Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 110: Không tin cậu thử coi!
Đợi Đường Trọng gọi điện báo cảnh sát xong, Bạch Tố hoài nghi hỏi:
- Cảnh sát sẽ tới sao? Bọn họ dám mở sòng bạc ở nơi này, khẳng định cũng đã đặt quan hệ các nơi rồi...
- Đến chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bọn họ mở sòng bạc trong nhà hàng, hoàn cảnh kém, quy mô cũng không lớn chứng tỏ là bọn họ không đủ tài chính là chỗ dựa. Nếu như bọn họ có chỗ dựa lợi hại thì nhất định sẽ mở sòng bạc tại hẳn trong khách sạn năm sao, cũng không cần che che đậy đậy làm gì, hình như lúc nào cũng phải đề phòng có cảnh sát xông vào lục soát vậy.
- Hơn nữa tôi nếu chỉ báo đánh bạc thì bọn họ có thể không coi trọng. Nhưng tôi lại báo là sử dụng vũ khí và buôn bán thuốc phiện, rửa tiền đen... Dù là lãnh đạo cảnh sát nào nghe thấy báo cáo như vậy cũng đều coi trọng cả.
- Buôn thuốc phiện, rửa tiền đen là cậu chụp mũ bọn họ à?
Ánh mắt Bạch Tố sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng. Cô biết người này luôn nghĩ tới cách phá người khác, cũng không ngại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ đối với người mà mình không thích.
- Giả giả thật thật, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Đường Trọng cũng không phủ nhận.
- Nếu giờ chỉ báo là tụ tập đánh bạc và sử dụng súng phi pháp mà bọn họ đã đồng ý đưa cảnh sát tới thì tôi cũng chẳng cần làm việc thừa thãi làm gì.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía rồi nói:
- Trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này đã. Thân phận của cô khá mẫn cảm, nếu như để người khác thấy thì không hay lắm.
- Hai người cứ từ từ đi ra đi, tôi lấy xe tới đây.
Chú Đức bước nhanh đi.
- Chú Đức này trước là tài xế của trại trẻ mồ côi, sau này trại trẻ mồ côi bị phá, tiền bồi thường cũng không biết đi đâu mất, trại trẻ mồ côi không thể xây dựng lại được nữa... Trong lúc vô tình tôi phát hiện chú ấy đang lái xe chui nên dùng danh nghĩa công ty thuê chú ấy về. Dù sao thì chúng ta cũng cần một người đáng tin cậy làm tài xế. Chị Lý vốn là người nấu cơm trong trại trẻ mồ côi. Lúc trước tôi còn tưởng món ăn chị ấy nấu là thức ăn ngon nhất trên đời cơ.
- Đương nhiên giờ tôi vẫn cho là như vậy. Ăn thức ăn của chị ấy, tôi vẫn luôn nhớ tới cuộc sống ở trại trẻ mồ côi trước kia. Cũng bởi trong lòng nhớ rõ lúc tuyệt vọng gian khổ kia cho nên dù thế nào tôi cũng vẫn nợ cha mẹ nuôi. Tôi muốn cố gắng báo đáp bọn họ.
Bạch Tố giới thiệu đơn giản về lai lịch của chú Đức và chị bảo mẫu rất ít nói, luôn chăm lo công việc trong Tử Viên kia cho Đường Trọng.
Trước kia mọi người còn tưởng chú Đức và chị Lý là người cùng quê với Bạch Tố, bây giờ mới biết quê của Bạch Tố chính là trại trẻ mồ côi.
Trải qua chuyện này, quan hệ của hai người được kéo gần lại rất nhiều. Bí mật lớn nhất về xuất thân của Bạch Tố bị Đường Trọng biết được, các chuyện khác cũng không cần phải dấu diếm nữa.
Chú Đức khởi động xe, Đường Trọng và Bạch Tố lên xe, sau đó nhanh chóng tới một ngã tư cách quán ăn không xa.
Có vài xe cảnh sát ò e phóng tới nơi này. Đường Trọng lúc đó mới bảo chú Đức.
- Chú Đức, chúng ta trở về thôi.
- Không xem kết quả à?
Bạch Tố hỏi.
- Không cần xem đâu.
Đường Trọng lắc đầu.
- Tại sao?
