Hỏa Bạo Thiên Vương
Chương 113: Thất sát
- Đàn ông chưa bao giờ lo lắng tới tính mạng, có chết cũng phải chiến đấu qua cả trăm chiến trường, nguyện làm xanh cỏ dại khắp nơi.
Du Mục còn chưa kịp phản ứng thì một người cao chừng một mét chín lăm, rất to con đã vỗ tay bảo hay. Hắn nói lớn:
- Có khí thế.
Sau đó người này lại quay người nói với Du Mục:
- Này thọt, đối thủ này của mày rất hợp khẩu vị của tao. Tao là người cả ngày tranh đấu hung ác với kẻ khác, tao đã nghe qua rất nhiều lời nói uy hiếp, không nghe 1000 câu thì cũng đã nghe 800 câu. Nhưng tao cảm giác độ mạnh của tất cả những lời nói ấy cộng lại cùng không bằng câu “ đây là đơn đặt hàng “ này. Hôm nay mày nể mặt tao, tạm thời ngừng chiến với thằng này.
Hắn lại trừng mắt giống như mắt chuông đồng nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
- Xưng hô như thế nào?
- Đường Trọng.
Đường Trọng nói.
- Đường trong Tống tổ đường, trọng là sức nặng.
- Công Tôn Tiễn.
Gã to con này tự giới thiệu mình.
- Công là công tước, tôn là Tôn tử. Tôi luôn nghĩ rằng tổ tiên của tôi lấy hai chữ như vậy làm họ chính là muốn khuyên bảo con cháu phải học được kiêu ngạo gia, vừa phải học biết làm Tôn Tử. Tiễn là từ chữ Vương Tiễn.
- Họ này ngược lại là rất ít gặp.
- Đây là lý do duy nhất khiến tôi kiêu ngạo.
Công Tôn Tiễn nói.
- Vừa biết làm Tôn Tử lại vừa biết làm đại gia, đó mới người thông minh nhất thế gian.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tuy hắn không Công Tôn Tiễn này có địa vị gì nhưng lại dám nói chuyện như vậy với Du Mục mà Du Mục không có phản ứng gì, chứng tỏ người này thật không đơn giản.
- Hắc hắc, nhưng tôi chỉ thích làm kẻ kiêu ngạo, không thích làm Tôn tử.
Công Tôn Tiễn thẳng thắn nói:
- Kiêu ngạo là bản tính, làm Tôn tử là đức tính.
- Tôi và cậu giống nhau. Đường Trọng nói. Ở trước mặt đại gia làm Tôn tử, ở trước mặt Tôn tử trước là kẻ kiêu ngạo, đây là bản tính trời cho con người.
Công Tôn Tiễn chỉ Đường Trọng nói:
- Tôi thích cậu.
Đường Trọng thật sự không có biện pháp gì đối với lời hắn nói.
Du Mục nhìn Công Tôn Tiễn nói chuyện cùng Đường Trọng, cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn biết rõ tính cách Công Tôn Tiễn, người này cố chấp hơn mình gấp nhiều lần, dù là chín con trâu cũng không kéo trở lại được.
Hắn đi ăn uống với một người khác, cũng không thể nói rõ hắn và người này là bằng hữu. Tuy mình và hắn đi gần nhau nhưng thật sự vẫn là địch nhân.
Du Mục suy nghĩ rất nghiêm túc, hắn cảm thấy Công Tôn Tiễn là một kẻ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Rốt cuộc hắn cũng tiến lên một bước, từ trên cầu gỗ bước xuống. Hắn đứng trước mặt Đường Trọng nói:
- Tao hy vọng sớm có ngày mày thực hiện lời hứa ấy.
- Tao và mày không giống nhau.
Đường Trọng chăm chú nói: - Đã nói là làm được.
Du Mục cười lạnh, khập khiễng đi tới hành lang đá bên cạnh hồ Minh Lý.
Những sinh viên khác nhìn thấy hắn thì chỉ cho rằng đây là một người thọt có tướng mạo xấu xí, nhưng bọn họ không biết rằng người thọt này có thể bộc phát ra năng lượng lớn cỡ nào.
- Có cơ hội chúng ta cùng đi uống rượu.
Công Tôn Tiễn lên tiếng chào hỏi Đường Trọng, sau đó rời đi.
