Hổ Tế

Chương 492



Chương 492:

 

Hơn nữa, hai ngày nay trong thời kỳ rụng trứng của cô, nếu như may mắn có lẽ có thể có được kết tinh giữa hai người.

 

Chỉ cần nghĩ đến sau này có thể cùng Dương Tiêu bên nhau đến già, có thể vì Dương Tiêu sinh con dưỡng cái, Đường Mộc Tuyết cảm thây vô cùng hạnh phúc.

 

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Dương Tiêu liền quay trở về phòng, vừa đặt lưng xuống giường, ngửi thấy mùi hương sữa bò nhàn nhạt từ người Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

 

Đường Mộc Tuyết biết rằng đêm nay mình phải nắm chắc cơ hội lần này, cô cảm nhận được hô hấp gấp gáp của Dương Tiêu, cô chuẩn bị rèn sắt ngay còn nóng.

 

*“Dương…Dương Tiêu, em…” khuôn mặt Đường Mộc Tuyết nóng bừng.

 

Dương Tiêu kỳ quái hỏi: “Mộc Tuyết, có chuyện gì sao?”

 

“Em…em muốn sinh con cho anh!” rút hết can đảm nói hết câu, Đường Mộc Tuyết giống như bị rút hết sinh lực trong người, liền ngã nằm trên giường.

 

Cô nhẹ nhàng khép hờ mắt, yên tĩnh chờ đợi giây phút thần kỳ xuất hiện.

 

Cái gì? Muốn sinh con cho hắn?

 

Những lời này đang ra ám hiệu cho mình sao?

 

Trong nhất thời, Dương Tiêu không cách nào bình tĩnh được, không lẽ đêm nay bản thân cuối cùng có thể thỏa thích được rồi sao?

 

Chỉ cần nghĩ đến đây, Dương Tiêu không nhịn được nuốt nước bọt, hai tay không cách nào khống chế được bắt đầu mò mẫm lên cơ thể của Đường Mộc Tuyết.

 

Có điều, Dương Tiêu không thể không hoài nghi đây có phải là thử thách mà Đường Mộc Tuyết đưa ra để khảo.

 

nghiệm định lực của mình hay không.

 

Chính vào giây phút hai tay của hắn chuẩn bị chạm vào cơ: thể yêu kiều của Đường Mộc Tuyết, chính vào giây phút Dương Tiêu muốn vượt ranh giới, hắn chỉ cảm thấy bàn tay của mình giống như bị khóa chặt, không cách nào tiếp tục.

 

“Mộc Tuyết, em không nói đùa với anh đúng không?”

 

Dương Tiêu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

 

Không nghi ngờ gì về vẻ đẹp của Đường Mộc Tuyết, hơn nữa là vẻ đẹp không cách nào nói nên lời, nếu nói trong lòng Dương Tiêu không có chút tâm tư nào tất nhiên là giả.

 

Năm năm nay, không biết bao nhiêu ngày đêm Dương Tiêu đều không ngừng hoang tưởng suy nghĩ đến việc cùng Đường Mộc Tuyết tiến hành chuyện cá nước thân mật, trong hắn từ tận trong xương cốt lại e sợ cô!

 

Mặc dù trong năm năm này Đường Mộc Tuyết không hề xem thường hắn, nhưng dáng vẻ lạnh lùng xa cách người khác đến ngàn dặm đã khắc sâu trong lòng Dương Tiêu, không cách nào xóa nhòa.

 

Không thể không nói rằng, bản chất Dương Tiêu có chút sợ vợ, hắn không dám chủ động chạm vào Đường Mộc Tuyết, chỉ sợ rằng cô sẽ hung dữ với hắn.

 

Nếu như Đường Mộc Tuyết nồi trận lôi đình với mình, vậy thì Dương Tiêu thật sự không biết nên giải quyết như thế nào.

 

Đường Mộc Tuyết biết rõ tâm trạng Dương Tiêu lúc này vô cùng thấp thỏm, Đường Mộc Tuyết chậm rãi mở to hai mắt, vằng trán cô đặc biệt nóng bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện