Hồ Sinh Tử
Chương 31
Ba tuần sau, vào ngày đông chí lạnh lẽo nhất, ngày mà bắc bán cầu thời gian ban ngày ngắn nhất, thời gian ban đêm dài nhất.
Thoạt nhìn mới chưa quá 30 tuổi, người đàn ông này có thân hình cao gầy, các nét trên khuôn mặt đều khá đường hoàng, mái tóc so với giới cảnh sát thì cũng được coi là quá dài. Đôi lông mày rất ít khi được thả lỏng, bên dưới là một đôi mắt sắc lạnh. Mặc dù không nhận được ra chút thần thái nào, nhưng rất nhiều người phải cố tình né tránh ánh mắt anh. Anh và Hoàng Hải không thân quen lắm, ba tháng trước mới được điều đến phân cục này, chỉ mới họp hai lần, ở nhà ăn và sân tập cũng chào hỏi nhau mấy lần.
Nhưng giám đốc công an thành phố lại giao vụ án Hoàng Hải lại cho anh.
Có sáu vụ án mạng vẫn còn chưa phá được, trong đó có ba vụ xảy ra từ mười lăm năm trước. Tháng 6 năm 1995, cô nữ sinh Liễu Mạn chết ở trên đỉnh nóc thư viện trường cấp 3 Nam Minh, thầy chủ nhiệm giáo vụ Nghiêm Lịch đã chết ở bên đường Nam Minh sau đó không lâu, và cả thầy giáo chủ nhiệm Thân Minh một dạo bị coi là nghi phạm giết hại cô nữ sinh, sau đó bị nhà trường khai trừ. Hạ Niên của Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã đã mất tích năm 2002, hai năm sau, thi thể của anh ta được phát hiện trong chiếc xe Jeep để bên sông Tô Châu. Anh cũng từng là bạn học đại học của Thân Minh. Năm 2006, Cốc Thu Sa là người đã có hôn ước với Thân Minh, và cả bố cô là Cốc Trường Long cũng bị Lộ Trung Nhạc giết hại sau khi phá sản - người này lại là bạn học cấp 3 ở trường trung học Nam Minh, rồi lại lấy Cốc Thu Sa làm vợ sau khi Thân Minh chết.
Hoàng Hải chết trong khi đuổi bắt Lộ Trung Nhạc.
Đồng thời, tiếp nhận cả một chùm chìa khóa - anh mở cửa nhà của Hoàng Hải, gần đây chắc có người đã đến, gió lùa thổi loạt soạt, lạnh đến độ như ở trong tủ lạnh.
Thì ra cánh cửa trong phòng nhỏ vốn được khóa chặt đang mở hờ.
Mùi vị, ngửi thấy mùi vị của người sống. Anh rút khẩu súng ra, bước khẽ đến bên cạnh cửa, nòng súng đen sì, hướng vào phía căn phòng chật hẹp - thỉnh thoảng cũng có một số tội phạm to gan lớn mật và biến thái, dám đến thẳng nhà cảnh sát.
Anh nhìn thấy một gương mặt thiếu niên.
“Là cậu à?”
Giọng nói của người đàn ông rành rọt và vang, nhanh chóng thu khẩu súng lại, đôi lông mày rướn lên theo thói quen.
Anh nhận ra cậu thiếu niên 15 tuổi này - tên: Tư Vọng, đã từng có tên: Cốc Vọng.
“Anh là ai?”
Anh mặc cảnh phục và cũng mang theo súng ngắn, nhưng Tư Vọng vẫn rất cảnh giác, cuộn người ở bên cạnh két sắt, giấu một thứ gì đó dưới mông.
Anh giơ ra thẻ cảnh sát đặt trước mặt, cấp bậc tương đương với Hoàng Hải, bên cạnh in tên anh - Diệp Tiêu.
“Bạn Tư Vọng, quả nhiên cậu đã đến.”
“Anh vẫn luôn giám sát tôi?”
Diệp Tiêu kéo cậu từ góc tường lên, ở bên dưới quả nhiên là bản phô-tô vụ án giết người ở đường Nam Minh năm 1995. Anh đặt nó trở lại vào trong két sắt, nói: “Tại lễ truy điệu của cảnh sát Hoàng Hải, tôi đã chú ý đến cậu - sáu năm trước, cậu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể ở trong chiếc xe Jeep bên sông Tô Châu. Lần này Hoàng Hải vì đuổi bắt tội phạm mà hy sinh, cũng bởi vì cậu nên mới xảy ra chuyện đó, có phải không?”