Đường Trọng nhìn chăm chú hai bóng một cao một thấp này rồi sau đó lên cầu gỗ, đi tới trúc đình giữa hồ.
Một cô gái mặc chiếc váy màu xám nhạt dài tới chân, bên ngoài là một chiếc áo lụa hở cổ màu ngà sữa, giầy Cavans, trên đầu đội chiếc mũ dạ mày đen, nhìn như tùy ý, không nghiêm túc nhưng lại đẹp vô cùng.
Đường Trọng nghĩ thầm: cô gái này không phải đẹp nhờ quần áo mà ngược lại, bởi vì cô ấy mặc bộ quần áo này nên vẻ kiều diễm bị bớt đi.
Người đẹp vì lụa, những lời này rất chính xác nhưng ăn mặc cũng cần tùy vào từng người. Như Du Mục, dù mặc y phục hoa lệ trên người thì cũng sẽ chỉ là phung phí của trời. Đường Trọng cảm giác mình quá ích kỷ, sao có thể ví von Du Mục như vậy. Hắn tuy xấu thật nhưng cũng không đến nỗi xấu cực kỳ bi thảm.
Nói xấu sau lưng không phải là tố chất của người quân tử.
Cô gái đưa lưng về phía Đường Trọng, trong tay cầm một cây gậy trúc màu xanh, dây màu đỏ, đang thả câu.
Giống như lần thứ nhất gặp mặt, bên trên dây đỏ buộc một đóa hoa vàng. Vài con cá đuổi theo đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng kéo nó xuống nước.
Dường như không phải cô đang câu cá mà là đang đùa giỡn cá.
Cô không nói lời nào, Đường Trọng cũng không nói chuyện.
Một người câu rất chăm chú, một người nhìn tới nhập thần.
Thật lâu sau, có thể là cô gái đã mệt mỏi, cuối cùng nhấc đóa hoa nhỏ từ trong hồ Minh Lý lên, không ngờ rằng thậm chí có một con cá tham ăn cắn cuống hoa không chịu há miệng. Cô gái nhấc cần lên, con cá bị nâng lên không trung.
- Tham ăn.
Cô gái cười khẽ. Cô nhẹ nhàng rung rung cây cần trong tay, dây đỏ lắc lư, con cá liền rơi xuống mặt nước.
Tõm!
Nó chìm xuống rồi lại ngoi lên.
Có vẻ như còn có chút lưu luyến không nỡ rời đi, nó phun bóng bóng đối với đóa hoa màu vàng đang ở trên không trung.
- Tại sao không nói chuyện? Tô Sơn hỏi
- Cô cũng không nói.
Đường Trọng đáp
- Tôi đang câu cá.
- Tôi đang nhìn cô câu cá.
- Anh biết tôi không có lưỡi câu mà.
Tô Sơn cười.
- Nhưng cô vẫn câu được rồi.
Đường Trọng cũng cười.
Tô Sơn cất cần câu đi, sau đó hai tay khẽ vuốt mép váy ngồi xuống, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Anh muốn biết cái gì?
- Cô có thể nói cho tôi biết cái gì?
Đường Trọng hỏi lại.
- Con gái không thích con trai ăn nói sắc bén.
Tô Sơn nói.
- Đấy chẳng qua là đối với con gái bình thường.
Tô Sơn hé miệng cười khẽ, trên mặt xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Đường Trọng hoa mắt mê mẩn.
Đứng trên lập trường một người con trai thì một cái nhăn mày hay một nụ cười của người con gái này đều khiến người ta vô cùng say mê. Một cảm giác cực kỳ đặc biệt phát ra từ nội tâm. Giống như đó là màu sắc vốn có của tia nắng ban mai, tựa như hương thơm vốn có của trăm loài hoa, tựa như vẻ mát lạnh vốn có của cánh đồng tuyết. Vẻ đẹp của cô giống như không có cực hạn.
- Cô gái xinh đẹp nhất trong các trường đại học tại Minh Châu.
Đường Trọng nghĩ, quả thật cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này.
- Các cô gái đều thích nghe người ta nịnh nọt.
