Hờ Truyện
Chương 5-6
" Hoàng thượng , tổng quản trong phủ vương gia báo rằng Lan Chi cô nương đã bị người của thái hậu dẫn đi rồi "
Nghe được tin tức không mấy hài lòng như vậy , tâm trạng đang phơi phới của Hiên Viên Hạo lập tức chùng xuống , lão thái bà chết tiệt lại muốn làm cái trò gì đây ? Nhưng nghĩ tới hoàng huynh của hắn vẫn đang bên cạnh nên lời trong lòng chỉ có thể nghĩ không thể nói ra , chỉ là nét mặt thì tức giận đến cực hạng .
Hiên Viên Hạo lập tức đứng dậy mạnh đến mức chiếc ghế phía sau bị đẩy ra xa , hắn không nói gì , chỉ nhìn chằm chằm vào long nhan phía trên .
Hiên Viên Tuyệt nét mặt cũng không khá hơn gì mấy , đầu lông mày đều đang nhíu lại thật chặt , chuyện đã đến hôm nay mà mẫu hậu vẫn nhất quyết không muốn buông tay , không lẽ bà thật muốn tuyệt hết đường sống của những người bên cạnh hắn sao ?
" Chúng ta cùng đi gặp thái hậu ! "
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
" Cô cô , người xem ả ta ngay cả quỳ với người cũng không quỳ , thật không biết sống chết thế nào "
Nữ tử một thân phục sức lộng lẫy nhìn thôi cũng thấy có đôi nét giống với vị thái hậu đang ngồi trên cao , nàng đưa hai tay níu chặt lấy tay áo thái hậu , ánh mắt vừa tức vừa giận nhìn Lan Chi đang đứng bên dưới .
Thái hậu khẽ vỗ lên lòng bàn tay nàng , gương mặt từ ái nhưng chỉ có trong lòng bà hiểu rõ , cháu gái của bà , gả cho ai thì không biết , chỉ là Hiên Viên Hạo thì chắc chắn không được , cái mà bà muốn nhất lúc này ... chính là mạng của hắn .
" Mẫn Mẫn ngoan , cô cô sẽ làm chủ cho con ! "
Nhìn một màn như vậy Lan Chi thật một chút cảm xúc cũng không có , trong lòng chỉ xoay đi quẫn lại năm chữ _ Hiên Viên Hạo chết tiệt ...
Mà cũng hay thật , tâm niệm hắn như vậy là thấy hắn ngay lập tức đứng bên cạnh rồi , hắn cũng không buồn quỳ xuống mà chỉ nhìn nàng , nhìn nhìn cái gì , lão nương thân với ngươi lắm sao . Cho nên mặc kệ ai nhìn nàng tha thiết nàng vẫn ngó lơ hắn . Mặc kệ hắn .
" Hiên Vương từ khi nào đã quên hết lễ nghi trong cung rồi vậy ? " . Thái hậu thu lại nét dịu dàng dành cho Thanh Mẫn mà thay vào đó là sự uy nghi và lạnh lùng tột độ khi đối diện với Hiên Viên Hạo , vì sao a , vì trong hoàng thất cũng chỉ còn một mình hắn là mối đe dọa đối với hoàng nhi của bà .
" Người của bổn vương , chuyện của bổn vương đã khi nào phiền đến thái hậu người coi quản vậy ? "
" Hoàng thượng , người nhìn xem hắn như vậy , mà vẫn còn bao che hay sao ? "
Hoàng đế Hiên Viên Tuyện chỉ có thể cúi đầu cười trừ . " Thái hậu , quận chúa Thanh Mẫn đang đứng bên cạnh người cũng chưa hành lễ với nhi thần đấy , xét ra tội nàng ta càng không nhỏ "
Thanh Mẫn đang đứng phía trên nghe vậy cũng không lấy làm rung sợ , cô cô đều luôn che chở nàng , hoàng thượng thì đã thế nào , vẫn luôn phải kính trọng cô cô thôi , quả đúng như nàng nghĩ , thái hậu ngay lập tức nắm chặt lấy tay nàng nhìn Hiên Viên Tuyện tỏ vẻ tức giận , hoàng nhi của bà vẫn luôn làm trái ý bà .
" Hạo , đệ có thể đưa người đi rồi "
Nhìn thấy Hiên Viên Hạo không hề để mình vào mắt , trong lòng thái hậu vô cùng tức giận nhưng điều làm bà khó chịu nhất chính là hoàng nhi của bà lại phụ hết tâm ý của bà mà che chở cho hắn .
" Mẫn Mẫn , con cũng lui xuống đi , chuyện hôm nay cũng không cần nói lại nữa "
" Cô cô... "
" Lui xuống đi ! "
Sau khi hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống , trong phòng lớn uy nghi chỉ còn lại thanh âm tức giận chất vấn của Thái hậu .