“Ý anh nói là tôi hại chết cảnh sát Hoàng Hải?”
“Đây không phải là ý của tôi! Nhưng tôi rất hiếu kỳ tại sao cậu lại có chìa khóa phòng của anh ấy?”
“Tôi thường đến nhà chú Hoàng Hải, chú ấy đã đánh một chùm chìa khóa cho tôi cho tiện.”
Mặc dù biểu hiện của Tư Vọng rất bình tĩnh, nhưng Diệp Tiêu lại vẫn nhìn ra sơ hở: “Bao gồm cả chìa khóa của căn phòng nhỏ này? Bạn Tư Vọng, bạn đã nói dối!”
Trước khi đến đây, đồng nghiệp đã nói cho anh biết, trong nhà Hoàng Hải có một căn phòng nhỏ, cửa phòng luôn đóng chặt, bên trong dán rất nhiều bản phô-tô tài liệu các vụ án.
Anh đoán ra sự việc như sau: sau khi Hoàng Hải hy sinh, cảnh sát không hề kiểm tra thấy chìa khóa cá nhân trên người anh, chắc là đã bị cậu bé tên Tư Vọng này lấy mất. Do đó mới có thể tự tiện vào nhà Hoàng Hải, đồng thời mở được căn phòng cấm địa này.
Cậu thiếu niên này vì muốn biết tình hình những vụ án này, thật không ngờ dám ăn trộm đồ của người chết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Diệp Tiêu nhìn lên bức tường, vẫn dán đầy những văn kiện và các bức ảnh khiến người ta vừa nhìn đã kinh hãi. Trên một bức tường khác, dùng bút đỏ viết hai chữ “Thân Minh”. Từ chỗ đó vẽ ra chín đường ngoằn ngoèo, trong đó có một đường mới nhất, thật không ngờ hướng vào hai chữ “Tư Vọng”. Anh nhìn cậu thiếu niên trước mắt với vẻ đầy nghi hoặc, mặc dù ngày tháng năm sinh của Tư Vọng là sau khi Thân Minh chết, nhưng lại đã từng là con nuôi của Cốc Thu Sa và Lộ Trung Nhạc, từ đó cũng có thể suy ra có mối quan hệ gián tiếp. Trong tủ còn có rất nhiều hồ sơ tài liệu của nhiều vụ án khác, tuyệt đại đa số đều không có tác dụng gì. Hoàng Hải đã để lại những bút tích viết ngoáy viết dày đặc cả nửa cuốn sổ.
Trong đó cũng bao gồm cả những điều tra về thân thế của Thân Minh trong nửa năm trở lại đây. Phần lớn nội dung, Diệp Tiêu đều đã biết, nhưng điều khiến người ta không hiểu được là, trong tập tài liệu lại ghi chép một vụ hung án khác. Lúc đó Hoàng Hải vẫn còn chưa trở thành cảnh sát, nơi xảy ra vụ án là ở đường An Tức trong thành phố này.
Năm 1983, vào một đêm mưa mùa thu, trên đường An Tức có khoảng mười tòa nhà mang phong cách phương Tây cũ, có một cô bé lao ra bên đường, lớn tiếng kêu thét cầu cứu, khiến hàng xóm và cảnh sát chạy tới, mới phát hiện ra bố cô đã bị giết chết.
Nạn nhân chính là giám đốc của một cơ quan nào đó, họ Lộ, chết vì bị mảnh kính cứa đứt cổ. Vụ án này lúc đó có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng bởi vì lúc sinh thời, ông ta có quá nhiều kẻ thù, thời kỳ “cách mạng văn hóa” đã hại chết rất nhiều người, mọi người đều vỗ tay vui mừng trước cái chết của ông ta, vụ án đó cứ thế vội vã kết thúc.
Vừa vặn đúng hôm xảy ra vụ án, đứa bé Thân Minh 13 tuổi cũng ở đường An Tức - sống ngay bên đối diện đường ở hiện trường xảy ra vụ án.
Bà ngoại Thân Minh là một người làm thuê nghèo hèn, hai bà cháu dựa vào nhau mà sống, chăm sóc đời sống cho một phần tử trí thức già. Người chủ sống ở tầng 1 ở căn nhà cũ, còn người làm thuê sống ở tầng ngầm. Cuối thu năm 1995, Hoàng Hải đã từng đi đến đường An Tức để khảo sát thực địa, xác định căn phòng mà Thân Minh thuở niên thiếu đã từng sống, thật không ngờ lại là đối diện với tòa nhà hung xảy ra vụ án giết người năm 1983.