Tô Sơn lạnh nhạt nói:
- Anh đã gặp Du Mục rồi. Tên điên đó là thiên tài Nhà họ Du, cho nên tâm lý khác hẳn với người thường. Trước mười hai tuổi, hắn chưa từng lộ diện, thậm chí có rất ít người biết Nhà họ Du có người này tồn tại.
- Bỗng nhiên nổi tiếng sao? Đường Trọng hỏi.
- Đâu chỉ là kinh người?
Vẻ mặt Tô Sơn trịnh trọng. Cô tôn kính những nhân vật ưu tú, bất luận là bạn hay là địch.
- Hắn dùng một triệu mua cổ phần Kha Tư Khoa Kỹ, ba tháng sau cổ phần công ty này tăng vọt, hắn thu lợi gấp 27 lần. Sau đó hắn dùng số tiền kia đi đầu tư tiếp, nửa năm sau lại thu lợi gấp mười lăm lần. Hắn lại dùng số tiền đó thu mua hãng âm nhạc Thiên Phương cùng tất cả các trang web âm nhạc bản quyền. Một năm sau hắn đưa ra thị trường, đạt được giá trị trên hai tỷ.
- Quả thật làm cho người sợ hãi thán phục.
Đường Trọng nói. Tất cả đám tài phú này của hắn có thể so sánh cùng các nhân vật truyền kỳ quen thuộc.
- Quan trọng là hắn không được sự ủng hộ của gia tộc. Đương nhiên lúc đó Nhà họ Du không bao giờ nghĩ tới việc ủng hộ người tàn tật như vậy, đối với bọn họ thì tốt nhất là vĩnh viễn không để hắn xuất hiện trước công chúng. Từ đầu tới cuối, gia tộc chỉ cung cấp cho hắn một triệu để xây dựng sự nghiệp.
- Hắn cũng là người đáng thương.
Đường Trọng thở dài nói.
- Hắn đã sớm dự cảm được vận mệnh của mình cho nên trước mười hai tuổi, hắn đã đọc rất nhiều sách về thiên văn, địa lý, chính trị, kinh tế, triết học, phật lý,… không một cái gì không đọc, không gì không giỏi. Quan trọng là hắn tự học thành tài, thậm chí không phải hỏi qua bất kỳ người nào. Trong lòng hắn còn có dã vọng, thay đổi số mệnh. Hiện tại chuyện như vậy cũng là tự nhiên, Nhà họ Du đã coi hắn là báu vật rồi.
- Thế nhưng mà…
Đường Trọng gãi đầu nói:
- Sao tôi cảm giác hắn rất có vấn đề?
Trong mắt Đường Trọng, Du Mục chỉ là một kẻ tự phụ, thô bạo, tính cách dễ xúc động, điên cuồng.
Tô Sơn nở nụ cười.
- Bởi vì tự ti.
Tô Sơn nói:
- Hắn làm tất cả cũng là vì muốn che dấu sự tàn tật bẩm sinh của mình. Bởi vì hắn vô cùng quan tâm tới điều này cho nên chưa tới mười hai tuổi, ngoại trừ đọc sách, ít khi hắn tiếp xúc cùng người khác. Nói cách khác, hắn chỉ có tri thức, không có tình thương, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
- Từ sau khi hắn xuất hiện đã đánh thương mười mấy người, cắt ngang xương đùi hai người, một người trong đó là anh trai của mình, bởi vì người đó đã chế nhạo một tiếng, gọi hắn là “ thằng thọt “. Con gái cậu hắn bị hắn dùng lưỡi dao rạch từng mảnh da mặt, phá hủy dung nhan. Người Nhà họ Du đặt cho hắn một biệt danh là Chó điên.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười, hắn nói:
- Thật sự kinh nghiệm sống của hắn muôn màu muôn vẻ. Người như vậy lại không bị đánh chết sao?
- Trưởng tộc Nhà họ Du cho rằng hưng thịnh của gia tộc chỉ có thể đặt hết lên trên người hắn.
Tô Sơn nói.
- Cho nên anh có thể căm thù hắn nhưng không được khinh thị hắn, bởi vì hắn lúc nào đều chuẩn bị cả hai cùng chết.
- Tôi cũng nhận ra rồi.
Đường Trọng nói.