- Vì nếu tôi đoán không sai thì nhất định sẽ có người tới báo tin cho tên đầy ria. Đợi tới khi cảnh sát tới thì người trong đó có lẽ đã trốn sạch rồi. Đám cảnh sát này chạy tới chắc chỉ có thể thấy một cái nhà rỗng và bắt được vài người không quan trọng thôi.
- Nếu biết thế thì tại sao còn báo cảnh sát chứ?
Bạch Tố hỏi.
- Tôi nói là để cứu cha nuôi kia của cô, cô tin không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không tin.
Bạch Tố lắc đầu. Cô biết Đường Trọng nhất định là cực kỳ ghét người cha nuôi kia của cô. Từ việc hắn dứt khoát kéo cô rời khỏi đó là đủ biết rồi. Hiện giờ hắn lại bảo vì cứu ông ta nên mới gọi cảnh sát thì dù thế nào cô cũng không tin nổi.
- Tôi cũng không tin.
Đường Trọng nhìn về phía hàng ăn xa xa, thấy có rất nhiều người chạy túa ra từ trong đó. Hắn biết hẳn là trong sòng bạc đã nghe được tin tức, đang sơ tán con bạc.
- Hắn đã nhìn thấy mặt tôi.
Bạch Tố sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Trọng.
Chuyện này vốn là chức trách của cô, nhưng bởi vì tình nghĩa với cha nuôi nên làm sự mẫn cảm của cô giảm mạnh.
Nhưng bị rơi vào hoàn cảnh ác liệt như vậy, hắn vừa đánh bạc thắng tên đầy ria, vừa nghĩ biện pháp dời sự chú ý để đoạt súng từ tay đối phương, hiện giờ đi ra ngoài một cái đã suy nghĩ kín kẽ như vậy.
Đây là phản ứng và biểu hiện của một sinh viên vừa mới vào đại học sao?
- Hắn đã từng nhìn thấy mặt tôi, lại thấy chúng ta ở cùng một nơi... Tôi sợ là hắn sẽ liên tưởng tới gì đó.
Đường Trọng nói.
- Nếu như vậy tôi sẽ khiến hắn bận rộn tới không còn thời gian để tự hỏi nữa.
- Đây là chuyện sơ sẩy do tôi.
Bạch Tố xin lỗi.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu:
- Nhưng người nào gặp phải người cha như vậy thì tâm tình cũng rất nóng vội cả.
- Ôi, nếu hắn không đánh bạc thì cũng là người tốt. Lúc đầu mẹ tôi vẫn luôn khuyên hắn nhưng hắn không nghe. Sau khi mẹ tôi ngã bệnh qua đời, hắn lại càng lún sâu hơn. Ngoài một căn hộ nhỏ ra thì hiện giờ tất cả mọi thứ trong nhà đều đã bán hết cả rồi.
- Lúc trước chắc cuộc sống của cô cũng không tốt lắm nhỉ?
Đường Trọng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố, đau lòng nói.
Vừa mới đi ra khỏi trại trẻ mồ côi, tưởng rằng từ nay về sau có được tình thân và cơm no áo ấm, không ngờ là mẹ nuôi ngã bệnh chết sớm, cha nuôi lại là một con quỷ mê cờ bạc. Chuyện này đối với một đứa bé gái đúng là việc không dễ vượt qua.
- Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm.
Bạch Tố cười khẽ:
- Hiện tại vẫn còn hay nhớ lại, khi đó đi xe phương hoàng, phía sau xe buộc một cái thùng lớn, nhồi chặt xốp cách nhiệt, mang kem tới các vùng nông thôn cách cả mấy chục cây số bán. Ngày đầu tiên tôi bán lời bảy tệ, nghe ông chủ quầy kem thì đã lãi rất nhiều so với người lớn rồi.
- Trước kia gặp nhiều cực khổ thì khi công thành danh toại, lúc đó những kỷ niệm này lại thành những kỷ niệm đẹp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cô có cảm thấy thế không?
- Cũng đúng.
Bạch Tố đáp. Đường Trọng ngồi đối diện với cô, ánh mắt luôn luôn cố ý vô tình rơi vào vị trí ngực cô. Điều này khiến cô hơi chột dạ, lại hơi ngượng ngùng. Hai tay cô che ngực, hận không thể ấn hai khối thịt lớn trước ngực vào một chút.