Diệp Tiêu lập tức đặt phần tài liệu này vào trong túi, rồi kéo Tư Vọng ra khỏi căn phòng nhỏ, nhìn chăm chú vào mắt cậu: “Hãy nói cho tôi biết, tại sao cậu lại có hứng thú đối với những vụ án mà Hoàng Hải phụ trách? Nạn nhân chết năm đó có mối quan hệ gì với cậu?”
“Xin lỗi, cháu đọc nhiều “Thám tử Connan”! Mẹ cháu mở cửa hàng sách, trong nhà có rất nhiều các loại tiểu thuyết trinh thám. Ước mơ của cháu là trở thành một người cảnh sát hình sự!”
“Cậu to gan thật đấy, tôi xém chút nữa cứ tưởng hung thủ lẻn vào đây! Nếu không phải cậu ngồi im dưới đất, không chừng đã bị tôi bắn một phát nổ tung đầu rồi.” Anh giơ ngón tay trỏ và ngón tay cái ra làm thành hình dạng khẩu súng, nhằm thẳng vào đầu cậu thiếu niên và bắn pằng một phát, “Nói đùa vậy thôi, tôi không làm như vậy đâu!”
Đôi mắt của anh lại lộ ra sự trầm tĩnh lạ thường, dường như ở trên tay thực sự là một khẩu súng. Tư Vọng hình như cảm thấy sợ hãi thực sự, chỉ có thể giao chùm chìa khóa ra, “Xin lỗi, cháu sẽ không đến nữa!”
Diệp Tiêu nhìn màn đêm buông xuống quá sớm ở bên ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chính thức tiếp quản những vụ án mà cảnh sát Hoàng Hải để lại.”
“Xin hãy hứa với cháu, nhất định phải bắt được con ác quỷ đó, phải báo thù cho cảnh sát Hoàng Hải.”
“Đây là thiên chức của tôi!”
“Vẫn còn một lời thỉnh cầu, xin hãy cho phép cháu làm trợ thủ của chú, cháu sẽ cung cấp cho chú rất nhiều thông tin giá trị!”
“Giống như tên chủ cửa hàng băng đĩa khốn khiếp đó, để cảnh sát Hoàng Hải vội vàng đi đến đó nộp mạng?” Diệp Tiêu lắc đầu, trong ánh mắt trầm tĩnh như biển Chết, cuối cùng cũng trào lên chút gợn sóng, “Xin lỗi, tôi không phải là đang trách cậu - trên thực tế, cậu đã làm rất tốt, tôi cần phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, đã giúp chúng tôi tiếp cận với hung thủ.”
“Cháu đã nói rất nhiều lần rồi, là một người bạn đã cung cấp thông tin cho cháu, các chú cũng đã đi hỏi chị ấy rồi.”
“Đúng vậy, cô ấy tên Doãn Ngọc, sáng nay tôi mới tìm gặp cô ấy.”
“Chú có làm chị ấy sợ hãi không?”
Diệp Tiêu khẽ mỉm cười đau khổ, “Ngược lại, chính cô ta làm cho tôi phát sợ! Thực sự là một cô gái nam tính kỳ quái. Cô ta không chịu phối hợp với tôi, mặc dù cách nói không thể nào bắt bẻ được.”
“Có thể hiểu được! Vậy thì, cháu đã có thể về nhà được chưa?”
Cậu thiếu niên khoác cặp sách lên vai và đi đến cửa, Diệp Tiêu ở phía sau gọi: “Thám tử Tư Vọng!”
“Chú đang gọi cháu à?”
“Đúng vậy!”
Anh đưa tấm danh thiếp vào tay cậu thiếu niên, “Nếu như có việc gì hoặc là cần sự giúp đỡ, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, cả năm tôi không nghỉ ngơi, phục vụ 24/24!”
Tư Vọng nhanh chóng bước vào cầu thang máy, căng thẳng thở phào, thò tay vào túi quần mình - may mà không bị cảnh sát Diệp Tiêu khám người, trong túi giấu một vòng cổ, đây là thứ được tìm thấy ở trong két sắt của Hoàng Hải. Trên chiếc vòng dán một tờ giấy viết tay một hàng chữ:
Ngày 22 tháng 6 năm 1995, là vật chứng tại hiện trường khi Thân Minh gặp nạn, nắm chặt trong lòng bàn tay của nạn nhân khi được phát hiện.