- Ngang tàng làm bậy, không giống như ở trong hội các ngươi, mỗi người đều là lá ngọc cành vàng, ai lại cùng người như vậy khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại đấu ngươi chết ta sống như vậy chứ?
Dừng một chút, Đường Trọng còn nói thêm:
- Có vẻ cô biết rất rõ hắn?
- Trong lời của anh có vẻ ghen tuông.
Tô Sơn bình tĩnh nói ra một sự thật.
- Tôi biết rõ tôi không phải loại hình tượng ưa thích của cô.
Đường Trọng cười.
- Nhưng tôi cũng không hy vọng hắn là loại người cô thích.
Ta không chiếm được thứ gì, vậy tốt nhất đối thủ của ta cũng không có được. Đường Trọng nghĩ.
Tô Sơn do dự.
Cô không có thói quen giải thích cảm giác của mình, cũng không có lý do gì phải giải thích với hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nói: - Nhà họ Tô có quan hệ với Nhà họ Du. Ta là một trong vài người nguyện ý tiếp xúc hắn khi còn bé.
- Thì ra là như vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Công Tôn Tiễn thì sao? Tôi rất tò mò về hắn.
- Anh đã nghe nói qua Sát Phá Lang chưa?
Tô Sơn hỏi.
- Sát Phá Lang sao?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi. Đương nhiên hắn đã nghe nói qua Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang sớm thấy ở kinh dịch, thuộc về tử vi. Ở bên trong số mệnh học, Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân tại mệnh cung ba phương bốn hướng đều nghe theo. Chính là cách cục cái gọi là “ giết, phá, sói “.
Thất Sát tinh, Phá Quân tinh, Tham Lang tinh. Thất Sát là đạo tặc đảo loạn thế giới, Phá Quân là tướng tung hoành thiên hạ, Tham Lang là binh sĩ nham hiểm giảo quyệt.
Nghe đồn rằng một khi ba sao này tụ hợp, thiên hạ chắc chắn sẽ xảy ra biến động kịch liệt.
Đương nhiên Đường Trọng đối với tin đồn như vậy là xì mũi coi thường.
Nhưng cái đó và Công Tôn Tiễn có quan hệ gì?
- Hắn là Thất Sát.
Tô Sơn nói.
Du Mục còn chưa kịp phản ứng thì một người cao chừng một mét chín lăm, rất to con đã vỗ tay bảo hay. Hắn nói lớn:
- Có khí thế.
Sau đó người này lại quay người nói với Du Mục:
- Này thọt, đối thủ này của mày rất hợp khẩu vị của tao. Tao là người cả ngày tranh đấu hung ác với kẻ khác, tao đã nghe qua rất nhiều lời nói uy hiếp, không nghe 1000 câu thì cũng đã nghe 800 câu. Nhưng tao cảm giác độ mạnh của tất cả những lời nói ấy cộng lại cùng không bằng câu “ đây là đơn đặt hàng “ này. Hôm nay mày nể mặt tao, tạm thời ngừng chiến với thằng này.
Hắn lại trừng mắt giống như mắt chuông đồng nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
- Xưng hô như thế nào?
- Đường Trọng.
Đường Trọng nói.
- Đường trong Tống tổ đường, trọng là sức nặng.
- Công Tôn Tiễn.
Gã to con này tự giới thiệu mình.
- Công là công tước, tôn là Tôn tử. Tôi luôn nghĩ rằng tổ tiên của tôi lấy hai chữ như vậy làm họ chính là muốn khuyên bảo con cháu phải học được kiêu ngạo gia, vừa phải học biết làm Tôn Tử. Tiễn là từ chữ Vương Tiễn.
- Họ này ngược lại là rất ít gặp.
- Đây là lý do duy nhất khiến tôi kiêu ngạo.
Công Tôn Tiễn nói.
- Vừa biết làm Tôn Tử lại vừa biết làm đại gia, đó mới người thông minh nhất thế gian.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tuy hắn không Công Tôn Tiễn này có địa vị gì nhưng lại dám nói chuyện như vậy với Du Mục mà Du Mục không có phản ứng gì, chứng tỏ người này thật không đơn giản.
- Hắc hắc, nhưng tôi chỉ thích làm kẻ kiêu ngạo, không thích làm Tôn tử.
