Hộ Tâm
Chương 86
Lúc y sư của Thanh
Khâu tới thăm Nhạn Hồi, tình trạng hồi phục vết thương trên ngực nàng
khiến y sư vô cùng kinh ngạc, chỉ nói: “Vết thương sắp tự khỏi rồi.” Sau đó kê cho Nhạn Hồi mấy thang thuốc an thần đơn giản rồi bỏ đi.
Nhạn Hồi thầm biết là do tác dụng của vảy rồng và pháp lực của Thiên Diệu, chẳng trách Tố Ảnh muốn làm khải giáp từ vảy rồng cho Lục Mộ Sinh mặc, vết thương xuyên tim mà cũng hồi phục nhanh như vậy, đối với người phàm, đây thật sự là pháp bảo hộ mệnh.
Sau khi y sư đi, Thiên Diệu lặng lẽ ngồi bên cạnh Nhạn Hồi không rời, nàng cũng không buồn ngủ, mở mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói khiến không khí trở nên gượng gạo. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Lục Mộ Sinh kia... ngươi muốn xử trí thế nào?”
Thiên Diệu hờ hững đáp: “Đó là chuyện của tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Nhạn Hồi nghe vậy bất giác ngây người, nàng quan sát vẻ mặt của Thiên Diệu một lát, “Đối với y hình như ngươi không hận thì phải?”
“Ân oán giữa ta với Tố Ảnh tuy do y mà ra, nhưng nếu muốn chấm dứt lại không liên quan tới y. Đối với người phàm này ta không thể nói là hận, có điều không muốn gặp hắn cho lắm mà thôi.”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lục Mộ Sinh, trong lòng y chắc hận Tố Ảnh ghê gớm lắm nên mới cam tâm tình nguyện tới Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ.” Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tố Ảnh giết chết nhiều yêu quái, hại chết nhiều người, phí hết tâm cơ như vậy, nhưng bà ta vẫn không có được tình yêu và cuộc sống mình muốn...”
“Cô nói vậy...” Thiên Diệu đáp, “Nghe cũng thấy vui lắm.”
Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, không nói gì thêm nữa.
Đêm khuya, Nhạn Hồi mơ mơ màng màng chìm vào trong mộng, bốn bề tối tăm hỗn độn, nàng lờ mờ nhìn thấy phía trước có một đốm sáng màu xám đang nhẹ đong đưa. Nàng bước tới phía trước, chăm chú nhìn kĩ, cuối cùng cũng nhìn rõ người đó.
Tóc đen cầm kiếm, vẫn là y phục của núi Thần Tinh hệt như mỗi lần Nhạn Hồi nhìn thấy hắn, sống lưng thẳng tắp, đứng trước mặt nàng.
“Đại sư huynh.” Thấy rõ mặt người đó, Nhạn Hồi dừng bước, cứ vậy nhìn hắn từ xa, không đuổi theo cũng không kích động, nàng lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi cong khóe môi mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Đại sư huynh, huynh xem, muội báo thù cho huynh rồi đó.” Nàng nói, “Muội đã giết Lăng Phi, huynh có thể yên tâm đi rồi.”
Tử Thần chỉ đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt tựa như có hơi buồn bã.
Nhạn Hồi thấy vậy, nụ cười trên môi khẽ cứng lại: “Huynh không vui sao?” Nàng hỏi, “Tại sao vậy? Muội báo thù cho huynh rồi, nỗi căm hận và không cam lòng ở núi Thần Tinh hôm đó muội đã chấm dứt. Muội cũng cắt đứt duyên nợ mười năm qua với núi Thần Tinh, chặt đường tu tiên, muội thậm chí đã làm theo lời huynh, tới Thanh Khâu sống cùng Yêu tộc rồi...” Nàng nói xong bèn cười, “Muội hiếm khi nghe lời huynh lắm đó.”
Nhưng nụ cười trên khóe môi nàng chợt tắt khi thấy Tử Thần vẫn chau mày như cũ.
“Tại sao huynh không vui chứ, không thấy vui cho bản thân huynh, cũng không thấy vui cho muội sao”
Tử Thần không đáp, bóng hắn càng ngày càng mờ nhạt trong bóng tối hỗn độn, mãi đến khi Nhạn Hồi tỉnh lại, hình như nàng vừa nghe thấy một tiếng thở dài như có như không. Mở mắt ra, nàng vẫn đang nằm trong phòng của mình, đồ đạc xung quanh chưa từng thay đổi.