Thoạt nhìn mới chưa quá 30 tuổi, người đàn ông này có thân hình cao gầy, các nét trên khuôn mặt đều khá đường hoàng, mái tóc so với giới cảnh sát thì cũng được coi là quá dài. Đôi lông mày rất ít khi được thả lỏng, bên dưới là một đôi mắt sắc lạnh. Mặc dù không nhận được ra chút thần thái nào, nhưng rất nhiều người phải cố tình né tránh ánh mắt anh. Anh và Hoàng Hải không thân quen lắm, ba tháng trước mới được điều đến phân cục này, chỉ mới họp hai lần, ở nhà ăn và sân tập cũng chào hỏi nhau mấy lần.
Nhưng giám đốc công an thành phố lại giao vụ án Hoàng Hải lại cho anh.
Có sáu vụ án mạng vẫn còn chưa phá được, trong đó có ba vụ xảy ra từ mười lăm năm trước. Tháng 6 năm 1995, cô nữ sinh Liễu Mạn chết ở trên đỉnh nóc thư viện trường cấp 3 Nam Minh, thầy chủ nhiệm giáo vụ Nghiêm Lịch đã chết ở bên đường Nam Minh sau đó không lâu, và cả thầy giáo chủ nhiệm Thân Minh một dạo bị coi là nghi phạm giết hại cô nữ sinh, sau đó bị nhà trường khai trừ. Hạ Niên của Tập đoàn Giáo dục Nhĩ Nhã đã mất tích năm 2002, hai năm sau, thi thể của anh ta được phát hiện trong chiếc xe Jeep để bên sông Tô Châu. Anh cũng từng là bạn học đại học của Thân Minh. Năm 2006, Cốc Thu Sa là người đã có hôn ước với Thân Minh, và cả bố cô là Cốc Trường Long cũng bị Lộ Trung Nhạc giết hại sau khi phá sản - người này lại là bạn học cấp 3 ở trường trung học Nam Minh, rồi lại lấy Cốc Thu Sa làm vợ sau khi Thân Minh chết.
Hoàng Hải chết trong khi đuổi bắt Lộ Trung Nhạc.
Đồng thời, tiếp nhận cả một chùm chìa khóa - anh mở cửa nhà của Hoàng Hải, gần đây chắc có người đã đến, gió lùa thổi loạt soạt, lạnh đến độ như ở trong tủ lạnh.
Thì ra cánh cửa trong phòng nhỏ vốn được khóa chặt đang mở hờ.
Mùi vị, ngửi thấy mùi vị của người sống. Anh rút khẩu súng ra, bước khẽ đến bên cạnh cửa, nòng súng đen sì, hướng vào phía căn phòng chật hẹp - thỉnh thoảng cũng có một số tội phạm to gan lớn mật và biến thái, dám đến thẳng nhà cảnh sát.
Anh nhìn thấy một gương mặt thiếu niên.
“Là cậu à?”
Giọng nói của người đàn ông rành rọt và vang, nhanh chóng thu khẩu súng lại, đôi lông mày rướn lên theo thói quen.
Anh nhận ra cậu thiếu niên 15 tuổi này - tên: Tư Vọng, đã từng có tên: Cốc Vọng.
“Anh là ai?”
Anh mặc cảnh phục và cũng mang theo súng ngắn, nhưng Tư Vọng vẫn rất cảnh giác, cuộn người ở bên cạnh két sắt, giấu một thứ gì đó dưới mông.
Anh giơ ra thẻ cảnh sát đặt trước mặt, cấp bậc tương đương với Hoàng Hải, bên cạnh in tên anh - Diệp Tiêu.
“Bạn Tư Vọng, quả nhiên cậu đã đến.”
“Anh vẫn luôn giám sát tôi?”
Diệp Tiêu kéo cậu từ góc tường lên, ở bên dưới quả nhiên là bản phô-tô vụ án giết người ở đường Nam Minh năm 1995. Anh đặt nó trở lại vào trong két sắt, nói: “Tại lễ truy điệu của cảnh sát Hoàng Hải, tôi đã chú ý đến cậu - sáu năm trước, cậu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể ở trong chiếc xe Jeep bên sông Tô Châu. Lần này Hoàng Hải vì đuổi bắt tội phạm mà hy sinh, cũng bởi vì cậu nên mới xảy ra chuyện đó, có phải không?”
“Ý anh nói là tôi hại chết cảnh sát Hoàng Hải?”
