Chương 407
Chương 407
Hắn muốn lại một nữa thách đấu với Dương Tiêu, để giành lại vinh quang cho bản thân, nhưng đáng tiếc, trong đầu hắn lúc này chỉ còn động lại hình ảnh Dương Tiêu thực hiện vòng xoay tử thần vừa rồi, khiến cho trong lòng hắn tràn ngập cảm giác bắt lực.
Cuối cùng, Lý Đông Bằng sắc mặt không còn chút máu nào, thở dài một tiếng: “Tôi thừa nhận mình đã thua, thua không còn một mảnh giáp nào; cậu thắng rồi!”
Vừa dứt lời Lý Đông Bằng giống như bị rút hết toàn bộ sức lực, gần như ngã ngửa ra trên mặt đất.
Dương Tiêu nhìn Lý Đông Bằng cười nhạt một tiếng, tên Lý Đông Bằng này dám chơi dám thua, điểm này quả thật đáng để công nhận.
Sau đó, Lý Đông Bằng nhìn sang Lưu Chiến Thắng nói: “Thật xin lỗi Lưu thiếu, tôi đã thua, thực lực đối thủ quá mạnh, tôi không phải là đối thủ của người này!”
Sắc mặt Lưu Chiến Thắng lúc trắng lúc xanh, Lý Đông Bằng thua cuộc thi này khiến cho hắn vô cùng mắt mặt.
“Lưu Chiến Thắng, không còn lời gì để nói nữa đúng không? Dựa theo quy định, anh có phải nên xin lỗi Dương Tiêu hay không?” Cung Linh Nhi dương dương đắc ý nói.
Ánh mắt của tất cả mọi tuyển thủ đều tập trung nhìn về phía Lưu Chiến Thắng, bị hàng trăm con mắt nhìn về phía mình, khiến cho Lưu Chiến Thắng toàn thân đều cảm thấy không thoải mái.
Hắn xuất thân từ Lưu Gia — là một trong một đại gia tộc lớn của thành phố Trung Nguyên, thân phận thiếu chủ Lưu Gia cao quý, hắn làm sao có thể cúi đầu xin lỗi người khác được chứ.
Nếu như Dương Tiêu này đến từ gia tộc tài phiệt Đế Đô, có lẽ hắn sẽ hạ tháp sự kiêu ngạo của mình mà cúi đầu.
Chỉ đáng tiếc, Dương Tiêu trong mắt hắn không đáng là thứ gì, muốn bản thân hắn xin lỗi, đây là chuyện không thể nào.
Tôn nghiêm thế gia, từ trong xương cốt không cho phép Lưu Chiến Thắng hắn mở lời xin lỗi.
Lưu Chiến Thắng đã từng ôm tâm lý cá chết rách lưới, tức giận nhìn về phía Dương Tiêu nói: “Muốn tôi nói xin lỗi anh sao? Anh cảm thấy chuyện này có khả năng sao? Có biết tôi là ai không? Anh có tư cách nhận lời xin lỗi của tôi hay sao? Cũng không nhìn lại bản thân xem có cái đức hạnh gì! Tôi vừa rồi chỉ nói đùa với anh thôi, anh còn cho là thật sao?”
Cái gì!
Khi nghe thấy những lời này của Lưu Chiến Thắng, ánh mắt của hơn trăm người có mặt ở hiện trường lúc này lập tức thay đổi.
Bọn họ không cách nào ngờ đến rằng tên Lưu Chiến Thắng này lại có thể lật lọng như vậy, căn bản không hề xem trận cá cược vừa rồi là chuyện nghiêm túc.
Lý Đông Bằng nhíu mày nói: “Lưu thiếu, chuyện này có vẻ không được tốt đâu!”
Vừa rồi hắn đã đáp ứng với Dương Tiêu, nếu bản thân thua cuộc thi vừa rồi sẽ khiến Lưu Chiến Thắng xin lỗi Dương Tiêu.
Vậy mà giờ phút này, Lưu Chiến Thắng lại lật lọng trò cá cược vừa rồi, điều này khiến cho Lý Đông Bằng trở nên vô cùng khó coi.
Hắn cũng đừng quên rằng, vừa rồi Lưu Chiến Thắng đích thân cùng Dương Tiêu so tài, bản thân thua cuộc cũng đã lật lọng một lần.
Hiện tại, bản thân Lý Đông Bằng thay mặt Lưu Chiến Thắng ứng chiến so tài, đã thua cuộc nhưng cũng không ngờ rằng Lưu Chiến Thắng này lại lật lọng một lần nữa.
Lưu Chiến Thắng thần sắc kiêu ngạo khinh thường: “Lý Đông Bằng, vừa rồi anh nói rằng muốn tôi xin lỗi Dương Tiêu, tôi có đồng ý qua sao? Tôi cũng chỉ là tùy tiện nói vài câu mà thôi, thật ngại quá, xin lỗi là chuyện không thẻ nào, cả đời này của tôi cũng sẽ không xin lỗi tên Dương Tiêu này đâu!”
“Anh…anh vô liêm sỉ!” Cung Linh Nhi tức giận đến mức toàn thân run rầy.
Ánh mắt cả đám người nhìn Lưu Chiến Thắng dần trở thành ánh mắt khinh bỉ.
Lưu Chiến Thắng xuất thân từ bốn đại gia tộc lớn của thành phố Trung Nguyên, vậy mà lại không tuân thủ lời hứa, thật sự là quá vô liêm sỉ.
Lưu Chiến Thắng với tâm lý cá chết rách lưới, hắn khinh thường nói: “Vô liêm sỉ thì như thế nào? Tiểu tử, anh đừng cho rằng có thể thắng được cuộc thi này liền có thể trong mắt không chứa người khác!”
“Tôi nói cho anh biết, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho người đến đây, chính là một trong ba lão đầu của vùng đất xám Trung Nguyên — Lý Thần Chiến. Dám đá tôi sao? Đợi lát nữa Lý ca đến đây, tôi con mẹ nó sẽ đích thân đánh gãy chân anh.”
Bình luận truyện