- Mặc dù hiện tại tôi cũng chưa gọi là công thành danh toại nhưng những thứ tôi muốn đều có cả. Tôi không phải là một người phụ nữ có lòng tham.
- Cậu đã từ tới trại trẻ mồ côi chưa? Cậu biết cuộc sống của trẻ em ở nơi đó thế nào không? Đương nhiên khí có khách tới thì bọn nhỏ sẽ rất sạch sẽ, mặc áo mới, có cơm nóng, được quan tâm cẩn thận. Bình thường thì trại trẻ mồ côi rất u ám, ảm đạm, âm trầm. Cho dù là mùa hè nóng cỡ nào thì người ta cũng đều cảm thấy giá lạnh. Trong trí nhớ của tôi khắc sâu hình ảnh một đám trẻ con lành lặn lẫn tàn tật mặc áo quần rách nát nằm song song trên sân phơi nắng. Chúng tôi còn nhỏ như vậy, khuôn mặt bẩn thỉu, nước mũi chảy vào miệng, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn. Chúng tôi không biết gì, cũng không muốn nghĩ gì, giống như một đám xác sống vậy. Cho nên hiện giờ tôi cũng rất dễ thỏa mãn. Dù thế nào thì cuộc sống hiện tại của tôi so với trước kia cũng có thể dùng thiên đường để hình dung rồi.
Trầm mặc.
Đường Trọng không ngờ Bạch Tố xinh đẹp ưu tú thế này mà lại có tuổi thơ bi thảm như thế. So với cô, bản thân mình chỉ bị Ngục trưởng giáo dục nghiêm khắc, vẫn là hạnh phúc hơn bao nhiêu lần chứ?
- Cô thử nói xem, cha mẹ ruột của cô là ai nào? Có giống như trong phim, nhiều năm sau này lại có một đôi Hoa kiều hoặc vợ chồng tỷ phú nào tới tìm cô không?
Bạch Tố bị loại phỏng đoán linh hoạt của Đường Trọng chọc cười, tâm tư u sầu tan hết, cười khúc khích nói:
- Tại sao lại không thế này chứ? Có một đôi vợ chồng công nhân hoặc nông dân bởi đã có một cô con gái, rất muốn con thứ hai là con trai, khi phát hiện ra con thứ hai vẫn là con gái thì nhẫn tâm bỏ nó đi. Bởi vì nó sẽ tạo thành gánh nặng cho gia đình. Chuyện Hoa kiều về nước hay là tỷ phú tìm con chỉ là chuyện trong phim hay tiểu thuyết, còn chuyện tôi nói mới là thật đấy.
- Con người luôn nên suy nghĩ lạc quan.
Đường Trọng an ủi.
- Có lẽ bọn họ không cẩn thận nên để lạc mất cô.
- Hy vọng là thế đi.
Bạch Tố thở dài khe khẽ.
- Nghĩ như vậy thì sẽ cảm thấy ít tủi thân hơn.
- Cô có muốn đi tìm bọn họ không?
Đường Trọng hỏi.
- Tìm bọn họ? Tại sao?
Bạch Tố hỏi ngược lại.
- Là bọn họ vứt bỏ tôi, lại muốn tôi chủ động đi tìm. Chuyện này đối với tôi mà nói là rất không công bằng rồi.
- Cũng đúng. Hay để cho bọn họ tới tìm cô đi. Như vậy tâm lý cô sẽ thoải mái hơn một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cho dù bọn họ tìm tới thì cũng không cần để ý tới bọn họ. Nếu bọn họ đưa cô vài tấm chi phiếu thì cô liền vứt lại vào mặt họ mà nói “ tôi không cần tiền của các người mà cần tình yêu. Các người vứt bỏ tôi nhiều năm như vậy mà muốn dùng chút tiền này để mua lại tôi sao? “. Đợi tới khi bọn họ chuyển hết cả tài sản thành tên cô thì lúc đó cô mới không tình nguyện mà bị ép nhận lấy. Sau đó cô làm bộ vì một bữa cơm bọn họ chuẩn bị hoặc một bộ quần áo bọn họ mua mà cảm động, ôm họ khóc rống lên, nói là con rất nhớ hai người. Hai người nhiều năm như vậy ở đâu hả, hả hả...