“Đây không phải là ý của tôi! Nhưng tôi rất hiếu kỳ tại sao cậu lại có chìa khóa phòng của anh ấy?”
“Tôi thường đến nhà chú Hoàng Hải, chú ấy đã đánh một chùm chìa khóa cho tôi cho tiện.”
Mặc dù biểu hiện của Tư Vọng rất bình tĩnh, nhưng Diệp Tiêu lại vẫn nhìn ra sơ hở: “Bao gồm cả chìa khóa của căn phòng nhỏ này? Bạn Tư Vọng, bạn đã nói dối!”
Trước khi đến đây, đồng nghiệp đã nói cho anh biết, trong nhà Hoàng Hải có một căn phòng nhỏ, cửa phòng luôn đóng chặt, bên trong dán rất nhiều bản phô-tô tài liệu các vụ án.
Anh đoán ra sự việc như sau: sau khi Hoàng Hải hy sinh, cảnh sát không hề kiểm tra thấy chìa khóa cá nhân trên người anh, chắc là đã bị cậu bé tên Tư Vọng này lấy mất. Do đó mới có thể tự tiện vào nhà Hoàng Hải, đồng thời mở được căn phòng cấm địa này.
Cậu thiếu niên này vì muốn biết tình hình những vụ án này, thật không ngờ dám ăn trộm đồ của người chết, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?
Diệp Tiêu nhìn lên bức tường, vẫn dán đầy những văn kiện và các bức ảnh khiến người ta vừa nhìn đã kinh hãi. Trên một bức tường khác, dùng bút đỏ viết hai chữ “Thân Minh”. Từ chỗ đó vẽ ra chín đường ngoằn ngoèo, trong đó có một đường mới nhất, thật không ngờ hướng vào hai chữ “Tư Vọng”. Anh nhìn cậu thiếu niên trước mắt với vẻ đầy nghi hoặc, mặc dù ngày tháng năm sinh của Tư Vọng là sau khi Thân Minh chết, nhưng lại đã từng là con nuôi của Cốc Thu Sa và Lộ Trung Nhạc, từ đó cũng có thể suy ra có mối quan hệ gián tiếp. Trong tủ còn có rất nhiều hồ sơ tài liệu của nhiều vụ án khác, tuyệt đại đa số đều không có tác dụng gì. Hoàng Hải đã để lại những bút tích viết ngoáy viết dày đặc cả nửa cuốn sổ.
Trong đó cũng bao gồm cả những điều tra về thân thế của Thân Minh trong nửa năm trở lại đây. Phần lớn nội dung, Diệp Tiêu đều đã biết, nhưng điều khiến người ta không hiểu được là, trong tập tài liệu lại ghi chép một vụ hung án khác. Lúc đó Hoàng Hải vẫn còn chưa trở thành cảnh sát, nơi xảy ra vụ án là ở đường An Tức trong thành phố này.
Năm 1983, vào một đêm mưa mùa thu, trên đường An Tức có khoảng mười tòa nhà mang phong cách phương Tây cũ, có một cô bé lao ra bên đường, lớn tiếng kêu thét cầu cứu, khiến hàng xóm và cảnh sát chạy tới, mới phát hiện ra bố cô đã bị giết chết.
Nạn nhân chính là giám đốc của một cơ quan nào đó, họ Lộ, chết vì bị mảnh kính cứa đứt cổ. Vụ án này lúc đó có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng bởi vì lúc sinh thời, ông ta có quá nhiều kẻ thù, thời kỳ “cách mạng văn hóa” đã hại chết rất nhiều người, mọi người đều vỗ tay vui mừng trước cái chết của ông ta, vụ án đó cứ thế vội vã kết thúc.
Vừa vặn đúng hôm xảy ra vụ án, đứa bé Thân Minh 13 tuổi cũng ở đường An Tức - sống ngay bên đối diện đường ở hiện trường xảy ra vụ án.
Bà ngoại Thân Minh là một người làm thuê nghèo hèn, hai bà cháu dựa vào nhau mà sống, chăm sóc đời sống cho một phần tử trí thức già. Người chủ sống ở tầng 1 ở căn nhà cũ, còn người làm thuê sống ở tầng ngầm. Cuối thu năm 1995, Hoàng Hải đã từng đi đến đường An Tức để khảo sát thực địa, xác định căn phòng mà Thân Minh thuở niên thiếu đã từng sống, thật không ngờ lại là đối diện với tòa nhà hung xảy ra vụ án giết người năm 1983.