Sự vật chân thực xung quanh càng khiến giấc mộng ban nãy thêm hư ảo. Cho dù biết là giả, Nhạn Hồi cũng không cách nào ngủ lại được nữa.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay rất đẹp, lòng Nhạn Hồi phiền muộn nên không muốn ở lại trong phòng, nàng khoác áo đi tới suối băng.
Lúc sắp tới suối băng, Nhạn Hồi phát giác có một luồng long khí đang chiếm cứ ở đó, nàng không tránh né, vẫn thản nhiên đi về phía trước. Nàng có thể cảm giác được Thiên Diệu, Thiên Diệu chắc chắn cũng cảm giác được sự tồn tại của nàng từ sớm, nếu hắn không tránh, vậy nàng càng không cần phải tránh.
Đứng bên suối băng, Nhạn Hồi không nhìn thấy bóng Thiên Diệu đâu, nàng cất gọi: “Thiên Diệu.” Lúc này suối băng mới dậy sóng lăn tăn, tiếp đó lưng rồng nhô lên trên mặt nước, lộ ra một lớp vảy xanh, có chỗ vẫn còn lộn xộn, trông rất dữ tợn, nhưng những vết thương cũ đã được vảy rồng che kín, không nhìn thấy nữa.
Thân rồng thật dài chuyển động trong nước, sống lưng chìm xuống, Thiên Diệu ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Cảnh tượng trong đêm Trung thu lần trước quá hỗn loạn, trong ký ức của Nhạn Hồi chỉ còn lại máu và bùn, tuy nàng từng đút Thiên Diệu uống máu, song vẫn chưa thật sự nhìn rõ nguyên thân đầu rồng của hắn.
Mắt rồng như vẽ, râu rồng tung bay, sừng rồng thẳng đứng, thật sự oai phong như trong truyền thuyết.
“Sao cô lại tới đây?” Không thấy rồng mở miệng, nhưng Nhạn Hồi lại nghe được giọng Thiên Diệu nói.
“Không ngủ được nên tới đi dạo.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, đầu ngón tay khẽ động, tò mò nói: “Đột nhiên ta muốn chạm vào ngươi.”
Nghe thấy lời nói này, đầu rồng đang oai phong ngẩng cao của Thiên Diệu như thoáng đờ ra trong không trung, dường như đấu tranh nội tâm một lúc, thật lâu hắn mới cúi đầu xuống, tự đưa tới trước mặt Nhạn Hồi, nhắm mắt lại.
Nhạn Hồi quả nhiên không khách sáo, đưa tay sờ lên đầu hắn, ngón tay mềm mại từ giữa sừng rồng vuốt xuống, trượt lên mũi hắn, cuối cùng còn nghịch ngợm vẽ một vòng tròn. Nhạn Hồi dường như bị động tác của mình chọc cười, nàng bật cười thành tiếng, Thiên Diệu liền mở mắt.
Nhạn Hồi lại vuốt sừng rồng của hắn: “Lần trước do hoảng loạn mà sờ lung tung nên không cảm nhận được gì, lần này thì cảm nhận được rồi, đầu ngươi cứng thật đó.” Nói xong tay nàng lại vuốt lên râu rồng của Thiên Diệu, kéo râu rồng bóp bóp rồi từ gốc vuốt đến ngọn, “Lúc hóa thành hình người sao không thấy râu rồng của ngươi nhỉ? Sờ vào cảm giác cũng được lắm đó.”
Râu rồng của Thiên Diệu lắc lư, tránh xa tay Nhạn Hồi: “Cô xuống suối băng tắm đi, ta đi trước đây.”
Nói xong hắn định đứng lên, Nhạn Hồi vội xua tay: “Ở yên đó, ở yên đó đi, vảy rồng của ngươi vừa mới tìm được, phải tắm suối mới được, ta chỉ tới ngồi thôi, có cởi áo đâu ngươi xấu hổ làm gì chứ.” Nàng vỗ vỗ lên đầu hắn, “Yên tâm ta không thừa cơ lợi dụng ngươi đâu.”
Thiên Diệu: “...”
Vậy là thân rồng lại chìm vào trong nước, Thiên Diệu chỉ gác đầu lên bờ, Nhạn Hồi ngồi bên cạnh hắn, cởi giày ngâm chân vào nước suối.