Đường Trọng lau hai mắt, nói:
- Tôi nói xong cũng muốn khóc rồi.
Bạch Tố cười nghiêng ngả, ngay cả bộ ngực cũng như to hẳn ra.
Một lúc lâu sau, cô mới lườm Đường Trọng một cái, mắng:
- Ba hoa.
Dừng một chút, cô nói thêm:
- Đường Trọng, tại sao cậu lại hiểu nhiều chuyện như vậy? Kẻ yêu nghiệt như cậu làm tôi thấy tôi sống nhiều năm như vậy đúng là uổng phí rồi. Trước khi gặp cậu, tôi còn tưởng tôi là người rất ưu tú, cực kỳ ưu tú rồi đấy.
- Cũng không sống uổng phí đâu.
Đường Trọng lơ đãng nhìn lướt qua bộ ngực cô, thầm nghĩ. Nếu không có thời gian nhiều năm tích lũy như vậy thì làm sao chỗ đó lớn thế chứ?
- Cậu nhìn chỗ nào đấy?
Bạch Tố đỏ mặt sẵng giọng. Người này quả là càng lúc càng quá đáng.
- Hắn nói có đúng không?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng cái gì?
Bạch Tố nghi hoặc hỏi. Câu hỏi này khiến cô rất ngạc nhiên.
- Hắn nói rằng chỉ bằng vào vài chiêu của cô là biết cô có thể thực hiện tất cả các tư thế... Tôi thấy chắc không có khả năng chứ?
Đường Trọng nhìn cô, vẻ mặt tò mò hỏi.
Bạch Tố hận không thể tìm được một lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Nhưng cô biết nếu tỏ vẻ yếu thế trước mặt hắn hoặc biểu hiện ra tâm lý thẹn thùng thì khí thế sẽ bị hắn áp đảo hoàn toàn.
Phản kích!
Phải phản kích!
- Thật đấy!
Hai chân cô hé ra, tiếng nói đầy hấp dẫn:
- Không tin cậu thử coi.
...
- Cảnh sát sẽ tới sao? Bọn họ dám mở sòng bạc ở nơi này, khẳng định cũng đã đặt quan hệ các nơi rồi...
- Đến chứ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Bọn họ mở sòng bạc trong nhà hàng, hoàn cảnh kém, quy mô cũng không lớn chứng tỏ là bọn họ không đủ tài chính là chỗ dựa. Nếu như bọn họ có chỗ dựa lợi hại thì nhất định sẽ mở sòng bạc tại hẳn trong khách sạn năm sao, cũng không cần che che đậy đậy làm gì, hình như lúc nào cũng phải đề phòng có cảnh sát xông vào lục soát vậy.
- Hơn nữa tôi nếu chỉ báo đánh bạc thì bọn họ có thể không coi trọng. Nhưng tôi lại báo là sử dụng vũ khí và buôn bán thuốc phiện, rửa tiền đen... Dù là lãnh đạo cảnh sát nào nghe thấy báo cáo như vậy cũng đều coi trọng cả.
- Buôn thuốc phiện, rửa tiền đen là cậu chụp mũ bọn họ à?
Ánh mắt Bạch Tố sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng. Cô biết người này luôn nghĩ tới cách phá người khác, cũng không ngại sử dụng chút thủ đoạn nhỏ đối với người mà mình không thích.
- Giả giả thật thật, ai có thể nói rõ ràng được chứ?
Đường Trọng cũng không phủ nhận.
- Nếu giờ chỉ báo là tụ tập đánh bạc và sử dụng súng phi pháp mà bọn họ đã đồng ý đưa cảnh sát tới thì tôi cũng chẳng cần làm việc thừa thãi làm gì.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía rồi nói:
- Trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này đã. Thân phận của cô khá mẫn cảm, nếu như để người khác thấy thì không hay lắm.
- Hai người cứ từ từ đi ra đi, tôi lấy xe tới đây.
Chú Đức bước nhanh đi.