Công Tôn Tiễn thẳng thắn nói:
- Kiêu ngạo là bản tính, làm Tôn tử là đức tính.
- Tôi và cậu giống nhau. Đường Trọng nói. Ở trước mặt đại gia làm Tôn tử, ở trước mặt Tôn tử trước là kẻ kiêu ngạo, đây là bản tính trời cho con người.
Công Tôn Tiễn chỉ Đường Trọng nói:
- Tôi thích cậu.
Đường Trọng thật sự không có biện pháp gì đối với lời hắn nói.
Du Mục nhìn Công Tôn Tiễn nói chuyện cùng Đường Trọng, cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn biết rõ tính cách Công Tôn Tiễn, người này cố chấp hơn mình gấp nhiều lần, dù là chín con trâu cũng không kéo trở lại được.
Hắn đi ăn uống với một người khác, cũng không thể nói rõ hắn và người này là bằng hữu. Tuy mình và hắn đi gần nhau nhưng thật sự vẫn là địch nhân.
Du Mục suy nghĩ rất nghiêm túc, hắn cảm thấy Công Tôn Tiễn là một kẻ trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Rốt cuộc hắn cũng tiến lên một bước, từ trên cầu gỗ bước xuống. Hắn đứng trước mặt Đường Trọng nói:
- Tao hy vọng sớm có ngày mày thực hiện lời hứa ấy.
- Tao và mày không giống nhau.
Đường Trọng chăm chú nói: - Đã nói là làm được.
Du Mục cười lạnh, khập khiễng đi tới hành lang đá bên cạnh hồ Minh Lý.
Những sinh viên khác nhìn thấy hắn thì chỉ cho rằng đây là một người thọt có tướng mạo xấu xí, nhưng bọn họ không biết rằng người thọt này có thể bộc phát ra năng lượng lớn cỡ nào.
- Có cơ hội chúng ta cùng đi uống rượu.
Công Tôn Tiễn lên tiếng chào hỏi Đường Trọng, sau đó rời đi.
Đường Trọng nhìn chăm chú hai bóng một cao một thấp này rồi sau đó lên cầu gỗ, đi tới trúc đình giữa hồ.
Một cô gái mặc chiếc váy màu xám nhạt dài tới chân, bên ngoài là một chiếc áo lụa hở cổ màu ngà sữa, giầy Cavans, trên đầu đội chiếc mũ dạ mày đen, nhìn như tùy ý, không nghiêm túc nhưng lại đẹp vô cùng.
Đường Trọng nghĩ thầm: cô gái này không phải đẹp nhờ quần áo mà ngược lại, bởi vì cô ấy mặc bộ quần áo này nên vẻ kiều diễm bị bớt đi.
Người đẹp vì lụa, những lời này rất chính xác nhưng ăn mặc cũng cần tùy vào từng người. Như Du Mục, dù mặc y phục hoa lệ trên người thì cũng sẽ chỉ là phung phí của trời. Đường Trọng cảm giác mình quá ích kỷ, sao có thể ví von Du Mục như vậy. Hắn tuy xấu thật nhưng cũng không đến nỗi xấu cực kỳ bi thảm.
Nói xấu sau lưng không phải là tố chất của người quân tử.
Cô gái đưa lưng về phía Đường Trọng, trong tay cầm một cây gậy trúc màu xanh, dây màu đỏ, đang thả câu.
Giống như lần thứ nhất gặp mặt, bên trên dây đỏ buộc một đóa hoa vàng. Vài con cá đuổi theo đóa hoa nhỏ, thỉnh thoảng kéo nó xuống nước.
Dường như không phải cô đang câu cá mà là đang đùa giỡn cá.
Cô không nói lời nào, Đường Trọng cũng không nói chuyện.
Một người câu rất chăm chú, một người nhìn tới nhập thần.
Thật lâu sau, có thể là cô gái đã mệt mỏi, cuối cùng nhấc đóa hoa nhỏ từ trong hồ Minh Lý lên, không ngờ rằng thậm chí có một con cá tham ăn cắn cuống hoa không chịu há miệng. Cô gái nhấc cần lên, con cá bị nâng lên không trung.
- Tham ăn.
Cô gái cười khẽ. Cô nhẹ nhàng rung rung cây cần trong tay, dây đỏ lắc lư, con cá liền rơi xuống mặt nước.