Đêm thu, tiếng côn trùng rả rích thưa thớt hơn mùa hạ, màn đêm yên tĩnh khác thường, chân Nhạn Hồi khua trong nước mấy cái, pha lẫn tiếng nước róc rách, nàng nhìn bầu trời đêm than thở: “Nhớ lại hình như chúng ta từng đi cùng nhau không ít đoạn đường, nhưng những lúc yên tĩnh ngồi bên nhau như vậy hầu như rất ít.”
Chẳng phải sao, trên đoạn đường họ đi, mỗi giờ mỗi khắc đều đối mặt với sinh tử, họ ăn ý với nhau hơn bất kỳ ai hết, tuy nhiên không phải bởi vì họ trò chuyện với nhau nhiều nên đôi bên mới ăn ý nhau, mà là vì trời sinh họ đã hiểu nhau như vậy.
Thiên Diệu không đáp, đuôi rồng dưới nước cũng vẫy, theo nhịp chân đong đưa của Nhạn Hồi, ấy vậy mà Thiên Diệu lại không nhận ra, nhịp điệu này rất thoải mái vui vẻ.
“Thiên Diệu, ngươi có từng nghĩ, nếu có ngày ngươi báo được thù, giết được Tố Ảnh, ngươi sẽ làm gì không?”
Nhịp điệu lắc lư của đuôi rồng chậm lại, Thiên Diệu im lặng thật lâu mới đáp, “Chưa từng nghĩ tới.”
Nhạn Hồi ngửa mặt lên trời thở dài: “Hôm nay ta lại mơ thấy đại sư huynh. Huynh ấy đứng bất động trong bóng tối hỗn độn nhìn ta, không nói cũng không cười, ta cho huynh ấy biết là ta đã giết Lăng Phi, nhưng dường như vẻ mặt của huynh ấy không được vui.”
Thiên Diệu an ủi nàng: “Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, nàng sờ tim mình: “Thiên Diệu, ngươi có nhớ chuyện vảy Hộ Tâm của ngươi kéo ta về từ Quỷ môn quan, do đó ta có thể nhìn thấy hồn ma không?” Nhạn Hồi nói, “Ta chưa bao giờ mơ những giấc mơ vô nghĩa. Cho dù lần đầu là vậy, nhưng lần thứ hai thì không, lần thứ ba lại càng không.” Nhạn Hồi cụp mắt, “... Đại sư huynh đi không yên lòng. Đối với việc ta giết Lăng Phi, vào Yêu đạo, vứt bỏ mười năm tu tiên, chắc huynh ấy không tán đồng đâu.”
“Thế nên bây giờ cô hối hận vì đã giết Lăng Phi sao?”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Ngươi có biết lúc ta và Lăng Phi đối đầu, ta đã có một cơ hội, ta vốn có thể đưa tay lên hạ đao xuống giết chết ả. Vậy mà ta lại do dự trong thoáng chốc.” Nhạn Hồi cười cười như mỉa mai chính mình, “Nhìn chiếc áo núi Thần Tinh của ả ta mới phát hiện dù đi đến bước đường hôm nay, khiến ta phải hoàn toàn vứt bỏ đi mười năm quá khứ, nhưng ta lại không nỡ. Cảm xúc này giống như xúc động khi về quê xưa của người phàm đó, tuy ý nghĩ khác nhau, có điều dùng từ này là thích hợp nhất.”
“Thoáng chốc do dự đó khiến ngực ta thủng một lỗ. Trong tình cảnh một mất một còn, thù mới hận cũ, ta giết Lăng Phi mà không hề hối hận.” Nàng nói, “Tố Ảnh có danh tiếng trong giới tu đạo, cho dù Lăng Phi làm sai điều gì, chỉ cần ả là muội muội của Tố Ảnh, bà ta sẽ bao che cho ả. Trong giới tu đạo không ai có thể trừng trị Lăng Phi, bắt ả lấy mạng đền mạng, bởi vậy chuyện này nhất định phải do ta làm. Lúc lưỡi đao trong tay ta đâm xuyên qua ngực ả, lần đầu tiên ta biết hai chữ hả dạ có cảm giác sảng khoái đến mức nào.”
“Đại thù báo được có lẽ chính là cảm giác này. Rất hả dạ, chỉ là sau khi hả dạ, thù hận của ta đối với Lăng Phi cũng kết thúc tại đó. Trên thế gian này bớt đi một người ta hận, song trước đó ta cũng mất đi một người mình yêu. Bất luận ta có làm gì cũng không cứu được huynh ấy...” Nhạn Hồi ngẩng đầu thở dài, trong giọng có tiếng cười khổ, “Đại sư huynh đã trở thành một vết sẹo trong lòng ta, ta không cách nào xóa được nó.”