- Chú Đức này trước là tài xế của trại trẻ mồ côi, sau này trại trẻ mồ côi bị phá, tiền bồi thường cũng không biết đi đâu mất, trại trẻ mồ côi không thể xây dựng lại được nữa... Trong lúc vô tình tôi phát hiện chú ấy đang lái xe chui nên dùng danh nghĩa công ty thuê chú ấy về. Dù sao thì chúng ta cũng cần một người đáng tin cậy làm tài xế. Chị Lý vốn là người nấu cơm trong trại trẻ mồ côi. Lúc trước tôi còn tưởng món ăn chị ấy nấu là thức ăn ngon nhất trên đời cơ.
- Đương nhiên giờ tôi vẫn cho là như vậy. Ăn thức ăn của chị ấy, tôi vẫn luôn nhớ tới cuộc sống ở trại trẻ mồ côi trước kia. Cũng bởi trong lòng nhớ rõ lúc tuyệt vọng gian khổ kia cho nên dù thế nào tôi cũng vẫn nợ cha mẹ nuôi. Tôi muốn cố gắng báo đáp bọn họ.
Bạch Tố giới thiệu đơn giản về lai lịch của chú Đức và chị bảo mẫu rất ít nói, luôn chăm lo công việc trong Tử Viên kia cho Đường Trọng.
Trước kia mọi người còn tưởng chú Đức và chị Lý là người cùng quê với Bạch Tố, bây giờ mới biết quê của Bạch Tố chính là trại trẻ mồ côi.
Trải qua chuyện này, quan hệ của hai người được kéo gần lại rất nhiều. Bí mật lớn nhất về xuất thân của Bạch Tố bị Đường Trọng biết được, các chuyện khác cũng không cần phải dấu diếm nữa.
Chú Đức khởi động xe, Đường Trọng và Bạch Tố lên xe, sau đó nhanh chóng tới một ngã tư cách quán ăn không xa.
Có vài xe cảnh sát ò e phóng tới nơi này. Đường Trọng lúc đó mới bảo chú Đức.
- Chú Đức, chúng ta trở về thôi.
- Không xem kết quả à?
Bạch Tố hỏi.
- Không cần xem đâu.
Đường Trọng lắc đầu.
- Tại sao?
- Vì nếu tôi đoán không sai thì nhất định sẽ có người tới báo tin cho tên đầy ria. Đợi tới khi cảnh sát tới thì người trong đó có lẽ đã trốn sạch rồi. Đám cảnh sát này chạy tới chắc chỉ có thể thấy một cái nhà rỗng và bắt được vài người không quan trọng thôi.
- Nếu biết thế thì tại sao còn báo cảnh sát chứ?
Bạch Tố hỏi.
- Tôi nói là để cứu cha nuôi kia của cô, cô tin không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không tin.
Bạch Tố lắc đầu. Cô biết Đường Trọng nhất định là cực kỳ ghét người cha nuôi kia của cô. Từ việc hắn dứt khoát kéo cô rời khỏi đó là đủ biết rồi. Hiện giờ hắn lại bảo vì cứu ông ta nên mới gọi cảnh sát thì dù thế nào cô cũng không tin nổi.
- Tôi cũng không tin.
Đường Trọng nhìn về phía hàng ăn xa xa, thấy có rất nhiều người chạy túa ra từ trong đó. Hắn biết hẳn là trong sòng bạc đã nghe được tin tức, đang sơ tán con bạc.
- Hắn đã nhìn thấy mặt tôi.
Bạch Tố sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Trọng.
Chuyện này vốn là chức trách của cô, nhưng bởi vì tình nghĩa với cha nuôi nên làm sự mẫn cảm của cô giảm mạnh.
Nhưng bị rơi vào hoàn cảnh ác liệt như vậy, hắn vừa đánh bạc thắng tên đầy ria, vừa nghĩ biện pháp dời sự chú ý để đoạt súng từ tay đối phương, hiện giờ đi ra ngoài một cái đã suy nghĩ kín kẽ như vậy.
Đây là phản ứng và biểu hiện của một sinh viên vừa mới vào đại học sao?
- Hắn đã từng nhìn thấy mặt tôi, lại thấy chúng ta ở cùng một nơi... Tôi sợ là hắn sẽ liên tưởng tới gì đó.
Đường Trọng nói.
- Nếu như vậy tôi sẽ khiến hắn bận rộn tới không còn thời gian để tự hỏi nữa.