Diệp Tiêu lập tức đặt phần tài liệu này vào trong túi, rồi kéo Tư Vọng ra khỏi căn phòng nhỏ, nhìn chăm chú vào mắt cậu: “Hãy nói cho tôi biết, tại sao cậu lại có hứng thú đối với những vụ án mà Hoàng Hải phụ trách? Nạn nhân chết năm đó có mối quan hệ gì với cậu?”
“Xin lỗi, cháu đọc nhiều “Thám tử Connan”! Mẹ cháu mở cửa hàng sách, trong nhà có rất nhiều các loại tiểu thuyết trinh thám. Ước mơ của cháu là trở thành một người cảnh sát hình sự!”
“Cậu to gan thật đấy, tôi xém chút nữa cứ tưởng hung thủ lẻn vào đây! Nếu không phải cậu ngồi im dưới đất, không chừng đã bị tôi bắn một phát nổ tung đầu rồi.” Anh giơ ngón tay trỏ và ngón tay cái ra làm thành hình dạng khẩu súng, nhằm thẳng vào đầu cậu thiếu niên và bắn pằng một phát, “Nói đùa vậy thôi, tôi không làm như vậy đâu!”
Đôi mắt của anh lại lộ ra sự trầm tĩnh lạ thường, dường như ở trên tay thực sự là một khẩu súng. Tư Vọng hình như cảm thấy sợ hãi thực sự, chỉ có thể giao chùm chìa khóa ra, “Xin lỗi, cháu sẽ không đến nữa!”
Diệp Tiêu nhìn màn đêm buông xuống quá sớm ở bên ngoài cửa sổ, nói: “Tôi chính thức tiếp quản những vụ án mà cảnh sát Hoàng Hải để lại.”
“Xin hãy hứa với cháu, nhất định phải bắt được con ác quỷ đó, phải báo thù cho cảnh sát Hoàng Hải.”
“Đây là thiên chức của tôi!”
“Vẫn còn một lời thỉnh cầu, xin hãy cho phép cháu làm trợ thủ của chú, cháu sẽ cung cấp cho chú rất nhiều thông tin giá trị!”
“Giống như tên chủ cửa hàng băng đĩa khốn khiếp đó, để cảnh sát Hoàng Hải vội vàng đi đến đó nộp mạng?” Diệp Tiêu lắc đầu, trong ánh mắt trầm tĩnh như biển Chết, cuối cùng cũng trào lên chút gợn sóng, “Xin lỗi, tôi không phải là đang trách cậu - trên thực tế, cậu đã làm rất tốt, tôi cần phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, đã giúp chúng tôi tiếp cận với hung thủ.”
“Cháu đã nói rất nhiều lần rồi, là một người bạn đã cung cấp thông tin cho cháu, các chú cũng đã đi hỏi chị ấy rồi.”
“Đúng vậy, cô ấy tên Doãn Ngọc, sáng nay tôi mới tìm gặp cô ấy.”
“Chú có làm chị ấy sợ hãi không?”
Diệp Tiêu khẽ mỉm cười đau khổ, “Ngược lại, chính cô ta làm cho tôi phát sợ! Thực sự là một cô gái nam tính kỳ quái. Cô ta không chịu phối hợp với tôi, mặc dù cách nói không thể nào bắt bẻ được.”
“Có thể hiểu được! Vậy thì, cháu đã có thể về nhà được chưa?”
Cậu thiếu niên khoác cặp sách lên vai và đi đến cửa, Diệp Tiêu ở phía sau gọi: “Thám tử Tư Vọng!”
“Chú đang gọi cháu à?”
“Đúng vậy!”
Anh đưa tấm danh thiếp vào tay cậu thiếu niên, “Nếu như có việc gì hoặc là cần sự giúp đỡ, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, cả năm tôi không nghỉ ngơi, phục vụ 24/24!”
Tư Vọng nhanh chóng bước vào cầu thang máy, căng thẳng thở phào, thò tay vào túi quần mình - may mà không bị cảnh sát Diệp Tiêu khám người, trong túi giấu một vòng cổ, đây là thứ được tìm thấy ở trong két sắt của Hoàng Hải. Trên chiếc vòng dán một tờ giấy viết tay một hàng chữ:
Ngày 22 tháng 6 năm 1995, là vật chứng tại hiện trường khi Thân Minh gặp nạn, nắm chặt trong lòng bàn tay của nạn nhân khi được phát hiện.
Bình luận truyện