường, rất nhiều tiểu thương vội thu dọn sạp hàng, xung quanh là người đi lại nhốn nháo.
"Rào, rào rào..." Trong lúc cơn mưa tới, người đi đường sợ hãi, nhanh chóng chạy vào mái hiên tránh mưa.
Hạ Lăng Vân cũng bước nhanh, chạy tới trà lâu uống trà. Trong trà lâu đã có mười mấy người rồi, chưởng quầy cùng tiểu nhị đang chiêu đãi. Đối với những người tránh mưa thì bọn họ uyển chuyển yêu cầu đứng sang một bên tránh ảnh hưởng tới kinh doanh của tiệm, còn với khách nhân, họ ân cần tiếp đãi.
Nhìn thấy Hạ Lăng Vân bước nhanh tới, tiểu nhị vội lên nghênh đón, "Khách quan, người muốn uống trà?" Nhìn công tử tuấn mĩ tay ôm một động vật nhỏ màu trắng, tóc dài không trói buộc không cài trâm tùy ý để xõa tung, mặc một áo trắng cổ xưa. Mặc dù không mang theo tùy tùng, nhưng khí độ bình thản tao nhã, quanh thân lộ ra khí chất vương giả uy nghi.
"Ừ. Lầu một quá ồn." Hạ Lăng Vân nói. Bình thường trên lầu của trà lâu rất yên tĩnh, chiêu đãi những khách nhân có tiền hoặc có thân phận.
"Mời khách quan lên lầu." Tiểu nhị lập tức nói, sau đó dẫn Hạ Lăng Vân lên lầu.
Lầu hai quả nhiên rất yên tĩnh chỉ có bảy tám vị khác mặc trường bào uống trà nói chuyện phiếm. Hạ Lăng Vân chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, nói: "Cho ta một bình trà xanh, với một ít điểm tâm." Ở trà lâu có cung cấp một số món ăn nhẹ.
"Vâng, khách quan." Tiểu nhị thấy khách nhân dễ chịu, lập tức khom người nói.
"Tuyết Hoa, đợi lát nữa mang điểm tâm lên, nếu thấy thích chúng ta sẽ lấy một vài cái mang đi." Hạ Lăng Vân nói. Tuyết Hoa không giống với hồ ly thông thường, rất thích ăn đồ ăn của nhân loại.
"Oa ô." Tuyết Hoa thấp giọng kêu lên, nhìn xung quanh, cũng không nhảy lên bàn, mà tiếp tục uốn éo trong ngực Hạ Lăng Vân.
Ở đây tràn ngập mùi trà, nhưng mũi hồ ly của nàng có thể ngửi ra được xung quanh có những mùi khó chịu, cho nên nàng không muốn rời khỏi vòng tay và cơ thể có mùi thơm của hắn.
Trong chốc lát, tiểu nhị đã bưng đồ lên, cười nói: "Khách quan, tiểu nhân mang cho người một bình bích loa xuân, hôm nay có nem rán, bánh hoa hẹ, bánh ngàn tầng. Nếu khách nhân có việc dặn dò, xin cứ bảo tiểu nhân." Vừa nói chuyện, hắn vừa nhanh nhẹn bày điểm tâm lên, bên cạnh là chiếc đũa, cùng với đĩa sứ và ấm trà, chung trà cũng đặt lên mặt bàn.
Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, chờ hắn lùi ra nâng ấm châm trà, sau đó khẽ lắc rồi đổ chén trà ra ngoài cửa sổ.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa nhìn mà cười thầm trong lòng. Dù sao bên ngoài trời mưa, hắn không đạo đức mà hắt loạn nước cũng không ai biết.
Hạ Lăng Vân nhấc tiểu hồ ly đang nhịn cười đến run người đặt lên bàn nói: "Ăn điểm tâm."
Nói xong, hắn cầm đũa kẹp điểm tâm ở mỗi đĩa rồi đặt lên mặt bàn cho Tuyết Hoa ăn. Hắn không ngại dùng chung đũa chén với nàng, nhưng nơi này là trà lâu, khách nhân sẽ chú ý sủng vật cùng sử dung dụng cụ với chủ nhân.
Tuyết Hoa cũng biết đạo lý này, cũng không so đo, thật biết điều cúi đầu ăn bánh ngọt.
Bình luận truyện