- Đây là chuyện sơ sẩy do tôi.
Bạch Tố xin lỗi.
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu:
- Nhưng người nào gặp phải người cha như vậy thì tâm tình cũng rất nóng vội cả.
- Ôi, nếu hắn không đánh bạc thì cũng là người tốt. Lúc đầu mẹ tôi vẫn luôn khuyên hắn nhưng hắn không nghe. Sau khi mẹ tôi ngã bệnh qua đời, hắn lại càng lún sâu hơn. Ngoài một căn hộ nhỏ ra thì hiện giờ tất cả mọi thứ trong nhà đều đã bán hết cả rồi.
- Lúc trước chắc cuộc sống của cô cũng không tốt lắm nhỉ?
Đường Trọng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tố, đau lòng nói.
Vừa mới đi ra khỏi trại trẻ mồ côi, tưởng rằng từ nay về sau có được tình thân và cơm no áo ấm, không ngờ là mẹ nuôi ngã bệnh chết sớm, cha nuôi lại là một con quỷ mê cờ bạc. Chuyện này đối với một đứa bé gái đúng là việc không dễ vượt qua.
- Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm.
Bạch Tố cười khẽ:
- Hiện tại vẫn còn hay nhớ lại, khi đó đi xe phương hoàng, phía sau xe buộc một cái thùng lớn, nhồi chặt xốp cách nhiệt, mang kem tới các vùng nông thôn cách cả mấy chục cây số bán. Ngày đầu tiên tôi bán lời bảy tệ, nghe ông chủ quầy kem thì đã lãi rất nhiều so với người lớn rồi.
- Trước kia gặp nhiều cực khổ thì khi công thành danh toại, lúc đó những kỷ niệm này lại thành những kỷ niệm đẹp.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cô có cảm thấy thế không?
- Cũng đúng.
Bạch Tố đáp. Đường Trọng ngồi đối diện với cô, ánh mắt luôn luôn cố ý vô tình rơi vào vị trí ngực cô. Điều này khiến cô hơi chột dạ, lại hơi ngượng ngùng. Hai tay cô che ngực, hận không thể ấn hai khối thịt lớn trước ngực vào một chút.
- Mặc dù hiện tại tôi cũng chưa gọi là công thành danh toại nhưng những thứ tôi muốn đều có cả. Tôi không phải là một người phụ nữ có lòng tham.
- Cậu đã từ tới trại trẻ mồ côi chưa? Cậu biết cuộc sống của trẻ em ở nơi đó thế nào không? Đương nhiên khí có khách tới thì bọn nhỏ sẽ rất sạch sẽ, mặc áo mới, có cơm nóng, được quan tâm cẩn thận. Bình thường thì trại trẻ mồ côi rất u ám, ảm đạm, âm trầm. Cho dù là mùa hè nóng cỡ nào thì người ta cũng đều cảm thấy giá lạnh. Trong trí nhớ của tôi khắc sâu hình ảnh một đám trẻ con lành lặn lẫn tàn tật mặc áo quần rách nát nằm song song trên sân phơi nắng. Chúng tôi còn nhỏ như vậy, khuôn mặt bẩn thỉu, nước mũi chảy vào miệng, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn. Chúng tôi không biết gì, cũng không muốn nghĩ gì, giống như một đám xác sống vậy. Cho nên hiện giờ tôi cũng rất dễ thỏa mãn. Dù thế nào thì cuộc sống hiện tại của tôi so với trước kia cũng có thể dùng thiên đường để hình dung rồi.
Trầm mặc.
Đường Trọng không ngờ Bạch Tố xinh đẹp ưu tú thế này mà lại có tuổi thơ bi thảm như thế. So với cô, bản thân mình chỉ bị Ngục trưởng giáo dục nghiêm khắc, vẫn là hạnh phúc hơn bao nhiêu lần chứ?
- Cô thử nói xem, cha mẹ ruột của cô là ai nào? Có giống như trong phim, nhiều năm sau này lại có một đôi Hoa kiều hoặc vợ chồng tỷ phú nào tới tìm cô không?