Nghe Nhạn Hồi nói như vậy, Thiên Diệu im lặng thật lâu: “Nhạn Hồi.” Hắn dịu dàng gọi tên nàng, Nhạn Hồi bước ra khỏi nỗi ưu tư của chính mình, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
“Vết sẹo của cô, ta sẽ giúp cô chữa trị.”
Mấy chữ kiên định mạnh mẽ này khiến Nhạn Hồi sửng sốt. Khắp khu rừng nhất thời tĩnh lặng.
“Nếu cô nói báo thù thật sự không phải là giết người khác mà là chữa trị cho bản thân, vậy vết thương của cô ta sẽ giúp cô chữa lành.”
Nhạn Hồi ngây người nhìn Thiên Diệu thật lâu, rồi vỗ vỗ đầu hắn, cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là, báo thù thật sự có nghĩa là giết chết kẻ thù, sau đó chữa trị cho bản thân.”
Vì người làm sai luôn phải bị trừng phạt, nếu không ai có thể trừng phạt người đó, vậy hãy để nàng làm.
“Ta cũng mong ngươi sẽ chữa trị vết thương trong lòng ta lắm đó.” Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, “Tuy nhiên ta đã nói sẽ không lợi dụng ngươi, vậy vết thương của ngươi sau này cũng giao cho ta đi.” Nhạn Hồi xoa đầu Thiên Diệu, “Yên tâm, ta sẽ cố gắng chữa lành cho ngươi.”
Câu cuối cùng Nhạn Hồi như đang nói đùa, thế nhưng Thiên Diệu lại nhẹ nhàng nhắm mắt trong sự vỗ về của nàng.
Thật ra thì không cần cố gắng đâu...
Tùy tiện chữa bừa cũng được.
Vì nàng đã làm cho vết thương của hắn lành lại rất nhiều từ lâu lắm rồi...
Nhạn Hồi thầm biết là do tác dụng của vảy rồng và pháp lực của Thiên Diệu, chẳng trách Tố Ảnh muốn làm khải giáp từ vảy rồng cho Lục Mộ Sinh mặc, vết thương xuyên tim mà cũng hồi phục nhanh như vậy, đối với người phàm, đây thật sự là pháp bảo hộ mệnh.
Sau khi y sư đi, Thiên Diệu lặng lẽ ngồi bên cạnh Nhạn Hồi không rời, nàng cũng không buồn ngủ, mở mắt nhìn hắn, hai người nhìn nhau không nói khiến không khí trở nên gượng gạo. Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ rồi hỏi: “Lục Mộ Sinh kia... ngươi muốn xử trí thế nào?”
Thiên Diệu hờ hững đáp: “Đó là chuyện của tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Nhạn Hồi nghe vậy bất giác ngây người, nàng quan sát vẻ mặt của Thiên Diệu một lát, “Đối với y hình như ngươi không hận thì phải?”
“Ân oán giữa ta với Tố Ảnh tuy do y mà ra, nhưng nếu muốn chấm dứt lại không liên quan tới y. Đối với người phàm này ta không thể nói là hận, có điều không muốn gặp hắn cho lắm mà thôi.”
“Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Lục Mộ Sinh, trong lòng y chắc hận Tố Ảnh ghê gớm lắm nên mới cam tâm tình nguyện tới Thanh Khâu, cho dù chỉ làm một con cờ.” Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Tố Ảnh giết chết nhiều yêu quái, hại chết nhiều người, phí hết tâm cơ như vậy, nhưng bà ta vẫn không có được tình yêu và cuộc sống mình muốn...”
“Cô nói vậy...” Thiên Diệu đáp, “Nghe cũng thấy vui lắm.”
Nhạn Hồi liếc nhìn Thiên Diệu, không nói gì thêm nữa.
Đêm khuya, Nhạn Hồi mơ mơ màng màng chìm vào trong mộng, bốn bề tối tăm hỗn độn, nàng lờ mờ nhìn thấy phía trước có một đốm sáng màu xám đang nhẹ đong đưa. Nàng bước tới phía trước, chăm chú nhìn kĩ, cuối cùng cũng nhìn rõ người đó.