Tõm!
Nó chìm xuống rồi lại ngoi lên.
Có vẻ như còn có chút lưu luyến không nỡ rời đi, nó phun bóng bóng đối với đóa hoa màu vàng đang ở trên không trung.
- Tại sao không nói chuyện? Tô Sơn hỏi
- Cô cũng không nói.
Đường Trọng đáp
- Tôi đang câu cá.
- Tôi đang nhìn cô câu cá.
- Anh biết tôi không có lưỡi câu mà.
Tô Sơn cười.
- Nhưng cô vẫn câu được rồi.
Đường Trọng cũng cười.
Tô Sơn cất cần câu đi, sau đó hai tay khẽ vuốt mép váy ngồi xuống, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Anh muốn biết cái gì?
- Cô có thể nói cho tôi biết cái gì?
Đường Trọng hỏi lại.
- Con gái không thích con trai ăn nói sắc bén.
Tô Sơn nói.
- Đấy chẳng qua là đối với con gái bình thường.
Tô Sơn hé miệng cười khẽ, trên mặt xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền xinh đẹp.
Đường Trọng hoa mắt mê mẩn.
Đứng trên lập trường một người con trai thì một cái nhăn mày hay một nụ cười của người con gái này đều khiến người ta vô cùng say mê. Một cảm giác cực kỳ đặc biệt phát ra từ nội tâm. Giống như đó là màu sắc vốn có của tia nắng ban mai, tựa như hương thơm vốn có của trăm loài hoa, tựa như vẻ mát lạnh vốn có của cánh đồng tuyết. Vẻ đẹp của cô giống như không có cực hạn.
- Cô gái xinh đẹp nhất trong các trường đại học tại Minh Châu.
Đường Trọng nghĩ, quả thật cô hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này.
- Các cô gái đều thích nghe người ta nịnh nọt.
Tô Sơn lạnh nhạt nói:
- Anh đã gặp Du Mục rồi. Tên điên đó là thiên tài Nhà họ Du, cho nên tâm lý khác hẳn với người thường. Trước mười hai tuổi, hắn chưa từng lộ diện, thậm chí có rất ít người biết Nhà họ Du có người này tồn tại.
- Bỗng nhiên nổi tiếng sao? Đường Trọng hỏi.
- Đâu chỉ là kinh người?
Vẻ mặt Tô Sơn trịnh trọng. Cô tôn kính những nhân vật ưu tú, bất luận là bạn hay là địch.
- Hắn dùng một triệu mua cổ phần Kha Tư Khoa Kỹ, ba tháng sau cổ phần công ty này tăng vọt, hắn thu lợi gấp 27 lần. Sau đó hắn dùng số tiền kia đi đầu tư tiếp, nửa năm sau lại thu lợi gấp mười lăm lần. Hắn lại dùng số tiền đó thu mua hãng âm nhạc Thiên Phương cùng tất cả các trang web âm nhạc bản quyền. Một năm sau hắn đưa ra thị trường, đạt được giá trị trên hai tỷ.
- Quả thật làm cho người sợ hãi thán phục.
Đường Trọng nói. Tất cả đám tài phú này của hắn có thể so sánh cùng các nhân vật truyền kỳ quen thuộc.
- Quan trọng là hắn không được sự ủng hộ của gia tộc. Đương nhiên lúc đó Nhà họ Du không bao giờ nghĩ tới việc ủng hộ người tàn tật như vậy, đối với bọn họ thì tốt nhất là vĩnh viễn không để hắn xuất hiện trước công chúng. Từ đầu tới cuối, gia tộc chỉ cung cấp cho hắn một triệu để xây dựng sự nghiệp.
- Hắn cũng là người đáng thương.
Đường Trọng thở dài nói.
- Hắn đã sớm dự cảm được vận mệnh của mình cho nên trước mười hai tuổi, hắn đã đọc rất nhiều sách về thiên văn, địa lý, chính trị, kinh tế, triết học, phật lý,… không một cái gì không đọc, không gì không giỏi. Quan trọng là hắn tự học thành tài, thậm chí không phải hỏi qua bất kỳ người nào. Trong lòng hắn còn có dã vọng, thay đổi số mệnh. Hiện tại chuyện như vậy cũng là tự nhiên, Nhà họ Du đã coi hắn là báu vật rồi.