Bạch Tố bị loại phỏng đoán linh hoạt của Đường Trọng chọc cười, tâm tư u sầu tan hết, cười khúc khích nói:
- Tại sao lại không thế này chứ? Có một đôi vợ chồng công nhân hoặc nông dân bởi đã có một cô con gái, rất muốn con thứ hai là con trai, khi phát hiện ra con thứ hai vẫn là con gái thì nhẫn tâm bỏ nó đi. Bởi vì nó sẽ tạo thành gánh nặng cho gia đình. Chuyện Hoa kiều về nước hay là tỷ phú tìm con chỉ là chuyện trong phim hay tiểu thuyết, còn chuyện tôi nói mới là thật đấy.
- Con người luôn nên suy nghĩ lạc quan.
Đường Trọng an ủi.
- Có lẽ bọn họ không cẩn thận nên để lạc mất cô.
- Hy vọng là thế đi.
Bạch Tố thở dài khe khẽ.
- Nghĩ như vậy thì sẽ cảm thấy ít tủi thân hơn.
- Cô có muốn đi tìm bọn họ không?
Đường Trọng hỏi.
- Tìm bọn họ? Tại sao?
Bạch Tố hỏi ngược lại.
- Là bọn họ vứt bỏ tôi, lại muốn tôi chủ động đi tìm. Chuyện này đối với tôi mà nói là rất không công bằng rồi.
- Cũng đúng. Hay để cho bọn họ tới tìm cô đi. Như vậy tâm lý cô sẽ thoải mái hơn một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cho dù bọn họ tìm tới thì cũng không cần để ý tới bọn họ. Nếu bọn họ đưa cô vài tấm chi phiếu thì cô liền vứt lại vào mặt họ mà nói “ tôi không cần tiền của các người mà cần tình yêu. Các người vứt bỏ tôi nhiều năm như vậy mà muốn dùng chút tiền này để mua lại tôi sao? “. Đợi tới khi bọn họ chuyển hết cả tài sản thành tên cô thì lúc đó cô mới không tình nguyện mà bị ép nhận lấy. Sau đó cô làm bộ vì một bữa cơm bọn họ chuẩn bị hoặc một bộ quần áo bọn họ mua mà cảm động, ôm họ khóc rống lên, nói là con rất nhớ hai người. Hai người nhiều năm như vậy ở đâu hả, hả hả...
Đường Trọng lau hai mắt, nói:
- Tôi nói xong cũng muốn khóc rồi.
Bạch Tố cười nghiêng ngả, ngay cả bộ ngực cũng như to hẳn ra.
Một lúc lâu sau, cô mới lườm Đường Trọng một cái, mắng:
- Ba hoa.
Dừng một chút, cô nói thêm:
- Đường Trọng, tại sao cậu lại hiểu nhiều chuyện như vậy? Kẻ yêu nghiệt như cậu làm tôi thấy tôi sống nhiều năm như vậy đúng là uổng phí rồi. Trước khi gặp cậu, tôi còn tưởng tôi là người rất ưu tú, cực kỳ ưu tú rồi đấy.
- Cũng không sống uổng phí đâu.
Đường Trọng lơ đãng nhìn lướt qua bộ ngực cô, thầm nghĩ. Nếu không có thời gian nhiều năm tích lũy như vậy thì làm sao chỗ đó lớn thế chứ?
- Cậu nhìn chỗ nào đấy?
Bạch Tố đỏ mặt sẵng giọng. Người này quả là càng lúc càng quá đáng.
- Hắn nói có đúng không?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng cái gì?
Bạch Tố nghi hoặc hỏi. Câu hỏi này khiến cô rất ngạc nhiên.
- Hắn nói rằng chỉ bằng vào vài chiêu của cô là biết cô có thể thực hiện tất cả các tư thế... Tôi thấy chắc không có khả năng chứ?
Đường Trọng nhìn cô, vẻ mặt tò mò hỏi.
Bạch Tố hận không thể tìm được một lỗ nẻ nào mà chui xuống.
Nhưng cô biết nếu tỏ vẻ yếu thế trước mặt hắn hoặc biểu hiện ra tâm lý thẹn thùng thì khí thế sẽ bị hắn áp đảo hoàn toàn.
Phản kích!
Phải phản kích!
- Thật đấy!
Hai chân cô hé ra, tiếng nói đầy hấp dẫn:
- Không tin cậu thử coi.
...
Bình luận truyện