Tóc đen cầm kiếm, vẫn là y phục của núi Thần Tinh hệt như mỗi lần Nhạn Hồi nhìn thấy hắn, sống lưng thẳng tắp, đứng trước mặt nàng.
“Đại sư huynh.” Thấy rõ mặt người đó, Nhạn Hồi dừng bước, cứ vậy nhìn hắn từ xa, không đuổi theo cũng không kích động, nàng lặng lẽ nhìn hắn một lúc rồi cong khóe môi mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhõm, “Đại sư huynh, huynh xem, muội báo thù cho huynh rồi đó.” Nàng nói, “Muội đã giết Lăng Phi, huynh có thể yên tâm đi rồi.”
Tử Thần chỉ đứng đó nhìn nàng, vẻ mặt tựa như có hơi buồn bã.
Nhạn Hồi thấy vậy, nụ cười trên môi khẽ cứng lại: “Huynh không vui sao?” Nàng hỏi, “Tại sao vậy? Muội báo thù cho huynh rồi, nỗi căm hận và không cam lòng ở núi Thần Tinh hôm đó muội đã chấm dứt. Muội cũng cắt đứt duyên nợ mười năm qua với núi Thần Tinh, chặt đường tu tiên, muội thậm chí đã làm theo lời huynh, tới Thanh Khâu sống cùng Yêu tộc rồi...” Nàng nói xong bèn cười, “Muội hiếm khi nghe lời huynh lắm đó.”
Nhưng nụ cười trên khóe môi nàng chợt tắt khi thấy Tử Thần vẫn chau mày như cũ.
“Tại sao huynh không vui chứ, không thấy vui cho bản thân huynh, cũng không thấy vui cho muội sao”
Tử Thần không đáp, bóng hắn càng ngày càng mờ nhạt trong bóng tối hỗn độn, mãi đến khi Nhạn Hồi tỉnh lại, hình như nàng vừa nghe thấy một tiếng thở dài như có như không. Mở mắt ra, nàng vẫn đang nằm trong phòng của mình, đồ đạc xung quanh chưa từng thay đổi.
Sự vật chân thực xung quanh càng khiến giấc mộng ban nãy thêm hư ảo. Cho dù biết là giả, Nhạn Hồi cũng không cách nào ngủ lại được nữa.
Ánh trăng ngoài cửa sổ đêm nay rất đẹp, lòng Nhạn Hồi phiền muộn nên không muốn ở lại trong phòng, nàng khoác áo đi tới suối băng.
Lúc sắp tới suối băng, Nhạn Hồi phát giác có một luồng long khí đang chiếm cứ ở đó, nàng không tránh né, vẫn thản nhiên đi về phía trước. Nàng có thể cảm giác được Thiên Diệu, Thiên Diệu chắc chắn cũng cảm giác được sự tồn tại của nàng từ sớm, nếu hắn không tránh, vậy nàng càng không cần phải tránh.
Đứng bên suối băng, Nhạn Hồi không nhìn thấy bóng Thiên Diệu đâu, nàng cất gọi: “Thiên Diệu.” Lúc này suối băng mới dậy sóng lăn tăn, tiếp đó lưng rồng nhô lên trên mặt nước, lộ ra một lớp vảy xanh, có chỗ vẫn còn lộn xộn, trông rất dữ tợn, nhưng những vết thương cũ đã được vảy rồng che kín, không nhìn thấy nữa.
Thân rồng thật dài chuyển động trong nước, sống lưng chìm xuống, Thiên Diệu ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Cảnh tượng trong đêm Trung thu lần trước quá hỗn loạn, trong ký ức của Nhạn Hồi chỉ còn lại máu và bùn, tuy nàng từng đút Thiên Diệu uống máu, song vẫn chưa thật sự nhìn rõ nguyên thân đầu rồng của hắn.
Mắt rồng như vẽ, râu rồng tung bay, sừng rồng thẳng đứng, thật sự oai phong như trong truyền thuyết.
“Sao cô lại tới đây?” Không thấy rồng mở miệng, nhưng Nhạn Hồi lại nghe được giọng Thiên Diệu nói.
“Không ngủ được nên tới đi dạo.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, đầu ngón tay khẽ động, tò mò nói: “Đột nhiên ta muốn chạm vào ngươi.”