- Thế nhưng mà…
Đường Trọng gãi đầu nói:
- Sao tôi cảm giác hắn rất có vấn đề?
Trong mắt Đường Trọng, Du Mục chỉ là một kẻ tự phụ, thô bạo, tính cách dễ xúc động, điên cuồng.
Tô Sơn nở nụ cười.
- Bởi vì tự ti.
Tô Sơn nói:
- Hắn làm tất cả cũng là vì muốn che dấu sự tàn tật bẩm sinh của mình. Bởi vì hắn vô cùng quan tâm tới điều này cho nên chưa tới mười hai tuổi, ngoại trừ đọc sách, ít khi hắn tiếp xúc cùng người khác. Nói cách khác, hắn chỉ có tri thức, không có tình thương, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế.
- Từ sau khi hắn xuất hiện đã đánh thương mười mấy người, cắt ngang xương đùi hai người, một người trong đó là anh trai của mình, bởi vì người đó đã chế nhạo một tiếng, gọi hắn là “ thằng thọt “. Con gái cậu hắn bị hắn dùng lưỡi dao rạch từng mảnh da mặt, phá hủy dung nhan. Người Nhà họ Du đặt cho hắn một biệt danh là Chó điên.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười, hắn nói:
- Thật sự kinh nghiệm sống của hắn muôn màu muôn vẻ. Người như vậy lại không bị đánh chết sao?
- Trưởng tộc Nhà họ Du cho rằng hưng thịnh của gia tộc chỉ có thể đặt hết lên trên người hắn.
Tô Sơn nói.
- Cho nên anh có thể căm thù hắn nhưng không được khinh thị hắn, bởi vì hắn lúc nào đều chuẩn bị cả hai cùng chết.
- Tôi cũng nhận ra rồi.
Đường Trọng nói.
- Ngang tàng làm bậy, không giống như ở trong hội các ngươi, mỗi người đều là lá ngọc cành vàng, ai lại cùng người như vậy khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại đấu ngươi chết ta sống như vậy chứ?
Dừng một chút, Đường Trọng còn nói thêm:
- Có vẻ cô biết rất rõ hắn?
- Trong lời của anh có vẻ ghen tuông.
Tô Sơn bình tĩnh nói ra một sự thật.
- Tôi biết rõ tôi không phải loại hình tượng ưa thích của cô.
Đường Trọng cười.
- Nhưng tôi cũng không hy vọng hắn là loại người cô thích.
Ta không chiếm được thứ gì, vậy tốt nhất đối thủ của ta cũng không có được. Đường Trọng nghĩ.
Tô Sơn do dự.
Cô không có thói quen giải thích cảm giác của mình, cũng không có lý do gì phải giải thích với hắn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nói: - Nhà họ Tô có quan hệ với Nhà họ Du. Ta là một trong vài người nguyện ý tiếp xúc hắn khi còn bé.
- Thì ra là như vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Công Tôn Tiễn thì sao? Tôi rất tò mò về hắn.
- Anh đã nghe nói qua Sát Phá Lang chưa?
Tô Sơn hỏi.
- Sát Phá Lang sao?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi. Đương nhiên hắn đã nghe nói qua Sát Phá Lang.
Sát Phá Lang sớm thấy ở kinh dịch, thuộc về tử vi. Ở bên trong số mệnh học, Thất Sát, Tham Lang, Phá Quân tại mệnh cung ba phương bốn hướng đều nghe theo. Chính là cách cục cái gọi là “ giết, phá, sói “.
Thất Sát tinh, Phá Quân tinh, Tham Lang tinh. Thất Sát là đạo tặc đảo loạn thế giới, Phá Quân là tướng tung hoành thiên hạ, Tham Lang là binh sĩ nham hiểm giảo quyệt.
Nghe đồn rằng một khi ba sao này tụ hợp, thiên hạ chắc chắn sẽ xảy ra biến động kịch liệt.
Đương nhiên Đường Trọng đối với tin đồn như vậy là xì mũi coi thường.
Nhưng cái đó và Công Tôn Tiễn có quan hệ gì?
- Hắn là Thất Sát.
Tô Sơn nói.
Bình luận truyện