" Hoàng đế ngươi hết lần này đến lần khác làm trái ý mẫu hậu là như thế nào ? "
" Mẫu hậu đã biết nhi thần chắc chắn bảo vệ đệ ấy , hà tất phải cố chấp như vậy ? "
" Ta cố chấp là muốn củng cố địa vị cho ai chứ ? Còn không phải hoàng đế ngươi sao ... Trong hoàng thất này cũng chỉ còn một mình hắn là mối nguy hiểm của ngươi "
" Cũng chỉ một mình đệ ấy bảo vệ cho nhi thần "
" Thời khắc bây giờ như vậy nhưng sau này thì sao ? Lòng người có thể tin được bao nhiêu , hà cớ gì phải cho người khác có cơ hội hãm hại mình ... "
" Chính vì suy nghĩ đó của người nên phụ hoàng vốn có bốn nhi tử , một người chết trong tay người , một người chết trong tay nhi thần , bây giờ chỉ còn lại Hạo , nhi thần tuyệt đối không để huyết mạch hoàng thất mất đi "
" Huyết mạch củatiên đế vẫn còn có ngươi "
" Nhi thần sẽ tuyệt không chạm vào bất cứ nữ nhân nào "
" Hồ đồ ! Nữ nhân kia thì như thế nào ? Chỉ một mình ngươi sao , còn không phải đêm đêm quấn quýt hầu hạ người khác , thân thể dơ bẩn , không biết đã bao nhiêu người nhìn thấy , bao nhiêu người chạm qua ..."
" Mẫu hậu ! "
Hai tiếng mẫu hậu chính là âm thanh cuối cùng có thể nghe được , sau đó trong điện lại hoàn toàn im lặng , một lúc sau Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt mang đầy trầm tư bước ra ngoài , trong mắt lấp lánh một tầng nước mỏng rất nhanh đã không còn nhìn thấy .
Khi hắn vừa đi đến một đình nhỏ không xa đã trợn mắt nhìn thấy hoàng đệ hắn một bộ dáng thê thảm , hai lỗ tai bị nhéo đến đỏ ửng nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt lấy nữ nhân hung dữ kia .
" Buông ra ! " . Lan Chi nắm lấy lỗ tai Hiên Viên Hạo kéo ra thật mạnh , không hề nương tay , vâng , thật không hề nương tay , vừa kéo vừa vặn .
" Không buông , Lan Chi , không có buông đâu mà "
" Á à , v.ư.ơ.n.g g.i.a biểu ca , hay thật mà , ngươi gạt ta cũng ít quá ha "
" Ta không muốn như vậy mà ... "
" Buông raa....aaaaa... "
" Lan Chi ngoan , theo ta về phủ ..... "
" Ngoan cái gì mà ngoan , ngươi mau cút đi cho ta "
" Không mà..... "
Cái gì mà lãnh khốc , cái gì mà vô tình , đây có còn là hoàng đệ của Hiên Viên Tuyệt hắn không ? Khó khăn lắm vị hoàng đế mới có thể dẹp đi hết nghi vấn mà bước về phía đó . Vừa nhìn thấy hắn , Lan Chi đã không biết sống chết mà rống lên cầu cứu .
" Hoàng thượng mau cứu dân nữ aaaa "
" Ta... "
" Hoàng huynh , nàng muốn bỏ đệ ... "
Khoé môi Hiên Viên Tuyện co giật , có lẽ hắn nên quay lưng bỏ đi từ lâu mới đúng a .
" Cái gì mà bỏ , ta sẽ tố cáo ngươi cưỡng bức , giam người trái phép , à , còn lừa đảo nữa chứ ! "
" Ta không phải muốn như vậy mà ! "
" Không muốn nhưng có làm đúng không ? "
" Là do hoàn cảnh "
" Ta phi "
" Đủ rồiiiiiii ! "
Hiên Viên Tuyệt ôm lấy trán sau đó ra hiệu cho Tần công công phía sau .
" Mau đưa vương gia đi gặp người đó "
" Hoàng huynh đệ không muốn gặp ai lúc này ..."
" Mau lôi hắn đi ! "
" Hoàng Huynhhhhhhhh .... "
Lan Chi muốn đi theo Hiên Viên Hạo nhưng rất nhanh có hai thị vệ chận lại bước chân của nàng . Nàng cũng là có Hiên Viên Hạo mới dám manh động nha , không có hắn , ở nơi này nàng cũng chỉ là một người ... một người không có cái gì hết a . Quay đầu nhìn lại hoàng thượng phía sau , hắn cũng đang nhìn nàng , xem nào , có lẽ hắn cũng không quá hung tợn , sẽ không lôi nàng đi chém đâu phải không ?
Nghe được tin tức không mấy hài lòng như vậy , tâm trạng đang phơi phới của Hiên Viên Hạo lập tức chùng xuống , lão thái bà chết tiệt lại muốn làm cái trò gì đây ? Nhưng nghĩ tới hoàng huynh của hắn vẫn đang bên cạnh nên lời trong lòng chỉ có thể nghĩ không thể nói ra , chỉ là nét mặt thì tức giận đến cực hạng .
Hiên Viên Hạo lập tức đứng dậy mạnh đến mức chiếc ghế phía sau bị đẩy ra xa , hắn không nói gì , chỉ nhìn chằm chằm vào long nhan phía trên .
Hiên Viên Tuyệt nét mặt cũng không khá hơn gì mấy , đầu lông mày đều đang nhíu lại thật chặt , chuyện đã đến hôm nay mà mẫu hậu vẫn nhất quyết không muốn buông tay , không lẽ bà thật muốn tuyệt hết đường sống của những người bên cạnh hắn sao ?
" Chúng ta cùng đi gặp thái hậu ! "
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....
" Cô cô , người xem ả ta ngay cả quỳ với người cũng không quỳ , thật không biết sống chết thế nào "
Nữ tử một thân phục sức lộng lẫy nhìn thôi cũng thấy có đôi nét giống với vị thái hậu đang ngồi trên cao , nàng đưa hai tay níu chặt lấy tay áo thái hậu , ánh mắt vừa tức vừa giận nhìn Lan Chi đang đứng bên dưới .
Thái hậu khẽ vỗ lên lòng bàn tay nàng , gương mặt từ ái nhưng chỉ có trong lòng bà hiểu rõ , cháu gái của bà , gả cho ai thì không biết , chỉ là Hiên Viên Hạo thì chắc chắn không được , cái mà bà muốn nhất lúc này ... chính là mạng của hắn .
" Mẫn Mẫn ngoan , cô cô sẽ làm chủ cho con ! "
Nhìn một màn như vậy Lan Chi thật một chút cảm xúc cũng không có , trong lòng chỉ xoay đi quẫn lại năm chữ _ Hiên Viên Hạo chết tiệt ...
Mà cũng hay thật , tâm niệm hắn như vậy là thấy hắn ngay lập tức đứng bên cạnh rồi , hắn cũng không buồn quỳ xuống mà chỉ nhìn nàng , nhìn nhìn cái gì , lão nương thân với ngươi lắm sao . Cho nên mặc kệ ai nhìn nàng tha thiết nàng vẫn ngó lơ hắn . Mặc kệ hắn .
" Hiên Vương từ khi nào đã quên hết lễ nghi trong cung rồi vậy ? " . Thái hậu thu lại nét dịu dàng dành cho Thanh Mẫn mà thay vào đó là sự uy nghi và lạnh lùng tột độ khi đối diện với Hiên Viên Hạo , vì sao a , vì trong hoàng thất cũng chỉ còn một mình hắn là mối đe dọa đối với hoàng nhi của bà .
" Người của bổn vương , chuyện của bổn vương đã khi nào phiền đến thái hậu người coi quản vậy ? "
" Hoàng thượng , người nhìn xem hắn như vậy , mà vẫn còn bao che hay sao ? "
Hoàng đế Hiên Viên Tuyện chỉ có thể cúi đầu cười trừ . " Thái hậu , quận chúa Thanh Mẫn đang đứng bên cạnh người cũng chưa hành lễ với nhi thần đấy , xét ra tội nàng ta càng không nhỏ "
Thanh Mẫn đang đứng phía trên nghe vậy cũng không lấy làm rung sợ , cô cô đều luôn che chở nàng , hoàng thượng thì đã thế nào , vẫn luôn phải kính trọng cô cô thôi , quả đúng như nàng nghĩ , thái hậu ngay lập tức nắm chặt lấy tay nàng nhìn Hiên Viên Tuyện tỏ vẻ tức giận , hoàng nhi của bà vẫn luôn làm trái ý bà .
" Hạo , đệ có thể đưa người đi rồi "
Nhìn thấy Hiên Viên Hạo không hề để mình vào mắt , trong lòng thái hậu vô cùng tức giận nhưng điều làm bà khó chịu nhất chính là hoàng nhi của bà lại phụ hết tâm ý của bà mà che chở cho hắn .
" Mẫn Mẫn , con cũng lui xuống đi , chuyện hôm nay cũng không cần nói lại nữa "
" Cô cô... "
" Lui xuống đi ! "
Sau khi hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống , trong phòng lớn uy nghi chỉ còn lại thanh âm tức giận chất vấn của Thái hậu .
" Hoàng đế ngươi hết lần này đến lần khác làm trái ý mẫu hậu là như thế nào ? "
" Mẫu hậu đã biết nhi thần chắc chắn bảo vệ đệ ấy , hà tất phải cố chấp như vậy ? "
" Ta cố chấp là muốn củng cố địa vị cho ai chứ ? Còn không phải hoàng đế ngươi sao ... Trong hoàng thất này cũng chỉ còn một mình hắn là mối nguy hiểm của ngươi "
" Cũng chỉ một mình đệ ấy bảo vệ cho nhi thần "
" Thời khắc bây giờ như vậy nhưng sau này thì sao ? Lòng người có thể tin được bao nhiêu , hà cớ gì phải cho người khác có cơ hội hãm hại mình ... "
" Chính vì suy nghĩ đó của người nên phụ hoàng vốn có bốn nhi tử , một người chết trong tay người , một người chết trong tay nhi thần , bây giờ chỉ còn lại Hạo , nhi thần tuyệt đối không để huyết mạch hoàng thất mất đi "
" Huyết mạch củatiên đế vẫn còn có ngươi "
" Nhi thần sẽ tuyệt không chạm vào bất cứ nữ nhân nào "
" Hồ đồ ! Nữ nhân kia thì như thế nào ? Chỉ một mình ngươi sao , còn không phải đêm đêm quấn quýt hầu hạ người khác , thân thể dơ bẩn , không biết đã bao nhiêu người nhìn thấy , bao nhiêu người chạm qua ..."
" Mẫu hậu ! "
Hai tiếng mẫu hậu chính là âm thanh cuối cùng có thể nghe được , sau đó trong điện lại hoàn toàn im lặng , một lúc sau Hiên Viên Tuyệt vẻ mặt mang đầy trầm tư bước ra ngoài , trong mắt lấp lánh một tầng nước mỏng rất nhanh đã không còn nhìn thấy .
Khi hắn vừa đi đến một đình nhỏ không xa đã trợn mắt nhìn thấy hoàng đệ hắn một bộ dáng thê thảm , hai lỗ tai bị nhéo đến đỏ ửng nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt lấy nữ nhân hung dữ kia .
" Buông ra ! " . Lan Chi nắm lấy lỗ tai Hiên Viên Hạo kéo ra thật mạnh , không hề nương tay , vâng , thật không hề nương tay , vừa kéo vừa vặn .
" Không buông , Lan Chi , không có buông đâu mà "
" Á à , v.ư.ơ.n.g g.i.a biểu ca , hay thật mà , ngươi gạt ta cũng ít quá ha "
" Ta không muốn như vậy mà ... "
" Buông raa....aaaaa... "
" Lan Chi ngoan , theo ta về phủ ..... "
" Ngoan cái gì mà ngoan , ngươi mau cút đi cho ta "
" Không mà..... "
Cái gì mà lãnh khốc , cái gì mà vô tình , đây có còn là hoàng đệ của Hiên Viên Tuyệt hắn không ? Khó khăn lắm vị hoàng đế mới có thể dẹp đi hết nghi vấn mà bước về phía đó . Vừa nhìn thấy hắn , Lan Chi đã không biết sống chết mà rống lên cầu cứu .
" Hoàng thượng mau cứu dân nữ aaaa "
" Ta... "
" Hoàng huynh , nàng muốn bỏ đệ ... "
Khoé môi Hiên Viên Tuyện co giật , có lẽ hắn nên quay lưng bỏ đi từ lâu mới đúng a .
" Cái gì mà bỏ , ta sẽ tố cáo ngươi cưỡng bức , giam người trái phép , à , còn lừa đảo nữa chứ ! "
" Ta không phải muốn như vậy mà ! "
" Không muốn nhưng có làm đúng không ? "
" Là do hoàn cảnh "
" Ta phi "
" Đủ rồiiiiiii ! "
Hiên Viên Tuyệt ôm lấy trán sau đó ra hiệu cho Tần công công phía sau .
" Mau đưa vương gia đi gặp người đó "
" Hoàng huynh đệ không muốn gặp ai lúc này ..."
" Mau lôi hắn đi ! "
" Hoàng Huynhhhhhhhh .... "
Lan Chi muốn đi theo Hiên Viên Hạo nhưng rất nhanh có hai thị vệ chận lại bước chân của nàng . Nàng cũng là có Hiên Viên Hạo mới dám manh động nha , không có hắn , ở nơi này nàng cũng chỉ là một người ... một người không có cái gì hết a . Quay đầu nhìn lại hoàng thượng phía sau , hắn cũng đang nhìn nàng , xem nào , có lẽ hắn cũng không quá hung tợn , sẽ không lôi nàng đi chém đâu phải không ?
Bình luận truyện