Nghe thấy lời nói này, đầu rồng đang oai phong ngẩng cao của Thiên Diệu như thoáng đờ ra trong không trung, dường như đấu tranh nội tâm một lúc, thật lâu hắn mới cúi đầu xuống, tự đưa tới trước mặt Nhạn Hồi, nhắm mắt lại.
Nhạn Hồi quả nhiên không khách sáo, đưa tay sờ lên đầu hắn, ngón tay mềm mại từ giữa sừng rồng vuốt xuống, trượt lên mũi hắn, cuối cùng còn nghịch ngợm vẽ một vòng tròn. Nhạn Hồi dường như bị động tác của mình chọc cười, nàng bật cười thành tiếng, Thiên Diệu liền mở mắt.
Nhạn Hồi lại vuốt sừng rồng của hắn: “Lần trước do hoảng loạn mà sờ lung tung nên không cảm nhận được gì, lần này thì cảm nhận được rồi, đầu ngươi cứng thật đó.” Nói xong tay nàng lại vuốt lên râu rồng của Thiên Diệu, kéo râu rồng bóp bóp rồi từ gốc vuốt đến ngọn, “Lúc hóa thành hình người sao không thấy râu rồng của ngươi nhỉ? Sờ vào cảm giác cũng được lắm đó.”
Râu rồng của Thiên Diệu lắc lư, tránh xa tay Nhạn Hồi: “Cô xuống suối băng tắm đi, ta đi trước đây.”
Nói xong hắn định đứng lên, Nhạn Hồi vội xua tay: “Ở yên đó, ở yên đó đi, vảy rồng của ngươi vừa mới tìm được, phải tắm suối mới được, ta chỉ tới ngồi thôi, có cởi áo đâu ngươi xấu hổ làm gì chứ.” Nàng vỗ vỗ lên đầu hắn, “Yên tâm ta không thừa cơ lợi dụng ngươi đâu.”
Thiên Diệu: “...”
Vậy là thân rồng lại chìm vào trong nước, Thiên Diệu chỉ gác đầu lên bờ, Nhạn Hồi ngồi bên cạnh hắn, cởi giày ngâm chân vào nước suối.
Đêm thu, tiếng côn trùng rả rích thưa thớt hơn mùa hạ, màn đêm yên tĩnh khác thường, chân Nhạn Hồi khua trong nước mấy cái, pha lẫn tiếng nước róc rách, nàng nhìn bầu trời đêm than thở: “Nhớ lại hình như chúng ta từng đi cùng nhau không ít đoạn đường, nhưng những lúc yên tĩnh ngồi bên nhau như vậy hầu như rất ít.”
Chẳng phải sao, trên đoạn đường họ đi, mỗi giờ mỗi khắc đều đối mặt với sinh tử, họ ăn ý với nhau hơn bất kỳ ai hết, tuy nhiên không phải bởi vì họ trò chuyện với nhau nhiều nên đôi bên mới ăn ý nhau, mà là vì trời sinh họ đã hiểu nhau như vậy.
Thiên Diệu không đáp, đuôi rồng dưới nước cũng vẫy, theo nhịp chân đong đưa của Nhạn Hồi, ấy vậy mà Thiên Diệu lại không nhận ra, nhịp điệu này rất thoải mái vui vẻ.
“Thiên Diệu, ngươi có từng nghĩ, nếu có ngày ngươi báo được thù, giết được Tố Ảnh, ngươi sẽ làm gì không?”
Nhịp điệu lắc lư của đuôi rồng chậm lại, Thiên Diệu im lặng thật lâu mới đáp, “Chưa từng nghĩ tới.”
Nhạn Hồi ngửa mặt lên trời thở dài: “Hôm nay ta lại mơ thấy đại sư huynh. Huynh ấy đứng bất động trong bóng tối hỗn độn nhìn ta, không nói cũng không cười, ta cho huynh ấy biết là ta đã giết Lăng Phi, nhưng dường như vẻ mặt của huynh ấy không được vui.”
Thiên Diệu an ủi nàng: “Đó chỉ là một giấc mơ thôi.”
Nhạn Hồi thoáng im lặng, nàng sờ tim mình: “Thiên Diệu, ngươi có nhớ chuyện vảy Hộ Tâm của ngươi kéo ta về từ Quỷ môn quan, do đó ta có thể nhìn thấy hồn ma không?” Nhạn Hồi nói, “Ta chưa bao giờ mơ những giấc mơ vô nghĩa. Cho dù lần đầu là vậy, nhưng lần thứ hai thì không, lần thứ ba lại càng không.” Nhạn Hồi cụp mắt, “... Đại sư huynh đi không yên lòng. Đối với việc ta giết Lăng Phi, vào Yêu đạo, vứt bỏ mười năm tu tiên, chắc huynh ấy không tán đồng đâu.”
“Thế nên bây giờ cô hối hận vì đã giết Lăng Phi sao?”
Nhạn Hồi im lặng một đoạn, “Ngươi có biết lúc ta và Lăng Phi đối đầu, ta đã có một cơ hội, ta vốn có thể đưa tay lên hạ đao xuống giết chết ả. Vậy mà ta lại do dự trong thoáng chốc.” Nhạn Hồi cười cười như mỉa mai chính mình, “Nhìn chiếc áo núi Thần Tinh của ả ta mới phát hiện dù đi đến bước đường hôm nay, khiến ta phải hoàn toàn vứt bỏ đi mười năm quá khứ, nhưng ta lại không nỡ. Cảm xúc này giống như xúc động khi về quê xưa của người phàm đó, tuy ý nghĩ khác nhau, có điều dùng từ này là thích hợp nhất.”
“Thoáng chốc do dự đó khiến ngực ta thủng một lỗ. Trong tình cảnh một mất một còn, thù mới hận cũ, ta giết Lăng Phi mà không hề hối hận.” Nàng nói, “Tố Ảnh có danh tiếng trong giới tu đạo, cho dù Lăng Phi làm sai điều gì, chỉ cần ả là muội muội của Tố Ảnh, bà ta sẽ bao che cho ả. Trong giới tu đạo không ai có thể trừng trị Lăng Phi, bắt ả lấy mạng đền mạng, bởi vậy chuyện này nhất định phải do ta làm. Lúc lưỡi đao trong tay ta đâm xuyên qua ngực ả, lần đầu tiên ta biết hai chữ hả dạ có cảm giác sảng khoái đến mức nào.”
“Đại thù báo được có lẽ chính là cảm giác này. Rất hả dạ, chỉ là sau khi hả dạ, thù hận của ta đối với Lăng Phi cũng kết thúc tại đó. Trên thế gian này bớt đi một người ta hận, song trước đó ta cũng mất đi một người mình yêu. Bất luận ta có làm gì cũng không cứu được huynh ấy...” Nhạn Hồi ngẩng đầu thở dài, trong giọng có tiếng cười khổ, “Đại sư huynh đã trở thành một vết sẹo trong lòng ta, ta không cách nào xóa được nó.”
Nghe Nhạn Hồi nói như vậy, Thiên Diệu im lặng thật lâu: “Nhạn Hồi.” Hắn dịu dàng gọi tên nàng, Nhạn Hồi bước ra khỏi nỗi ưu tư của chính mình, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
“Vết sẹo của cô, ta sẽ giúp cô chữa trị.”
Mấy chữ kiên định mạnh mẽ này khiến Nhạn Hồi sửng sốt. Khắp khu rừng nhất thời tĩnh lặng.
“Nếu cô nói báo thù thật sự không phải là giết người khác mà là chữa trị cho bản thân, vậy vết thương của cô ta sẽ giúp cô chữa lành.”
Nhạn Hồi ngây người nhìn Thiên Diệu thật lâu, rồi vỗ vỗ đầu hắn, cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ý ta là, báo thù thật sự có nghĩa là giết chết kẻ thù, sau đó chữa trị cho bản thân.”
Vì người làm sai luôn phải bị trừng phạt, nếu không ai có thể trừng phạt người đó, vậy hãy để nàng làm.
“Ta cũng mong ngươi sẽ chữa trị vết thương trong lòng ta lắm đó.” Nhạn Hồi thoáng suy nghĩ, “Tuy nhiên ta đã nói sẽ không lợi dụng ngươi, vậy vết thương của ngươi sau này cũng giao cho ta đi.” Nhạn Hồi xoa đầu Thiên Diệu, “Yên tâm, ta sẽ cố gắng chữa lành cho ngươi.”
Câu cuối cùng Nhạn Hồi như đang nói đùa, thế nhưng Thiên Diệu lại nhẹ nhàng nhắm mắt trong sự vỗ về của nàng.
Thật ra thì không cần cố gắng đâu...
Tùy tiện chữa bừa cũng được.
Vì nàng đã làm cho vết thương của hắn lành lại rất nhiều từ lâu lắm rồi...
Bình luận truyện